Chàng Ma Đẹp Trai Trong Phòng Tôi Lại Là Diêm Vương
Chương 4
Bạch Thần Tra
11/09/2024
12
Anh ta vừa giặt quần vừa kể câu chuyện của mình, bàn tay nắm chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.
"Lúc tổ chức tang lễ, cái hũ tro cốt của tôi bị đánh cắp."
Tôi không thể tin nổi: "Có thật không đấy?"
Giọng anh ta trở nên ủ rũ: "Không đậy kín hũ tro, chỉ cần một làn gió nhẹ thổi qua, hai bước là tan hết."
"Thật sự có chuyện đó sao?"
"Vậy nên giờ toàn bộ tháp Công Đức này là mộ của tôi."
"Quá đáng thật!"
"Họ luôn giam tôi ở đây, biến nơi này thành địa ngục của tôi."
"Tôi chưa nghe ai kể về chuyện này bao giờ!"
"Ơ hay! Cô là đang làm nền cho tôi đấy hả?!"
Anh ta đột nhiên nổi giận, chớp cái đã hiện ra ngay trước mặt tôi, rất gần, nghiến răng nghiến lợi.
Tôi sợ quá co rúm lại, lí nhí nói: "Nhưng mà anh... trông cũng đẹp trai phết đấy!"
13
Cuối cùng anh ta vẫn không nói lý do tại sao hũ tro của mình lại bị đánh cắp.
Vì anh ta giận rồi.
Anh ta cảm thấy tôi không nghiêm túc.
Buồn cười thật, ai mà gặp ma lại không chạy trối c.h.ế.t chứ!
Tôi cũng muốn chạy lắm.
Nhưng giờ không có tàu bè gì cả, làm sao mà qua sông được chứ?!
Khoan đã!
Sao lại không thể nhỉ?
Tôi bỗng hiểu ra câu "trước khi rời đảo" mà cô giáo nói là gì.
Đang cân nhắc tính khả thi của việc đó.
Thì lại thấy cuốn cẩm nang sinh viên hiện lên dòng cập nhật:
[5. Thanh kiếm đào có thể bay được, nhưng sẽ rất hao tổn pháp lực, hãy đảm bảo an toàn trước khi sử dụng. Nói ngắn gọn là cô không đủ trình đâu, bỏ ngay ý định đó đi!]
Câu sau rõ ràng là được thêm vào một cách vội vã, chữ xiêu vẹo.
Đang trêu tôi đấy hả?
Dường như để an ủi, quy tắc lại tiếp tục thêm một dòng nữa.
[6. Đừng hỏi về quá khứ của ma, chúng sẽ giận, và rất khó để dỗ.]
Cảm ơn nhé!
14
Anh ta ngồi quay lưng lại tôi, ở mép ban công, đôi chân dài đung đưa trong không trung.
Quần áo treo trên đó từ từ nhỏ từng giọt nước, theo cổ anh ta mà chảy xuống, từng giọt, từng giọt, như một cơn mưa riêng tư chỉ dành cho anh.
Thật u buồn.
Tôi gọi: "Mạc Hoang Niên."
Anh ta khẽ đáp: "Gì vậy?"
Tính tình tốt thật, dù giận cũng không bỏ mặc người ta.
"Anh phải đền quần cho tôi." Tôi nói.
"Hửm?" Anh ta quay lại nhìn, giọng cao lên, rõ ràng là không phục, "Tôi đã giặt sạch rồi mà!"
Tôi mở quần ra: "Nhưng anh dùng nước tẩy 84."
Anh ta: "..."
Tôi chỉ vào dòng chữ "axit mạnh" to tướng trên chai tẩy: "Mạc Hoang Niên, anh không biết đọc chữ à?"
Mặt anh ta đỏ bừng, lúng túng cãi lại: "Tôi, cô, tôi... chữ ở dương gian với âm giới... không giống nhau..."
Có lẽ xấu hổ quá, anh ta chưa nói xong đã biến mất cái vèo.
Mãi sau, mới từ từ hiện ra lại, ngập ngừng nói: "Tôi không có tiền, làm sao đền được?"
"Vậy lấy công chuộc tội đi." Tôi cười thầm, khoái chí như một con cáo.
Im lặng một lúc, anh ta khẽ đáp: "...Được."
Ma dễ bị lừa ghê.
15
Ma nấu ăn dở quá trời!
Còn suýt làm nổ cả cái nồi.
Ban đầu, anh ta tự tin tuyên bố sẽ cho tôi thấy tài nghệ nấu ăn của mình.
Tôi tin thật.
Kết quả là mười phút sau, anh ta lao ra khỏi bếp, hét lớn: "Chạy mau! Bếp sắp nổ rồi!"
Thế là tôi quyết định, để tôi ra tay.
Nhưng làm xong một bàn đầy đồ ăn mới phát hiện, âm dương khác biệt.
Là ma ở âm giới, anh ta không thể ăn được đồ ăn của dương gian.
Lơ là quá!
