Chương 35: Thật Sự Tốt Bụng
Ngậm Chi Xanh
23/11/2024
Con mèo nhỏ của Phó Nhuận Nghi như một giám sát viên chăm chỉ, bốn chân tung tăng chạy qua lại giữa phòng khách và ban công, thỉnh thoảng ngó nghiêng xem hai người làm việc. Khi Nguyên Duy hoàn thành việc thay chậu và bước vào phòng khách, nó liền bám theo anh như cái bóng.
Tuy nhiên, khi anh vào phòng tắm rửa tay, con mèo chỉ dám đứng ngoài cửa kính, kêu "meo meo" một cách đầy dè dặt, như muốn báo rằng nó không được phép vào trong.
Phó Nhuận Nghi quay lại nhìn con mèo, nhưng ngay sau đó, tiếng nước chảy ào ào từ phòng tắm khiến cô đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng. Cô tự trách mình hay quên, hết lần này đến lần khác khiến bản thân xấu hổ. Gương mặt thoáng vẻ hốt hoảng, cô buông nhành cẩm tú cầu còn dang dở, lập tức lao thẳng vào phòng tắm, nhanh chóng cầm lấy món đồ chơi nhỏ trên kệ, mở tủ, nhét vào trong rồi đóng tủ lại – tất cả đều liền mạch, gọn ghẽ như đang tham gia thi đấu.
Nguyên Duy quan sát toàn bộ quá trình ấy, vẩy vẩy tay cho ráo nước, không nói gì, chỉ mỉm cười.
Phó Nhuận Nghi cắm xong cẩm tú cầu, đặt lọ hoa lên bàn trà thấp. Con mèo lại mon men tới bên chân cô, dường như rất hứng thú với chiếc lọ thủy tinh mới.
Từ phòng tắm bước ra, Nguyên Duy đảo mắt nhìn quanh căn phòng khách nhỏ nhắn của Phó Nhuận Nghi. Không gian tuy giản dị nhưng được bài trí tinh tế, tông màu sáng nhã nhặn, mang lại cảm giác dễ chịu lạ kỳ. Trong khung cảnh ấy, Phó Nhuận Nghi và con mèo của cô như hòa hợp đến mức trở thành một phần không thể tách rời.
Thấy chiếc máy ảnh để trên bàn, Nguyên Duy cầm lên hỏi: “Xem được không?”
Phó Nhuận Nghi đáp: “Được.”
Cô dường như đã quen với việc xem lại ảnh ngay sau khi chụp, và việc chọn lựa hay xóa những tấm không đạt chẳng mấy khó khăn. Dù trên đường từ tiệm hoa về cô đã chụp khá nhiều, bộ nhớ máy ảnh vẫn không có quá nhiều bức ảnh, bởi những tấm không vừa ý đều đã bị cô xóa sạch.
Nguyên Duy lướt qua các bức ảnh một cách nhanh chóng, sau đó anh chuyển sang xem loạt ảnh được chụp từ trước đó. Bối cảnh trong những bức ảnh gợi lên một khung cảnh thiên nhiên yên bình: một cái đình nhỏ trên núi, xung quanh là những bụi cây thấp. Trong một bức ảnh, A Đồng – một cậu bé đang giơ tay, một con bướm vàng đậu trên đầu ngón tay cậu. Ánh mắt cậu bé tràn đầy sự ngạc nhiên và thích thú, hướng thẳng về phía ống kính, như muốn chia sẻ khoảnh khắc kỳ diệu đó.
“Những bức ảnh này là chụp khi đi leo núi Thanh Đàm à?” Nguyên Duy hỏi.
“Ừ.”
Phó Nhuận Nghi ngồi ngay ngắn trên sofa, nhìn Nguyên Duy như một học sinh đang chờ thầy cô chấm bài. Cô thắc mắc: “Sao anh biết đó là núi Thanh Đàm? Anh cũng từng đi à?”
