Chương 52: Lên đường.
Công Tử Thư Dạ
12/10/2018
Buổi sáng ngày thứ hai, không có ai gọi Triệu Phù Dao rời giường, thế là lúc nàng sợ hãi kêu lên một tiếng rồi tỉnh dậy từ một giấc mơ kì dị, mặt
trời đã chiếu đến tận mông.
“Vân Tiêm tỷ tỷ?… Nguy rồi, lẽ nào hôm qua ta nằm mơ?” Nàng mơ màng lẩm bẩm, rốt cục cũng ý thức được lý do tại sao mình đang ngủ còn cảm thấy là lạ.
Theo lý thuyết, đám người Vân Tiêm đã bình an trở về, đáng lý phải đến thì thầm, à, không, phải đoan tranh lịch sự tao nhã đến gọi nàng rời giường, đồng thời giáo huấn Thánh Nữ Đại Nhân tư thế ngài ngủ thật bất nhã, mời ngài ngủ lại lần nữa mới đúng.
Mà giờ này trong phòng rất yên tĩnh, không có gì cả. Nàng không nhịn được hoài nghi, tất cả những gì mình đã trải qua trong ngày hôm qua, bao gồm cả buổi tối, thật ra chỉ là ảo giác, đám người Vân Tiêm căn bản chưa hề trở về.
Nhưng thế này… cũng không đúng?
“Két —” một tiếng, nàng đẩy cửa ra, nửa cái đầu thò ra ngoài kiểm ra thực tế để thể hiện mình là một tay hành tẩu giang hồ già đời, thế là suýt chút nữa đụng phải thứ gì đó — mềm mềm.
Triệu Phù Dao ngẩng đầu, thấy Vân Tiêm ngơ ngác đứng ngoài cửa như người bù nhìn, mặc dù sau đó Vân Tiêm có cường điệu là nàng đang cảnh giác, nghiêm túc đứng thủ vệ ngoài cửa, nhưng vẫn không thể đập tan hình tượng “đứng ngơ ngác” mà Thánh Nữ Đại Nhân của nàng dùng để hình dung.
Còn cái mà Triệu Phù Dao không cẩn thận đụng vào, chính là bộ ngực của Vân Tiêm cô nương.
Nàng lặng lẽ đánh giá dáng người nảy nở của Vân Tiêm, xong lại lặng lẽ cúi đầu nhìn ngực mình, lặng lẽ nói: “Vân tỷ tỷ, sao tỷ lại đứng ngơ ngác ở chỗ này?”
Vân Tiêm ngẩn ra, ngơ ngác?
“Có thuộc hạ thủ hộ Thánh Nữ Đại Nhân an toàn, đêm qua ngài nhất định đã mệt nhọc, ngài cứ nghỉ ngơi thêm đi.”
Triệu Phù Dao lắc đầu, thầm nghĩ Vân Tiêm đúng là cẩn thận tỉ mỉ, đêm qua nàng và Lăng Vân Thiên nháo loạn cả đêm đúng là rất mệt, sao trước giờ mình không phát hiện ra kia chứ: “Không được, không ngủ được.”
Mặt trời lên cao như vậy, chiếu vào phòng sáng như thế làm sao còn ngủ nổi — đây là suy nghĩ của Triệu Phù Dao.
À, vì người đứng ngoài cửa là ta chứ không phải tên kia, vì vậy Thánh Nữ Đại Nhân ngủ không được — đây là suy nghĩ của Vân Tiêm.
“Thánh Nữ Đại Nhân có cần thuộc hạ mời… mời vị công tử kia đến hay không?” Đến giờ nàng vẫn không biết nên gọi hắn là cái gì, lúc đầu gặp, hắn nói mình tên là Giả Minh, Thánh Nữ lại gọi hắn là Tiểu Lăng Tử… Ấy, chờ một chút?!
Vân Tiêm cuối cùng cũng ngộ ra một điều dưới ánh nắng xuân rực rỡ sắc màu, “Tiểu Lăng Tử” cái gì chứ, rõ ràng là cục cưng ơi cục cưng à, xem ra Thánh Nữ đã sủng hạnh tên đó từ lâu!