Tôi vội vàng nhắn tin cho Thượng Lục Lục:
[Làm sao để Mạc Hoang Niên có thể nếm được tài nghệ nấu ăn của tôi?]
Cô ấy trả lời: [Thần ba ma bốn, trước bàn thờ cắm bốn cây nhang, cúng cho anh ta.]
Một lúc sau, cô ấy lại nhắn thêm: [Hôm nay là ngày tốt, hợp với việc tự biết mình, tránh tự mãn, tài nấu ăn của cậu chẳng có gì xuất sắc đâu.]
Tôi: "..."
Nhưng tin tốt là, cuốn cẩm nang sinh viên vừa cập nhật thêm điều thứ 7.
[7. Thần ba ma bốn, có thể thông âm dương.]
Cần nó nói sao!
Ngay lập tức, phía sau lại có thêm một dòng chữ nguệch ngoạc:
[Đốt sinh hi, để hương tỏa ra, chạm vào là có thể thông linh với ma.]
Xàm quá!
Tưởng tôi chưa xem "Linh Hồn Bán Độ" chắc?
Rõ ràng là "có thể kết nối với ma"!
Nhưng tôi vẫn tò mò tra thử từ "niết".
Thì ra là người c.h.ế.t thành ma, ma c.h.ế.t thành niết, niết c.h.ế.t thành hi, hi c.h.ế.t thành di, di c.h.ế.t thành vi.
(Cái đoạn này bé hổng hiểu các chị ơi cứu bé! QAQ)
Thì ra làm ma cũng có thể c.h.ế.t thêm lần nữa!
16
Đúng là Thượng Lục Lục nói không sai.**
Tài nấu ăn của tôi thật sự không ổn, đến nửa đêm phải chạy ra nhà vệ sinh vài lần. Lần cuối cùng xong xuôi, bên ngoài đã bắt đầu mưa, tiếng sấm rền vang, và những tia chớp khổng lồ thỉnh thoảng xé toạc bầu trời. Cơn bão đã được dự báo từ lâu, cuối cùng cũng đến.
Tôi lờ mờ quay trở lại phòng ngủ, bất chợt liếc thấy một cái bóng đen dài đứng bên cửa sổ. Tôi giật b.ắ.n người, nhưng sau đó chợt nhớ ra đó là ai.
"Mạc Hoang Niên, giữa đêm khuya không ngủ, anh đứng đây làm gì thế?"
Anh ta không động đậy, chỉ trả lời lạnh lùng: "Nhìn ra ngoài."
"Đêm hôm thế này, nhìn thấy gì được?"
Anh ta vừa giặt quần vừa kể câu chuyện của mình, bàn tay nắm chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.
"Lúc tổ chức tang lễ, cái hũ tro cốt của tôi bị đánh cắp."
Tôi không thể tin nổi: "Có thật không đấy?"
Giọng anh ta trở nên ủ rũ: "Không đậy kín hũ tro, chỉ cần một làn gió nhẹ thổi qua, hai bước là tan hết."
"Thật sự có chuyện đó sao?"
"Vậy nên giờ toàn bộ tháp Công Đức này là mộ của tôi."
"Quá đáng thật!"
"Họ luôn giam tôi ở đây, biến nơi này thành địa ngục của tôi."
"Tôi chưa nghe ai kể về chuyện này bao giờ!"
"Ơ hay! Cô là đang làm nền cho tôi đấy hả?!"
Anh ta đột nhiên nổi giận, chớp cái đã hiện ra ngay trước mặt tôi, rất gần, nghiến răng nghiến lợi.
Tôi sợ quá co rúm lại, lí nhí nói: "Nhưng mà anh... trông cũng đẹp trai phết đấy!"
13
Cuối cùng anh ta vẫn không nói lý do tại sao hũ tro của mình lại bị đánh cắp.
Vì anh ta giận rồi.
Anh ta cảm thấy tôi không nghiêm túc.
Buồn cười thật, ai mà gặp ma lại không chạy trối c.h.ế.t chứ!
Tôi cũng muốn chạy lắm.
Nhưng giờ không có tàu bè gì cả, làm sao mà qua sông được chứ?!
Khoan đã!
Sao lại không thể nhỉ?
Tôi bỗng hiểu ra câu "trước khi rời đảo" mà cô giáo nói là gì.
Đang cân nhắc tính khả thi của việc đó.
Thì lại thấy cuốn cẩm nang sinh viên hiện lên dòng cập nhật:
[5. Thanh kiếm đào có thể bay được, nhưng sẽ rất hao tổn pháp lực, hãy đảm bảo an toàn trước khi sử dụng. Nói ngắn gọn là cô không đủ trình đâu, bỏ ngay ý định đó đi!]
Câu sau rõ ràng là được thêm vào một cách vội vã, chữ xiêu vẹo.
Đang trêu tôi đấy hả?
Dường như để an ủi, quy tắc lại tiếp tục thêm một dòng nữa.
