Cánh Hoa Dưới Trời

Chương 36: Khiến Người Ta Phát Bực

Ngậm Chi Xanh

23/11/2024

Sau bữa tối, cậu còn bận kiểm tra sổ sách, Phó Nhuận Nghi cùng dì đưa A Đồng đi dạo. Những ngày này, tình yêu của A Đồng với bóng rổ đã đạt mức không rời bóng nửa bước. Trên đường, A Đồng vừa đi vừa đập bóng, rồi chuyển sang vừa đập vừa chạy, khiến dì phải vội vàng đuổi theo sát. Phó Nhuận Nghi đi sau, chẳng mấy chốc đã bị bỏ lại một đoạn xa.

Cô cầm điện thoại nhắn tin với Bàng Như. Bàng Như bảo có một người phù hợp để giới thiệu, nhưng người này có một "vấn đề nhỏ" mà cô ấy cho rằng không đáng kể.

Bàng Như: [Cao 1m77 không được à?]

Phó Nhuận Nghi: [Không được. Anh ta có thể nói mình cao 1m80 nhưng A Đồng cao 1m82, cậu bé sẽ nhận ra ngay.]

Bàng Như: [Thế thì mang giày độn và vuốt tóc cao lên. Cậu cũng biết mà, chiều cao của đàn ông giống như rau hái lúc sáng sớm, chứa rất nhiều nước.]

Phó Nhuận Nghi chưa kịp trả lời, điện thoại đã rung lên. Trên màn hình hiển thị một cái tên khiến tim cô như ngừng đập trong giây lát: “Nguyên Duy.”

Cô nhanh tay bấm nghe, giọng khẽ run, nín thở hỏi: “Alo? Nguyên Duy?”

Bên kia đầu dây thoáng im lặng, rồi giọng nói trầm ấm của anh vang lên: “Phó Nhuận Nghi, anh đang ở trước cửa nhà em.”

“Hả?”

“Em về thị trấn rồi à?”

Phó Nhuận Nghi bất ngờ, không hiểu sao Nguyên Duy lại biết cô đang không ở thành phố. Lúc rời nhà, cô chỉ tình cờ gặp người anh hàng xóm ở đối diện. Hai người vốn quen biết nhiều năm. Khi nhìn thấy cô xách vali cùng túi đựng mèo, anh hàng xóm bật hỏi: “Về thị trấn à? Nhà em đào đã chín chưa?”

Cô cười bảo rằng nếu có giống chín sớm, cô sẽ nhắn báo tin nhưng lần này chắc không về nhanh như vậy. Ai ngờ, chính từ cuộc trò chuyện ngắn ngủi ấy mà tin tức đã đến tai Nguyên Duy.

Khi đến tìm Phó Nhuận Nghi, anh bấm chuông nhà cô nhưng không ai trả lời. Nghĩ rằng cô bận đi đâu đó, anh định quay bước thì vừa lúc người hàng xóm kia đưa bạn gái lên lầu, thấy anh đứng đó liền lên tiếng: “Tìm Tiểu Phó à? Cô ấy về thị trấn rồi, không biết khi nào mới về đâu. Nếu có việc gấp thì gọi điện cho cô ấy đi.”

“Vì A Đồng gọi nên em về thị trấn vài ngày.” Phó Nhuận Nghi giải thích, trong giọng nói phảng phất chút vui vẻ. Cô tiếp lời: “Hôm nay sao anh lại đến tìm em?”

Nguyên Duy đáp: "Tiện đường ghé qua.”



Phó Nhuận Nghi bất giác gật đầu, rồi khẽ “Ồ!” lên một tiếng.

Nguyên Duy hỏi: “Khoảng khi nào em về?”

Mọi việc vẫn chưa đâu vào đâu, Phó Nhuận Nghi cũng không biết chắc khi nào quay lại, đành thật thà kể chuyện khó khăn trong việc tìm giáo viên dạy bóng rổ cho A Đồng.

Nghe xong, Nguyên Duy trầm ngâm một lúc rồi nói: “Anh có thể dạy A Đồng, em thử hỏi xem cậu bé có chịu không?”

Phó Nhuận Nghi nghĩ rằng chắc chắn A Đồng sẽ đồng ý. Nguyên Duy hoàn toàn đáp ứng mọi yêu cầu của cậu bé, hơn nữa, từ sau chuyện chậu cảnh bị vỡ, A Đồng đã coi anh như người nhà, ít nhiều cũng có ấn tượng tốt.

Tuy vậy, cô vẫn có chút đắn đo: “Nếu em nói với A Đồng là anh chịu dạy, chắc nó sẽ đòi về thành phố vào sáng mai luôn quá. Có khi cả đêm mừng không ngủ được.”

Nguyên Duy bật cười, giọng nhẹ bẫng nhưng đầy kiên định: “Thế thì nói đi.”

“Hả?”

“Mai anh rảnh.” Nguyên Duy đáp.

“Thật sao?” Khóe môi Phó Nhuận Nghi lập tức cong lên.

“Em biết anh đến Tân Loan là vì công việc. Cảm ơn anh đã sẵn lòng dạy A Đồng chơi bóng rổ. Anh yên tâm, cậu bé sẽ không quấn lấy anh mãi đâu. A Đồng không thể qua đêm ở nơi khác, trời vừa tối là phải về nhà, nên cùng lắm chỉ làm phiền anh trong một ngày thôi.”

