Chương 34: Chụp Ảnh
Ngậm Chi Xanh
23/11/2024
Cô chẳng tỏ vẻ bực bội vì bị anh trêu, nghe được kết quả như ý liền nở một nụ cười nhẹ, từ má đến ánh mắt đều ánh lên niềm vui, chỉ tay hướng dẫn đường đi với vẻ hào hứng.
“Hướng này.”
Nguyên Duy lặng lẽ đi theo.
Trên đường, Nguyên Duy hỏi: “Phó Nhuận Nghi, với ai em cũng tốt tính thế này sao?”
“Không đâu.” Phó Nhuận Nghi lắc đầu, trả lời dứt khoát.
Nguyên Duy nghiêng mặt nhìn cô.
Có chút hồi hộp, Phó Nhuận Nghi lướt tay qua dây đeo máy ảnh, như để trấn tĩnh. Nhưng không thể tránh né mãi, cô đành thành thật, giọng pha chút ngại ngần: “Thực ra em không phải lúc nào cũng dễ chịu. Khi giận lên là không thèm nói chuyện với ai, thậm chí còn nói chuyện rất khó nghe nữa.”
“Thật sao? Em còn có thể giận đến mức không thèm nói chuyện với người ta à?” Nguyên Duy thích thú: “Vậy hôm nào cho anh chứng kiến nhé.”
Dưới bóng ngô đồng rợp mát, những viên gạch lát lối đi đã mòn theo năm tháng. Phó Nhuận Nghi bước nhanh hơn bình thường, ngón tay miết nhẹ qua dây đeo máy ảnh. Cô nghiêng đầu, không nhìn thẳng vào Nguyên Duy, giọng nhỏ nhẹ: “Dù thật sự giận, có lẽ… cũng không nỡ không nói chuyện với anh.”
Nói xong, cô quay mặt đi, mím môi, cố tỏ vẻ thản nhiên, chỉ chăm chú bước tiếp.
Cơn gió thoảng qua, khẽ thổi bay những lọn tóc mềm trên má cô. Bóng cây xen lẫn những vệt nắng lốm đốm phủ lên người cô một lớp ánh sáng vàng óng như trong tranh vẽ.
Nguyên Duy lặng lẽ nhìn cô, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Một lúc sau, anh chợt nghĩ, có lẽ Phó Nhuận Nghi là kiểu người mà dù có từ bỏ chiến thắng, vẫn làm cho người khác tự nguyện trở thành kẻ thua cuộc.
Khi đến cửa hàng họ nhận ra nơi này chủ yếu bán hoa tươi, chậu và bình hoa chỉ là hàng phụ. Những chậu hoa nhỏ được xếp gọn ở một góc, giá cả rất phải chăng.
Phó Nhuận Nghi ngại ngần nên không chỉ mua mỗi chậu hoa mà còn lấy thêm hai chiếc bình thủy tinh nhỏ và một bó hoa cát tường trắng với cẩm tú cầu xanh. Nhân viên chọn loại giấy mỏng nhẹ để gói lại cho cô.
Trong khi chờ đồ được đưa ra từ quầy gói, Phó Nhuận Nghi đã cầm máy ảnh và quay sang nói với Nguyên Duy: “Lát nữa anh cầm giúp em được không?”
Nguyên Duy gật đầu đồng ý.
Phó Nhuận Nghi chỉnh xong khẩu độ, giơ máy ảnh lên nói với anh: “Em muốn chụp anh đấy.”
“Thông báo trịnh trọng vậy, anh có cần phối hợp thể hiện cảm xúc gì không?”
Phó Nhuận Nghi thoáng bối rối, mặt hơi nóng lên, không trả lời ngay. Ống kính đã bắt được khoảnh khắc Nguyên Duy đứng giữa tiệm hoa, dáng vẻ tự nhiên nhưng vô cùng cuốn hút. Nhưng Phó Nhuận Nghi lại muốn hơn thế, cô rời mắt khỏi ống ngắm, đề nghị với anh: “Anh cười một chút được không?”
Nguyên Duy hỏi: “Cười với em à?”
