Chẳng Phải Anh Hùng

Chương 3: Long Linh Nhi

Ferina

08/11/2024

' Ting, thống kê vật phẩm đã thu thập được:

732 triệu đồng vàng

Quặng thần bí x1

Kiếm x5

Khiên x2

Giáp x 7

Cung x2

Thương x3

Dao găm x2

Dược phẩm hết hạn x312

Quần áo mục nát x76

Ma Tinh Thạch Cao Cấp x 213

Chủ nhân nhận được một đề xuất '

Hắn liền xem thử đề xuất của hệ thống.

' Đề xuất trao đổi :

Vật phẩm yêu cầu bao gồm :

Quặng thần bí x1

Kiếm x5

Khiên x2

Giáp x 7

Cung x2

Thương x3

Dao găm x2

Ma Tinh Thạch Cao Cấp x 213

100 triệu đồng vàng

Vật phẩm nhận được : Vũ khí cấp thần thoại tự chọn '

- Đổi, chấp nhận !

Hắn liền hứng thú, nhìn vào danh mục chọn.

Loại vũ khí ?

Chỉ số ưu tiên ?

Kĩ năng chủ động độc nhất ?

Kĩ năng bị động độc nhất ?

Huyền Phong thao tác thành thục, giống như hắn chờ ngày này lâu lắm rồi.

Loại vũ khí : Đao

Chỉ số ưu tiên : Xuyên Phá

Kĩ năng chủ động độc nhất : Toái Tinh Hà

Chém ra một đao cực mạnh gây sát thương phạm vi, mục tiêu ở khu vực trung tâm chịu thương tổn gấp đôi.

Kĩ năng bị động độc nhất : Đoạt Hồn

Hấp thụ vĩnh viễn 10% sức mạnh của mục tiêu đã bị vũ khí này tiêu diệt.

Một thanh đao thẳng dài, nó giống như trường kiếm nhưng chỉ có một lưỡi, mũi vát nhọn, thân đao mang màu đen kì dị, lưỡi đao tương phản với thân đao, sắc ngọt và sáng loáng mang theo cảm giác rợn tóc gáy. Nếu không rút thanh đao ra khỏi vỏ, nó chẳng khác nào một món vũ khí bình thường, không có điểm gì nổi bật.

' Ting, kích hoạt Vũ Khí Chuyên Dụng'

Huyền Phong thức giấc, như thường lệ, mẹ hắn đã dậy từ lúc nào, ánh mắt hiền dịu chiều chuộng con trai.

" Nào, bé cưng, nói cho mẹ nghe, rốt cuộc hôm qua con đã làm gì ?"

Huyền Phong chột dạ, hắn ngước lên nhìn mẹ mình :" Ách, mẹ à, con có làm gì đâu ah ?"

Nàng khẽ cười, xoa đầu hắn :" Thằng bé này, con không làm gì mà khiến đứa bé ấy cứ bắt con chịu trách nhiệm à ?"

Huyền Phong ngơ ra, rồi hắn mới nhớ đến vụ hồi chiều :" Khụ...con cũng đâu có làm gì đâu ah ? Là con bé đó đánh người ta thật mà ?"

Lý Thu Thủy cười cười, nàng vẫn đang lắng nghe :" Ừ thì...sau đó tên to béo đó có ý đồ với A Thất và A Cửu, con để bọn họ đánh cho đã đời mà thôi "

Nàng phì cười, cũng không hề trách mắng hắn.



- Ừm, có lẽ mẹ hiểu rồi. Chỉ là đứa trẻ đó lại cứ bắt con chịu trách nhiệm, mẹ hiếu kì mà thôi.

Nàng châm chọc hắn, Huyền Phong dụi dụi vào bầu ngực mềm mại của nàng :" Mẹ, vậy chuyện của anh thế nào rồi ?"

- Hửm, anh trai con sao, chúng ta cũng chỉ là trao đổi qua lại một chút thôi, tiện đường cho đôi bên qua lại, còn muốn bàn về hôn sự, khi nào trở về rồi mới nói với cha con.

Nàng xoa đầu hắn, thở dài :" Ngược lại là con đấy.."

Huyền Phong ngờ vực, ngước lên nhìn mẹ, người lộ rõ vẻ không vui.

- Ân, con có chuyện gì sao ?

- Haizzz, từ khi chưa sinh ra, con đã có 1 mối hôn sự với hoàng gia rồi, sắp tới đây con cũng sẽ được gặp thôi.

