Chương 3: chạy trối chết
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
28/08/2020
Mẹ Kỳ Kỳ cười hì hì nói: "Tô Khả đúng là càng lớn càng đẹp trai!"
Mẹ Tô Khả vẻ mặt kiêu ngạo: "Nó khi còn bé giống như con gái, rất xinh xắn, lúc lên Sơ Tam mới đến lỗ tai Kỳ Kỳ, ai biết lên cấp 3 bắt đầu cao lên, tốt nghiệp trung học liền cao 1m81 rồi. Ôi, đứa nhỏ này rốt cuộc hoàn mỹ, chỉ có một tật xấu, nó quá thích sạch sẽ thích chỉnh tề, quá xoi mói, có đôi khi thật sự là đáng ghét!"
Trương Kỳ Kỳ nhớ tới năm cấp hai cô và Tô Khả ngồi cùng bàn, Tô Khả ngay cả tiền trong ví cũng sắp xếp theo thứ tự từ lớn tới nhỏ, liền trong lòng cười nhạo Tô Khả là chòm sao xử nữ phiền toái.
Cô nhìn thời gian không sai biệt lắm, liền liếc mắt ra hiệu cho mẹ một cái.
Mẹ Kỳ Kỳ lưu luyến mẹ Tô Khả lại ngồi tiếp tục tán gẫu trong chốc lát, lúc này mới lên tiếng cáo từ.
Mẹ Tô Khả nhìn tiểu Huệ, nói: "Đi tầng hầm cầm hai hộp Trung Hoa." Bà xưa nay hào phóng, thân thích nghèo tới đây chưa bao giờ để về tay không.
Trương Kỳ Kỳ phát hiện khóe miệng mẹ mình khẽ cong, liền đoán được mẹ mình từ chối thì thật bất kính, vội cười nói: "Cảm ơn dì Hoàng, bất quá cha con mấy ngày nay đang cai thuốc. . ."
Mẹ Tô Khả cả người dựa vào lưng sofa, cười tủm tỉm không nói chuyện.
Trương Kỳ Kỳ lại cười cười, sau đó kéo mẹ mình vẫn chưa thỏa mãn, hai mẹ con cùng một chỗ đi ra.
Ra khỏi Cẩm Tú viên, không khí lập tức trở nên ngột ngạt nóng bức, Trương Kỳ Kỳ nhìn mẹ mình, hỏi tới chuyện hệ thống đường sắt an trí nhà ở: "Mẹ, năm nay được phân nhà ở đâu?"
"Có tư liệu nhà xưởng, đường nông nghiệp và ba chỗ Bắc Hoàn , theo như điểm tích lũy của ba con, chỉ có thể phân đến Bắc Hoàn." Mẹ Kỳ Kỳ nắm chặt lấy đầu ngón tay tính tính.
Trương Kỳ Kỳ bỗng nhiên nghĩ tới: "Không phải nói an trí nhà ở hàng năm đều có sao? Chúng ta vừa mua xong nhà, không bằng tích lũy hai năm, đợi tích lũy đủ thì đặt cọc mua, dù sao giá nhà ở đường sắt cũng sẽ không tăng lắm đâu." Trong tay cô có tiền, thế nhưng cô có ý định mở cửa hàng bánh mì nhỏ. . . Tuy đã chia tay Lý Thụy , nhưng cô không thể cam chịu, thất tình thì thất tình, chia tay vẫn phải tiếp tục. . .
Mẹ Kỳ Kỳ thở dài: "ừ, anh con sang năm cũng tốt nghiệp, vừa tốt nghiệp liền kết hôn. . ."
Trương Kỳ Kỳ không nói gì.
Đến cửa tiểu khu nhà mình, mẹ Kỳ Kỳ dừng lại cửa lớn nói chuyện phiếm với vợ của người bảo vệ cổng, Trương Kỳ Kỳ đi về trước.
