Chương 4: Học Viện
Ferina
08/11/2024
Hai người có hẳn 1 giáo sư về ma pháp, đó là một trưởng lão của Ma Tháp - Cổ Đạt Ma
Một người giàu kinh nghiệm và là một pháp sư cấp 7 hay còn gọi là một Ma Đạo Sư.
- Ma pháp nguyên tố
Lửa: Gọi lửa, tạo ra ngọn lửa từ không khí, sử dụng lửa để phòng thủ hoặc tấn công.
Nước: Điều khiển nước, đóng băng, tạo ra sóng hay mưa bão.
Đất: Tạo địa chấn, điều khiển đất hoặc đá, tạo địa hình phòng thủ.
Gió: Điều khiển không khí, tạo ra bão, hoặc giúp nhân vật di chuyển nhanh hơn.
Về cơ bản, chúng ta sẽ lựa chọn thuộc tính bẩm sinh ưu tú nhất để rèn luyện. Ngoài ra còn có những người có năng lực đặc biệt giống như hồi phục hay khống chế tinh thần. Có thể ngoài kia còn có những người sở hữu năng lực đặc biệt, những người được thần linh ban phước mà chúng ta chưa biết. Không có ma pháp hay thuộc tính nào là vô dụng cả, chỉ là chúng ta chưa biết cách sử dụng mà thôi. Đặc điểm chung của tất cả ma pháp là chúng ta phải vận dụng đúng câu thần chú đó, chỉ khi niệm chú đúng, nó mới cho kết quả ta muốn.
Vị lão sư này thao thao bất tuyệt, còn rất nhiệt tình làm mẫu mô phỏng minh họa.
Huyền Phong giơ tay, lão sư ngừng lại.
- Lão sư, nếu như không cần niệm chú thì sao ?
Cổ Đạt Ma hơi ngây ra :" Ừm, có thể lí giải bằng cách lưu giữ ma pháp vào một vật chứa, sau đó khóa nó lại bằng một câu chú đơn giản rồi giải phóng nó khi cần chỉ bằng một chú đơn giản ?"
- Ý ta không phải vậy. Lão sư, ngài xem thử ?
Nói rồi, ngay từ khi hắn nhấc tay lên, 1 hỏa cầu liền xuất hiện.
Hắn làm lại lần nữa, nhấc tay lên, nhưng không có gì xuất hiện. Nhưng ngay khi hắn lật ngửa bàn tay, hỏa cầu lại xuất hiện.
- Đây là...
Cổ Đạt Ma ngây ngốc dần trở lên phấn khích.
- Hỏa cầu là một ma pháp đơn giản, có thể nhắm mắt ngài cũng làm được chứ ?
Thấy hắn hỏi, Cổ Đạt Ma gật đầu.
Nhưng ngay khi ông định gọi lên hỏa cầu đã bị hắn ngăn lại.
- Bản thân ngài đã ghi nhớ nó rồi, vậy tại sao còn phải niệm chú ?
Cổ Đạt Ma vô ý thức vẫn niệm chú hỏa cầu mới giật mình.
Ông dần thử lại.
- Cháy đi ?
Trên tay Cổ Đạt Ma xuất hiện một ngọn lửa. Lão đầu trên miệng dần nở nụ cười thích thú.
- Với người như ngài vừa có điểm khó, vừa có điểm dễ. Những ma pháp khác đều đã được ngài ghi nhớ, vốn có sẽ rộng hơn. Linh Nhi thì khác, nàng mới khởi đầu, vốn cũng sẽ hạn hẹp, có điều, nếu xét về tốc độ học hỏi, Linh Nhi sẽ nhanh hơn ngài, ngài sẽ gặp khó khăn vì thói quen của mình.
