Quyển 2 - Chương 51: Chủ thần không gian, đối chiến (4)
Nê Đản Hoàng
15/10/2014
Mấy người ngã xuống
trước đều được đối xử bình đẳng bằng bom rửa tội của bạn Vương Hiệp, Cổ
Tiểu Ngốc dùng vòng phòng hộ của đồ chiến đấu để chặn lại, liên tiếp rơi xuống vài tầng lầu, cuối cùng dừng lại ở một căn phòng ngoại trừ có lỗ ở trần nhà thì không có một cánh cửa nào. Xem ra, Tề Đằng Nhất làm hồ ly
không làm, lại làm chuột đồng đào rỗng vài tầng, khi cô ngẩng đầu lên,
phần đỉnh đã bị cát chặn lại.
Lợi dụng bom để phân tán đội ngũ, lại dùng cạm bẫy đã bố trí, làm người ta ngã xuống những chỗ khác nhau, nếu không bị bom của Vương Hiệp tiêu diệt, sẽ rơi vào căn phòng sắp đặt trước, ngăn lại cửa ra, không cho những người khác tới tiếp viện, cũng làm người lọt lưới không thể trốn. Tiêu Hồng Luật muốn phân đội B ra rồi tiêu diệt?
Một lưỡi đao gió vọt đến, Cổ Tiểu Ngốc nghiêng người, khó khăn tránh thoát, đánh lén sao, thật không phúc hậu! Cổ Tiểu Ngốc vung áo choàng vướng bận về Trình Khiếu ở phía sau, khi tầm mắt Trình Khiếu bị che đậy, cô nổ súng liên xạ, xạ tuyến laser đánh úp về phía Trình Khiếu, Trình Khiếu lăn hai vòng trên đất mới tránh thoát.
Cổ Tiểu Ngốc nhanh chóng lui về phía sau để kéo ra khoảng cách. Trình Khiếu là nhân viên cận chiến, hơn nữa trình độ võ thuật rất cao, cho nên phải giữ một khoảng cách. Chỉ có thể dựa vào súng laser, đáng chết, ngay cả đồ che chắn cũng không để lại cho ta, phòng ngự cũng không đủ mạnh. . .
Trình Khiếu đứng lên, cười vui vẻ nói: "Thì ra là Tiểu Ngốc muội muội a, vừa tới đã nhiệt tình như vậy. . . Ta sẽ thẹn thùng. . ." Vừa nói vừa chạy theo hình chữ 之 để tránh xạ tuyến laser, vừa tiến đến gần Cổ Tiểu Ngốc. Mà con ngươi của hắn đã mờ mịt. . .
Cổ Tiểu Ngốc vừa nỗ lực kéo ra khoảng cách, vừa ra sức bắn. Cận chiến thì không phải đối thủ của hắn, chờ đợi cứu viện cũng không thực tế, ưu thế của ta là gì? Ngoại trừ có hơn một tầng phòng hộ cũng không có gì khác. . . Như vậy, ra sức phòng ngự đi.
Khoảng cách giữa Trình Khiếu và Tiểu Ngốc đã càng ngày càng gần, Trình Khiếu vừa chạy vừa kêu gào: "Tiểu Ngốc muội muội, ta không muốn đánh phụ nữ a, cho nên muội trực tiếp rời đi được không, nếu đánh vào khuôn mặt đáng yêu kia ta sẽ đau lòng!"
Cổ Tiểu Ngốc cười cười: "Trung Châu đội không có đội viên không đánh mà chạy!"
Nếu đánh không trúng, vậy thì đón nhận là được. Cất súng laser đi, lấy trảm hồn đao "Ruồng bỏ đi, người độc hành!"
Trình Khiếu rất có hứng thú chậm lại tốc độ, thứ nhất là không biết lúc giải phóng trảm hồn đao của Cổ Tiểu Ngốc có hiệu quả đặc thù hay không, thứ hai là tò mò trảm hồn đao của Cổ Tiểu Ngốc sau khi thủy giải có hình dạng gì, thứ ba là vì câu "Trung Châu đội không có đội viên không đánh mà chạy!" của Cổ Tiểu Ngốc, nếu đối thủ đã có giác ngộ như vậy, vậy thì mình cũng nên cho đối thủ sự tôn trọng đáng có.
