Chương 7:
Thanh Thanh Thảo Địa
13/02/2023
"Không cần sợ, Cố Phán vừa gọi điện, hình như là có việc gì gấp cần em đến cục cảnh sát." Trương Dịch Chân quỳ một chân giúp cô mang vớ và giày: "Anh sẽ đổi lớp buổi tối với giáo viên khác, giờ anh đưa em đi."
Hứa Chẩm có cảm giác như cả người bị nghiền nát, giọng nói khàn khàn không ra hơi, hơn nữa cô vẫn còn đang tức giận nên cố ý làm lơ tới anh.
Trương Dịch Chân cũng không quan tâm cô có trả lời hay không, chỉ chăm chú chỉnh trang quần áo cho cô rồi ôm cô lên xe, ôn nhu nói: "Em cứ ngủ một lát đi, tới nơi anh sẽ kêu em."
Xe dừng lại.
Mùi hoa nhài thanh nhã xộc vào khoang mũi, nhấn chìm cả giấc mộng.
Hứa Chẩm dụi dụi mắt ngồi dậy, giọng điệu khàn khàn hỏi: "Đến cục cảnh sát rồi sao?"
"Cục cảnh sát?"
"Anh nói sẽ đưa em đến cục..." Hứa Chẩm đang nói đột nhiên dừng lại, cô cảm thấy có gì đó không đúng.
Bên trong xe của Trương Dịch Chân rất gọn gàng sạch sẽ, không có bất kỳ đồ trang trí hay mấy thứ linh tinh khác, có thể ngửi thấy rõ mùi hoa nhài thoang thoảng trong không gian chật hẹp này. Trương Dịch Chân ngồi bên cạnh cô, tay cầm điện thoại trả lời tin nhắn, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình, như thể vừa rồi không phải anh nói.
Màn đêm không trăng, gió thổi qua khiến người ta có cảm giác se lạnh, nhưng cũng khiến cho tâm trạng dịu lại.
Đây là mơ, hay là thực?
Hứa Chẩm nhất thời không thể đoán được.
Trương Dịch Chân nói: "Vừa rồi cô ngủ quên. Mơ thấy đang đến cục cảnh sát tăng ca sao?"
Đây là hiện thực.
Hứa Chẩm thở phào nhẹ nhõm một hơi, trả lời nửa thật nửa giả: "Đúng vậy. Tôi cũng nằm mơ thấy mình tình cờ gặp anh, anh thấy tôi vội quá nên lái xe chở tôi đi."
"Giấc mơ là sự khúc xạ của hiện thực, lần này tôi đưa cô đi tham gia hoạt động, cô mơ thấy tôi đưa cô đến nơi khác cũng là chuyện bình thường. Nếu cô mơ thấy mình đến cục cảnh sát tăng ca, có thể là do gần đây công việc quá áp lực nên cần phải điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân."
Quả thật trước kia Hứa Chẩm rất bận rộn, thường xuyên tăng ca, thậm chí cả nửa tháng không về nhà. Nhưng đó đều là chuyện trước kia.
Cô có chút chán nản, cười cười nói: "Hiện tại tôi làm việc trong văn phòng, rất ít khi tăng ca, làm gì có áp lực chứ."
Trương Dịch Chân bỏ điện thoại xuống, ánh mắt trầm tĩnh mà nhìn cô: "Tin tưởng tôi, chúng ta sẽ cùng nhau tốt lên."
Lần này đoàn tình nguyện đến viện sức khỏe tâm thần "Ngàn tinh" tổ chức hoạt động giao lưu, mời một số bệnh nhân đã khỏi bệnh cùng vài người có chướng ngại tâm lý tình nguyện đến tham gia, ngoài ra còn mời một số bác sĩ chuyên ngành nữa.
Là một trong những tình nguyện viên, Hứa Chẩm chịu trách nhiệm làm trợ lý cho một số chuyên gia tư vấn đã được quyết định từ trước, vì vậy cô cũng đến tham gia sự kiện này.
Điều cô không ngờ tới chính là bạn thân Tiểu Li cũng có mặt ở đây.
"Cục cưng, vừa rồi tớ còn băn khoăn không biết khi nào mới được gặp cậu." Tiểu Li chạy tới ôm chầm lấy Hứa Chẩm, cọ cọ vài cái: "Lâu lắm rồi mới gặp."
Hứa Chẩm đưa tay ôm lại Tiểu Li: "Đã lâu không gặp. Cậu cũng đến đây làm tình nguyện sao?"
"Ngày nào tớ cũng bị ông thầy biến thái bắt làm hết cái này đến cái kia, bận muốn chết, làm gì có thời gian đi tình nguyện. Nay tớ đi với bạn cùng phòng."
"Bạn cùng phòng của cậu bị làm sao? Có nghiêm trọng không?"
"Hiện tại vẫn ổn. Khoảng thời gian trước vì phải viết luận văn nên cô ấy chịu nhiều áp lực quá lớn, ăn uống quá độ suýt chút nữa là hủy hoại cơ thể rồi. Sau này đến đây tư vấn khám chữa thì tình trạng tốt hơn hẳn, luận văn cũng đã kết thúc, không còn gánh nặng gì hết nên hôm nay đến đây để cảm ơn bác sĩ. Nghe nói bác sĩ cố vấn của cô ấy là một soái ca đó."