Nàng hôn lên trán hắn. Không phải nàng không phản đối, nhưng ngay cả chồng nàng cũng không thể. Đối phương là hoàng gia, là công chúa. Nàng nên cảm thấy vinh hạnh mới phải. Nhưng một người mẹ như nàng nào muốn đứa con của mình bị sắp đặt một cuộc hôn nhân ngay từ khi chúng còn chưa ra đời.

Có lẽ cũng vì vậy mà cha mẹ đều chiếu cố hắn hơn hẳn anh chị. Ít nhất, họ có quyền tự do lựa chọn người sẽ đồng hành với mình ở nửa đời còn lại.

- Mẹ, không sao đâu mà...

Huyền Phong an ủi nàng.

- Nếu như không phải là con, người đó có thể là anh hoặc chị, con sẽ cảm thấy mình có lỗi mất, hơn nữa anh chị đều rất thương con.

Nàng nhìn con trai, không biết nên nói gì cho phải. Những đứa con của nàng đều rất thông minh, nó khiến nàng vừa bất lực, vừa thương xót.

- Mẹ, con còn rất nhiều thời gian mà, biết đâu chừng sau này hoàng đế thấy không hợp, liền đổi ý thì sao ?

Lý Thu Thủy cũng không nói gì, nàng chỉ gật đầu, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve.

Cũng không phải chỉ có mỗi Trần gia có liên hôn như vậy, những nhà khác cũng chẳng thể tránh được sự sắp xếp như thế, lôi kéo hoặc là chèn ép, hạn chế sức ảnh hưởng. Gia tộc hắn thực chất sức mạnh chỉ đến từ dòng chính, những người trực tiếp kế thừa huyết mạch tiến lên ngôi vị gia chủ, còn lại đều sẽ bị thui chột đi năng lực đời sau. Nhưng khác với những nhà khác, dòng chính trong gia tộc lại là những người tiên phong đi đầu, tỉ lệ tử vong nơi sa trường cũng cao hơn hẳn. Nó giống như một lời nguyền vậy, khiến gia tộc luôn sản sinh ra những con người mạnh mẽ nhưng lại không thể phát triển về số lượng nhân lực .

- Phu nhân, người có khách ạ!

A Tứ lên tiếng, Lý Thu Thủy cũng dẫn hắn đi tới phòng trà của khách sạn.

- Xin chào Trần phu nhân, cuối cùng cũng có cơ hội gặp mặt vị phu nhân thần bí nhất đế quốc rồi.

Lý Thu Thủy và Huyền Phong cúi đầu, bọn họ cũng không cần quỳ xuống. Đó là đặc quyền hoàng đế đã ban cho gia tộc.

Nếu nói mẹ hắn thanh nhã, vậy người phụ nữ trước mặt này chính là biểu tượng của sự trang trọng, quyền quý.

- Hoàng hậu quá lời rồi.

Tô Đại Nguyệt cười, lắc đầu :" Hay tin phu nhân ở đây, ta liền dẫn Linh Nhi tới rồi. Ngươi và ta đều không lỡ, nhưng mà cũng chẳng phải do chúng ta quyết định, chi bằng để đám trẻ sớm gặp nhau chút ah "

Tô Đại Nguyệt nhìn tới Huyền Phong mà cảm thán.

- Ầy, đến lựa chọn của mình ta còn không thể làm được, thật ghen tị với Trần phu nhân.

Không khí có phần ảm đạm.

- Mẹ, hoàng hậu, ta có thể dẫn công chúa ra ngoài hay không?

Tô Đại Nguyệt nhìn hắn, hơi bất ngờ, xong cũng gật đầu :" Đi đi, chú ý an toàn chút "

Nàng không quên nhắc nhở. Không nghĩ tới vị hoàng hậu này cũng có thói quen như vậy, hẳn là vị công chúa này cũng rất được nàng cưng chiều.

- Vâng.

Hắn chủ động nắm lấy tay Long Linh Nhi, dắt nàng ra ngoài.

- Ta là Long Linh Nhi, ngươi có thể gọi là Linh Nhi được rồi.

Long Linh Nhi chủ động lên tiếng, hắn khẽ gật :" Trần Huyền Phong, ngươi gọi Huyền Phong được rồi. Mẹ cũng nói với ta về chuyện hôn sự rồi."

- Vậy...ngươi thấy thế nào ?

Long Linh Nhi hỏi hắn.

Huyền Phong trầm ngâm, rồi cũng cho nàng câu trả lời :" Không thấy thế nào hết, chúng ta đều không có quyền quyết định, chỉ có thể tận tâm tận sức mà thôi. "

- Vậy ngươi lại thấy ta thế nào ?

