Quyển 2 - Chương 53: Chủ thần không gian, động viên trước cuộc chiến (1)
Nê Đản Hoàng
15/10/2014
Nói Trung Châu đội giống như một gia đình, thực ra không chỉ là nói đội
viên Trung Châu đội quan hệ thân thiết, còn nói ra ngươi có thể xoa bóp
đánh tùy ý, ta nhất định phải lý giải đánh là thân mắng là yêu, huyết
nhục bay tứ tung là ưu đãi.
—— Cổ Tiểu Ngốc
Ban đêm, phòng Sở Hiên, linh huyệt.
Bởi vì người tu luyện có thể vận công để thay thế giấc ngủ, cho nên, Tiểu Ngốc nỗ lực tu luyện đều ở linh huyệt cùng Sở Hiên vào buổi tối.
Trong nửa vòng tròn mờ, Sở Hiên ngồi xếp bằng, tạo hình này vô cùng nghiêm túc. Tiếc là đệm lót lông hình quả táo màu đỏ phía dưới đã quét sạch không khí trang nghiêm. Nguyên nhân là Cổ Tiểu Ngốc nói ngồi dưới đất không tốt cho sức khỏe, cho nên đề nghị hắn thêm một cái đệm lót, Cổ Tiểu Ngốc vốn cho rằng Sở Hiên sẽ tạo một cái đệm hương bồ, ai ngờ Sở Hiên lại tạo ra cái thảm nhỏ 囧 như vậy. . . Chỉ có thể nói, mỹ quan của đại thần không phải ai cũng có thể theo kịp.
Sở Hiên đặt Cổ Tiểu Ngốc trong lòng bàn tay, nhíu mày "Cô nhẹ hơn hôm qua? Xem ra chữa trị trảm hồn đao làm tiêu hao lực lượng linh hồn của cô, về sau hạn chế dùng 'thứ ba, ngăn cản công kích'. Dù sao thân thể của cô dù bị hủy cũng không có tổn thất gì, nhưng lực lượng linh hồn tiêu hao rất khó phục hồi."
Đúng vậy, nếu búp bê có thể chữa trị mà không phải trả giá, vậy thì búp bê liền trở thành vô địch. Thay thế bị thương lại không tốn chút nào mà vẫn chữa trị được như lúc ban đầu, như vậy, có khác gì phòng ngự tuyệt đối? Muốn được cái gì phải trả giá tương ứng, vỗ vỗ tay liền biến mạnh là chuyện chỉ tồn tại trong tiểu thuyết YY, cho nên, dùng lực lượng linh hồn để chữa trị cho búp bê, đó là chuyện vô cùng hợp lý.
Cổ Tiểu Ngốc gật đầu, tỏ vẻ mình sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Khẩu khí này của Sở Hiên thật giống như lúc tổng kết sau cuộc chiến, vì thế không tự chủ được, Tiểu Ngốc lại nhớ tới lúc tổng kết sau khi mô phỏng đối chiến ở phòng Sở Hiên. . .
Trình Khiếu vừa thấy băng ghi hình đối chiến của Sở Hiên, bỗng chốc run rẩy như lá vàng cuối thu.
Thấy Trình Khiếu châm ba lần lên đầu Tiểu Hồng mới đúng huyệt vị, Sở Hiên đăm chiêu nhìn chằm chằm vào Trình Khiếu, đẩy mắt kính, thấu kính lóe sáng.
Xưa nay mỗi lần bạn Trình Khiếu vô ý thức đắc tội đại tá là thể chất lại đề cao, lúc này quỳ dưới đất, ôm đùi Sở Hiên đại thần, đầu ngẩng 45 độ thuần khiết, con ngươi trong vắt, thật là điềm đạm đáng yêu. (Nếu có hủ nữ ở đây, nhất định sẽ thét chói tai, đây là hình ảnh thụ đáng yêu ngây ngô đau khổ cầu xin lãnh khốc mắt kính công a!)
Giọng nói kia như Đậu Nga kêu oan, vô cùng bi thống "Đại tá, tôi vô tội, tất cả là do tiểu tử Tiêu Hồng Luật sai sử. Xin anh đừng bắt tôi đổi cái kia a!" (Trình Khiếu, có tiền đồ, đắc tội một trí giả không đủ còn chủ động đắc tội thêm một cái nữa. . . Mi xem, ánh mắt Tiêu Hồng Luật nhìn mi, cỡ nào chuyên chú, cỡ nào khẩn thiết a!)
Sở Hiên nhìn tay lợn ôm đùi mình của Trình Khiếu, lạnh nhạt nói: "Buông ra."
Trình Khiếu dũng cảm không sợ chết tiếp tục nói: "Anh không đồng ý, tôi sẽ không buông ra!" (Thật giống với phim 8 giờ, hình ảnh quỳ xuống đất nói "Ngươi không đồng ý, ta sẽ không đứng lên.". Trình Khiếu, mi cuối cùng cũng đi lên con đường cosplay vĩ đại sao?)
Sở Hiên càng thêm lạnh lùng rút ra súng lục gauss, giơ trước trán Trình Khiếu "Buông ra. . ."
Ở trong lòng Trình Khiếu, gốc rễ nam tính nhà mình so với tính mạng còn quan trọng. Vì thế hắn lắc đầu, xuất ra khí thế anh dũng hi sinh, "Trừ khi anh đồng ý không bắt tôi đổi cái kia, bằng không cho dù chết tôi cũng không buông tay."
Người xung quanh ngoại trừ Cổ Tiểu Ngốc thì đều sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng [1], nghĩ rằng rốt cuộc đội trưởng muốn thằng nhãi này đổi cái gì a? Khí thế thà chết chứ không chịu khuất phục của Trình Khiếu giống như được lĩnh hội từ Lưu Hồ Lan. [2]
[1] Mù mờ, không hiểu rõ nghĩa của sự việc.
[2] Lưu Hồ Lan: liệt sĩ cách mạng.
Cổ Tiểu Ngốc không khỏi cảm thấy áy náy, không ngờ mình nói dối lại có ảnh hưởng lớn như vậy với Trình Khiếu. Có nói cho hắn chuyện 《 Quỳ Hoa Bảo Điển 》 là do mình bịa ra không? Quên đi, dù sao sớm hay muộn hắn cũng sẽ phát hiện. Sở Hiên cũng sẽ không làm gì hắn, có lẽ thế. . . (Tiểu Ngốc, thực ra mi cảm thấy như vậy đùa vui phải không? Mi là đứa trẻ hư. . .)
Sở Hiên không để ý tới Trình Khiếu, tiếp tục cùng mọi người xem băng hình. Thực ra, Sở Hiên đã biên tập băng hình trước rồi, cho nên hắn cũng hiểu rõ vì sao Trình Khiếu lại nói vậy. Nhưng nếu Trình Khiếu đã tưởng thật, Sở Hiên cũng không cần thiết phải giải thích không phải sao? ╮(╯▽╰)╭ (Sở Hiên, chính mi làm hư con gái ta phải không?)
Đến khi nhìn thấy đoạn Cổ Tiểu Ngốc và Trình Khiếu, mọi người mới bừng tỉnh hiểu ra, Trịnh Xá vỗ vỗ vai Trình Khiếu, lòng có ưu tư. 'Huynh đệ, bảo trọng. . .'
Sở Hiên cúi đầu, nhìn tạo hình vẫn như cũ của Trình Khiếu, đẩy mắt kính: "Không muốn đổi 《 Quỳ Hoa Bảo Điển 》?"
Trình Khiếu ra sức gật đầu như gà con mổ thóc: "Đại tá, chỉ cần anh không bắt tôi đổi cái kia, anh muốn tôi nhảy vào chảo đầu tôi cũng nguyện ý."
Sở Hiên: "Anh còn chưa nhận biết đúng huyệt vị." (Mi quả nhiên là ghi hận hai châm kia của Trình Khiếu!)
Trình Khiếu ra vẻ hối hận vì sai lầm trước kia: "Tôi nhất định sẽ học tập thật tốt, tranh thủ về sau dù gặp được sinh vật gì cũng có thể đâm trúng."
Sở Hiên từ chối cho ý kiến: "So sánh với cái đó, cổ độc đối với đoàn đội còn có tác dụng lớn hơn, cổ trong cơ thể anh rất thú vị. Tôi có vài ý tưởng cần nghiệm chứng, đến lúc đó anh tới phòng thí nghiệm của tôi."
Trình Khiếu ngoan ngoãn gật đầu, vì cuộc sống tính phúc của ta, bằng bất cứ giá nào, cho dù giải phẫu ta cũng không sợ!
Sở Hiên không hổ là Sở Hiên, tay không bắt sói cũng làm thuận tay như vậy.
Sở Hiên lúc sau cũng một mình gặp Tiêu Hồng Luật nói chuyện, không biết tóc Tiêu Hồng Luật còn bao nhiêu?
Cổ Tiểu Ngốc vừa cảm thán, vừa nhịn không được mà nở nụ cười. Đột nhiên trên mặt đau nhức, phục hồi tinh thần, hai ngón tay tội ác của Sở Hiên đang ở trên mặt cô. Cổ Tiểu Ngốc uất ức nhăn mặt bánh bao: "Sở Hiên, anh làm gì?"
Cái gọi là mặt bánh bao, chính là nói gò má mũm mĩm thịt giống như trẻ sơ sinh, trọng điểm là nựng rất thích, thuận theo lý lẽ, Sở Hiên lại nắm.
Cổ Tiểu Ngốc dùng đôi mắt ngấn lệ để lên án hành động hung ác của Sở Hiên.
Sở Hiên chần chừ một chút, thu lại bàn tay độc ác: "Xin lỗi, trượt tay." (Tay mi trượt kiểu gì mà tới trên mặt người khác!)
Sở Hiên: "Cổ Tiểu Ngốc, nếu tình tiết vẫn phát triển giống như nguyên tác, phim kinh dị tiếp theo chúng ta sẽ chống lại Ác Ma đội."
Cổ Tiểu Ngốc trịnh trọng gật đầu.
Sở Hiên: "Cho nên, tôi muốn cô làm những việc này. . . Tình huống cơ bản chính là như vậy."
Cổ Tiểu Ngốc im lặng, thật lâu sau mới nói: "Không thể không dùng cách này sao?"
Sở Hiên: "Nếu muốn thương vong nhỏ nhất, hơn nữa vì sự phát triển sao này, đây là cách tốt nhất."
Cổ Tiểu Ngốc hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Sở Hiên: "Sở Hiên, anh đã quyết định, tôi sẽ nghe theo. Nhưng, tôi hi vọng anh có thể nói cho bọn họ đây là chủ ý mà tôi đi ra. Để tôi tranh công của anh một lần đi. . ."
Sở Hiên: "Tôi sẽ không đồng ý, bọn họ cũng sẽ không tin."
Cổ Tiểu Ngốc gượng cười, cuối cùng vẫn không được. . .
—— Cổ Tiểu Ngốc
Ban đêm, phòng Sở Hiên, linh huyệt.
Bởi vì người tu luyện có thể vận công để thay thế giấc ngủ, cho nên, Tiểu Ngốc nỗ lực tu luyện đều ở linh huyệt cùng Sở Hiên vào buổi tối.
Trong nửa vòng tròn mờ, Sở Hiên ngồi xếp bằng, tạo hình này vô cùng nghiêm túc. Tiếc là đệm lót lông hình quả táo màu đỏ phía dưới đã quét sạch không khí trang nghiêm. Nguyên nhân là Cổ Tiểu Ngốc nói ngồi dưới đất không tốt cho sức khỏe, cho nên đề nghị hắn thêm một cái đệm lót, Cổ Tiểu Ngốc vốn cho rằng Sở Hiên sẽ tạo một cái đệm hương bồ, ai ngờ Sở Hiên lại tạo ra cái thảm nhỏ 囧 như vậy. . . Chỉ có thể nói, mỹ quan của đại thần không phải ai cũng có thể theo kịp.
Sở Hiên đặt Cổ Tiểu Ngốc trong lòng bàn tay, nhíu mày "Cô nhẹ hơn hôm qua? Xem ra chữa trị trảm hồn đao làm tiêu hao lực lượng linh hồn của cô, về sau hạn chế dùng 'thứ ba, ngăn cản công kích'. Dù sao thân thể của cô dù bị hủy cũng không có tổn thất gì, nhưng lực lượng linh hồn tiêu hao rất khó phục hồi."
Đúng vậy, nếu búp bê có thể chữa trị mà không phải trả giá, vậy thì búp bê liền trở thành vô địch. Thay thế bị thương lại không tốn chút nào mà vẫn chữa trị được như lúc ban đầu, như vậy, có khác gì phòng ngự tuyệt đối? Muốn được cái gì phải trả giá tương ứng, vỗ vỗ tay liền biến mạnh là chuyện chỉ tồn tại trong tiểu thuyết YY, cho nên, dùng lực lượng linh hồn để chữa trị cho búp bê, đó là chuyện vô cùng hợp lý.