Hứa Chẩm nở nụ cười: "Hình như ngành tâm lý học toàn trai xinh gái đẹp thôi nhỉ?"
"Tớ cảm thấy những người như vậy sẽ chơi chung nhóm với nhau." Tiểu Li hất cằm về phía trước, ý bảo Hứa Chẩm quay lại nhìn: "Đó, người đàn ông đó chính là bác sĩ tâm lý của bạn cùng phòng với tớ, còn người đang nói chuyện với anh ta có phải là bác sĩ Trương lúc trước chữa trị cho cậu không?"
Sau khi tiến vào, Trương Dịch Chân và Hứa Chẩm liền tách ra do hai người làm hai công việc khác nhau.
Hứa Chẩm quay lại nhìn, quả thật là Trương Dịch Chân. Anh đứng đối diện với một người đàn ông nho nhã, ôn hòa, đeo kính gọng mỏng, trông rất phong độ, làm người ta liên tưởng đến những học giả uyên bác của thế kỷ trước. Hai người đứng đối mặt với nhau và nói gì đó rất nghiêm túc.
Bỗng nhiên Trương Dịch Chân ngẩng đầu, nhìn về phía Hứa Chẩm, ánh mắt hai người giao nhau. Hứa Chẩm không kịp thu hồi tầm mắt, chỉ có thể giả vờ làm như lơ đãng nhìn về phía anh, gật gật đầu.
Trương Dịch Chân mỉm cười nhìn cô, sau đó thu hồi tầm mắt, tiếp tục nói chuyện với người đối diện.
"Hình như là bọn họ quen biết nhau, quan hệ có lẽ cũng không tệ lắm." Hứa Chẩm lấy điện thoại ra: "Vị bác sĩ kia tên là gì thế?"
"Hình như là Tiền Mạnh Chi."
Hứa Chẩm nhập tên vào trình duyệt, tìm kiếm thông tin của Tiền Mạnh Chi trên Baidu, cuối cùng cũng tìm được điểm liên quan giữa anh ta và Trương Dịch Chân. Hai người cùng học bậc tiến sĩ chung một trường đại học ở nước ngoài.
Khác ở chỗ là sau này Trương Dịch Chân về nước làm công việc điều trị lâm sàng, còn Tiền Mạnh Chi tiếp tục theo học tại một viện nghiên cứu nổi tiếng của nước ngoài và tham gia nghiên cứu về liệu pháp tâm lý trị liệu, sau đó chuyển sang nghiên cứu về liệu pháp cơ chế tạo giấc mơ.
Cơ chế tạo giấc mơ?
Ánh mắt Hứa Chẩm dừng lại trên năm chữ này, trong đầu có vài ý nghĩ lóe lên nhưng lại rất mơ hồ.
Cô hỏi Tiểu Li: "Bạn cùng phòng của cậu có đề cập đến những gì bác sĩ tâm lý yêu cầu cô ấy làm khi đến đây tư vấn hay không?"
"Chỉ kể rằng là phải điền bảng biểu gì đó rồi ngồi tán gẫu cả buổi, nói chuyện từ thuở bé đến lúc lớn." Tiểu Li thò đầu quay nhìn vào điện thoại của Hứa Chẩm: "Cậu kiếm thông tin của anh ấy làm gì? Có hứng thú sao?"
"Tớ chỉ là có chút tò mò. Trên mạng nói rằng hướng nghiên cứu của Tiền Mạnh Chi là liệu pháp cơ chế tạo giấc mơ, chẳng lẽ có thể đi vào giấc mơ của người khác để chữa bệnh như trong phim Inception sao?"
"Nghe có vẻ viển vông quá." Tiểu Li cười nói: "Nhưng mà cũng không hẳn là không có khả năng, khoa học bây giờ phát triển rất nhanh, mấy hôm trước tớ còn thấy có nơi đưa tin rằng một trường đại học ở Thụy Sĩ đã phát minh ra được một cỗ máy có thể nhìn thấy giấc mơ của người khác."
Hứa Chẩm đã lên mạng tìm tin tức mà Tiểu Li nói nhưng vào cả mười mấy trang web mà vẫn không thấy.
"Tớ cũng không nhớ là app nào đưa tin nữa, tớ chỉ nhìn tiêu đề thôi, không xem kỹ lắm." Tiểu Li nói: "Không tìm thấy sao? Vậy cũng có thể là tớ nhớ lầm."
Không hiểu vì sao mà trong lòng Hứa Chẩm lại cảm thấy có chút lo sợ bất an. Cô nhớ lại những giấc mơ có Trương Dịch Chân đã xảy ra trong khoảng thời gian gần đây.
Thật sự có thể liên tục mơ thấy cùng một người sao? Hoặc là...... Có ai đó đã làm gì đó.
Chẳng lẽ là Trương Dịch Chân......