“Chưa từng. Hôm đó anh ở khu nghệ thuật Thường Xuyên gặp chị của Minh Thành Kiệt, tình cờ thấy em với A Đồng, còn có…”
Nguyên Duy lật đến vài bức ảnh đơn của A Đồng, tiếp theo xuất hiện người mà anh sắp nhắc tới: “Vị bác sĩ Hứa này.”
Giọng nói của Nguyên Duy mang chút tò mò nhưng ánh mắt anh, vừa nhìn bức ảnh, vừa nhìn Phó Nhuận Nghi, như đang chờ đợi một điều gì đó từ cô: “Quan hệ giữa mọi người có vẻ rất tốt.”
Trong ảnh, bác sĩ Hứa – một người đàn ông với khí chất điềm đạm, nho nhã, tay đặt lên vai A Đồng một cách thân thiết. Tay kia cầm một chiếc ba lô nhỏ màu trắng sữa, có treo một chú thỏ tai cụp màu tím nhạt, vừa nhìn là biết đồ của con gái.
“Uhm.” Phó Nhuận Nghi gật đầu: “Bác sĩ Hứa là người rất tốt. Bố mẹ anh ấy và bà dì của em rất thân nhau, họ quen biết mấy chục năm rồi. Anh ấy mở một phòng khám và thường xuyên về quê khám bệnh từ thiện. Trước đây anh ấy từng chữa đau lưng cho ông của A Đồng, cũng rất quan tâm đến A Đồng.”
Nguyên Duy nhàn nhạt khen: “Tốt bụng thiệt.”
Phó Nhuận Nghi nhiệt tình đồng ý: “Ừ! Anh ấy rất tốt.”
Khi tiễn Nguyên Duy ra cửa, Phó Nhuận Nghi hơi tiếc nuối nhưng cũng thấy nhẹ nhõm. Dường như mỗi lần trò chuyện với anh, cô lại vô thức bộc lộ thêm một phần con người thật của mình, như từng lớp vỏ bảo vệ dần bị gỡ bỏ. Điều đó làm cô lo sợ, sợ rằng một ngày nào đó anh sẽ nhìn thấy những góc khuất tiêu cực mà cô luôn cố giấu đi.
A Đồng bất ngờ gọi điện hỏi về việc học chơi bóng rổ, cô nhớ mình từng hứa với A Đồng, cô biết mình phải làm gì để giữ lời hứa, không để cậu thất vọng.
Thế nhưng, việc tìm một giáo viên dạy bóng rổ phù hợp cho A Đồng lại chẳng dễ dàng như cô tưởng. Ngoài việc phải giỏi chuyên môn, người đó còn cần kiên nhẫn, thân thiện và giao tiếp tốt, bởi dạy A Đồng khác xa so với dạy trẻ bình thường. Không những thế giáo viên còn phải cao hơn A Đồng, nếu không cậu bé sẽ không công nhận thực lực của đối phương. Lại còn các sân bóng rổ trong nhà đều không được, mà nhất định phải là sân bóng rổ ngoài trời ở công viên Văn Hy.
Phó Nhuận Nghi nhớ lại lần đưa A Đồng đến công viên Văn Hy xem mọi người chơi bóng. Dù rất thích thú quan sát, nhưng cậu bé chưa từng vỗ tay tán thưởng bất kỳ ai thấp hơn mình. Hành động đó khiến cô cảm thấy khó xử, không biết liệu đó là tính cách trẻ con nhất thời hay một dạng định kiến cố hữu nào đó trong tâm lý của cậu.
Không chỉ vậy, giáo viên còn phải hợp mắt A Đồng. Nếu không, cô e rằng cậu bé sẽ thẳng thừng tuyên bố: “Tôi ghét anh, không muốn anh dạy!”
Tình huống này khiến Phó Nhuận Nghi lo lắng. Dù cô đã thử tìm kiếm giáo viên ở nhiều nơi, nhưng việc phải đối mặt với một người xa lạ không rõ tính khí, đồng thời thuyết phục được A Đồng chấp nhận, dường như là một bài toán khó mà cô chưa tìm ra lời giải.