Cổ Tiểu Ngốc gật đầu, tỏ vẻ mình sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Khẩu khí này của Sở Hiên thật giống như lúc tổng kết sau cuộc chiến, vì thế không tự chủ được, Tiểu Ngốc lại nhớ tới lúc tổng kết sau khi mô phỏng đối chiến ở phòng Sở Hiên. . .
Trình Khiếu vừa thấy băng ghi hình đối chiến của Sở Hiên, bỗng chốc run rẩy như lá vàng cuối thu.
Thấy Trình Khiếu châm ba lần lên đầu Tiểu Hồng mới đúng huyệt vị, Sở Hiên đăm chiêu nhìn chằm chằm vào Trình Khiếu, đẩy mắt kính, thấu kính lóe sáng.
Xưa nay mỗi lần bạn Trình Khiếu vô ý thức đắc tội đại tá là thể chất lại đề cao, lúc này quỳ dưới đất, ôm đùi Sở Hiên đại thần, đầu ngẩng 45 độ thuần khiết, con ngươi trong vắt, thật là điềm đạm đáng yêu. (Nếu có hủ nữ ở đây, nhất định sẽ thét chói tai, đây là hình ảnh thụ đáng yêu ngây ngô đau khổ cầu xin lãnh khốc mắt kính công a!)
Giọng nói kia như Đậu Nga kêu oan, vô cùng bi thống "Đại tá, tôi vô tội, tất cả là do tiểu tử Tiêu Hồng Luật sai sử. Xin anh đừng bắt tôi đổi cái kia a!" (Trình Khiếu, có tiền đồ, đắc tội một trí giả không đủ còn chủ động đắc tội thêm một cái nữa. . . Mi xem, ánh mắt Tiêu Hồng Luật nhìn mi, cỡ nào chuyên chú, cỡ nào khẩn thiết a!)
Sở Hiên nhìn tay lợn ôm đùi mình của Trình Khiếu, lạnh nhạt nói: "Buông ra."
Trình Khiếu dũng cảm không sợ chết tiếp tục nói: "Anh không đồng ý, tôi sẽ không buông ra!" (Thật giống với phim 8 giờ, hình ảnh quỳ xuống đất nói "Ngươi không đồng ý, ta sẽ không đứng lên.". Trình Khiếu, mi cuối cùng cũng đi lên con đường cosplay vĩ đại sao?)
Sở Hiên càng thêm lạnh lùng rút ra súng lục gauss, giơ trước trán Trình Khiếu "Buông ra. . ."
Ở trong lòng Trình Khiếu, gốc rễ nam tính nhà mình so với tính mạng còn quan trọng. Vì thế hắn lắc đầu, xuất ra khí thế anh dũng hi sinh, "Trừ khi anh đồng ý không bắt tôi đổi cái kia, bằng không cho dù chết tôi cũng không buông tay."
Người xung quanh ngoại trừ Cổ Tiểu Ngốc thì đều sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng [1], nghĩ rằng rốt cuộc đội trưởng muốn thằng nhãi này đổi cái gì a? Khí thế thà chết chứ không chịu khuất phục của Trình Khiếu giống như được lĩnh hội từ Lưu Hồ Lan. [2]
[1] Mù mờ, không hiểu rõ nghĩa của sự việc.
[2] Lưu Hồ Lan: liệt sĩ cách mạng.
Cổ Tiểu Ngốc không khỏi cảm thấy áy náy, không ngờ mình nói dối lại có ảnh hưởng lớn như vậy với Trình Khiếu. Có nói cho hắn chuyện 《 Quỳ Hoa Bảo Điển 》 là do mình bịa ra không? Quên đi, dù sao sớm hay muộn hắn cũng sẽ phát hiện. Sở Hiên cũng sẽ không làm gì hắn, có lẽ thế. . . (Tiểu Ngốc, thực ra mi cảm thấy như vậy đùa vui phải không? Mi là đứa trẻ hư. . .)
