Cậu Là Của Tôi, Bây Giờ Và Mãi Mãi!
Chương 11
Salary1109
13/04/2016
Tôi sắp sách vở, cất vào cặp, chờ hai đứa kia đi về cùng.
“Nhanh lên hộ cái!” Tôi nhăn mặt
“Cứ từ từ!” Diệu Anh lườm tôi
Tôi sánh vai cùng 2 đứa nó ra khỏi lớp, nhưng bứơc chân vừa mới nhấc qua cánh cửa đã bị một cánh tay lôi tuột đi.
Cái gì thế? Bắt cóc tống tìên à?
Tôi hỏang lọan, đưa mắt cầu cứu Khánh Minh với Diệu Anh, nhưng chúng nó cũng chưa định hình nổi vấn đề
Thế nhưng…tóc đỏ chóe kiểu mào gà, đây không phải là Duy Nam sao?
Hắn kéo tôi xuống giữa sân trừơng,buông tay tôi ra bắc thành cái loa hô to:
” Mọi ngừơi, xin hãy chú ý!!!!”
Tất cả học sinh đang toan đi về bỗng tấp vào chỗ tôi với Duy Nam, tạo thành một đừơng tròn, và tôi và cậu ta chính là tâm hình tròn đó.
Tôi nhíu mày, tên này định làm trò gì thế?
Đột nhiên, hắn ta quỳ xuống, đưa cánh tay phải cùng một bông hoa hồng lên trước mặt tôi.
“Nguyệt Linh, anh thích em, ngay từ cái nhìn đầu tiên anh đã thích em. Nguyệt Linh, hãy làm bạn gái anh!!” Cậu ta nhìn thẳng vào mắt tôi, nói dõng dạc.
À, hóa ra là đang bắt đầu thực thi cái kế hoạch gàn dở đó.
Bất giác, tôi nở 1 nụ cười nhếch mép.
Nực cừơi thật, muốn trêu đùa Nguyệt Linh này ư? Tìm nhầm ngừơi rồi
Không khí xung quanh ngưng đọng lại,tất cả đều im phăng phắc hướng mắt vào tôi…
Có phim hay đây!
“E hèm” Tôi chỉnh lại tông giọng “Dù sao mọi ngừơi cũng đầy đủ cả, tôi muốn cho mọi ngừơi nghe cái này…”
Tôi xoay cặp, rút cái điện thoại nắp trượt cổ lỗ sĩ mà tôi xin được của một chị cùng làm thêm, bấm vào mục ghi âm.
Tôi chậm rãi bước về phiá tìên sảnh ở bục phát biểu có một chíêc micro, tôi vớ lấy nó dí vào loa điện thoại..
“À,mới kíêm được một nàng, xinh cực luôn!!
…
“Tao mà tán được nhỏ tao sẽ lấy của nhỏ nhìêu hơn, mày hiểu không? ”
Tôi đưa mắt nhìn về phiá tên Duy Nam mặt đang dần chuyển màu xanh, khẽ nhếch miệng.
Hừ,chưa hết đâu.
“Nhỏ tên gì á? Trần Nguyệt Linh. Học sinh thi vào trường đạt điểm gần tuyệt đối luôn đấy. ”
Kết thúc đọan ghi âm là giọng cười khả ố của tên Nam và tiếng bước chân
Đùa chứ, có ngốc đến mấy thì cũng biết đây là giọng của Duy Nam, giọng hắn đặc sệt chẳng lẫn đâu đựơc.
“Mọi người nghe rõ không? Để tôi phát lại nhé!” Tôi liếc qua gương mặt cứng đờ như tượng sáp của tên Nam cũng như tất cả mọi người, nhếch môi cười, ấn nút replay.
Tôi chỉ lạnh lùng với những người mà tôi ghét thôi, thật đấy.
Từng câu nói trong băng ghi âm lần lượt được lặp lại, tiếng xì xầm nổi lên…
“Gì thế? Thế không phải là vì yêu thật nên mới tỏ tình à?”
“Hóa ra chỉ là trò lừa lấy danh tiếng à?”
“Hotboy khối 11 mà lại thế đấy, còn định hại đời người ta nữa chứ”
Tiếng nói chuyện càng ngày càng to, có vẻ đà thắng đang nghiêng về tôi.
Tôi nhìn Duy Nam với nụ cười đắc thắng, bước về phía hắn.
Tôi đã định đăng cái đoạn ghi âm này trên facebook của thằng Minh , chứ không ngờ là nó lại được dịp lộ diện như thế này.
Tôi lướt qua chỗ hắn, tiến gần sát vào tai hắn, nói nhỏ:
“Diễn rất đạt, nhưng còn sơ hở, với cái mặt tiền của cậu thì sau này đi làm diễn viên cũng hợp đấy” Tôi nháy mắt với Duy Nam, rồi đi ra kéo hai đứa kia về.
….
“Hơ, mày hay thật đấy, làm thế nào có được nó vậy?” Diệu Anh hỏi tôi
“Cậu ta nhè đúng chỗ tao đang nằm ở đấy đến nói điên thoại, mới ghi trưa nay xong ” Tôi cười tươi
” Tên này có vẻ cũng là cao thủ, nhưng đầu trưa mưng mủ.” Khánh Minh đùa
Xì, nếu không phải do may mắn thì tôi cũng không biết được ý đồ của hắn, đầu mà còn mưng mủ nữa thì chắc tôi tèo sớm !!!
—————————
Tôi nằm đung đưa trên chiếc xích đu cũ, từng làn gió nhẹ thổi qua, mang hơi hướng của một mùa đông tới gần.
