Chương 6: Hôn Lễ
Ferina
14/11/2024
Linh Nhi đánh trận, hắn cũng không thể cứ ngồi yên.
Hắn lại ra trận, lần này, đối thủ của hắn có vẻ như là 1 tên võ sĩ, còn khá trẻ, ước chừng mười tám đôi mươi, ngang với độ tuổi của anh trai. Hắn chỉ cảm thấy tên này rất kì lạ.
Phành !
Quyền khí mà gã đánh tới va chạm với cánh tay hắn, Huyền Phong nhíu mày. Tên này là kẻ có lực mạnh nhất hắn từng gặp !
Huyền Phong cũng cất thanh đao đi, trong người hắn, khí huyết sục sôi hơn bao giờ hết.
Phanh !
Hai nắm đấm chạm nhau mang theo kình khí xé toạc được cả mặt đất, gió gào rít xé rách tà áo choàng.
Gã không hề có kinh nghiệm, cũng chỉ là có sức mạnh và sức bền vượt trội. Huyền Phong vẫn chiếm ưu thế về tốc độ, nhưng mà tên này cũng thật lì lợm, cố đấm ăn xôi !
Nếu không phải hắn có ưu thế tốc độ hơn hẳn, sợ rằng cũng chẳng dễ chịu gì.
Hắn nắm quyền chủ động, nhưng lại không thể ngay lập tức hạ gục đối thủ của mình.
Tên kia gào lên, xung quanh người hắn bao phủ một lớp hào quang đỏ rực.
Kì Lân Nộ !
Một quyền đấm về phía hắn, khoảng cách giữa hai người xa chục bước chân, ấy vậy mà chấn bay Huyền Phong!
Mà tốc độ của gã cũng tăng lên rồi, tuy chưa đủ để bắt kịp, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng đón đỡ vài đòn.
Mỗi bước chân dẫm xuống mặt đất đều rạn nứt ! Gã phóng vụt tới, giống như quả bom ném xuống.
Oành !!!
Mặt đất bấy giờ lại giống như mặt hồ nổi lên những gợn sóng lan ra tứ phía, kình khí bạt ra tứ phía.
Nơi hai người đứng đã lõm xuống thành một cái hố.
Toái Sơn
Một quyền giáng tới, Huyền Phong cảm thấy như bị núi đè, cả người bị bức bách đến khó thở. Nếu không phải hắn có Siêu Thể Chất, sợ rằng sẽ tan xương nát thịt mất thôi.
Ăn một đòn này, hắn cảm thấy cả người khó chịu, khí huyết nhộn nhạo hết cả lên.
Mà gã thấy Huyền Phong vẫn chưa nằm xuống lại càng kinh ngạc.
" Mẹ nó, đi so sở trường với người ta, mình điên mất thôi."
Hắn lẩm nhẩm, lại lấy ra thanh đao.
Gã nhìn Huyền Phong cầm lấy thanh đao, hai mắt híp lại, có phần kinh hãi.
Chỉ một đao nhẹ nhàng chém ra, lưỡi đao còn chưa hề rời vỏ, đao khí xẻ sân đấu mà chém tới trước mặt, gã vội vàng tránh qua một bên.
Huyền Phong cầm đao và không cầm thật khác nhau.
Vết đao khí vừa rồi hằn sâu trên mặt đất, tạo thành rãnh sâu khiến gã không thể không cẩn trọng.
- Có giỏi thì ngươi đỡ đao này xem !
Trong thoáng chốc, gã thấy lưỡi đao sáng loáng, tóc gáy rợn lên kinh hãi !
Lôi Đình Trảm
Cuồng Long Quyền
Xung quanh người gã rực lên huyết khí bạo nộ, một tiếng long ngâm gào thét kèm theo kình lực phóng xuất.
Ầm !!!
Một phần sân đấu trường bị thổi bay hoàn toàn.Huyền Phong đứng đó, áo choàng bị đánh rách nát, mà đối thủ của hắn sõng soài trong vũng máu.
- Vậy mà không chết ?
Huyền Phong lẩm nhẩm, để trọng tài tuyên bố, còn bản thân hắn trở lại vào trong.
Có lẽ hôm nay sẽ nghỉ sớm.
Linh Nhi vội chạy tới đón đỡ.
- Anh, không sao chứ ?
Nhìn nàng lo lắng, hắn lắc đầu, an ủi nàng :" Anh không sao. Sao thế, có vẻ như em biết gì à ?"
Linh Nhi khẽ gật đầu :" Ân, rất có thể, kẻ vừa đánh cùng anh chính là một dũng giả ! Tám phần là những kẻ được thần linh ban phước."
- Ồ, thế anh thì sao ? Anh có phải dũng giả không ?
Huyền Phong trêu chọc, hỏi nàng.
Linh Nhi nhìn hắn, phán một câu :" Có dũng giả nào biến thái như anh sao ?"
Huyền Phong ho khan mấy tiếng, nàng cười khì, lại nói thêm :" Theo em được biết thì khả năng của dũng giả là độc nhất, không thể chia sẻ hay truyền dạy cho người khác. Hơn nữa, dũng giả thường là những cá nhân đột nhiên nổi lên, còn anh là thừa hưởng từ gia tộc mà ? "
- Ừm, vậy để A Thất và A Cửu đi tìm hiểu thêm ah, chút nữa thì anh quên mất vụ này đấy.
Những kẻ được chọn, hay còn gọi là dũng giả, anh hùng sở hữu sức mạnh vượt trội này sẽ được hoàng gia lôi kéo phục vụ. Nhưng để mà so với những gia tộc trong Tứ Bảo Kiếm, hoàng thất vẫn coi trọng những cận thần của mình hơn là những kẻ đột nhiên xuất hiện này.
Ngay cả trong đế quốc, có những nơi chưa hoàn toàn làm chủ được nó, những con quái vật ẩn giấu nơi thâm sơn cùng cốc. Chưa kể cũng vì đế quốc bài xích dị chủng nên vẫn còn chiến tranh với những tộc quần khác ngoài phía Đông là U Minh Hải.
Sự xuất hiện của dũng giả khiến hắn dừng lại suy nghĩ để Linh Nhi tham gia đấu trường. Tuy không phải lúc nào cũng sẽ có dũng giả xuất hiện ở đây, nhưng có xác suất rủi ro vậy chi bằng không để nó xảy ra.
Hơn nữa, hắn cũng sẽ phải nghiêm túc hơn rồi, chưa biết chừng ngày nào đó, kẻ thù của hắn là một tên dũng giả mạnh mẽ.
Linh Nhi ôm lấy một tay hắn, khẽ lay :" Anh không để em đánh đấu trường nữa sao ?"
Huyền Phong nhìn cô nàng, cũng thừa nhận :" Anh có suy nghĩ đó, nhưng nếu em đủ mạnh để giữ an toàn thì anh có thể đồng ý. "
Linh Nhi khẽ cười :" Vậy em sẽ chứng minh cho anh thấy "
Nàng nắm tay, làm ra bộ dáng quyết tâm, Huyền Phong một bên cổ vũ.
Linh Nhi có thể hoàn toàn nghe lời hắn, làm những gì hắn muốn, nhưng nàng cũng có suy nghĩ của riêng mình, chẳng phải một cái bình hoa muốn đặt đâu thì đặt. Đổi lại, nếu là hắn, tuy không ở trước mặt đi đấu trường thì cũng trốn đi tìm một chỗ rèn luyện. Vậy nên vẫn là thành thật và hiểu được mong muốn và ý kiến của đối phương thì hơn. Dẫu sao Linh Nhi cũng là vợ hắn.
...
6 năm sau.
Linh Nhi ôm lấy một tay, đầu nàng tựa vai hắn, hai mắt nhắm hờ.
- Thiếu gia, tiểu thư, chúng ta đến nơi rồi.
Tiểu Điệp gõ nhẹ vào cửa, đánh thức hai người.
Đã lâu như vậy, hắn lại có dịp trở về nhà, lần này chính là dự hôn lễ của anh trai Trần Thừa Vũ.
Sự kiện này có sự tham dự hầu hết giới quý tộc cùng với hoàng gia.
