Cậu Là Của Tôi, Bây Giờ Và Mãi Mãi!
Chương 10
Salary1109
13/04/2016
Tôi gài chiếc cavat màu đen vào bên trong chiếc áo len gile trắng sữa , cài khuy áo ở cổ tay của chiếc áo sơ mi ở trong, chỉnh lại tóc tai thật gọn gàng. Đây cũng là đồng phục của trường mặc vào những ngày se lạnh.
Vì hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng của năm học cấp 3, nên ít nhất trông tôi cũng phải chỉnh tề một chút. Hơn nữa,tôi sẽ đại diện là lớp học sinh mới của trường có thành tích tốt lên phát biểu, vì thế điều này càng quan trọng.
Mà nhắc đến việc này lại nhớ. Thực sự phải gọi là vô cùng vô cùng bất đắc dĩ tôi mới phải làm việc này…
“Trần Nguyệt Linh!”
“Ơ…dạ, có em!” Tôi đang lơ mơ, bỗng tiếng gọi làm tôi giật bắn mình đứng phắt dậy
“Tôi muốn nhờ em một việc!” Cô Trúc nhìn tôi
Việc? việc gì? Giáo viên gì lại nhờ việc học sinh? Mà còn nhờ công khai thế này.
“Dạ,cô cứ nói.”
“Trường chúng ta sắp làm lễ khai giảng, mà như mọi năm thì ngày khai giảng đều có học sinh xuất sắc nhất khối lên phát biểu.” Cô nói tiếp
“Vâng,thì sao ạ?” Tôi đơ mặt
“Ý tôi là tôi muốn em lên phát biểu với cương vị là học sinh xuất sắc nhất khối 10.” Cô Trúc nghiêm mặt
“Em? Sao lại là em mà không phải ai khác hả cô?”
“Em thi vào trường với số điểm gần tuyệt đối!” Cô Trúc mặt nghiêm nghị
“Sao cô không lây bạn nào có điểm tuyệt đối ấy ạ!” Tôi tiếp tục đôi co
Cô Trúc cau mày nhìn tôi
Bụp!
“Au!” Tôi khẽ rên lên,quay xuống lườm Khánh Minh vì dám đá vào chân tôi
Tôi nhăn nhó, thầm xuýt xoa cái chân đáng thương. Khánh Minh nhìn tôi rồi lắc đầu ý nói: đừng có đôi co nữa nếu không muốn trút họa.
Tôi quay lên nhìn cô Trúc,mặt ủ rũ: “Vâng, em biết rồi thưa cô!”
Lông mày của cô dãn ra, nhìn tôi cười :
“haha, cố lên nhé!”
Và thế là…một cách vô lí và bất đắc dĩ đến dã man. Tôi sẽ là người “vinh dự đại diện cho khối 10 lên phát biểu”.
….
Tôi bước lên chiếc xe buýt màu xanh,cười híp mắt nhìn bác tài:
“Cháu chào bác! Hôm nay bác làm ca sáng ạ?!”
“Ừ, bác đổi ca để chiều nghỉ,cháu đi học sớm thế?” Bác tài xế cũng quay lại nhìn tôi cười
“Dạ,hôm nay trường cháu khai giảng.”
“Vậy à?”
“Vâng!”
Tôi quay xuống tìm hàng ghế cuối quen thuộc, gỡ cặp sách ngồi xuống. Xe buýt bây giờ vắng tanh, chắc có lẽ hẵn còn sớm.
Tôi cắm chiếc tai nghe vào cái mp3 màu trắng sữa, từng điệu nhạc quen thuộc vang lên
Tôi khẽ mỉm cười,lấy tay mân mê chiếc mp3 đã cũ rích, một vài chỗ đã bị bong lớp sơn ở ngoài. Mặc dù nó cũ, nhưng tôi chưa từng bỏ nó đi, vì nó là cả một phần quá khứ của tôi…
——-
“Cạch!”
“Bụp!Bụp! Happy birthday!!”
Tôi ngỡ ngàng, một dàn người đứng trước mặt tôi, ai nấy đều vui cười hớn hở.
“Chúc mừng sinh nhật con, con gái yêu!”Mẹ đưa một chiếc bánh sinh nhật to đùng lên ngang mặt tôi, cười tươi.
Tôi đón lấy chiếc bánh, thầm ước một điều ước và thổi tắt từng ngọn nến…
“Bụp!”
Ánh đèn rọi sáng choang cả căn phòng khách, bố bước tới trước mặt tôi giơ một hộp quà nhỏ xinh lên đưa tôi.
Tôi cảm ơn bố rồi nhận lấy món quà đó, bóc ra.
Là một chiếc ipod!
“Có thích không?!” Bố hỏi
“Có ạ, đương nhiên là thích, rất rất thích!” Tôi cười híp mắt, nắm chặt chiếc ipod bố cho
——
Đó là món quà sinh nhật cuối cùng mà tôi được bố mẹ tặng, vì thế tôi luôn giữ gìn và trân trọng nó..
Đã 2 năm rồi, nhanh thật!
Lúc đó…Quốc Thiên cũng tham dự buổi sinh nhật đó, nhưng cậu ta chẳng biểu lộ cảm xúc gì cả..
Quốc Thiên…cậu ta đi rồi, đi thật rồi sao?
Tôi chỉ hận bản thân không thể cắn nát cái lòng tự trọng không cần thiết kia. Rõ ràng tôi vẫn muốn ở cạnh cậu ta, nhưng cứ nghĩ lại thái độ của hắn những ngày trước lại thấy tức giận..
