Chương 5: Khiêu Chiến
Ferina
10/11/2024
- Không ngờ anh lại tệ như vậy đấy !
Linh Nhi phì cười, châm chọc hắn.
- Anh đâu có làm gì sai đâu ?
Huyền Phong thanh minh, Linh Nhi gật đầu phụ họa :" Ừm, ừ, anh không sai mà...nhưng nếu là em thì em cũng tức "
Nàng cũng không trêu hắn nữa, có chút thương cảm cho Cung Yến Bình :" Ầy, anh đánh con nhà người ta không nhẹ tay chút được à ? "
- Hầy, lỡ như nhẹ tay, với tính cách như vậy, nàng ta lại nói ta không tôn trọng, lại đòi đánh lại, đánh thêm, chi bằng đánh 1 lần thôi.
Linh Nhi gật đầu, như vậy cũng bớt đi phiền phức.
Nàng gối đầu lên tay hắn để Huyền Phong ôm lấy, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Huyền Phong khoác lên áo choàng đen, còn đeo mặt nạ, những gì đặc trưng nhất đều tháo bỏ, hắn mới tiến vào đấu trường.
Tử địch của hắn chính là một tên đấu sĩ to con, vác theo rìu chiến. Ước chừng ở trình độ đấu sư. Huyền Phong cầm theo thanh đao.
- Nhìn ngươi nhỏ như thế, có đủ ăn một rìu không đây ?
Gã khiêu khích, nhưng hắn nào có quan tâm.
Tiếng chiêng vang vọng cũng là lúc cả 2 lao vào nhau.
Bang ! Bang ! Bang !
Tiếng lưỡi rìu va chạm với vỏ đao vang dội, không những vậy còn bắn ra kình khí tán loạn.
Gã liền nhảy lùi lại.
Chiếc rìu chiến nặng nề, bước chân nện xuống đất với âm thanh vang dội. Mỗi bước đi của gã như báo hiệu sức mạnh vượt trội, và khi tiến đủ gần, gã quát lớn rồi vung rìu về phía hắn. Đòn đánh mạnh mẽ, nhanh và dứt khoát, nhắm vào phần ngực hắn, hy vọng hạ gục hắn chỉ trong một cú vung.
Huyền Phong nghiêng mình tránh đòn, hoành đao trong tay lướt qua không khí, nhẹ nhàng mà sắc bén. Khi rìu chiến của gã sượt qua vai mình, hắn lập tức lùi về, duy trì khoảng cách an toàn.
Lớp giáp dày bị cắt xẻ nhẹ nhàng tách ra làm đôi, để lộ ra vết cắt dọc kéo dài từ vai trái tới eo phải của gã.
Huyền Phong kinh ngạc. Trong khi giáp bị cắt, gã đã kịp để ma lực cường hóa da thịt, lại tập trung khí lực như một tấm giáp bảo hộ, kịp thời cản lại nhát chém đó thêm phần nguy hiểm.
Không những sức mạnh, tốc độ, sức bền, Huyền Phong đều hơn hẳn.
Gã thấy tình thế bất lợi, đành lùi lại giữ khoảng cách. Gã nắm chặt hai tay, cầm chắc cán rìu, bổ mạnh một đường !
Ầm !
Lưỡi rìu bổ xuống, một vết bổ kèm khói bụi kéo dài.
Huyền Phong phóng vụt tới, gã liền vung rìu, toàn lực bổ xuống.
Oành !
Mặt đất xung quanh hai người dậy sóng, nứt toác rồi bắn ra tứ phía.
Gã không tin vào mắt mình, bản thân lại thua trong một cuộc so đấu sức mạnh !
Lưỡi rìu bị cắt làm hai phần, ngay cả chủ nhân của nó cũng vậy.
Huyền Phong cảm giác trong người có gì đó sôi sục, rất hưng phấn, thôi thúc hắn muốn được đánh tiếp.
Chờ khi trọng tài tuyên bố xong, hắn liền cười vang, trong giọng tràn ngập thách thức :" Ta...muốn đánh tiếp "
...
Không nghĩ tới, Linh Nhi vậy mà đứng ở cửa chờ hắn !
- Anh đã tới đấu trường sao ?
Linh Nhi hỏi hắn, Huyền Phong không nghĩ tới mình bị phát hiện ngay từ lần đầu tiên vậy.
- Ừm, anh đã tới đó.
Hắn thừa nhận.
- Dù có mạnh hơn thì cũng chú ý an toàn đấy.
Linh Nhi nhắc nhở. Dẫu sao đấu trường vẫn an toàn hơn so với chiến trường.
- Ừm,...
Hắn nắm tay Linh Nhi, xoa mu bàn tay nhỏ nhắn, cũng hiếu kì :" Mà sao em biết hay vậy ? "
Linh Nhi khẽ cười :" Trên người anh lưu lại huyết khí, cũng có chút bụi bặm, hẳn là mới đánh nhau xong. Một nơi đánh nhau hợp pháp ở nơi này thì chỉ có đấu trường mà thôi "
Huyền Phong gật gù thán phục, khả năng quan sát của nàng rất tốt.
Dẫu nàng không nói, nhưng mỗi ngày hắn chỉ đánh tối đa 5 trận, và sẽ trở về trước khi trời tối. So với việc thách đấu trong học viện, đối chiến tại đấu trường, hắn và kẻ địch của mình không cần phải kìm hãm sức mạnh.
Ngoài ra, mỗi sáng sớm thức dậy, hắn cùng Linh Nhi tập thể dục buổi sáng ' nhẹ nhàng ' bằng cách chạy bộ 10km, sau đó sẽ là đối chiến thể chất với nhau. Nó không có ích đối với hắn, nhưng lại giúp cho Linh Nhi tăng cường sự bền bỉ cũng như rèn luyện tốc độ của nàng.
Điều gì đáng sợ hơn một pháp sư có độ cơ động cao, bền bỉ và năng lực cận chiến mạnh mẽ ?
Hắn để Linh Nhi thách đấu trong học viện trước khi đồng ý để nàng tới đấu trường.
Linh Nhi sử dụng băng hệ đối đầu với một học viên sử dụng hỏa hệ.Không gian giữa họ như bị chia cắt bởi hai thế lực đối lập: một bên là hơi lạnh sắc bén, một bên là hơi nóng ngùn ngụt như lửa địa ngục.
Thiếu niên vung tay, và ngay lập tức một ngọn lửa lớn bùng lên, lao về phía nữ pháp sư như một con rồng lửa. Ngọn lửa nóng đến mức mặt đất dưới chân nó bốc khói, khiến những bông tuyết trên mặt đất tan chảy chỉ trong tích tắc.
Linh Nhi không hề nao núng. Cô nàng nhẹ nhàng vung tay, và một bức tường băng cao lớn hiện lên giữa nàng và ngọn lửa. Khi lửa chạm vào băng, một tiếng xì xèo vang lên, và hơi nước dày đặc bao trùm cả hai, tạo nên một làn sương mù trắng đục.
Phía sau làn sương, những quả cầu lửa liên tiếp bắn tới, nhưng ngược lại, băng nhũ cũng đã bắn ra, cố ý khóa chặt hỏa cầu, vô hiệu hóa đòn tấn công.
Linh Nhi tạo ra một cơn bão tuyết nhỏ quanh mình. Gió thổi mạnh, mang theo những mảnh băng sắc nhọn bay tứ phía. Nàng vung tay, và cơn bão tuyết lao về phía nam thiếu niên như một cơn lốc lạnh lẽo và tàn khốc.
Nam thiếu niên dù kinh ngạc, cũng không chịu thua. Nam thiếu niên nén sức mạnh và vung cả hai tay lên trời, tạo ra một quả cầu lửa khổng lồ, toả ánh sáng rực rỡ và sức nóng khủng khiếp. Phóng quả cầu lửa về phía cơn bão tuyết của Linh Nhi. Hai nguồn sức mạnh gặp nhau, và một vụ nổ lớn xảy ra khi lửa và băng va chạm, đất đá và tuyết bắn tung tóe.
Một mũi giáo băng từ phía sau đâm xuyên tới phía sau lưng thiếu niên, khiến cậu ta giật mình. Cậu ta tưởng rằng mình theo kịp tốc độ tiến công của Linh Nhi, nhưng nhầm to.
Ngọn lửa bảo vệ cậu ta khỏi một mũi giáo, nhưng đó là khi cậu ta tập trung ngọn lửa về một phía.
Mà trên đầu cậu ta, hàng trăm nhũ băng bắt đầu trút xuống, bên dưới chân cậu ta đã bị đóng băng từ lúc nào.
Là nước do chính cậu ta thiêu đốt nhũ băng trước đó bắn tới đã hóa thành băng bao vây cậu ta.
- Tôi, tôi chịu thua.
Thiếu niên bất lực nhận thua. Linh Nhi mới dừng lại.
Trận đấu kế tiếp, không ngờ lại là Long Ngọc Nhi thách đấu chị của mình.