Phó Nhuận Nghi định nói rằng cười với bất cứ gì cũng được nhưng không hiểu sao lời ra khỏi miệng lại thành: “Có được không?”
Nguyên Duy nhìn cô, đôi mắt ánh lên chút dịu dàng, rồi bất chợt nở một nụ cười nhẹ.
Phó Nhuận Nghi không chần chừ, nhanh tay bấm máy, ghi lại trọn vẹn khoảnh khắc ấy.
Cô cúi đầu xem lại tấm ảnh, cô nhận ra khung hình không chỉ có Nguyên Duy và những kệ hoa, mà còn thoáng hiện một chiếc đèn chùm đồng cổ điển ở phía trên. Trong tiệm không thấy bóng dáng ai khác. Nguyên Duy đứng không quá ngay ngắn, dáng điệu thư thái, chiếc áo phông sẫm màu với hình in đơn giản mà cá tính, nụ cười nhẹ pha chút bất cần trong ánh mắt. Tất cả khiến Phó Nhuận Nghi bất giác nhớ về Nguyên Duy của những ngày trung học, khi anh tỏa sáng trên sân bóng rổ.
Nguyên Duy cảm ơn nhân viên rồi nhận túi PVC đựng chậu hoa, bình hoa và bó cát tường cùng cẩm tú cầu được gói gọn gàng. Trong khi đó, Phó Nhuận Nghi vẫn chăm chú ngắm màn hình máy ảnh. Cô nghiêng cổ trắng nõn, tập trung xem từng chi tiết, đôi lúc phóng to, ngắm đi ngắm lại những bức ảnh anh cười và không cười.
“Đi thôi, Phó Nhuận Nghi.” Giọng Nguyên Duy cất lên, kéo cô trở về thực tại.
“À, vâng!”
Nguyên Duy bước đến cửa, nghiêng người dùng khuỷu tay đẩy cửa kính, Phó Nhuận Nghi nhanh chân bước theo.
Ánh sáng ngoài trời rực rỡ hơn, sắc cam nhạt của hoàng hôn bao trùm, Nguyên Duy nhìn Phó Nhuận Nghi, cố ý hỏi: “Vừa rồi nhìn ảnh kỹ như thế, em có phát hiện gì không?”
Phó Nhuận Nghi thật lòng chia sẻ quan sát của mình: “Khi không cười, anh trông có chiều sâu hơn, còn khi cười thì đẹp trai hơn.”
Nghe xong Nguyên Duy không nhịn được cười, khẽ cong môi cười.
Phó Nhuận Nghi lại tưởng là anh biểu diễn cho cô xem, lập tức tán thưởng: “Vâng! Đẹp lắm!”
Nụ cười trên gương mặt Nguyên Duy càng rạng rỡ, không giấu được vẻ thích thú. Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt thấp thoáng chút cảm khái: “Phó Nhuận Nghi, em đúng là có khiếu hài hước thật đấy.”
Nghe vậy, nụ cười của Phó Nhuận Nghi chợt tắt. Cô siết nhẹ máy ảnh trong tay. Nhận ra điều này, Nguyên Duy nghiêng đầu hỏi ngay: “Sao thế?”
Phó Nhuận Nghi mím môi, không muốn nói nhiều về chủ đề “khiếu hài hước,” chỉ lắc đầu nhẹ: “Không sao đâu. Em vẫn muốn chụp thêm vài tấm nữa, được không?”
Nguyên Duy vui vẻ gật đầu. Ban đầu anh vui vẻ để cô chụp nhưng trên đường về,Phó Nhuận Nghi dường như không biết điểm dừng, liên tục giơ máy ảnh lên, thậm chí có lúc dí sát ống kính vào anh.
Cảnh tượng này nhanh chóng thu hút ánh nhìn của những người qua đường, vài người qua đường tò mò quay lại nhìn, xì xào, ánh mắt đầy vẻ suy đoán, như thể đang tự hỏi liệu anh có phải người nổi tiếng không.
Dòng người xung quanh dường dần trở nên náo nhiệt. Hai người họ vô tình trở thành tâm điểm thu hút sự chú ý trên đoạn đường này, ngay cả đoàn học sinh đội mũ vàng đi học vẽ cũng không thể tranh nổi sự chú ý.