Chẳng mấy chốc đã đến nơi, tôi bước xuống xe buýt, xách cặp tiến vào cổng trường..
“Hello em gái!”
Lại cái giọng đặc sệt chả lẫn vào đâu của cái tên trốn trại đấy, chẳng cần nhìn cũng biết là Duy Nam! Mới sáng ra đã gặp chả biết hôm nay còn xui xẻo đến mức nào nữa!
Cậu ta bước tới đi ngang với tôi.
Tôi cau mày,chẳng nói gì lùi ra một bên,tách xa tên này.
Đùa chứ,tôi mới biết mặt hắn ta được 1 hay 2 ngày gì đấy,chẳng gây nên tội tình gì cũng bị kiếm chuyện.Theo linh tính mách bảo thì cần tránh xa tên này càng xa càng tốt.
Duy Nam có vẻ hơi bất ngờ trước động thái của tôi, nhưng mấy giây lại cười tươi rói đi tới bên cạnh!
Tôi nhăn mặt. Sao cái thằng cha này mặt dày thế không biết nữa!
“Hôm nay khai giảng nên trường mình đẹp hơn nhỉ!?” Duy Nam mở lời
“Bình thường nó đã đẹp rồi!” Tôi đáp gọn lỏn
“Ừ ý anh là nó đẹp hơn bình thường ấy!” Cậu ta lúng túng
Tôi cau mày khó chịu,lúc lắc cái đầu: “tôi đâu nói gì đâu!”
Duy Nam hơi bối rối!
Kì thực mà nói thì tôi chả có một tí thiện cảm gì với cái tên này hết! Xét cho cùng,không phải tại cậu ra cứ san sán lấy tôi,thì tôi cũng sẽ chẳng bị cái bà chị tắc kè hoa kia gây sự!
Im lặng một hồi…
“Cậu mới đổi kiểu tóc à?” Tôi thoáng liếc qua mái tóc của cậu ta, cất tiếng phá vỡ sự im lặng
“À,ừ phải,đẹp không?” Cậu ta đáp
Tôi lại nhìn lại mái tóc của hắn 1 lần nữa. Màu nâu hạt dẻ chuyển thành đỏ,kiểu tóc úp mái lệch cũng bị dựng lên như mào gà.
“Cũng được” Tôi trả lời
Nếu bây giờ mà phải nói thẳng ra,thề 100% là tôi đang nói dổi. Từ thủa cha sinh mẹ đẻ,tôi đã được thấm nhuần vảo tư tưởng là nhưng thằng tóc xanh đỏ tím vàng thường là những đứa ăn chơi trác táng,vì thế mà khi nhìn thấy cái mái tóc này của cậu ta tôi có cảm giác như là cậu ta là 1 tên ăn chơi chính hiệu,thật đấy!
“Em vẫn giận anh à?” Duy Nam hỏi
“Giận gì? Cậu có làm gì tôi đâu mà giận?!” Không phải giận không đâu,là hận luôn đấy
“Vâỵ sao im lặng thế?!” Cậu ta đưa mặt gần mặt tôi, ánh mắt dò hỏi
“Thế đâu có gì để nói!”Tôi nhăn mặt “Trước giờ tôi vẫn vậy!”
“Thế à?!” Duy Nam cười kiểu cợt nhả “Thế mà anh cứ nghĩ hotgirl trường mình thân thiện,đáng yêu,hay cười cơ. Thế mà lại bị đặt tên là hotgirl băng giá đấy, hóa ra cũng hợp thật!”
Tôi sầm mặt.
Cái gì đây? Vừa đấm vừa xoa à?
OK,nói tôi kì dị hay cái gì cũng được,nhưng tôi không thích được khen như thế đâu, bởi tôi có cảm giác như họ đang nịnh bợ mình và thực sự chẳng có chút cảm xúc gì luôn.
“Anh Anh!” Tôi gọi to Diệu Anh khi thấy nó từ xa,bơ đẹp tên tóc đỏ đứng tần ngần một mình.
Yes yes yes! Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi tên tóc đỏ biến thái!
“Tạm biệt! Tôi đi trước.” Tôi liếc qua Duy Nam rồi chạy biến
Diệu Anh dừng hẳn lại chờ tôi, Khánh Minh cũng đi cùng bên cạnh.
“Hello!!” Tôi cười tít mắt chào bọn nó.
“Chuẩn bị gì chưa?” Diệu Anh vừa cắn miếng bánh mì vừa nhìn tôi.
“Chuẩn bị cái gì?” tôi ngơ mặt
“Vụ phát biểu ấy!” Khánh Minh cũng nói xen vào
Nhắc đến nó tôi mới nhớ. Bình thường tôi làm việc buổi tối từ 7h nên tầm 9h30 đã vắng khách, tôi chỉ cần ngồi ở quán làm bài tập,thỉnh thoảng có người nào đến ăn muộn thì lại chạy ra phục vụ. Nhưng vì cái vụ phát biểu bất đắc dĩ đấy, tôi làm xong xuôi hết bài tập là 10h lại phải chạy lăng xăng ra quán net để tìm và viết cho xong. Sao số mình khổ quá vậy nè!!
Tôi không trả lời,chắc nó cũng đoán được.
———————
Nói,nói và nói…
Hát,hát và hát…
Khắp sân trường bây giờ chẳng ra cái thể thống gì,trên phía khán đài thì thầy cô cứ nói,học sinh ở dưới cũng nói. Thỉnh thoảng có tiết mục văn nghệ,người ta hát,dưới này cũng “hát”. Đinh tai nhức óc. Mặc dù không phải là khai giảng trường này tổ chức không hay,cơ mà cái việc không thể ngồi im khi ngồi khai giảng nó cứ như thấm vào xương máu của học sinh rồi ấy.