Dưới sự mong đợi tha thiết của Trình Khiếu, lông vũ bay lượn biến mất, búp bê Cổ Tiểu Ngốc xuất hiện! Trình Khiếu 囧囧 nhìn búp bê, khóe miệng run rẩy: "Đây là vũ khí của muội? Tuy rằng rất manh [1], nhưng đang trong nhiệm vụ, ta không thể nhận hối lộ."
[1] Dễ thương tới mức muốn hét lên và ôm vào.
Nhưng mà con búp bê này nhìn thật quen mắt. . . Hình như gối ôm của đại tá cũng là hình này? Chẳng lẽ, Cổ Tiểu Ngốc mơ ước gối ôm của đại tá? Bởi vì khó có thể đắc thủ, cho nên oán niệm cường đại hóa thành hình trảm hồn đao? Trình Khiếu bị tưởng tượng của chính mình lôi [2] tới mức không có ngôn ngữ. Nghe nói thủy giải chú của nàng giống Vệ Tử Tuệ nên cho rằng Cổ Tiểu Ngốc sẽ biến thành nữ vương tay cầm roi, không ngờ lại biến thành lolita ôm búp bê.
[2] Lôi: Ý tứ là ngoài dự đoán làm cho người ta vô cùng khiếp sợ.
Búp bê vừa xuất hiện, không khí cao thủ quyết đấu tiêu tán ngay cả cặn cũng không còn. Cổ Tiểu Ngốc đặt búp bê bên hông, ngượng ngùng cười: "Bầu không khí thật sôi nổi. . ."
Nhảy lên trước một cái, Trình Khiếu giống như thiên nga vẽ thành một đường cong tao nhã trong không trung, theo đó là lưỡi đao gió đáng sợ, nắm tay với uy lực vĩ đại cũng theo sát.
Cổ Tiểu Ngốc nghiêng người né tránh lưỡi đao gió, sau đó dùng thái cực đỡ quyền sắt của Trình Khiếu, lấy thần khí bao phủ đối phương, lực lượng đi theo chuyển động, mượn lực đối phương. Nhưng thái cực tự học không thể sánh bằng võ học chính khống được học từ nhỏ của Trình Khiếu, cánh tay Trình Khiếu hơi run lên, Cổ Tiểu Ngốc bị lực mạnh đẩy lui, gần như té ngã.
Trình Khiếu huýt sáo: "Tiểu Ngốc muội muội học thái cực sao? Lúc nào rảnh chúng ta luận bàn một chút. . . Không xuất ra bản lĩnh thực thì sẽ thua a ~"
Cổ Tiểu Ngốc nói: "Trình Khiếu, tu vi võ học của anh rất cao phải không."
Trình Khiếu cợt nhả nói: "Thế nào, bị võ công tiêu sái phiêu dật của Trình ca ca thuyết phục rồi hả?"
Cổ Tiểu Ngốc: "Kỹ năng châm cứu của anh cũng thành thạo lắm phải không?"
Trình Khiếu tiếp tục cười một cách đáng đánh đòn: "Tất nhiên, Trình Khiếu ta là ai a, có cái gì mà không biết."
Cổ Tiểu Ngốc làm bộ bừng tỉnh hiểu ra: "Khó trách Sở Hiên muốn anh đổi 《 Quỳ Hoa Bảo Điển 》 a!"
Một người đàn ông bình thường, nghe tới bốn chữ "Quỳ hoa bảo điển" đều khó giữ được bình tĩnh. Huống chi là Trình Khiếu với mục tiêu tai họa ngàn vạn mỹ nữ. Vừa nghe đại tá muốn mình đi đổi cái kia, người hắn cứng lại. Hắn nghĩ rằng, người luôn đề cao lợi ích lại không hề có khái niệm tâm lý nam tính như Sở Hiên, rất có khả năng muốn mình đi đổi cái kia. . . Ta nhất định thà chết chứ không chịu khuất phục, mệnh nam tử hán đại trượng phu có thể không cần, nhưng cái kia cần phải trọn vẹn a. . .
Tiểu Ngốc cố ý nói dối, chờ đợi chính là Trình Khiếu ngây người trong nháy mắt. Cô nhanh chóng tiến lên, hai tay ôm lấy Trình Khiếu, hai chân cũng vòng qua người hắn. Trình Khiếu bị phương thức tấn công quỷ dị này làm chấn động, động tác này, tạo hình này rõ ràng ôm ấp yêu thương, tăng mạnh nóng bỏng. . . Chẳng lẽ là sắc dụ? (Tiểu Ngốc, mi học cái xấu ~)
Lúc này, hai tay Tiểu Ngốc vòng sau lưng Trình Khiếu, trong phút chốc, súng laser xuất hiện. Họng súng để ở sau lưng Trình Khiếu "Rời khỏi, nếu không tôi sẽ nổ súng." Trình Khiếu vẫn là vẻ mặt không thèm đếm xỉa kia "Súng laser xuyên thủng ta thì muội muội cũng chạy không thoát."
"Thứ ba, ngăn cản công kích." Phóng thích kĩ năng! Bóp cò súng, laser xuyên qua bụng Trình Khiếu và Cổ Tiểu Ngốc.
Cổ Tiểu Ngốc không mở vòng phòng hộ. Thứ nhất là vì khi nổ súng vòng phòng hộ mở ra sẽ phản lực lại làm ảnh hưởng tới độ chuẩn khi bắn. Thứ hai là sợ vòng phòng hộ phản xạ laser sẽ thương tổn tới chỗ trí mạng của Trình Khiếu, dù sao cũng là đồng đội, không thể mạo hiểm như vậy.
Trình Khiếu bị loại công kích liều chết này làm khiếp sợ, rõ ràng chỉ là luyện tập mà thôi, cần phải liều mạng sao? Hắn định đẩy Tiểu Ngốc ra, Tiểu Ngốc kẹp càng chặt, cô nổ súng tới khi Trình Khiếu không chịu nổi rời khỏi phòng mới thôi.
Tiểu Ngốc tuy đã mệt mỏi vô cùng nhưng vẫn nhanh chóng lấy ra nước rửa phần eo, may mà đồ chiến đấu chống ăn mòn, nếu không máu độc của Trình Khiếu dính vào người thì nguy.
Kỳ quái là quần áo của Cổ Tiểu Ngốc chỉ bị rách mà thôi, một giọt máu cũng không có. Nếu nhìn kĩ, phần eo của búp bê bên hông Cổ Tiểu Ngốc đã bị xuyên thủng. Thứ ba, ngăn cản công kích —— búp bê có thể nhận thương tích từ người khác, thương tổn chuyển dời tới người búp bê. Cổ Tiểu Ngốc đã chuyển dời thương tổn tới người nó.
Cổ Tiểu Ngốc đau lòng cầm búp bê lên, lẩm bẩm "Thực xin lỗi. . .", rót linh hồn vào, dần dần, búp bê lại hoàn hảo như lúc đầu.
Bây giờ, phải đi tính sổ với đội A!
Lợi dụng bom để phân tán đội ngũ, lại dùng cạm bẫy đã bố trí, làm người ta ngã xuống những chỗ khác nhau, nếu không bị bom của Vương Hiệp tiêu diệt, sẽ rơi vào căn phòng sắp đặt trước, ngăn lại cửa ra, không cho những người khác tới tiếp viện, cũng làm người lọt lưới không thể trốn. Tiêu Hồng Luật muốn phân đội B ra rồi tiêu diệt?
Một lưỡi đao gió vọt đến, Cổ Tiểu Ngốc nghiêng người, khó khăn tránh thoát, đánh lén sao, thật không phúc hậu! Cổ Tiểu Ngốc vung áo choàng vướng bận về Trình Khiếu ở phía sau, khi tầm mắt Trình Khiếu bị che đậy, cô nổ súng liên xạ, xạ tuyến laser đánh úp về phía Trình Khiếu, Trình Khiếu lăn hai vòng trên đất mới tránh thoát.
Cổ Tiểu Ngốc nhanh chóng lui về phía sau để kéo ra khoảng cách. Trình Khiếu là nhân viên cận chiến, hơn nữa trình độ võ thuật rất cao, cho nên phải giữ một khoảng cách. Chỉ có thể dựa vào súng laser, đáng chết, ngay cả đồ che chắn cũng không để lại cho ta, phòng ngự cũng không đủ mạnh. . .
Trình Khiếu đứng lên, cười vui vẻ nói: "Thì ra là Tiểu Ngốc muội muội a, vừa tới đã nhiệt tình như vậy. . . Ta sẽ thẹn thùng. . ." Vừa nói vừa chạy theo hình chữ 之 để tránh xạ tuyến laser, vừa tiến đến gần Cổ Tiểu Ngốc. Mà con ngươi của hắn đã mờ mịt. . .