Trần Thừa Vũ là con trưởng, tài năng đều đã được chứng minh, thế nên dễ hiểu nếu coi đó là người thừa kế danh gia vọng tộc này.
Dinh thự được trang trí lại thật là rực rỡ, đèn và hoa ở khắp mọi nơi, những người làm hay các hầu gái đều được huy động tối đa để chuẩn bị thật kĩ càng.
Dạ Tuyết chờ đợi hai người.
- Bé con cũng lớn lên nhiều nhỉ ?
Dạ Tuyết nhìn hắn, lúc nào cũng vậy, ánh mắt nàng giống như của mẹ, đều rất hiền hòa, ân cần.
Dạ Tuyết nhìn sang Linh Nhi ở một bên :" Em dâu cũng đi cùng sao, hai đứa đi đường xa, nghỉ ngơi trước nhé ? "
Dạ Tuyết hỏi nàng, Linh Nhi khẽ gật đầu, dẫu xét về thân phận, nàng vẫn cao hơn, Linh Nhi cũng rất tự nhiên, bây giờ nàng lại theo lời Dạ Tuyết nói :" Vậy làm phiền chị rồi "
Dạ Tuyết gật đầu, không khỏi nhìn nàng tăng thêm mấy phần ưa thích.
Nhìn chị gái, hắn thấy nàng đã thay đổi khá nhiều, tuy vẫn hoạt náo như vậy, nhưng đã vơi đi sự vui vẻ, so với hắn, huyết sát khí của nàng còn nặng hơn so với hắn. Không biết bao nhiêu kẻ đã chết dưới tay nàng.
Các tòa nhà khách gần như đều đã được lấp đầy, Dạ Tuyết dẫn cả hai đi tới phòng đã được chuẩn bị sẵn.
- Hai đứa nghỉ ngơi trước đi, sắp tới có lẽ sẽ bận rộn ah. Chị sẽ bảo A Tứ mang đồ ăn tới cho.
Dạ Tuyết cũng không làm phiền hai người nghỉ ngơi, nàng ra bên ngoài giúp đỡ cha mẹ tiếp những vị khách bên ngoài.
- Ân, vậy chúng ta cũng nghỉ ngơi một lúc, có lẽ mọi người sẽ cần giúp đỡ đó anh !
Linh Nhi kéo hắn tới bên giường mà nằm xuống.
Hắn đồng thuận, bây giờ mà mò ra ngoài kiểu gì cũng bị mọi người đuổi trở lại mà thôi.
Linh Nhi ôm lấy eo hắn :" Thật là ngưỡng mộ gia đình anh mà "
Nàng cười khổ, lại ghen tị. Tuy chưa biết rõ, nhưng ít nhất về tình cảm, ở đây, nàng cảm thấy ấm áp hơn so với những người anh trai của nàng. Cũng dễ hiểu tại sao A Thất, A Cửu lại có thể gần gũi và vui vẻ đến vậy.
- Hehe, em cũng là một thành viên của nó rồi đấy.
Huyền Phong xoa lưng nàng.
Linh Nhi cười mỉm, hạnh phúc gật đầu, chẳng còn ngại ngùng như thuở đầu.
A Tứ mang đồ ăn tới, có cả bánh ngọt. Sau khi ăn xong, cả hai ra ngoài, giúp đỡ đón tiếp những vị khách mừng cũng có cái cớ để không bị đuổi về.
Cho tới khi tối muộn, có vẻ như đã là đoàn cuối cùng của ngày hôm nay, mọi người mới trở về.
Căn phòng với đầy đủ thành viên gia đình, có sự xuất hiện của Thanh Sương và Linh Nhi, hai người chắc chắn đã là thành viên của nhà này.
Ai nấy đều nhìn nhau mà cười. Không khí ở nhà này vẫn vậy, gần gũi thân mật, quan tâm lẫn nhau.
- Được rồi, mấy đứa đi nghỉ trước đi, còn lại để ta và cha các con lo liệu.
Lý Thu Thủy liền đuổi người nào về phòng người nấy, để lại cha hắn mặt cau mày có, chỉ là bị mẹ hắn liếc nhìn lại chẳng dám biểu hiện gì khác nữa.
Nhưng hai người nghĩ là vậy, những đứa trẻ của họ lại không nghĩ thế.
Tất cả lại có mặt ở phòng anh trai.
- Hai đứa về lâu chưa, ăn gì chưa, có đói không ?
Thanh Sương ân cần hỏi han, có vẻ như người chị dâu này của hắn kiêm luôn lời nói của anh trai.
Huyền Phong khẽ cười, thán phục :" Khụ, không thể tin được là chị có thể đổ gục trước anh trai em đấy !"
Dạ Tuyết thấy hắn nói vậy liền phì cười, cũng châm chọc anh mình :" Đấy, không phải em nha, ngay cả Huyền Phong cũng nói như vậy rồi, anh phải cảm ơn chị Thanh Sương ah haha..."
Thừa Vũ ho khan, cũng không biết phản kháng những đứa em của mình thế nào.
- Ân, anh thì có chị rồi, vậy còn chị của em thì bao giờ có người ấy đây ?
Dạ Tuyết bị đứa em cưng chiều của mình nhắc tới, liền nhảy dựng :" Hừ, em không được nói linh tinh, chẳng qua là chị chưa muốn thôi !"
- Anh, chị, sau hôn lễ, hai người có dự tính gì không ?
Huyền Phong hỏi. Thừa Vũ bấy giờ mới lên tiếng trả lời :" Anh sẽ quay lại chiến trường "
Thanh Sương cũng gật đầu :" Dẫu sao chị cũng biết y thuật, cũng không an tâm để anh em một mình ở đó."
- Vậy còn chị ?
Hắn quay sang hỏi Dạ Tuyết.
Nàng một tay chống cằm, liếc nhìn hắn như vẫn giận vì mới nhắc nàng trước đó.
- Ừm, chị cũng quay lại chiến trường.
Tiếng đập bàn chát chúa vang lên khiến Dạ Tuyết giật mình. Ai nấy đều ngạc nhiên bởi vì lần đầu mới thấy hắn phản ứng như vậy.
- Không được, em phản đối.
Dạ Tuyết hứng thú, hỏi lại, phản ứng của em trai là điều nàng không ngờ tới.
- Chị và anh trai bây giờ khác nhau, anh trai đã có chị Thanh Sương rồi, chị vẫn một mình, không ổn.
- Thằng nhóc này, không phải là em muốn chị nhanh chóng kết hôn hơn chứ ?
- Chị à...
- Anh đồng ý với Huyền Phong, em nghỉ ngơi một thời gian đi.
Lại nói, cả anh trai và cha hắn khá giống nhau, lên chiến trường sớm, giết giặc lập công, cũng có một người bạn đời luôn đồng hành bên cạnh, các nàng cũng chính là chỗ dựa tinh thần của hai người, cũng để giữ bọn họ là con người chứ không phải cỗ máy giết chóc lạnh lùng.
Dạ Tuyết thì khác, vốn ban đầu người chị này của hắn hoạt náo, vui vẻ, là người mang năng lượng tích cực nhất nhà, nhưng thời gian qua, ai cũng dần thấy nàng đang dần thay đổi.
- Cũng muộn rồi, 2 đứa về nghỉ ngơi trước đi, còn Dạ Tuyết, em hãy suy nghĩ thật kĩ, rốt cuộc em muốn làm nhất là điều gì, chúng ta sẽ nói chuyện lại sau hôn lễ.
Huyền Phong dắt Linh Nhi trở về phòng. Nàng thay một bộ váy ngủ, theo thói quen gối đầu lên tay hắn.
- Hình như chị ấy định nói gì đó, nhưng có vẻ khó nói ?
Linh Nhi lên tiếng, hắn vươn tới eo nàng, ôm lấy, cúi xuống nhìn gương mặt xinh đẹp của Linh Nhi, khẽ gật đầu, hắn hôn lên bờ môi nhỏ nhắn của Linh Nhi, thưởng thức.
- Huyền Phong, có phải anh cũng có ý định ra trận ?
Linh Nhi nắm một tay hắn, chăm chú mà nhìn
- Ừ, em sẽ đi cùng anh chứ ?