Cổ Đạt Ma hiểu điều hắn nói, khi bản thân đang nghĩ tới 1 ma pháp và thói quen niệm chú, nhưng khi thay đổi sang một ma pháp khác, ông sẽ bị rối và vô thức phá vỡ luôn ma pháp cũ, cả hai đều sẽ không đi đến đâu.
Cổ Đạt Ma gật gù, sau cùng lại nói với hắn :" Nhưng cách thức này không hợp với đa số. Nó chỉ hợp với những thiên tài này giống như 2 người"
- Lão sư, tại sao cho là như vậy ?
Hắn hơi không hiểu, hỏi ngược lại Cổ Đạt Ma.
- Tiểu thiếu gia, công chúa, 2 người hơn người, đương nhiên sẽ không hiểu. Khi niệm chú hay theo cách của người, tinh thần của chúng ta đều sẽ chịu một áp lực đè lên, mà niệm chú kì thực giống như cách mà chúng ta giải phóng áp lực đó, niệm chú cho chúng ta một khoảng thời gian nghỉ giữa các chú pháp, giảm thiểu đi hao tổn và gánh nặng phải chịu. Mà giống như hai người, ta gọi là thiên tài, bởi vì cách vận hành của cả hai đạt đến mức giống như bản năng mà vận dụng, gánh nặng đó tự ắt sẽ biến mất. Nhưng ma pháp càng phức tạp, hai người vẫn sẽ chịu một áp lực tương tự.
Huyền Phong gật đầu.
- Lão sư, vậy theo ngài một người bình thường chồng chất được bao nhiêu cường hóa ?
- Ừm, một người bình thường sao ? Ước chừng khoảng 20. Vượt quá con số này sẽ không còn có lợi. Nhưng nếu cơ thể chúng ta mạnh mẽ hơn thì số lượng cũng lớn hơn.
- Nếu đánh đổi thì sao ?
- Đánh đổi ? Nếu chấp nhận cả các tác dụng phụ khác để thúc đẩy một loại năng lực nào đó, có lẽ chừng 50, nhưng hai người cũng biết đấy, có thể sẽ chết.
Cổ Đạt Ma vội vàng đưa tay ra ngăn chặn.
- Công chúa, thiếu gia, hai người hôm nay vẫn là nghỉ ngơi trước, ta còn có vấn đề cần nghiên cứu kĩ lưỡng.
Nói rồi, Cổ Đạt Ma giống như sợ bị hai người giữ lại, bản thân liền xách đồ bỏ chạy.
Ban đầu nhận lời chỉ dạy hai người cũng vì mến tài, không ngờ chính bản thân mới là người có được thu hoạch lớn.
Hai người nhìn nhau phì cười.
Về cơ bản thì Linh Nhi đều đã biết, hắn giúp nàng tối ưu thêm cách vận dụng và một số thủ đoạn mà thôi.
Thoáng cái đã trải qua một năm.
Tô Đại Nguyệt đã đăng kí danh sách vào học viện từ lâu, cả hai cũng chỉ cần tới đó điểm danh nữa mà thôi.
Những ngôi nhà gần học viện dần có chủ, những người còn lại chỉ có thể ở kí túc bên trong học viện, cho dù có sang trọng thì cảm giác vẫn không thoải mái được so với bên ngoài.
Long Linh Nhi, Long Ngọc Nhi không hổ là chị em sinh đôi, nếu không phải Linh Nhi ở cùng hắn trong một năm này, hắn sợ rằng cũng không phân biệt nổi hai người. Thứ duy nhất trừ hệ thống giúp hắn phân biệt bây giờ chính là cảm giác.
Tính cách của Linh Nhi cũng dịu hơn so với em mình, cũng là ảnh hưởng của Huyền Phong trong một năm này.
Đó cũng là hai người với thân phận cao nhất trong học viện kì này.
Thành viên thuộc Tứ Bảo Kiếm gia tộc cũng có mặt đầy đủ, lần lượt :
1 người Trần gia
3 người Cung gia
3 người Hồng gia
3 người Diệp gia
Đây cũng là lần hiếm hoi có thành viên của Trần gia tham gia học viện.