Vì vậy đương lúc hai người ông nói gà bà nói vịt, hoàn tất cuộc đối thoại tưởng chừng như tương đối bình thường này, Vân Tiêm lơ đãng nhìn Lăng Vân Thiên đang đứng dắt mấy con ngựa ngoài sân, ánh mắt vừa thâm thúy vừa tinh tường.
Còn Triệu Phù Dao không chú ý đến, chỉ hết nhìn Đông tới nhìn Tây tìm vị chưởng quỹ tinh quái nọ: “Chưởng quỹ, chưởng quỹ, có gì ăn không?”
Tiểu nha đầu triệt để quán triệt nguyên tắc “Đại sự nhân sinh chỉ gói gọn trong hai chữ ăn và mặc”, hiện tại mặc hiển nhiên không có vấn đề, vì vậy ‘ăn’ trở nên vô cùng bức thiết.
“Phù Dao tỷ tỷ, Phù Dao tỷ tỷ.” Tiểu Đậu Tử chạy qua, trong mắt cũng lóe lên tia sáng hướng về thức ăn.
Chưởng quỹ không ở trong phòng, giọng nói lạnh lùng của hắn từ ngoài sân truyền vào: “Tự chuẩn bị!”
Hắn đang cùng Lăng Vân Thiên dắt ngựa, mặt dài ra, nhìn là biết đang cực kì mất hứng.
Triệu Phù Dao bĩu môi, ánh mắt chuyển lên người người khác, sung sướng chào hỏi: “Tiểu Lăng Tử!” Sau đó nhảy như điên qua chỗ hắn, hai tay chắp sau lưng, tò mò nhìn mấy con ngựa.
Nàng không phải chưa từng nhìn thấy ngựa, lúc ở Thừa Thiên Phái cũng hay nhìn thấy, nhưng thấy là một chuyện, cưỡi được hay không lại là chuyện khác.
Lăng Vân Thiên cười cười, bộ dạng không quá nghiêm cẩn, chỉ bày ra vẻ cung kính của cấp dưới cho có lệ: “Thánh Nữ Đại Nhân.”
Ánh mắt Vân Tiêm sáng ngời, quả nhiên! Quả nhiên đúng như nàng nghĩ! Nét mặt vui vẻ khi chào hỏi của Thánh Nữ Đại Nhân nhìn là biết được hắn hầu hạ vô cùng hài lòng, còn tên này, thật sự là rất nông cạn, Thánh Nữ Đại Nhân chỉ mới sủng ái hắn một chút, hắn còn dám hành lễ cho có lệ, đúng là được sủng mà kiêu!
Lăng Vân Thiên chợt cảm thấy ớn lạnh, hình như có thứ gì đó đang nhắm về phía hắn, từng trận lãnh ý, ngẩng đầu lên thì thấy đó là ánh mắt của Vân Tiêm.
… Hắn không thấy gì hết.
… Cũng may Vân Tiêm không biết hắn là ai.
“Thánh Nữ Đại Nhân thứ lỗi, gần đây chỉ có ít quả dại và lương khô, ngài chịu khó một chút nhé.” Hắn giữ vững vẻ ung dung đưa thức ăn cho Triệu Phù Dao, Triệu Phù Dao thấy thế thì vui vẻ nhận như thỏ con được cho cà rốt, nàng không hề kén ăn, khiến hắn muốn sờ đầu nàng.
Nhưng ngón tay định động đậy cũng bị ép nhịn xuống.
Hiện tại ngoại trừ Vân Tiêm, Vân Hi, Vân Chi và Tiểu Đậu Tử cũng đang nhìn bọn họ.
Lăng Vân Thiên quay đầu nhìn Ôn Huyền: “Đa tạ Ôn huynh khẳng khái cho mượn ngựa, đại ân không lời nào cảm tạ được, sau này nếu có chuyện gì ta nhất định không chối từ.”
