Chương 5:
Thanh Thanh Thảo Địa
13/02/2023
Trong phòng ngủ vang lên âm thanh nhẹ nhàng êm ái của đàn piano, tia nắng mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ làm lớp bụi trong không khí ánh vàng. Ngay khi âm nhạc vang lên tới lần thứ ba, cuối cùng Hứa Chẩm cũng lười biếng mở mắt, cô với lấy điện thoại xem tên người gọi tới rồi bắt máy: "Ông xã......"
Đầu bên kia trầm mặc một lúc rồi mới mở miệng: "Hứa Chẩm?"
Giọng nói mang theo chút lạnh lẽo làm Hứa Chẩm tỉnh táo lại ngay, cô lập tức ngồi dậy nhìn xung quanh. Là ngôi nhà cũ cô đang ở, trên người cũng là bộ đồ ngủ bằng vải bông màu vàng nhạt mà cô mua.
Cô vừa nhầm lẫn mơ và thực.
Hứa Chẩm hoảng loạn, vội vàng xin lỗi Trương Dịch Chân ở đầu dây bên kia: "Xin lỗi anh, xin lỗi anh, tôi nhận lầm người ha ha ha ha."
Tiếng cười gượng gạo này cũng không thể che lấp được sự xấu hổ của Hứa Chẩm. May là Trương Dịch Chân không mấy để ý đến vấn đề đó: "Đã 10 giờ rưỡi sáng rồi, cô vẫn còn đang ngủ sao?"
Hứa Chẩm ngủ sâu đến mức không nghe tiếng đồng hồ báo thức, chính cô cũng cảm thấy rất kỳ lạ nhưng chỉ có thể trách do giấc mơ đêm qua làm cô quá mệt mỏi. Tuy nhiên chuyện này tuyệt đối không thể kể cho Trương Dịch Chân nghe, chỉ đành phải pha trò cho qua: "Tôi muốn thả lỏng tinh thần nên ngủ nướng một chút thôi."
"Nếu chất lượng giấc ngủ có vấn đề gì thì hãy nhanh chóng nói với Tả Linh nhé." Trương Dịch Chân dặn dò xong rồi mới bắt đầu nói vào chủ đề chính: "Giấy chứng nhận hoàn thành khóa huấn luyện tình nguyện viên của cô đang ở chỗ tôi, nếu buổi chiều cô rảnh thì có thể ghé qua đây lấy. Chỗ tôi cũng đang có một người cần sự giúp đỡ của tình nguyện viên...... Tôi nghĩ cô có thể sẽ muốn biết tình trạng hiện tại của người đó."
Khi Hứa Chẩm đến văn phòng của Trương Dịch Chân, đúng lúc đó có người đi ra. Là một người phụ nữ thoạt nhìn hơn 50 tuổi, tóc hoa râm, hai mắt trũng sâu, miệng lẩm bẩm những lời khó hiểu. Cô gái đi bên cạnh cẩn thận đỡ người phụ nữ, mắt sưng đỏ, trông như thể cô ấy vừa mới khóc.
Đồng tử của Hứa Chẩm đã co rút lại khi nhìn thấy cái bụng căng phồng của cô gái trẻ.
Cô gái ở đối diện cũng sửng sốt khi nhìn thấy Hứa Chẩm nhưng đã nhanh chóng bình tĩnh lau nước mắt, tiến tới chào hỏi như bình thường: "Hứa Chẩm, thật trùng hợp."
Nửa năm trước Hứa Chẩm và đồng nghiệp - Cố Phán bị bọn tội phạm bắt đi. Hai người bọn họ đều bị tra tấn dã man. Cố Phán không may chết vì bị bắn đến trọng thương, bỏ lại mẹ già và vợ là Tôn Vũ Yên. Trùng hợp là hai người họ giờ đây đang đứng trước mặt cô.
Khi Hứa Chẩm mới xuất viện có đến dự tang lễ của Cố Phán và thấy cảnh hai người phụ nữ này đang khóc đến đứt ruột đứt gan.
Tôn Vũ Yên nhờ lễ tân chăm sóc mẹ Cố rồi trò chuyện vài câu ngắn ngủi với Hứa Chẩm.