Có thể nói Trần gia trước đây có thể cao ngạo với câu nói " Trong khi các ngươi ăn chơi nhảy múa ở thủ đô thì ta đã đánh nhau ngoài chiến trường ".
- Linh Nhi, anh có tội gì với em gái em sao ?
Huyền Phong bất lực, cầu cứu Linh Nhi. Long Ngọc Nhi nhìn hắn như nhìn thâm thù đại hận trước mắt không thể bỏ qua.
Tân học viên sẽ chọn lựa con đường mà mình sẽ đi : Chiến Binh hoặc Pháp Sư.
Để cho công bằng, các tân học viên sẽ bốc thăm ngẫu nhiên lớp của mình.
Linh Nhi thấy bất ngờ khi hắn lại không gia nhập lớp Pháp Sư, có điều nàng cũng không hỏi nhiều, nhất là ở nơi đông người thế này.
Pháp sư có 5 lớp học. Chiến binh lại có tới 12 lớp.
Long Linh Nhi, Long Ngọc Nhi đều vào chung một lớp thứ nhất Pháp Sư hệ. Huyền Phong vào lớp thứ nhất Chiến Binh hệ.
Mỗi lớp có 30 học viên.
Học viện có quy định thi đua tranh đấu rõ ràng.
Trước tiên là đơn đấu, các học viên có thể thách đấu nhau, thách đấu tự do, có thể đặt cược hoặc từ chối đặt cược, từ chối thách đấu. Người chiến thắng sẽ nhận được 1 điểm danh dự, người thất bại sẽ bị trừ 1 điểm danh dự. Hòa không bị trừ điểm. 10 người có điểm danh dự cao nhất sẽ được vinh danh ở Bảng Vinh Danh,mỗi tháng nhận được một khoản tiền thưởng cũng như có thêm một số quyền lợi và quà tặng.
1 điểm danh dự = 10 đồng vàng.
Người bị âm điểm sẽ phải nộp tiền phạt tương ứng.
Mỗi 3 tháng những lớp của phái hệ khác nhau sẽ thách đấu lẫn nhau. Lớp chiến thắng dành được những dược phẩm bồi dưỡng của lớp thua cuộc. Nếu như thất bại mà không có vật tư sẽ chuyển hóa thành 3000 đồng vàng.
Huyền Phong rất nhanh được vây quanh, những thành viên của lớp thứ nhất.
Ngoài hắn, trong lớp không còn thành viên nào thuộc Tứ Bảo Kiếm.
- Tôi muốn thách đấu cậu ta.
Thanh âm vang vọng từ phía sau hắn.
" Hình như nghe thấy ở đâu rồi ?"
Huyền Phong thầm nghĩ. Khi nàng ta đi tới trước mặt, hắn mới nhớ ra.
Không nghĩ tới vừa mới gia nhập học viện, nàng ta đã thách đấu hắn rồi.
- Cung Yến Bình của Cung gia thách đấu Trần Huyền Phong của Trần gia !
- Ta từ chối. Không rảnh.
Huyền Phong chẳng quan tâm.Cung Yến Bình trừng mắt nhìn hắn, nhưng ngoài vậy ra, nàng ta chẳng thể làm gì hơn.
- Chị, sao hắn lại dây dưa với nữ nhân khác rồi ?
Long Ngọc Nhi nhìn cảnh tượng trước mắt, lại tăng thêm phần ghét bỏ mà nhắm vào Huyền Phong.
Linh Nhi nhìn sang phía hắn, hắn lại không để nữ nhân kia vào trong mắt, nhưng Ngọc Nhi lại chạy qua bên đó rồi.
- Này, sao anh có thể dây dưa với nữ nhân khác thế hả ?