Tôi đang nằm ở trên sân thượng, chỗ này có 1 chiếc xích đu cũ đã bị mối mọt ở vài chỗ, nhưng nó là chỗ cư ngụ của tôi mỗi buổi trưa, vì ở khoảng sân sau trường bây giờ thường có người qua lại, tôi không thích điều đó.
Tự dưng….Tôi nghĩ tới Quốc Thiên…
Cậu ta đã thực sự biến mất, đã không còn học ở trường này nữa, nghe nói quay về Mỹ định cư…
Cậu ta đã rời bỏ tôi, là do tôi đẩy cậu ta đi sao?
Không nghĩ, không nghĩ nữa, thật mệt mỏi!
Tôi lấy quyển sách dày cộp làm gối, áo khoác làm chăn, chìm dần vào giấc ngủ…
***************
“Kẹt…!” Tiếng cánh cửa sắt đã hoen rỉ bị kéo ra tạo thành một âm thanh chói tai..Có bóng người bứơc vào.
Hình như là một chàng trai, khoác trên mình bộ đồng phục của trường Karishma, hai tay đút túi quần , dáng vẻ có chút ngang tàn.
Cậu tiến gần đến chiếc xích đu cũ, toan ngả người lên đó.
Nhưng…
Chỗ của anh hình như bị chiếm mất rồi thì phải, là một cô gái đang nằm say giấc.
Anh tiến tới trước mặt cô, đưa mắt nhìn lên gương mặt kia,bất giác đưa tay lên khẽ vuốt mái tóc dài mềm mượt của cô gái, khóe miệng từ từ nâng lên thành một đường cong quyến rũ.
Chàng trai đứng dậy, sải bứơc tới gần thành tường bê tông đối diện chỗ xích đu rồi ngồi lên đó, lúc lắc đầu ngắm nhìn cô gái với gương mặt xinh đẹp có nét lạnh lùng đang chìm sâu vào giấc mộng.
Đôi môi thanh mảnh của chàng trai tạo thành một nụ cười thích thú, mái tóc nâu nam tính tung bay trong bầu trời gió lộng, ánh mắt sáng hiện hữu tia thú vị nhìn chằm chằm vào cô bé trên xích đu kia , đôi tay tựa xuống thành tường, chân đung đưa theo nhịp điệu.
Chẳng hiểu sao, anh lại thấy thích thú ngắm nhìn cô gái này đến thế, chỗ cư ngự của anh bây giờ lại bị chiếm mất.
Liếc nhìn bảng tên, Trần Nguyệt Linh, lớp 10a1, hình như là cô gái lên phát biểu trong buổi khai giảng ngày hôm qua.
Hừ, hay đây!
Anh cười nhẹ,nhảy xuống khỏi bờ tường tiến gần vén vài lọn tóc của cô, nhìn cô một lúc rồi dựa lưng vào thành tường và…ngủ.
********
Tôi cau mày, trở mình ngồi dậy..
Aishhhh, đau đầu quá!
Tôi lấy tay day day thái dương, đưa mắt nhìn xung quanh….
Hử? Hình như ở kia có người?
Tôi cứ nhìn chằm chằm người nằm ở đó bằng ánh mắt dò xét, sao cậu ta lại ngồi đây ngủ nhỉ?
Tôi cứ ngồi đấy nhìn cậu ta, chẳng đi đâu cũng chẳng làm gì..
Nhưng phải công nhận, là cậu ta đẹp trai thật đấy!
“Cậu nhìn lủng mặt tôi rồi này!” Một giọng nói trầm pha chút tinh quái vang lên khiến tôi giật mình.
Tôi bất giác lùi sát người vào chiếc xích đu, Hic, tên này là oan hồn hả? Ghê chết đựơc.
“Cậu là ai, sao lại ngồi đây ngủ chứ?!” Tôi nhăn mặt
“Để ngắm cậu đấy!” Cậu ta trả lời,khóe miệng khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười quỷ quyệt.
Hả??? Ngắm tôi?!
“Tôi không rảnh!” Tôi cau mày, có chút khó chịu
Gì chứ?! Có ngu si tứ chi chậm phát triển mới tin lời cậu ta.
“Rảnh gì, tôi không cưỡng được những cô gái có phong thái sexy đâu nhé!” Cậu ta cười ma mãnh, rồi hất đầu về phiá chân tôi
Chân..tôi cũng vì thế mà ngoái đầu nhìn.
Cái….cái váy…nó… đang vì gió mà bay tung tóe, có hơi…lộ liễu..
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!” Tôi bật người dậy, hét to
Hừ,đồ, đồ biến thái!
Tôi tiến gần phiá cậu ta, giơ chân đạp một phát vào chân hắn đang duỗi ra rồi chạy biến
Hừ,được lắm, tôi sẽ bắt cậu trả giá! Đồ đẹp mã mà dê già.
—–
Tiết học buổi chiều, gìơ ra chơi…
Tôi nằm xuống bàn, tay duỗi lên phiá trước, mặt quay về phiá bức tường, miệng không ngừng rên rỉ
Hic, đến bây giờ vẫn chưa hết xấu hổ, tất cả là tại cái váy chết tiệt này
“Mày lại làm sao thế?” Diệu Anh lay lay vai tôi, hỏi
“Lại có vụ gì xấu hổ à?!” Khánh Minh cầm cái Galaxy S5 vừa bấm bấm cái gì đó vừa nói với vào
“Sao mày biết?” Tôi quay phắt xuống, hỏi
Chả lẽ thằng này là thần thánh đội lốt à? Sao cái gì nó cũng biết thế?!