Tôi bíu vào tay Diệu Anh, dựa đầu vào lưng nó, giọng mơ màng:
“Cho nhờ tí!” Diệu Anh không phản kháng
Tôi ngủ…tôi buồn ngủ…tôi cần ngủ…tôi phải ngủ….
“Sau đây là bài phát biểu của đại diện khối 10,em Trần Nguyệt Linh lớp 10a1!” Tiếng loa vọng vào tai
Tôi đứng phắt dậy theo phản xạ, tính đi lên trên khán đài, cả trường bỗng dưng im thin thít…
Nhưng mà…
Tôi loanh quanh quanh chỗ ngồi của mình,đâu rồi nhỉ? Tập giấy ghi những lời sẽ phát biểu của mình đâu rồi?
Tìm một hồi không thấy,thậm chí bây giờ cả trường đang quay ra nhìn tôi,tôi không thể cứ thế này được, không có tập giấy,tôi sẽ tự nghĩ.
Tôi đi lên trên, trong lòng vô cùng lo sợ. Quái lạ, sao hồi nãy mình hẵn còn thấy nó ở dưới ghế,mà mới chỉ dựa vào lưng Diệu Anh một chút mà đã biến mất.hay là người nào trong lớp tôi lấy xem. Không đúng,nếu thế thì bọn nó đã đưa tôi khi tôi được gọi tên.
Hiện giờ thì tôi vẫn chưa biết là mình nên nói gì nữa,đầu óc hoàn toàn rối bời,nếu trong tay tôi bây giờ là tờ giấy đó,tôi sẽ chẳng có gì lo sợ cả. Tôi đã mất cả buổi tối để chuẩn bị nó nhưng bây giờ lại chẳng thấy nó đâu nữa,thực sự là mất tích một cách vô lí.
“bụp bụp!” tôi lấy tay chỉnh lại cái micro, hi vọng có kì tích gì đó xảy ra…
Ví dụ như thầy cô nào đó chạy ra và chìa cho tôi tờ bản thảo, bảo là chuẩn bị trước cho tôi rồi nhưng quên không đưa,hay Khánh Minh sẽ chạy từ dưới kia lên và đưa cho tôi tờ giấy và nói rằng mày để nhầm dưới ghế tao chẳng hạn…
Thế nhưng…chờ mãi chẳng có kì tích nào xảy ra,chỉ biết rằng tôi đã làm mất nó và bây giờ chẳng biết làm gì nữa…Nguyệt Linh à,bây giờ là lúc nào mà mày còn đùa được cơ chứ?!
Toàn thân tôi khẽ run lên…mọi người ở dưới cứ nhìn tôi trân trân,vài người có vẻ mất kiên nhẫn..
Không được,Nguyệt Linh,mày đã vượt qua cả một giông bão to lớn,không thể vì chuyện cỏn con này mà lụy tàn hết ý chí được. Nguyệt Linh,cố lên!
“Phù!” Tôi thở mạnh một hơi,điều chỉnh nhịp thở,bắt đầu nói:
“Xin chào các bạn,tôi là Trần Nguyệt Linh,học sinh lớp 10a1, trường trung học quốc tế Karishma, hôm nay vinh dự đại diện cho toàn thể học sinh khối 10 lên phát biểu cảm nghĩ về những suy nghĩ và hướng phấn đấu cho tương lai của thế hệ học sinh tầng lớp mới như tôi.” Tôi nhăn trán trong giây lát, nhìn về một nơi xa xăm,đang cố nhớ lại những gì mà mình ghi trong giấy.
Có vài người ánh mắt có chút xúc động nhìn tôi, tỏ vẻ ngưỡng mộ.
Đúng rồi!Phải thế,cố lên Nguyệt Linh
“Đối với học sinh thế hệ mới như chúng ta, việc tiếp thu là đặc biệt quan trọng. Chúng ta cần phải học hỏi nhiều hơn hết để tích lũy những kiến thức cần thiết cho cuộc sống và cho cả học tập…”
“Tôi có ý kiến!”
Tôi đang say sưa nói những gì mà tôi mường tượng lại từ bản thảo thuyết trình đấy,thì một giọng nói còn to hơn cả giọng micro của tôi vang lên kèm theo một cánh tay giơ lên,mà trường đang im lặng nên nó càng to hơn.
Tôi im lặng..Ngơ ngác nhìn bạn nữ đó.
“Bạn không thấy nó vô lí à?” Vô lí?Tôi nhíu mày khó hiểu? Cô bạn này đang nói gì thế
Tôi căng mắt nhìn bảng tên,cô bạn này bằng tuổi tôi, học lớp 10a4
Lại gì nữa thế? Tôi chưa đủ xui xẻo à?
“Ý bạn là gì?” Tôi hỏi
“Theo như bạn nói, nghĩa là học sinh khối 10 cần đặc biệt tiếp thu, vậy còn lớp 11,12 không cần tiếp thu à?” Cô bạn đó hất tóc, nhìn tôi nói đầy tự tin
Gì đây, đúng là ấu trĩ!