" Chua thế này thì không thể nào là Linh Nhi được "
Hắn còn chưa quay lại đã thở dài. May thay, Linh Nhi đã tới cứu thua một bàn trông thấy, nàng kéo Long Ngọc Nhi lại.
- Để tránh sự việc đi xa hơn, ta sẽ giải quyết nó trong 1 lần. Nếu như ngươi có thể thắng ta, mọi chuyện đều tùy ý ngươi nói.
Rất nhanh, 2 bên liền kéo nhau đi tới sân đấu tập, một vị giáo sư đứng ra làm trọng tài.
- Người mất khả năng chiến đấu được tính là thua ! Ngoài ra, không có bất cứ luật nào hết !
Hai người đối diện nhìn nhau. Cung Yến Bình cầm theo một thanh trọng kiếm, lưỡi kiếm đen, bản to, còn cao hơn người nàng ta.
- Bắt đầu !
Tưởng chừng sẽ là một trận đấu hấp dẫn, thế nhưng ai cũng đã lầm.
Cung Yến Bình còn chưa kịp vung kiếm, Huyền Phong đã phóng đến trước mặt nàng ta, một cước đạp thẳng vào thân kiếm thật mạnh !
Phanh !
Cung Yến Bình như diều đứt dây bắn ngược trở ra, dẫu ghì lưỡi kiếm xuống mặt đất cũng không khiến nàng ta bay chậm lại bao nhiêu.
- Quá chậm !
Cung Yến Bình vừa ghì được lại, hắn đã xuất hiện bên cạnh rồi.
Phanh !
Có thể thấy, hắn cố ý đạp vào thân kiếm, Cung Yến Bình không kịp phản ứng, thanh kiếm văng lên xoay vòng, còn bản thân nàng bị bắn văng sang một bên.
Huyền Phong nắm lấy chuôi kiếm, cả người cả kiếm vọt tới.
- Dừng !
Lưỡi kiếm chỉ còn cách cổ Cung Yến Bình một sợi tóc.
- Huyền Phong thắng !
Sau tuyên bố của giáo sư, ai nấy đều ngơ ngác. Một trận đấu quá chóng vánh, chỉ mất 3 giây cuộc đời. Có người vừa ngáp, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
Cung Yến Bình cả người run rẩy, còn muốn phản kháng, nhưng cả người tê dại, mất đi cảm giác.
- Này, anh...
- Ngọc Nhi, yên lặng.
Linh Nhi lên tiếng trấn át em gái mình.
- Chị à, nhưng mà...,
- Nếu không phải anh ấy cố đánh vào thân kiếm, cô ta sẽ không chỉ đơn giản là nằm ở đó đâu. Có phải em quên rồi không ? Kĩ thuật Trần gia được đúc kết từ trên chiến trường, đó là kĩ năng giết người !
Nói đến đây, Long Ngọc Nhi liền nín lặng. Trần gia không tham gia vào những học viện cao cấp hơn, điều đó không cần thiết khi mà bọn họ học hỏi trên chiến trường. Những con người sống sót và trở về nhà, có ai yếu đâu ? Ác Ma Chiến Trường, không phải số lượng áp đảo, mà chính là lấy một địch vạn, càng đánh càng mạnh, giống như những cỗ máy chiến tranh vậy.
- Đời này gia chủ Trần gia cũng chỉ có 1 người vợ và 3 đứa con, em nghĩ bọn họ sẽ để con mình chết trên chiến trường nữa sao ?
3 đứa trẻ mới đang phát triển, nhưng không có gì nói rằng tương lai chúng sẽ kém hơn cha chúng cả.
- Nếu là chuyện của anh ấy, để tự anh ấy giải quyết.
Long Linh Nhi cảnh cáo, Long Ngọc Nhi cúi mặt khẽ gật :" Em biết rồi "
Huyền Phong quay người :" Còn ai muốn thử nữa không ?"