“Ở với mày hàng chục năm tao còn lạ gì mày nữa!” Nó khinh khỉnh nhìn tôi.
À ừ nhỉ?!
Tôi lại quay lên quay về trạng thái y như ban nãy, lại tiếp tục rên rỉ
“À, tối nay bắt đầu bữa tiệc mùa thu đấy. Mà tao định đăng kí thi hoa khôi, mày thấy thế nào?!” Diệu Anh nhoẻn miệng cười toe toét.
6 từ thôi: chả – liên – quan – gì – đến – tôi.
“Tùy mày!” Tôi kì thực chả có tí hứng thú gì tới cái vụ này
“Mày nghi tối nay tao nên mặc gì? Váy dài hay ngắn!?” Diệu Anh hỏi tôi
Váy! Lại là váy! Tự dưng lại nghĩ tới cái việc đáng xấu hổ đó.
“Dài, mặc váy dài vào, càng dài càng tốt!” Tôi lập tức trả lời
Là tôi thương cho nó đấy! Hic, cứ nhìn tôi mà học tập này. May là tôi mới gặp tên biến thái cỡ vừa, hoặc là tính biến thái của hắn mới dùng có 1/4 nên mới chỉ dừng ở mức “ngắm”. Chứ gặp tên đại biến thái thì chả biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa luôn
Vì thế, cứ mặc váy dài vào, càng dài càng tốt.
“Nhưng mà tao thấy mặc váy ngắn đẹp hơn, nó bớt rườm rà hơn!” Diệu Anh xoa cằm, tay chống lên bàn tôi
“Tao không cần biết!” Tôi đứng bật dậy, gạt phăng tay nó ra khiến nó hụt một cái “Cứ mặc váy dài vào!! Nhớ chưa?!”
“Vì tương lai của chính mày, phải nghe tao, biết chưa?!” Tôi đặt 2 tay lên vai nó, mặt nghiêm nghị
“Nguyệt Linh à!!!” Diệu Anh nhìn tôi hơi sợ sệt, rụt rè đặt tay lên chán tôi, tư thế đề phòng ” Mày bị làm sao à?!”
“Chả sao hết!” Tôi một lần nữa gạt tay nó ra, hai tay chống hông mặt nghiêm nghị
Phải nói là, đây là lần hiếm trong mọi lần hiếm tôi khiến Diệu Anh phải sợ như thế!Mà cũng là lần hiếm tôi dám quát lại Diệu Anh như vậy!
“Bộp!”
“Au ui!!!”
Tôi đang đứng trong tư thế vô cùng oai phong lẫm liệt, đầu đội trời chân đạp đất , bỗng dưng có một lực từ phiá sau nhằm đầu tôi mà thả, khíên tôi phải bỏ tư thế mà ôm đầu.
Tôi quay mặt lại, trừng mắt lườm Khánh Minh đang thản nhiên quay về chỗ, gác chân lên bàn tíêp tục đọc quyển sách nó vừa dùng để đánh tôi
Thằng cha Khánh Minh dạo này ăn phải gan hùm hay sao mà toàn đánh mình như thế nhỉ?!
Hừ, đựơc lắm. Tao hiền với mày thế đủ rồi nghen. Thấy vậy mà đòi lên cơ bắt nạt tao hả?!!!!!
“Này thằng kia!!!!!!” Tôi hét lên
“Cô đến, cô đến!”
Hic, đến gì đúng lúc vậy?!
Tôi ngồi im ngoan ngoãn…
“E hèm…như các em cũng biết, tối nay bữa tiệc mùa thu sẽ diễn ra…” Cô Trúc cất tiếng
Lại nữa, sao cứ phải nhắc đến nó nhờ? Chả lẽ không có cái bữa tiệc quái quỷ đó thì Trái Đất mất ổn định à ?
Một-lần-nữa, tôi “lại” chán nản, nằm phệt xuống bàn, quay mặt vào tường.
“À, tiện thể cô nói luôn, cái cuộc thi Miss Teen Karishma High School sẽ bắt đầu từ ngày mai, một lát nữa trên loa thông báo của trường sẽ đọc tên các thí sinh tham gia vì thế nếu muốn hủy bỏ quyết định tham gia thì sau tiết này lên trên phòng tổ thư kí để xin gạch tên, rõ chưa?” Tiếng cô Trúc vang lên
Dù sao tôi cũng không đăng kí, chẳng phải lo lắng làm gì!!!
Giờ ra chơi…
Tôi uể oải đi tới cái tủ đựng đồ dọc hành lang mang số 119, mở khóa rút bộ đồng phục thể dục.
Hic, cái chuyện hồi trưa, trời ơi, sao vẫn chưa hết xấu hổ vậy nè?
Đột nhiên một cái đầu đỏ chóe đập vào mắt tôi,hử, là Duy Nam?
Hờ, tên này đúng là mặt dày thật, chuyện đến như thế rồi vẫn còn xuất hiện trước mặt tôi được cơ đấy.
Hắn tiến gần chỗ tôi, hai tay đút túi quần, dùng ánh mắt bơ đời nhìn tôi.
“Xin chào!”
“Hừ” Tôi nhếch miệng, đóng sập cánh của tủ đánh ” rầm”, xoay người tính đi đến phòng thay đồ
“Ấy” Cánh tay tôi bị gĩư lại ” Người đẹp đi đâu mà vội thế? Phải biết chút phép tắc mà chào hỏi chứ nhỉ?”
Phép tắc?! Nực cười!