Nhà mới ở lầu ba, Trương Kỳ Kỳ chân dài, một lần bước hai bậc, rất nhanh liền lên tới. cha Kỳ Kỳ đang xem TV, thấy Trương Kỳ Kỳ đi vào TV cũng không xem nữa, vội vội vàng vàng đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Đợi Trương Kỳ Kỳ rửa tay đi ra, phát hiện ba ba mang một cái quạt điện đặt ở một bên bàn trà, đang ở khom người loay hoay.
Trương Kỳ Kỳ vừa ngồi xuống ghế sofa, một luồng gió nóng ẩm gió liền đập vào mặt, một chút cũng không mát mẻ. Cô ngẩng đầu nhìn tủ điều hòa trong góc tường, mở miệng nói: "Cha, mở điều hòa đi, tiền điện trong nhà, tiền nước và khí đốt thiên nhiên con trả!" Tiền lương ba mẹ cũng không cao, lại phải nuôi sống cô và hai đứa con của anh trai, cả đời tiết kiệm đã quen, sau này chi phí trong nhà của ba mẹ cô chịu trách nhiệm là được rồi.
Lúc này cha Kỳ Kỳ lại đi vào phòng bếp, cũng không biết bận rộn cái gì. Nghe được Trương Kỳ Kỳ nói, ông lớn tiếng nói: "Con có thể trở về vơi ba và mẹ là mừng lắm rồi, chi tiêu trong nhà không cần con quan tâm!"
Trương Kỳ Kỳ nghe ba ba nói xong, liền cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn trà, mở điều hòa, sau đó đứng dậy đóng kỹ cửa sổ.
Cô vừa ngồi xuống ghế sofa, liền thấy ba ba bưng một bát thủy tinh salad trái cây đi ra.
Cha Kỳ Kỳ đưa bát thủy tinh và nĩa ăn cho Trương Kỳ Kỳ, bản thân cũng tự ngồi xuống, cười tủm tỉm nhìn Trương Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ, ba biết con sợ béo, không dùng tương trộn salad, chỉ dùng sữa chua trộn thôi."
Trương Kỳ Kỳ cầm nĩa lên ăn, lại nhớ tới một tháng trước Lý Thụy đi cho vở kịch mới ở nơi khác, liên tục không có ở Kyoto. Một ngày sau khi cô tan tầm mở cửa phòng ra, phát hiện Lý Thụy đang ở trong phòng cô thuê.
Cô nhớ rõ ngày đó Lý Thụy cũng làm salad trái cây này cho cô.
Sữa chua của bò đen Trịnh thành quá ngọt, cho nên hương vị là lạ, thế nhưng Trương Kỳ Kỳ vẫn một hơi ăn ngon lành. Salad trái cây Lý Thụy làm cho cô ăn ngon hơn ba ba làm nhiều, nhưng cô sau này vĩnh viễn không thể ăn nữa rồi.
Trương Kỳ Kỳ mở to hai mắt, ép nước mắt sắp rơi xuống, lại ăn hết hai phần mới dặn dò ba ba: "Cha, con lừa gạt mẹ Tô Khả nói ba đang cai thuốc, ba cũng đừng để lộ tẩy nha."
Cha Kỳ Kỳ vẻ mặt kinh ngạc: "Ba cũng đang cai thuốc mà!"
Trương Kỳ Kỳ: ". . ." Ba ba trước kia nghiện thuốc lá dữ lắm, một ngày một bao cũng không đủ.
Cha Kỳ Kỳ cười giải thích: "Đồng nghiệp hiện tại cũng không hút thuốc rẻ, thấp nhất cũng là Hồng Tháp Sơn, ba không biết xấu hổ hút Hồng Kỳ Cừ, liền dứt khoát cai thôi!"
Tâm tình Trương Kỳ Kỳ có chút phức tạp, cảm thấy ba ba cai thuốc đối với thân thể mới có lợi, nhưng lại bởi vì kinh tế trong nhà eo hẹp mà lòng có chút chua xót. Trịnh thành bên này có một quy củ bất thành văn, con trai kết hôn phải chuẩn bị phòng cưới, cho nên Trương Kỳ Kỳ biết ba mẹ mình vì mua nhà cho anh trai, cho nên áp lực có chút lớn.