Nhìn hắn ra tay như vậy, người ta còn là nữ nhân còn bị hắn đánh như vậy, có ai nguyện ý muốn thử ?
Một người giàu kinh nghiệm và là một pháp sư cấp 7 hay còn gọi là một Ma Đạo Sư.
- Ma pháp nguyên tố
Lửa: Gọi lửa, tạo ra ngọn lửa từ không khí, sử dụng lửa để phòng thủ hoặc tấn công.
Nước: Điều khiển nước, đóng băng, tạo ra sóng hay mưa bão.
Đất: Tạo địa chấn, điều khiển đất hoặc đá, tạo địa hình phòng thủ.
Gió: Điều khiển không khí, tạo ra bão, hoặc giúp nhân vật di chuyển nhanh hơn.
Về cơ bản, chúng ta sẽ lựa chọn thuộc tính bẩm sinh ưu tú nhất để rèn luyện. Ngoài ra còn có những người có năng lực đặc biệt giống như hồi phục hay khống chế tinh thần. Có thể ngoài kia còn có những người sở hữu năng lực đặc biệt, những người được thần linh ban phước mà chúng ta chưa biết. Không có ma pháp hay thuộc tính nào là vô dụng cả, chỉ là chúng ta chưa biết cách sử dụng mà thôi. Đặc điểm chung của tất cả ma pháp là chúng ta phải vận dụng đúng câu thần chú đó, chỉ khi niệm chú đúng, nó mới cho kết quả ta muốn.
Vị lão sư này thao thao bất tuyệt, còn rất nhiệt tình làm mẫu mô phỏng minh họa.
Huyền Phong giơ tay, lão sư ngừng lại.
- Lão sư, nếu như không cần niệm chú thì sao ?
Cổ Đạt Ma hơi ngây ra :" Ừm, có thể lí giải bằng cách lưu giữ ma pháp vào một vật chứa, sau đó khóa nó lại bằng một câu chú đơn giản rồi giải phóng nó khi cần chỉ bằng một chú đơn giản ?"
- Ý ta không phải vậy. Lão sư, ngài xem thử ?
Nói rồi, ngay từ khi hắn nhấc tay lên, 1 hỏa cầu liền xuất hiện.
Hắn làm lại lần nữa, nhấc tay lên, nhưng không có gì xuất hiện. Nhưng ngay khi hắn lật ngửa bàn tay, hỏa cầu lại xuất hiện.
- Đây là...
Cổ Đạt Ma ngây ngốc dần trở lên phấn khích.
- Hỏa cầu là một ma pháp đơn giản, có thể nhắm mắt ngài cũng làm được chứ ?
Thấy hắn hỏi, Cổ Đạt Ma gật đầu.
Nhưng ngay khi ông định gọi lên hỏa cầu đã bị hắn ngăn lại.
- Bản thân ngài đã ghi nhớ nó rồi, vậy tại sao còn phải niệm chú ?
Cổ Đạt Ma vô ý thức vẫn niệm chú hỏa cầu mới giật mình.
Ông dần thử lại.
- Cháy đi ?
Trên tay Cổ Đạt Ma xuất hiện một ngọn lửa. Lão đầu trên miệng dần nở nụ cười thích thú.
- Với người như ngài vừa có điểm khó, vừa có điểm dễ. Những ma pháp khác đều đã được ngài ghi nhớ, vốn có sẽ rộng hơn. Linh Nhi thì khác, nàng mới khởi đầu, vốn cũng sẽ hạn hẹp, có điều, nếu xét về tốc độ học hỏi, Linh Nhi sẽ nhanh hơn ngài, ngài sẽ gặp khó khăn vì thói quen của mình.
Cổ Đạt Ma hiểu điều hắn nói, khi bản thân đang nghĩ tới 1 ma pháp và thói quen niệm chú, nhưng khi thay đổi sang một ma pháp khác, ông sẽ bị rối và vô thức phá vỡ luôn ma pháp cũ, cả hai đều sẽ không đi đến đâu.
Cổ Đạt Ma gật gù, sau cùng lại nói với hắn :" Nhưng cách thức này không hợp với đa số. Nó chỉ hợp với những thiên tài này giống như 2 người"
- Lão sư, tại sao cho là như vậy ?
Hắn hơi không hiểu, hỏi ngược lại Cổ Đạt Ma.
- Tiểu thiếu gia, công chúa, 2 người hơn người, đương nhiên sẽ không hiểu. Khi niệm chú hay theo cách của người, tinh thần của chúng ta đều sẽ chịu một áp lực đè lên, mà niệm chú kì thực giống như cách mà chúng ta giải phóng áp lực đó, niệm chú cho chúng ta một khoảng thời gian nghỉ giữa các chú pháp, giảm thiểu đi hao tổn và gánh nặng phải chịu. Mà giống như hai người, ta gọi là thiên tài, bởi vì cách vận hành của cả hai đạt đến mức giống như bản năng mà vận dụng, gánh nặng đó tự ắt sẽ biến mất. Nhưng ma pháp càng phức tạp, hai người vẫn sẽ chịu một áp lực tương tự.
Huyền Phong gật đầu.
- Lão sư, vậy theo ngài một người bình thường chồng chất được bao nhiêu cường hóa ?
- Ừm, một người bình thường sao ? Ước chừng khoảng 20. Vượt quá con số này sẽ không còn có lợi. Nhưng nếu cơ thể chúng ta mạnh mẽ hơn thì số lượng cũng lớn hơn.
- Nếu đánh đổi thì sao ?
- Đánh đổi ? Nếu chấp nhận cả các tác dụng phụ khác để thúc đẩy một loại năng lực nào đó, có lẽ chừng 50, nhưng hai người cũng biết đấy, có thể sẽ chết.
Cổ Đạt Ma vội vàng đưa tay ra ngăn chặn.
- Công chúa, thiếu gia, hai người hôm nay vẫn là nghỉ ngơi trước, ta còn có vấn đề cần nghiên cứu kĩ lưỡng.
Nói rồi, Cổ Đạt Ma giống như sợ bị hai người giữ lại, bản thân liền xách đồ bỏ chạy.
Ban đầu nhận lời chỉ dạy hai người cũng vì mến tài, không ngờ chính bản thân mới là người có được thu hoạch lớn.
Hai người nhìn nhau phì cười.
Về cơ bản thì Linh Nhi đều đã biết, hắn giúp nàng tối ưu thêm cách vận dụng và một số thủ đoạn mà thôi.
Thoáng cái đã trải qua một năm.
Tô Đại Nguyệt đã đăng kí danh sách vào học viện từ lâu, cả hai cũng chỉ cần tới đó điểm danh nữa mà thôi.
Những ngôi nhà gần học viện dần có chủ, những người còn lại chỉ có thể ở kí túc bên trong học viện, cho dù có sang trọng thì cảm giác vẫn không thoải mái được so với bên ngoài.
Long Linh Nhi, Long Ngọc Nhi không hổ là chị em sinh đôi, nếu không phải Linh Nhi ở cùng hắn trong một năm này, hắn sợ rằng cũng không phân biệt nổi hai người. Thứ duy nhất trừ hệ thống giúp hắn phân biệt bây giờ chính là cảm giác.
Tính cách của Linh Nhi cũng dịu hơn so với em mình, cũng là ảnh hưởng của Huyền Phong trong một năm này.
Đó cũng là hai người với thân phận cao nhất trong học viện kì này.
Thành viên thuộc Tứ Bảo Kiếm gia tộc cũng có mặt đầy đủ, lần lượt :
1 người Trần gia
3 người Cung gia
3 người Hồng gia
3 người Diệp gia
Đây cũng là lần hiếm hoi có thành viên của Trần gia tham gia học viện.
Có thể nói Trần gia trước đây có thể cao ngạo với câu nói " Trong khi các ngươi ăn chơi nhảy múa ở thủ đô thì ta đã đánh nhau ngoài chiến trường ".
- Linh Nhi, anh có tội gì với em gái em sao ?
Huyền Phong bất lực, cầu cứu Linh Nhi. Long Ngọc Nhi nhìn hắn như nhìn thâm thù đại hận trước mắt không thể bỏ qua.
Tân học viên sẽ chọn lựa con đường mà mình sẽ đi : Chiến Binh hoặc Pháp Sư.
Để cho công bằng, các tân học viên sẽ bốc thăm ngẫu nhiên lớp của mình.
Linh Nhi thấy bất ngờ khi hắn lại không gia nhập lớp Pháp Sư, có điều nàng cũng không hỏi nhiều, nhất là ở nơi đông người thế này.
Pháp sư có 5 lớp học. Chiến binh lại có tới 12 lớp.
Long Linh Nhi, Long Ngọc Nhi đều vào chung một lớp thứ nhất Pháp Sư hệ. Huyền Phong vào lớp thứ nhất Chiến Binh hệ.
Mỗi lớp có 30 học viên.
Học viện có quy định thi đua tranh đấu rõ ràng.
Trước tiên là đơn đấu, các học viên có thể thách đấu nhau, thách đấu tự do, có thể đặt cược hoặc từ chối đặt cược, từ chối thách đấu. Người chiến thắng sẽ nhận được 1 điểm danh dự, người thất bại sẽ bị trừ 1 điểm danh dự. Hòa không bị trừ điểm. 10 người có điểm danh dự cao nhất sẽ được vinh danh ở Bảng Vinh Danh,mỗi tháng nhận được một khoản tiền thưởng cũng như có thêm một số quyền lợi và quà tặng.
1 điểm danh dự = 10 đồng vàng.
Người bị âm điểm sẽ phải nộp tiền phạt tương ứng.
Mỗi 3 tháng những lớp của phái hệ khác nhau sẽ thách đấu lẫn nhau. Lớp chiến thắng dành được những dược phẩm bồi dưỡng của lớp thua cuộc. Nếu như thất bại mà không có vật tư sẽ chuyển hóa thành 3000 đồng vàng.
Huyền Phong rất nhanh được vây quanh, những thành viên của lớp thứ nhất.
Ngoài hắn, trong lớp không còn thành viên nào thuộc Tứ Bảo Kiếm.
- Tôi muốn thách đấu cậu ta.
Thanh âm vang vọng từ phía sau hắn.
" Hình như nghe thấy ở đâu rồi ?"
Huyền Phong thầm nghĩ. Khi nàng ta đi tới trước mặt, hắn mới nhớ ra.
Không nghĩ tới vừa mới gia nhập học viện, nàng ta đã thách đấu hắn rồi.
- Cung Yến Bình của Cung gia thách đấu Trần Huyền Phong của Trần gia !
- Ta từ chối. Không rảnh.
Huyền Phong chẳng quan tâm.Cung Yến Bình trừng mắt nhìn hắn, nhưng ngoài vậy ra, nàng ta chẳng thể làm gì hơn.
- Chị, sao hắn lại dây dưa với nữ nhân khác rồi ?
Long Ngọc Nhi nhìn cảnh tượng trước mắt, lại tăng thêm phần ghét bỏ mà nhắm vào Huyền Phong.
Linh Nhi nhìn sang phía hắn, hắn lại không để nữ nhân kia vào trong mắt, nhưng Ngọc Nhi lại chạy qua bên đó rồi.
- Này, sao anh có thể dây dưa với nữ nhân khác thế hả ?
" Chua thế này thì không thể nào là Linh Nhi được "
Hắn còn chưa quay lại đã thở dài. May thay, Linh Nhi đã tới cứu thua một bàn trông thấy, nàng kéo Long Ngọc Nhi lại.
- Để tránh sự việc đi xa hơn, ta sẽ giải quyết nó trong 1 lần. Nếu như ngươi có thể thắng ta, mọi chuyện đều tùy ý ngươi nói.
Rất nhanh, 2 bên liền kéo nhau đi tới sân đấu tập, một vị giáo sư đứng ra làm trọng tài.
- Người mất khả năng chiến đấu được tính là thua ! Ngoài ra, không có bất cứ luật nào hết !
Hai người đối diện nhìn nhau. Cung Yến Bình cầm theo một thanh trọng kiếm, lưỡi kiếm đen, bản to, còn cao hơn người nàng ta.
- Bắt đầu !
Tưởng chừng sẽ là một trận đấu hấp dẫn, thế nhưng ai cũng đã lầm.
Cung Yến Bình còn chưa kịp vung kiếm, Huyền Phong đã phóng đến trước mặt nàng ta, một cước đạp thẳng vào thân kiếm thật mạnh !
Phanh !
Cung Yến Bình như diều đứt dây bắn ngược trở ra, dẫu ghì lưỡi kiếm xuống mặt đất cũng không khiến nàng ta bay chậm lại bao nhiêu.
- Quá chậm !
Cung Yến Bình vừa ghì được lại, hắn đã xuất hiện bên cạnh rồi.
Phanh !
Có thể thấy, hắn cố ý đạp vào thân kiếm, Cung Yến Bình không kịp phản ứng, thanh kiếm văng lên xoay vòng, còn bản thân nàng bị bắn văng sang một bên.
Huyền Phong nắm lấy chuôi kiếm, cả người cả kiếm vọt tới.
- Dừng !
Lưỡi kiếm chỉ còn cách cổ Cung Yến Bình một sợi tóc.
- Huyền Phong thắng !
Sau tuyên bố của giáo sư, ai nấy đều ngơ ngác. Một trận đấu quá chóng vánh, chỉ mất 3 giây cuộc đời. Có người vừa ngáp, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
Cung Yến Bình cả người run rẩy, còn muốn phản kháng, nhưng cả người tê dại, mất đi cảm giác.
- Này, anh...
- Ngọc Nhi, yên lặng.
Linh Nhi lên tiếng trấn át em gái mình.
- Chị à, nhưng mà...,
- Nếu không phải anh ấy cố đánh vào thân kiếm, cô ta sẽ không chỉ đơn giản là nằm ở đó đâu. Có phải em quên rồi không ? Kĩ thuật Trần gia được đúc kết từ trên chiến trường, đó là kĩ năng giết người !
Nói đến đây, Long Ngọc Nhi liền nín lặng. Trần gia không tham gia vào những học viện cao cấp hơn, điều đó không cần thiết khi mà bọn họ học hỏi trên chiến trường. Những con người sống sót và trở về nhà, có ai yếu đâu ? Ác Ma Chiến Trường, không phải số lượng áp đảo, mà chính là lấy một địch vạn, càng đánh càng mạnh, giống như những cỗ máy chiến tranh vậy.
- Đời này gia chủ Trần gia cũng chỉ có 1 người vợ và 3 đứa con, em nghĩ bọn họ sẽ để con mình chết trên chiến trường nữa sao ?
3 đứa trẻ mới đang phát triển, nhưng không có gì nói rằng tương lai chúng sẽ kém hơn cha chúng cả.
- Nếu là chuyện của anh ấy, để tự anh ấy giải quyết.
Long Linh Nhi cảnh cáo, Long Ngọc Nhi cúi mặt khẽ gật :" Em biết rồi "
Huyền Phong quay người :" Còn ai muốn thử nữa không ?"
Nhìn hắn ra tay như vậy, người ta còn là nữ nhân còn bị hắn đánh như vậy, có ai nguyện ý muốn thử ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.