Không gian căng thẳng trong sự im lặng, bỗng Ngọc Nhi vung tay, và ngay lập tức, từ bàn tay cô, một tia sét lao thẳng về phía người Linh Nhi với tốc độ kinh hoàng. Linh Nhi nhẹ nhàng lùi lại, bàn tay khẽ chuyển động, và một lớp tường băng mỏng hiện ra chắn lấy tia sét. Tiếng xèo xèo vang lên khi tia sét đâm vào tường băng, bắn ra những tia điện nhỏ xung quanh.
Không bỏ lỡ cơ hội phản công, Linh Nhi tạo ra những mũi băng sắc nhọn và phóng chúng về phía người em mình. Nhưng Ngọc Nhi không hề nao núng, cô lách mình sang bên rồi triệu hồi một luồng sét mạnh mẽ đập thẳng xuống mặt đất, tạo thành một vòng tròn điện xung quanh mình để bảo vệ.
Linh Nhi lần nữa tạo ra cơn bão tuyết lạnh giá, mỗi bước chân của cô để lại dấu băng phủ đầy, gió lạnh rít lên và cuốn theo những mảnh băng sắc nhọn xoay quanh cô như những lưỡi dao vô hình.
Đáp lại, Ngọc Nhi triệu hồi những tia sét rực sáng trên không, khiến không gian xung quanh trở nên nhấp nháy, sáng tối bất ngờ và tràn đầy sức mạnh cuồng nộ.
- Chị đừng tưởng sẽ dùng lại chiêu đó với em !
Long Ngọc Nhi khẽ cười, cánh tay giơ lên, chỉ về phía Linh Nhi, tia sét theo hiệu lệnh của nàng mà phóng tới.
Bức tường băng dựng trước mặt Linh Nhi bị oanh tạc tan nát.
Trên đầu Linh Nhi cũng xuất hiện vô vàn tia sét giáng xuống.
Trận sét đánh tới, nhưng Linh Nhi nào còn đứng ở đó.
- Hừ, chị đường đường là pháp sư, lại không dựng khiên đỡ, chạy đông chạy tây, không mệt sao !
Mưa sét cuồng loạn giáng xuống dày đặc, không để Linh Nhi có cơ hội chạy.
Nhưng thật kì lạ, những tia sét giáng xuống tưởng chừng đã trúng kia lại bị mỗi mảnh băng nhỏ đỡ lại, dù chỉ trong giây lát, thế nhưng vừa đủ để cho Linh Nhi tránh thoát.
Trên tay Linh Nhi xuất hiện một ngọn thương băng, nàng nhắm Ngọc Nhi ném tới. Từ một ngọn thương, chốc lát lại biến hóa ra trăm mũi thương phóng đến.
Mũi thương phóng vun vút bay tới. Ngọc Nhi tự tin, lôi điện xuất hiện, bao bọc lấy nàng giống như một bộ giáp vậy.
- Gì vậy chứ !
Nhưng bất ngờ thay, Linh Nhi lại xuất hiện trước mặt nàng, tay cầm ngọn thương băng. Bộ giáp có sét có thể bảo vệ nàng khỏi đòn tấn công định hướng, nhưng lại vô hiệu nếu nó có sự điều khiển.
- Không phải mình chị biết đặt bẫy người đâu !
Ngọc Nhi không tránh không né, trên đầu cả 2 xuất hiện đầy sấm sét giáng xuống.
Ngọc Nhi dám chắc rằng chị mình không thể tránh được, thế nhưng trước mắt nàng, Linh Nhi lại tự bọc mình trong băng lớp băng vừa dày, lại nhẵn nhụi, làm chệch đi đòn tấn công, cũng vô hại với nàng.
Băng bao phủ quanh Linh Nhi vỡ nát, bắn ra tứ phía, Ngọc Nhi ngây ngốc, còn chưa kịp phát động đợt tấn công tiếp theo, chị gái đã đứng bên cạnh mình, còn búng một cái vào trán nàng rõ đau.
- Đau em !
Ngọc Nhi cau có, nhưng thua là thua, nàng cũng chủ động nhận thua.
Chỉ là nàng vẫn không tin, mới trải qua một thời gian, chị gái lại mạnh nhiều lên đến vậy, còn chưa thể làm Linh Nhi đổ một giọt mồ hôi.
Rõ ràng nàng đều được học từ những bậc thầy, những người có kinh nghiệm, nổi tiếng trong đế quốc. Hai người ban đầu cũng có xuất phát điểm bằng nhau !