“Xin lỗi, nhưng tôi nói là học sinh mới như chúng ta cần đặc biệt tiếp thu,chứ đâu nói gì liên quan đến việc khối 11, 12 không cần tiếp thu đâu?!” Tôi cười giả lả đáp
“Kể cả vậy, dù là khối nào cũng cần tiếp thu hơn cả, bạn nói như thế không thấy nó cũng vô lí à?!” Cô bạn lúng túng trong giây lát, rồi lại tiếp tục chất vấn tôi
Tôi đưa mắt về phía vị trí của giáo viên, có vài thầy cô hơi bất an. Cô Trúc lắc đầu ra hiệu đừng đôi co nữa.
“Xin lỗi, nhưng đây là buổi khai giảng, chứ không phải hội thảo,tôi không có nghĩa vụ trả lời câu hỏi, có ý kiến gì thì bạn có thể gặp tôi sau khi nó kết thúc!” Tôi nhìn cô bạn với vẻ mặt không cảm xúc, phảng phất chút khó chịu.
Nếu muốn nổi bật thì tìm cách khác mà làm! Sao cứ phải dùng cách dìm tôi để được nhiều người chú ý chứ? Tôi cũng đâu phải người nổi tiếng.
Cô bạn đó không nói gì, chỉ ngồi xuống trong sự ấm ức…
Tôi cố nhớ lại, đọc bản diễn thuyết 1 cách ngắn nhất có thể.
———–
Tôi nằm dài người trên bãi cỏ xanh mượt, khẽ thở dài một tiếng đầy mệt mỏi.
Đây là sân sau trường, đã gần 1 tuần từ khi nhập học ở đây tôi toàn trốn khỏi phòng nghỉ trưa chui xuống đây ngủ, thỉnh thoảng thì nhảy lên sân thượng.
Bây giờ đã là 1h kém, chắc Diệu Anh với Khánh Minh còn đang ngủ say…
“À, mới kiếm được 1 nàng, xinh cực.”
Tiếng nói? Từ đâu vậy? Hình như là giọng của Duy Nam?
Chưa kịp để cho não bộ kịp thích ứng, tôi vơ vội áo khoác trốn sau thân cây đa to xồ xuề
“Haha, cưa mãi nhưng chả đổ, đã thế mấy nàng cũ còn đến kiếm chuyện, thành gây thêm thù!” Là Duy Nam! Cậu ta tiến đến bãi cỏ mà tôi vừa nằm, dựa người vào cái cây gần đó
Tôi nhíu mày, rút chiếc điện thoại trong túi bấm nút bắt đầu ghi âm.
“À,định chiều nay sẽ nói công khai theo đuổi. Là hotgirl của trường đó. Tao mà cưa đổ nhỏ đó rồi đá một cách phũ phàng thì danh tiếng của tao trong trường còn nổi hơn nữa. Haha!” Cậu ta cười khả ố
Gì cơ?! Cậu ta đang nói gì vậy? Hắn đang nói về tôi sao?
Tôi nhăn trán, nhìn con số ghi âm vẫn đang trôi qua từng giây một trong điện thoại.
“Khó cưa ra phết đấy. Lạnh lùng khỏi nói luôn. Tao bắt chuyện với nhỏ mà nhỏ nói có vài câu, mà câu nào câu đấy đều làm tao điêu đứng chẳng biết nói gì.” Duy Nam nhếch miệng
Tôi dần cảm thấy khó chịu..
“Nhưng mà nhỏ này khó chơi hơn. Nếu tao mà tán được nhỏ thì sẽ lấy của nhỏ nhiều hơn, mày hiểu không? Haha” Cậu ta cười gian tà.
Ý hắn là gì cơ? Lấy nhiều hơn? Lẽ nào…?
“Mày yên tâm,dù khó nhằn thế nào vào tay tao cũng xong hết!Haha” Hắn ta cười lớn, bỏ đi chỗ khác
Duy Nam…Cậu ta đang có ý đồ với tôi sao?
Hừ, được lắm, tôi sẽ cho cậu biết tay!
———
Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính lớp học, tạo thành từng đốm nhỏ li ti như đang nhảy múa trên mặt bàn, từng làn gió dịu nhẹ thoảng qua nhanh chóng…
Tôi dựng người dậy khỏi mặt bàn, uể oải mở quyển sách Toán đỏ choét ra làm bài tập
Còn 15 phút nữa là vào học, học sinh từng tốp người đi từ khu bán trú vào lớp học.
Diệu Anh và Khánh Minh cũng từ từ đi vào lớp,ngồi vào chỗ.
…….
“Reng…..” Tiếng chuông kéo dài vang vọng cả dãy hành lang
Cô Trúc bước vào lớp,nét mặt tươi cười.
“Ngày mai Bữa tiệc mùa thu sẽ chính thức diễn ra!” Cô Trúc nói to
Haizzzzz,lại là chuyện này!
Tôi chán nản, thực sự là chả có tí hứng thú gì với chuyện này hết luôn!
Tiếng hú hét vang lên ầm ĩ, Diệu Anh nét mặt hồi nãy còn lờ đờ do cơn buồn ngủ níu kéo bây giờ đã tươi tỉnh hẳn lên.
” Năm nay sẽ khác với mọi năm, là sẽ có một cuộc thi diễn ra…” Cô Trúc ngừng lại ” Đó là cuộc thi tìm hoa khôi, cả nam và nữ đều có thể tham gia, đương nhiên là không phải ai cũng phải tham gia.”
“Húuuuuuuuu” Tiếng hò hết đinh tai nhức óc vang lên.
Hic, tha cho cái màng nhĩ của tôi mấy cha nội!!