Cổ Tiểu Ngốc vừa nỗ lực kéo ra khoảng cách, vừa ra sức bắn. Cận chiến thì không phải đối thủ của hắn, chờ đợi cứu viện cũng không thực tế, ưu thế của ta là gì? Ngoại trừ có hơn một tầng phòng hộ cũng không có gì khác. . . Như vậy, ra sức phòng ngự đi.
Khoảng cách giữa Trình Khiếu và Tiểu Ngốc đã càng ngày càng gần, Trình Khiếu vừa chạy vừa kêu gào: "Tiểu Ngốc muội muội, ta không muốn đánh phụ nữ a, cho nên muội trực tiếp rời đi được không, nếu đánh vào khuôn mặt đáng yêu kia ta sẽ đau lòng!"
Cổ Tiểu Ngốc cười cười: "Trung Châu đội không có đội viên không đánh mà chạy!"
Nếu đánh không trúng, vậy thì đón nhận là được. Cất súng laser đi, lấy trảm hồn đao "Ruồng bỏ đi, người độc hành!"
Trình Khiếu rất có hứng thú chậm lại tốc độ, thứ nhất là không biết lúc giải phóng trảm hồn đao của Cổ Tiểu Ngốc có hiệu quả đặc thù hay không, thứ hai là tò mò trảm hồn đao của Cổ Tiểu Ngốc sau khi thủy giải có hình dạng gì, thứ ba là vì câu "Trung Châu đội không có đội viên không đánh mà chạy!" của Cổ Tiểu Ngốc, nếu đối thủ đã có giác ngộ như vậy, vậy thì mình cũng nên cho đối thủ sự tôn trọng đáng có.
Dưới sự mong đợi tha thiết của Trình Khiếu, lông vũ bay lượn biến mất, búp bê Cổ Tiểu Ngốc xuất hiện! Trình Khiếu 囧囧 nhìn búp bê, khóe miệng run rẩy: "Đây là vũ khí của muội? Tuy rằng rất manh [1], nhưng đang trong nhiệm vụ, ta không thể nhận hối lộ."
[1] Dễ thương tới mức muốn hét lên và ôm vào.
Nhưng mà con búp bê này nhìn thật quen mắt. . . Hình như gối ôm của đại tá cũng là hình này? Chẳng lẽ, Cổ Tiểu Ngốc mơ ước gối ôm của đại tá? Bởi vì khó có thể đắc thủ, cho nên oán niệm cường đại hóa thành hình trảm hồn đao? Trình Khiếu bị tưởng tượng của chính mình lôi [2] tới mức không có ngôn ngữ. Nghe nói thủy giải chú của nàng giống Vệ Tử Tuệ nên cho rằng Cổ Tiểu Ngốc sẽ biến thành nữ vương tay cầm roi, không ngờ lại biến thành lolita ôm búp bê.
[2] Lôi: Ý tứ là ngoài dự đoán làm cho người ta vô cùng khiếp sợ.
Búp bê vừa xuất hiện, không khí cao thủ quyết đấu tiêu tán ngay cả cặn cũng không còn. Cổ Tiểu Ngốc đặt búp bê bên hông, ngượng ngùng cười: "Bầu không khí thật sôi nổi. . ."
Nhảy lên trước một cái, Trình Khiếu giống như thiên nga vẽ thành một đường cong tao nhã trong không trung, theo đó là lưỡi đao gió đáng sợ, nắm tay với uy lực vĩ đại cũng theo sát.
Cổ Tiểu Ngốc nghiêng người né tránh lưỡi đao gió, sau đó dùng thái cực đỡ quyền sắt của Trình Khiếu, lấy thần khí bao phủ đối phương, lực lượng đi theo chuyển động, mượn lực đối phương. Nhưng thái cực tự học không thể sánh bằng võ học chính khống được học từ nhỏ của Trình Khiếu, cánh tay Trình Khiếu hơi run lên, Cổ Tiểu Ngốc bị lực mạnh đẩy lui, gần như té ngã.
Trình Khiếu huýt sáo: "Tiểu Ngốc muội muội học thái cực sao? Lúc nào rảnh chúng ta luận bàn một chút. . . Không xuất ra bản lĩnh thực thì sẽ thua a ~"
Cổ Tiểu Ngốc nói: "Trình Khiếu, tu vi võ học của anh rất cao phải không."
Trình Khiếu cợt nhả nói: "Thế nào, bị võ công tiêu sái phiêu dật của Trình ca ca thuyết phục rồi hả?"
Cổ Tiểu Ngốc: "Kỹ năng châm cứu của anh cũng thành thạo lắm phải không?"
Trình Khiếu tiếp tục cười một cách đáng đánh đòn: "Tất nhiên, Trình Khiếu ta là ai a, có cái gì mà không biết."
Cổ Tiểu Ngốc làm bộ bừng tỉnh hiểu ra: "Khó trách Sở Hiên muốn anh đổi 《 Quỳ Hoa Bảo Điển 》 a!"
Một người đàn ông bình thường, nghe tới bốn chữ "Quỳ hoa bảo điển" đều khó giữ được bình tĩnh. Huống chi là Trình Khiếu với mục tiêu tai họa ngàn vạn mỹ nữ. Vừa nghe đại tá muốn mình đi đổi cái kia, người hắn cứng lại. Hắn nghĩ rằng, người luôn đề cao lợi ích lại không hề có khái niệm tâm lý nam tính như Sở Hiên, rất có khả năng muốn mình đi đổi cái kia. . . Ta nhất định thà chết chứ không chịu khuất phục, mệnh nam tử hán đại trượng phu có thể không cần, nhưng cái kia cần phải trọn vẹn a. . .
Tiểu Ngốc cố ý nói dối, chờ đợi chính là Trình Khiếu ngây người trong nháy mắt. Cô nhanh chóng tiến lên, hai tay ôm lấy Trình Khiếu, hai chân cũng vòng qua người hắn. Trình Khiếu bị phương thức tấn công quỷ dị này làm chấn động, động tác này, tạo hình này rõ ràng ôm ấp yêu thương, tăng mạnh nóng bỏng. . . Chẳng lẽ là sắc dụ? (Tiểu Ngốc, mi học cái xấu ~)
Lúc này, hai tay Tiểu Ngốc vòng sau lưng Trình Khiếu, trong phút chốc, súng laser xuất hiện. Họng súng để ở sau lưng Trình Khiếu "Rời khỏi, nếu không tôi sẽ nổ súng." Trình Khiếu vẫn là vẻ mặt không thèm đếm xỉa kia "Súng laser xuyên thủng ta thì muội muội cũng chạy không thoát."
"Thứ ba, ngăn cản công kích." Phóng thích kĩ năng! Bóp cò súng, laser xuyên qua bụng Trình Khiếu và Cổ Tiểu Ngốc.
Cổ Tiểu Ngốc không mở vòng phòng hộ. Thứ nhất là vì khi nổ súng vòng phòng hộ mở ra sẽ phản lực lại làm ảnh hưởng tới độ chuẩn khi bắn. Thứ hai là sợ vòng phòng hộ phản xạ laser sẽ thương tổn tới chỗ trí mạng của Trình Khiếu, dù sao cũng là đồng đội, không thể mạo hiểm như vậy.
Trình Khiếu bị loại công kích liều chết này làm khiếp sợ, rõ ràng chỉ là luyện tập mà thôi, cần phải liều mạng sao? Hắn định đẩy Tiểu Ngốc ra, Tiểu Ngốc kẹp càng chặt, cô nổ súng tới khi Trình Khiếu không chịu nổi rời khỏi phòng mới thôi.
Tiểu Ngốc tuy đã mệt mỏi vô cùng nhưng vẫn nhanh chóng lấy ra nước rửa phần eo, may mà đồ chiến đấu chống ăn mòn, nếu không máu độc của Trình Khiếu dính vào người thì nguy.
Kỳ quái là quần áo của Cổ Tiểu Ngốc chỉ bị rách mà thôi, một giọt máu cũng không có. Nếu nhìn kĩ, phần eo của búp bê bên hông Cổ Tiểu Ngốc đã bị xuyên thủng. Thứ ba, ngăn cản công kích —— búp bê có thể nhận thương tích từ người khác, thương tổn chuyển dời tới người búp bê. Cổ Tiểu Ngốc đã chuyển dời thương tổn tới người nó.
Cổ Tiểu Ngốc đau lòng cầm búp bê lên, lẩm bẩm "Thực xin lỗi. . .", rót linh hồn vào, dần dần, búp bê lại hoàn hảo như lúc đầu.
Bây giờ, phải đi tính sổ với đội A!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.