Sau Long Ngọc Nhi, không có ai thách đấu Linh Nhi nữa. Ít ra, nàng vẫn còn tốt hơn so với hắn, cho dù hắn chủ động thách đấu cũng không có người chấp nhận, chỉ có thể chờ tới lúc lớp thách đấu mà thôi.
...
- Đấu trường khác với ở trong học viện, bọn chúng sẽ dùng mọi thủ đoạn, em cũng sẽ phải làm như vậy. Em bị thương, vậy thì anh sẽ không đưa em đi nữa !
Huyền Phong nghiêm túc dặn dò.
Linh Nhi khẽ cười, hôn lên má hắn, thủ thỉ :" Em biết rồi "
Nàng ngượng ngùng liền đội mũ trùm đầu, đeo chiếc mặt nạ lên, tiến vào sân đấu trường.
Trong đấu trường rộng lớn, khán giả đứng ngồi đông nghịt, chăm chú quan sát trận đấu sắp diễn ra bên dưới. Không khí ở đây quả thực khác so với trong học viện nhiều. Thô thiển, mạt sát, những tiếng hò reo quá khích.
Linh Nhi cầm ngọn giáo băng, đối thủ của nàng nhìn có vẻ gầy gò, gã cầm 2 con dao găm, còn liếm nhẹ lên lưỡi dao, ánh mắt kì dị nhìn nàng.
Hiệu lệnh bắt đầu, cả hai liền lao vào nhau.Gã di chuyển thật nhanh, nhẹ nhàng, không hề phát ra tiếng động. Lưỡi dao sắc bén, dứt khoát nhắm thẳng vào nàng đâm tới.
Linh Nhi ném ngọn giáo đi, gã lách qua một bên tránh né, nở một nụ cười điên dại.
Ngay khi hai con dao đâm tới hai bên vai nàng, nó bị thứ gì đó cứng rắn chặn lại.
- Băng ?
Gã không hiểu, thế nhưng nào kịp tránh ra, một ngọn giáo băng khác đã đâm trên bụng gã. Nếu không phải gã liều mạng chạy ra, sợ rằng bây giờ đã chết rồi.
- Khốn kiếp !
Nhìn vết thương không ngừng bị đóng băng, dần lan ra, gã đổ ra một lọ nước gì đó, vết thương rất nhanh được khép lại, mà băng trên đó cũng tan biến.
Linh Nhi hơi bất ngờ, nhưng không để gã kịp hồi phục, nàng cầm theo ngọn giáo phóng đến, mũi giáo gạt đất cát, hất bay về trước mặt gã.
Mũi giáo đâm tới người gã, nhưng thân thể trước mắt nàng lại chỉ là ảo ảnh !
Xung quanh người Linh Nhi xuất hiện vô vàn mũi giáo băng, giống như mưa mà đâm xuống mặt đất.
Tên kia lại giống như chuột, thoăn thoắt tránh né. Thân ảnh hắn lại biến mất giữa không trung.
Hắn xuất hiện phía sau Linh Nhi, lưỡi dao sắc bén đâm tới cổ nàng.
Thế nhưng bóng ảnh Linh Nhi trước mặt gã tan biến, giống y như cách hắn trốn khỏi đòn tấn công của nàng.
Ảo ảnh.
Linh Nhi xuất hiện phía đằng sau hắn, nhưng trên môi hắn nở nụ cười rợn, trong tay cầm sẵn một tấm bùa nổ ném thẳng vào Linh Nhi !
Oành !
Những vụn băng vỡ tán loạn, Linh Nhi ngã ra, sõng soài trên mặt đất. Hắn rất nhanh đã tiến đến, lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào đầu nàng.
Nhưng kì lạ thay, lưỡi dao đâm ngập đầu lại bị băng hóa nhanh chóng, lan rộng khóa lấy tay hắn xuống mặt đất.
Những mũi giáo băng từ trên trời đâm xuống như mưa, dần biến thành một cái mái vòm, từ mái vòm, bao nhiêu băng nhũ sắc bén mọc ra, cuối cùng đâm xuyên cơ thể gã. Chết không thể chết hơn.
Linh Nhi đứng trên không nhìn xuống, thấy kẻ địch máu me be bét, nàng mới hạ xuống. Những lớp băng bao bọc xung quanh nàng cũng biến mất.
Ai nấy đều không hiểu, Linh Nhi đứng ở đó từ bao giờ ? Làm sao bọn họ không phát hiện ?