“Sẽ bắt đầu đăng kí từ hôm nay, ai có nhu cầu thì sẽ lên phòng văn thư đăng kí nhé!”Cô Trúc cười tươi rồi bước ra ngoài để thầy Quốc “hói” vào tiết dạy
Tôi chẳng quan tâm, lấy sách vở ra chăm chỉ nghe giảng….
Vì hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng của năm học cấp 3, nên ít nhất trông tôi cũng phải chỉnh tề một chút. Hơn nữa,tôi sẽ đại diện là lớp học sinh mới của trường có thành tích tốt lên phát biểu, vì thế điều này càng quan trọng.
Mà nhắc đến việc này lại nhớ. Thực sự phải gọi là vô cùng vô cùng bất đắc dĩ tôi mới phải làm việc này…
“Trần Nguyệt Linh!”
“Ơ…dạ, có em!” Tôi đang lơ mơ, bỗng tiếng gọi làm tôi giật bắn mình đứng phắt dậy
“Tôi muốn nhờ em một việc!” Cô Trúc nhìn tôi
Việc? việc gì? Giáo viên gì lại nhờ việc học sinh? Mà còn nhờ công khai thế này.
“Dạ,cô cứ nói.”
“Trường chúng ta sắp làm lễ khai giảng, mà như mọi năm thì ngày khai giảng đều có học sinh xuất sắc nhất khối lên phát biểu.” Cô nói tiếp
“Vâng,thì sao ạ?” Tôi đơ mặt
“Ý tôi là tôi muốn em lên phát biểu với cương vị là học sinh xuất sắc nhất khối 10.” Cô Trúc nghiêm mặt
“Em? Sao lại là em mà không phải ai khác hả cô?”
“Em thi vào trường với số điểm gần tuyệt đối!” Cô Trúc mặt nghiêm nghị
“Sao cô không lây bạn nào có điểm tuyệt đối ấy ạ!” Tôi tiếp tục đôi co
Cô Trúc cau mày nhìn tôi
Bụp!
“Au!” Tôi khẽ rên lên,quay xuống lườm Khánh Minh vì dám đá vào chân tôi
Tôi nhăn nhó, thầm xuýt xoa cái chân đáng thương. Khánh Minh nhìn tôi rồi lắc đầu ý nói: đừng có đôi co nữa nếu không muốn trút họa.
Tôi quay lên nhìn cô Trúc,mặt ủ rũ: “Vâng, em biết rồi thưa cô!”
Lông mày của cô dãn ra, nhìn tôi cười :
“haha, cố lên nhé!”
Và thế là…một cách vô lí và bất đắc dĩ đến dã man. Tôi sẽ là người “vinh dự đại diện cho khối 10 lên phát biểu”.
….
Tôi bước lên chiếc xe buýt màu xanh,cười híp mắt nhìn bác tài:
“Cháu chào bác! Hôm nay bác làm ca sáng ạ?!”
“Ừ, bác đổi ca để chiều nghỉ,cháu đi học sớm thế?” Bác tài xế cũng quay lại nhìn tôi cười
“Dạ,hôm nay trường cháu khai giảng.”
“Vậy à?”
“Vâng!”
Tôi quay xuống tìm hàng ghế cuối quen thuộc, gỡ cặp sách ngồi xuống. Xe buýt bây giờ vắng tanh, chắc có lẽ hẵn còn sớm.
Tôi cắm chiếc tai nghe vào cái mp3 màu trắng sữa, từng điệu nhạc quen thuộc vang lên
Tôi khẽ mỉm cười,lấy tay mân mê chiếc mp3 đã cũ rích, một vài chỗ đã bị bong lớp sơn ở ngoài. Mặc dù nó cũ, nhưng tôi chưa từng bỏ nó đi, vì nó là cả một phần quá khứ của tôi…
——-
“Cạch!”
“Bụp!Bụp! Happy birthday!!”
Tôi ngỡ ngàng, một dàn người đứng trước mặt tôi, ai nấy đều vui cười hớn hở.
“Chúc mừng sinh nhật con, con gái yêu!”Mẹ đưa một chiếc bánh sinh nhật to đùng lên ngang mặt tôi, cười tươi.
Tôi đón lấy chiếc bánh, thầm ước một điều ước và thổi tắt từng ngọn nến…
“Bụp!”
Ánh đèn rọi sáng choang cả căn phòng khách, bố bước tới trước mặt tôi giơ một hộp quà nhỏ xinh lên đưa tôi.
Tôi cảm ơn bố rồi nhận lấy món quà đó, bóc ra.
Là một chiếc ipod!
“Có thích không?!” Bố hỏi
“Có ạ, đương nhiên là thích, rất rất thích!” Tôi cười híp mắt, nắm chặt chiếc ipod bố cho
——
Đó là món quà sinh nhật cuối cùng mà tôi được bố mẹ tặng, vì thế tôi luôn giữ gìn và trân trọng nó..
Đã 2 năm rồi, nhanh thật!
Lúc đó…Quốc Thiên cũng tham dự buổi sinh nhật đó, nhưng cậu ta chẳng biểu lộ cảm xúc gì cả..
Quốc Thiên…cậu ta đi rồi, đi thật rồi sao?
Tôi chỉ hận bản thân không thể cắn nát cái lòng tự trọng không cần thiết kia. Rõ ràng tôi vẫn muốn ở cạnh cậu ta, nhưng cứ nghĩ lại thái độ của hắn những ngày trước lại thấy tức giận..
Chẳng mấy chốc đã đến nơi, tôi bước xuống xe buýt, xách cặp tiến vào cổng trường..
“Hello em gái!”