Linh Nhi ngỡ ngàng sau đó liền vui vẻ gật đầu :" Đương nhiên rồi "
Hắn lại ra trận, lần này, đối thủ của hắn có vẻ như là 1 tên võ sĩ, còn khá trẻ, ước chừng mười tám đôi mươi, ngang với độ tuổi của anh trai. Hắn chỉ cảm thấy tên này rất kì lạ.
Phành !
Quyền khí mà gã đánh tới va chạm với cánh tay hắn, Huyền Phong nhíu mày. Tên này là kẻ có lực mạnh nhất hắn từng gặp !
Huyền Phong cũng cất thanh đao đi, trong người hắn, khí huyết sục sôi hơn bao giờ hết.
Phanh !
Hai nắm đấm chạm nhau mang theo kình khí xé toạc được cả mặt đất, gió gào rít xé rách tà áo choàng.
Gã không hề có kinh nghiệm, cũng chỉ là có sức mạnh và sức bền vượt trội. Huyền Phong vẫn chiếm ưu thế về tốc độ, nhưng mà tên này cũng thật lì lợm, cố đấm ăn xôi !
Nếu không phải hắn có ưu thế tốc độ hơn hẳn, sợ rằng cũng chẳng dễ chịu gì.
Hắn nắm quyền chủ động, nhưng lại không thể ngay lập tức hạ gục đối thủ của mình.
Tên kia gào lên, xung quanh người hắn bao phủ một lớp hào quang đỏ rực.
Kì Lân Nộ !
Một quyền đấm về phía hắn, khoảng cách giữa hai người xa chục bước chân, ấy vậy mà chấn bay Huyền Phong!
Mà tốc độ của gã cũng tăng lên rồi, tuy chưa đủ để bắt kịp, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng đón đỡ vài đòn.
Mỗi bước chân dẫm xuống mặt đất đều rạn nứt ! Gã phóng vụt tới, giống như quả bom ném xuống.
Oành !!!
Mặt đất bấy giờ lại giống như mặt hồ nổi lên những gợn sóng lan ra tứ phía, kình khí bạt ra tứ phía.
Nơi hai người đứng đã lõm xuống thành một cái hố.
Toái Sơn
Một quyền giáng tới, Huyền Phong cảm thấy như bị núi đè, cả người bị bức bách đến khó thở. Nếu không phải hắn có Siêu Thể Chất, sợ rằng sẽ tan xương nát thịt mất thôi.
Ăn một đòn này, hắn cảm thấy cả người khó chịu, khí huyết nhộn nhạo hết cả lên.
Mà gã thấy Huyền Phong vẫn chưa nằm xuống lại càng kinh ngạc.
" Mẹ nó, đi so sở trường với người ta, mình điên mất thôi."
Hắn lẩm nhẩm, lại lấy ra thanh đao.
Gã nhìn Huyền Phong cầm lấy thanh đao, hai mắt híp lại, có phần kinh hãi.
Chỉ một đao nhẹ nhàng chém ra, lưỡi đao còn chưa hề rời vỏ, đao khí xẻ sân đấu mà chém tới trước mặt, gã vội vàng tránh qua một bên.
Huyền Phong cầm đao và không cầm thật khác nhau.
Vết đao khí vừa rồi hằn sâu trên mặt đất, tạo thành rãnh sâu khiến gã không thể không cẩn trọng.
- Có giỏi thì ngươi đỡ đao này xem !
Trong thoáng chốc, gã thấy lưỡi đao sáng loáng, tóc gáy rợn lên kinh hãi !
Lôi Đình Trảm
Cuồng Long Quyền
Xung quanh người gã rực lên huyết khí bạo nộ, một tiếng long ngâm gào thét kèm theo kình lực phóng xuất.
Ầm !!!
Một phần sân đấu trường bị thổi bay hoàn toàn.Huyền Phong đứng đó, áo choàng bị đánh rách nát, mà đối thủ của hắn sõng soài trong vũng máu.
- Vậy mà không chết ?
Huyền Phong lẩm nhẩm, để trọng tài tuyên bố, còn bản thân hắn trở lại vào trong.
Có lẽ hôm nay sẽ nghỉ sớm.