"Cô đang mang thai? Của Cố Phán?" Hứa Chẩm trầm mặc trong chốc lát rồi hỏi.
Tôn Vũ Yên miễn cưỡng cười cười nói: "Đúng vậy, thật không ngờ......"
"Cô muốn giữ lại?" Hứa Chẩm hỏi.
"Dù sao cũng là dòng máu duy nhất còn sót lại trên thế giới này của Cố Phán." Tôn vũ yên nói: "Tôi không thể nhẫn tâm xóa sạch nó."
Tôn Vũ Yên và Cố Phán bắt đầu yêu đương với nhau từ khi còn học cao trung, sau này một người học sư phạm làm giáo viên, một người vào học viện cảnh sát nhân dân làm cảnh sát. Hai người cùng nhau vượt qua mười hai năm, hạnh phúc có, đau thương có, cãi vã, chia tay có nhưng cuối cùng vẫn tiến tới hôn nhân và thành lập gia đình để cùng nhau hướng đến cuộc sống tương lai. Thời điểm Tôn Vũ Yên gả cho Cố Phán cũng từng nghĩ tới việc sẽ có một ngày nào đó Cố Phán chết trong lúc làm nhiệm vụ, thế nên mỗi khi đi du lịch vào đền chùa, cô luôn tỏ lòng thành kính, cúi đầu bái lạy, thắp một nén nhang cầu bình an.
Đáng tiếc là thần phật vô tình, chưa bao giờ thương xót cho chúng sinh nhỏ bé. Nửa năm trước, người sẽ mua kem cho cô, người sẽ giành ăn miếng gà cuối cùng với cô, người sẽ ôm cô vào lòng thủ thỉ, người sẽ làm những trò ảo thuật vụng về để chọc cô vui đã vĩnh viễn chẳng bao giờ trở về nữa.
Tôn Vũ Yên che mắt lại, cố gắng không để bản thân bật khóc. Lúc ấy nỗi đau thấu tim đã lắng xuống, hóa thành tảng băng dày đặc dính chặt vào trái tim cô, khiến nơi đó thắt lại, đau đớn đến tê dại. Loại đau đớn này lúc nào cũng lơ lửng trong không khí, giống như hạt bụi trôi nổi, có thể bám vào cô cả đời.
Hứa Chẩm im lặng đưa tờ khăn giấy qua rồi thấp giọng hỏi: "Còn bác ấy......"
Tôn Vũ Yên cười khổ: "Tháng trước vẫn còn bình thường, không biết sao dạo gần đây lại không nhớ ra ai hết, nói chuyện với bà ấy cũng chẳng được, chỉ suốt ngày lẩm nhẩm một mình. Đi bệnh viện kiểm tra thì cơ thể cũng chẳng có vấn đề gì, bác sĩ bên bệnh viện nói nên tìm bác sĩ tâm lý thử xem...... Bác sĩ Trương bảo là do khả năng phục hồi cảm xúc của người già rất kém, không phải vấn đề gì lớn, không cần lo lắng quá mức."
Hứa Chẩm nói: "Vậy thì tốt rồi."
Ánh mắt của Tôn Vũ Yên nhìn Hứa Chẩm từ đầu đến chân rồi nói: "Cô đã hoàn toàn bình phục khỏe mạnh."
"...... Ừm."
"Nếu lúc trước Cố Phán cũng được cứu ra thì có thể bây giờ anh ấy đã hồi phục giống cô, sinh hoạt một cách bình thường." Tôn Vũ Yên có chút thất thần nói: "Nếu anh ấy trở về, tôi nhất định sẽ thuyết phục anh ấy không làm cảnh sát nữa, quá nguy hiểm."
"......"
"Tại sao Cố Phán không được cứu ra?" Tôn Vũ Yên khàn giọng lầu bầu: "Tại sao mà cảnh sát không thể đến sớm hơn...... Cô được cứu ra, tại sao Cố Phán lại không được...... Dựa vào cái gì...... Vì cái gì mà chỉ có một mình Cố Phán không cứu được......"
Hứa Chẩm nghe hiểu hàm ý của Tôn Vũ Yên.