Nhưng sao có thể? Trước khi Trương Dịch Chân trở thành bác sĩ của cô, cô đã nhờ Tiểu Li tìm hiểu rất kỹ về anh. Có thể kết luận anh là một người có năng lực chuyên môn cao, tôn trọng và bảo vệ quyền riêng tư của bệnh nhân, là người rất đáng tin cậy. Nhưng tính cách của anh lại khá lạnh lùng và không bao giờ quá gần gũi với bệnh nhân. Trong quá trình điều trị, Hứa Chẩm cũng cảm nhận được điều này. Ngoại trừ việc tư vấn và trị liệu cần thiết phải làm thì Trương Dịch Chân chưa bao giờ hỏi thăm về cuộc sống cá nhân của cô, thậm chí hai người còn không thêm WeChat của nhau. Hứa Chẩm có thể gọi điện thoại cho anh vào lúc nửa đêm bởi vì cảm xúc không ổn định nhưng cô hoàn toàn không dám nhắn tin nói chuyện phiếm, hay những câu hỏi thăm vu vơ như "hôm nay thời tiết thật đẹp...." với anh, bởi vì anh chẳng bao giờ trả lời những tin nhắn như vậy.
Sau khi mối quan hệ bác sĩ - bệnh nhân kết thúc thì hai người mới bắt đầu trở thành bạn, có thể tùy ý nói giỡn và giúp đỡ lẫn nhau. Chính lúc này cô mới cảm nhận được một chút dịu dàng từ anh.
Huống chi chẳng có lý do nào để Trương Dịch Chân đi vào giấc mơ hằng đêm của cô rồi tạo nên mộng xuân cả? Với điều kiện của mình, anh có thể thu hút bất kỳ người phụ nữ nào, mà anh lại không phải loại đàn ông háo sắc, chỉ muốn thỏa mãn dục vọng mà không muốn phụ trách. Hơn nữa sau khi tỉnh dậy từ những giấc mơ như vậy, cơ thể không đạt được thỏa mãn sẽ càng khiến bản thân thêm khó chịu, mất mát......
Hứa Chẩm lại nhìn về phía Trương Dịch Chân, anh vẫn đứng nói chuyện với Tiền Mạnh Chi, không có chú ý tới bên này.
Cô bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng.
Hay là thử một chút.
Sau khi hoạt động kết thúc cũng đã là 10 giờ tối, dòng người ra vào thưa thớt dần, chỉ còn nhân viên lễ tân là đang ngán ngẩm nhìn vào màn hình máy tính. Trương Dịch Chân tiễn Tiền Mạnh Chi và một số người quen khác ra về, sau đó lập tức quay lại đại sảnh. Nơi này chỉ còn lại một số tình nguyện viên hỗ trợ dọn dẹp, làm công tác hậu cần.
Trương Dịch Chân không nhìn thấy bóng dáng của Hứa Chẩm, anh hỏi cô gái đang thu dọn banner ở bên cạnh: "Cô có nhìn thấy Hứa Chẩm ở đâu không?"
Cô gái nói: "Vừa rồi trong lúc dọn dẹp, cô ấy lỡ tay làm đổ rượu vang đỏ, chắc giờ đang ở trong toilet sửa sang lại quần áo. Tôi thấy sắc mặt của cô ấy có chút khó coi, đi cũng rất vội vàng."
Trong lòng Trương Dịch Chân bỗng có dự cảm không lành. Kể từ sau tai nạn lần đó, Hứa Chẩm bắt đầu có phản ứng kích thích bởi máu tươi hoặc những thứ có màu sắc tương tự. Lần đầu tiên cô đến gặp anh để được tư vấn, tim cô đập nhanh hơn khi nhìn thấy một người mặc quần áo đỏ. Rượu vang đỏ có màu sắc tương tự như máu, nếu đổ lên người chắc chắn sẽ khiến cô hoảng sợ.
Nhưng không phải tình trạng bệnh của cô đã tốt hơn rồi sao?
Trương Dịch Chân không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng đi tới toilet, anh kêu tên cô vài lần nhưng không ai trả lời nên chỉ đành làm lơ biển báo nhà vệ sinh dành cho phụ nữ ở trên, trực tiếp bước vào.
Hứa Chẩm đứng bên bồn rửa tay với khuôn mặt tái nhợt, dường như cô không nghe thấy giọng nói của anh, chỉ chăm chú dùng nước rửa sạch vết ố đỏ trên áo sơ mi.
Trong toilet không còn ai khác, vừa trống trải vừa yên tĩnh, chỉ có tiếng nước và tiếng cọ xát của vải áo.
Trương Dịch Chân đau lòng kéo Hứa Chẩm, tách hai tay cô ra rồi nắm chặt lấy: "Được rồi, cô đã giặt sạch rồi."
"Trương Dịch Chân?" Lúc này Hứa Chẩm mới chú ý tới anh, miễn cưỡng cười nói: "Tôi biết, chỉ là tôi vẫn cảm thấy có chút...... Dơ."
"Không dơ, rất sạch sẽ. Chỉ là rượu vang đỏ mà thôi." Trương Dịch Chân trấn an nói: "Nếu cô vẫn cảm thấy nó dơ thì bỏ đi là được, chúng ta mua cái mới."
Hứa Chẩm nói thầm: "Quá lãng phí."