Linh Nhi vội chạy tới đón đỡ.
- Anh, không sao chứ ?
Nhìn nàng lo lắng, hắn lắc đầu, an ủi nàng :" Anh không sao. Sao thế, có vẻ như em biết gì à ?"
Linh Nhi khẽ gật đầu :" Ân, rất có thể, kẻ vừa đánh cùng anh chính là một dũng giả ! Tám phần là những kẻ được thần linh ban phước."
- Ồ, thế anh thì sao ? Anh có phải dũng giả không ?
Huyền Phong trêu chọc, hỏi nàng.
Linh Nhi nhìn hắn, phán một câu :" Có dũng giả nào biến thái như anh sao ?"
Huyền Phong ho khan mấy tiếng, nàng cười khì, lại nói thêm :" Theo em được biết thì khả năng của dũng giả là độc nhất, không thể chia sẻ hay truyền dạy cho người khác. Hơn nữa, dũng giả thường là những cá nhân đột nhiên nổi lên, còn anh là thừa hưởng từ gia tộc mà ? "
- Ừm, vậy để A Thất và A Cửu đi tìm hiểu thêm ah, chút nữa thì anh quên mất vụ này đấy.
Những kẻ được chọn, hay còn gọi là dũng giả, anh hùng sở hữu sức mạnh vượt trội này sẽ được hoàng gia lôi kéo phục vụ. Nhưng để mà so với những gia tộc trong Tứ Bảo Kiếm, hoàng thất vẫn coi trọng những cận thần của mình hơn là những kẻ đột nhiên xuất hiện này.
Ngay cả trong đế quốc, có những nơi chưa hoàn toàn làm chủ được nó, những con quái vật ẩn giấu nơi thâm sơn cùng cốc. Chưa kể cũng vì đế quốc bài xích dị chủng nên vẫn còn chiến tranh với những tộc quần khác ngoài phía Đông là U Minh Hải.
Sự xuất hiện của dũng giả khiến hắn dừng lại suy nghĩ để Linh Nhi tham gia đấu trường. Tuy không phải lúc nào cũng sẽ có dũng giả xuất hiện ở đây, nhưng có xác suất rủi ro vậy chi bằng không để nó xảy ra.
Hơn nữa, hắn cũng sẽ phải nghiêm túc hơn rồi, chưa biết chừng ngày nào đó, kẻ thù của hắn là một tên dũng giả mạnh mẽ.
Linh Nhi ôm lấy một tay hắn, khẽ lay :" Anh không để em đánh đấu trường nữa sao ?"
Huyền Phong nhìn cô nàng, cũng thừa nhận :" Anh có suy nghĩ đó, nhưng nếu em đủ mạnh để giữ an toàn thì anh có thể đồng ý. "
Linh Nhi khẽ cười :" Vậy em sẽ chứng minh cho anh thấy "
Nàng nắm tay, làm ra bộ dáng quyết tâm, Huyền Phong một bên cổ vũ.
Linh Nhi có thể hoàn toàn nghe lời hắn, làm những gì hắn muốn, nhưng nàng cũng có suy nghĩ của riêng mình, chẳng phải một cái bình hoa muốn đặt đâu thì đặt. Đổi lại, nếu là hắn, tuy không ở trước mặt đi đấu trường thì cũng trốn đi tìm một chỗ rèn luyện. Vậy nên vẫn là thành thật và hiểu được mong muốn và ý kiến của đối phương thì hơn. Dẫu sao Linh Nhi cũng là vợ hắn.
...
6 năm sau.
Linh Nhi ôm lấy một tay, đầu nàng tựa vai hắn, hai mắt nhắm hờ.
- Thiếu gia, tiểu thư, chúng ta đến nơi rồi.
Tiểu Điệp gõ nhẹ vào cửa, đánh thức hai người.
Đã lâu như vậy, hắn lại có dịp trở về nhà, lần này chính là dự hôn lễ của anh trai Trần Thừa Vũ.
Sự kiện này có sự tham dự hầu hết giới quý tộc cùng với hoàng gia.
Trần Thừa Vũ là con trưởng, tài năng đều đã được chứng minh, thế nên dễ hiểu nếu coi đó là người thừa kế danh gia vọng tộc này.