Sở Hiên không để ý tới Trình Khiếu, tiếp tục cùng mọi người xem băng hình. Thực ra, Sở Hiên đã biên tập băng hình trước rồi, cho nên hắn cũng hiểu rõ vì sao Trình Khiếu lại nói vậy. Nhưng nếu Trình Khiếu đã tưởng thật, Sở Hiên cũng không cần thiết phải giải thích không phải sao? ╮(╯▽╰)╭ (Sở Hiên, chính mi làm hư con gái ta phải không?)
Đến khi nhìn thấy đoạn Cổ Tiểu Ngốc và Trình Khiếu, mọi người mới bừng tỉnh hiểu ra, Trịnh Xá vỗ vỗ vai Trình Khiếu, lòng có ưu tư. 'Huynh đệ, bảo trọng. . .'
Sở Hiên cúi đầu, nhìn tạo hình vẫn như cũ của Trình Khiếu, đẩy mắt kính: "Không muốn đổi 《 Quỳ Hoa Bảo Điển 》?"
Trình Khiếu ra sức gật đầu như gà con mổ thóc: "Đại tá, chỉ cần anh không bắt tôi đổi cái kia, anh muốn tôi nhảy vào chảo đầu tôi cũng nguyện ý."
Sở Hiên: "Anh còn chưa nhận biết đúng huyệt vị." (Mi quả nhiên là ghi hận hai châm kia của Trình Khiếu!)
Trình Khiếu ra vẻ hối hận vì sai lầm trước kia: "Tôi nhất định sẽ học tập thật tốt, tranh thủ về sau dù gặp được sinh vật gì cũng có thể đâm trúng."
Sở Hiên từ chối cho ý kiến: "So sánh với cái đó, cổ độc đối với đoàn đội còn có tác dụng lớn hơn, cổ trong cơ thể anh rất thú vị. Tôi có vài ý tưởng cần nghiệm chứng, đến lúc đó anh tới phòng thí nghiệm của tôi."
Trình Khiếu ngoan ngoãn gật đầu, vì cuộc sống tính phúc của ta, bằng bất cứ giá nào, cho dù giải phẫu ta cũng không sợ!
Sở Hiên không hổ là Sở Hiên, tay không bắt sói cũng làm thuận tay như vậy.
Sở Hiên lúc sau cũng một mình gặp Tiêu Hồng Luật nói chuyện, không biết tóc Tiêu Hồng Luật còn bao nhiêu?
Cổ Tiểu Ngốc vừa cảm thán, vừa nhịn không được mà nở nụ cười. Đột nhiên trên mặt đau nhức, phục hồi tinh thần, hai ngón tay tội ác của Sở Hiên đang ở trên mặt cô. Cổ Tiểu Ngốc uất ức nhăn mặt bánh bao: "Sở Hiên, anh làm gì?"
Cái gọi là mặt bánh bao, chính là nói gò má mũm mĩm thịt giống như trẻ sơ sinh, trọng điểm là nựng rất thích, thuận theo lý lẽ, Sở Hiên lại nắm.
Cổ Tiểu Ngốc dùng đôi mắt ngấn lệ để lên án hành động hung ác của Sở Hiên.
Sở Hiên chần chừ một chút, thu lại bàn tay độc ác: "Xin lỗi, trượt tay." (Tay mi trượt kiểu gì mà tới trên mặt người khác!)
Sở Hiên: "Cổ Tiểu Ngốc, nếu tình tiết vẫn phát triển giống như nguyên tác, phim kinh dị tiếp theo chúng ta sẽ chống lại Ác Ma đội."
Cổ Tiểu Ngốc trịnh trọng gật đầu.
Sở Hiên: "Cho nên, tôi muốn cô làm những việc này. . . Tình huống cơ bản chính là như vậy."
Cổ Tiểu Ngốc im lặng, thật lâu sau mới nói: "Không thể không dùng cách này sao?"
Sở Hiên: "Nếu muốn thương vong nhỏ nhất, hơn nữa vì sự phát triển sao này, đây là cách tốt nhất."
Cổ Tiểu Ngốc hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Sở Hiên: "Sở Hiên, anh đã quyết định, tôi sẽ nghe theo. Nhưng, tôi hi vọng anh có thể nói cho bọn họ đây là chủ ý mà tôi đi ra. Để tôi tranh công của anh một lần đi. . ."
Sở Hiên: "Tôi sẽ không đồng ý, bọn họ cũng sẽ không tin."
Cổ Tiểu Ngốc gượng cười, cuối cùng vẫn không được. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.