Phía sau khách điếm có một chuồng ngựa, đều là những giống ngàn dặm mới tìm được một con, bản thân Ôn Huyền rất thích nuôi ngựa, căn bản không dễ cho người khác mượn, càng miễn bàn cho không, cũng nhờ Lăng Vân Thiên mồm mép mặt dày kì kèo, tất nhiên hắn sẽ không đề cập đến quá trình trăm đáng ngàn cay đó làm gì.
Ôn Huyền cũng không nhiều lời, mát mẻ nói: “Nếu khi trả lại chúng bị gầy đi hay mệt mỏi…”
Lăng Vân Thiên trịnh trọng gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Triệu Phù Dao gặm quả răng rắc, hàm hồ nói: “Tiểu Lăng Tử, muốn, muốn cưỡi ngựa hả?”
Lăng Vân Thiên gật đầu: “Kiệu của Tử Diễm Môn đã bị hỏng, đành phải cưỡi ngựa thôi.”
“Gì, không phải mọi người đều biết khinh công sao?”
Nàng vừa dứt lời, tên chưởng quỹ vốn im lặng đột nhiên nở nụ cười, ánh mắt đó khiến Triệu Phù Dao ngượng ngùng.
Lăng Vân Thiên bất đắc dĩ giải thích: “Thánh Nữ Đại Nhân, ngài có biết Nhất Độ Sơn Trang ở thành Cận Mai, cách đây rất xa không?”
Khinh công tuy tốt, mặc dù nhanh chóng lại rất phong cách, nhưng dùng khinh công đi dạo trong thành thì không nói, đi đường dài mà dám dùng khinh công thì một là điên, hai là thăng thiên rồi.
“Nhất Độ Sơn Trang? Không phải chúng ta phải đưa Thánh Nữ Đại Nhân về Tử Diễm Môn trước sao?” Vân Chi nghi vấn.
Lăng Vân Thiên thản nhiên đáp lời: “Thuộc hạ vừa nhận được mật lệnh của trưởng lão, lệnh cho thuộc hạ đưa Thánh Nữ đến Nhất Độ Sơn Trang tìm hiểu thực hư, tra ra điểm đáng ngờ trong thảm án diệt môn của họ.”
Các nàng nghe vậy nửa tin nửa ngờ, nhưng mệnh lệnh này quả thực không có gì đáng trách, huyết án của Nhất Độ Sơn Trang ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của Tử Diễm Môn, cũng nên điều tra một chút, vả lại Triệu Phù Dao cũng không phản đối, vì vậy không hỏi gì thêm.
Vân Hi bước lên phía trước nhìn mấy con ngựa, cau mày nói: “Tổng cộng chỉ có ba con… Thánh Nữ Đại Nhân tất nhiên phải một mình một ngựa, còn lại…”
Nàng đang nghĩ xem phân chia thế nào, đã thấy Triệu Phù Dao biến sắc, nàng sờ sờ đầu: “Khụ, các vị tỷ tỷ, ta không biết cưỡi ngựa.”
Lần này tất cả mọi người đều vô cùng bình tĩnh, biểu hiện phong thái thong dong của người lăn lộn giang hồ, nói cách khác, các nàng cuối cùng cũng quen với những “bất ngờ nhỏ” của Phù Dao cô nương.
Vân Hi lập tức sửa lời: “Đã như vậy, vậy đi, Vân Tiêm và Vân Chi đi cùng nhau, Tiểu Đậu Tử và Giả Minh, ta đi cùng Thánh Nữ.”
Vừa dứt lời, Vân Tiêm lặng lẽ nhìn nàng khẽ lắc đầu, dường như cực kì không đồng ý. Vân Hi còn chưa kịp thắc mắc đã nghe Triệu Phù Dao nói: “Không cần làm phiền tỷ tỷ, ta đi cùng Tiểu Lăng Tử là được.”
Nói xong liền chạy về phía hắn.