“Xin lỗi” Tôi nhìn hắn với ánh mắt hờ hững ” Tôi không được dạy là phải gĩư phép tắc với những kẻ mặt dày hơn cái đít chai” Mặt hắn tối sầm lại.
Hờ, cho đáng đời!
Mặc dù câu nói đó thô thỉên trên cả mức thô thỉển,nhưng là dành cho một kẻ chả ra gì nên tôi chả thấy hối hận gì cả.
“Tôi hẵn còn giữ nó đấy nhé!” Tôi cầm điện thoại hơ hơ trước mặt hắn
” Cậu biết đấy, hôm qua còn nhiều người chưa được nghe , mà tôi lại là thành viên của tổ phát thanh, sáng ngày mai cái này mà được phát trước toàn trường thì sẽ ra sao nhỉ???” Tôi nhìn cậu ta với ánh mắt ngây thơ
Hắn ta tức tối, giựt cái điện thoại cổ lỗ sĩ của tôi ném mạnh vào góc tường.
Hic, tên điên này, làm cái gì thế?!
“Bây gìơ thì hết cái để phát nhé! ” Duy Nam nhếch mép
Mặc dù tôi tiếc muốn chết đi được nhưng vẫn làm bộ tỉnh bơ, hừ 1 cái.
“Cậu nghĩ sao?” Tôi nhìn hắn “Mọi chuyện đâu đơn giản như thế?!”
“Gì cơ?” Cậu ta nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu
Tôi không trả lời, tiến tới nhặt lấy cái thẻ nhớ trong đống đổ nát của cái điện thoại
Hic, vẫn tiếc chết đi được ý!
Tên thần kinh này, có biết là tôi đã phải khổ sở thế nào để có được nó không hả trời????
Tôi phải kiêm cả ca của chị ý trong 1 tuần, làm tất cả những việc mà bà chị đó sai bảo, năn nỉ nịnh bọt đến gãy lưỡi ớn lạnh, cuối cùng tôi cũng có được nó kèm theo cái thẻ nhớ làm “quà tặng do chị là một người có lòng tốt vô biên” -_-
Hừ, hắn có phá nát cái điện thoại thì sao? Hẵn còn cái thẻ nhớ cơ mà.
Ngu ngốc!
Tôi gạt Duy Nam sang một bên, bước vào phòng thay đồ.
Hehe, cuối cùng cũng đến tiết thể dục thân yêu, tôi thích tiết học này nhất đấy!
Diệu Anh vẫy vẫy tôi về phiá nó ngồi,cả Khánh Minh cũng ở đấy. Tôi lững thững đi về chỗ đó
Khánh Minh chả quan tâm gì đến tôi, dạo này nó mới tậu được con galaxy s5 nên cứ suốt ngày chúi mũi vào nó làm cái gì không biết
” Tối nay mày có đến trường không?” Tôi vừa bảo Khánh Minh chả quan tâm gì đến tôi thì đột nhiên nó lại quay sang hỏi tôi một cách tình cờ và bất ngờ.
Lên trường? Làm gì cơ chứ?!
” Làm gì?”
“Thì cái bữa tiệc đấy đấy.” Diệu Anh xen vào
À ừ nhỉ?!
“Không!” Tôi chả suy nghĩ gì, nói luôn. “Tại sao tao phải hi sinh một buổi tối để làm những việc vô vị mà chả được cái gì nhỉ?!”
“Giải trí còn gì!” Diệu Anh cau mày
” Ui giời, chỗ tao làm có ti vi 45 inch hẳn hoi, đầu thu K+ HD. Tao xem cái đấy còn đỡ hơn nhiều so với việc tới trường chỉ để uốn uốn lắc lắc, tốn calo” tôi nhe răng ra cười một cái rõ tươi
Diệu Anh hằn học nhìn tôi, Khánh Minh vẫn cắm cúi vào cái smart phone đời mới của nó.
Rất xin lỗi, Diệu Anh, nhưng đối với tao thì cái ti vi có sức hấp dẫn mạnh mẽ hơn nhiều. :3
“Nhưng mà tất cả học sinh phải tham gia, đây là cơ hội tốt cho mày lấy lòng thầy cô đấy!” Khánh Minh nhởn nhơ
Ừ nhỉ? Nghe cũng có lí!
“Mặc kệ đi, chuyện đó tính sau.” Tôi phẩy tay.
“Tìng ting ting tíng!” Tiếng loa phát thanh trường vang lên “các em chú ý, sau đây là bản chốt danh sách các học sinh tham gia cuộc thi Miss Teen Karishma High School, các em chú ý lắng nghe!”
Tôi chả quan tâm, bởi vì cũng chả phải chuyện của mình, tính quay ra nói chuyện với Diệu Anh tiếp thì thấy nó đang chú ý lắng nghe, nên tôi cũng thôi…
“Đầu tiên, lớp 10a1…”
“Bùi Diệu Anh.”
“Trần Lan Nhi”
“Hoàng Quốc Khánh”
…..
” Trần Khánh Minh”
Khánh Minh?! Kiểu người như nó mà cũng tham gia dăm ba cái thứ nhạt nhẽo này ư?
Tôi quay sang nhìn nó, hẵn gĩư nguyên cái vẻ mặt dửng dưng không đổi, dáng form hình chuẩn như siêu mẫu.
Haizzzz, mặc kệ, chả liên quan gì đến mình!!!
“Trần Nguyệt Linh!! Kết thúc danh sách lớp 10a1. Sau đây là lớp 10a2″
Hả?!!!!!!!!!
Trần Nguyệt Linh?????? Tên tôi ở trong cái danh sách đó ư??
Chuyện…. chuyện quái gì đang diễn ra thế này???
“Nhanh lên hộ cái!” Tôi nhăn mặt
“Cứ từ từ!” Diệu Anh lườm tôi
Tôi sánh vai cùng 2 đứa nó ra khỏi lớp, nhưng bứơc chân vừa mới nhấc qua cánh cửa đã bị một cánh tay lôi tuột đi.
Cái gì thế? Bắt cóc tống tìên à?
Tôi hỏang lọan, đưa mắt cầu cứu Khánh Minh với Diệu Anh, nhưng chúng nó cũng chưa định hình nổi vấn đề
Thế nhưng…tóc đỏ chóe kiểu mào gà, đây không phải là Duy Nam sao?
Hắn kéo tôi xuống giữa sân trừơng,buông tay tôi ra bắc thành cái loa hô to:
” Mọi ngừơi, xin hãy chú ý!!!!”
Tất cả học sinh đang toan đi về bỗng tấp vào chỗ tôi với Duy Nam, tạo thành một đừơng tròn, và tôi và cậu ta chính là tâm hình tròn đó.
Tôi nhíu mày, tên này định làm trò gì thế?
Đột nhiên, hắn ta quỳ xuống, đưa cánh tay phải cùng một bông hoa hồng lên trước mặt tôi.
“Nguyệt Linh, anh thích em, ngay từ cái nhìn đầu tiên anh đã thích em. Nguyệt Linh, hãy làm bạn gái anh!!” Cậu ta nhìn thẳng vào mắt tôi, nói dõng dạc.
À, hóa ra là đang bắt đầu thực thi cái kế hoạch gàn dở đó.
Bất giác, tôi nở 1 nụ cười nhếch mép.
Nực cừơi thật, muốn trêu đùa Nguyệt Linh này ư? Tìm nhầm ngừơi rồi
Không khí xung quanh ngưng đọng lại,tất cả đều im phăng phắc hướng mắt vào tôi…
Có phim hay đây!
“E hèm” Tôi chỉnh lại tông giọng “Dù sao mọi ngừơi cũng đầy đủ cả, tôi muốn cho mọi ngừơi nghe cái này…”
Tôi xoay cặp, rút cái điện thoại nắp trượt cổ lỗ sĩ mà tôi xin được của một chị cùng làm thêm, bấm vào mục ghi âm.
Tôi chậm rãi bước về phiá tìên sảnh ở bục phát biểu có một chíêc micro, tôi vớ lấy nó dí vào loa điện thoại..
“À,mới kíêm được một nàng, xinh cực luôn!!
…
“Tao mà tán được nhỏ tao sẽ lấy của nhỏ nhìêu hơn, mày hiểu không? ”
Tôi đưa mắt nhìn về phiá tên Duy Nam mặt đang dần chuyển màu xanh, khẽ nhếch miệng.
Hừ,chưa hết đâu.
“Nhỏ tên gì á? Trần Nguyệt Linh. Học sinh thi vào trường đạt điểm gần tuyệt đối luôn đấy. ”
Kết thúc đọan ghi âm là giọng cười khả ố của tên Nam và tiếng bước chân
Đùa chứ, có ngốc đến mấy thì cũng biết đây là giọng của Duy Nam, giọng hắn đặc sệt chẳng lẫn đâu đựơc.
“Mọi người nghe rõ không? Để tôi phát lại nhé!” Tôi liếc qua gương mặt cứng đờ như tượng sáp của tên Nam cũng như tất cả mọi người, nhếch môi cười, ấn nút replay.
Tôi chỉ lạnh lùng với những người mà tôi ghét thôi, thật đấy.
Từng câu nói trong băng ghi âm lần lượt được lặp lại, tiếng xì xầm nổi lên…
“Gì thế? Thế không phải là vì yêu thật nên mới tỏ tình à?”
“Hóa ra chỉ là trò lừa lấy danh tiếng à?”
“Hotboy khối 11 mà lại thế đấy, còn định hại đời người ta nữa chứ”
Tiếng nói chuyện càng ngày càng to, có vẻ đà thắng đang nghiêng về tôi.
Tôi nhìn Duy Nam với nụ cười đắc thắng, bước về phía hắn.
Tôi đã định đăng cái đoạn ghi âm này trên facebook của thằng Minh , chứ không ngờ là nó lại được dịp lộ diện như thế này.
Tôi lướt qua chỗ hắn, tiến gần sát vào tai hắn, nói nhỏ:
“Diễn rất đạt, nhưng còn sơ hở, với cái mặt tiền của cậu thì sau này đi làm diễn viên cũng hợp đấy” Tôi nháy mắt với Duy Nam, rồi đi ra kéo hai đứa kia về.
….
“Hơ, mày hay thật đấy, làm thế nào có được nó vậy?” Diệu Anh hỏi tôi
“Cậu ta nhè đúng chỗ tao đang nằm ở đấy đến nói điên thoại, mới ghi trưa nay xong ” Tôi cười tươi
” Tên này có vẻ cũng là cao thủ, nhưng đầu trưa mưng mủ.” Khánh Minh đùa
Xì, nếu không phải do may mắn thì tôi cũng không biết được ý đồ của hắn, đầu mà còn mưng mủ nữa thì chắc tôi tèo sớm !!!
—————————
Tôi nằm đung đưa trên chiếc xích đu cũ, từng làn gió nhẹ thổi qua, mang hơi hướng của một mùa đông tới gần.
Tôi đang nằm ở trên sân thượng, chỗ này có 1 chiếc xích đu cũ đã bị mối mọt ở vài chỗ, nhưng nó là chỗ cư ngụ của tôi mỗi buổi trưa, vì ở khoảng sân sau trường bây giờ thường có người qua lại, tôi không thích điều đó.
Tự dưng….Tôi nghĩ tới Quốc Thiên…
Cậu ta đã thực sự biến mất, đã không còn học ở trường này nữa, nghe nói quay về Mỹ định cư…
Cậu ta đã rời bỏ tôi, là do tôi đẩy cậu ta đi sao?
Không nghĩ, không nghĩ nữa, thật mệt mỏi!
Tôi lấy quyển sách dày cộp làm gối, áo khoác làm chăn, chìm dần vào giấc ngủ…
***************
“Kẹt…!” Tiếng cánh cửa sắt đã hoen rỉ bị kéo ra tạo thành một âm thanh chói tai..Có bóng người bứơc vào.
Hình như là một chàng trai, khoác trên mình bộ đồng phục của trường Karishma, hai tay đút túi quần , dáng vẻ có chút ngang tàn.
Cậu tiến gần đến chiếc xích đu cũ, toan ngả người lên đó.
Nhưng…
Chỗ của anh hình như bị chiếm mất rồi thì phải, là một cô gái đang nằm say giấc.
Anh tiến tới trước mặt cô, đưa mắt nhìn lên gương mặt kia,bất giác đưa tay lên khẽ vuốt mái tóc dài mềm mượt của cô gái, khóe miệng từ từ nâng lên thành một đường cong quyến rũ.
Chàng trai đứng dậy, sải bứơc tới gần thành tường bê tông đối diện chỗ xích đu rồi ngồi lên đó, lúc lắc đầu ngắm nhìn cô gái với gương mặt xinh đẹp có nét lạnh lùng đang chìm sâu vào giấc mộng.
Đôi môi thanh mảnh của chàng trai tạo thành một nụ cười thích thú, mái tóc nâu nam tính tung bay trong bầu trời gió lộng, ánh mắt sáng hiện hữu tia thú vị nhìn chằm chằm vào cô bé trên xích đu kia , đôi tay tựa xuống thành tường, chân đung đưa theo nhịp điệu.
Chẳng hiểu sao, anh lại thấy thích thú ngắm nhìn cô gái này đến thế, chỗ cư ngự của anh bây giờ lại bị chiếm mất.
Liếc nhìn bảng tên, Trần Nguyệt Linh, lớp 10a1, hình như là cô gái lên phát biểu trong buổi khai giảng ngày hôm qua.
Hừ, hay đây!
Anh cười nhẹ,nhảy xuống khỏi bờ tường tiến gần vén vài lọn tóc của cô, nhìn cô một lúc rồi dựa lưng vào thành tường và…ngủ.
********
Tôi cau mày, trở mình ngồi dậy..
Aishhhh, đau đầu quá!
Tôi lấy tay day day thái dương, đưa mắt nhìn xung quanh….
Hử? Hình như ở kia có người?
Tôi cứ nhìn chằm chằm người nằm ở đó bằng ánh mắt dò xét, sao cậu ta lại ngồi đây ngủ nhỉ?
Tôi cứ ngồi đấy nhìn cậu ta, chẳng đi đâu cũng chẳng làm gì..
Nhưng phải công nhận, là cậu ta đẹp trai thật đấy!
“Cậu nhìn lủng mặt tôi rồi này!” Một giọng nói trầm pha chút tinh quái vang lên khiến tôi giật mình.
Tôi bất giác lùi sát người vào chiếc xích đu, Hic, tên này là oan hồn hả? Ghê chết đựơc.
“Cậu là ai, sao lại ngồi đây ngủ chứ?!” Tôi nhăn mặt
“Để ngắm cậu đấy!” Cậu ta trả lời,khóe miệng khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười quỷ quyệt.
Hả??? Ngắm tôi?!
“Tôi không rảnh!” Tôi cau mày, có chút khó chịu
Gì chứ?! Có ngu si tứ chi chậm phát triển mới tin lời cậu ta.
“Rảnh gì, tôi không cưỡng được những cô gái có phong thái sexy đâu nhé!” Cậu ta cười ma mãnh, rồi hất đầu về phiá chân tôi
Chân..tôi cũng vì thế mà ngoái đầu nhìn.
Cái….cái váy…nó… đang vì gió mà bay tung tóe, có hơi…lộ liễu..
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!” Tôi bật người dậy, hét to
Hừ,đồ, đồ biến thái!
Tôi tiến gần phiá cậu ta, giơ chân đạp một phát vào chân hắn đang duỗi ra rồi chạy biến
Hừ,được lắm, tôi sẽ bắt cậu trả giá! Đồ đẹp mã mà dê già.
—–
Tiết học buổi chiều, gìơ ra chơi…
Tôi nằm xuống bàn, tay duỗi lên phiá trước, mặt quay về phiá bức tường, miệng không ngừng rên rỉ
Hic, đến bây giờ vẫn chưa hết xấu hổ, tất cả là tại cái váy chết tiệt này
“Mày lại làm sao thế?” Diệu Anh lay lay vai tôi, hỏi
“Lại có vụ gì xấu hổ à?!” Khánh Minh cầm cái Galaxy S5 vừa bấm bấm cái gì đó vừa nói với vào
“Sao mày biết?” Tôi quay phắt xuống, hỏi
Chả lẽ thằng này là thần thánh đội lốt à? Sao cái gì nó cũng biết thế?!