Nguyên Duy đành phải nhắc: “Phó Nhuận Nghi, vậy đủ chưa?”
Phó Nhuận Nghi đang cúi đầu, tay che màn hình máy ảnh để nhìn rõ hình ảnh trong ánh sáng chói. Cô vẫn mải mê chỉnh góc quay, giọng đầy vẻ không cam lòng xen chút tội nghiệp: “…Em đang quay mà.”
Nguyên Duy hỏi: “Quay đến bao giờ?”
Phó Nhuận Nghi đáp: “Khi nào anh không muốn quay nữa, em sẽ dừng.”
Nguyên Duy khẽ thở dài: “Vậy thì phải quay đến bao giờ đây?”
Câu hỏi buột miệng của anh làm cô khựng người trong giây lát, rồi lập tức dừng quay, cảm thấy đến đây là đủ rồi, nếu thêm bất kỳ âm thanh hay hình ảnh nào nữa sẽ trở thành thừa thãi. Như Walter trong The Secret Life of Walter Mitty, cô bất chợt nhận ra ý nghĩa từ sự vô nghĩa.
“Khi nào anh không muốn quay nữa, em sẽ dừng.”
“Vậy thì phải quay đến bao giờ?”
Phó Nhuận Nghi chợt nhớ đến một dòng nhận xét về bộ phim: bức ảnh số 25 có lẽ là biểu tượng cho những ước mơ chưa thành trong đời mỗi người.
Đèn xanh ở góc phố còn mười lăm giây, Phó Nhuận Nghi đeo máy ảnh lên vai, vòng tay ôm bó hoa, bàn tay còn lại từ tốn đưa về phía anh. Cô nhẹ nhàng, dè dặt chạm vào ngón tay anh như thử nghiệm một điều gì đó mong manh.
Giữa dòng người qua lại, họ bất ngờ mà tự nhiên nắm lấy tay nhau.
Sau khi về nhà, Phó Nhuận Nghi và Nguyên Duy nhanh chóng phân chia công việc. Nguyên Duy thay chậu gốm mới cho cây nhài trên ban công với phần rễ đã lộ ra ngoài, còn Phó Nhuận Nghi cắm hoa cát tường trắng và cẩm tú cầu xanh vào các lọ thủy tinh.
“Hướng này.”
Nguyên Duy lặng lẽ đi theo.
Trên đường, Nguyên Duy hỏi: “Phó Nhuận Nghi, với ai em cũng tốt tính thế này sao?”
“Không đâu.” Phó Nhuận Nghi lắc đầu, trả lời dứt khoát.
Nguyên Duy nghiêng mặt nhìn cô.
Có chút hồi hộp, Phó Nhuận Nghi lướt tay qua dây đeo máy ảnh, như để trấn tĩnh. Nhưng không thể tránh né mãi, cô đành thành thật, giọng pha chút ngại ngần: “Thực ra em không phải lúc nào cũng dễ chịu. Khi giận lên là không thèm nói chuyện với ai, thậm chí còn nói chuyện rất khó nghe nữa.”
“Thật sao? Em còn có thể giận đến mức không thèm nói chuyện với người ta à?” Nguyên Duy thích thú: “Vậy hôm nào cho anh chứng kiến nhé.”
Dưới bóng ngô đồng rợp mát, những viên gạch lát lối đi đã mòn theo năm tháng. Phó Nhuận Nghi bước nhanh hơn bình thường, ngón tay miết nhẹ qua dây đeo máy ảnh. Cô nghiêng đầu, không nhìn thẳng vào Nguyên Duy, giọng nhỏ nhẹ: “Dù thật sự giận, có lẽ… cũng không nỡ không nói chuyện với anh.”
Nói xong, cô quay mặt đi, mím môi, cố tỏ vẻ thản nhiên, chỉ chăm chú bước tiếp.
Cơn gió thoảng qua, khẽ thổi bay những lọn tóc mềm trên má cô. Bóng cây xen lẫn những vệt nắng lốm đốm phủ lên người cô một lớp ánh sáng vàng óng như trong tranh vẽ.
Nguyên Duy lặng lẽ nhìn cô, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Một lúc sau, anh chợt nghĩ, có lẽ Phó Nhuận Nghi là kiểu người mà dù có từ bỏ chiến thắng, vẫn làm cho người khác tự nguyện trở thành kẻ thua cuộc.
Khi đến cửa hàng họ nhận ra nơi này chủ yếu bán hoa tươi, chậu và bình hoa chỉ là hàng phụ. Những chậu hoa nhỏ được xếp gọn ở một góc, giá cả rất phải chăng.
Phó Nhuận Nghi ngại ngần nên không chỉ mua mỗi chậu hoa mà còn lấy thêm hai chiếc bình thủy tinh nhỏ và một bó hoa cát tường trắng với cẩm tú cầu xanh. Nhân viên chọn loại giấy mỏng nhẹ để gói lại cho cô.
Trong khi chờ đồ được đưa ra từ quầy gói, Phó Nhuận Nghi đã cầm máy ảnh và quay sang nói với Nguyên Duy: “Lát nữa anh cầm giúp em được không?”
Nguyên Duy gật đầu đồng ý.
Phó Nhuận Nghi chỉnh xong khẩu độ, giơ máy ảnh lên nói với anh: “Em muốn chụp anh đấy.”
“Thông báo trịnh trọng vậy, anh có cần phối hợp thể hiện cảm xúc gì không?”
Phó Nhuận Nghi thoáng bối rối, mặt hơi nóng lên, không trả lời ngay. Ống kính đã bắt được khoảnh khắc Nguyên Duy đứng giữa tiệm hoa, dáng vẻ tự nhiên nhưng vô cùng cuốn hút. Nhưng Phó Nhuận Nghi lại muốn hơn thế, cô rời mắt khỏi ống ngắm, đề nghị với anh: “Anh cười một chút được không?”
Nguyên Duy hỏi: “Cười với em à?”
Phó Nhuận Nghi định nói rằng cười với bất cứ gì cũng được nhưng không hiểu sao lời ra khỏi miệng lại thành: “Có được không?”
Nguyên Duy nhìn cô, đôi mắt ánh lên chút dịu dàng, rồi bất chợt nở một nụ cười nhẹ.
Phó Nhuận Nghi không chần chừ, nhanh tay bấm máy, ghi lại trọn vẹn khoảnh khắc ấy.
Cô cúi đầu xem lại tấm ảnh, cô nhận ra khung hình không chỉ có Nguyên Duy và những kệ hoa, mà còn thoáng hiện một chiếc đèn chùm đồng cổ điển ở phía trên. Trong tiệm không thấy bóng dáng ai khác. Nguyên Duy đứng không quá ngay ngắn, dáng điệu thư thái, chiếc áo phông sẫm màu với hình in đơn giản mà cá tính, nụ cười nhẹ pha chút bất cần trong ánh mắt. Tất cả khiến Phó Nhuận Nghi bất giác nhớ về Nguyên Duy của những ngày trung học, khi anh tỏa sáng trên sân bóng rổ.
Nguyên Duy cảm ơn nhân viên rồi nhận túi PVC đựng chậu hoa, bình hoa và bó cát tường cùng cẩm tú cầu được gói gọn gàng. Trong khi đó, Phó Nhuận Nghi vẫn chăm chú ngắm màn hình máy ảnh. Cô nghiêng cổ trắng nõn, tập trung xem từng chi tiết, đôi lúc phóng to, ngắm đi ngắm lại những bức ảnh anh cười và không cười.
“Đi thôi, Phó Nhuận Nghi.” Giọng Nguyên Duy cất lên, kéo cô trở về thực tại.
“À, vâng!”
Nguyên Duy bước đến cửa, nghiêng người dùng khuỷu tay đẩy cửa kính, Phó Nhuận Nghi nhanh chân bước theo.
Ánh sáng ngoài trời rực rỡ hơn, sắc cam nhạt của hoàng hôn bao trùm, Nguyên Duy nhìn Phó Nhuận Nghi, cố ý hỏi: “Vừa rồi nhìn ảnh kỹ như thế, em có phát hiện gì không?”
Phó Nhuận Nghi thật lòng chia sẻ quan sát của mình: “Khi không cười, anh trông có chiều sâu hơn, còn khi cười thì đẹp trai hơn.”
Nghe xong Nguyên Duy không nhịn được cười, khẽ cong môi cười.
Phó Nhuận Nghi lại tưởng là anh biểu diễn cho cô xem, lập tức tán thưởng: “Vâng! Đẹp lắm!”
Nụ cười trên gương mặt Nguyên Duy càng rạng rỡ, không giấu được vẻ thích thú. Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt thấp thoáng chút cảm khái: “Phó Nhuận Nghi, em đúng là có khiếu hài hước thật đấy.”
Nghe vậy, nụ cười của Phó Nhuận Nghi chợt tắt. Cô siết nhẹ máy ảnh trong tay. Nhận ra điều này, Nguyên Duy nghiêng đầu hỏi ngay: “Sao thế?”
Phó Nhuận Nghi mím môi, không muốn nói nhiều về chủ đề “khiếu hài hước,” chỉ lắc đầu nhẹ: “Không sao đâu. Em vẫn muốn chụp thêm vài tấm nữa, được không?”
Nguyên Duy vui vẻ gật đầu. Ban đầu anh vui vẻ để cô chụp nhưng trên đường về,Phó Nhuận Nghi dường như không biết điểm dừng, liên tục giơ máy ảnh lên, thậm chí có lúc dí sát ống kính vào anh.
Cảnh tượng này nhanh chóng thu hút ánh nhìn của những người qua đường, vài người qua đường tò mò quay lại nhìn, xì xào, ánh mắt đầy vẻ suy đoán, như thể đang tự hỏi liệu anh có phải người nổi tiếng không.
Dòng người xung quanh dường dần trở nên náo nhiệt. Hai người họ vô tình trở thành tâm điểm thu hút sự chú ý trên đoạn đường này, ngay cả đoàn học sinh đội mũ vàng đi học vẽ cũng không thể tranh nổi sự chú ý.
Nguyên Duy đành phải nhắc: “Phó Nhuận Nghi, vậy đủ chưa?”
Phó Nhuận Nghi đang cúi đầu, tay che màn hình máy ảnh để nhìn rõ hình ảnh trong ánh sáng chói. Cô vẫn mải mê chỉnh góc quay, giọng đầy vẻ không cam lòng xen chút tội nghiệp: “…Em đang quay mà.”
Nguyên Duy hỏi: “Quay đến bao giờ?”
Phó Nhuận Nghi đáp: “Khi nào anh không muốn quay nữa, em sẽ dừng.”
Nguyên Duy khẽ thở dài: “Vậy thì phải quay đến bao giờ đây?”
Câu hỏi buột miệng của anh làm cô khựng người trong giây lát, rồi lập tức dừng quay, cảm thấy đến đây là đủ rồi, nếu thêm bất kỳ âm thanh hay hình ảnh nào nữa sẽ trở thành thừa thãi. Như Walter trong The Secret Life of Walter Mitty, cô bất chợt nhận ra ý nghĩa từ sự vô nghĩa.
“Khi nào anh không muốn quay nữa, em sẽ dừng.”
“Vậy thì phải quay đến bao giờ?”
Phó Nhuận Nghi chợt nhớ đến một dòng nhận xét về bộ phim: bức ảnh số 25 có lẽ là biểu tượng cho những ước mơ chưa thành trong đời mỗi người.
Đèn xanh ở góc phố còn mười lăm giây, Phó Nhuận Nghi đeo máy ảnh lên vai, vòng tay ôm bó hoa, bàn tay còn lại từ tốn đưa về phía anh. Cô nhẹ nhàng, dè dặt chạm vào ngón tay anh như thử nghiệm một điều gì đó mong manh.
Giữa dòng người qua lại, họ bất ngờ mà tự nhiên nắm lấy tay nhau.
Sau khi về nhà, Phó Nhuận Nghi và Nguyên Duy nhanh chóng phân chia công việc. Nguyên Duy thay chậu gốm mới cho cây nhài trên ban công với phần rễ đã lộ ra ngoài, còn Phó Nhuận Nghi cắm hoa cát tường trắng và cẩm tú cầu xanh vào các lọ thủy tinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.