“Thánh Nữ Đại Nhân thân phận cao quý, như vậy hình như… không thích hợp.” Ba chữ cuối cùng của Vân Hi nhỏ dần rồi mất hút, vì nàng nhìn thấy vẻ mặt “ra là thế” khi Vân Tiêm nhìn Triệu Phù Dao và Lăng Vân Thiên, sau đó ra hiệu, ý bảo nàng và Vân Chi nhanh chuẩn bị đồ đạc.
Ba nữ nhân tụ lại một chỗ, Vân Tiêm bắt đầu nói nhỏ.
Tiểu Đậu Tử vô cùng tò mò, nó nhìn Triệu Phù Dao, Phù Dao tỷ tỷ của nó đã chạy về phía gã hái hoa tặc thích hóa trang thành người khác để leo lên lưng ngựa; sau đó nhìn nhìn ba vị tỷ tỷ còn lại, hình như đang nói chuyện gì đó rất hăng hái.
Nó buồn bã ngồi xổm xuống, cảm thấy bản thân bị vứt bỏ, bắt đầu nghịch nghịch con kiến vừa bò qua chân.
Rất nhanh, Vân Hi và Vân Chi từ kinh ngạc chuyển thành hiểu ra tất cả, sau đó đồng loạt quay đầu qua nhìn Triệu Phù Dao và Lăng Vân Thiên, gương mặt không giấu nổi vẻ quỷ dị.
“Như vậy, Vân Chi và Vân Hi đi với nhau, ta ôm Tiểu Đậu Tử.” Vân Tiêm dứt khoát giải quyết, nàng tiêu sái vén váy dài, xách Tiểu Đậu Tử đang ngồi nghiên cứu con kiến trên mặt đất lên rồi tung người lên ngựa.
Bên kia, Triệu Phù Dao đứng cả nửa ngày cũng chưa trèo lên được, con ngựa này tương đối to so với nàng, vì vậy nhụt chí thở dài, Lăng Vân Thiên cười cười, hắn tự mình xoay người lên ngựa, một tay nắm dây cương, hơi nghiêng người vươn tay về phía Triệu Phù Dao: “Ta đỡ nàng.”
Triệu Phù Dao ủ rũ: “Ta muốn học cưỡi ngựa…”
Lăng Vân Thiên tiếp tục đưa tay: “Ta dạy nàng.”
Bàn tay truyền đến hơi ấm, Triệu Phù Dao khẽ vươn tay nhỏ, nàng ngẩng đầu nhìn hắn khiến hắn nhớ đến khi nàng còn ở thiên lao, lại không nhịn được nhớ đến một chiều hoàng hôn tại căn nhà nhỏ sau chân núi Thừa Thiên Phái, lúc hắn từ trong hố mở mắt ra nhìn tiểu cô nương muốn dùng xẻng đập chết mình.
Thời gian trôi qua, không gian xoay chuyển, nha đầu kia thoáng chốc đã khiến giang hồ long trời lở đất.
Tay Lăng Vân Thiên khẽ dùng sức, Triệu Phù Dao liền bị hắn linh hoạt kéo lên yên ngựa, xét thấy trước kia Triệu Phù Dao còn hùng hồn nói muốn học cưỡi ngựa, Lăng Vân Thiên liền để nàng ngồi phía trước, đem dây cương đặt vào tay nàng — đương nhiên, hắn không dám buông tay. Dù gì Lăng Vân Thiên vẫn còn rối rắm, hắn không muốn mình bị mất mặt trước Ôn Huyền, Tiểu Đậu Tử và đám người Vân Tiêm, chiếu với lịch sử huy hoàng của Triệu Phù Dao thì đây là chuyện hoàn toàn có khả năng.
“Xuất phát! Nhất Độ Sơn Trang!” Triệu Phù Dao hăng hái hô lớn một tiếng, quay đầu nhìn Lăng Vân Thiên cười.
Lăng Vân Thiên cong khóe miệng, ôm lấy nàng rồi giật giây cương kẹp bụng ngựa, tuấn mã vung móng trước hí dài một tiếng, tiếng vó ngựa dần biến mất nơi chân trời.