Cô lâm vào trầm tư.
Đúng lúc thì chuông cửa sau vang lên, giọng mẹ Kỳ Kỳ từ ngoài cửa truyền vào: "Lão Trương, là tôi!"
Mẹ Kỳ Kỳ sau khi đi vào thấy mở điều hòa, có chút mất hứng, nhíu lông mày đứng nhìn cha Kỳ Kỳ, đang muốn mắng thì Trương Kỳ Kỳ liền nói: "Mẹ, con ngại nóng nên mở điều hòa."
Mẹ Kỳ Kỳ: ". . ."
Bà nhìn con gái một cái, không nói gì. Bà và ông chồng ở nhà không nỡ mở điều hòa, nhưng nếu là con gái muốn con gái, vậy thì xa xỉ một hồi thôi!
Trương Kỳ Kỳ tắm rửa xong đi ra, đang ở vỗ nước trên mặt, nghe được ba cô đang ngồi trên ở phòng khách xem tivi gọi cô qua ăn dưa hấu, liền vừa vỗ nhè nhẹ mặt, vừa đi tới.
Trên TV vẫn đang chiếu vở kịch kia, ba Kỳ Kỳ mẹ Kỳ Kỳ xem rất tập trung, thấy con gái tới, cũng chỉ là thuận ngón tay chỉ dưa hấu đặt ở trong mâm, hai mắt vẫn chằm chằm nhìn màn hình TV.
Trương Kỳ Kỳ ngồi xuống bên cạnh ba ba, cầm lấy một miếng dưa hấu cắn một cái.
Đây là một vở kịch thời trang. Trong tiếng phối nhạc réo rắt thảm thiết, nhân vật nam chính dáng người mảnh khảnh ngũ quan tinh xảo mặc đồ Tây đen cực kỳ thích hợp bước đi con trên đường phồn hoa, trên khuôn mặt xinh đẹp không có một chút biểu cảm, nước mắt vội vàng chảy ra.
Mà nữ nhân vật chính nhìn về đối phương đang đi đến, không có rơi lệ, thế nhưng trên khuôn mặt thanh tú mang theo vẻ dứt khoát .
Trương Kỳ Kỳ bất quá chỉ kiên trì xem được một phút đồng hồ, cái mũi bắt đầu ê ẩm, cực kỳ khó chịu. Cô dùng sức cắn dưa hấu một cái, rũ tầm mắt xuống.
Đợi không được cảnh có nhân vật nam chính rồi, mẹ Kỳ Kỳ liền không hề chuyên tâm xem kịch, cười hì hì hỏi Trương Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ, mẹ lên mạng tìm ra, Lý Thụy và con là tốt nghiệp cùng một trường, tuổi cũng tương đương với con, trước kia con có nghe nói qua thằng bé không?"
Trương Kỳ Kỳ rũ mắt xuống nhìn dưa hấu trong tay , trầm giọng nói: "Chưa nghe nói qua."
Mẹ Kỳ Kỳ thuận miệng nói: "Lý Thụy lớn lên đẹp như thế, lại thành công như vậy, bạn học nổi danh như vậy sao con lại chưa nghe nói qua?"
Trương Kỳ Kỳ nhấc tay chính xác ném rổ, quăng vỏ dưa hấu trong tay vào giỏ rác trong góc trong. Cô liếc mẹ mình: "Lý Thụy năm trước mới bắt đầu thành công, trước kia ai biết anh ta là ai."
Mẹ Kỳ Kỳ gần đây siêu cấp mê luyến Lý Thụy, nghe vậy liền định bác bỏ con gái.
Thấy mẹ bày ra tư thế gấp nói chuyện đường dài, Trương Kỳ Kỳ vội vàng đứng dậy: "Mẹ, con muốn đi ngủ sớm một chút, trước đánh răng rửa mặt !"
Mẹ Kỳ Kỳ trơ mắt nhìn con gái chạy trối chết: ". . ."
Mẹ Tô Khả vẻ mặt kiêu ngạo: "Nó khi còn bé giống như con gái, rất xinh xắn, lúc lên Sơ Tam mới đến lỗ tai Kỳ Kỳ, ai biết lên cấp 3 bắt đầu cao lên, tốt nghiệp trung học liền cao 1m81 rồi. Ôi, đứa nhỏ này rốt cuộc hoàn mỹ, chỉ có một tật xấu, nó quá thích sạch sẽ thích chỉnh tề, quá xoi mói, có đôi khi thật sự là đáng ghét!"
Trương Kỳ Kỳ nhớ tới năm cấp hai cô và Tô Khả ngồi cùng bàn, Tô Khả ngay cả tiền trong ví cũng sắp xếp theo thứ tự từ lớn tới nhỏ, liền trong lòng cười nhạo Tô Khả là chòm sao xử nữ phiền toái.
Cô nhìn thời gian không sai biệt lắm, liền liếc mắt ra hiệu cho mẹ một cái.
Mẹ Kỳ Kỳ lưu luyến mẹ Tô Khả lại ngồi tiếp tục tán gẫu trong chốc lát, lúc này mới lên tiếng cáo từ.
Mẹ Tô Khả nhìn tiểu Huệ, nói: "Đi tầng hầm cầm hai hộp Trung Hoa." Bà xưa nay hào phóng, thân thích nghèo tới đây chưa bao giờ để về tay không.
Trương Kỳ Kỳ phát hiện khóe miệng mẹ mình khẽ cong, liền đoán được mẹ mình từ chối thì thật bất kính, vội cười nói: "Cảm ơn dì Hoàng, bất quá cha con mấy ngày nay đang cai thuốc. . ."
Mẹ Tô Khả cả người dựa vào lưng sofa, cười tủm tỉm không nói chuyện.
Trương Kỳ Kỳ lại cười cười, sau đó kéo mẹ mình vẫn chưa thỏa mãn, hai mẹ con cùng một chỗ đi ra.
Ra khỏi Cẩm Tú viên, không khí lập tức trở nên ngột ngạt nóng bức, Trương Kỳ Kỳ nhìn mẹ mình, hỏi tới chuyện hệ thống đường sắt an trí nhà ở: "Mẹ, năm nay được phân nhà ở đâu?"
"Có tư liệu nhà xưởng, đường nông nghiệp và ba chỗ Bắc Hoàn , theo như điểm tích lũy của ba con, chỉ có thể phân đến Bắc Hoàn." Mẹ Kỳ Kỳ nắm chặt lấy đầu ngón tay tính tính.
Trương Kỳ Kỳ bỗng nhiên nghĩ tới: "Không phải nói an trí nhà ở hàng năm đều có sao? Chúng ta vừa mua xong nhà, không bằng tích lũy hai năm, đợi tích lũy đủ thì đặt cọc mua, dù sao giá nhà ở đường sắt cũng sẽ không tăng lắm đâu." Trong tay cô có tiền, thế nhưng cô có ý định mở cửa hàng bánh mì nhỏ. . . Tuy đã chia tay Lý Thụy , nhưng cô không thể cam chịu, thất tình thì thất tình, chia tay vẫn phải tiếp tục. . .
Mẹ Kỳ Kỳ thở dài: "ừ, anh con sang năm cũng tốt nghiệp, vừa tốt nghiệp liền kết hôn. . ."
Trương Kỳ Kỳ không nói gì.
Đến cửa tiểu khu nhà mình, mẹ Kỳ Kỳ dừng lại cửa lớn nói chuyện phiếm với vợ của người bảo vệ cổng, Trương Kỳ Kỳ đi về trước.