"Vậy thì chúng ta mang đi quyên góp."
"Cũng được." Hứa Chẩm sờ sờ vạt áo, rõ ràng ban đầu chỉ dính một chút nhưng vì cô giặt nó dưới nước nên khiến cả phân nửa cái áo đều ướt đẫm. Trang phục mùa hè vốn đã rất mỏng, chiếc áo sơ mi trắng ướt sũng còn làm lộ ra nội y ren màu đen bên trong. Trương Dịch Chân lập tức quay sang chỗ khác sau khi vô tình nhìn thấy nó: "Cô đứng đây đợi một chút, tôi đi lấy áo khoác."
Vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến tiếng cười khúc khích của vài người phụ nữ. Hứa Chẩm vội vàng kéo Trương Dịch Chân vào buồng vệ sinh ở gần cuối, khoá cửa lại.
Trong không gian nhỏ hẹp, hai người dán sát vào nhau, mùi hoa nhài trên người Trương Dịch Chân làm loãng đi mùi nước khử trùng trong nhà vệ sinh, lưu lại ở đầu mũi, thấm vào hơi thở nóng ấm.
Mấy người phụ nữ bước vào trang điểm, thấy bên trong không có ai liền không kiêng nể gì mà tiếp tục nói chuyện về việc gặp được người đàn ông có kỹ thuật tốt, đa dạng tư thế nào đó ở party. Giọng điệu của bọn họ rất phóng đãng, thảo luận từ tư thế lão hán đẩy xe đến Quan m tọa liên. Hứa Chẩm nghe đến đỏ mặt, ngay cả hô hấp của Trương Dịch Chân cũng dồn dập hơn vài phần. Hứa Chẩm làm bộ lơ đãng tới gần, bộ ngực tròn trịa sắp chạm vào cánh tay anh.
Trương Dịch Chân đè bả vai cô lại rồi đẩy ra.
"Cô cố ý?" Anh thấp giọng hỏi, ánh mắt không còn dịu dàng như trước mà lại mang theo chút lạnh lẽo như biến thành bác sĩ Trương mà Hứa Chẩm mới gặp lần đầu: "Tôi còn tưởng rằng chúng ta là bạn bè. Nếu cô có suy nghĩ gì khác thì lập tức từ bỏ đi rồi cách xa tôi ra."
Nói xong Trương Dịch Chân trực tiếp đẩy cửa bước ra ngoài.
Nghe tiếng kêu hoảng hốt của đám phụ nữ bên ngoài, Hứa Chẩm yên lặng che mặt lại
Cô vừa làm chuyện ngu ngốc gì vậy?
Sau khi ra khỏi toilet, Trương Dịch Chân không lập tức rời đi, hiện tại trời đã khuya, anh còn nhớ rõ là bản thân phải đưa Hứa Chẩm về nhà. Tất nhiên là sau khi bị anh nói như vậy, cô sẽ rất xấu hổ và giận dữ, hẳn là sẽ ở trong đó khá lâu, sau khi làm tốt công tác xây dựng tâm lý mới đi ra.
Anh đi đến một góc khuất, chỗ mà bảo đảm là có thể nhìn thấy nếu Hứa Chẩm ra khỏi toilet mà không bị cô phát hiện rồi lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn vào group chat: "Hình như cô ấy đã phát hiện rồi, hôm nay còn thử tao."
Thiên linh linh địa linh linh: "Anh thừa nhận rồi hả?" (Editor: Này chắc là tài khoản của Tả Linh í)
Mạnh Chi: "Chẳng lẽ là do Linh Linh sơ suất tiết lộ gì sao?"
Thiên linh linh địa linh linh: "Làm gì có chuyện đó, em được chính tay giáo sư chỉ dạy nha, giáo sư lúc nào cũng khen em có thiên phú, không có lý nào mà chuyện các anh làm được mà em lại không làm được hết."
"Hôm nay cô ấy có nhìn Mạnh Chi." Trương Dịch Chân tiếp tục gửi tin nhắn, lúc ấy anh còn tưởng rằng Hứa Chẩm đang nhìn mình, không ngờ lại là đang nhìn người khác: "Chắc là đã đoán ra được gì đó từ Mạnh Chi, lần này tao có thể may mắn qua mắt được, nhưng với khả năng nhạy bén của cô ấy thì chắc chắn sẽ không có lần thứ hai. Mạnh Chi, mày cẩn thận một chút, tốt nhất là nên né tránh những người có quan hệ và những chuyện liên quan đến cô ấy."
Mạnh Chi: "[ủy khuất bĩu môi][ủy khuất bĩu môi][ủy khuất bĩu môi]"
Thiên linh linh địa linh linh: "Thấy ghê."
Trương Dịch Chân cất điện thoại đi rồi quay lại lấy áo khoác, sau đó tiếp tục đứng ở cửa toilet chờ Hứa Chẩm. Trong bóng tối, vẻ mặt của anh rất bình tĩnh và nghiêm túc, hệt như một người thợ săn chuyên nghiệp đang kiên nhẫn chờ đợi con mồi của mình rơi vào cái bẫy hoàn hảo đã giăng sẵn từ trước.