[6. Đừng hỏi về quá khứ của ma, chúng sẽ giận, và rất khó để dỗ.]
Cảm ơn nhé!
14
Anh ta ngồi quay lưng lại tôi, ở mép ban công, đôi chân dài đung đưa trong không trung.
Quần áo treo trên đó từ từ nhỏ từng giọt nước, theo cổ anh ta mà chảy xuống, từng giọt, từng giọt, như một cơn mưa riêng tư chỉ dành cho anh.
Thật u buồn.
Tôi gọi: "Mạc Hoang Niên."
Anh ta khẽ đáp: "Gì vậy?"
Tính tình tốt thật, dù giận cũng không bỏ mặc người ta.
"Anh phải đền quần cho tôi." Tôi nói.
"Hửm?" Anh ta quay lại nhìn, giọng cao lên, rõ ràng là không phục, "Tôi đã giặt sạch rồi mà!"
Tôi mở quần ra: "Nhưng anh dùng nước tẩy 84."
Anh ta: "..."
Tôi chỉ vào dòng chữ "axit mạnh" to tướng trên chai tẩy: "Mạc Hoang Niên, anh không biết đọc chữ à?"
Mặt anh ta đỏ bừng, lúng túng cãi lại: "Tôi, cô, tôi... chữ ở dương gian với âm giới... không giống nhau..."
Có lẽ xấu hổ quá, anh ta chưa nói xong đã biến mất cái vèo.
Mãi sau, mới từ từ hiện ra lại, ngập ngừng nói: "Tôi không có tiền, làm sao đền được?"
"Vậy lấy công chuộc tội đi." Tôi cười thầm, khoái chí như một con cáo.
Im lặng một lúc, anh ta khẽ đáp: "...Được."
Ma dễ bị lừa ghê.
15
Ma nấu ăn dở quá trời!
Còn suýt làm nổ cả cái nồi.
Ban đầu, anh ta tự tin tuyên bố sẽ cho tôi thấy tài nghệ nấu ăn của mình.
Tôi tin thật.
Kết quả là mười phút sau, anh ta lao ra khỏi bếp, hét lớn: "Chạy mau! Bếp sắp nổ rồi!"
Thế là tôi quyết định, để tôi ra tay.
Nhưng làm xong một bàn đầy đồ ăn mới phát hiện, âm dương khác biệt.
Là ma ở âm giới, anh ta không thể ăn được đồ ăn của dương gian.
Lơ là quá!
Tôi vội vàng nhắn tin cho Thượng Lục Lục:
[Làm sao để Mạc Hoang Niên có thể nếm được tài nghệ nấu ăn của tôi?]
Cô ấy trả lời: [Thần ba ma bốn, trước bàn thờ cắm bốn cây nhang, cúng cho anh ta.]
Một lúc sau, cô ấy lại nhắn thêm: [Hôm nay là ngày tốt, hợp với việc tự biết mình, tránh tự mãn, tài nấu ăn của cậu chẳng có gì xuất sắc đâu.]
Tôi: "..."
Nhưng tin tốt là, cuốn cẩm nang sinh viên vừa cập nhật thêm điều thứ 7.
[7. Thần ba ma bốn, có thể thông âm dương.]
Cần nó nói sao!
Ngay lập tức, phía sau lại có thêm một dòng chữ nguệch ngoạc:
[Đốt sinh hi, để hương tỏa ra, chạm vào là có thể thông linh với ma.]
Xàm quá!
Tưởng tôi chưa xem "Linh Hồn Bán Độ" chắc?
Rõ ràng là "có thể kết nối với ma"!
Nhưng tôi vẫn tò mò tra thử từ "niết".
Thì ra là người c.h.ế.t thành ma, ma c.h.ế.t thành niết, niết c.h.ế.t thành hi, hi c.h.ế.t thành di, di c.h.ế.t thành vi.
(Cái đoạn này bé hổng hiểu các chị ơi cứu bé! QAQ)
Thì ra làm ma cũng có thể c.h.ế.t thêm lần nữa!
16
Đúng là Thượng Lục Lục nói không sai.**
Tài nấu ăn của tôi thật sự không ổn, đến nửa đêm phải chạy ra nhà vệ sinh vài lần. Lần cuối cùng xong xuôi, bên ngoài đã bắt đầu mưa, tiếng sấm rền vang, và những tia chớp khổng lồ thỉnh thoảng xé toạc bầu trời. Cơn bão đã được dự báo từ lâu, cuối cùng cũng đến.
Tôi lờ mờ quay trở lại phòng ngủ, bất chợt liếc thấy một cái bóng đen dài đứng bên cửa sổ. Tôi giật b.ắ.n người, nhưng sau đó chợt nhớ ra đó là ai.
"Mạc Hoang Niên, giữa đêm khuya không ngủ, anh đứng đây làm gì thế?"
Anh ta không động đậy, chỉ trả lời lạnh lùng: "Nhìn ra ngoài."
"Đêm hôm thế này, nhìn thấy gì được?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.