Chàng Ma Đẹp Trai Trong Phòng Tôi Lại Là Diêm Vương
Chương 3
Bạch Thần Tra
11/09/2024
6
Nghỉ học là điều không thể. Cả đời này không thể nghỉ được.
Thượng Lục Lục bảo, khó khăn lắm trường mới lừa được một đứa sinh viên mới, chẳng đời nào họ để tôi đi.
Hơn nữa, giờ cũng chẳng có tàu. Tôi đã chửi rủa bố mình đến tám nghìn lần.
Cả ngày hôm đó không dám quay về ký túc xá, chỉ bám theo Thượng Lục Lục đi học khắp nơi, tiện tay thu gom hơn ba trăm lá bùa.
Ai vẽ cũng được, chỉ cần là bùa thì tôi lấy hết, với tinh thần "mèo mù vớ cá rán". Có một lá bùa là để ngăn gián vào nhà. Tôi cảm thấy như mình vừa nhặt được kho báu, vui vẻ nhét ngay vào túi. Lúc đó, cán bộ phụ trách bước vào.
Cô ấy thu hết đống bùa của tôi, bảo rằng: “Đây là duyên số, tránh né cũng vô ích thôi.”
Chết tiệt! Tôi đã biết trong phòng mình có ma mà!
Tôi cứ nấn ná đến gần nửa đêm, đã chuẩn bị quấn chăn đi học lớp thiên văn, thì Thượng Lục Lục bắt đầu thu dọn sách vở: “Hôm nay không có lớp thiên văn.”
Tâm trạng tôi rớt xuống tận đáy: “Tại sao thế?”
Cô ấy ngẩng lên nhìn bầu trời đầy sao, rồi nói: “Nửa tiếng nữa có bão.”
Tôi ngỡ ngàng: “Cậu cũng tính ra được chuyện đó sao?”
“Đó là bản tin của đài khí tượng mà! Cậu bị ngốc à?” Cô ấy lườm tôi, rồi quăng balo lên vai một cách sành điệu:
“Đã nói với cậu rồi, phải tin vào khoa học, đừng có mà mê tín!”
Tôi: “…”
7
Thượng Lục Lục bảo rằng ma không ngốc như tôi, trong thời tiết tồi tệ như thế này, họ sẽ không ra làm việc đâu.
“Làm việc?” Tôi mờ mịt, “Ý cậu là họ được thuê để làm à?”
“Tất nhiên rồi! Tháp Công Đức là ngọn tháp cổ tám nghìn năm tuổi, học viện của chúng ta lập ra để bảo vệ nó. Làm cậu sợ thì không sao, nhưng làm hỏng di tích quốc gia được xếp hạng đặc biệt thì c.h.ế.t chắc!”
Cậu nói vậy thì tớ chẳng sợ gì nữa!
Sau khi trở về ký túc xá, tôi ném balo và điện thoại lên bàn, rồi chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Cả ngày nay không dám đi một mình, gần như c.h.ế.t vì nín nhịn!
Khi tôi vừa đi vào, giọng của Thượng Lục Lục vọng qua điện thoại:
“Nhớ khóa kỹ cửa sổ đấy!”
“Khóa kỹ cửa sổ nhé!”
“Nhé!”
“Biết rồi!” Tôi hét lên đáp lại, “Cậu đừng nói, cái tháp này cũng xịn đấy chứ, đèn còn là loại cảm ứng âm thanh nữa.”
“Gì? Đèn không phải loại cảm ứng âm thanh đâu!”
8
Bên ngoài, gió lớn nổi lên, giọng của Thượng Lục Lục lẫn vào tiếng gió, đứt quãng. Còn tôi thì toàn thân cứng đờ, đứng đơ tại chỗ. Trong góc mắt, chiếc balo không được đặt chắc chắn, rơi xuống đất với tiếng "bịch".
Quả táo bên cạnh lăn xuống, lăn một mạch dọc theo sàn nhà.
Cuối cùng, dừng lại cạnh giường.
Tôi chậm rãi quay đầu nhìn.
Một bàn tay trắng bệch từ từ thò ra từ dưới gầm giường, nắm lấy quả táo đỏ tươi ấy.
9
Tôi sợ đến mức tiểu ra quần.
Thật sự tiểu ra quần.
Đây là lần đầu tiên từ năm 5 tuổi, tôi lại tiểu ra quần.
Tôi khóc nức nở, tiếng khóc vang dội khắp phòng.
10
“Đừng khóc nữa.”
Hắn đứng trước mặt tôi, lúng túng như một đứa trẻ phạm lỗi.
“Tôi không định dọa cô, chỉ là cô quay đầu đột ngột thôi.”
“Hu hu hu...”
“Lỗi của tôi, lỗi của tôi. Tôi sai rồi, được chưa?” Hắn chân thành nói, liên tục cam đoan:
“Lần sau tôi sẽ đợi cô vào trong rồi mới nhặt.”
“Hu hu hu hu hu...”
“Được rồi, lần sau không nhặt nữa.”
“Hu hu hu hu hu hu hu...”
