Chương 6:
Thanh Thanh Thảo Địa
13/02/2023
Đó là vào giữa tháng 7, thời tiết nóng nực đến mức khó chịu. Tiếng ve sầu vang lên không ngừng, nắng nóng gay gắt làm người ta có cảm giác như đang ở trong một cái lồng hấp.
Cố Phán ngậm một que kem rồi chạy tới, trên tay còn cầm thêm hai cây nữa: “Anh Càn, tiền bối, ăn kem giải nhiệt đi, hôm nay trời nắng quá.”
Đội trưởng Lý Ngọc Càn cầm lấy ra một cây rồi mở ra: “Vẫn là Tiểu Cố tốt bụng nhất, vậy anh không khách khí nữa nhé.”
Hứa Chẩm vừa mới khóa xe xong, cô đang đang kiểm tra xem đã mang đủ tài liệu chưa thì Cố Phán đã đứng trước mặt, nghiêng người để lộ hàm răng trắng sáng, cười hì hì nói: “Chị ăn cái này đi, kem Cholezi (*) này là em đặc biệt mua cho chị đó!”
Trước giờ Trương Dịch Chân không cho Hứa Chẩm ăn đồ vật lạnh, cô thèm đến phát khóc nhưng cũng chỉ có thể ăn thêm hai muỗng dưa hấu ướp lạnh. Nhìn "Sơn hào hải vị" mà Cố Phán đưa tới, cô vui mừng khôn xiết: “Phán Phán, ngày mai tan làm xong tới nhà của chị đi, anh rể cậu làm món tôm hùm đất xào cay, mời cậu ăn!”
Cố Phán thích nhất chính là tôm hùm đất xào cay, cậu nuốt nước bọt, “Em muốn đưa vợ đi theo.”
“Không thành vấn đề!”
Lần này bọn họ xuất hiện ở đây vì một vụ án mới xảy ra hôm trước. Thi thể một nữ sinh viên đại học được phát hiện trong một phòng của một nhà nghỉ nhỏ, kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy nạn nhân có dấu hiệu bị tấn công tình dục bởi nhiều người. Người cuối cùng mà nạn nhân gọi điện là bạn trai cũ - Thôi Ninh, sinh viên đại học A. Lần này bọn họ tới đây cũng là để tra hỏi cậu ta.
Vì để cuộc sống của Thôi Ninh không bị ảnh hưởng mà ba người bọn họ đều mặc đồ bình thường, nên dù có xuất hiện trong khuôn viên trường cũng không quá kỳ lạ.
Thôi Ninh rất hợp tác điều tra, ngoan ngoãn đi theo bọn họ lên xe giải thích cặn kẽ nội dung cuộc gọi. Cậu ta là một chàng trai hiền lành, nho nhã, nhưng lại hơi rụt rè, dè dặt khi nói chuyện với người khác.
“Ý của cậu là, lần đó Từ Nghệ Phàn gọi điện mời cậu đi du lịch?”
“Đúng vậy, tôi nghe cô ta nói là đi Úc.” Nhắc tới Từ Nghệ Phàn, giọng điệu của Thôi Ninh có chút lạnh lẽo: “Chúng tôi đã chia tay, hơn nữa nguyên nhân còn là do cô ta, không có chuyện tôi đồng ý đi cho nên lúc đó đã trực tiếp từ chối.”
“Còn một tháng nữa là bắt đầu kỳ thi rồi, tại sao Từ Nghệ Phàn lại đột nhiên muốn đi du lịch?”
“Chuyên ngành của cô ta rất nhẹ nhàng, tỷ lệ thi trượt lại thấp. Mà bình thường vẫn có người đi du lịch khi không có chương trình học trong kỳ thi.”
“Theo chúng tôi được biết thì hoàn cảnh gia đình của Từ Nghệ Phàn không đủ điều kiện để cho cô ấy xuất ngoại du lịch.”
Thôi Ninh cười lạnh một tiếng: “Vậy thì các người phải đi hỏi mấy thằng đàn ông bên cạnh cô ta.”
Nghe đến đấy, Hứa Chẩm xoay cây bút trong tay, ghi một dòng nhỏ lên tư liệu của Từ Nghệ Phàn: Có thể có những vướng mắc về tình cảm và tài chính.
Cố Phán tiếp tục hỏi: “Thế thì ngày 12 tháng 7 cậu đã ở đâu?”
“Mấy người nghi ngờ tôi sao?” Giọng điệu của Thôi Ninh không mấy dễ chịu, nhưng không hề phản kháng lại, cậu ta lấy điện thoại ra xem thời khoá biểu: “Ngày hôm đó tôi đi học đầy đủ, tiết cuối cùng kết thúc vào lúc 9 giờ tối. Sau đó tôi vào thư viện để tự học cho đến khi thư viện đóng cửa rồi mới về ký túc xá đi ngủ.”
“Lúc ấy có bạn nào đi cùng cậu không?”
“Lúc học trên lớp các bạn đều nhìn thấy tôi, tuy tôi đến thư viện một mình nhưng ở đó có camera giám sát, mấy người có thể đi xem thử.”
Trước khi kết thúc, Thôi Ninh mở miệng hỏi: “Từ Nghệ Phàn thật sự chết rồi sao? Chết như thế nào?”
Lý Ngọc Càn bình tĩnh nhìn cậu ta với ánh mắt dò xét: “Bị người ta bóp cổ, thiếu oxy nên chết.”
Vẻ mặt của Thôi Ninh trở nên ảm đạm, vừa bước xuống xe vừa nhỏ giọng lẩm bẩm, “Đáng đời.”
Sau khi kết thúc đã gần 5 giờ chiều, Lý Ngọc Càn thấy sắp đến thời gian tan tầm nên vung tay lên bảo bọn họ giải tán. Cố Phán lái xe đưa Lý Ngọc Càn về đơn vị, trong khi đó thì Hứa Chẩm lại nhàn rỗi tản bộ ở đại học A. Cô định tạo bất ngờ cho ông xã đang vất vả dạy học ở đây.
Cô đi lang thang quanh trường khoảng mười phút và bắt gặp bóng dáng của Trương Dịch Chân.
Có khoảng năm mươi sáu mươi sinh viên đang ngồi trong giảng đường nhỏ, và Trương Dịch đang đứng trên bục giảng trước mặt họ. Anh không sử dụng máy chiếu mà chỉ vừa cầm sách vừa cầm phấn viết lên bảng đen.
Ánh nắng chiều có chút nhạt màu, một tảng sáng chiếu vào, nhẹ nhàng đung đưa như sóng nước lấp lánh trên khuôn mặt trắng như sứ của anh, làm anh phải hạ hàng lông mi đen nhánh xuống để tiếp tục viết bảng.