Vân Tiêm, Vân Chi và Vân Hi yên lặng quan sát từ phía sau, sau đó trao đổi một ánh mắt như thầm hiểu, xem ra vị công tử này rất được sủng ái…
“Vân Tiêm tỷ tỷ?… Nguy rồi, lẽ nào hôm qua ta nằm mơ?” Nàng mơ màng lẩm bẩm, rốt cục cũng ý thức được lý do tại sao mình đang ngủ còn cảm thấy là lạ.
Theo lý thuyết, đám người Vân Tiêm đã bình an trở về, đáng lý phải đến thì thầm, à, không, phải đoan tranh lịch sự tao nhã đến gọi nàng rời giường, đồng thời giáo huấn Thánh Nữ Đại Nhân tư thế ngài ngủ thật bất nhã, mời ngài ngủ lại lần nữa mới đúng.
Mà giờ này trong phòng rất yên tĩnh, không có gì cả. Nàng không nhịn được hoài nghi, tất cả những gì mình đã trải qua trong ngày hôm qua, bao gồm cả buổi tối, thật ra chỉ là ảo giác, đám người Vân Tiêm căn bản chưa hề trở về.
Nhưng thế này… cũng không đúng?
“Két —” một tiếng, nàng đẩy cửa ra, nửa cái đầu thò ra ngoài kiểm ra thực tế để thể hiện mình là một tay hành tẩu giang hồ già đời, thế là suýt chút nữa đụng phải thứ gì đó — mềm mềm.
Triệu Phù Dao ngẩng đầu, thấy Vân Tiêm ngơ ngác đứng ngoài cửa như người bù nhìn, mặc dù sau đó Vân Tiêm có cường điệu là nàng đang cảnh giác, nghiêm túc đứng thủ vệ ngoài cửa, nhưng vẫn không thể đập tan hình tượng “đứng ngơ ngác” mà Thánh Nữ Đại Nhân của nàng dùng để hình dung.
Còn cái mà Triệu Phù Dao không cẩn thận đụng vào, chính là bộ ngực của Vân Tiêm cô nương.
Nàng lặng lẽ đánh giá dáng người nảy nở của Vân Tiêm, xong lại lặng lẽ cúi đầu nhìn ngực mình, lặng lẽ nói: “Vân tỷ tỷ, sao tỷ lại đứng ngơ ngác ở chỗ này?”
Vân Tiêm ngẩn ra, ngơ ngác?
“Có thuộc hạ thủ hộ Thánh Nữ Đại Nhân an toàn, đêm qua ngài nhất định đã mệt nhọc, ngài cứ nghỉ ngơi thêm đi.”
Triệu Phù Dao lắc đầu, thầm nghĩ Vân Tiêm đúng là cẩn thận tỉ mỉ, đêm qua nàng và Lăng Vân Thiên nháo loạn cả đêm đúng là rất mệt, sao trước giờ mình không phát hiện ra kia chứ: “Không được, không ngủ được.”
Mặt trời lên cao như vậy, chiếu vào phòng sáng như thế làm sao còn ngủ nổi — đây là suy nghĩ của Triệu Phù Dao.
À, vì người đứng ngoài cửa là ta chứ không phải tên kia, vì vậy Thánh Nữ Đại Nhân ngủ không được — đây là suy nghĩ của Vân Tiêm.
“Thánh Nữ Đại Nhân có cần thuộc hạ mời… mời vị công tử kia đến hay không?” Đến giờ nàng vẫn không biết nên gọi hắn là cái gì, lúc đầu gặp, hắn nói mình tên là Giả Minh, Thánh Nữ lại gọi hắn là Tiểu Lăng Tử… Ấy, chờ một chút?!
Vân Tiêm cuối cùng cũng ngộ ra một điều dưới ánh nắng xuân rực rỡ sắc màu, “Tiểu Lăng Tử” cái gì chứ, rõ ràng là cục cưng ơi cục cưng à, xem ra Thánh Nữ đã sủng hạnh tên đó từ lâu!