Nhà mới ở lầu ba, Trương Kỳ Kỳ chân dài, một lần bước hai bậc, rất nhanh liền lên tới. cha Kỳ Kỳ đang xem TV, thấy Trương Kỳ Kỳ đi vào TV cũng không xem nữa, vội vội vàng vàng đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Đợi Trương Kỳ Kỳ rửa tay đi ra, phát hiện ba ba mang một cái quạt điện đặt ở một bên bàn trà, đang ở khom người loay hoay.
Trương Kỳ Kỳ vừa ngồi xuống ghế sofa, một luồng gió nóng ẩm gió liền đập vào mặt, một chút cũng không mát mẻ. Cô ngẩng đầu nhìn tủ điều hòa trong góc tường, mở miệng nói: "Cha, mở điều hòa đi, tiền điện trong nhà, tiền nước và khí đốt thiên nhiên con trả!" Tiền lương ba mẹ cũng không cao, lại phải nuôi sống cô và hai đứa con của anh trai, cả đời tiết kiệm đã quen, sau này chi phí trong nhà của ba mẹ cô chịu trách nhiệm là được rồi.
Lúc này cha Kỳ Kỳ lại đi vào phòng bếp, cũng không biết bận rộn cái gì. Nghe được Trương Kỳ Kỳ nói, ông lớn tiếng nói: "Con có thể trở về vơi ba và mẹ là mừng lắm rồi, chi tiêu trong nhà không cần con quan tâm!"
Trương Kỳ Kỳ nghe ba ba nói xong, liền cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn trà, mở điều hòa, sau đó đứng dậy đóng kỹ cửa sổ.
Cô vừa ngồi xuống ghế sofa, liền thấy ba ba bưng một bát thủy tinh salad trái cây đi ra.
Cha Kỳ Kỳ đưa bát thủy tinh và nĩa ăn cho Trương Kỳ Kỳ, bản thân cũng tự ngồi xuống, cười tủm tỉm nhìn Trương Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ, ba biết con sợ béo, không dùng tương trộn salad, chỉ dùng sữa chua trộn thôi."
Trương Kỳ Kỳ cầm nĩa lên ăn, lại nhớ tới một tháng trước Lý Thụy đi cho vở kịch mới ở nơi khác, liên tục không có ở Kyoto. Một ngày sau khi cô tan tầm mở cửa phòng ra, phát hiện Lý Thụy đang ở trong phòng cô thuê.
Cô nhớ rõ ngày đó Lý Thụy cũng làm salad trái cây này cho cô.
Sữa chua của bò đen Trịnh thành quá ngọt, cho nên hương vị là lạ, thế nhưng Trương Kỳ Kỳ vẫn một hơi ăn ngon lành. Salad trái cây Lý Thụy làm cho cô ăn ngon hơn ba ba làm nhiều, nhưng cô sau này vĩnh viễn không thể ăn nữa rồi.
Trương Kỳ Kỳ mở to hai mắt, ép nước mắt sắp rơi xuống, lại ăn hết hai phần mới dặn dò ba ba: "Cha, con lừa gạt mẹ Tô Khả nói ba đang cai thuốc, ba cũng đừng để lộ tẩy nha."
Cha Kỳ Kỳ vẻ mặt kinh ngạc: "Ba cũng đang cai thuốc mà!"
Trương Kỳ Kỳ: ". . ." Ba ba trước kia nghiện thuốc lá dữ lắm, một ngày một bao cũng không đủ.
Cha Kỳ Kỳ cười giải thích: "Đồng nghiệp hiện tại cũng không hút thuốc rẻ, thấp nhất cũng là Hồng Tháp Sơn, ba không biết xấu hổ hút Hồng Kỳ Cừ, liền dứt khoát cai thôi!"
Tâm tình Trương Kỳ Kỳ có chút phức tạp, cảm thấy ba ba cai thuốc đối với thân thể mới có lợi, nhưng lại bởi vì kinh tế trong nhà eo hẹp mà lòng có chút chua xót. Trịnh thành bên này có một quy củ bất thành văn, con trai kết hôn phải chuẩn bị phòng cưới, cho nên Trương Kỳ Kỳ biết ba mẹ mình vì mua nhà cho anh trai, cho nên áp lực có chút lớn.