Trương Dịch Chân viết chữ rất rõ ràng, tốc độ giảng không quá nhanh cũng không quá chậm. Nhưng những kiến thức mà anh nói có hơi khó, đám sinh viên bên dưới đều cúi đầu viết bài một cách điên cuồng, căn bản không có thời gian thưởng thức phong thái mê người của thầy giáo. Ngay cả người nằm bên gối Trương Dịch Chân là Hứa Chẩm cũng ngây người khi xem anh giảng bài.
“ĐM…… Mày mau nhìn chị gái đứng ở cửa sau kìa.” Một sinh viên không chuyên tâm nghe giảng phát hiện ra Hứa Chẩm, dừng bút đẩy đẩy bạn mình ngồi bên cạnh.
Cậu bạn đang trầm tư suy nghĩ những vấn đề phức tạp trong bài học nên khi bị cắt ngang thì rất khó chịu. Nhưng ngay khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Hứa Chẩm, nét mặt của cậu lập tức chuyển từ thiếu kiên nhẫn sang ngại ngùng. Cậu nhanh chóng cúi đầu nhỏ giọng thảo luận với đồng bọn, “Chân chị ấy dài ghê.”
“Nhìn hơi giống Tifa Lockhart (**)”
Hứa Chẩm mặc một chiếc áo sơmi oversize lộ ra một bên vai, vạt áo bỏ vào trong chiếc quần bút chì dài màu đen. Cô sở hữu dáng người cao và mảnh mai như một cây tùng thẳng đứng. Mái tóc dài đen bóng được cột gọn gàng thành cái đuôi ngựa, đuôi tóc buông thõng xuống bả vai, thoang thoảng bay theo làn gió nhẹ. Dáng vẻ hiên ngang oai hùng này hấp dẫn càng nhiều sinh viên quay đầu lại trộm ngắm.
Thêm một chàng trai thò đầu qua thảo luận với bọn họ: “Tụi mày có biết chị gái cao cao buộc tóc đuôi ngựa bên kia là ai không? Nhìn ngầu vãi ~ Hình như là chị ấy đang nhìn Chân Chân đúng không?”
“Chân Chân?” Trong lúc bọn họ còn đang sôi nổi thảo luận thì bỗng nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên. Không biết từ khi nào, Trương Dịch Chân đã đi xuống bục giảng tới bên cạnh bọn họ, rủ mắt nhìn xuống rồi nói: “Tốt nhất là các cậu nên đổi biệt danh khác cho tôi.”
Nói xong anh phớt lờ biểu tình hoảng hốt của đám nam sinh, tiếp tục lên tiếng: “Còn mười lăm phút để xem trước nội dung bài sau, từ trang 75 đến trang 113. Chuông reng thì tan học.”
Vừa dứt lời, người thầy kính yêu luôn luôn đúng giờ của bọn họ thong thả bình tĩnh đi về sớm.
Nắng chiều xuyên qua tán lá chiếu xuống tạo thành những đốm vàng trên mặt đất. Khi Trương Dịch Chân đến gần, Hứa Chẩm có thể ngửi được mùi hoa nhài tươi mát nhàn nhạt trong không khí. Cô không kìm được mà trộm vùi mặt vào cổ của anh, hít một hơi thật sâu. Chỉ trong phút chốc, cô có cảm giác như cả linh hồn của mình được thăng hoa.
Trương Dịch Chân lùi người lại: “Còn đang ở trường đó.”
Ý nói cô chú ý một chút.
Hứa Chẩm phát hiện một số sinh viên không chuyên tâm học mà thường xuyên lén lút nhìn bọn họ. Cô ngượng ngùng cười hai tiếng, sau đó kéo tay Trương Dịch Chân, hỏi: “Anh có về nhà không?”
“Anh còn một lớp lúc 7 giờ tối. Tới phòng làm việc của anh nghỉ ngơi trước đi, lát nữa anh dẫn em đi ăn. Chờ anh xong việc rồi chúng ta cùng nhau về nhà.”
“Được ~”
Văn phòng cách đó không xa, nhưng Trương Dịch Chân lại đi khá nhanh. Hứa Chẩm tưởng rằng anh làm việc mệt mỏi nên muốn tranh thủ thời gian nghỉ ngơi nhiều một chút, không ngờ ngay khi cửa văn phòng vừa đóng lại, cô đã bị anh ấn lên cửa.
Nụ hôn mang theo tính xâm lược ập tới, không chút khách khí mà càn quét khoang miệng của Hứa Chẩm khiến cô ngây ngốc. Khi cô phản ứng lại thì tay của Trương Dịch Chân đã luồn vào trong áo sơ mi, cởi khoá nội y. Hứa Chẩm hoảng hốt đưa tay đẩy người đàn ông bỗng dưng động dục ra: “Không phải anh nói là đang ở trường học sao!”
“Hồi nãy thấy em sốt ruột gấp gáp quá....” Những ngón tay linh hoạt của Trương Dịch Chân đã bao bọc lấy nhũ thịt mềm mại no đủ, vừa chậm rãi xoa nắn, vừa nhẹ nhàng cắn vào vành tai cô, vừa nói, “Đương nhiên là anh phải thỏa mãn em trước rồi……”
Bị trả đũa bất ngờ khiến Hứa Chẩm không thể phản kháng: “Rõ ràng là anh……”
Khóa kéo bị kéo xuống, Trương Dịch Chân nhanh chóng cởi quần dài và quần lót của cô ra, sau đó nâng chân cô lên quấn ngang eo mình, rồi không chút do dự cắm cự vật thô dài vào trong hoa huyệt.
“Ưm……” Hứa Chẩm cắn môi kêu rên một tiếng, bàn tay đang ôm cổ Trương Dịch Chân theo bản năng cào lên lưng anh, nhưng bởi vì còn cách một lớp áo sơ mi nên không để lại dấu vết gì.
Do Trương Dịch Chân không làm nhiều bước dạo đầu nên nơi đó của Hứa Chẩm chỉ chảy ra chút nước. Cảm giác bị căng đầy, đâm tiến vào thật sâu khiến cô bất giác cuộn tròn nửa người trên, ngưỡng cổ dựa vào cửa để hô hấp.
Khuôn mặt ửng hồng với biểu tình vừa thoải mái vừa khó chịu này của Hứa Chẩm là bộ dạng mà Trương Dịch Chân thích nhất. Bàn tay to bóp chặt lấy vòng eo cô, cắm rút càng lúc càng tàn nhẫn, thân gậy thô to lúc ẩn lúc hiện, không ngừng đỉnh lộng, va chạm vào điểm mẫn cảm trong nộn huyệt. Chỉ trong phút chốc, mật dịch trong suốt lập tức phun ra, bôi trơn đường đi, thuận tiện cho động tác của người đàn ông càng thêm kịch liệt. Dâm thủy bị biến thành bọt mép, lây dính nơi hai người giao hợp, thậm chí còn bắn lên cả ván cửa, tạo thành vệt nước sẫm màu.