Tại sao chỉ có mình cô được cứu ra?
Tại sao..... người chết không phải là cô?
Tại sao người chết không phải là cô!
Hứa Chẩm cảm giác đại não bắt đầu co rút đau đớn, ký ức về gara bỏ hoang lại lần nữa quấn lấy cô. Cô nhớ lại những câu chửi thề xen lẫn tiếng địa phương kỳ lạ của bọn buôn ma túy, cảm giác đau đớn tột cùng khi bị đấm đá, cho dù đã cố gắng cuộn tròn người lại hết mức thì tiếng xương gãy trong cơ thể vẫn vang lên. Máu liên tục chảy ra từ miệng và mũi làm ướt cả khuôn mặt cô. Cô muốn mở miệng cầu cứu nhưng chàng trai kia đứng ở rất xa.
Giờ phút này cậu ta chỉ lạnh lùng nhìn cô với nụ cười đáng sợ.
"Cộc cộc."
Tiếng gõ gõ trên bàn đánh thức Hứa Chẩm và Tôn Vũ Yên - hai con người đang bị mắc kẹt trong cảm xúc tiêu cực và không thể giải thoát bản thân.
Trương Dịch Chân cau mày nhìn Hứa Chẩm vẫn còn đang hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt rồi nói với Tôn Vũ Yên, âm thanh có chút lạnh lẽo, "Tôn tiểu thư, sinh tử có số, nén bi thương."
Tôn Vũ Yên cũng đã nhận thấy có gì đó không ổn, cô vốn dĩ không phải người xấu nhưng mới vừa rồi lại có những suy nghĩ đáng sợ nên không tránh khỏi có chút xấu hổ, vội vàng đứng lên nói: "Xin lỗi Hứa tiểu thư, tôi ăn nói thất thố rồi. Lần sau cô ghé qua nhà tôi chơi, nhất định tôi sẽ làm mấy món thật đặc biệt để đãi cô. Bác sĩ Trương, hẹn gặp lại sau."
Tôn Vũ Yên dẫn mẹ Cố rời đi, Trương Dịch Chân đưa Hứa Chẩm vào văn phòng. Khác với những lần hội chẩn, khám bệnh trước, lần này anh để cô ngồi xuống ghế sofa nhỏ trong phòng nghỉ, vẫn như cũ rót cho cô tách trà mật ong bạc hà từ bình giữ nhiệt: "Uống một chút."
"Cảm ơn." Hứa Chẩm nhìn Trương Dịch Chân lại lấy bánh cupcake ra: "Vẫn là bánh của cửa hàng kia......"
"Thấy cô thích ăn nên mua trước vài cái." Anh ngồi xuống cạnh cô: "Được rồi, cô không cần phải để ý đến lời nói của Tôn Vũ Yên, cô ấy cũng không biết chân tướng sự việc."
Hứa Chẩm nói: "Quả thật là có rất nhiều người suy nghĩ như cô ấy. Cố Phán trẻ tuổi đầy hứa hẹn, nửa năm trước còn có tin cậu ta sắp thăng chức, chuyển công tác. Bọn họ cảm thấy tôi và Cố Phán bị bắt cùng một lúc, cậu ta vì bảo vệ cho tôi mà thiệt mạng, không ít người đều cảm thấy đáng tiếc."
"Bọn họ không biết gì hết." Trương Dịch Chân nhìn Hứa Chẩm: "So với Cố Phán, cô càng chính trực, trung thành hơn, cô xứng đáng được sống sót trở về. Vì nghĩ cho cảm nhận của người thân cậu ta mà che giấu sự thật, cam chịu những suy nghĩ ác ý của người khác, đây là một chuyện rất đáng nể."
Hứa Chẩm che mắt, gục đầu xuống.
Trong chiến dịch truy quét nhóm tội phạm buôn ma túy đó đã có người làm rò rỉ tin tức dẫn tới việc Hứa Chẩm và Cố Phán bị vây bắt.
Nhưng không một ai biết rằng, người thật sự bị bắt chỉ có một mình Hứa Chẩm.
Mà Cố Phán...... Chính là kẻ đã làm rò rỉ tin tức.
Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng sờ lên đầu Hứa Chẩm. Ngay lúc cô ngẩng đầu lên nhìn thì Trương Dịch Chân vẫn ở tư thế lạnh lùng như ban đầu, nhưng trong mắt lại có một chút ấm áp, quan tâm nhìn cô.
Hứa Chẩm nở nụ cười: "Bác sĩ Trương, tôi phát hiện ra là sau khi anh không còn là bác sĩ tâm lý của tôi, anh dịu dàng, có nhân tính hơn nhiều đó."
"Dù sao thì bác sĩ và bạn bè cũng là hai khái niệm khác nhau mà." Trương Dịch Chân không phủ nhận.
"Nhưng tôi thấy rõ ràng anh rất thân với Tả Linh mà."
"Chẳng lẽ tôi với cô không thân sao?" Trương Dịch Chân khẽ cười, chậm rãi giải thích: "Là một bác sĩ cần phải có đạo đức nghề nghiệp của một bác sĩ, đặc biệt là khi đối diện với người khác giới. Hơn nữa ở chỗ tôi có quá nhiều người cố gắng muốn vượt qua ranh giới đạo đức đó."
Anh hiếm khi cười vui như vậy. Mỗi lần cười, tảng băng lạnh lẽo trong đáy mắt tan thành ánh trăng dịu dàng, sáng ngời, đuôi mắt cong lên mang theo vài phần quyến rũ. Có lẽ đây cũng là lý do anh không hay cười, bởi vì thật sự quá mê người.
Lúc này Hứa Chẩm bỗng nhiên có chút chột dạ, bởi vì cô là người hay vượt qua ranh giới trong mơ, không những vậy mà còn thường xuyên lăn giường với anh khám phá nhiều góc cạnh trong mối quan hệ vợ chồng của hai người. Nghĩ đến đây, cô cảm thấy bản thân không còn mặt mũi nào để nhìn Trương Dịch Chân áo mũ chỉnh tề trước mặt.
Trương Dịch Chân đột nhiên hỏi: "Nói mới nhớ, chuyện sáng nay là như thế nào vậy? Sao tôi không biết cô đã kết hôn?"
Hứa Chẩm càng thêm bối rối mà lảng tránh tầm mắt anh.
"Nếu chưa kết hôn thì là đã có bạn trai, sao lại không nói cho tôi biết?" Giọng điệu của anh trở nên lạnh lùng: "Không phải là tôi theo dõi chuyện riêng tư của cô, chỉ là một đoạn tình cảm có thể mang đến sự an ủi cho tâm hồn nhưng đồng thời cũng có thể mang đến đả kích rất lớn. Nếu cô không muốn nói với tôi thì cũng nên nói với Tả Linh."
Hứa Chẩm chỉ muốn nói: Ông trời hãy buông tha cho cô.
"Hả?"
"Là người trong game, người trong game thôi." Hứa Chẩm đột nhiên nghĩ ra một ý: "Dạo gần đây có một nhân vật nổi tiếng trong trò chơi trên điện thoại ấy, có thể yêu đương với nhau... Ai cũng đều gọi là ông xã hết ha ha ha, đêm qua tôi ngủ mơ thấy nên..."
Trương Dịch Chân cúi đầu nhấp một ngụm trà, giọng điệu càng lúc càng lãnh đạm: "Vậy chắc là tên của nhân vật đó giống tôi lắm, nên cô mới có thể nhìn lầm."
Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng Hứa Chẩm. Cô cố gắng nhớ lại xem có trò chơi nào có nhân vật giống với tên của Trương Dịch Chân để lấp liếm lời nói dối của mình hay không. Nhưng có vẻ Trương Dịch Chân lại không để tâm đến nó lắm, rất nhanh đã chuyển sang đề tài khác.
Anh đứng lên lấy giấy chứng nhận hoàn thành huấn luyện cho cô rồi nói: "Sắp đến giờ cơm chiều rồi, chúng ta đi ăn món Nhật nhé?"
--------------------
【 tác giả có lời muốn nói: 】
Hứa Chẩm được huấn luyện đặc thù nên dù có dùng máy hiện nói dối thì cũng có thể bình tĩnh nói dối trắng trợn được. Nhưng khi Trương Dịch Chân vừa hỏi, cô liền hoảng hốt.