“Cô chỉ biết khóc mà không nói gì là ý gì đây?” Hắn nhìn tôi bối rối, ngẫm nghĩ một lúc, rồi thận trọng đề nghị:
“Hay để tôi giặt quần cho cô trước nhé?”
Tôi khóc còn to hơn.
11
Từ lúc trưởng thành, đây là lần đầu tiên tôi tiểu ra quần.
Và cũng là lần đầu tiên tôi để một con ma giặt quần cho mình.
Mà đó lại còn là một con ma nam, đẹp trai, thư sinh, mặt mày sáng sủa.
Hắn vừa giặt, tôi vừa khóc.
Hắn cẩn thận giải thích: “Tôi thật sự không định dọa cô…”
Tôi vừa khóc vừa nấc: “Nếu không định dọa thì tại sao anh lại tắt bếp của tôi?”
“Tại trứng sắp cháy rồi mà.”
“Còn đỡ ấm nước của tôi!”
“Nước đổ ra rồi mà.”
“Còn bức tranh…”
“Nó nghiêng, nhìn thấy không khó chịu à?”
“Tôi không khó chịu!” Tôi tức giận gần như phát điên
"Thế... bị lệch á, nhìn mà không thấy khó chịu hả?"
"Tôi không khó chịu!" Tôi suy sụp luôn, bức xúc mà gào lên, "Anh còn dám bật điều hòa phòng tôi! Anh có biết tiền điện giờ đắt lắm không?!!"
"Thì tôi đâu có cố ý đâu, thấy cô nóng quá, tính lấy quạt phe phẩy cho cô thôi."
"Tôi cần anh quạt chắc?!"
"Thôi, không quạt nữa." Anh ta nhẹ nhàng cầm quần lên từ bồn rửa, "Dùng dung dịch kiềm được không?"
Tôi ngơ ra, quên cả khóc, nước mắt còn đọng trên lông mi: "...Anh còn biết kiềm với axit à?"
"Tất nhiên rồi." Anh ta tự tin ngẩng cao đầu, mặt đầy tự hào, "Trước đây có nhiều học sinh đến đây học, tôi nghe lóm được từ họ."
Anh ta bỗng dưng nhớ ra chuyện gì, hứng thú hỏi: "À, cô học ngành gì đấy?"
"Ngành... gì cơ?"
Anh ta gật gù, lấy ví dụ: "Phần lớn là học chuyên ngành núi với y thuật, cũng có học tướng số nữa, còn cô học gì?"
Nữ đức.
Quá xấu hổ rồi!
Làm sao mà dám nói chứ.
Tôi vội vàng đánh lạc hướng: "Còn anh? Sao anh lại ở đây?"
Nghỉ học là điều không thể. Cả đời này không thể nghỉ được.
Thượng Lục Lục bảo, khó khăn lắm trường mới lừa được một đứa sinh viên mới, chẳng đời nào họ để tôi đi.
Hơn nữa, giờ cũng chẳng có tàu. Tôi đã chửi rủa bố mình đến tám nghìn lần.
Cả ngày hôm đó không dám quay về ký túc xá, chỉ bám theo Thượng Lục Lục đi học khắp nơi, tiện tay thu gom hơn ba trăm lá bùa.
Ai vẽ cũng được, chỉ cần là bùa thì tôi lấy hết, với tinh thần "mèo mù vớ cá rán". Có một lá bùa là để ngăn gián vào nhà. Tôi cảm thấy như mình vừa nhặt được kho báu, vui vẻ nhét ngay vào túi. Lúc đó, cán bộ phụ trách bước vào.
Cô ấy thu hết đống bùa của tôi, bảo rằng: “Đây là duyên số, tránh né cũng vô ích thôi.”
Chết tiệt! Tôi đã biết trong phòng mình có ma mà!
Tôi cứ nấn ná đến gần nửa đêm, đã chuẩn bị quấn chăn đi học lớp thiên văn, thì Thượng Lục Lục bắt đầu thu dọn sách vở: “Hôm nay không có lớp thiên văn.”
Tâm trạng tôi rớt xuống tận đáy: “Tại sao thế?”
Cô ấy ngẩng lên nhìn bầu trời đầy sao, rồi nói: “Nửa tiếng nữa có bão.”
Tôi ngỡ ngàng: “Cậu cũng tính ra được chuyện đó sao?”
“Đó là bản tin của đài khí tượng mà! Cậu bị ngốc à?” Cô ấy lườm tôi, rồi quăng balo lên vai một cách sành điệu:
“Đã nói với cậu rồi, phải tin vào khoa học, đừng có mà mê tín!”
Tôi: “…”
7
Thượng Lục Lục bảo rằng ma không ngốc như tôi, trong thời tiết tồi tệ như thế này, họ sẽ không ra làm việc đâu.
“Làm việc?” Tôi mờ mịt, “Ý cậu là họ được thuê để làm à?”
“Tất nhiên rồi! Tháp Công Đức là ngọn tháp cổ tám nghìn năm tuổi, học viện của chúng ta lập ra để bảo vệ nó. Làm cậu sợ thì không sao, nhưng làm hỏng di tích quốc gia được xếp hạng đặc biệt thì c.h.ế.t chắc!”
Cậu nói vậy thì tớ chẳng sợ gì nữa!
Sau khi trở về ký túc xá, tôi ném balo và điện thoại lên bàn, rồi chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Cả ngày nay không dám đi một mình, gần như c.h.ế.t vì nín nhịn!
Khi tôi vừa đi vào, giọng của Thượng Lục Lục vọng qua điện thoại:
“Nhớ khóa kỹ cửa sổ đấy!”
“Khóa kỹ cửa sổ nhé!”
“Nhé!”
“Biết rồi!” Tôi hét lên đáp lại, “Cậu đừng nói, cái tháp này cũng xịn đấy chứ, đèn còn là loại cảm ứng âm thanh nữa.”
“Gì? Đèn không phải loại cảm ứng âm thanh đâu!”
8
Bên ngoài, gió lớn nổi lên, giọng của Thượng Lục Lục lẫn vào tiếng gió, đứt quãng. Còn tôi thì toàn thân cứng đờ, đứng đơ tại chỗ. Trong góc mắt, chiếc balo không được đặt chắc chắn, rơi xuống đất với tiếng "bịch".
Quả táo bên cạnh lăn xuống, lăn một mạch dọc theo sàn nhà.
Cuối cùng, dừng lại cạnh giường.
Tôi chậm rãi quay đầu nhìn.
Một bàn tay trắng bệch từ từ thò ra từ dưới gầm giường, nắm lấy quả táo đỏ tươi ấy.
9
Tôi sợ đến mức tiểu ra quần.
Thật sự tiểu ra quần.
Đây là lần đầu tiên từ năm 5 tuổi, tôi lại tiểu ra quần.
Tôi khóc nức nở, tiếng khóc vang dội khắp phòng.
10
“Đừng khóc nữa.”
Hắn đứng trước mặt tôi, lúng túng như một đứa trẻ phạm lỗi.
“Tôi không định dọa cô, chỉ là cô quay đầu đột ngột thôi.”
“Hu hu hu...”
“Lỗi của tôi, lỗi của tôi. Tôi sai rồi, được chưa?” Hắn chân thành nói, liên tục cam đoan:
“Lần sau tôi sẽ đợi cô vào trong rồi mới nhặt.”
“Hu hu hu hu hu...”
“Được rồi, lần sau không nhặt nữa.”
“Hu hu hu hu hu hu hu...”
“Cô chỉ biết khóc mà không nói gì là ý gì đây?” Hắn nhìn tôi bối rối, ngẫm nghĩ một lúc, rồi thận trọng đề nghị:
“Hay để tôi giặt quần cho cô trước nhé?”
Tôi khóc còn to hơn.
11
Từ lúc trưởng thành, đây là lần đầu tiên tôi tiểu ra quần.
Và cũng là lần đầu tiên tôi để một con ma giặt quần cho mình.
Mà đó lại còn là một con ma nam, đẹp trai, thư sinh, mặt mày sáng sủa.
Hắn vừa giặt, tôi vừa khóc.
Hắn cẩn thận giải thích: “Tôi thật sự không định dọa cô…”
Tôi vừa khóc vừa nấc: “Nếu không định dọa thì tại sao anh lại tắt bếp của tôi?”
“Tại trứng sắp cháy rồi mà.”
“Còn đỡ ấm nước của tôi!”
“Nước đổ ra rồi mà.”
“Còn bức tranh…”
“Nó nghiêng, nhìn thấy không khó chịu à?”
“Tôi không khó chịu!” Tôi tức giận gần như phát điên
"Thế... bị lệch á, nhìn mà không thấy khó chịu hả?"
"Tôi không khó chịu!" Tôi suy sụp luôn, bức xúc mà gào lên, "Anh còn dám bật điều hòa phòng tôi! Anh có biết tiền điện giờ đắt lắm không?!!"
"Thì tôi đâu có cố ý đâu, thấy cô nóng quá, tính lấy quạt phe phẩy cho cô thôi."
"Tôi cần anh quạt chắc?!"
"Thôi, không quạt nữa." Anh ta nhẹ nhàng cầm quần lên từ bồn rửa, "Dùng dung dịch kiềm được không?"
Tôi ngơ ra, quên cả khóc, nước mắt còn đọng trên lông mi: "...Anh còn biết kiềm với axit à?"
"Tất nhiên rồi." Anh ta tự tin ngẩng cao đầu, mặt đầy tự hào, "Trước đây có nhiều học sinh đến đây học, tôi nghe lóm được từ họ."
Anh ta bỗng dưng nhớ ra chuyện gì, hứng thú hỏi: "À, cô học ngành gì đấy?"
"Ngành... gì cơ?"
Anh ta gật gù, lấy ví dụ: "Phần lớn là học chuyên ngành núi với y thuật, cũng có học tướng số nữa, còn cô học gì?"
Nữ đức.
Quá xấu hổ rồi!
Làm sao mà dám nói chứ.
Tôi vội vàng đánh lạc hướng: "Còn anh? Sao anh lại ở đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.