“Nhìn xem em chảy nhiều nước chưa kìa, dính hết lên cửa!” Trương Dịch Chân vui vẻ trêu đùa Hứa Chẩm, cả người cô mềm nhũn, ánh mắt vô thần, chỉ có thể cắn môi thừa nhận sự va chạm của anh.
Hứa Chẩm khẽ run rẩy trước câu nói của Trương Dịch Chân, cô kẹp chân quấn chặt lấy eo anh, nộn huyệt bên dưới cũng bởi vì khẩn trương mà co rút lại, hút lấy dương vật thô dài đang không ngừng xỏ xuyên qua cơ thể cô: “Khoan đã, dừng lại đã…… A... ha……”
Cô không thể mở miệng, vì một khi mở miệng, tiếng rên rỉ nơi cổ họng sẽ lập tức tràn ra. Hứa Chẩm cắn tay phải của mình, tay trái dùng sức đẩy Trương Dịch Chân. Nhưng hiện tại cơ thể của cô đã bị anh dạy dỗ đến thuần thục, chỉ biết nịnh nọt cơ khát mà đón ý nói hùa, chút sức lực nhỏ kia cũng như là đang âu yếm, ve vãn anh.
Người đàn ông ấn người phụ nữ lên ván cửa, động eo một cách thô bạo để xâm phạm vào cơ thể mềm mại. Gậy thịt thô to nổi đầy gân xanh, mỗi lần rút ra đều vẩy ra vài tia nước. Khi cắm vào sẽ đi vào nguyên cây, xỏ xuyên nộn huyệt, khiến đường đi chặt chẽ bị căng ra. Miệng tử cung không nghe theo ý muốn của chủ nhân, nó liên tục mút lấy đại quy đầu rồi nhiệt tình chảy ra dâm dịch trong suốt nhớp nháp.
“Thả lỏng một chút.” Hơi thở ấm áp phả vào vành tai mẫn cảm của Hứa Chẩm.
Nửa bên mông trắng nõn bị người đàn ông đánh vài cái, tuy không đau nhưng rất nhanh đã ửng đỏ lên. Trương Dịch Chân cắn nhẹ vành tai của Hứa Chẩm, giọng điệu gợi tình, khàn khàn mê người: “Hút chặt như vậy làm gì? Thả lỏng ra một chút để anh đi vào.”
Miệng tử cung vừa nhỏ vừa khít, chỉ cần dùng quy đầu cọ vào thôi cũng đủ khiến da đầu cô tê dại. Dù đang đắm chìm trong tình dục nhưng Hứa Chẩm vẫn nhớ đến việc bảo vệ bảo thân, kẹp chặt dương vật, không cho nó xâm nhập vào tử cung: “Ưm, không được……”
Tiếng chuông đột nhiên vang lên, bầu không khí yên tĩnh bên ngoài trở nên ồn ào, náo nhiệt. Tiết cuối cùng của buổi chiều đã kết thúc. Có một đám nam sinh rủ nhau đi đá bóng, vài nữ sinh thì đang cười đùa, bàn tán xem tối nay sẽ đi ăn ở đâu. Tiếng nhạc radio, tiếng cười nói xen lẫn tiếng bước chân nhẹ nhàng từ ngoài cửa truyền đến.
Tan học.
Tiếng bước chân nhịp nhàng đi từ xa đến gần rồi dừng lại ở ngoài cửa.
Trương Dịch Chân dừng động tác thọc vào rút ra lại, sau đó đưa tay sờ tới chỗ giao hợp, tìm kiếm âm đế nhô cao mà xoa nắn, kéo dài khoái cảm của cô. Còn bản thân anh thì ngẩng đầu lên, cẩn thận lắng nghe âm thanh bên ngoài.
Có người dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ vào cửa, phát ra ba tiếng vang giòn tan khiến hai người đang dựa vào đó giật mình. Tiếp theo sau, một giọng nam trẻ tuổi truyền đến: “Thầy Trương? Thầy còn ở trong đó không?”
Trương Dịch Chân nhận ra đây là cậu sinh viên lúc nãy gọi anh là “Chân Chân”, còn khen Hứa Chẩm “ngầu”.
Anh rũ mắt nhìn cô gái nhỏ đang cắn môi, liều mạng kìm chế tiếng rên rỉ, cô bị kích thích đến mức run rẩy co rút lại, phía dưới vô thức mút chặt lấy dương vật. Đôi mắt ươn ướt nhìn anh một cách đáng thương.
Ngầu? Quả thật là vậy, lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Chẩm ở buổi tọa đàm đó, ấn tượng đầu tiên của anh về cô đó chính là “Vừa thần thái vừa toả sáng”, khác hẳn với kiểu nhu mì, đáng yêu của những người phụ nữ bình thường, cũng khác hẳn những người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập. Hứa Chẩm rất sắc sảo, nhưng lại không giống như lưỡi dao bén nhọn, hùng hổ doạ người mà lại phóng khoáng, ôn hoà dịu dàng như cây trúc thẳng tắp, hoặc như cây tuyết tùng kiên định.
Một tai nạn ngoài ý muốn đã khiến cô thay đổi. Cô không còn tin tưởng người khác nữa, trở nên nhạy cảm và cảnh giác hơn, hèn mọn ỷ lại vào anh nhưng lại không nhận ra điều đó. Chỉ có ở trong mơ Hứa Chẩm mới có thể sinh hoạt, làm việc một cách tự tin và vui vẻ như lúc trước.
Một Hứa Chẩm như vậy, mỗi khi đối mặt với anh đều lúng ta lúng túng, thích làm nũng, bị anh làm có chút đáng thương.
Trương Dịch Chân rất thích thái độ của Hứa Chẩm đối với anh, không nhịn được mà càng muốn trêu chọc, anh nhéo eo cô rồi nhỏ giọng nói: “Cửa không có khóa, em nói xem… Lát nữa cậu ta có thể tiến vào hay không?”
Hứa Chẩm hoảng sợ, ngón tay vô thức cuộn tròn, nắm chặt áo sơ mi của Trương Dịch Chân: “Khóa cửa lại đi, ưm……”
Cô không nói được quá nhiều, khoái cảm từ âm đế truyền đến từng đợt lên thẳng đại não, cộng thêm việc Trương Dịch Chân bắt đầu thong thả ra ra vào vào, nhiều lần đỉnh đến chỗ sâu nhất, nhét đầy đường đi chật hẹp. Khoái cảm luân phiên nhau ập tới khiến Hứa Chẩm khóc không ra nước mắt nhưng cô lại không có cách nào giãy giụa hoặc phát ra tiếng vì còn có người ở bên ngoài.
“Thầy Trương? Em là sinh viên của lớp tâm lý học 1702, em tới là để xin lỗi thầy.”
Nam sinh thành khẩn nói.
Cậu ta hoàn toàn không thể tưởng được đối tượng mà cậu ta muốn xin lỗi - người thầy với áo mũ chỉnh tề vừa đứng trên bục giảng đang ở trong văn phòng đè người phụ nữ lên ván cửa, ánh mắt tràn ngập dục vọng, thân dưới không ngừng đưa đẩy.
Anh siết chặt eo cô đến mức nơi đó phiếm hồng, rồi còn lưu lại dấu tay đỏ ửng ở hai bên nhũ thịt đầy đặn. Cự vật thô to không chút khách khí xỏ xuyên qua thân thể mềm mại, dâm thủy tanh ngọt phun ra từng đợt.
Hứa Chẩm thật sự hoảng sợ, nơi hai người làm tình nhiều nhất là ở nhà. Trương Dịch Chân chưa từng làm những loại chuyện này ở bên ngoài chứ đừng nói là còn có người khác. Lần này anh còn cố ý lớn mật, dùng giọng điệu lạnh lùng trêu chọc cô: “Em biết không, học sinh của anh rất thích em, lén lút nhìn em, còn khen em rất xinh đẹp… Con nít bây giờ cái gì cũng biết hết, em nói xem liệu bọn chúng có coi em là đối tượng giải tỏa dục vọng vào ban đêm không?”
“Trương…… Ưm ha” Hứa Chẩm vừa mới nói một chữ đã bị tiếng thở dốc rên rỉ lớn của mình dọa cho hoảng sợ.
Chàng trai đứng bên ngoài rõ ràng là nghe được tiếng gì đó, lại gõ cửa vài cái: “Thầy Trương, em có thể vào trong không?”
“Em cố ý?” Trương Dịch Chân nheo mắt, một tay giữ eo Hứa Chẩm, một tay xâm nhập vào khoang miệng, quấy loạn đầu lưỡi của cô.
Khoang miệng của Hứa Chẩm bị căng ra, nước bọt chảy xuống, dính lên cổ và ngực cô, cảnh tượng vô cùng sắc tình.
Trương Dịch Chân nhìn Hứa Chẩm, nghiêm túc thấp giọng hỏi: “Cố ý lớn tiếng là muốn cho người đàn ông khác phát hiện ra bộ dạng hiện tại của em sao? Như vậy càng kích thích hơn đúng không?”
Không phải…… Không phải…… Hứa Chẩm lắc đầu, nước bọt cùng nước mắt thấm ướt tóc, lộ ra vẻ mong manh đáng thương, nhưng nộn huyệt bên dưới không ngừng co rút vì sợ hãi và khẩn trương, đường đi mềm mại hút chặt lấy dương vật, hoa tâm bị cọ đến mức liên tục phun ra dâm thủy.
“Còn kẹp!” Bang một tiếng, mông của Hứa Chẩm lại bị đánh một cái, hiện ra dấu tay đỏ ửng. Trương Dịch Chân thấp giọng mắng cô: “Dâm đãng.”
Bởi vì qua thật lâu mà không có ai mở cửa nên cậu sinh viên chỉ đứng gãi gãi đầu nghi hoặc rồi xoay người rời đi. Cánh cửa màu xanh đậm phía sau lưng cậu lại bắt đầu rung lên một cách kịch liệt như là bị tác động bởi một lực rất mạnh. Chương trình radio buổi chiều của trường vang lên rất đúng giờ, tiếng nhạc du dương phiêu đãng khắp khuôn viên, lấn át hẳn tiếng rên rỉ yêu kiều của người phụ nữ trong căn phòng nhỏ.
“Dịch Chân…… Ách, ưm ư…… Dừng lại, không…… A ưm……”
Hứa Chẩm bị cắm đến mức thở hổn hển, không còn quan tâm đến việc có bị ai nghe thấy hay không, chỉ có thể vô lực mà khóc kêu. Chơi chán tư thế đứng làm, Trương Dịch Chân liền bế Hứa Chẩm tới bàn làm việc, cầm chiếc quần lót màu đen của cô, vo thành cục rồi nhét vào miệng cô.
Hứa Chẩm ghé người vào bàn làm việc, cặp mông ửng đỏ dấu tay vểnh cao, bị người đàn ông không chút lưu tình nào mà cắm sâu tận gốc từ đằng sau, hai bên nhũ thịt áp vào mặt bàn pha lê lạnh lẽo, đầu vú bị cọ đến phiếm hồng, hai chân run rẩy, ngón chân cuộn tròn lại, theo động tác kịch liệt của người đàn ông sau lưng mà cọ vào sàn nhà. Nếu không phải đang bị Trương Dịch Chân ấn lên bàn, Hứa Chẩm đã sớm kiệt sức quỳ rạp xuống đất.
Côn thịt thô to hoàn toàn cắm vào nguyên cây, miệng tử cung bị làm đến mở ra. Mỗi khi bị xâm nhập đều sẽ nhét đầy nơi đó. Âm thanh thân thể va chạm cùng tiếng nước dâm mỹ vang vọng khắp căn phòng. Hứa Chẩm có cảm giác như linh hồn của mình sắp bị anh đâm thủng.
“Anh nói em thả lỏng ra!”
“Ưm……” Miệng bị bịt kín không có cách nào nói chuyện, cô cảm thấy bản thân như một con trai đã bị cạy mở ra, để lộ lớp thịt mềm mại, mặc cho người ta xâu xé. Nhưng dù vậy Trương Dịch Chân vẫn còn chưa thỏa mãn, anh mút hôn cổ Hứa Chẩm, để lại dấu hôn màu hồng nhạt, động tác thô bạo hung mãnh giống như một con dã thú đang trong thời kỳ động dục. Anh liên tục tiến vào tử cung yếu ớt của cô, dùng sức đâm thọc như muốn thao chết cô.
Thật quá đáng, thật sự rất quá đáng……
Chỉ một lúc sau, cảm giác khó thở bao trùm Hứa Chẩm, môi cô run rẩy mấp máy, nhưng lại không thể phát ra tiếng khóc. Tay cô bám vào mặt bàn thủy tinh, rồi từ từ trượt xuống, lưu lại dấu vết ẩm ướt vì mồ hôi. Trương Dịch Chân nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, chặt đến mức xương ngón tay trắng bệch. Khoái cảm cùng đau đớn hoà quyện lại, không ngừng đánh sâu vào trong xương tủy của Hứa Chẩm. Trong lúc mơ màng, cô cảm nhận được cự vật trong cơ thể trở nên cương cứng hơn vài phần, sau đó lấp đầy chỗ sâu nhất bằng từng luồng tinh dịch nóng bỏng.
Kết thúc…… rồi sao?
Áo sơmi của Hứa Chẩm bị xé rách, Trương Dịch Chân ôm cô lên ghế, sau đó tách hai chân cô ra, trói lên hai bên tay vịn, ở giữa hoa huyệt từng đợt dâm dịch trắng đục trào ra, chảy nhỏ giọt lên mặt ghế màu đen và sàn gỗ.
Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, Trương Dịch Chân bắt máy, nhưng anh chỉ nói vài câu đơn giản rồi cúp. Sau đó lại lần nữa đi về phía Hứa Chẩm với đôi mắt đỏ hoe.
Cố Phán ngậm một que kem rồi chạy tới, trên tay còn cầm thêm hai cây nữa: “Anh Càn, tiền bối, ăn kem giải nhiệt đi, hôm nay trời nắng quá.”
Đội trưởng Lý Ngọc Càn cầm lấy ra một cây rồi mở ra: “Vẫn là Tiểu Cố tốt bụng nhất, vậy anh không khách khí nữa nhé.”
Hứa Chẩm vừa mới khóa xe xong, cô đang đang kiểm tra xem đã mang đủ tài liệu chưa thì Cố Phán đã đứng trước mặt, nghiêng người để lộ hàm răng trắng sáng, cười hì hì nói: “Chị ăn cái này đi, kem Cholezi (*) này là em đặc biệt mua cho chị đó!”
Trước giờ Trương Dịch Chân không cho Hứa Chẩm ăn đồ vật lạnh, cô thèm đến phát khóc nhưng cũng chỉ có thể ăn thêm hai muỗng dưa hấu ướp lạnh. Nhìn "Sơn hào hải vị" mà Cố Phán đưa tới, cô vui mừng khôn xiết: “Phán Phán, ngày mai tan làm xong tới nhà của chị đi, anh rể cậu làm món tôm hùm đất xào cay, mời cậu ăn!”
Cố Phán thích nhất chính là tôm hùm đất xào cay, cậu nuốt nước bọt, “Em muốn đưa vợ đi theo.”
“Không thành vấn đề!”
Lần này bọn họ xuất hiện ở đây vì một vụ án mới xảy ra hôm trước. Thi thể một nữ sinh viên đại học được phát hiện trong một phòng của một nhà nghỉ nhỏ, kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy nạn nhân có dấu hiệu bị tấn công tình dục bởi nhiều người. Người cuối cùng mà nạn nhân gọi điện là bạn trai cũ - Thôi Ninh, sinh viên đại học A. Lần này bọn họ tới đây cũng là để tra hỏi cậu ta.
Vì để cuộc sống của Thôi Ninh không bị ảnh hưởng mà ba người bọn họ đều mặc đồ bình thường, nên dù có xuất hiện trong khuôn viên trường cũng không quá kỳ lạ.
Thôi Ninh rất hợp tác điều tra, ngoan ngoãn đi theo bọn họ lên xe giải thích cặn kẽ nội dung cuộc gọi. Cậu ta là một chàng trai hiền lành, nho nhã, nhưng lại hơi rụt rè, dè dặt khi nói chuyện với người khác.
“Ý của cậu là, lần đó Từ Nghệ Phàn gọi điện mời cậu đi du lịch?”
“Đúng vậy, tôi nghe cô ta nói là đi Úc.” Nhắc tới Từ Nghệ Phàn, giọng điệu của Thôi Ninh có chút lạnh lẽo: “Chúng tôi đã chia tay, hơn nữa nguyên nhân còn là do cô ta, không có chuyện tôi đồng ý đi cho nên lúc đó đã trực tiếp từ chối.”
“Còn một tháng nữa là bắt đầu kỳ thi rồi, tại sao Từ Nghệ Phàn lại đột nhiên muốn đi du lịch?”
“Chuyên ngành của cô ta rất nhẹ nhàng, tỷ lệ thi trượt lại thấp. Mà bình thường vẫn có người đi du lịch khi không có chương trình học trong kỳ thi.”
“Theo chúng tôi được biết thì hoàn cảnh gia đình của Từ Nghệ Phàn không đủ điều kiện để cho cô ấy xuất ngoại du lịch.”
Thôi Ninh cười lạnh một tiếng: “Vậy thì các người phải đi hỏi mấy thằng đàn ông bên cạnh cô ta.”
Nghe đến đấy, Hứa Chẩm xoay cây bút trong tay, ghi một dòng nhỏ lên tư liệu của Từ Nghệ Phàn: Có thể có những vướng mắc về tình cảm và tài chính.
Cố Phán tiếp tục hỏi: “Thế thì ngày 12 tháng 7 cậu đã ở đâu?”
“Mấy người nghi ngờ tôi sao?” Giọng điệu của Thôi Ninh không mấy dễ chịu, nhưng không hề phản kháng lại, cậu ta lấy điện thoại ra xem thời khoá biểu: “Ngày hôm đó tôi đi học đầy đủ, tiết cuối cùng kết thúc vào lúc 9 giờ tối. Sau đó tôi vào thư viện để tự học cho đến khi thư viện đóng cửa rồi mới về ký túc xá đi ngủ.”
“Lúc ấy có bạn nào đi cùng cậu không?”
“Lúc học trên lớp các bạn đều nhìn thấy tôi, tuy tôi đến thư viện một mình nhưng ở đó có camera giám sát, mấy người có thể đi xem thử.”
Trước khi kết thúc, Thôi Ninh mở miệng hỏi: “Từ Nghệ Phàn thật sự chết rồi sao? Chết như thế nào?”
Lý Ngọc Càn bình tĩnh nhìn cậu ta với ánh mắt dò xét: “Bị người ta bóp cổ, thiếu oxy nên chết.”
Vẻ mặt của Thôi Ninh trở nên ảm đạm, vừa bước xuống xe vừa nhỏ giọng lẩm bẩm, “Đáng đời.”
Sau khi kết thúc đã gần 5 giờ chiều, Lý Ngọc Càn thấy sắp đến thời gian tan tầm nên vung tay lên bảo bọn họ giải tán. Cố Phán lái xe đưa Lý Ngọc Càn về đơn vị, trong khi đó thì Hứa Chẩm lại nhàn rỗi tản bộ ở đại học A. Cô định tạo bất ngờ cho ông xã đang vất vả dạy học ở đây.
Cô đi lang thang quanh trường khoảng mười phút và bắt gặp bóng dáng của Trương Dịch Chân.
Có khoảng năm mươi sáu mươi sinh viên đang ngồi trong giảng đường nhỏ, và Trương Dịch đang đứng trên bục giảng trước mặt họ. Anh không sử dụng máy chiếu mà chỉ vừa cầm sách vừa cầm phấn viết lên bảng đen.
Ánh nắng chiều có chút nhạt màu, một tảng sáng chiếu vào, nhẹ nhàng đung đưa như sóng nước lấp lánh trên khuôn mặt trắng như sứ của anh, làm anh phải hạ hàng lông mi đen nhánh xuống để tiếp tục viết bảng.
Trương Dịch Chân viết chữ rất rõ ràng, tốc độ giảng không quá nhanh cũng không quá chậm. Nhưng những kiến thức mà anh nói có hơi khó, đám sinh viên bên dưới đều cúi đầu viết bài một cách điên cuồng, căn bản không có thời gian thưởng thức phong thái mê người của thầy giáo. Ngay cả người nằm bên gối Trương Dịch Chân là Hứa Chẩm cũng ngây người khi xem anh giảng bài.