Cô lâm vào trầm tư.
Đúng lúc thì chuông cửa sau vang lên, giọng mẹ Kỳ Kỳ từ ngoài cửa truyền vào: "Lão Trương, là tôi!"
Mẹ Kỳ Kỳ sau khi đi vào thấy mở điều hòa, có chút mất hứng, nhíu lông mày đứng nhìn cha Kỳ Kỳ, đang muốn mắng thì Trương Kỳ Kỳ liền nói: "Mẹ, con ngại nóng nên mở điều hòa."
Mẹ Kỳ Kỳ: ". . ."
Bà nhìn con gái một cái, không nói gì. Bà và ông chồng ở nhà không nỡ mở điều hòa, nhưng nếu là con gái muốn con gái, vậy thì xa xỉ một hồi thôi!
Trương Kỳ Kỳ tắm rửa xong đi ra, đang ở vỗ nước trên mặt, nghe được ba cô đang ngồi trên ở phòng khách xem tivi gọi cô qua ăn dưa hấu, liền vừa vỗ nhè nhẹ mặt, vừa đi tới.
Trên TV vẫn đang chiếu vở kịch kia, ba Kỳ Kỳ mẹ Kỳ Kỳ xem rất tập trung, thấy con gái tới, cũng chỉ là thuận ngón tay chỉ dưa hấu đặt ở trong mâm, hai mắt vẫn chằm chằm nhìn màn hình TV.
Trương Kỳ Kỳ ngồi xuống bên cạnh ba ba, cầm lấy một miếng dưa hấu cắn một cái.
Đây là một vở kịch thời trang. Trong tiếng phối nhạc réo rắt thảm thiết, nhân vật nam chính dáng người mảnh khảnh ngũ quan tinh xảo mặc đồ Tây đen cực kỳ thích hợp bước đi con trên đường phồn hoa, trên khuôn mặt xinh đẹp không có một chút biểu cảm, nước mắt vội vàng chảy ra.
Mà nữ nhân vật chính nhìn về đối phương đang đi đến, không có rơi lệ, thế nhưng trên khuôn mặt thanh tú mang theo vẻ dứt khoát .
Trương Kỳ Kỳ bất quá chỉ kiên trì xem được một phút đồng hồ, cái mũi bắt đầu ê ẩm, cực kỳ khó chịu. Cô dùng sức cắn dưa hấu một cái, rũ tầm mắt xuống.
Đợi không được cảnh có nhân vật nam chính rồi, mẹ Kỳ Kỳ liền không hề chuyên tâm xem kịch, cười hì hì hỏi Trương Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ, mẹ lên mạng tìm ra, Lý Thụy và con là tốt nghiệp cùng một trường, tuổi cũng tương đương với con, trước kia con có nghe nói qua thằng bé không?"
Trương Kỳ Kỳ rũ mắt xuống nhìn dưa hấu trong tay , trầm giọng nói: "Chưa nghe nói qua."
Mẹ Kỳ Kỳ thuận miệng nói: "Lý Thụy lớn lên đẹp như thế, lại thành công như vậy, bạn học nổi danh như vậy sao con lại chưa nghe nói qua?"
Trương Kỳ Kỳ nhấc tay chính xác ném rổ, quăng vỏ dưa hấu trong tay vào giỏ rác trong góc trong. Cô liếc mẹ mình: "Lý Thụy năm trước mới bắt đầu thành công, trước kia ai biết anh ta là ai."
Mẹ Kỳ Kỳ gần đây siêu cấp mê luyến Lý Thụy, nghe vậy liền định bác bỏ con gái.
Thấy mẹ bày ra tư thế gấp nói chuyện đường dài, Trương Kỳ Kỳ vội vàng đứng dậy: "Mẹ, con muốn đi ngủ sớm một chút, trước đánh răng rửa mặt !"
Mẹ Kỳ Kỳ trơ mắt nhìn con gái chạy trối chết: ". . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.