Lại cái giọng đặc sệt chả lẫn vào đâu của cái tên trốn trại đấy, chẳng cần nhìn cũng biết là Duy Nam! Mới sáng ra đã gặp chả biết hôm nay còn xui xẻo đến mức nào nữa!
Cậu ta bước tới đi ngang với tôi.
Tôi cau mày,chẳng nói gì lùi ra một bên,tách xa tên này.
Đùa chứ,tôi mới biết mặt hắn ta được 1 hay 2 ngày gì đấy,chẳng gây nên tội tình gì cũng bị kiếm chuyện.Theo linh tính mách bảo thì cần tránh xa tên này càng xa càng tốt.
Duy Nam có vẻ hơi bất ngờ trước động thái của tôi, nhưng mấy giây lại cười tươi rói đi tới bên cạnh!
Tôi nhăn mặt. Sao cái thằng cha này mặt dày thế không biết nữa!
“Hôm nay khai giảng nên trường mình đẹp hơn nhỉ!?” Duy Nam mở lời
“Bình thường nó đã đẹp rồi!” Tôi đáp gọn lỏn
“Ừ ý anh là nó đẹp hơn bình thường ấy!” Cậu ta lúng túng
Tôi cau mày khó chịu,lúc lắc cái đầu: “tôi đâu nói gì đâu!”
Duy Nam hơi bối rối!
Kì thực mà nói thì tôi chả có một tí thiện cảm gì với cái tên này hết! Xét cho cùng,không phải tại cậu ra cứ san sán lấy tôi,thì tôi cũng sẽ chẳng bị cái bà chị tắc kè hoa kia gây sự!
Im lặng một hồi…
“Cậu mới đổi kiểu tóc à?” Tôi thoáng liếc qua mái tóc của cậu ta, cất tiếng phá vỡ sự im lặng
“À,ừ phải,đẹp không?” Cậu ta đáp
Tôi lại nhìn lại mái tóc của hắn 1 lần nữa. Màu nâu hạt dẻ chuyển thành đỏ,kiểu tóc úp mái lệch cũng bị dựng lên như mào gà.
“Cũng được” Tôi trả lời
Nếu bây giờ mà phải nói thẳng ra,thề 100% là tôi đang nói dổi. Từ thủa cha sinh mẹ đẻ,tôi đã được thấm nhuần vảo tư tưởng là nhưng thằng tóc xanh đỏ tím vàng thường là những đứa ăn chơi trác táng,vì thế mà khi nhìn thấy cái mái tóc này của cậu ta tôi có cảm giác như là cậu ta là 1 tên ăn chơi chính hiệu,thật đấy!
“Em vẫn giận anh à?” Duy Nam hỏi
“Giận gì? Cậu có làm gì tôi đâu mà giận?!” Không phải giận không đâu,là hận luôn đấy
“Vâỵ sao im lặng thế?!” Cậu ta đưa mặt gần mặt tôi, ánh mắt dò hỏi
“Thế đâu có gì để nói!”Tôi nhăn mặt “Trước giờ tôi vẫn vậy!”
“Thế à?!” Duy Nam cười kiểu cợt nhả “Thế mà anh cứ nghĩ hotgirl trường mình thân thiện,đáng yêu,hay cười cơ. Thế mà lại bị đặt tên là hotgirl băng giá đấy, hóa ra cũng hợp thật!”
Tôi sầm mặt.
Cái gì đây? Vừa đấm vừa xoa à?
OK,nói tôi kì dị hay cái gì cũng được,nhưng tôi không thích được khen như thế đâu, bởi tôi có cảm giác như họ đang nịnh bợ mình và thực sự chẳng có chút cảm xúc gì luôn.
“Anh Anh!” Tôi gọi to Diệu Anh khi thấy nó từ xa,bơ đẹp tên tóc đỏ đứng tần ngần một mình.
Yes yes yes! Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi tên tóc đỏ biến thái!
“Tạm biệt! Tôi đi trước.” Tôi liếc qua Duy Nam rồi chạy biến
Diệu Anh dừng hẳn lại chờ tôi, Khánh Minh cũng đi cùng bên cạnh.
“Hello!!” Tôi cười tít mắt chào bọn nó.
“Chuẩn bị gì chưa?” Diệu Anh vừa cắn miếng bánh mì vừa nhìn tôi.
“Chuẩn bị cái gì?” tôi ngơ mặt
“Vụ phát biểu ấy!” Khánh Minh cũng nói xen vào
Nhắc đến nó tôi mới nhớ. Bình thường tôi làm việc buổi tối từ 7h nên tầm 9h30 đã vắng khách, tôi chỉ cần ngồi ở quán làm bài tập,thỉnh thoảng có người nào đến ăn muộn thì lại chạy ra phục vụ. Nhưng vì cái vụ phát biểu bất đắc dĩ đấy, tôi làm xong xuôi hết bài tập là 10h lại phải chạy lăng xăng ra quán net để tìm và viết cho xong. Sao số mình khổ quá vậy nè!!
Tôi không trả lời,chắc nó cũng đoán được.
———————
Nói,nói và nói…
Hát,hát và hát…
Khắp sân trường bây giờ chẳng ra cái thể thống gì,trên phía khán đài thì thầy cô cứ nói,học sinh ở dưới cũng nói. Thỉnh thoảng có tiết mục văn nghệ,người ta hát,dưới này cũng “hát”. Đinh tai nhức óc. Mặc dù không phải là khai giảng trường này tổ chức không hay,cơ mà cái việc không thể ngồi im khi ngồi khai giảng nó cứ như thấm vào xương máu của học sinh rồi ấy.
Tôi bíu vào tay Diệu Anh, dựa đầu vào lưng nó, giọng mơ màng:
“Cho nhờ tí!” Diệu Anh không phản kháng
Tôi ngủ…tôi buồn ngủ…tôi cần ngủ…tôi phải ngủ….
“Sau đây là bài phát biểu của đại diện khối 10,em Trần Nguyệt Linh lớp 10a1!” Tiếng loa vọng vào tai
Tôi đứng phắt dậy theo phản xạ, tính đi lên trên khán đài, cả trường bỗng dưng im thin thít…
Nhưng mà…
Tôi loanh quanh quanh chỗ ngồi của mình,đâu rồi nhỉ? Tập giấy ghi những lời sẽ phát biểu của mình đâu rồi?
Tìm một hồi không thấy,thậm chí bây giờ cả trường đang quay ra nhìn tôi,tôi không thể cứ thế này được, không có tập giấy,tôi sẽ tự nghĩ.
Tôi đi lên trên, trong lòng vô cùng lo sợ. Quái lạ, sao hồi nãy mình hẵn còn thấy nó ở dưới ghế,mà mới chỉ dựa vào lưng Diệu Anh một chút mà đã biến mất.hay là người nào trong lớp tôi lấy xem. Không đúng,nếu thế thì bọn nó đã đưa tôi khi tôi được gọi tên.
Hiện giờ thì tôi vẫn chưa biết là mình nên nói gì nữa,đầu óc hoàn toàn rối bời,nếu trong tay tôi bây giờ là tờ giấy đó,tôi sẽ chẳng có gì lo sợ cả. Tôi đã mất cả buổi tối để chuẩn bị nó nhưng bây giờ lại chẳng thấy nó đâu nữa,thực sự là mất tích một cách vô lí.
“bụp bụp!” tôi lấy tay chỉnh lại cái micro, hi vọng có kì tích gì đó xảy ra…
Ví dụ như thầy cô nào đó chạy ra và chìa cho tôi tờ bản thảo, bảo là chuẩn bị trước cho tôi rồi nhưng quên không đưa,hay Khánh Minh sẽ chạy từ dưới kia lên và đưa cho tôi tờ giấy và nói rằng mày để nhầm dưới ghế tao chẳng hạn…
Thế nhưng…chờ mãi chẳng có kì tích nào xảy ra,chỉ biết rằng tôi đã làm mất nó và bây giờ chẳng biết làm gì nữa…Nguyệt Linh à,bây giờ là lúc nào mà mày còn đùa được cơ chứ?!
Toàn thân tôi khẽ run lên…mọi người ở dưới cứ nhìn tôi trân trân,vài người có vẻ mất kiên nhẫn..
Không được,Nguyệt Linh,mày đã vượt qua cả một giông bão to lớn,không thể vì chuyện cỏn con này mà lụy tàn hết ý chí được. Nguyệt Linh,cố lên!
“Phù!” Tôi thở mạnh một hơi,điều chỉnh nhịp thở,bắt đầu nói:
“Xin chào các bạn,tôi là Trần Nguyệt Linh,học sinh lớp 10a1, trường trung học quốc tế Karishma, hôm nay vinh dự đại diện cho toàn thể học sinh khối 10 lên phát biểu cảm nghĩ về những suy nghĩ và hướng phấn đấu cho tương lai của thế hệ học sinh tầng lớp mới như tôi.” Tôi nhăn trán trong giây lát, nhìn về một nơi xa xăm,đang cố nhớ lại những gì mà mình ghi trong giấy.
Có vài người ánh mắt có chút xúc động nhìn tôi, tỏ vẻ ngưỡng mộ.
Đúng rồi!Phải thế,cố lên Nguyệt Linh
“Đối với học sinh thế hệ mới như chúng ta, việc tiếp thu là đặc biệt quan trọng. Chúng ta cần phải học hỏi nhiều hơn hết để tích lũy những kiến thức cần thiết cho cuộc sống và cho cả học tập…”
“Tôi có ý kiến!”
Tôi đang say sưa nói những gì mà tôi mường tượng lại từ bản thảo thuyết trình đấy,thì một giọng nói còn to hơn cả giọng micro của tôi vang lên kèm theo một cánh tay giơ lên,mà trường đang im lặng nên nó càng to hơn.
Tôi im lặng..Ngơ ngác nhìn bạn nữ đó.
“Bạn không thấy nó vô lí à?” Vô lí?Tôi nhíu mày khó hiểu? Cô bạn này đang nói gì thế
Tôi căng mắt nhìn bảng tên,cô bạn này bằng tuổi tôi, học lớp 10a4
Lại gì nữa thế? Tôi chưa đủ xui xẻo à?
“Ý bạn là gì?” Tôi hỏi
“Theo như bạn nói, nghĩa là học sinh khối 10 cần đặc biệt tiếp thu, vậy còn lớp 11,12 không cần tiếp thu à?” Cô bạn đó hất tóc, nhìn tôi nói đầy tự tin
Gì đây, đúng là ấu trĩ!
“Xin lỗi, nhưng tôi nói là học sinh mới như chúng ta cần đặc biệt tiếp thu,chứ đâu nói gì liên quan đến việc khối 11, 12 không cần tiếp thu đâu?!” Tôi cười giả lả đáp
“Kể cả vậy, dù là khối nào cũng cần tiếp thu hơn cả, bạn nói như thế không thấy nó cũng vô lí à?!” Cô bạn lúng túng trong giây lát, rồi lại tiếp tục chất vấn tôi
Tôi đưa mắt về phía vị trí của giáo viên, có vài thầy cô hơi bất an. Cô Trúc lắc đầu ra hiệu đừng đôi co nữa.