Trương Dịch Chân cảm thấy Hứa Chẩm như vậy rất đáng yêu.
Đầu bên kia trầm mặc một lúc rồi mới mở miệng: "Hứa Chẩm?"
Giọng nói mang theo chút lạnh lẽo làm Hứa Chẩm tỉnh táo lại ngay, cô lập tức ngồi dậy nhìn xung quanh. Là ngôi nhà cũ cô đang ở, trên người cũng là bộ đồ ngủ bằng vải bông màu vàng nhạt mà cô mua.
Cô vừa nhầm lẫn mơ và thực.
Hứa Chẩm hoảng loạn, vội vàng xin lỗi Trương Dịch Chân ở đầu dây bên kia: "Xin lỗi anh, xin lỗi anh, tôi nhận lầm người ha ha ha ha."
Tiếng cười gượng gạo này cũng không thể che lấp được sự xấu hổ của Hứa Chẩm. May là Trương Dịch Chân không mấy để ý đến vấn đề đó: "Đã 10 giờ rưỡi sáng rồi, cô vẫn còn đang ngủ sao?"
Hứa Chẩm ngủ sâu đến mức không nghe tiếng đồng hồ báo thức, chính cô cũng cảm thấy rất kỳ lạ nhưng chỉ có thể trách do giấc mơ đêm qua làm cô quá mệt mỏi. Tuy nhiên chuyện này tuyệt đối không thể kể cho Trương Dịch Chân nghe, chỉ đành phải pha trò cho qua: "Tôi muốn thả lỏng tinh thần nên ngủ nướng một chút thôi."
"Nếu chất lượng giấc ngủ có vấn đề gì thì hãy nhanh chóng nói với Tả Linh nhé." Trương Dịch Chân dặn dò xong rồi mới bắt đầu nói vào chủ đề chính: "Giấy chứng nhận hoàn thành khóa huấn luyện tình nguyện viên của cô đang ở chỗ tôi, nếu buổi chiều cô rảnh thì có thể ghé qua đây lấy. Chỗ tôi cũng đang có một người cần sự giúp đỡ của tình nguyện viên...... Tôi nghĩ cô có thể sẽ muốn biết tình trạng hiện tại của người đó."
Khi Hứa Chẩm đến văn phòng của Trương Dịch Chân, đúng lúc đó có người đi ra. Là một người phụ nữ thoạt nhìn hơn 50 tuổi, tóc hoa râm, hai mắt trũng sâu, miệng lẩm bẩm những lời khó hiểu. Cô gái đi bên cạnh cẩn thận đỡ người phụ nữ, mắt sưng đỏ, trông như thể cô ấy vừa mới khóc.
Đồng tử của Hứa Chẩm đã co rút lại khi nhìn thấy cái bụng căng phồng của cô gái trẻ.
Cô gái ở đối diện cũng sửng sốt khi nhìn thấy Hứa Chẩm nhưng đã nhanh chóng bình tĩnh lau nước mắt, tiến tới chào hỏi như bình thường: "Hứa Chẩm, thật trùng hợp."
Nửa năm trước Hứa Chẩm và đồng nghiệp - Cố Phán bị bọn tội phạm bắt đi. Hai người bọn họ đều bị tra tấn dã man. Cố Phán không may chết vì bị bắn đến trọng thương, bỏ lại mẹ già và vợ là Tôn Vũ Yên. Trùng hợp là hai người họ giờ đây đang đứng trước mặt cô.
Khi Hứa Chẩm mới xuất viện có đến dự tang lễ của Cố Phán và thấy cảnh hai người phụ nữ này đang khóc đến đứt ruột đứt gan.
Tôn Vũ Yên nhờ lễ tân chăm sóc mẹ Cố rồi trò chuyện vài câu ngắn ngủi với Hứa Chẩm.
"Cô đang mang thai? Của Cố Phán?" Hứa Chẩm trầm mặc trong chốc lát rồi hỏi.
Tôn Vũ Yên miễn cưỡng cười cười nói: "Đúng vậy, thật không ngờ......"