Dinh thự được trang trí lại thật là rực rỡ, đèn và hoa ở khắp mọi nơi, những người làm hay các hầu gái đều được huy động tối đa để chuẩn bị thật kĩ càng.
Dạ Tuyết chờ đợi hai người.
- Bé con cũng lớn lên nhiều nhỉ ?
Dạ Tuyết nhìn hắn, lúc nào cũng vậy, ánh mắt nàng giống như của mẹ, đều rất hiền hòa, ân cần.
Dạ Tuyết nhìn sang Linh Nhi ở một bên :" Em dâu cũng đi cùng sao, hai đứa đi đường xa, nghỉ ngơi trước nhé ? "
Dạ Tuyết hỏi nàng, Linh Nhi khẽ gật đầu, dẫu xét về thân phận, nàng vẫn cao hơn, Linh Nhi cũng rất tự nhiên, bây giờ nàng lại theo lời Dạ Tuyết nói :" Vậy làm phiền chị rồi "
Dạ Tuyết gật đầu, không khỏi nhìn nàng tăng thêm mấy phần ưa thích.
Nhìn chị gái, hắn thấy nàng đã thay đổi khá nhiều, tuy vẫn hoạt náo như vậy, nhưng đã vơi đi sự vui vẻ, so với hắn, huyết sát khí của nàng còn nặng hơn so với hắn. Không biết bao nhiêu kẻ đã chết dưới tay nàng.
Các tòa nhà khách gần như đều đã được lấp đầy, Dạ Tuyết dẫn cả hai đi tới phòng đã được chuẩn bị sẵn.
- Hai đứa nghỉ ngơi trước đi, sắp tới có lẽ sẽ bận rộn ah. Chị sẽ bảo A Tứ mang đồ ăn tới cho.
Dạ Tuyết cũng không làm phiền hai người nghỉ ngơi, nàng ra bên ngoài giúp đỡ cha mẹ tiếp những vị khách bên ngoài.
- Ân, vậy chúng ta cũng nghỉ ngơi một lúc, có lẽ mọi người sẽ cần giúp đỡ đó anh !
Linh Nhi kéo hắn tới bên giường mà nằm xuống.
Hắn đồng thuận, bây giờ mà mò ra ngoài kiểu gì cũng bị mọi người đuổi trở lại mà thôi.
Linh Nhi ôm lấy eo hắn :" Thật là ngưỡng mộ gia đình anh mà "
Nàng cười khổ, lại ghen tị. Tuy chưa biết rõ, nhưng ít nhất về tình cảm, ở đây, nàng cảm thấy ấm áp hơn so với những người anh trai của nàng. Cũng dễ hiểu tại sao A Thất, A Cửu lại có thể gần gũi và vui vẻ đến vậy.
- Hehe, em cũng là một thành viên của nó rồi đấy.
Huyền Phong xoa lưng nàng.
Linh Nhi cười mỉm, hạnh phúc gật đầu, chẳng còn ngại ngùng như thuở đầu.
A Tứ mang đồ ăn tới, có cả bánh ngọt. Sau khi ăn xong, cả hai ra ngoài, giúp đỡ đón tiếp những vị khách mừng cũng có cái cớ để không bị đuổi về.
Cho tới khi tối muộn, có vẻ như đã là đoàn cuối cùng của ngày hôm nay, mọi người mới trở về.
Căn phòng với đầy đủ thành viên gia đình, có sự xuất hiện của Thanh Sương và Linh Nhi, hai người chắc chắn đã là thành viên của nhà này.
Ai nấy đều nhìn nhau mà cười. Không khí ở nhà này vẫn vậy, gần gũi thân mật, quan tâm lẫn nhau.
- Được rồi, mấy đứa đi nghỉ trước đi, còn lại để ta và cha các con lo liệu.
Lý Thu Thủy liền đuổi người nào về phòng người nấy, để lại cha hắn mặt cau mày có, chỉ là bị mẹ hắn liếc nhìn lại chẳng dám biểu hiện gì khác nữa.
Nhưng hai người nghĩ là vậy, những đứa trẻ của họ lại không nghĩ thế.
Tất cả lại có mặt ở phòng anh trai.
- Hai đứa về lâu chưa, ăn gì chưa, có đói không ?
Thanh Sương ân cần hỏi han, có vẻ như người chị dâu này của hắn kiêm luôn lời nói của anh trai.
Huyền Phong khẽ cười, thán phục :" Khụ, không thể tin được là chị có thể đổ gục trước anh trai em đấy !"
Dạ Tuyết thấy hắn nói vậy liền phì cười, cũng châm chọc anh mình :" Đấy, không phải em nha, ngay cả Huyền Phong cũng nói như vậy rồi, anh phải cảm ơn chị Thanh Sương ah haha..."
Thừa Vũ ho khan, cũng không biết phản kháng những đứa em của mình thế nào.
- Ân, anh thì có chị rồi, vậy còn chị của em thì bao giờ có người ấy đây ?
Dạ Tuyết bị đứa em cưng chiều của mình nhắc tới, liền nhảy dựng :" Hừ, em không được nói linh tinh, chẳng qua là chị chưa muốn thôi !"
- Anh, chị, sau hôn lễ, hai người có dự tính gì không ?
Huyền Phong hỏi. Thừa Vũ bấy giờ mới lên tiếng trả lời :" Anh sẽ quay lại chiến trường "
Thanh Sương cũng gật đầu :" Dẫu sao chị cũng biết y thuật, cũng không an tâm để anh em một mình ở đó."
- Vậy còn chị ?
Hắn quay sang hỏi Dạ Tuyết.
Nàng một tay chống cằm, liếc nhìn hắn như vẫn giận vì mới nhắc nàng trước đó.
- Ừm, chị cũng quay lại chiến trường.
Tiếng đập bàn chát chúa vang lên khiến Dạ Tuyết giật mình. Ai nấy đều ngạc nhiên bởi vì lần đầu mới thấy hắn phản ứng như vậy.
- Không được, em phản đối.
Dạ Tuyết hứng thú, hỏi lại, phản ứng của em trai là điều nàng không ngờ tới.
- Chị và anh trai bây giờ khác nhau, anh trai đã có chị Thanh Sương rồi, chị vẫn một mình, không ổn.
- Thằng nhóc này, không phải là em muốn chị nhanh chóng kết hôn hơn chứ ?
- Chị à...
- Anh đồng ý với Huyền Phong, em nghỉ ngơi một thời gian đi.
Lại nói, cả anh trai và cha hắn khá giống nhau, lên chiến trường sớm, giết giặc lập công, cũng có một người bạn đời luôn đồng hành bên cạnh, các nàng cũng chính là chỗ dựa tinh thần của hai người, cũng để giữ bọn họ là con người chứ không phải cỗ máy giết chóc lạnh lùng.
Dạ Tuyết thì khác, vốn ban đầu người chị này của hắn hoạt náo, vui vẻ, là người mang năng lượng tích cực nhất nhà, nhưng thời gian qua, ai cũng dần thấy nàng đang dần thay đổi.
- Cũng muộn rồi, 2 đứa về nghỉ ngơi trước đi, còn Dạ Tuyết, em hãy suy nghĩ thật kĩ, rốt cuộc em muốn làm nhất là điều gì, chúng ta sẽ nói chuyện lại sau hôn lễ.
Huyền Phong dắt Linh Nhi trở về phòng. Nàng thay một bộ váy ngủ, theo thói quen gối đầu lên tay hắn.
- Hình như chị ấy định nói gì đó, nhưng có vẻ khó nói ?
Linh Nhi lên tiếng, hắn vươn tới eo nàng, ôm lấy, cúi xuống nhìn gương mặt xinh đẹp của Linh Nhi, khẽ gật đầu, hắn hôn lên bờ môi nhỏ nhắn của Linh Nhi, thưởng thức.
- Huyền Phong, có phải anh cũng có ý định ra trận ?
Linh Nhi nắm một tay hắn, chăm chú mà nhìn
- Ừ, em sẽ đi cùng anh chứ ?
Linh Nhi ngỡ ngàng sau đó liền vui vẻ gật đầu :" Đương nhiên rồi "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.