Chương 37: Miệng Người
Ngậm Chi Xanh
23/11/2024
Dì bước vào nhà, ngồi xuống thở dài rồi nói với Phó Nhuận Nghi: “Không phải lần đầu đâu con.”
Dì kể rằng trước đây, bà cô từng nhờ mai mối để giới thiệu Phó Nhuận Nghi cho cậu con trai lớn của mình. Nghe đâu cậu ta làm ông chủ gì đó ở xa, thu nhập chẳng khá khẩm nhưng tai tiếng thì không ít.
Chú cho rằng gia đình họ không tử tế nên đã thẳng thừng từ chối, bảo rằng tính cách của Nhuận Nghi quá hiền lành, nhà lại không có cha mẹ bảo bọc, không phù hợp với nhà đó. Thế là đắc tội với bà cô kia.
Kể từ đó, bà ta hễ gặp ai cũng thêm thắt, bịa chuyện bóng gió rằng nhà ông Lý trông tử tế, nhưng thực chất rất tính toán. Thậm chí bà ta còn lan truyền rằng dì chú cố tình không để Phó Nhuận Nghi quen ai, kéo dài tuổi xuân của cô, khiến lời ra tiếng vào càng khó nghe.
Dì vừa vá chiếc tay áo bị rách, giọng trầm trầm nhẹ nhàng: “Con cũng biết tính dì với chú con rồi đấy. Chúng ta đâu có cái suy nghĩ đó, chỉ sợ A Đồng đi học sẽ ảnh hưởng đến bạn bè, nên chú con mới không cho đi học. Nhà mình dù thương nó đến đâu nhưng cũng lo nó gây phiền cho người khác, chỉ cần A Đồng mạnh khỏe là mừng rồi, chẳng cầu gì thêm nữa. Mấy năm qua số tiền tiết kiệm cộng với khoản bảo hiểm của bố mẹ cháu là đủ để A Đồng sống cả đời. Giờ chỉ là nếu có thể dành dụm thêm thì càng tốt. Con cũng đừng coi A Đồng là gánh nặng, suy cho cùng, hai đứa không có quan hệ ruột thịt đâu, thằng bé không phải trách nhiệm của con.”
Dì đã lớn tuổi, mắt kém, xâu kim trở nên khó khăn hơn. Phó Nhuận Nghi ngồi im bên chân dì, lặng lẽ giúp bà nhặt từng cây kim trong hộp xà phòng, cẩn thận xỏ sẵn từng đoạn chỉ để sau này khi dì cần có thể lấy dùng ngay.
Dì sống tiết kiệm quen rồi, đồ cũ hỏng cũng không nỡ bỏ đi mà thường sửa lại dùng tiếp. Với dì, mọi thứ đều quý giá, từ chiếc tay áo cũ, áo lót cũ, đến cả Nhuận Nghi và A Đồng, đều là những điều tốt đẹp.
Cắt sợi chỉ vừa may xong, dì dọn dẹp hộp kim chỉ và nói: “Con cũng lớn rồi Nhuận Nghi. Mẹ con mất sớm, nếu gặp ai thích hợp thì cứ dẫn về đây, dì và chú sẽ xem qua giúp con.”
Phó Nhuận Nghi lắc đầu: “Con chưa có ai cả.”
“Không có ai thì tìm thôi.” Dì mỉm cười, xoa đầu cô. “Con gái nhà mình tốt như thế, lo gì không tìm được người thương?”
Ăn xong bát cháo khoai lang, Phó Nhuận Nghi vẫn còn chút ngái ngủ, đưa cậu nhóc A Đồng đầy năng lượng ra xe để trở lại thành phố.
Chú mèo nhỏ được bỏ vào túi, không có chỗ chạy nhảy chỉ nằm yên. A Đồng ngồi cạnh, nhẹ gõ ngón tay lên lớp vải lưới che túi, đôi mắt trông như đang chất chứa tâm sự.
Phó Nhuận Nghi hỏi: “Có chuyện gì à?”
A Đồng hỏi: “Chị Nhuận Nghi, kết hôn để làm gì?”
Phó Nhuận Nghi nghĩ ngợi, rồi lắc đầu đáp: “Chị cũng không rõ nữa, chắc là để hai người mãi ở bên nhau?”
“Vậy không kết hôn thì không thể ở bên nhau à?”
Phó Nhuận Nghi trả lời: “Hình như… cũng vẫn có thể.”
A Đồng tự rút ra kết luận: “Vậy kết hôn là thừa thãi.”
Phó Nhuận Nghi buồn ngủ đáp bâng quơ: “Có lẽ là thế.”
A Đồng cảm thấy mình rất thông minh, rồi nói tiếp theo suy luận của mình: “Giống như… phải bôi kem chống nắng vậy, rửa mặt xong phải thoa mới ra ngoài chơi được, nhưng thật ra không làm thế cũng ra ngoài chơi được. Thật là thừa thãi.”
Phó Nhuận Nghi nghe xong liền “Ài” một tiếng, vội vàng chỉnh lại, nhẹ nhàng giải thích để củng cố thói quen tốt: “Như vậy không đúng, bôi kem chống nắng không phải là thừa, mà là để bảo vệ da mặt.”
A Đồng ngay lập tức rút ra kết luận mới: “Vậy thì kết hôn còn vô dụng hơn cả bôi kem chống nắng, em không thích.”
Trong đầu Phó Nhuận Nghi, hôn nhân và gia đình đều là những điều mơ hồ, xa vời, thậm chí không mấy tốt đẹp. Cô cảm thấy hơi đau đầu nhưng không biết nên phản bác thế nào.
Suy nghĩ một lúc, cô vẫn không tìm được lời giải.
Phó Nhuận Nghi chọn cách nhắc nhở A Đồng: “Em có thể nghĩ vậy nhưng đừng nói ra ngoài, hãy giữ suy nghĩ đó trong lòng thôi, vì có thể người khác không nghĩ giống em.”
“Được, em nghe lời chị Nhuận Nghi.”
Sau khi về đến nhà, hai người nhanh chóng sắp xếp lại đồ đạc. Trước khi xuất phát đến công viên Văn Hy, Phó Nhuận Nghi lại không nhịn được dặn dò A Đồng: “A Đồng, lát nữa chơi bóng, nếu có chuyện gì thì phải nói với chị, không được tùy tiện cáu gắt với anh ấy. Anh ấy là người rất quan trọng với chị."
A Đồng nghiêm túc lắng nghe, ghé sát lại hỏi: “Là người thế nào cơ?”
Nghĩ một lúc, Phó Nhuận Nghi chọn câu trả lời dễ khiến A Đồng hiểu nhất: “Chính là… một người rất tốt.”
“Được rồi, em hiểu rồi.”
A Đồng đáp gọn, rồi đột ngột quay người bước đi.
Phó Nhuận Nghi hỏi cậu định làm gì thì cậu đã chạy thẳng vào bếp, vừa đi vừa nói: “Vậy thì chúng ta mang đào tặng anh ấy!”
Phó Nhuận Nghi đuổi theo can ngăn: “Không được! Thùng đào đó là của anh trai nhà đối diện!”
A Đồng nhíu mày, hai tay dang ra: “Vậy chúng ta tặng anh ấy cái gì đây? Không có đào, cũng không có bánh ngọt.”
“Việc này… em không cần lo.” Phó Nhuận Nghi trấn an: “Để chị nghĩ cách là được.”
Cô mang theo bình nước mà A Đồng thường dùng, rồi lấy thêm hai chai nước ngọt từ tủ lạnh, đi công viên Văn Hy.
Buổi sáng ngày thường nên sân bóng gần như vắng tanh. Hai người đến sớm, ngồi trên chiếc ghế nhựa phai màu chờ khoảng mười phút thì Nguyên Duy xuất hiện, rất đúng giờ.
Khác với tưởng tượng, A Đồng nhiệt tình hơn nhiều. Khi Phó Nhuận Nghi còn chưa kịp phản ứng, cậu đã đứng dậy, giơ cao tay vẫy rối rít: “Anh ơi, bọn em ở đây!”
Cách gọi bất ngờ và thân mật khiến Nguyên Duy thoáng khựng lại, ngón tay khẽ siết lại rồi thả ra, đôi mày khẽ nhíu lại, nhưng khóe môi lại nhếch lên, tạo thành nụ cười pha chút bất lực và trẻ trung lạ thường.
Hôm nay anh mang đôi giày bóng rổ màu xám trắng, áo thun tay ngắn xám đậm phối quần bóng rổ xám nhạt, tay cầm một đôi đai bảo vệ đầu gối màu đen. Dưới ánh nắng ban mai, bước chân mạnh mẽ và dáng vẻ phóng khoáng đầy tự tin của anh dường như hòa hợp hoàn hảo với không gian và phong cách năng động của buổi sáng.
Khi Nguyên Duy đến gần, Phó Nhuận Nghi mới khẽ mỉm cười chào.
Nguyên Duy liếc nhìn cô, ánh mắt như dò xét, rồi hỏi: “Em ăn sáng chưa?”
A Đồng nhanh miệng trả lời: “Ăn rồi ạ, tối qua bọn em còn ngủ rất sớm nữa!”
“Vậy sao?” Nguyên Duy cười nhẹ, ánh mắt vẫn dừng trên Phó Nhuận Nghi. Anh nhìn cô chăm chú, nửa đùa nửa thật: “Trông em sao như chưa nghỉ ngơi đủ vậy?”
Nghĩ đến cơn mất ngủ đêm qua, Phó Nhuận Nghi có chút chột dạ, nói mình nghỉ ngơi tốt rồi, rồi hỏi lại: “Anh đã ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi.”
Ở nhà cậu mợ, anh còn lấy một đôi đai bảo vệ gối mới từ Minh Thành Kiệt. Khi đến sân bóng Nguyên Duy đưa cho A Đồng và nói: “Tặng em đấy. Đeo vào đầu gối nhé, biết dùng chứ?”
A Đồng sững người, bất ngờ vì món quà. Cậu ngỡ ngàng một lúc, không trả lời ngay.
Nguyên Duy thấy vậy hỏi lại: “Biết cách dùng không?”
A Đồng gật đầu nhưng không lập tức nhận lấy mà quay sang hỏi Phó Nhuận Nghi, mắt sáng rỡ như đèn pha: “Chị Nhuận Nghi, em lấy được không?”
Từ nhỏ, A Đồng đã được dạy kỹ không được tùy tiện ăn đồ người khác cho, cũng không được nhận đồ của người khác.
Thấy Phó Nhuận Nghi gật đầu, A Đồng mới vui vẻ nhận lấy, nói cảm ơn rồi ngồi sang ghế bên cạnh để đeo vào thử.
Dì kể rằng trước đây, bà cô từng nhờ mai mối để giới thiệu Phó Nhuận Nghi cho cậu con trai lớn của mình. Nghe đâu cậu ta làm ông chủ gì đó ở xa, thu nhập chẳng khá khẩm nhưng tai tiếng thì không ít.
Chú cho rằng gia đình họ không tử tế nên đã thẳng thừng từ chối, bảo rằng tính cách của Nhuận Nghi quá hiền lành, nhà lại không có cha mẹ bảo bọc, không phù hợp với nhà đó. Thế là đắc tội với bà cô kia.
Kể từ đó, bà ta hễ gặp ai cũng thêm thắt, bịa chuyện bóng gió rằng nhà ông Lý trông tử tế, nhưng thực chất rất tính toán. Thậm chí bà ta còn lan truyền rằng dì chú cố tình không để Phó Nhuận Nghi quen ai, kéo dài tuổi xuân của cô, khiến lời ra tiếng vào càng khó nghe.
Dì vừa vá chiếc tay áo bị rách, giọng trầm trầm nhẹ nhàng: “Con cũng biết tính dì với chú con rồi đấy. Chúng ta đâu có cái suy nghĩ đó, chỉ sợ A Đồng đi học sẽ ảnh hưởng đến bạn bè, nên chú con mới không cho đi học. Nhà mình dù thương nó đến đâu nhưng cũng lo nó gây phiền cho người khác, chỉ cần A Đồng mạnh khỏe là mừng rồi, chẳng cầu gì thêm nữa. Mấy năm qua số tiền tiết kiệm cộng với khoản bảo hiểm của bố mẹ cháu là đủ để A Đồng sống cả đời. Giờ chỉ là nếu có thể dành dụm thêm thì càng tốt. Con cũng đừng coi A Đồng là gánh nặng, suy cho cùng, hai đứa không có quan hệ ruột thịt đâu, thằng bé không phải trách nhiệm của con.”
Dì đã lớn tuổi, mắt kém, xâu kim trở nên khó khăn hơn. Phó Nhuận Nghi ngồi im bên chân dì, lặng lẽ giúp bà nhặt từng cây kim trong hộp xà phòng, cẩn thận xỏ sẵn từng đoạn chỉ để sau này khi dì cần có thể lấy dùng ngay.
Dì sống tiết kiệm quen rồi, đồ cũ hỏng cũng không nỡ bỏ đi mà thường sửa lại dùng tiếp. Với dì, mọi thứ đều quý giá, từ chiếc tay áo cũ, áo lót cũ, đến cả Nhuận Nghi và A Đồng, đều là những điều tốt đẹp.
Cắt sợi chỉ vừa may xong, dì dọn dẹp hộp kim chỉ và nói: “Con cũng lớn rồi Nhuận Nghi. Mẹ con mất sớm, nếu gặp ai thích hợp thì cứ dẫn về đây, dì và chú sẽ xem qua giúp con.”
Phó Nhuận Nghi lắc đầu: “Con chưa có ai cả.”
“Không có ai thì tìm thôi.” Dì mỉm cười, xoa đầu cô. “Con gái nhà mình tốt như thế, lo gì không tìm được người thương?”
Ăn xong bát cháo khoai lang, Phó Nhuận Nghi vẫn còn chút ngái ngủ, đưa cậu nhóc A Đồng đầy năng lượng ra xe để trở lại thành phố.
Chú mèo nhỏ được bỏ vào túi, không có chỗ chạy nhảy chỉ nằm yên. A Đồng ngồi cạnh, nhẹ gõ ngón tay lên lớp vải lưới che túi, đôi mắt trông như đang chất chứa tâm sự.
Phó Nhuận Nghi hỏi: “Có chuyện gì à?”
A Đồng hỏi: “Chị Nhuận Nghi, kết hôn để làm gì?”
Phó Nhuận Nghi nghĩ ngợi, rồi lắc đầu đáp: “Chị cũng không rõ nữa, chắc là để hai người mãi ở bên nhau?”
“Vậy không kết hôn thì không thể ở bên nhau à?”
Phó Nhuận Nghi trả lời: “Hình như… cũng vẫn có thể.”
A Đồng tự rút ra kết luận: “Vậy kết hôn là thừa thãi.”
Phó Nhuận Nghi buồn ngủ đáp bâng quơ: “Có lẽ là thế.”
A Đồng cảm thấy mình rất thông minh, rồi nói tiếp theo suy luận của mình: “Giống như… phải bôi kem chống nắng vậy, rửa mặt xong phải thoa mới ra ngoài chơi được, nhưng thật ra không làm thế cũng ra ngoài chơi được. Thật là thừa thãi.”
Phó Nhuận Nghi nghe xong liền “Ài” một tiếng, vội vàng chỉnh lại, nhẹ nhàng giải thích để củng cố thói quen tốt: “Như vậy không đúng, bôi kem chống nắng không phải là thừa, mà là để bảo vệ da mặt.”
A Đồng ngay lập tức rút ra kết luận mới: “Vậy thì kết hôn còn vô dụng hơn cả bôi kem chống nắng, em không thích.”
Trong đầu Phó Nhuận Nghi, hôn nhân và gia đình đều là những điều mơ hồ, xa vời, thậm chí không mấy tốt đẹp. Cô cảm thấy hơi đau đầu nhưng không biết nên phản bác thế nào.
Suy nghĩ một lúc, cô vẫn không tìm được lời giải.
Phó Nhuận Nghi chọn cách nhắc nhở A Đồng: “Em có thể nghĩ vậy nhưng đừng nói ra ngoài, hãy giữ suy nghĩ đó trong lòng thôi, vì có thể người khác không nghĩ giống em.”
“Được, em nghe lời chị Nhuận Nghi.”
Sau khi về đến nhà, hai người nhanh chóng sắp xếp lại đồ đạc. Trước khi xuất phát đến công viên Văn Hy, Phó Nhuận Nghi lại không nhịn được dặn dò A Đồng: “A Đồng, lát nữa chơi bóng, nếu có chuyện gì thì phải nói với chị, không được tùy tiện cáu gắt với anh ấy. Anh ấy là người rất quan trọng với chị."
A Đồng nghiêm túc lắng nghe, ghé sát lại hỏi: “Là người thế nào cơ?”
Nghĩ một lúc, Phó Nhuận Nghi chọn câu trả lời dễ khiến A Đồng hiểu nhất: “Chính là… một người rất tốt.”
“Được rồi, em hiểu rồi.”
A Đồng đáp gọn, rồi đột ngột quay người bước đi.
Phó Nhuận Nghi hỏi cậu định làm gì thì cậu đã chạy thẳng vào bếp, vừa đi vừa nói: “Vậy thì chúng ta mang đào tặng anh ấy!”
Phó Nhuận Nghi đuổi theo can ngăn: “Không được! Thùng đào đó là của anh trai nhà đối diện!”
A Đồng nhíu mày, hai tay dang ra: “Vậy chúng ta tặng anh ấy cái gì đây? Không có đào, cũng không có bánh ngọt.”
“Việc này… em không cần lo.” Phó Nhuận Nghi trấn an: “Để chị nghĩ cách là được.”
Cô mang theo bình nước mà A Đồng thường dùng, rồi lấy thêm hai chai nước ngọt từ tủ lạnh, đi công viên Văn Hy.
Buổi sáng ngày thường nên sân bóng gần như vắng tanh. Hai người đến sớm, ngồi trên chiếc ghế nhựa phai màu chờ khoảng mười phút thì Nguyên Duy xuất hiện, rất đúng giờ.
Khác với tưởng tượng, A Đồng nhiệt tình hơn nhiều. Khi Phó Nhuận Nghi còn chưa kịp phản ứng, cậu đã đứng dậy, giơ cao tay vẫy rối rít: “Anh ơi, bọn em ở đây!”
Cách gọi bất ngờ và thân mật khiến Nguyên Duy thoáng khựng lại, ngón tay khẽ siết lại rồi thả ra, đôi mày khẽ nhíu lại, nhưng khóe môi lại nhếch lên, tạo thành nụ cười pha chút bất lực và trẻ trung lạ thường.
Hôm nay anh mang đôi giày bóng rổ màu xám trắng, áo thun tay ngắn xám đậm phối quần bóng rổ xám nhạt, tay cầm một đôi đai bảo vệ đầu gối màu đen. Dưới ánh nắng ban mai, bước chân mạnh mẽ và dáng vẻ phóng khoáng đầy tự tin của anh dường như hòa hợp hoàn hảo với không gian và phong cách năng động của buổi sáng.
Khi Nguyên Duy đến gần, Phó Nhuận Nghi mới khẽ mỉm cười chào.
Nguyên Duy liếc nhìn cô, ánh mắt như dò xét, rồi hỏi: “Em ăn sáng chưa?”
A Đồng nhanh miệng trả lời: “Ăn rồi ạ, tối qua bọn em còn ngủ rất sớm nữa!”
“Vậy sao?” Nguyên Duy cười nhẹ, ánh mắt vẫn dừng trên Phó Nhuận Nghi. Anh nhìn cô chăm chú, nửa đùa nửa thật: “Trông em sao như chưa nghỉ ngơi đủ vậy?”
Nghĩ đến cơn mất ngủ đêm qua, Phó Nhuận Nghi có chút chột dạ, nói mình nghỉ ngơi tốt rồi, rồi hỏi lại: “Anh đã ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi.”
Ở nhà cậu mợ, anh còn lấy một đôi đai bảo vệ gối mới từ Minh Thành Kiệt. Khi đến sân bóng Nguyên Duy đưa cho A Đồng và nói: “Tặng em đấy. Đeo vào đầu gối nhé, biết dùng chứ?”
A Đồng sững người, bất ngờ vì món quà. Cậu ngỡ ngàng một lúc, không trả lời ngay.
Nguyên Duy thấy vậy hỏi lại: “Biết cách dùng không?”
A Đồng gật đầu nhưng không lập tức nhận lấy mà quay sang hỏi Phó Nhuận Nghi, mắt sáng rỡ như đèn pha: “Chị Nhuận Nghi, em lấy được không?”
Từ nhỏ, A Đồng đã được dạy kỹ không được tùy tiện ăn đồ người khác cho, cũng không được nhận đồ của người khác.
Thấy Phó Nhuận Nghi gật đầu, A Đồng mới vui vẻ nhận lấy, nói cảm ơn rồi ngồi sang ghế bên cạnh để đeo vào thử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.