Phó Nhuận Nghi quyết định trở lại thị trấn ở cùng A Đồng hai ngày, tranh thủ thời gian đó liên hệ với tất cả bạn bè trong danh bạ để tìm giáo viên bóng rổ phù hợp. Tuy nhiên, câu trả lời cô nhận được thường là: “Người này có thể dạy, anh ấy biết chơi bóng rổ, không phải quá giỏi nhưng chắc đủ để dạy trẻ con. Có điều, hình như anh ấy có ý với cậu, sau này nếu người ta mời cậu đi chơi thì không thể viện cớ bận để từ chối đâu nhé.”
Trong khi đó, A Đồng tỏ ra vô cùng háo hức và quan tâm đến việc tìm giáo viên. Cứ cách nửa ngày, cậu lại chạy đến hỏi một lần. TV trong nhà, vốn chỉ toàn chiếu phim hoạt hình yêu thích của cậu, giờ chuyển hết sang các trận bóng rổ trên kênh thể thao.
Cầm quả bóng mới toanh, A Đồng say sưa bắt chước nhưng mãi không thành thạo. Cậu mơ mộng rằng chỉ cần được hướng dẫn, mình sẽ trở thành một cao thủ bóng rổ. Nhưng cú đập mạnh tay đã không mang lại kỳ tích nào, chỉ khiến chiếc camera trong phòng khách bị hỏng.
Cậu của A Đồng gọi người đến sửa và trong bữa tối, ông đưa ra một lời hứa có sức hấp dẫn lớn: lần này lên thành phố, chỉ có Phó Nhuận Nghi đi cùng A Đồng. Họ rất lo cậu bé bất ngờ nổi giận, nên bảo rằng nếu A Đồng ngoan, sau này khi học được cách chơi bóng rổ, họ sẽ phá dỡ căn phòng cưới cũ của bố mẹ cậu từ 20 năm trước để xây cho cậu một sân bóng riêng.
A Đồng phấn khởi vô cùng, hứa sẽ ngoan ngoãn, sốt sắng hỏi: “Chị Nhuận Nghi, tìm được giáo viên chưa?”
Phó Nhuận Nghi cắn miếng đùi gà mà dì gắp cho, cười trừ đáp: “Đang tìm, rất nhanh sẽ có thôi.”
Tuy nhiên, khi anh vào phòng tắm rửa tay, con mèo chỉ dám đứng ngoài cửa kính, kêu "meo meo" một cách đầy dè dặt, như muốn báo rằng nó không được phép vào trong.
Phó Nhuận Nghi quay lại nhìn con mèo, nhưng ngay sau đó, tiếng nước chảy ào ào từ phòng tắm khiến cô đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng. Cô tự trách mình hay quên, hết lần này đến lần khác khiến bản thân xấu hổ. Gương mặt thoáng vẻ hốt hoảng, cô buông nhành cẩm tú cầu còn dang dở, lập tức lao thẳng vào phòng tắm, nhanh chóng cầm lấy món đồ chơi nhỏ trên kệ, mở tủ, nhét vào trong rồi đóng tủ lại – tất cả đều liền mạch, gọn ghẽ như đang tham gia thi đấu.
Nguyên Duy quan sát toàn bộ quá trình ấy, vẩy vẩy tay cho ráo nước, không nói gì, chỉ mỉm cười.
Phó Nhuận Nghi cắm xong cẩm tú cầu, đặt lọ hoa lên bàn trà thấp. Con mèo lại mon men tới bên chân cô, dường như rất hứng thú với chiếc lọ thủy tinh mới.
Từ phòng tắm bước ra, Nguyên Duy đảo mắt nhìn quanh căn phòng khách nhỏ nhắn của Phó Nhuận Nghi. Không gian tuy giản dị nhưng được bài trí tinh tế, tông màu sáng nhã nhặn, mang lại cảm giác dễ chịu lạ kỳ. Trong khung cảnh ấy, Phó Nhuận Nghi và con mèo của cô như hòa hợp đến mức trở thành một phần không thể tách rời.
Thấy chiếc máy ảnh để trên bàn, Nguyên Duy cầm lên hỏi: “Xem được không?”
Phó Nhuận Nghi đáp: “Được.”
Cô dường như đã quen với việc xem lại ảnh ngay sau khi chụp, và việc chọn lựa hay xóa những tấm không đạt chẳng mấy khó khăn. Dù trên đường từ tiệm hoa về cô đã chụp khá nhiều, bộ nhớ máy ảnh vẫn không có quá nhiều bức ảnh, bởi những tấm không vừa ý đều đã bị cô xóa sạch.
Nguyên Duy lướt qua các bức ảnh một cách nhanh chóng, sau đó anh chuyển sang xem loạt ảnh được chụp từ trước đó. Bối cảnh trong những bức ảnh gợi lên một khung cảnh thiên nhiên yên bình: một cái đình nhỏ trên núi, xung quanh là những bụi cây thấp. Trong một bức ảnh, A Đồng – một cậu bé đang giơ tay, một con bướm vàng đậu trên đầu ngón tay cậu. Ánh mắt cậu bé tràn đầy sự ngạc nhiên và thích thú, hướng thẳng về phía ống kính, như muốn chia sẻ khoảnh khắc kỳ diệu đó.
“Những bức ảnh này là chụp khi đi leo núi Thanh Đàm à?” Nguyên Duy hỏi.
“Ừ.”
Phó Nhuận Nghi ngồi ngay ngắn trên sofa, nhìn Nguyên Duy như một học sinh đang chờ thầy cô chấm bài. Cô thắc mắc: “Sao anh biết đó là núi Thanh Đàm? Anh cũng từng đi à?”
“Chưa từng. Hôm đó anh ở khu nghệ thuật Thường Xuyên gặp chị của Minh Thành Kiệt, tình cờ thấy em với A Đồng, còn có…”
Nguyên Duy lật đến vài bức ảnh đơn của A Đồng, tiếp theo xuất hiện người mà anh sắp nhắc tới: “Vị bác sĩ Hứa này.”
Giọng nói của Nguyên Duy mang chút tò mò nhưng ánh mắt anh, vừa nhìn bức ảnh, vừa nhìn Phó Nhuận Nghi, như đang chờ đợi một điều gì đó từ cô: “Quan hệ giữa mọi người có vẻ rất tốt.”
Trong ảnh, bác sĩ Hứa – một người đàn ông với khí chất điềm đạm, nho nhã, tay đặt lên vai A Đồng một cách thân thiết. Tay kia cầm một chiếc ba lô nhỏ màu trắng sữa, có treo một chú thỏ tai cụp màu tím nhạt, vừa nhìn là biết đồ của con gái.
“Uhm.” Phó Nhuận Nghi gật đầu: “Bác sĩ Hứa là người rất tốt. Bố mẹ anh ấy và bà dì của em rất thân nhau, họ quen biết mấy chục năm rồi. Anh ấy mở một phòng khám và thường xuyên về quê khám bệnh từ thiện. Trước đây anh ấy từng chữa đau lưng cho ông của A Đồng, cũng rất quan tâm đến A Đồng.”
Nguyên Duy nhàn nhạt khen: “Tốt bụng thiệt.”
Phó Nhuận Nghi nhiệt tình đồng ý: “Ừ! Anh ấy rất tốt.”
Khi tiễn Nguyên Duy ra cửa, Phó Nhuận Nghi hơi tiếc nuối nhưng cũng thấy nhẹ nhõm. Dường như mỗi lần trò chuyện với anh, cô lại vô thức bộc lộ thêm một phần con người thật của mình, như từng lớp vỏ bảo vệ dần bị gỡ bỏ. Điều đó làm cô lo sợ, sợ rằng một ngày nào đó anh sẽ nhìn thấy những góc khuất tiêu cực mà cô luôn cố giấu đi.
A Đồng bất ngờ gọi điện hỏi về việc học chơi bóng rổ, cô nhớ mình từng hứa với A Đồng, cô biết mình phải làm gì để giữ lời hứa, không để cậu thất vọng.