“Ở với mày hàng chục năm tao còn lạ gì mày nữa!” Nó khinh khỉnh nhìn tôi.
À ừ nhỉ?!
Tôi lại quay lên quay về trạng thái y như ban nãy, lại tiếp tục rên rỉ
“À, tối nay bắt đầu bữa tiệc mùa thu đấy. Mà tao định đăng kí thi hoa khôi, mày thấy thế nào?!” Diệu Anh nhoẻn miệng cười toe toét.
6 từ thôi: chả – liên – quan – gì – đến – tôi.
“Tùy mày!” Tôi kì thực chả có tí hứng thú gì tới cái vụ này
“Mày nghi tối nay tao nên mặc gì? Váy dài hay ngắn!?” Diệu Anh hỏi tôi
Váy! Lại là váy! Tự dưng lại nghĩ tới cái việc đáng xấu hổ đó.
“Dài, mặc váy dài vào, càng dài càng tốt!” Tôi lập tức trả lời
Là tôi thương cho nó đấy! Hic, cứ nhìn tôi mà học tập này. May là tôi mới gặp tên biến thái cỡ vừa, hoặc là tính biến thái của hắn mới dùng có 1/4 nên mới chỉ dừng ở mức “ngắm”. Chứ gặp tên đại biến thái thì chả biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa luôn
Vì thế, cứ mặc váy dài vào, càng dài càng tốt.
“Nhưng mà tao thấy mặc váy ngắn đẹp hơn, nó bớt rườm rà hơn!” Diệu Anh xoa cằm, tay chống lên bàn tôi
“Tao không cần biết!” Tôi đứng bật dậy, gạt phăng tay nó ra khiến nó hụt một cái “Cứ mặc váy dài vào!! Nhớ chưa?!”
“Vì tương lai của chính mày, phải nghe tao, biết chưa?!” Tôi đặt 2 tay lên vai nó, mặt nghiêm nghị
“Nguyệt Linh à!!!” Diệu Anh nhìn tôi hơi sợ sệt, rụt rè đặt tay lên chán tôi, tư thế đề phòng ” Mày bị làm sao à?!”
“Chả sao hết!” Tôi một lần nữa gạt tay nó ra, hai tay chống hông mặt nghiêm nghị
Phải nói là, đây là lần hiếm trong mọi lần hiếm tôi khiến Diệu Anh phải sợ như thế!Mà cũng là lần hiếm tôi dám quát lại Diệu Anh như vậy!
“Bộp!”
“Au ui!!!”
Tôi đang đứng trong tư thế vô cùng oai phong lẫm liệt, đầu đội trời chân đạp đất , bỗng dưng có một lực từ phiá sau nhằm đầu tôi mà thả, khíên tôi phải bỏ tư thế mà ôm đầu.
Tôi quay mặt lại, trừng mắt lườm Khánh Minh đang thản nhiên quay về chỗ, gác chân lên bàn tíêp tục đọc quyển sách nó vừa dùng để đánh tôi
Thằng cha Khánh Minh dạo này ăn phải gan hùm hay sao mà toàn đánh mình như thế nhỉ?!
Hừ, đựơc lắm. Tao hiền với mày thế đủ rồi nghen. Thấy vậy mà đòi lên cơ bắt nạt tao hả?!!!!!
“Này thằng kia!!!!!!” Tôi hét lên
“Cô đến, cô đến!”
Hic, đến gì đúng lúc vậy?!
Tôi ngồi im ngoan ngoãn…
“E hèm…như các em cũng biết, tối nay bữa tiệc mùa thu sẽ diễn ra…” Cô Trúc cất tiếng
Lại nữa, sao cứ phải nhắc đến nó nhờ? Chả lẽ không có cái bữa tiệc quái quỷ đó thì Trái Đất mất ổn định à ?
Một-lần-nữa, tôi “lại” chán nản, nằm phệt xuống bàn, quay mặt vào tường.
“À, tiện thể cô nói luôn, cái cuộc thi Miss Teen Karishma High School sẽ bắt đầu từ ngày mai, một lát nữa trên loa thông báo của trường sẽ đọc tên các thí sinh tham gia vì thế nếu muốn hủy bỏ quyết định tham gia thì sau tiết này lên trên phòng tổ thư kí để xin gạch tên, rõ chưa?” Tiếng cô Trúc vang lên
Dù sao tôi cũng không đăng kí, chẳng phải lo lắng làm gì!!!
Giờ ra chơi…
Tôi uể oải đi tới cái tủ đựng đồ dọc hành lang mang số 119, mở khóa rút bộ đồng phục thể dục.
Hic, cái chuyện hồi trưa, trời ơi, sao vẫn chưa hết xấu hổ vậy nè?
Đột nhiên một cái đầu đỏ chóe đập vào mắt tôi,hử, là Duy Nam?
Hờ, tên này đúng là mặt dày thật, chuyện đến như thế rồi vẫn còn xuất hiện trước mặt tôi được cơ đấy.
Hắn tiến gần chỗ tôi, hai tay đút túi quần, dùng ánh mắt bơ đời nhìn tôi.
“Xin chào!”
“Hừ” Tôi nhếch miệng, đóng sập cánh của tủ đánh ” rầm”, xoay người tính đi đến phòng thay đồ
“Ấy” Cánh tay tôi bị gĩư lại ” Người đẹp đi đâu mà vội thế? Phải biết chút phép tắc mà chào hỏi chứ nhỉ?”
Phép tắc?! Nực cười!
“Xin lỗi” Tôi nhìn hắn với ánh mắt hờ hững ” Tôi không được dạy là phải gĩư phép tắc với những kẻ mặt dày hơn cái đít chai” Mặt hắn tối sầm lại.