"Cô muốn giữ lại?" Hứa Chẩm hỏi.
"Dù sao cũng là dòng máu duy nhất còn sót lại trên thế giới này của Cố Phán." Tôn vũ yên nói: "Tôi không thể nhẫn tâm xóa sạch nó."
Tôn Vũ Yên và Cố Phán bắt đầu yêu đương với nhau từ khi còn học cao trung, sau này một người học sư phạm làm giáo viên, một người vào học viện cảnh sát nhân dân làm cảnh sát. Hai người cùng nhau vượt qua mười hai năm, hạnh phúc có, đau thương có, cãi vã, chia tay có nhưng cuối cùng vẫn tiến tới hôn nhân và thành lập gia đình để cùng nhau hướng đến cuộc sống tương lai. Thời điểm Tôn Vũ Yên gả cho Cố Phán cũng từng nghĩ tới việc sẽ có một ngày nào đó Cố Phán chết trong lúc làm nhiệm vụ, thế nên mỗi khi đi du lịch vào đền chùa, cô luôn tỏ lòng thành kính, cúi đầu bái lạy, thắp một nén nhang cầu bình an.
Đáng tiếc là thần phật vô tình, chưa bao giờ thương xót cho chúng sinh nhỏ bé. Nửa năm trước, người sẽ mua kem cho cô, người sẽ giành ăn miếng gà cuối cùng với cô, người sẽ ôm cô vào lòng thủ thỉ, người sẽ làm những trò ảo thuật vụng về để chọc cô vui đã vĩnh viễn chẳng bao giờ trở về nữa.
Tôn Vũ Yên che mắt lại, cố gắng không để bản thân bật khóc. Lúc ấy nỗi đau thấu tim đã lắng xuống, hóa thành tảng băng dày đặc dính chặt vào trái tim cô, khiến nơi đó thắt lại, đau đớn đến tê dại. Loại đau đớn này lúc nào cũng lơ lửng trong không khí, giống như hạt bụi trôi nổi, có thể bám vào cô cả đời.
Hứa Chẩm im lặng đưa tờ khăn giấy qua rồi thấp giọng hỏi: "Còn bác ấy......"
Tôn Vũ Yên cười khổ: "Tháng trước vẫn còn bình thường, không biết sao dạo gần đây lại không nhớ ra ai hết, nói chuyện với bà ấy cũng chẳng được, chỉ suốt ngày lẩm nhẩm một mình. Đi bệnh viện kiểm tra thì cơ thể cũng chẳng có vấn đề gì, bác sĩ bên bệnh viện nói nên tìm bác sĩ tâm lý thử xem...... Bác sĩ Trương bảo là do khả năng phục hồi cảm xúc của người già rất kém, không phải vấn đề gì lớn, không cần lo lắng quá mức."
Hứa Chẩm nói: "Vậy thì tốt rồi."
Ánh mắt của Tôn Vũ Yên nhìn Hứa Chẩm từ đầu đến chân rồi nói: "Cô đã hoàn toàn bình phục khỏe mạnh."
"...... Ừm."
"Nếu lúc trước Cố Phán cũng được cứu ra thì có thể bây giờ anh ấy đã hồi phục giống cô, sinh hoạt một cách bình thường." Tôn Vũ Yên có chút thất thần nói: "Nếu anh ấy trở về, tôi nhất định sẽ thuyết phục anh ấy không làm cảnh sát nữa, quá nguy hiểm."
"......"
"Tại sao Cố Phán không được cứu ra?" Tôn Vũ Yên khàn giọng lầu bầu: "Tại sao mà cảnh sát không thể đến sớm hơn...... Cô được cứu ra, tại sao Cố Phán lại không được...... Dựa vào cái gì...... Vì cái gì mà chỉ có một mình Cố Phán không cứu được......"
Hứa Chẩm nghe hiểu hàm ý của Tôn Vũ Yên.
Tại sao chỉ có mình cô được cứu ra?
Tại sao..... người chết không phải là cô?
Tại sao người chết không phải là cô!
Hứa Chẩm cảm giác đại não bắt đầu co rút đau đớn, ký ức về gara bỏ hoang lại lần nữa quấn lấy cô. Cô nhớ lại những câu chửi thề xen lẫn tiếng địa phương kỳ lạ của bọn buôn ma túy, cảm giác đau đớn tột cùng khi bị đấm đá, cho dù đã cố gắng cuộn tròn người lại hết mức thì tiếng xương gãy trong cơ thể vẫn vang lên. Máu liên tục chảy ra từ miệng và mũi làm ướt cả khuôn mặt cô. Cô muốn mở miệng cầu cứu nhưng chàng trai kia đứng ở rất xa.
Giờ phút này cậu ta chỉ lạnh lùng nhìn cô với nụ cười đáng sợ.
"Cộc cộc."
Tiếng gõ gõ trên bàn đánh thức Hứa Chẩm và Tôn Vũ Yên - hai con người đang bị mắc kẹt trong cảm xúc tiêu cực và không thể giải thoát bản thân.
Trương Dịch Chân cau mày nhìn Hứa Chẩm vẫn còn đang hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt rồi nói với Tôn Vũ Yên, âm thanh có chút lạnh lẽo, "Tôn tiểu thư, sinh tử có số, nén bi thương."
Tôn Vũ Yên cũng đã nhận thấy có gì đó không ổn, cô vốn dĩ không phải người xấu nhưng mới vừa rồi lại có những suy nghĩ đáng sợ nên không tránh khỏi có chút xấu hổ, vội vàng đứng lên nói: "Xin lỗi Hứa tiểu thư, tôi ăn nói thất thố rồi. Lần sau cô ghé qua nhà tôi chơi, nhất định tôi sẽ làm mấy món thật đặc biệt để đãi cô. Bác sĩ Trương, hẹn gặp lại sau."
Tôn Vũ Yên dẫn mẹ Cố rời đi, Trương Dịch Chân đưa Hứa Chẩm vào văn phòng. Khác với những lần hội chẩn, khám bệnh trước, lần này anh để cô ngồi xuống ghế sofa nhỏ trong phòng nghỉ, vẫn như cũ rót cho cô tách trà mật ong bạc hà từ bình giữ nhiệt: "Uống một chút."
"Cảm ơn." Hứa Chẩm nhìn Trương Dịch Chân lại lấy bánh cupcake ra: "Vẫn là bánh của cửa hàng kia......"
"Thấy cô thích ăn nên mua trước vài cái." Anh ngồi xuống cạnh cô: "Được rồi, cô không cần phải để ý đến lời nói của Tôn Vũ Yên, cô ấy cũng không biết chân tướng sự việc."
Hứa Chẩm nói: "Quả thật là có rất nhiều người suy nghĩ như cô ấy. Cố Phán trẻ tuổi đầy hứa hẹn, nửa năm trước còn có tin cậu ta sắp thăng chức, chuyển công tác. Bọn họ cảm thấy tôi và Cố Phán bị bắt cùng một lúc, cậu ta vì bảo vệ cho tôi mà thiệt mạng, không ít người đều cảm thấy đáng tiếc."
"Bọn họ không biết gì hết." Trương Dịch Chân nhìn Hứa Chẩm: "So với Cố Phán, cô càng chính trực, trung thành hơn, cô xứng đáng được sống sót trở về. Vì nghĩ cho cảm nhận của người thân cậu ta mà che giấu sự thật, cam chịu những suy nghĩ ác ý của người khác, đây là một chuyện rất đáng nể."
Hứa Chẩm che mắt, gục đầu xuống.
Trong chiến dịch truy quét nhóm tội phạm buôn ma túy đó đã có người làm rò rỉ tin tức dẫn tới việc Hứa Chẩm và Cố Phán bị vây bắt.
Nhưng không một ai biết rằng, người thật sự bị bắt chỉ có một mình Hứa Chẩm.
Mà Cố Phán...... Chính là kẻ đã làm rò rỉ tin tức.
Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng sờ lên đầu Hứa Chẩm. Ngay lúc cô ngẩng đầu lên nhìn thì Trương Dịch Chân vẫn ở tư thế lạnh lùng như ban đầu, nhưng trong mắt lại có một chút ấm áp, quan tâm nhìn cô.