Nhưng nàng cũng chẳng nói gì thêm, lẳng lặng bước vào trong.
Linh Nhi phì cười, châm chọc hắn.
- Anh đâu có làm gì sai đâu ?
Huyền Phong thanh minh, Linh Nhi gật đầu phụ họa :" Ừm, ừ, anh không sai mà...nhưng nếu là em thì em cũng tức "
Nàng cũng không trêu hắn nữa, có chút thương cảm cho Cung Yến Bình :" Ầy, anh đánh con nhà người ta không nhẹ tay chút được à ? "
- Hầy, lỡ như nhẹ tay, với tính cách như vậy, nàng ta lại nói ta không tôn trọng, lại đòi đánh lại, đánh thêm, chi bằng đánh 1 lần thôi.
Linh Nhi gật đầu, như vậy cũng bớt đi phiền phức.
Nàng gối đầu lên tay hắn để Huyền Phong ôm lấy, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Huyền Phong khoác lên áo choàng đen, còn đeo mặt nạ, những gì đặc trưng nhất đều tháo bỏ, hắn mới tiến vào đấu trường.
Tử địch của hắn chính là một tên đấu sĩ to con, vác theo rìu chiến. Ước chừng ở trình độ đấu sư. Huyền Phong cầm theo thanh đao.
- Nhìn ngươi nhỏ như thế, có đủ ăn một rìu không đây ?
Gã khiêu khích, nhưng hắn nào có quan tâm.
Tiếng chiêng vang vọng cũng là lúc cả 2 lao vào nhau.
Bang ! Bang ! Bang !
Tiếng lưỡi rìu va chạm với vỏ đao vang dội, không những vậy còn bắn ra kình khí tán loạn.
Gã liền nhảy lùi lại.
Chiếc rìu chiến nặng nề, bước chân nện xuống đất với âm thanh vang dội. Mỗi bước đi của gã như báo hiệu sức mạnh vượt trội, và khi tiến đủ gần, gã quát lớn rồi vung rìu về phía hắn. Đòn đánh mạnh mẽ, nhanh và dứt khoát, nhắm vào phần ngực hắn, hy vọng hạ gục hắn chỉ trong một cú vung.
Huyền Phong nghiêng mình tránh đòn, hoành đao trong tay lướt qua không khí, nhẹ nhàng mà sắc bén. Khi rìu chiến của gã sượt qua vai mình, hắn lập tức lùi về, duy trì khoảng cách an toàn.
Lớp giáp dày bị cắt xẻ nhẹ nhàng tách ra làm đôi, để lộ ra vết cắt dọc kéo dài từ vai trái tới eo phải của gã.
Huyền Phong kinh ngạc. Trong khi giáp bị cắt, gã đã kịp để ma lực cường hóa da thịt, lại tập trung khí lực như một tấm giáp bảo hộ, kịp thời cản lại nhát chém đó thêm phần nguy hiểm.
Không những sức mạnh, tốc độ, sức bền, Huyền Phong đều hơn hẳn.
Gã thấy tình thế bất lợi, đành lùi lại giữ khoảng cách. Gã nắm chặt hai tay, cầm chắc cán rìu, bổ mạnh một đường !
Ầm !
Lưỡi rìu bổ xuống, một vết bổ kèm khói bụi kéo dài.
Huyền Phong phóng vụt tới, gã liền vung rìu, toàn lực bổ xuống.
Oành !
Mặt đất xung quanh hai người dậy sóng, nứt toác rồi bắn ra tứ phía.
Gã không tin vào mắt mình, bản thân lại thua trong một cuộc so đấu sức mạnh !
Lưỡi rìu bị cắt làm hai phần, ngay cả chủ nhân của nó cũng vậy.
Huyền Phong cảm giác trong người có gì đó sôi sục, rất hưng phấn, thôi thúc hắn muốn được đánh tiếp.
Chờ khi trọng tài tuyên bố xong, hắn liền cười vang, trong giọng tràn ngập thách thức :" Ta...muốn đánh tiếp "
...
Không nghĩ tới, Linh Nhi vậy mà đứng ở cửa chờ hắn !
- Anh đã tới đấu trường sao ?
Linh Nhi hỏi hắn, Huyền Phong không nghĩ tới mình bị phát hiện ngay từ lần đầu tiên vậy.
- Ừm, anh đã tới đó.
Hắn thừa nhận.
- Dù có mạnh hơn thì cũng chú ý an toàn đấy.
Linh Nhi nhắc nhở. Dẫu sao đấu trường vẫn an toàn hơn so với chiến trường.