“Xin lỗi, nhưng đây là buổi khai giảng, chứ không phải hội thảo,tôi không có nghĩa vụ trả lời câu hỏi, có ý kiến gì thì bạn có thể gặp tôi sau khi nó kết thúc!” Tôi nhìn cô bạn với vẻ mặt không cảm xúc, phảng phất chút khó chịu.
Nếu muốn nổi bật thì tìm cách khác mà làm! Sao cứ phải dùng cách dìm tôi để được nhiều người chú ý chứ? Tôi cũng đâu phải người nổi tiếng.
Cô bạn đó không nói gì, chỉ ngồi xuống trong sự ấm ức…
Tôi cố nhớ lại, đọc bản diễn thuyết 1 cách ngắn nhất có thể.
———–
Tôi nằm dài người trên bãi cỏ xanh mượt, khẽ thở dài một tiếng đầy mệt mỏi.
Đây là sân sau trường, đã gần 1 tuần từ khi nhập học ở đây tôi toàn trốn khỏi phòng nghỉ trưa chui xuống đây ngủ, thỉnh thoảng thì nhảy lên sân thượng.
Bây giờ đã là 1h kém, chắc Diệu Anh với Khánh Minh còn đang ngủ say…
“À, mới kiếm được 1 nàng, xinh cực.”
Tiếng nói? Từ đâu vậy? Hình như là giọng của Duy Nam?
Chưa kịp để cho não bộ kịp thích ứng, tôi vơ vội áo khoác trốn sau thân cây đa to xồ xuề
“Haha, cưa mãi nhưng chả đổ, đã thế mấy nàng cũ còn đến kiếm chuyện, thành gây thêm thù!” Là Duy Nam! Cậu ta tiến đến bãi cỏ mà tôi vừa nằm, dựa người vào cái cây gần đó
Tôi nhíu mày, rút chiếc điện thoại trong túi bấm nút bắt đầu ghi âm.
“À,định chiều nay sẽ nói công khai theo đuổi. Là hotgirl của trường đó. Tao mà cưa đổ nhỏ đó rồi đá một cách phũ phàng thì danh tiếng của tao trong trường còn nổi hơn nữa. Haha!” Cậu ta cười khả ố
Gì cơ?! Cậu ta đang nói gì vậy? Hắn đang nói về tôi sao?
Tôi nhăn trán, nhìn con số ghi âm vẫn đang trôi qua từng giây một trong điện thoại.
“Khó cưa ra phết đấy. Lạnh lùng khỏi nói luôn. Tao bắt chuyện với nhỏ mà nhỏ nói có vài câu, mà câu nào câu đấy đều làm tao điêu đứng chẳng biết nói gì.” Duy Nam nhếch miệng
Tôi dần cảm thấy khó chịu..
“Nhưng mà nhỏ này khó chơi hơn. Nếu tao mà tán được nhỏ thì sẽ lấy của nhỏ nhiều hơn, mày hiểu không? Haha” Cậu ta cười gian tà.
Ý hắn là gì cơ? Lấy nhiều hơn? Lẽ nào…?
“Mày yên tâm,dù khó nhằn thế nào vào tay tao cũng xong hết!Haha” Hắn ta cười lớn, bỏ đi chỗ khác
Duy Nam…Cậu ta đang có ý đồ với tôi sao?
Hừ, được lắm, tôi sẽ cho cậu biết tay!
———
Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính lớp học, tạo thành từng đốm nhỏ li ti như đang nhảy múa trên mặt bàn, từng làn gió dịu nhẹ thoảng qua nhanh chóng…
Tôi dựng người dậy khỏi mặt bàn, uể oải mở quyển sách Toán đỏ choét ra làm bài tập
Còn 15 phút nữa là vào học, học sinh từng tốp người đi từ khu bán trú vào lớp học.
Diệu Anh và Khánh Minh cũng từ từ đi vào lớp,ngồi vào chỗ.
…….
“Reng…..” Tiếng chuông kéo dài vang vọng cả dãy hành lang
Cô Trúc bước vào lớp,nét mặt tươi cười.
“Ngày mai Bữa tiệc mùa thu sẽ chính thức diễn ra!” Cô Trúc nói to
Haizzzzz,lại là chuyện này!
Tôi chán nản, thực sự là chả có tí hứng thú gì với chuyện này hết luôn!
Tiếng hú hét vang lên ầm ĩ, Diệu Anh nét mặt hồi nãy còn lờ đờ do cơn buồn ngủ níu kéo bây giờ đã tươi tỉnh hẳn lên.
” Năm nay sẽ khác với mọi năm, là sẽ có một cuộc thi diễn ra…” Cô Trúc ngừng lại ” Đó là cuộc thi tìm hoa khôi, cả nam và nữ đều có thể tham gia, đương nhiên là không phải ai cũng phải tham gia.”
“Húuuuuuuuu” Tiếng hò hết đinh tai nhức óc vang lên.
Hic, tha cho cái màng nhĩ của tôi mấy cha nội!!
“Sẽ bắt đầu đăng kí từ hôm nay, ai có nhu cầu thì sẽ lên phòng văn thư đăng kí nhé!”Cô Trúc cười tươi rồi bước ra ngoài để thầy Quốc “hói” vào tiết dạy
Tôi chẳng quan tâm, lấy sách vở ra chăm chỉ nghe giảng….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.