--------------------
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
Trương Dịch Chân ngoài đời: Tôi còn tưởng rằng chúng ta là bạn bè.
Trương Dịch Chân trong mơ: Lại làm thêm một lần nữa.
Hứa Chẩm có cảm giác như cả người bị nghiền nát, giọng nói khàn khàn không ra hơi, hơn nữa cô vẫn còn đang tức giận nên cố ý làm lơ tới anh.
Trương Dịch Chân cũng không quan tâm cô có trả lời hay không, chỉ chăm chú chỉnh trang quần áo cho cô rồi ôm cô lên xe, ôn nhu nói: "Em cứ ngủ một lát đi, tới nơi anh sẽ kêu em."
Xe dừng lại.
Mùi hoa nhài thanh nhã xộc vào khoang mũi, nhấn chìm cả giấc mộng.
Hứa Chẩm dụi dụi mắt ngồi dậy, giọng điệu khàn khàn hỏi: "Đến cục cảnh sát rồi sao?"
"Cục cảnh sát?"
"Anh nói sẽ đưa em đến cục..." Hứa Chẩm đang nói đột nhiên dừng lại, cô cảm thấy có gì đó không đúng.
Bên trong xe của Trương Dịch Chân rất gọn gàng sạch sẽ, không có bất kỳ đồ trang trí hay mấy thứ linh tinh khác, có thể ngửi thấy rõ mùi hoa nhài thoang thoảng trong không gian chật hẹp này. Trương Dịch Chân ngồi bên cạnh cô, tay cầm điện thoại trả lời tin nhắn, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình, như thể vừa rồi không phải anh nói.
Màn đêm không trăng, gió thổi qua khiến người ta có cảm giác se lạnh, nhưng cũng khiến cho tâm trạng dịu lại.
Đây là mơ, hay là thực?
Hứa Chẩm nhất thời không thể đoán được.
Trương Dịch Chân nói: "Vừa rồi cô ngủ quên. Mơ thấy đang đến cục cảnh sát tăng ca sao?"
Đây là hiện thực.
Hứa Chẩm thở phào nhẹ nhõm một hơi, trả lời nửa thật nửa giả: "Đúng vậy. Tôi cũng nằm mơ thấy mình tình cờ gặp anh, anh thấy tôi vội quá nên lái xe chở tôi đi."
"Giấc mơ là sự khúc xạ của hiện thực, lần này tôi đưa cô đi tham gia hoạt động, cô mơ thấy tôi đưa cô đến nơi khác cũng là chuyện bình thường. Nếu cô mơ thấy mình đến cục cảnh sát tăng ca, có thể là do gần đây công việc quá áp lực nên cần phải điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân."
Quả thật trước kia Hứa Chẩm rất bận rộn, thường xuyên tăng ca, thậm chí cả nửa tháng không về nhà. Nhưng đó đều là chuyện trước kia.
Cô có chút chán nản, cười cười nói: "Hiện tại tôi làm việc trong văn phòng, rất ít khi tăng ca, làm gì có áp lực chứ."
Trương Dịch Chân bỏ điện thoại xuống, ánh mắt trầm tĩnh mà nhìn cô: "Tin tưởng tôi, chúng ta sẽ cùng nhau tốt lên."
Lần này đoàn tình nguyện đến viện sức khỏe tâm thần "Ngàn tinh" tổ chức hoạt động giao lưu, mời một số bệnh nhân đã khỏi bệnh cùng vài người có chướng ngại tâm lý tình nguyện đến tham gia, ngoài ra còn mời một số bác sĩ chuyên ngành nữa.
Là một trong những tình nguyện viên, Hứa Chẩm chịu trách nhiệm làm trợ lý cho một số chuyên gia tư vấn đã được quyết định từ trước, vì vậy cô cũng đến tham gia sự kiện này.
Điều cô không ngờ tới chính là bạn thân Tiểu Li cũng có mặt ở đây.
"Cục cưng, vừa rồi tớ còn băn khoăn không biết khi nào mới được gặp cậu." Tiểu Li chạy tới ôm chầm lấy Hứa Chẩm, cọ cọ vài cái: "Lâu lắm rồi mới gặp."
Hứa Chẩm đưa tay ôm lại Tiểu Li: "Đã lâu không gặp. Cậu cũng đến đây làm tình nguyện sao?"
"Ngày nào tớ cũng bị ông thầy biến thái bắt làm hết cái này đến cái kia, bận muốn chết, làm gì có thời gian đi tình nguyện. Nay tớ đi với bạn cùng phòng."
"Bạn cùng phòng của cậu bị làm sao? Có nghiêm trọng không?"
"Hiện tại vẫn ổn. Khoảng thời gian trước vì phải viết luận văn nên cô ấy chịu nhiều áp lực quá lớn, ăn uống quá độ suýt chút nữa là hủy hoại cơ thể rồi. Sau này đến đây tư vấn khám chữa thì tình trạng tốt hơn hẳn, luận văn cũng đã kết thúc, không còn gánh nặng gì hết nên hôm nay đến đây để cảm ơn bác sĩ. Nghe nói bác sĩ cố vấn của cô ấy là một soái ca đó."
Hứa Chẩm nở nụ cười: "Hình như ngành tâm lý học toàn trai xinh gái đẹp thôi nhỉ?"
"Tớ cảm thấy những người như vậy sẽ chơi chung nhóm với nhau." Tiểu Li hất cằm về phía trước, ý bảo Hứa Chẩm quay lại nhìn: "Đó, người đàn ông đó chính là bác sĩ tâm lý của bạn cùng phòng với tớ, còn người đang nói chuyện với anh ta có phải là bác sĩ Trương lúc trước chữa trị cho cậu không?"
Sau khi tiến vào, Trương Dịch Chân và Hứa Chẩm liền tách ra do hai người làm hai công việc khác nhau.
Hứa Chẩm quay lại nhìn, quả thật là Trương Dịch Chân. Anh đứng đối diện với một người đàn ông nho nhã, ôn hòa, đeo kính gọng mỏng, trông rất phong độ, làm người ta liên tưởng đến những học giả uyên bác của thế kỷ trước. Hai người đứng đối mặt với nhau và nói gì đó rất nghiêm túc.
Bỗng nhiên Trương Dịch Chân ngẩng đầu, nhìn về phía Hứa Chẩm, ánh mắt hai người giao nhau. Hứa Chẩm không kịp thu hồi tầm mắt, chỉ có thể giả vờ làm như lơ đãng nhìn về phía anh, gật gật đầu.
Trương Dịch Chân mỉm cười nhìn cô, sau đó thu hồi tầm mắt, tiếp tục nói chuyện với người đối diện.
"Hình như là bọn họ quen biết nhau, quan hệ có lẽ cũng không tệ lắm." Hứa Chẩm lấy điện thoại ra: "Vị bác sĩ kia tên là gì thế?"
"Hình như là Tiền Mạnh Chi."
Hứa Chẩm nhập tên vào trình duyệt, tìm kiếm thông tin của Tiền Mạnh Chi trên Baidu, cuối cùng cũng tìm được điểm liên quan giữa anh ta và Trương Dịch Chân. Hai người cùng học bậc tiến sĩ chung một trường đại học ở nước ngoài.
Khác ở chỗ là sau này Trương Dịch Chân về nước làm công việc điều trị lâm sàng, còn Tiền Mạnh Chi tiếp tục theo học tại một viện nghiên cứu nổi tiếng của nước ngoài và tham gia nghiên cứu về liệu pháp tâm lý trị liệu, sau đó chuyển sang nghiên cứu về liệu pháp cơ chế tạo giấc mơ.
Cơ chế tạo giấc mơ?
Ánh mắt Hứa Chẩm dừng lại trên năm chữ này, trong đầu có vài ý nghĩ lóe lên nhưng lại rất mơ hồ.
Cô hỏi Tiểu Li: "Bạn cùng phòng của cậu có đề cập đến những gì bác sĩ tâm lý yêu cầu cô ấy làm khi đến đây tư vấn hay không?"
"Chỉ kể rằng là phải điền bảng biểu gì đó rồi ngồi tán gẫu cả buổi, nói chuyện từ thuở bé đến lúc lớn." Tiểu Li thò đầu quay nhìn vào điện thoại của Hứa Chẩm: "Cậu kiếm thông tin của anh ấy làm gì? Có hứng thú sao?"
"Tớ chỉ là có chút tò mò. Trên mạng nói rằng hướng nghiên cứu của Tiền Mạnh Chi là liệu pháp cơ chế tạo giấc mơ, chẳng lẽ có thể đi vào giấc mơ của người khác để chữa bệnh như trong phim Inception sao?"
"Nghe có vẻ viển vông quá." Tiểu Li cười nói: "Nhưng mà cũng không hẳn là không có khả năng, khoa học bây giờ phát triển rất nhanh, mấy hôm trước tớ còn thấy có nơi đưa tin rằng một trường đại học ở Thụy Sĩ đã phát minh ra được một cỗ máy có thể nhìn thấy giấc mơ của người khác."
Hứa Chẩm đã lên mạng tìm tin tức mà Tiểu Li nói nhưng vào cả mười mấy trang web mà vẫn không thấy.
"Tớ cũng không nhớ là app nào đưa tin nữa, tớ chỉ nhìn tiêu đề thôi, không xem kỹ lắm." Tiểu Li nói: "Không tìm thấy sao? Vậy cũng có thể là tớ nhớ lầm."
Không hiểu vì sao mà trong lòng Hứa Chẩm lại cảm thấy có chút lo sợ bất an. Cô nhớ lại những giấc mơ có Trương Dịch Chân đã xảy ra trong khoảng thời gian gần đây.
Thật sự có thể liên tục mơ thấy cùng một người sao? Hoặc là...... Có ai đó đã làm gì đó.
Chẳng lẽ là Trương Dịch Chân......
Nhưng sao có thể? Trước khi Trương Dịch Chân trở thành bác sĩ của cô, cô đã nhờ Tiểu Li tìm hiểu rất kỹ về anh. Có thể kết luận anh là một người có năng lực chuyên môn cao, tôn trọng và bảo vệ quyền riêng tư của bệnh nhân, là người rất đáng tin cậy. Nhưng tính cách của anh lại khá lạnh lùng và không bao giờ quá gần gũi với bệnh nhân. Trong quá trình điều trị, Hứa Chẩm cũng cảm nhận được điều này. Ngoại trừ việc tư vấn và trị liệu cần thiết phải làm thì Trương Dịch Chân chưa bao giờ hỏi thăm về cuộc sống cá nhân của cô, thậm chí hai người còn không thêm WeChat của nhau. Hứa Chẩm có thể gọi điện thoại cho anh vào lúc nửa đêm bởi vì cảm xúc không ổn định nhưng cô hoàn toàn không dám nhắn tin nói chuyện phiếm, hay những câu hỏi thăm vu vơ như "hôm nay thời tiết thật đẹp...." với anh, bởi vì anh chẳng bao giờ trả lời những tin nhắn như vậy.
Sau khi mối quan hệ bác sĩ - bệnh nhân kết thúc thì hai người mới bắt đầu trở thành bạn, có thể tùy ý nói giỡn và giúp đỡ lẫn nhau. Chính lúc này cô mới cảm nhận được một chút dịu dàng từ anh.
Huống chi chẳng có lý do nào để Trương Dịch Chân đi vào giấc mơ hằng đêm của cô rồi tạo nên mộng xuân cả? Với điều kiện của mình, anh có thể thu hút bất kỳ người phụ nữ nào, mà anh lại không phải loại đàn ông háo sắc, chỉ muốn thỏa mãn dục vọng mà không muốn phụ trách. Hơn nữa sau khi tỉnh dậy từ những giấc mơ như vậy, cơ thể không đạt được thỏa mãn sẽ càng khiến bản thân thêm khó chịu, mất mát......
Hứa Chẩm lại nhìn về phía Trương Dịch Chân, anh vẫn đứng nói chuyện với Tiền Mạnh Chi, không có chú ý tới bên này.
Cô bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng.
Hay là thử một chút.
Sau khi hoạt động kết thúc cũng đã là 10 giờ tối, dòng người ra vào thưa thớt dần, chỉ còn nhân viên lễ tân là đang ngán ngẩm nhìn vào màn hình máy tính. Trương Dịch Chân tiễn Tiền Mạnh Chi và một số người quen khác ra về, sau đó lập tức quay lại đại sảnh. Nơi này chỉ còn lại một số tình nguyện viên hỗ trợ dọn dẹp, làm công tác hậu cần.
Trương Dịch Chân không nhìn thấy bóng dáng của Hứa Chẩm, anh hỏi cô gái đang thu dọn banner ở bên cạnh: "Cô có nhìn thấy Hứa Chẩm ở đâu không?"
Cô gái nói: "Vừa rồi trong lúc dọn dẹp, cô ấy lỡ tay làm đổ rượu vang đỏ, chắc giờ đang ở trong toilet sửa sang lại quần áo. Tôi thấy sắc mặt của cô ấy có chút khó coi, đi cũng rất vội vàng."
Trong lòng Trương Dịch Chân bỗng có dự cảm không lành. Kể từ sau tai nạn lần đó, Hứa Chẩm bắt đầu có phản ứng kích thích bởi máu tươi hoặc những thứ có màu sắc tương tự. Lần đầu tiên cô đến gặp anh để được tư vấn, tim cô đập nhanh hơn khi nhìn thấy một người mặc quần áo đỏ. Rượu vang đỏ có màu sắc tương tự như máu, nếu đổ lên người chắc chắn sẽ khiến cô hoảng sợ.
Nhưng không phải tình trạng bệnh của cô đã tốt hơn rồi sao?
Trương Dịch Chân không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng đi tới toilet, anh kêu tên cô vài lần nhưng không ai trả lời nên chỉ đành làm lơ biển báo nhà vệ sinh dành cho phụ nữ ở trên, trực tiếp bước vào.
Hứa Chẩm đứng bên bồn rửa tay với khuôn mặt tái nhợt, dường như cô không nghe thấy giọng nói của anh, chỉ chăm chú dùng nước rửa sạch vết ố đỏ trên áo sơ mi.
Trong toilet không còn ai khác, vừa trống trải vừa yên tĩnh, chỉ có tiếng nước và tiếng cọ xát của vải áo.
Trương Dịch Chân đau lòng kéo Hứa Chẩm, tách hai tay cô ra rồi nắm chặt lấy: "Được rồi, cô đã giặt sạch rồi."
"Trương Dịch Chân?" Lúc này Hứa Chẩm mới chú ý tới anh, miễn cưỡng cười nói: "Tôi biết, chỉ là tôi vẫn cảm thấy có chút...... Dơ."
"Không dơ, rất sạch sẽ. Chỉ là rượu vang đỏ mà thôi." Trương Dịch Chân trấn an nói: "Nếu cô vẫn cảm thấy nó dơ thì bỏ đi là được, chúng ta mua cái mới."
Hứa Chẩm nói thầm: "Quá lãng phí."
"Vậy thì chúng ta mang đi quyên góp."