Lời giải thích cẩn thận và chu đáo của cô khiến Nguyên Duy không nhịn được cười. Anh hỏi: “Chẳng lẽ anh là người dễ nổi nóng hay sao? Nghe em nói cứ như chỉ cần trái ý một chút là anh sẽ cáu gắt vậy. Anh thực sự là kiểu người như thế à?”

“Không phải!” Phó Nhuận Nghi cuống lên vì sợ anh hiểu lầm. “Em không có ý đó đâu. Chỉ là… em biết… anh không thích những chuyện và người không quan trọng xen vào cuộc sống của mình.”

Đây là điều cô đã nhận ra từ lâu, từ những lời của mẹ anh và cả những quan sát của cô khi trước.



Phó Nhuận Nghi nói tiếp: “Em hy vọng A Đồng vui vẻ nhưng cũng không muốn niềm vui của cậu bé khiến anh thấy khó chịu.”

Nguyên Duy lúc này đã rời khỏi nhà cô, trở lại xe. Trong không gian kín, âm thanh từ điện thoại trở nên rõ ràng. Anh bất giác hỏi: “Thế còn em thì sao, Phó Nhuận Nghi? Em có vui không?”

Mặt trời đã khuất sau đường chân trời, bóng chiều dịu dàng phủ xuống, gió từ hồ thổi qua mang theo chút mát lành. Phó Nhuận Nghi đứng trước hồ sen, nơi vài nụ hoa đang e ấp trong ánh chiều tàn. Cô cúi xuống, nhặt một viên đá nhỏ bên đường, ném xuống mặt nước, tạo nên tiếng “tõm” nhẹ nhàng, rồi khẽ đáp: “Nghĩ đến việc mai sẽ gặp anh, em đã thấy vui rồi.”

Vì thế, khi biết tin sẽ có người dạy mình bóng rổ, A Đồng không hề phấn khích đến mức mất ngủ như Phó Nhuận Nghi tưởng. Ngược lại, cậu bé rất chín chắn. Trên đường đi dạo về, cậu chủ động đi rửa mặt mũi sớm rồi trang trọng thông báo với mọi người trong nhà rằng cậu sẽ đi ngủ sớm để mai có thể tập trung học bóng rổ thật tốt.

Còn Phó Nhuận Nghi, dù ngoài mặt cố giữ vẻ bình thường, trong lòng lại không khác gì một cô bé mộng mơ. Nửa đêm, cô vẫn nằm dài trên gối, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, nghĩ đến Nguyên Duy. Dưới bầu trời yên ả, những suy nghĩ ấy lặng lẽ len lỏi, khiến cô cứ trằn trọc, chẳng tài nào chợp mắt.

Sáng hôm sau, thị trấn nhỏ thức giấc trong màn sương sớm, mang theo hơi thở yên bình thường nhật.

Bác tài xế taxi là người quen lâu năm của gia đình đã đỗ xe sẵn trước cửa nhà A Đồng từ sớm. Trong lúc chờ, ông cùng mấy người hàng xóm ngồi ăn sáng, tán gẫu rôm rả. Chú của A Đồng, vốn là người ít nói, đứng tựa cửa hút thuốc, lặng lẽ nghe nhiều hơn nói. Dì thì bận rộn qua lại từ trong nhà ra ngoài, nghĩ đến món gì lại bỏ vào túi rồi mang ra sau xe.

Phó Nhuận Nghi vừa rửa mặt xong, còn chưa tỉnh ngủ, yếu ớt nói với dì: “Không cần mang nhiều đồ như thế đâu, lần trước dì bảo A Đồng mang theo mà còn chưa ăn hết nữa.”

A Đồng rót một cốc nước ấm đưa cho cô.

Phó Nhuận Nghi ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, vừa nhấp từng ngụm nước vừa cố gắng xua tan cơn buồn ngủ. A Đồng thì cao lớn, ngồi xổm bên cạnh cô, mân mê quả bóng rổ trong tay và hỏi han xem cô có khó chịu chỗ nào không.

Phó Nhuận Nghi đáp: “Chị chỉ hơi buồn ngủ thôi.”

A Đồng liền đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng bảo cô dựa vào mình để nghỉ ngơi thêm chút nữa.

Trong nhóm người đang tán chuyện trước cửa có một cô hàng xóm giọng the thé, thấy cảnh đó thì đùa cợt: “A Đồng năm nay cũng sắp hai mươi rồi nhỉ? Hai năm nữa là đủ tuổi cưới vợ rồi đấy. Ông Lý à, chuẩn bị dần đi thôi, con gái hơn ba tuổi là quý như vàng. Nhuận Nghi lớn hơn A Đồng sáu tuổi, vừa đẹp đấy, thành ra ôm được hai cục vàng to!”

Chú lập tức sa sầm mặt, dập mạnh điếu thuốc gần tàn xuống đất trước mặt bà cô, khiến tàn thuốc bắn tung tóe. Giọng chú lạnh lùng nhưng đầy uy nghiêm: “Người rảnh rỗi quá thì nên tìm việc mà làm, đừng buông lời nhảm nhí. Sống cũng phải nghĩ đến mà tích đức chứ.”

Bị mắng thẳng mặt, bà cô lập tức câm lặng, bẽn lẽn rút lui. Không lâu sau, đám đông trước cửa cũng tự động giải tán.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cánh Hoa Dưới Trời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook