Chương 51: Hái hoa tặc
Công Tử Thư Dạ
12/10/2018
Lăng Vân Thiên lau mặt, cuối cùng cũng quay đầu lại.
Bọt nước còn sót lại chảy dọc xuống cằm hắn, sau đó vô thanh vô thức nhiễu xuống, gương mặt đã lâu chưa từng để lộ trước mặt người khác cuối cùng cũng thấy lại ánh mặt trời, dưới ánh nến lay động càng khiến người khác nhìn không rõ, mông mông lung lung.
Triệu Phù Dao ngơ ngác nhìn, ánh mắt mở thật lớn, sau một lúc lâu cũng chưa lên tiếng.
Ừ, cho đến bây giờ tất thảy đều rất bình thường.
Căn phòng yên tĩnh trong chốc lát.
Sau đó khóe miệng của nàng bỗng giương lên, lộ ra biểu cảm muốn cười nhưng không dám cười, khuôn mặt có chút vặn vẹo, cả người khẽ cong, hệt như một bông hoa dại vừa bị người chà đạp. Cuối cùng hoa dại nhỏ chỉ có thể đưa tay run rẩy che đi khuôn miệng vừa bật cười, sau đó chui mình vào trong chăn, tay còn lại cố sức đấm đấm nệm giường, phát ra tiếng cười bị đè nén.
Đầu rạp xuống đất, thực sự là đại lễ.
… Lông mi Lăng Vân Thiên khẽ chớp, cực kì kinh ngạc, tất nhiên không thể lý giải phản ứng của Triệu Phù Dao.
Vẻ mặt này, là đẹp trai đến độ không dám nhìn thẳng hay là xấu đến độ không dám nhìn thẳng vậy? Hắn nhịn không được sờ sờ mặt mình, thầm nghĩ, chắc là hắn — lớn lên không đến nỗi buồn cười nhỉ?
“Ha ha, ha ha ha ha…” Tiểu nha đầu tất nhiên không hề băn khoăn đến nỗi lòng của vị đứng đầu Ma giáo kia, nàng còn bận cười rất vui vẻ.
Nàng đã nghĩ đến rất nhiều giả thuyết, không biết gương mặt dưới lớp mặt nạ của Lăng Vân Thiên trông như thế nào, nhưng đáng tiếc là, giống như Lăng Vân Thiên không thể đoán được phản ứng của nàng, cũng như nàng chẳng ngờ đến giây phút này lại ngoài ý muốn như thế.
Bầu không khí “thâm tình” lúc nãy đã tiêu tán không còn một mảnh, cả phòng ngập tràn tiếng nghẹn cười của Triệu Phù Dao, còn Lăng Vân Thiên thì bất đắc dĩ bê cái gương đồng trên bàn lên nhìn thử.
Hắn không tin hắn đường đường là một người đàn ông mắt ra mắt mũi ra mũi thì có gì đáng cười? Hả? Có gì đáng cười? Đúng là tiểu nha đầu to gan lớn mật!
Nhìn vào gương, ngay cả Lăng Vân Thiên cũng rất muốn… chui vào chăn cho đỡ xấu hổ.
Mất mặt quá, mà thôi quăng lên chín tầng mây đi, hắn phát hiện từ khi gặp phải nha đầu này, hắn chẳng còn chút mặt mũi nào cả.
Kỳ thực cũng chẳng có gì nghiêm trọng, mắt mũi lông mi vẫn còn nguyên không thiếu cái nào, gộp chung lại, theo như lời miêu tả của cô nương Triệu Phù Dao dốt đặc cán mai thì là cực kì đẹp trai, còn đẹp hơn so với khi đeo mặt nạ.
Then chốt ở chỗ, ước chừng do hắn đeo mặt nạ quá lâu, hoặc là có nguyên nhân gì khác, trên mặt Lăng đại môn chủ có xuất hiện một vài dấu vết lạ. Nhìn qua giống như vết mèo cào, à, cào không theo quy luật.
Vết thương do bị dao rạch nhợt nhạt nằm chính giữa, ngược lại không mấy nổi bật.
Lăng Vân Thiên xoa xoa huyệt thái dương, nghĩ thầm, Tiểu Ninh chết tiệt, dám đưa hàng dùng thử cho hắn làm chuột bạch.
Lúc này, một đại phu trung niên đang ngồi xem sách thuốc tại Tử Diễm Môn trên núi Thanh Hạc ở xa xa bỗng nhiên hắt xì một cái, ông khẽ lẩm bẩm, loại mặt nạ này hình như có chỗ thiếu hụt, hẳn là phải thay đổi công thức một chút.
“Đừng cười nữa nha đầu, đứng lên!”
Lăng Vân Thiên bắt lấy Triệu Phù Dao từ trong đống chăn nệm, buồn bực nói: “Ngồi dậy, chúng ta vận công.”
Triệu Phù Dao vẻ mặt không đành lòng nhìn Lăng Vân Thiên một cái, thấy hắn mang gương mặt với đủ loại vết tích còn cố bày ra vẻ lạnh lùng, nàng vẫn không nhịn được ôm bụng cười thêm một chặp, đứt quãng nói: “Vận… vận công gì vậy Tiểu Lăng Tử…”
Lăng Vân Thiên ho khan hai tiếng sừng sộ, chuẩn bị đem tôn nghiêm của đại ma đầu đứng đầu giang hồ vớt trở về, nghiêm túc nói: “Nàng cho là chỉ cần tùy tùy tiện tiện là có thể đánh bại Quý Thành Phong?”
“Hả?” Trọng tâm câu chuyện chuyển biến quá nhanh khiến người nào đó không kịp thích ứng, nàng lại bày ra vẻ mặt đầy nghi vấn theo bản năng, sau đó nhìn Lăng Vân Thiên chằm chằm mà không chớp mắt. Trước khi Lăng Vân Thiên thẹn quá hóa giận thì nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng nhịn cười, đưa tay sờ sờ mặt hắn, nghiêm trang nói: “Không sao đâu Tiểu Lăng Tử, huynh lớn lên vẫn rất đòi người cưới.”
Đòi người cưới… Lăng Vân Thiên tình nguyện chưa nghe thấy lời an ủi của Triệu Phù Dao.
“A không đúng, sai rồi, là cái gì nhỉ, Vân Tiêm tỷ tỷ nói, ừ, ngọc thụ lâm phong! Tiêu sái lỗi lạc!Dùng từ như vậy cũng không sai nhỉ?”
Lăng Vân Thiên khẽ hừ một tiếng, đang định biểu hiện sự tha thứ một cách miễn cưỡng vì ai đó dám lộng ngôn, chợt nghe Triệu Phù Dao thành khẩn nói tiếp: “Giống như Vương đại thúc cực kì đoan chính trong nhóm đào hố của ta vậy, cũng không bằng huynh đâu!”
Nói thật, ngao du trên giang hồ đã lâu, không phải Lăng Vân Thiên chưa từng nghĩ đến chuyện bản thân sẽ chết như thế nào, đương nhiên không bàn đến kiểu chết lừng lẫy thảm thiết oai phong lẫm liệt, nhưng đến tận bây giờ hắn vẫn chưa từng nghĩ đến giả thuyết sẽ có một ngày mình chết vì tức.
Mà người khiến hắn tức chết, hắn lại không nỡ xuống tay.
Lăng Vân Thiên bất đắc dĩ thở dài một hơi, hắn quyết định bỏ qua hết mấy chuyện linh tinh này, lại giải thích về Tiêu Nguyên Hàn Lộ cho tiểu nha đầu thêm một lần nữa.
Lúc mới bắt đầu tiểu nha đầu kia còn nhìn mặt hắn cười hi hi cả ngày, sau khi nghe xong nụ cười cũng tắt, bộ dạng hết sức chăm chú, vẻ mặt lộ vẻ suy nghĩ sâu xa.
“Gì? Nói thẳng ra là vì ta uống cái hàn hàn lộ lộ gì kia đó hả, vì vậy mới có nhiều nội lực như thế?” Nàng nghi ngờ cúi đầu nhìn nhìn, sau đó xoa tay xoa chân, ngờ vực hỏi.
Bất quá, nghĩ đến tên bị nàng nhẹ nhàng đẩy bay trong tửu lâu, còn có Lăng Vân Thiên suýt chút nữa bị nàng đánh bay lúc ở nhà tranh, còn có Quý Thành Phong… “Nói chính xác là giờ ta rất lợi hại, đánh ai cũng thắng?”
Hai con mắt nàng sáng quắc nhìn chằm chằm Lăng Vân Thiên khiến hắn cảm thấy thật áp lực, nhưng cũng rất muốn cười: “Người tài trên giang hồ xuất hiện lớp lớp, núi cao có núi cao hơn, làm gì có ai là thiên hạ vô địch. Huống chi, hiện tại nàng vẫn chưa hấp thu được toàn bộ lượng nội lực trong người.”
Triệu Phù Dao chu môi “À” một tiếng, sau đó hưng phấn nói: “Vậy chúng ta làm nhanh một chút, Tiểu Lăng Tử mau tới đây!”
“Hả, làm cái gì?” Lăng Vân Thiên bị bộ dạng đột nhiên hưng phấn của nàng làm cho phát hoảng.
“Chẳng phải huynh nói đi vận công hả?” Tiểu nha đầu vô tư hỏi.
Lăng Vân Thiên rất muốn cho mình một cái tát, hắn kiên quyết không thừa nhận mình vừa hiểu lầm lời nàng nói, hắn là chính nhân quân tử, ừm, là ma đạo chính nhân quân tử.
“Ngồi xuống vận công, đừng ẹo tới ẹo lui.” Hơn nửa đêm, Lăng Vân Thiên kéo y phục Triệu Phù Dao để nàng ngồi xếp bằng trên giường, cuối cùng cũng bắt đầu giúp nàng vận công.
Triệu Phù Dao vừa xoay vừa cười khanh khách, nàng thở phì phò, đứt quãng nói: “Sợ nhột…”
Lần trước nàng hôn mê nên tất nhiên không có vấn đề gì, mà bây giờ Lăng Vân Thiên bị nàng làm cho dở khóc dở cười, nghĩ thầm bà nội của ta ơi, ngài có thể đừng xoay qua xoay lại như vậy không —
Hai người đại chiến trên giường một lúc, cuối cùng mồ hôi đầm đìa… Vận nội công xong, Lăng Vân Thiên lại đeo mặt nạ lên, nhét Triệu Phù Dao vào trong chăn rồi cuốn thành một cục: “Ngủ sớm đi, sáng mai chúng ta xuất phát đi Nhất Độ Sơn Trang.”
Triệu Phù Dao thò nửa cái đầu ra ngoài chăn, mong mỏi nhìn Lăng Vân Thiên: “Đến Nhất Độ Sơn Trang?”
Lăng Vân Thiên nghiêm mặt nói: “Đi điều tra xem rốt cục hung thủ là kẻ nào mà lại dám vu cáo Tử Diễm Môn.”
Nàng gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Dù sao xét về kinh nghiệm ngao du giang hồ thì nhất định Lăng Vân Thiên hiểu rõ hơn nàng nhiều, hắn nói cái gì thì làm cái đó, nghĩ lại những chuyện đã xảy ra, nàng lại nhịn không được cười trộm một cái.
Lăng Vân Thiên đang định nhảy cửa sổ đi làm việc lớn, nghe xong thở dài, lại quay đầu dịch dịch góc chăn cho nàng: “Buổi tối đừng đá chăn, bị cảm phải uống thuốc rất đắng biết không?”
Đúng lúc này, cửa phòng Triệu Phù Dao “két” một tiếng đẩy ra, Vân Tiêm cầm giá nến, buồn ngủ nói: “Thánh Nữ Đại Nhân, sao khuya tồi người còn chưa đi… ngủ?” Nàng trợn tròn hai mắt, thấy bóng lưng một người đàn ông đang cúi người định khinh bạc Thánh Nữ Đại Nhân của các nàng, nhất thời giận dữ, quát to: “Kẻ nào lớn mật!”
Lăng Vân Thiên quả thật có nỗi khổ không nói thành lời, có môn chủ nào như hắn không, bị chính thuộc hạ của mình bắt gian tại giường? Không đúng, hắn căn bản chỉ đơn thuần giúp Triệu Phù Dao dịch góc chăn thôi mà? Nhưng tư thế này, nói liệu ai tin?
Hắn đành phải phát huy danh tiếng đến vô ảnh đi vô tung, khinh công thượng thừa của môn chủ Tử Diễm Môn, trước khi bàn tay ngọc ngà của Vân Tiêm kịp phóng giá nến về phía mình mà tung cửa sổ lao đi, chỉ lưu lại một bóng lưng chạy trối chết vô cùng chật vật.
Vân Tiêm chạy đến trước giường: “Thánh Nữ Đại Nhân người không sao chứ, hái hoa tặc kia có làm gì người không? Đáng chết, tiểu tặc không có mắt, ngay cả khách điếm bình dân cũng không tha?!”
Nghe giọng nàng, đây nhất định không phải khách điếm bình dân, mà là một nơi nào đó phòng thủ kiên cố lửa nước không thể xâm phạm.
Triệu Phù Dao lắc đầu: “Ta không sao mà Vân Tiêm tỷ tỷ.”
“Để ta cho hắn một bài học!” Vân Tiêm giậm chân muốn đuổi theo hái hoa tặc nhưng lại bị Triệu Phù Dao kéo góc áo: “Aiz, buổi tối kinh động người khác không tốt, ta thực sự không có vấn đề gì.”
Vân Tiêm ngẫm lại mới thấy hái hoa tặc có thể chạy trốn ngay dưới mí mắt nàng, cho thấy khinh công cực tốt, trì hoãn một hồi như vậy chỉ sợ không thể đuổi kịp, nàng mặc dù tức giận nhưng cũng không làm gì được.
Nàng quay đầu nhìn Triệu Phù Dao, nghĩ nghĩ một hồi, lại nghĩ nghĩ, lẩm bẩm nói: “Sao ta cứ có cảm giác, người này rất giống người do Hồ trưởng lão phải đến?”
Vừa nghĩ đến đây đã thấy tức giận: “Tử Diễm Môn lại dạy dỗ ra loại người này, không biết chúng ta là người của ma giáo sao?!”
Chắc do tức quá… Nói một hồi lại thấy sai sai, Triệu Phù Dao nghe xong rất muốn cười, hái hoa tặc gì đó không phải rất hợp với ma giáo sao.
Vân Tiêm mắng chửi một hồi rồi hùng hổ nói muốn tìm người rút gân lột da, Triệu Phù Dao thấy thế vội nói: “Vân Tiêm tỷ tỷ đừng giận nữa, thực ra — à, thực ra là ta bảo hắn đến giúp ta đi ngủ!”
“… Thánh Nữ Đại Nhân, người mới nói cái gì, mời người lập lại lần nữa?” Vân Tiêm sờ sờ lỗ tai, ánh mắt nhìn Triệu Phù Dao đầy ngây dại.
Triệu Phù Dao cũng thấy thấp thỏm, tuy rằng trọng điểm mà nàng thấp thỏm hơi sai sai, nhưng vẫn dè dặt cẩn trọng đáp: “Thánh Nữ Tử Diễm Môn không thể tìm người ngủ cùng sao?”
Hiển nhiên “ngủ cùng” của nàng và “ngủ cùng” của Vân Tiêm hoàn toàn khác nhau.
Vân Tiêm mờ mịt lắc đầu, rồi lại gật đầu, ngây dại nói: “Có thể nha, Thánh Nữ Đại Nhân người… vừa lòng hắn sao?”
Triệu Phù Dao cười rộ lên, ra sức gật đầu: “Ừ!”
Vân Tiêm tiếp tục mờ mịt: “À, Thánh Nữ Đại Nhân chắc là mệt rồi, vậy thuộc hạ không quấy rầy người nghỉ ngơi nữa, thuộc hạ cáo lui.”
Nói xong, nàng lãng đãng xoay người như du hồn đi ra cửa, còn thuận tiện giúp Triệu Phù Dao đóng cửa lại.
Bọt nước còn sót lại chảy dọc xuống cằm hắn, sau đó vô thanh vô thức nhiễu xuống, gương mặt đã lâu chưa từng để lộ trước mặt người khác cuối cùng cũng thấy lại ánh mặt trời, dưới ánh nến lay động càng khiến người khác nhìn không rõ, mông mông lung lung.
Triệu Phù Dao ngơ ngác nhìn, ánh mắt mở thật lớn, sau một lúc lâu cũng chưa lên tiếng.
Ừ, cho đến bây giờ tất thảy đều rất bình thường.
Căn phòng yên tĩnh trong chốc lát.
Sau đó khóe miệng của nàng bỗng giương lên, lộ ra biểu cảm muốn cười nhưng không dám cười, khuôn mặt có chút vặn vẹo, cả người khẽ cong, hệt như một bông hoa dại vừa bị người chà đạp. Cuối cùng hoa dại nhỏ chỉ có thể đưa tay run rẩy che đi khuôn miệng vừa bật cười, sau đó chui mình vào trong chăn, tay còn lại cố sức đấm đấm nệm giường, phát ra tiếng cười bị đè nén.
Đầu rạp xuống đất, thực sự là đại lễ.
… Lông mi Lăng Vân Thiên khẽ chớp, cực kì kinh ngạc, tất nhiên không thể lý giải phản ứng của Triệu Phù Dao.
Vẻ mặt này, là đẹp trai đến độ không dám nhìn thẳng hay là xấu đến độ không dám nhìn thẳng vậy? Hắn nhịn không được sờ sờ mặt mình, thầm nghĩ, chắc là hắn — lớn lên không đến nỗi buồn cười nhỉ?
“Ha ha, ha ha ha ha…” Tiểu nha đầu tất nhiên không hề băn khoăn đến nỗi lòng của vị đứng đầu Ma giáo kia, nàng còn bận cười rất vui vẻ.
Nàng đã nghĩ đến rất nhiều giả thuyết, không biết gương mặt dưới lớp mặt nạ của Lăng Vân Thiên trông như thế nào, nhưng đáng tiếc là, giống như Lăng Vân Thiên không thể đoán được phản ứng của nàng, cũng như nàng chẳng ngờ đến giây phút này lại ngoài ý muốn như thế.
Bầu không khí “thâm tình” lúc nãy đã tiêu tán không còn một mảnh, cả phòng ngập tràn tiếng nghẹn cười của Triệu Phù Dao, còn Lăng Vân Thiên thì bất đắc dĩ bê cái gương đồng trên bàn lên nhìn thử.
Hắn không tin hắn đường đường là một người đàn ông mắt ra mắt mũi ra mũi thì có gì đáng cười? Hả? Có gì đáng cười? Đúng là tiểu nha đầu to gan lớn mật!
Nhìn vào gương, ngay cả Lăng Vân Thiên cũng rất muốn… chui vào chăn cho đỡ xấu hổ.
Mất mặt quá, mà thôi quăng lên chín tầng mây đi, hắn phát hiện từ khi gặp phải nha đầu này, hắn chẳng còn chút mặt mũi nào cả.
Kỳ thực cũng chẳng có gì nghiêm trọng, mắt mũi lông mi vẫn còn nguyên không thiếu cái nào, gộp chung lại, theo như lời miêu tả của cô nương Triệu Phù Dao dốt đặc cán mai thì là cực kì đẹp trai, còn đẹp hơn so với khi đeo mặt nạ.
Then chốt ở chỗ, ước chừng do hắn đeo mặt nạ quá lâu, hoặc là có nguyên nhân gì khác, trên mặt Lăng đại môn chủ có xuất hiện một vài dấu vết lạ. Nhìn qua giống như vết mèo cào, à, cào không theo quy luật.
Vết thương do bị dao rạch nhợt nhạt nằm chính giữa, ngược lại không mấy nổi bật.
Lăng Vân Thiên xoa xoa huyệt thái dương, nghĩ thầm, Tiểu Ninh chết tiệt, dám đưa hàng dùng thử cho hắn làm chuột bạch.
Lúc này, một đại phu trung niên đang ngồi xem sách thuốc tại Tử Diễm Môn trên núi Thanh Hạc ở xa xa bỗng nhiên hắt xì một cái, ông khẽ lẩm bẩm, loại mặt nạ này hình như có chỗ thiếu hụt, hẳn là phải thay đổi công thức một chút.
“Đừng cười nữa nha đầu, đứng lên!”
Lăng Vân Thiên bắt lấy Triệu Phù Dao từ trong đống chăn nệm, buồn bực nói: “Ngồi dậy, chúng ta vận công.”
Triệu Phù Dao vẻ mặt không đành lòng nhìn Lăng Vân Thiên một cái, thấy hắn mang gương mặt với đủ loại vết tích còn cố bày ra vẻ lạnh lùng, nàng vẫn không nhịn được ôm bụng cười thêm một chặp, đứt quãng nói: “Vận… vận công gì vậy Tiểu Lăng Tử…”
Lăng Vân Thiên ho khan hai tiếng sừng sộ, chuẩn bị đem tôn nghiêm của đại ma đầu đứng đầu giang hồ vớt trở về, nghiêm túc nói: “Nàng cho là chỉ cần tùy tùy tiện tiện là có thể đánh bại Quý Thành Phong?”
“Hả?” Trọng tâm câu chuyện chuyển biến quá nhanh khiến người nào đó không kịp thích ứng, nàng lại bày ra vẻ mặt đầy nghi vấn theo bản năng, sau đó nhìn Lăng Vân Thiên chằm chằm mà không chớp mắt. Trước khi Lăng Vân Thiên thẹn quá hóa giận thì nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng nhịn cười, đưa tay sờ sờ mặt hắn, nghiêm trang nói: “Không sao đâu Tiểu Lăng Tử, huynh lớn lên vẫn rất đòi người cưới.”
Đòi người cưới… Lăng Vân Thiên tình nguyện chưa nghe thấy lời an ủi của Triệu Phù Dao.
“A không đúng, sai rồi, là cái gì nhỉ, Vân Tiêm tỷ tỷ nói, ừ, ngọc thụ lâm phong! Tiêu sái lỗi lạc!Dùng từ như vậy cũng không sai nhỉ?”
Lăng Vân Thiên khẽ hừ một tiếng, đang định biểu hiện sự tha thứ một cách miễn cưỡng vì ai đó dám lộng ngôn, chợt nghe Triệu Phù Dao thành khẩn nói tiếp: “Giống như Vương đại thúc cực kì đoan chính trong nhóm đào hố của ta vậy, cũng không bằng huynh đâu!”
Nói thật, ngao du trên giang hồ đã lâu, không phải Lăng Vân Thiên chưa từng nghĩ đến chuyện bản thân sẽ chết như thế nào, đương nhiên không bàn đến kiểu chết lừng lẫy thảm thiết oai phong lẫm liệt, nhưng đến tận bây giờ hắn vẫn chưa từng nghĩ đến giả thuyết sẽ có một ngày mình chết vì tức.
Mà người khiến hắn tức chết, hắn lại không nỡ xuống tay.
Lăng Vân Thiên bất đắc dĩ thở dài một hơi, hắn quyết định bỏ qua hết mấy chuyện linh tinh này, lại giải thích về Tiêu Nguyên Hàn Lộ cho tiểu nha đầu thêm một lần nữa.
Lúc mới bắt đầu tiểu nha đầu kia còn nhìn mặt hắn cười hi hi cả ngày, sau khi nghe xong nụ cười cũng tắt, bộ dạng hết sức chăm chú, vẻ mặt lộ vẻ suy nghĩ sâu xa.
“Gì? Nói thẳng ra là vì ta uống cái hàn hàn lộ lộ gì kia đó hả, vì vậy mới có nhiều nội lực như thế?” Nàng nghi ngờ cúi đầu nhìn nhìn, sau đó xoa tay xoa chân, ngờ vực hỏi.
Bất quá, nghĩ đến tên bị nàng nhẹ nhàng đẩy bay trong tửu lâu, còn có Lăng Vân Thiên suýt chút nữa bị nàng đánh bay lúc ở nhà tranh, còn có Quý Thành Phong… “Nói chính xác là giờ ta rất lợi hại, đánh ai cũng thắng?”
Hai con mắt nàng sáng quắc nhìn chằm chằm Lăng Vân Thiên khiến hắn cảm thấy thật áp lực, nhưng cũng rất muốn cười: “Người tài trên giang hồ xuất hiện lớp lớp, núi cao có núi cao hơn, làm gì có ai là thiên hạ vô địch. Huống chi, hiện tại nàng vẫn chưa hấp thu được toàn bộ lượng nội lực trong người.”
Triệu Phù Dao chu môi “À” một tiếng, sau đó hưng phấn nói: “Vậy chúng ta làm nhanh một chút, Tiểu Lăng Tử mau tới đây!”
“Hả, làm cái gì?” Lăng Vân Thiên bị bộ dạng đột nhiên hưng phấn của nàng làm cho phát hoảng.
“Chẳng phải huynh nói đi vận công hả?” Tiểu nha đầu vô tư hỏi.
Lăng Vân Thiên rất muốn cho mình một cái tát, hắn kiên quyết không thừa nhận mình vừa hiểu lầm lời nàng nói, hắn là chính nhân quân tử, ừm, là ma đạo chính nhân quân tử.
“Ngồi xuống vận công, đừng ẹo tới ẹo lui.” Hơn nửa đêm, Lăng Vân Thiên kéo y phục Triệu Phù Dao để nàng ngồi xếp bằng trên giường, cuối cùng cũng bắt đầu giúp nàng vận công.
Triệu Phù Dao vừa xoay vừa cười khanh khách, nàng thở phì phò, đứt quãng nói: “Sợ nhột…”
Lần trước nàng hôn mê nên tất nhiên không có vấn đề gì, mà bây giờ Lăng Vân Thiên bị nàng làm cho dở khóc dở cười, nghĩ thầm bà nội của ta ơi, ngài có thể đừng xoay qua xoay lại như vậy không —
Hai người đại chiến trên giường một lúc, cuối cùng mồ hôi đầm đìa… Vận nội công xong, Lăng Vân Thiên lại đeo mặt nạ lên, nhét Triệu Phù Dao vào trong chăn rồi cuốn thành một cục: “Ngủ sớm đi, sáng mai chúng ta xuất phát đi Nhất Độ Sơn Trang.”
Triệu Phù Dao thò nửa cái đầu ra ngoài chăn, mong mỏi nhìn Lăng Vân Thiên: “Đến Nhất Độ Sơn Trang?”
Lăng Vân Thiên nghiêm mặt nói: “Đi điều tra xem rốt cục hung thủ là kẻ nào mà lại dám vu cáo Tử Diễm Môn.”
Nàng gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Dù sao xét về kinh nghiệm ngao du giang hồ thì nhất định Lăng Vân Thiên hiểu rõ hơn nàng nhiều, hắn nói cái gì thì làm cái đó, nghĩ lại những chuyện đã xảy ra, nàng lại nhịn không được cười trộm một cái.
Lăng Vân Thiên đang định nhảy cửa sổ đi làm việc lớn, nghe xong thở dài, lại quay đầu dịch dịch góc chăn cho nàng: “Buổi tối đừng đá chăn, bị cảm phải uống thuốc rất đắng biết không?”
Đúng lúc này, cửa phòng Triệu Phù Dao “két” một tiếng đẩy ra, Vân Tiêm cầm giá nến, buồn ngủ nói: “Thánh Nữ Đại Nhân, sao khuya tồi người còn chưa đi… ngủ?” Nàng trợn tròn hai mắt, thấy bóng lưng một người đàn ông đang cúi người định khinh bạc Thánh Nữ Đại Nhân của các nàng, nhất thời giận dữ, quát to: “Kẻ nào lớn mật!”
Lăng Vân Thiên quả thật có nỗi khổ không nói thành lời, có môn chủ nào như hắn không, bị chính thuộc hạ của mình bắt gian tại giường? Không đúng, hắn căn bản chỉ đơn thuần giúp Triệu Phù Dao dịch góc chăn thôi mà? Nhưng tư thế này, nói liệu ai tin?
Hắn đành phải phát huy danh tiếng đến vô ảnh đi vô tung, khinh công thượng thừa của môn chủ Tử Diễm Môn, trước khi bàn tay ngọc ngà của Vân Tiêm kịp phóng giá nến về phía mình mà tung cửa sổ lao đi, chỉ lưu lại một bóng lưng chạy trối chết vô cùng chật vật.
Vân Tiêm chạy đến trước giường: “Thánh Nữ Đại Nhân người không sao chứ, hái hoa tặc kia có làm gì người không? Đáng chết, tiểu tặc không có mắt, ngay cả khách điếm bình dân cũng không tha?!”
Nghe giọng nàng, đây nhất định không phải khách điếm bình dân, mà là một nơi nào đó phòng thủ kiên cố lửa nước không thể xâm phạm.
Triệu Phù Dao lắc đầu: “Ta không sao mà Vân Tiêm tỷ tỷ.”
“Để ta cho hắn một bài học!” Vân Tiêm giậm chân muốn đuổi theo hái hoa tặc nhưng lại bị Triệu Phù Dao kéo góc áo: “Aiz, buổi tối kinh động người khác không tốt, ta thực sự không có vấn đề gì.”
Vân Tiêm ngẫm lại mới thấy hái hoa tặc có thể chạy trốn ngay dưới mí mắt nàng, cho thấy khinh công cực tốt, trì hoãn một hồi như vậy chỉ sợ không thể đuổi kịp, nàng mặc dù tức giận nhưng cũng không làm gì được.
Nàng quay đầu nhìn Triệu Phù Dao, nghĩ nghĩ một hồi, lại nghĩ nghĩ, lẩm bẩm nói: “Sao ta cứ có cảm giác, người này rất giống người do Hồ trưởng lão phải đến?”
Vừa nghĩ đến đây đã thấy tức giận: “Tử Diễm Môn lại dạy dỗ ra loại người này, không biết chúng ta là người của ma giáo sao?!”
Chắc do tức quá… Nói một hồi lại thấy sai sai, Triệu Phù Dao nghe xong rất muốn cười, hái hoa tặc gì đó không phải rất hợp với ma giáo sao.
Vân Tiêm mắng chửi một hồi rồi hùng hổ nói muốn tìm người rút gân lột da, Triệu Phù Dao thấy thế vội nói: “Vân Tiêm tỷ tỷ đừng giận nữa, thực ra — à, thực ra là ta bảo hắn đến giúp ta đi ngủ!”
“… Thánh Nữ Đại Nhân, người mới nói cái gì, mời người lập lại lần nữa?” Vân Tiêm sờ sờ lỗ tai, ánh mắt nhìn Triệu Phù Dao đầy ngây dại.
Triệu Phù Dao cũng thấy thấp thỏm, tuy rằng trọng điểm mà nàng thấp thỏm hơi sai sai, nhưng vẫn dè dặt cẩn trọng đáp: “Thánh Nữ Tử Diễm Môn không thể tìm người ngủ cùng sao?”
Hiển nhiên “ngủ cùng” của nàng và “ngủ cùng” của Vân Tiêm hoàn toàn khác nhau.
Vân Tiêm mờ mịt lắc đầu, rồi lại gật đầu, ngây dại nói: “Có thể nha, Thánh Nữ Đại Nhân người… vừa lòng hắn sao?”
Triệu Phù Dao cười rộ lên, ra sức gật đầu: “Ừ!”
Vân Tiêm tiếp tục mờ mịt: “À, Thánh Nữ Đại Nhân chắc là mệt rồi, vậy thuộc hạ không quấy rầy người nghỉ ngơi nữa, thuộc hạ cáo lui.”
Nói xong, nàng lãng đãng xoay người như du hồn đi ra cửa, còn thuận tiện giúp Triệu Phù Dao đóng cửa lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.