Vì vậy đương lúc hai người ông nói gà bà nói vịt, hoàn tất cuộc đối thoại tưởng chừng như tương đối bình thường này, Vân Tiêm lơ đãng nhìn Lăng Vân Thiên đang đứng dắt mấy con ngựa ngoài sân, ánh mắt vừa thâm thúy vừa tinh tường.
Còn Triệu Phù Dao không chú ý đến, chỉ hết nhìn Đông tới nhìn Tây tìm vị chưởng quỹ tinh quái nọ: “Chưởng quỹ, chưởng quỹ, có gì ăn không?”
Tiểu nha đầu triệt để quán triệt nguyên tắc “Đại sự nhân sinh chỉ gói gọn trong hai chữ ăn và mặc”, hiện tại mặc hiển nhiên không có vấn đề, vì vậy ‘ăn’ trở nên vô cùng bức thiết.
“Phù Dao tỷ tỷ, Phù Dao tỷ tỷ.” Tiểu Đậu Tử chạy qua, trong mắt cũng lóe lên tia sáng hướng về thức ăn.
Chưởng quỹ không ở trong phòng, giọng nói lạnh lùng của hắn từ ngoài sân truyền vào: “Tự chuẩn bị!”
Hắn đang cùng Lăng Vân Thiên dắt ngựa, mặt dài ra, nhìn là biết đang cực kì mất hứng.
Triệu Phù Dao bĩu môi, ánh mắt chuyển lên người người khác, sung sướng chào hỏi: “Tiểu Lăng Tử!” Sau đó nhảy như điên qua chỗ hắn, hai tay chắp sau lưng, tò mò nhìn mấy con ngựa.
Nàng không phải chưa từng nhìn thấy ngựa, lúc ở Thừa Thiên Phái cũng hay nhìn thấy, nhưng thấy là một chuyện, cưỡi được hay không lại là chuyện khác.
Lăng Vân Thiên cười cười, bộ dạng không quá nghiêm cẩn, chỉ bày ra vẻ cung kính của cấp dưới cho có lệ: “Thánh Nữ Đại Nhân.”
Ánh mắt Vân Tiêm sáng ngời, quả nhiên! Quả nhiên đúng như nàng nghĩ! Nét mặt vui vẻ khi chào hỏi của Thánh Nữ Đại Nhân nhìn là biết được hắn hầu hạ vô cùng hài lòng, còn tên này, thật sự là rất nông cạn, Thánh Nữ Đại Nhân chỉ mới sủng ái hắn một chút, hắn còn dám hành lễ cho có lệ, đúng là được sủng mà kiêu!
Lăng Vân Thiên chợt cảm thấy ớn lạnh, hình như có thứ gì đó đang nhắm về phía hắn, từng trận lãnh ý, ngẩng đầu lên thì thấy đó là ánh mắt của Vân Tiêm.
… Hắn không thấy gì hết.
… Cũng may Vân Tiêm không biết hắn là ai.
“Thánh Nữ Đại Nhân thứ lỗi, gần đây chỉ có ít quả dại và lương khô, ngài chịu khó một chút nhé.” Hắn giữ vững vẻ ung dung đưa thức ăn cho Triệu Phù Dao, Triệu Phù Dao thấy thế thì vui vẻ nhận như thỏ con được cho cà rốt, nàng không hề kén ăn, khiến hắn muốn sờ đầu nàng.
Nhưng ngón tay định động đậy cũng bị ép nhịn xuống.
Hiện tại ngoại trừ Vân Tiêm, Vân Hi, Vân Chi và Tiểu Đậu Tử cũng đang nhìn bọn họ.
Lăng Vân Thiên quay đầu nhìn Ôn Huyền: “Đa tạ Ôn huynh khẳng khái cho mượn ngựa, đại ân không lời nào cảm tạ được, sau này nếu có chuyện gì ta nhất định không chối từ.”