“ĐM…… Mày mau nhìn chị gái đứng ở cửa sau kìa.” Một sinh viên không chuyên tâm nghe giảng phát hiện ra Hứa Chẩm, dừng bút đẩy đẩy bạn mình ngồi bên cạnh.
Cậu bạn đang trầm tư suy nghĩ những vấn đề phức tạp trong bài học nên khi bị cắt ngang thì rất khó chịu. Nhưng ngay khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Hứa Chẩm, nét mặt của cậu lập tức chuyển từ thiếu kiên nhẫn sang ngại ngùng. Cậu nhanh chóng cúi đầu nhỏ giọng thảo luận với đồng bọn, “Chân chị ấy dài ghê.”
“Nhìn hơi giống Tifa Lockhart (**)”
Hứa Chẩm mặc một chiếc áo sơmi oversize lộ ra một bên vai, vạt áo bỏ vào trong chiếc quần bút chì dài màu đen. Cô sở hữu dáng người cao và mảnh mai như một cây tùng thẳng đứng. Mái tóc dài đen bóng được cột gọn gàng thành cái đuôi ngựa, đuôi tóc buông thõng xuống bả vai, thoang thoảng bay theo làn gió nhẹ. Dáng vẻ hiên ngang oai hùng này hấp dẫn càng nhiều sinh viên quay đầu lại trộm ngắm.
Thêm một chàng trai thò đầu qua thảo luận với bọn họ: “Tụi mày có biết chị gái cao cao buộc tóc đuôi ngựa bên kia là ai không? Nhìn ngầu vãi ~ Hình như là chị ấy đang nhìn Chân Chân đúng không?”
“Chân Chân?” Trong lúc bọn họ còn đang sôi nổi thảo luận thì bỗng nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên. Không biết từ khi nào, Trương Dịch Chân đã đi xuống bục giảng tới bên cạnh bọn họ, rủ mắt nhìn xuống rồi nói: “Tốt nhất là các cậu nên đổi biệt danh khác cho tôi.”
Nói xong anh phớt lờ biểu tình hoảng hốt của đám nam sinh, tiếp tục lên tiếng: “Còn mười lăm phút để xem trước nội dung bài sau, từ trang 75 đến trang 113. Chuông reng thì tan học.”
Vừa dứt lời, người thầy kính yêu luôn luôn đúng giờ của bọn họ thong thả bình tĩnh đi về sớm.
Nắng chiều xuyên qua tán lá chiếu xuống tạo thành những đốm vàng trên mặt đất. Khi Trương Dịch Chân đến gần, Hứa Chẩm có thể ngửi được mùi hoa nhài tươi mát nhàn nhạt trong không khí. Cô không kìm được mà trộm vùi mặt vào cổ của anh, hít một hơi thật sâu. Chỉ trong phút chốc, cô có cảm giác như cả linh hồn của mình được thăng hoa.
Trương Dịch Chân lùi người lại: “Còn đang ở trường đó.”
Ý nói cô chú ý một chút.
Hứa Chẩm phát hiện một số sinh viên không chuyên tâm học mà thường xuyên lén lút nhìn bọn họ. Cô ngượng ngùng cười hai tiếng, sau đó kéo tay Trương Dịch Chân, hỏi: “Anh có về nhà không?”
“Anh còn một lớp lúc 7 giờ tối. Tới phòng làm việc của anh nghỉ ngơi trước đi, lát nữa anh dẫn em đi ăn. Chờ anh xong việc rồi chúng ta cùng nhau về nhà.”
“Được ~”
Văn phòng cách đó không xa, nhưng Trương Dịch Chân lại đi khá nhanh. Hứa Chẩm tưởng rằng anh làm việc mệt mỏi nên muốn tranh thủ thời gian nghỉ ngơi nhiều một chút, không ngờ ngay khi cửa văn phòng vừa đóng lại, cô đã bị anh ấn lên cửa.
Nụ hôn mang theo tính xâm lược ập tới, không chút khách khí mà càn quét khoang miệng của Hứa Chẩm khiến cô ngây ngốc. Khi cô phản ứng lại thì tay của Trương Dịch Chân đã luồn vào trong áo sơ mi, cởi khoá nội y. Hứa Chẩm hoảng hốt đưa tay đẩy người đàn ông bỗng dưng động dục ra: “Không phải anh nói là đang ở trường học sao!”
“Hồi nãy thấy em sốt ruột gấp gáp quá....” Những ngón tay linh hoạt của Trương Dịch Chân đã bao bọc lấy nhũ thịt mềm mại no đủ, vừa chậm rãi xoa nắn, vừa nhẹ nhàng cắn vào vành tai cô, vừa nói, “Đương nhiên là anh phải thỏa mãn em trước rồi……”
Bị trả đũa bất ngờ khiến Hứa Chẩm không thể phản kháng: “Rõ ràng là anh……”
Khóa kéo bị kéo xuống, Trương Dịch Chân nhanh chóng cởi quần dài và quần lót của cô ra, sau đó nâng chân cô lên quấn ngang eo mình, rồi không chút do dự cắm cự vật thô dài vào trong hoa huyệt.
“Ưm……” Hứa Chẩm cắn môi kêu rên một tiếng, bàn tay đang ôm cổ Trương Dịch Chân theo bản năng cào lên lưng anh, nhưng bởi vì còn cách một lớp áo sơ mi nên không để lại dấu vết gì.
Do Trương Dịch Chân không làm nhiều bước dạo đầu nên nơi đó của Hứa Chẩm chỉ chảy ra chút nước. Cảm giác bị căng đầy, đâm tiến vào thật sâu khiến cô bất giác cuộn tròn nửa người trên, ngưỡng cổ dựa vào cửa để hô hấp.
Khuôn mặt ửng hồng với biểu tình vừa thoải mái vừa khó chịu này của Hứa Chẩm là bộ dạng mà Trương Dịch Chân thích nhất. Bàn tay to bóp chặt lấy vòng eo cô, cắm rút càng lúc càng tàn nhẫn, thân gậy thô to lúc ẩn lúc hiện, không ngừng đỉnh lộng, va chạm vào điểm mẫn cảm trong nộn huyệt. Chỉ trong phút chốc, mật dịch trong suốt lập tức phun ra, bôi trơn đường đi, thuận tiện cho động tác của người đàn ông càng thêm kịch liệt. Dâm thủy bị biến thành bọt mép, lây dính nơi hai người giao hợp, thậm chí còn bắn lên cả ván cửa, tạo thành vệt nước sẫm màu.
“Nhìn xem em chảy nhiều nước chưa kìa, dính hết lên cửa!” Trương Dịch Chân vui vẻ trêu đùa Hứa Chẩm, cả người cô mềm nhũn, ánh mắt vô thần, chỉ có thể cắn môi thừa nhận sự va chạm của anh.
Hứa Chẩm khẽ run rẩy trước câu nói của Trương Dịch Chân, cô kẹp chân quấn chặt lấy eo anh, nộn huyệt bên dưới cũng bởi vì khẩn trương mà co rút lại, hút lấy dương vật thô dài đang không ngừng xỏ xuyên qua cơ thể cô: “Khoan đã, dừng lại đã…… A... ha……”
Cô không thể mở miệng, vì một khi mở miệng, tiếng rên rỉ nơi cổ họng sẽ lập tức tràn ra. Hứa Chẩm cắn tay phải của mình, tay trái dùng sức đẩy Trương Dịch Chân. Nhưng hiện tại cơ thể của cô đã bị anh dạy dỗ đến thuần thục, chỉ biết nịnh nọt cơ khát mà đón ý nói hùa, chút sức lực nhỏ kia cũng như là đang âu yếm, ve vãn anh.
Người đàn ông ấn người phụ nữ lên ván cửa, động eo một cách thô bạo để xâm phạm vào cơ thể mềm mại. Gậy thịt thô to nổi đầy gân xanh, mỗi lần rút ra đều vẩy ra vài tia nước. Khi cắm vào sẽ đi vào nguyên cây, xỏ xuyên nộn huyệt, khiến đường đi chặt chẽ bị căng ra. Miệng tử cung không nghe theo ý muốn của chủ nhân, nó liên tục mút lấy đại quy đầu rồi nhiệt tình chảy ra dâm dịch trong suốt nhớp nháp.
“Thả lỏng một chút.” Hơi thở ấm áp phả vào vành tai mẫn cảm của Hứa Chẩm.
Nửa bên mông trắng nõn bị người đàn ông đánh vài cái, tuy không đau nhưng rất nhanh đã ửng đỏ lên. Trương Dịch Chân cắn nhẹ vành tai của Hứa Chẩm, giọng điệu gợi tình, khàn khàn mê người: “Hút chặt như vậy làm gì? Thả lỏng ra một chút để anh đi vào.”
Miệng tử cung vừa nhỏ vừa khít, chỉ cần dùng quy đầu cọ vào thôi cũng đủ khiến da đầu cô tê dại. Dù đang đắm chìm trong tình dục nhưng Hứa Chẩm vẫn nhớ đến việc bảo vệ bảo thân, kẹp chặt dương vật, không cho nó xâm nhập vào tử cung: “Ưm, không được……”
Tiếng chuông đột nhiên vang lên, bầu không khí yên tĩnh bên ngoài trở nên ồn ào, náo nhiệt. Tiết cuối cùng của buổi chiều đã kết thúc. Có một đám nam sinh rủ nhau đi đá bóng, vài nữ sinh thì đang cười đùa, bàn tán xem tối nay sẽ đi ăn ở đâu. Tiếng nhạc radio, tiếng cười nói xen lẫn tiếng bước chân nhẹ nhàng từ ngoài cửa truyền đến.
Tan học.
Tiếng bước chân nhịp nhàng đi từ xa đến gần rồi dừng lại ở ngoài cửa.
Trương Dịch Chân dừng động tác thọc vào rút ra lại, sau đó đưa tay sờ tới chỗ giao hợp, tìm kiếm âm đế nhô cao mà xoa nắn, kéo dài khoái cảm của cô. Còn bản thân anh thì ngẩng đầu lên, cẩn thận lắng nghe âm thanh bên ngoài.
Có người dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ vào cửa, phát ra ba tiếng vang giòn tan khiến hai người đang dựa vào đó giật mình. Tiếp theo sau, một giọng nam trẻ tuổi truyền đến: “Thầy Trương? Thầy còn ở trong đó không?”
Trương Dịch Chân nhận ra đây là cậu sinh viên lúc nãy gọi anh là “Chân Chân”, còn khen Hứa Chẩm “ngầu”.
Anh rũ mắt nhìn cô gái nhỏ đang cắn môi, liều mạng kìm chế tiếng rên rỉ, cô bị kích thích đến mức run rẩy co rút lại, phía dưới vô thức mút chặt lấy dương vật. Đôi mắt ươn ướt nhìn anh một cách đáng thương.
Ngầu? Quả thật là vậy, lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Chẩm ở buổi tọa đàm đó, ấn tượng đầu tiên của anh về cô đó chính là “Vừa thần thái vừa toả sáng”, khác hẳn với kiểu nhu mì, đáng yêu của những người phụ nữ bình thường, cũng khác hẳn những người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập. Hứa Chẩm rất sắc sảo, nhưng lại không giống như lưỡi dao bén nhọn, hùng hổ doạ người mà lại phóng khoáng, ôn hoà dịu dàng như cây trúc thẳng tắp, hoặc như cây tuyết tùng kiên định.
Một tai nạn ngoài ý muốn đã khiến cô thay đổi. Cô không còn tin tưởng người khác nữa, trở nên nhạy cảm và cảnh giác hơn, hèn mọn ỷ lại vào anh nhưng lại không nhận ra điều đó. Chỉ có ở trong mơ Hứa Chẩm mới có thể sinh hoạt, làm việc một cách tự tin và vui vẻ như lúc trước.
Một Hứa Chẩm như vậy, mỗi khi đối mặt với anh đều lúng ta lúng túng, thích làm nũng, bị anh làm có chút đáng thương.
Trương Dịch Chân rất thích thái độ của Hứa Chẩm đối với anh, không nhịn được mà càng muốn trêu chọc, anh nhéo eo cô rồi nhỏ giọng nói: “Cửa không có khóa, em nói xem… Lát nữa cậu ta có thể tiến vào hay không?”
Hứa Chẩm hoảng sợ, ngón tay vô thức cuộn tròn, nắm chặt áo sơ mi của Trương Dịch Chân: “Khóa cửa lại đi, ưm……”
Cô không nói được quá nhiều, khoái cảm từ âm đế truyền đến từng đợt lên thẳng đại não, cộng thêm việc Trương Dịch Chân bắt đầu thong thả ra ra vào vào, nhiều lần đỉnh đến chỗ sâu nhất, nhét đầy đường đi chật hẹp. Khoái cảm luân phiên nhau ập tới khiến Hứa Chẩm khóc không ra nước mắt nhưng cô lại không có cách nào giãy giụa hoặc phát ra tiếng vì còn có người ở bên ngoài.
“Thầy Trương? Em là sinh viên của lớp tâm lý học 1702, em tới là để xin lỗi thầy.”
Nam sinh thành khẩn nói.
Cậu ta hoàn toàn không thể tưởng được đối tượng mà cậu ta muốn xin lỗi - người thầy với áo mũ chỉnh tề vừa đứng trên bục giảng đang ở trong văn phòng đè người phụ nữ lên ván cửa, ánh mắt tràn ngập dục vọng, thân dưới không ngừng đưa đẩy.
Anh siết chặt eo cô đến mức nơi đó phiếm hồng, rồi còn lưu lại dấu tay đỏ ửng ở hai bên nhũ thịt đầy đặn. Cự vật thô to không chút khách khí xỏ xuyên qua thân thể mềm mại, dâm thủy tanh ngọt phun ra từng đợt.
Hứa Chẩm thật sự hoảng sợ, nơi hai người làm tình nhiều nhất là ở nhà. Trương Dịch Chân chưa từng làm những loại chuyện này ở bên ngoài chứ đừng nói là còn có người khác. Lần này anh còn cố ý lớn mật, dùng giọng điệu lạnh lùng trêu chọc cô: “Em biết không, học sinh của anh rất thích em, lén lút nhìn em, còn khen em rất xinh đẹp… Con nít bây giờ cái gì cũng biết hết, em nói xem liệu bọn chúng có coi em là đối tượng giải tỏa dục vọng vào ban đêm không?”
“Trương…… Ưm ha” Hứa Chẩm vừa mới nói một chữ đã bị tiếng thở dốc rên rỉ lớn của mình dọa cho hoảng sợ.
Chàng trai đứng bên ngoài rõ ràng là nghe được tiếng gì đó, lại gõ cửa vài cái: “Thầy Trương, em có thể vào trong không?”
“Em cố ý?” Trương Dịch Chân nheo mắt, một tay giữ eo Hứa Chẩm, một tay xâm nhập vào khoang miệng, quấy loạn đầu lưỡi của cô.
Khoang miệng của Hứa Chẩm bị căng ra, nước bọt chảy xuống, dính lên cổ và ngực cô, cảnh tượng vô cùng sắc tình.
Trương Dịch Chân nhìn Hứa Chẩm, nghiêm túc thấp giọng hỏi: “Cố ý lớn tiếng là muốn cho người đàn ông khác phát hiện ra bộ dạng hiện tại của em sao? Như vậy càng kích thích hơn đúng không?”
Không phải…… Không phải…… Hứa Chẩm lắc đầu, nước bọt cùng nước mắt thấm ướt tóc, lộ ra vẻ mong manh đáng thương, nhưng nộn huyệt bên dưới không ngừng co rút vì sợ hãi và khẩn trương, đường đi mềm mại hút chặt lấy dương vật, hoa tâm bị cọ đến mức liên tục phun ra dâm thủy.
“Còn kẹp!” Bang một tiếng, mông của Hứa Chẩm lại bị đánh một cái, hiện ra dấu tay đỏ ửng. Trương Dịch Chân thấp giọng mắng cô: “Dâm đãng.”
Bởi vì qua thật lâu mà không có ai mở cửa nên cậu sinh viên chỉ đứng gãi gãi đầu nghi hoặc rồi xoay người rời đi. Cánh cửa màu xanh đậm phía sau lưng cậu lại bắt đầu rung lên một cách kịch liệt như là bị tác động bởi một lực rất mạnh. Chương trình radio buổi chiều của trường vang lên rất đúng giờ, tiếng nhạc du dương phiêu đãng khắp khuôn viên, lấn át hẳn tiếng rên rỉ yêu kiều của người phụ nữ trong căn phòng nhỏ.
“Dịch Chân…… Ách, ưm ư…… Dừng lại, không…… A ưm……”
Hứa Chẩm bị cắm đến mức thở hổn hển, không còn quan tâm đến việc có bị ai nghe thấy hay không, chỉ có thể vô lực mà khóc kêu. Chơi chán tư thế đứng làm, Trương Dịch Chân liền bế Hứa Chẩm tới bàn làm việc, cầm chiếc quần lót màu đen của cô, vo thành cục rồi nhét vào miệng cô.
Hứa Chẩm ghé người vào bàn làm việc, cặp mông ửng đỏ dấu tay vểnh cao, bị người đàn ông không chút lưu tình nào mà cắm sâu tận gốc từ đằng sau, hai bên nhũ thịt áp vào mặt bàn pha lê lạnh lẽo, đầu vú bị cọ đến phiếm hồng, hai chân run rẩy, ngón chân cuộn tròn lại, theo động tác kịch liệt của người đàn ông sau lưng mà cọ vào sàn nhà. Nếu không phải đang bị Trương Dịch Chân ấn lên bàn, Hứa Chẩm đã sớm kiệt sức quỳ rạp xuống đất.
Côn thịt thô to hoàn toàn cắm vào nguyên cây, miệng tử cung bị làm đến mở ra. Mỗi khi bị xâm nhập đều sẽ nhét đầy nơi đó. Âm thanh thân thể va chạm cùng tiếng nước dâm mỹ vang vọng khắp căn phòng. Hứa Chẩm có cảm giác như linh hồn của mình sắp bị anh đâm thủng.
“Anh nói em thả lỏng ra!”
“Ưm……” Miệng bị bịt kín không có cách nào nói chuyện, cô cảm thấy bản thân như một con trai đã bị cạy mở ra, để lộ lớp thịt mềm mại, mặc cho người ta xâu xé. Nhưng dù vậy Trương Dịch Chân vẫn còn chưa thỏa mãn, anh mút hôn cổ Hứa Chẩm, để lại dấu hôn màu hồng nhạt, động tác thô bạo hung mãnh giống như một con dã thú đang trong thời kỳ động dục. Anh liên tục tiến vào tử cung yếu ớt của cô, dùng sức đâm thọc như muốn thao chết cô.
Thật quá đáng, thật sự rất quá đáng……
Chỉ một lúc sau, cảm giác khó thở bao trùm Hứa Chẩm, môi cô run rẩy mấp máy, nhưng lại không thể phát ra tiếng khóc. Tay cô bám vào mặt bàn thủy tinh, rồi từ từ trượt xuống, lưu lại dấu vết ẩm ướt vì mồ hôi. Trương Dịch Chân nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, chặt đến mức xương ngón tay trắng bệch. Khoái cảm cùng đau đớn hoà quyện lại, không ngừng đánh sâu vào trong xương tủy của Hứa Chẩm. Trong lúc mơ màng, cô cảm nhận được cự vật trong cơ thể trở nên cương cứng hơn vài phần, sau đó lấp đầy chỗ sâu nhất bằng từng luồng tinh dịch nóng bỏng.
Kết thúc…… rồi sao?
Áo sơmi của Hứa Chẩm bị xé rách, Trương Dịch Chân ôm cô lên ghế, sau đó tách hai chân cô ra, trói lên hai bên tay vịn, ở giữa hoa huyệt từng đợt dâm dịch trắng đục trào ra, chảy nhỏ giọt lên mặt ghế màu đen và sàn gỗ.
Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, Trương Dịch Chân bắt máy, nhưng anh chỉ nói vài câu đơn giản rồi cúp. Sau đó lại lần nữa đi về phía Hứa Chẩm với đôi mắt đỏ hoe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.