Hứa Chẩm nở nụ cười: "Bác sĩ Trương, tôi phát hiện ra là sau khi anh không còn là bác sĩ tâm lý của tôi, anh dịu dàng, có nhân tính hơn nhiều đó."
"Dù sao thì bác sĩ và bạn bè cũng là hai khái niệm khác nhau mà." Trương Dịch Chân không phủ nhận.
"Nhưng tôi thấy rõ ràng anh rất thân với Tả Linh mà."
"Chẳng lẽ tôi với cô không thân sao?" Trương Dịch Chân khẽ cười, chậm rãi giải thích: "Là một bác sĩ cần phải có đạo đức nghề nghiệp của một bác sĩ, đặc biệt là khi đối diện với người khác giới. Hơn nữa ở chỗ tôi có quá nhiều người cố gắng muốn vượt qua ranh giới đạo đức đó."
Anh hiếm khi cười vui như vậy. Mỗi lần cười, tảng băng lạnh lẽo trong đáy mắt tan thành ánh trăng dịu dàng, sáng ngời, đuôi mắt cong lên mang theo vài phần quyến rũ. Có lẽ đây cũng là lý do anh không hay cười, bởi vì thật sự quá mê người.
Lúc này Hứa Chẩm bỗng nhiên có chút chột dạ, bởi vì cô là người hay vượt qua ranh giới trong mơ, không những vậy mà còn thường xuyên lăn giường với anh khám phá nhiều góc cạnh trong mối quan hệ vợ chồng của hai người. Nghĩ đến đây, cô cảm thấy bản thân không còn mặt mũi nào để nhìn Trương Dịch Chân áo mũ chỉnh tề trước mặt.
Trương Dịch Chân đột nhiên hỏi: "Nói mới nhớ, chuyện sáng nay là như thế nào vậy? Sao tôi không biết cô đã kết hôn?"
Hứa Chẩm càng thêm bối rối mà lảng tránh tầm mắt anh.
"Nếu chưa kết hôn thì là đã có bạn trai, sao lại không nói cho tôi biết?" Giọng điệu của anh trở nên lạnh lùng: "Không phải là tôi theo dõi chuyện riêng tư của cô, chỉ là một đoạn tình cảm có thể mang đến sự an ủi cho tâm hồn nhưng đồng thời cũng có thể mang đến đả kích rất lớn. Nếu cô không muốn nói với tôi thì cũng nên nói với Tả Linh."
Hứa Chẩm chỉ muốn nói: Ông trời hãy buông tha cho cô.
"Hả?"
"Là người trong game, người trong game thôi." Hứa Chẩm đột nhiên nghĩ ra một ý: "Dạo gần đây có một nhân vật nổi tiếng trong trò chơi trên điện thoại ấy, có thể yêu đương với nhau... Ai cũng đều gọi là ông xã hết ha ha ha, đêm qua tôi ngủ mơ thấy nên..."
Trương Dịch Chân cúi đầu nhấp một ngụm trà, giọng điệu càng lúc càng lãnh đạm: "Vậy chắc là tên của nhân vật đó giống tôi lắm, nên cô mới có thể nhìn lầm."
Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng Hứa Chẩm. Cô cố gắng nhớ lại xem có trò chơi nào có nhân vật giống với tên của Trương Dịch Chân để lấp liếm lời nói dối của mình hay không. Nhưng có vẻ Trương Dịch Chân lại không để tâm đến nó lắm, rất nhanh đã chuyển sang đề tài khác.
Anh đứng lên lấy giấy chứng nhận hoàn thành huấn luyện cho cô rồi nói: "Sắp đến giờ cơm chiều rồi, chúng ta đi ăn món Nhật nhé?"
--------------------
【 tác giả có lời muốn nói: 】
Hứa Chẩm được huấn luyện đặc thù nên dù có dùng máy hiện nói dối thì cũng có thể bình tĩnh nói dối trắng trợn được. Nhưng khi Trương Dịch Chân vừa hỏi, cô liền hoảng hốt.
Trương Dịch Chân cảm thấy Hứa Chẩm như vậy rất đáng yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.