Phía sau khách điếm có một chuồng ngựa, đều là những giống ngàn dặm mới tìm được một con, bản thân Ôn Huyền rất thích nuôi ngựa, căn bản không dễ cho người khác mượn, càng miễn bàn cho không, cũng nhờ Lăng Vân Thiên mồm mép mặt dày kì kèo, tất nhiên hắn sẽ không đề cập đến quá trình trăm đáng ngàn cay đó làm gì.
Ôn Huyền cũng không nhiều lời, mát mẻ nói: “Nếu khi trả lại chúng bị gầy đi hay mệt mỏi…”
Lăng Vân Thiên trịnh trọng gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Triệu Phù Dao gặm quả răng rắc, hàm hồ nói: “Tiểu Lăng Tử, muốn, muốn cưỡi ngựa hả?”
Lăng Vân Thiên gật đầu: “Kiệu của Tử Diễm Môn đã bị hỏng, đành phải cưỡi ngựa thôi.”
“Gì, không phải mọi người đều biết khinh công sao?”
Nàng vừa dứt lời, tên chưởng quỹ vốn im lặng đột nhiên nở nụ cười, ánh mắt đó khiến Triệu Phù Dao ngượng ngùng.
Lăng Vân Thiên bất đắc dĩ giải thích: “Thánh Nữ Đại Nhân, ngài có biết Nhất Độ Sơn Trang ở thành Cận Mai, cách đây rất xa không?”
Khinh công tuy tốt, mặc dù nhanh chóng lại rất phong cách, nhưng dùng khinh công đi dạo trong thành thì không nói, đi đường dài mà dám dùng khinh công thì một là điên, hai là thăng thiên rồi.
“Nhất Độ Sơn Trang? Không phải chúng ta phải đưa Thánh Nữ Đại Nhân về Tử Diễm Môn trước sao?” Vân Chi nghi vấn.
Lăng Vân Thiên thản nhiên đáp lời: “Thuộc hạ vừa nhận được mật lệnh của trưởng lão, lệnh cho thuộc hạ đưa Thánh Nữ đến Nhất Độ Sơn Trang tìm hiểu thực hư, tra ra điểm đáng ngờ trong thảm án diệt môn của họ.”
Các nàng nghe vậy nửa tin nửa ngờ, nhưng mệnh lệnh này quả thực không có gì đáng trách, huyết án của Nhất Độ Sơn Trang ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của Tử Diễm Môn, cũng nên điều tra một chút, vả lại Triệu Phù Dao cũng không phản đối, vì vậy không hỏi gì thêm.
Vân Hi bước lên phía trước nhìn mấy con ngựa, cau mày nói: “Tổng cộng chỉ có ba con… Thánh Nữ Đại Nhân tất nhiên phải một mình một ngựa, còn lại…”
Nàng đang nghĩ xem phân chia thế nào, đã thấy Triệu Phù Dao biến sắc, nàng sờ sờ đầu: “Khụ, các vị tỷ tỷ, ta không biết cưỡi ngựa.”
Lần này tất cả mọi người đều vô cùng bình tĩnh, biểu hiện phong thái thong dong của người lăn lộn giang hồ, nói cách khác, các nàng cuối cùng cũng quen với những “bất ngờ nhỏ” của Phù Dao cô nương.
Vân Hi lập tức sửa lời: “Đã như vậy, vậy đi, Vân Tiêm và Vân Chi đi cùng nhau, Tiểu Đậu Tử và Giả Minh, ta đi cùng Thánh Nữ.”
Vừa dứt lời, Vân Tiêm lặng lẽ nhìn nàng khẽ lắc đầu, dường như cực kì không đồng ý. Vân Hi còn chưa kịp thắc mắc đã nghe Triệu Phù Dao nói: “Không cần làm phiền tỷ tỷ, ta đi cùng Tiểu Lăng Tử là được.”
Nói xong liền chạy về phía hắn.
“Thánh Nữ Đại Nhân thân phận cao quý, như vậy hình như… không thích hợp.” Ba chữ cuối cùng của Vân Hi nhỏ dần rồi mất hút, vì nàng nhìn thấy vẻ mặt “ra là thế” khi Vân Tiêm nhìn Triệu Phù Dao và Lăng Vân Thiên, sau đó ra hiệu, ý bảo nàng và Vân Chi nhanh chuẩn bị đồ đạc.
Ba nữ nhân tụ lại một chỗ, Vân Tiêm bắt đầu nói nhỏ.
Tiểu Đậu Tử vô cùng tò mò, nó nhìn Triệu Phù Dao, Phù Dao tỷ tỷ của nó đã chạy về phía gã hái hoa tặc thích hóa trang thành người khác để leo lên lưng ngựa; sau đó nhìn nhìn ba vị tỷ tỷ còn lại, hình như đang nói chuyện gì đó rất hăng hái.
Nó buồn bã ngồi xổm xuống, cảm thấy bản thân bị vứt bỏ, bắt đầu nghịch nghịch con kiến vừa bò qua chân.
Rất nhanh, Vân Hi và Vân Chi từ kinh ngạc chuyển thành hiểu ra tất cả, sau đó đồng loạt quay đầu qua nhìn Triệu Phù Dao và Lăng Vân Thiên, gương mặt không giấu nổi vẻ quỷ dị.
“Như vậy, Vân Chi và Vân Hi đi với nhau, ta ôm Tiểu Đậu Tử.” Vân Tiêm dứt khoát giải quyết, nàng tiêu sái vén váy dài, xách Tiểu Đậu Tử đang ngồi nghiên cứu con kiến trên mặt đất lên rồi tung người lên ngựa.
Bên kia, Triệu Phù Dao đứng cả nửa ngày cũng chưa trèo lên được, con ngựa này tương đối to so với nàng, vì vậy nhụt chí thở dài, Lăng Vân Thiên cười cười, hắn tự mình xoay người lên ngựa, một tay nắm dây cương, hơi nghiêng người vươn tay về phía Triệu Phù Dao: “Ta đỡ nàng.”
Triệu Phù Dao ủ rũ: “Ta muốn học cưỡi ngựa…”
Lăng Vân Thiên tiếp tục đưa tay: “Ta dạy nàng.”
Bàn tay truyền đến hơi ấm, Triệu Phù Dao khẽ vươn tay nhỏ, nàng ngẩng đầu nhìn hắn khiến hắn nhớ đến khi nàng còn ở thiên lao, lại không nhịn được nhớ đến một chiều hoàng hôn tại căn nhà nhỏ sau chân núi Thừa Thiên Phái, lúc hắn từ trong hố mở mắt ra nhìn tiểu cô nương muốn dùng xẻng đập chết mình.
Thời gian trôi qua, không gian xoay chuyển, nha đầu kia thoáng chốc đã khiến giang hồ long trời lở đất.
Tay Lăng Vân Thiên khẽ dùng sức, Triệu Phù Dao liền bị hắn linh hoạt kéo lên yên ngựa, xét thấy trước kia Triệu Phù Dao còn hùng hồn nói muốn học cưỡi ngựa, Lăng Vân Thiên liền để nàng ngồi phía trước, đem dây cương đặt vào tay nàng — đương nhiên, hắn không dám buông tay. Dù gì Lăng Vân Thiên vẫn còn rối rắm, hắn không muốn mình bị mất mặt trước Ôn Huyền, Tiểu Đậu Tử và đám người Vân Tiêm, chiếu với lịch sử huy hoàng của Triệu Phù Dao thì đây là chuyện hoàn toàn có khả năng.
“Xuất phát! Nhất Độ Sơn Trang!” Triệu Phù Dao hăng hái hô lớn một tiếng, quay đầu nhìn Lăng Vân Thiên cười.
Lăng Vân Thiên cong khóe miệng, ôm lấy nàng rồi giật giây cương kẹp bụng ngựa, tuấn mã vung móng trước hí dài một tiếng, tiếng vó ngựa dần biến mất nơi chân trời.
Vân Tiêm, Vân Chi và Vân Hi yên lặng quan sát từ phía sau, sau đó trao đổi một ánh mắt như thầm hiểu, xem ra vị công tử này rất được sủng ái…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.