- Tương lai chắc chắn là nữ nhân tuyệt sắc.

- Ngươi còn chưa nhìn...

- Không, là ta tin tưởng chắc chắn là như vậy.

Hắn quay lại, cười mỉm.

- Mới qua còn hâm mộ anh trai, không ngờ ta lại là người có vợ còn sớm hơn cả anh mình.

Huyền Phong cảm thán.

- Hừm, chúng ta cũng chưa kết hôn.

Long Linh Nhi hơi ngượng ngùng.

- Trừ khi hoàng đế đổi ý, còn lại khó mà thay đổi. Chi bằng làm quen trước vẫn hơn, ta cảm thấy hoàng hậu hay mẹ ta làm vậy cũng không sai. Ít nhất thì ta còn biết mình sẽ lấy ai, như thế nào, ít nhất thì cũng có hiểu biết về đối phương.

Long Linh Nhi gật gật gù gù, chẳng giống với độ tuổi này nên có. Hắn quên mất chính mình cũng đang như vậy ah.



- Linh Nhi, có ai nói ngươi cười lên sẽ rất đẹp hay chưa ?

Long Linh Nhi khẽ cười, ngượng ngùng thật xinh đẹp.

Hắn lại đưa cho nàng một con dao, ước chừng một gang tay, bên ngoài vỏ nạm ngọc, chuôi dao mềm mại, đính một viên ngọc lục bảo.

- Cầm lấy, tuy không mong muốn, nhưng có lẽ sẽ giúp được gì đó cho ngươi.

Long Linh Nhi cầm lấy con dao của hắn, cũng lấy ra một con dao :" Ta cũng có, người nói là phòng khi bất trắc, vậy chúng ta đổi ah !"

Huyền Phong cũng nhận lấy con dao của nàng.

- Trần phu nhân, chiêu này là ngươi dạy sao ?

Tô Đại Nguyệt nhìn hình ảnh hai đứa trẻ đổi vật phòng thân cho nhau, hỏi Lý Thu Thủy.

Lý Thu Thủy lắc đầu :" Không có."

Hai người lại chăm chú nhìn xem hình ảnh hai đứa trẻ trên quả cầu, dẫu sao những đứa nhỏ này mới là nhân vật chính, hai người bọn họ chỉ là người ngoài cuộc.

Không nghĩ tới Tô Đại Nguyệt và Lý Thu Thủy đã thống nhất điều gì, khi quay về, hắn sẽ cùng Tô Đại Nguyệt quay về thủ đô của đế quốc Cực Lạc Thành. Hơn nữa, Huyền Phong sẽ cùng Long Linh Nhi bắt đầu cuộc sống chung như vợ chồng từ lúc này.

Hoàng gia sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ cho hắn trong khoảng thời gian này.

...

- Này, ngươi ngủ chưa ?

Linh Nhi nhìn sang bên hắn, khẽ gọi.

- Hửm, có chuyện gì sao?

Hắn đáp lời, lúc này mới quay sang phía nàng. Mỗi người một nửa chiếc giường, đều không có ngăn cách, nhưng muốn gần gũi hơn cũng thật khó.

- Ngươi không cảm thấy lo lắng sao ?

- Gì chứ ? Ngủ cùng đại mỹ nữ có gì phải lo lắng chứ ?

Long Linh Nhi phì cười. Không hiểu sao hắn thoải mái đến vậy, nhưng nàng cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

- Linh Nhi, ta không phải người tốt, háo sắc, cũng chẳng phải mẫu người hoàn hảo gì. Ngươi không vừa ý điều gì liền nói, không thích cái gì cứ nói. Dẫu tình thế bắt buộc, nhưng ta cũng không thể ép một người không yêu đi yêu thích mình được.

Long Linh Nhi hấp háy đôi mắt to tròn :" Ta hiểu rồi " nàng đáp lời hắn.

Long Linh Nhi cứ vậy nhìn hắn yên tâm ngủ đi, chỉ được một lúc, hắn thế nào lại vượt qua khoảng trống giữa hai người, không những vậy còn kéo nàng ta nằm gần lại mà ôm lấy.

Long Linh Nhi ngước lên, ấn nhẹ lên má hắn mấy cái, hắn chẳng có dấu hiệu gì sẽ tỉnh lại cả.

Nàng ngượng ngùng nhắm mắt lại, muốn ngủ đi thật nhanh, ấy vậy mà lại thiếp đi lúc nào không hay.