Thế nhưng, việc tìm một giáo viên dạy bóng rổ phù hợp cho A Đồng lại chẳng dễ dàng như cô tưởng. Ngoài việc phải giỏi chuyên môn, người đó còn cần kiên nhẫn, thân thiện và giao tiếp tốt, bởi dạy A Đồng khác xa so với dạy trẻ bình thường. Không những thế giáo viên còn phải cao hơn A Đồng, nếu không cậu bé sẽ không công nhận thực lực của đối phương. Lại còn các sân bóng rổ trong nhà đều không được, mà nhất định phải là sân bóng rổ ngoài trời ở công viên Văn Hy.
Phó Nhuận Nghi nhớ lại lần đưa A Đồng đến công viên Văn Hy xem mọi người chơi bóng. Dù rất thích thú quan sát, nhưng cậu bé chưa từng vỗ tay tán thưởng bất kỳ ai thấp hơn mình. Hành động đó khiến cô cảm thấy khó xử, không biết liệu đó là tính cách trẻ con nhất thời hay một dạng định kiến cố hữu nào đó trong tâm lý của cậu.
Không chỉ vậy, giáo viên còn phải hợp mắt A Đồng. Nếu không, cô e rằng cậu bé sẽ thẳng thừng tuyên bố: “Tôi ghét anh, không muốn anh dạy!”
Tình huống này khiến Phó Nhuận Nghi lo lắng. Dù cô đã thử tìm kiếm giáo viên ở nhiều nơi, nhưng việc phải đối mặt với một người xa lạ không rõ tính khí, đồng thời thuyết phục được A Đồng chấp nhận, dường như là một bài toán khó mà cô chưa tìm ra lời giải.
Phó Nhuận Nghi quyết định trở lại thị trấn ở cùng A Đồng hai ngày, tranh thủ thời gian đó liên hệ với tất cả bạn bè trong danh bạ để tìm giáo viên bóng rổ phù hợp. Tuy nhiên, câu trả lời cô nhận được thường là: “Người này có thể dạy, anh ấy biết chơi bóng rổ, không phải quá giỏi nhưng chắc đủ để dạy trẻ con. Có điều, hình như anh ấy có ý với cậu, sau này nếu người ta mời cậu đi chơi thì không thể viện cớ bận để từ chối đâu nhé.”
Trong khi đó, A Đồng tỏ ra vô cùng háo hức và quan tâm đến việc tìm giáo viên. Cứ cách nửa ngày, cậu lại chạy đến hỏi một lần. TV trong nhà, vốn chỉ toàn chiếu phim hoạt hình yêu thích của cậu, giờ chuyển hết sang các trận bóng rổ trên kênh thể thao.
Cầm quả bóng mới toanh, A Đồng say sưa bắt chước nhưng mãi không thành thạo. Cậu mơ mộng rằng chỉ cần được hướng dẫn, mình sẽ trở thành một cao thủ bóng rổ. Nhưng cú đập mạnh tay đã không mang lại kỳ tích nào, chỉ khiến chiếc camera trong phòng khách bị hỏng.
Cậu của A Đồng gọi người đến sửa và trong bữa tối, ông đưa ra một lời hứa có sức hấp dẫn lớn: lần này lên thành phố, chỉ có Phó Nhuận Nghi đi cùng A Đồng. Họ rất lo cậu bé bất ngờ nổi giận, nên bảo rằng nếu A Đồng ngoan, sau này khi học được cách chơi bóng rổ, họ sẽ phá dỡ căn phòng cưới cũ của bố mẹ cậu từ 20 năm trước để xây cho cậu một sân bóng riêng.
A Đồng phấn khởi vô cùng, hứa sẽ ngoan ngoãn, sốt sắng hỏi: “Chị Nhuận Nghi, tìm được giáo viên chưa?”
Phó Nhuận Nghi cắn miếng đùi gà mà dì gắp cho, cười trừ đáp: “Đang tìm, rất nhanh sẽ có thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.