"Cũng được." Hứa Chẩm sờ sờ vạt áo, rõ ràng ban đầu chỉ dính một chút nhưng vì cô giặt nó dưới nước nên khiến cả phân nửa cái áo đều ướt đẫm. Trang phục mùa hè vốn đã rất mỏng, chiếc áo sơ mi trắng ướt sũng còn làm lộ ra nội y ren màu đen bên trong. Trương Dịch Chân lập tức quay sang chỗ khác sau khi vô tình nhìn thấy nó: "Cô đứng đây đợi một chút, tôi đi lấy áo khoác."
Vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến tiếng cười khúc khích của vài người phụ nữ. Hứa Chẩm vội vàng kéo Trương Dịch Chân vào buồng vệ sinh ở gần cuối, khoá cửa lại.
Trong không gian nhỏ hẹp, hai người dán sát vào nhau, mùi hoa nhài trên người Trương Dịch Chân làm loãng đi mùi nước khử trùng trong nhà vệ sinh, lưu lại ở đầu mũi, thấm vào hơi thở nóng ấm.
Mấy người phụ nữ bước vào trang điểm, thấy bên trong không có ai liền không kiêng nể gì mà tiếp tục nói chuyện về việc gặp được người đàn ông có kỹ thuật tốt, đa dạng tư thế nào đó ở party. Giọng điệu của bọn họ rất phóng đãng, thảo luận từ tư thế lão hán đẩy xe đến Quan m tọa liên. Hứa Chẩm nghe đến đỏ mặt, ngay cả hô hấp của Trương Dịch Chân cũng dồn dập hơn vài phần. Hứa Chẩm làm bộ lơ đãng tới gần, bộ ngực tròn trịa sắp chạm vào cánh tay anh.
Trương Dịch Chân đè bả vai cô lại rồi đẩy ra.
"Cô cố ý?" Anh thấp giọng hỏi, ánh mắt không còn dịu dàng như trước mà lại mang theo chút lạnh lẽo như biến thành bác sĩ Trương mà Hứa Chẩm mới gặp lần đầu: "Tôi còn tưởng rằng chúng ta là bạn bè. Nếu cô có suy nghĩ gì khác thì lập tức từ bỏ đi rồi cách xa tôi ra."
Nói xong Trương Dịch Chân trực tiếp đẩy cửa bước ra ngoài.
Nghe tiếng kêu hoảng hốt của đám phụ nữ bên ngoài, Hứa Chẩm yên lặng che mặt lại
Cô vừa làm chuyện ngu ngốc gì vậy?
Sau khi ra khỏi toilet, Trương Dịch Chân không lập tức rời đi, hiện tại trời đã khuya, anh còn nhớ rõ là bản thân phải đưa Hứa Chẩm về nhà. Tất nhiên là sau khi bị anh nói như vậy, cô sẽ rất xấu hổ và giận dữ, hẳn là sẽ ở trong đó khá lâu, sau khi làm tốt công tác xây dựng tâm lý mới đi ra.
Anh đi đến một góc khuất, chỗ mà bảo đảm là có thể nhìn thấy nếu Hứa Chẩm ra khỏi toilet mà không bị cô phát hiện rồi lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn vào group chat: "Hình như cô ấy đã phát hiện rồi, hôm nay còn thử tao."
Thiên linh linh địa linh linh: "Anh thừa nhận rồi hả?" (Editor: Này chắc là tài khoản của Tả Linh í)
Mạnh Chi: "Chẳng lẽ là do Linh Linh sơ suất tiết lộ gì sao?"
Thiên linh linh địa linh linh: "Làm gì có chuyện đó, em được chính tay giáo sư chỉ dạy nha, giáo sư lúc nào cũng khen em có thiên phú, không có lý nào mà chuyện các anh làm được mà em lại không làm được hết."
"Hôm nay cô ấy có nhìn Mạnh Chi." Trương Dịch Chân tiếp tục gửi tin nhắn, lúc ấy anh còn tưởng rằng Hứa Chẩm đang nhìn mình, không ngờ lại là đang nhìn người khác: "Chắc là đã đoán ra được gì đó từ Mạnh Chi, lần này tao có thể may mắn qua mắt được, nhưng với khả năng nhạy bén của cô ấy thì chắc chắn sẽ không có lần thứ hai. Mạnh Chi, mày cẩn thận một chút, tốt nhất là nên né tránh những người có quan hệ và những chuyện liên quan đến cô ấy."
Mạnh Chi: "[ủy khuất bĩu môi][ủy khuất bĩu môi][ủy khuất bĩu môi]"
Thiên linh linh địa linh linh: "Thấy ghê."
Trương Dịch Chân cất điện thoại đi rồi quay lại lấy áo khoác, sau đó tiếp tục đứng ở cửa toilet chờ Hứa Chẩm. Trong bóng tối, vẻ mặt của anh rất bình tĩnh và nghiêm túc, hệt như một người thợ săn chuyên nghiệp đang kiên nhẫn chờ đợi con mồi của mình rơi vào cái bẫy hoàn hảo đã giăng sẵn từ trước.
--------------------
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
Trương Dịch Chân ngoài đời: Tôi còn tưởng rằng chúng ta là bạn bè.
Trương Dịch Chân trong mơ: Lại làm thêm một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.