Hờ, cho đáng đời!
Mặc dù câu nói đó thô thỉên trên cả mức thô thỉển,nhưng là dành cho một kẻ chả ra gì nên tôi chả thấy hối hận gì cả.
“Tôi hẵn còn giữ nó đấy nhé!” Tôi cầm điện thoại hơ hơ trước mặt hắn
” Cậu biết đấy, hôm qua còn nhiều người chưa được nghe , mà tôi lại là thành viên của tổ phát thanh, sáng ngày mai cái này mà được phát trước toàn trường thì sẽ ra sao nhỉ???” Tôi nhìn cậu ta với ánh mắt ngây thơ
Hắn ta tức tối, giựt cái điện thoại cổ lỗ sĩ của tôi ném mạnh vào góc tường.
Hic, tên điên này, làm cái gì thế?!
“Bây gìơ thì hết cái để phát nhé! ” Duy Nam nhếch mép
Mặc dù tôi tiếc muốn chết đi được nhưng vẫn làm bộ tỉnh bơ, hừ 1 cái.
“Cậu nghĩ sao?” Tôi nhìn hắn “Mọi chuyện đâu đơn giản như thế?!”
“Gì cơ?” Cậu ta nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu
Tôi không trả lời, tiến tới nhặt lấy cái thẻ nhớ trong đống đổ nát của cái điện thoại
Hic, vẫn tiếc chết đi được ý!
Tên thần kinh này, có biết là tôi đã phải khổ sở thế nào để có được nó không hả trời????
Tôi phải kiêm cả ca của chị ý trong 1 tuần, làm tất cả những việc mà bà chị đó sai bảo, năn nỉ nịnh bọt đến gãy lưỡi ớn lạnh, cuối cùng tôi cũng có được nó kèm theo cái thẻ nhớ làm “quà tặng do chị là một người có lòng tốt vô biên” -_-
Hừ, hắn có phá nát cái điện thoại thì sao? Hẵn còn cái thẻ nhớ cơ mà.
Ngu ngốc!
Tôi gạt Duy Nam sang một bên, bước vào phòng thay đồ.
Hehe, cuối cùng cũng đến tiết thể dục thân yêu, tôi thích tiết học này nhất đấy!
Diệu Anh vẫy vẫy tôi về phiá nó ngồi,cả Khánh Minh cũng ở đấy. Tôi lững thững đi về chỗ đó
Khánh Minh chả quan tâm gì đến tôi, dạo này nó mới tậu được con galaxy s5 nên cứ suốt ngày chúi mũi vào nó làm cái gì không biết
” Tối nay mày có đến trường không?” Tôi vừa bảo Khánh Minh chả quan tâm gì đến tôi thì đột nhiên nó lại quay sang hỏi tôi một cách tình cờ và bất ngờ.
Lên trường? Làm gì cơ chứ?!
” Làm gì?”
“Thì cái bữa tiệc đấy đấy.” Diệu Anh xen vào
À ừ nhỉ?!
“Không!” Tôi chả suy nghĩ gì, nói luôn. “Tại sao tao phải hi sinh một buổi tối để làm những việc vô vị mà chả được cái gì nhỉ?!”
“Giải trí còn gì!” Diệu Anh cau mày
” Ui giời, chỗ tao làm có ti vi 45 inch hẳn hoi, đầu thu K+ HD. Tao xem cái đấy còn đỡ hơn nhiều so với việc tới trường chỉ để uốn uốn lắc lắc, tốn calo” tôi nhe răng ra cười một cái rõ tươi
Diệu Anh hằn học nhìn tôi, Khánh Minh vẫn cắm cúi vào cái smart phone đời mới của nó.
Rất xin lỗi, Diệu Anh, nhưng đối với tao thì cái ti vi có sức hấp dẫn mạnh mẽ hơn nhiều. :3
“Nhưng mà tất cả học sinh phải tham gia, đây là cơ hội tốt cho mày lấy lòng thầy cô đấy!” Khánh Minh nhởn nhơ
Ừ nhỉ? Nghe cũng có lí!
“Mặc kệ đi, chuyện đó tính sau.” Tôi phẩy tay.
“Tìng ting ting tíng!” Tiếng loa phát thanh trường vang lên “các em chú ý, sau đây là bản chốt danh sách các học sinh tham gia cuộc thi Miss Teen Karishma High School, các em chú ý lắng nghe!”
Tôi chả quan tâm, bởi vì cũng chả phải chuyện của mình, tính quay ra nói chuyện với Diệu Anh tiếp thì thấy nó đang chú ý lắng nghe, nên tôi cũng thôi…
“Đầu tiên, lớp 10a1…”
“Bùi Diệu Anh.”
“Trần Lan Nhi”
“Hoàng Quốc Khánh”
…..
” Trần Khánh Minh”
Khánh Minh?! Kiểu người như nó mà cũng tham gia dăm ba cái thứ nhạt nhẽo này ư?
Tôi quay sang nhìn nó, hẵn gĩư nguyên cái vẻ mặt dửng dưng không đổi, dáng form hình chuẩn như siêu mẫu.
Haizzzz, mặc kệ, chả liên quan gì đến mình!!!
“Trần Nguyệt Linh!! Kết thúc danh sách lớp 10a1. Sau đây là lớp 10a2″
Hả?!!!!!!!!!
Trần Nguyệt Linh?????? Tên tôi ở trong cái danh sách đó ư??
Chuyện…. chuyện quái gì đang diễn ra thế này???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.