- Ừm,...
Hắn nắm tay Linh Nhi, xoa mu bàn tay nhỏ nhắn, cũng hiếu kì :" Mà sao em biết hay vậy ? "
Linh Nhi khẽ cười :" Trên người anh lưu lại huyết khí, cũng có chút bụi bặm, hẳn là mới đánh nhau xong. Một nơi đánh nhau hợp pháp ở nơi này thì chỉ có đấu trường mà thôi "
Huyền Phong gật gù thán phục, khả năng quan sát của nàng rất tốt.
Dẫu nàng không nói, nhưng mỗi ngày hắn chỉ đánh tối đa 5 trận, và sẽ trở về trước khi trời tối. So với việc thách đấu trong học viện, đối chiến tại đấu trường, hắn và kẻ địch của mình không cần phải kìm hãm sức mạnh.
Ngoài ra, mỗi sáng sớm thức dậy, hắn cùng Linh Nhi tập thể dục buổi sáng ' nhẹ nhàng ' bằng cách chạy bộ 10km, sau đó sẽ là đối chiến thể chất với nhau. Nó không có ích đối với hắn, nhưng lại giúp cho Linh Nhi tăng cường sự bền bỉ cũng như rèn luyện tốc độ của nàng.
Điều gì đáng sợ hơn một pháp sư có độ cơ động cao, bền bỉ và năng lực cận chiến mạnh mẽ ?
Hắn để Linh Nhi thách đấu trong học viện trước khi đồng ý để nàng tới đấu trường.
Linh Nhi sử dụng băng hệ đối đầu với một học viên sử dụng hỏa hệ.Không gian giữa họ như bị chia cắt bởi hai thế lực đối lập: một bên là hơi lạnh sắc bén, một bên là hơi nóng ngùn ngụt như lửa địa ngục.
Thiếu niên vung tay, và ngay lập tức một ngọn lửa lớn bùng lên, lao về phía nữ pháp sư như một con rồng lửa. Ngọn lửa nóng đến mức mặt đất dưới chân nó bốc khói, khiến những bông tuyết trên mặt đất tan chảy chỉ trong tích tắc.
Linh Nhi không hề nao núng. Cô nàng nhẹ nhàng vung tay, và một bức tường băng cao lớn hiện lên giữa nàng và ngọn lửa. Khi lửa chạm vào băng, một tiếng xì xèo vang lên, và hơi nước dày đặc bao trùm cả hai, tạo nên một làn sương mù trắng đục.
Phía sau làn sương, những quả cầu lửa liên tiếp bắn tới, nhưng ngược lại, băng nhũ cũng đã bắn ra, cố ý khóa chặt hỏa cầu, vô hiệu hóa đòn tấn công.
Linh Nhi tạo ra một cơn bão tuyết nhỏ quanh mình. Gió thổi mạnh, mang theo những mảnh băng sắc nhọn bay tứ phía. Nàng vung tay, và cơn bão tuyết lao về phía nam thiếu niên như một cơn lốc lạnh lẽo và tàn khốc.
Nam thiếu niên dù kinh ngạc, cũng không chịu thua. Nam thiếu niên nén sức mạnh và vung cả hai tay lên trời, tạo ra một quả cầu lửa khổng lồ, toả ánh sáng rực rỡ và sức nóng khủng khiếp. Phóng quả cầu lửa về phía cơn bão tuyết của Linh Nhi. Hai nguồn sức mạnh gặp nhau, và một vụ nổ lớn xảy ra khi lửa và băng va chạm, đất đá và tuyết bắn tung tóe.
Một mũi giáo băng từ phía sau đâm xuyên tới phía sau lưng thiếu niên, khiến cậu ta giật mình. Cậu ta tưởng rằng mình theo kịp tốc độ tiến công của Linh Nhi, nhưng nhầm to.
Ngọn lửa bảo vệ cậu ta khỏi một mũi giáo, nhưng đó là khi cậu ta tập trung ngọn lửa về một phía.
Mà trên đầu cậu ta, hàng trăm nhũ băng bắt đầu trút xuống, bên dưới chân cậu ta đã bị đóng băng từ lúc nào.
Là nước do chính cậu ta thiêu đốt nhũ băng trước đó bắn tới đã hóa thành băng bao vây cậu ta.
- Tôi, tôi chịu thua.
Thiếu niên bất lực nhận thua. Linh Nhi mới dừng lại.
Trận đấu kế tiếp, không ngờ lại là Long Ngọc Nhi thách đấu chị của mình.
Không gian căng thẳng trong sự im lặng, bỗng Ngọc Nhi vung tay, và ngay lập tức, từ bàn tay cô, một tia sét lao thẳng về phía người Linh Nhi với tốc độ kinh hoàng. Linh Nhi nhẹ nhàng lùi lại, bàn tay khẽ chuyển động, và một lớp tường băng mỏng hiện ra chắn lấy tia sét. Tiếng xèo xèo vang lên khi tia sét đâm vào tường băng, bắn ra những tia điện nhỏ xung quanh.
Không bỏ lỡ cơ hội phản công, Linh Nhi tạo ra những mũi băng sắc nhọn và phóng chúng về phía người em mình. Nhưng Ngọc Nhi không hề nao núng, cô lách mình sang bên rồi triệu hồi một luồng sét mạnh mẽ đập thẳng xuống mặt đất, tạo thành một vòng tròn điện xung quanh mình để bảo vệ.
Linh Nhi lần nữa tạo ra cơn bão tuyết lạnh giá, mỗi bước chân của cô để lại dấu băng phủ đầy, gió lạnh rít lên và cuốn theo những mảnh băng sắc nhọn xoay quanh cô như những lưỡi dao vô hình.
Đáp lại, Ngọc Nhi triệu hồi những tia sét rực sáng trên không, khiến không gian xung quanh trở nên nhấp nháy, sáng tối bất ngờ và tràn đầy sức mạnh cuồng nộ.
- Chị đừng tưởng sẽ dùng lại chiêu đó với em !
Long Ngọc Nhi khẽ cười, cánh tay giơ lên, chỉ về phía Linh Nhi, tia sét theo hiệu lệnh của nàng mà phóng tới.
Bức tường băng dựng trước mặt Linh Nhi bị oanh tạc tan nát.
Trên đầu Linh Nhi cũng xuất hiện vô vàn tia sét giáng xuống.
Trận sét đánh tới, nhưng Linh Nhi nào còn đứng ở đó.
- Hừ, chị đường đường là pháp sư, lại không dựng khiên đỡ, chạy đông chạy tây, không mệt sao !
Mưa sét cuồng loạn giáng xuống dày đặc, không để Linh Nhi có cơ hội chạy.
Nhưng thật kì lạ, những tia sét giáng xuống tưởng chừng đã trúng kia lại bị mỗi mảnh băng nhỏ đỡ lại, dù chỉ trong giây lát, thế nhưng vừa đủ để cho Linh Nhi tránh thoát.
Trên tay Linh Nhi xuất hiện một ngọn thương băng, nàng nhắm Ngọc Nhi ném tới. Từ một ngọn thương, chốc lát lại biến hóa ra trăm mũi thương phóng đến.
Mũi thương phóng vun vút bay tới. Ngọc Nhi tự tin, lôi điện xuất hiện, bao bọc lấy nàng giống như một bộ giáp vậy.
- Gì vậy chứ !
Nhưng bất ngờ thay, Linh Nhi lại xuất hiện trước mặt nàng, tay cầm ngọn thương băng. Bộ giáp có sét có thể bảo vệ nàng khỏi đòn tấn công định hướng, nhưng lại vô hiệu nếu nó có sự điều khiển.
- Không phải mình chị biết đặt bẫy người đâu !
Ngọc Nhi không tránh không né, trên đầu cả 2 xuất hiện đầy sấm sét giáng xuống.
Ngọc Nhi dám chắc rằng chị mình không thể tránh được, thế nhưng trước mắt nàng, Linh Nhi lại tự bọc mình trong băng lớp băng vừa dày, lại nhẵn nhụi, làm chệch đi đòn tấn công, cũng vô hại với nàng.
Băng bao phủ quanh Linh Nhi vỡ nát, bắn ra tứ phía, Ngọc Nhi ngây ngốc, còn chưa kịp phát động đợt tấn công tiếp theo, chị gái đã đứng bên cạnh mình, còn búng một cái vào trán nàng rõ đau.
- Đau em !
Ngọc Nhi cau có, nhưng thua là thua, nàng cũng chủ động nhận thua.
Chỉ là nàng vẫn không tin, mới trải qua một thời gian, chị gái lại mạnh nhiều lên đến vậy, còn chưa thể làm Linh Nhi đổ một giọt mồ hôi.
Rõ ràng nàng đều được học từ những bậc thầy, những người có kinh nghiệm, nổi tiếng trong đế quốc. Hai người ban đầu cũng có xuất phát điểm bằng nhau !
Sau Long Ngọc Nhi, không có ai thách đấu Linh Nhi nữa. Ít ra, nàng vẫn còn tốt hơn so với hắn, cho dù hắn chủ động thách đấu cũng không có người chấp nhận, chỉ có thể chờ tới lúc lớp thách đấu mà thôi.
...
- Đấu trường khác với ở trong học viện, bọn chúng sẽ dùng mọi thủ đoạn, em cũng sẽ phải làm như vậy. Em bị thương, vậy thì anh sẽ không đưa em đi nữa !
Huyền Phong nghiêm túc dặn dò.
Linh Nhi khẽ cười, hôn lên má hắn, thủ thỉ :" Em biết rồi "
Nàng ngượng ngùng liền đội mũ trùm đầu, đeo chiếc mặt nạ lên, tiến vào sân đấu trường.
Trong đấu trường rộng lớn, khán giả đứng ngồi đông nghịt, chăm chú quan sát trận đấu sắp diễn ra bên dưới. Không khí ở đây quả thực khác so với trong học viện nhiều. Thô thiển, mạt sát, những tiếng hò reo quá khích.
Linh Nhi cầm ngọn giáo băng, đối thủ của nàng nhìn có vẻ gầy gò, gã cầm 2 con dao găm, còn liếm nhẹ lên lưỡi dao, ánh mắt kì dị nhìn nàng.
Hiệu lệnh bắt đầu, cả hai liền lao vào nhau.Gã di chuyển thật nhanh, nhẹ nhàng, không hề phát ra tiếng động. Lưỡi dao sắc bén, dứt khoát nhắm thẳng vào nàng đâm tới.
Linh Nhi ném ngọn giáo đi, gã lách qua một bên tránh né, nở một nụ cười điên dại.
Ngay khi hai con dao đâm tới hai bên vai nàng, nó bị thứ gì đó cứng rắn chặn lại.
- Băng ?
Gã không hiểu, thế nhưng nào kịp tránh ra, một ngọn giáo băng khác đã đâm trên bụng gã. Nếu không phải gã liều mạng chạy ra, sợ rằng bây giờ đã chết rồi.
- Khốn kiếp !
Nhìn vết thương không ngừng bị đóng băng, dần lan ra, gã đổ ra một lọ nước gì đó, vết thương rất nhanh được khép lại, mà băng trên đó cũng tan biến.
Linh Nhi hơi bất ngờ, nhưng không để gã kịp hồi phục, nàng cầm theo ngọn giáo phóng đến, mũi giáo gạt đất cát, hất bay về trước mặt gã.
Mũi giáo đâm tới người gã, nhưng thân thể trước mắt nàng lại chỉ là ảo ảnh !
Xung quanh người Linh Nhi xuất hiện vô vàn mũi giáo băng, giống như mưa mà đâm xuống mặt đất.
Tên kia lại giống như chuột, thoăn thoắt tránh né. Thân ảnh hắn lại biến mất giữa không trung.
Hắn xuất hiện phía sau Linh Nhi, lưỡi dao sắc bén đâm tới cổ nàng.
Thế nhưng bóng ảnh Linh Nhi trước mặt gã tan biến, giống y như cách hắn trốn khỏi đòn tấn công của nàng.
Ảo ảnh.
Linh Nhi xuất hiện phía đằng sau hắn, nhưng trên môi hắn nở nụ cười rợn, trong tay cầm sẵn một tấm bùa nổ ném thẳng vào Linh Nhi !
Oành !
Những vụn băng vỡ tán loạn, Linh Nhi ngã ra, sõng soài trên mặt đất. Hắn rất nhanh đã tiến đến, lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào đầu nàng.
Nhưng kì lạ thay, lưỡi dao đâm ngập đầu lại bị băng hóa nhanh chóng, lan rộng khóa lấy tay hắn xuống mặt đất.
Những mũi giáo băng từ trên trời đâm xuống như mưa, dần biến thành một cái mái vòm, từ mái vòm, bao nhiêu băng nhũ sắc bén mọc ra, cuối cùng đâm xuyên cơ thể gã. Chết không thể chết hơn.
Linh Nhi đứng trên không nhìn xuống, thấy kẻ địch máu me be bét, nàng mới hạ xuống. Những lớp băng bao bọc xung quanh nàng cũng biến mất.
Ai nấy đều không hiểu, Linh Nhi đứng ở đó từ bao giờ ? Làm sao bọn họ không phát hiện ?
Nhưng nàng cũng chẳng nói gì thêm, lẳng lặng bước vào trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.