...

- Em yên tâm, em cũng biết mà thằng bé rất thông minh.

Lý Thu Thủy cau mày, nàng quay sang không nói lời nào liền đánh liên tiếp lên người Trần Đạo

- Anh đáng ghét, đáng ghét lắm ah !!!

Trần Đạo cũng không phản kháng, để nàng đánh thỏa thích một hồi. Lý Thu Thủy dựa vào lòng :" Cũng vì thằng bé thông minh nên em mới không mong muốn như vậy, Huyền Phong mới có 5 tuổi ah ! "

Trần Đạo thở dài, ôm lấy nàng mà an ủi :" Tin tưởng vào con trai, chúng đã làm chúng ta phải lo lắng hay thất vọng hay chưa ?"

Trần Đạo liền đổi chủ đề :" Khụ, hiện tại anh cũng rảnh rỗi, chúng ta đi dạo quanh đâu đó, được chứ ?"

Hiếm khi mới có dịp khiến nàng ra ngoài, Trần Đạo không muốn nàng mãi quanh quẩn ở dinh thự như vậy, nàng không khiến hắn phải lo lắng, nhưng như vậy lại chẳng khác nào ngục tù cả.

Ở phía bên này, Huyền Phong cùng Tô Đại Nguyệt và Long Linh Nhi hướng thủ đô mà đi tới.

Hắn bây giờ mới biết, Long Linh Nhi còn có một người em song sinh là Long Ngọc Nhi, Tô Đại Nguyệt có 2 cô công chúa, không có con trai nhưng lại làm hoàng hậu, có lẽ chỉ là để an ủi nàng. Những người phía sau kia mới là những người có thể ảnh hưởng tới thế lực sau này. Hoàng gia mà, khó tránh khỏi sự tranh đấu, tranh giành quyền lực.

- Ta sẽ sắp xếp chỗ ở cho 2 đứa, giáo sư riêng cũng sẽ được đưa tới đó. Đoán chừng năm sau có thể tiến vào học viện rồi.

- Học viện ? Không phải là ở Vân Long sao ?

Nhìn Huyền Phong ngây ngô, Tô Đại Nguyệt khẽ cười, giải thích cho hắn :" Thường thì quý tộc hay hoàng gia sẽ tiến vào học viện Hoàng Gia. Gia tộc của con là ngoại lệ, ở Vân Long thì sẽ có nhiều thời gian bên ngoài hơn, có lẽ phù hợp với phong cách huấn luyện của gia tộc "

Đôi lúc, Tô Đại Nguyệt lại cảm thấy loại hình huấn luyện của Trần gia có thể đào tạo ra những chiến binh mạnh mẽ hơn hẳn, xong tỉ lệ nguy hiểm cal hơn hẳn. Đời nào cũng có truyền nhân mất mạng. Có lẽ đời này ưu tú hơn khi mà cả 3 đứa con của bọn họ còn trọn vẹn.

Một dinh thự nằm ngoài cung điện nhưng lại đầy sự xa hoa. Từ trên xuống dưới,vệ binh, hầu gái hay người làm phải tới cả trăm người. Hết thảy chỉ để phục vụ cho cả hai.

- Chuyện ở dinh thự đều để 2 đứa toàn quyền quyết định. Được rồi, hai đứa trước tiên cứ nghỉ ngơi đi. Trước tiên ta phải về cung rồi.

Hắn có A Thất và A Cửu thì Long Linh Nhi có Tiểu Tú và Tiểu Điệp.

Nhưng xét về năng lực chiến đấu A Thất và A Cửu vẫn mạnh hơn hẳn, Tiểu Tú và Tiểu Điệp lại có năng lực quản lí hơn các nàng.

- Mọi người làm quen đi, khoảng thời gian sắp tới đều nhờ vào mọi người rồi.

Long Linh Nhi nhìn hắn đối đãi với những cô hầu, không biết nói thế nào cho phải. A Thất và A Cửu quen thuộc hơn, hai người vui vẻ đáp lời :" Vâng, thiếu gia ".

Hai người lại hướng sang Long Linh Nhi :" Thiếu phu nhân có chuyện cứ nói chúng ta "

Nhắc tới thiếu phu nhân khiến Long Linh Nhi ngượng ngùng.

Long Linh Nhi có chút hâm mộ, khoảng cách của hắn với những hầu gái của mình thật gần, trong mắt bọn họ luôn thể hiện niềm vui và sự tôn kính.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chẳng Phải Anh Hùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook