Quyển 2 - Chương 54: Chủ thần không gian, động viên trước cuộc chiến (2)
Nê Đản Hoàng
15/10/2014
Vài ngày này ở chủ
thần không gian, phần lớn thời gian mọi người đều nghỉ ngơi, có lẽ là vì quay lại phim kinh dị huấn luyện quá mức vất vả. Mọi người phải giãy
giụa giữa sống và chết mỗi một khắc, cường hóa, huấn luyện, xoát điểm. . . Không ngừng luân hồi, mãi mãi không kết thúc.
Còn có một nguyên nhân khác, bộ phim kinh dị tiếp theo sẽ phải đối chiến với Thiên Thần đội hoặc Ác Ma đội, tuy rằng mọi người đã chuẩn bị tốt, nhưng người có họa phúc sớm chiều, ai có thể khẳng định mình sẽ không chết? Cho nên mấy ngày còn lại không thể rèn luyện thêm được gì, vậy thì yên tĩnh hưởng thụ cuộc sống một chút, đây là điều tất cả mọi người đều mong muốn.
Được Sở Hiên ngầm đồng ý, ngày thứ chín, buổi sáng mọi người đến tầng hầm phòng Trịnh Xá cùng nấu cơm dã ngoại, tiếp thu ý kiến của mọi người, Trịnh Xá cuối cùng làm thành cảnh tượng này, mảnh đất có phạm vi khoảng trăm km, xa xa có núi, bên núi là sông, gió nhẹ nổi lên, sương sớm bồng bềnh, nơi có gió mây bay bay, nơi có nước sóng lăn tăn, mênh mông giống như ngọc vỡ. Bên bờ có rừng, xanh thẫm, xanh biếc, xanh non, xanh nhạt. . . Đan xen tạo thành cảnh tượng tao nhã. Dưới chân là mặt cỏ rộng lớn, đi lên có cảm giác mềm mại, có hoa dại không biết tên làm đẹp, đủ loại hoa nở hiển lộ sức sống kiêu hãnh.
Ngày hôm sau, mọi người tập trung ở nhà Trịnh Xá, vừa nói cười vừa đi xuống tầng hầm. Bọn họ đều tự mang một ít nguyên liệu nấu ăn và gia vị, còn mang theo than gỗ và bát đĩa, mọi người quyết định ăn đồ nướng, hơn nữa món chính là cá nướng. . .
Mọi người vừa tiến vào tầng hầng, đều kinh ngạc hô lên, "Đẹp quá a!" Nhóm nữ hài hưng phấn nhìn nhau cười, vui vẻ chạy trên thảm cỏ, giống như muốn hòa cùng làn gió tươi mát. Tiểu Ngốc cùng đệ đệ đi tới bờ sông, uống một ngụm nước, nước suối chảy qua yết hầu, thể xác và tinh thần đều sảng khoái. Cổ Tiểu Ngốc cúi đầu nhìn gương mặt xa lạ trong nước, khẽ thở dài.
Đợi mấy cô gái trở về, bọn Trịnh Xá đã bày biện xong rồi. Sở Hiên vẫn ngồi một bên xem tư liệu, chờ đồ ăn.
"Được rồi, mấy em gái, chúng ta cùng đi hái nấm thôi, oa ha ha ha ha. . ." Trình Khiếu cười đáng khinh, nghênh đón hắn là mấy nắm đấm hung hăng của nhóm nữ hài. Trình Khiếu bị đánh ngã nôn khan vài cái, tiếp theo hắn lại bật dậy, còn cười ha ha nói: "Quả nhiên là những em gái dịu dàng a, đánh người còn đáng yêu như vậy. . ."
Tiểu Ngốc nhìn cảnh tượng như trong nguyên tác, ngón tay run run, kết quả đoàn chiến cũng đừng giống vậy a. . .
Trịnh Xá nhiệt tình hô: "Chúng ta đi câu cá đi! Tôi tạo riêng rất nhiều cá a, có cá hương, cá chình, cá cờ, cá đao, cá lô. . ."
Sở Hiên lạnh nhạt nói: "Tôi sẽ không đi, tôi còn phải xem tư liệu."
Trịnh Xá cười gian: "Chắc anh chưa từng câu cá? Ha ha ha ha, trước kia tôi thường câu cá cùng đồng nghiệp, nói cho mọi người biết, kĩ thuật câu cá của tôi là hạng nhất."
Sở Hiên vẫn lạnh lùng như cũ: "Quả thật chưa từng câu cá, nhưng đọc sách thấy giới thiệu về câu cá, trước kia ngoài căn cứ chỉ có mặt cỏ, nếu muốn câu cá thì phải đi rất xa, thủ tục xin rời khỏi căn cứ vô cùng phiền toái, hơn nữa câu cá cũng không có ý nghĩa thực tế, nếu dùng lưới hoặc phương pháp khác có thể bắt cá dễ dàng, nên tôi cũng không thực hành cách câu cá như trong sách."
Trịnh Xá nghe vậy, bỗng cảm thấy mình cuối cùng cũng có cơ hội chèn ép Sở Hiên, cười ha ha: "Vậy thật tiếc a, hôm nay cho anh xem thế nào là kĩ thuật của vương tử câu cá. Đừng lo, cho dù anh không câu nổi nửa con cá, chỉ cần có tôi ở đây, anh cũng không bị đói."
Khóe miệng của Cổ Tiểu Ngốc run run. Trịnh Xá, hiện tại mi càng nói nhiều, lát nữa mi chết càng thảm.
Trịnh Xá có lẽ cảm thấy khó có cơ hội bắt nạt Sở Hiên, vì thế không sợ chết lấy tư liệu của Sở Hiên, nhét cần câu vào tay Sở Hiên. "Đội trưởng, đi thôi. Anh vất vả lâu như vậy cũng nên nghỉ ngơi một chút a."
Trình Khiếu lành sẹo đã quên đau ở bên cạnh ồn ào, đề nghị Sở Hiên đi câu cá. (Đừng tưởng rằng mọi người không nhìn ra dụng tâm hiểm ác muốn Sở Hiên bị chê cười của mi.)
Tiểu Ngốc giơ tay: "Trịnh Xá, anh có tạo động vật gì không?"
Trịnh Xá cười: "Có, trong rừng cây bên kia, tôi tạo không ít động vật nhỏ đâu. Sao vậy?"
Tiểu Ngốc ngượng ngùng nói: "Thực ra tôi không thích ăn cá, cho nên muốn đi săn."
Còn có một nguyên nhân, chính là, nếu Sở Hiên ăn cá, sẽ thương tổn đến bản thân mà không tự biết.
Tiểu Hồng Luật thở dài, hắn nói: "Không dối gạt mọi người, tôi cũng không thích ăn cá, cảm thấy ăn thứ này rất đáng ghét, rất dễ bị hóc, so với ăn cá phiền toái, tôi thấy ăn côn trùng rất ngon, không biết anh có tạo côn trùng không?"
Khóe miệng Trịnh Xá giật giật, ai sẽ tạo thứ đó chứ!
Vì thể, Sở Hiên bị một đám người có ý định chế giễu tha đi câu cá, mấy cô gái khác đi hái nấm, Cổ Tiểu Ngốc và Tiêu Hồng Luật đi săn thú.
Trong rừng rậm, Cổ Tiểu Ngốc mặc đồ chiến đấu, thành thạo nhảy vọt, bắt được động vật thì trói lại bằng dây thừng, ném cho Tiêu Hồng Luật. Trong lúc Tiểu Ngốc săn thú, Tiểu Hồng Luật sải cánh bay giữa không trung, thuận tay lấy vài quả trứng chim.
Không tới nửa giờ, Tiểu Ngốc đã bắt được hai con gà rừng, một con heo rừng, một con nai. Tiểu Ngốc cùng Tiêu Hồng Luật khiêng thành quả đi về, khi đi tới phần giao giữa rừng cây và đồng cỏ, có một chuyện thú vị đã xảy ra.
Một con thỏ nhỏ từ bãi cỏ chạy tới, sau đó "oành" đập vào thân cây, rồi yếu ớt ngã xuống đất. Thì ra ôm cây đợi thỏ là chuyện có thật. . .
Cổ Tiểu Ngốc kinh ngạc đi lên phía trước, nhặt con thỏ nhỏ lên, chọc chọc vào phần ngực còn đang phập phồng. Hình như nó chỉ ngất đi thôi. Lông của con thỏ nhỏ mềm mượt, thân mình tròn vo, giống như một túm bông. Đôi mắt khép hờ bị lông trắng bao lại, đôi mắt này hẳn là có màu đỏ đáng yêu giống như anh đào. Thỏ trắng có hai lỗ tai thật dài, khoảng 2.5 inch, cụp hai bên hơi hơi đung đưa, có vẻ cầm rất thích, cái mũi nhỏ run run không ngừng, đáng yêu làm người khác phải ghen tị.
Cổ Tiểu Ngốc yêu thích không buông vỗ về con thỏ nhỏ, con thỏ nhỏ ngơ ngác thật đáng yêu a. . .
Tiêu Hồng Luật nhổ xuống một túm tóc, lạnh lùng nói: "Cho dù cô yêu thích nó đến mức nào, đã là con mồi, chuyện chúng ta cần làm là giết chết nó, sau đó ăn vào bụng."
Cổ Tiểu Ngốc dừng động tác: "Tôi biết, chỉ cần là con mồi, tôi sẽ không chùn tay."
Con thỏ nhỏ tỉnh lại, kinh hoảng nhìn hai người, sau đó nhanh chóng chạy vào rừng. Tiểu Ngốc nhìn bóng lưng con thỏ, cười khẽ. "Tiêu Hồng Luật, kế hoạch của Sở Hiên là cùng cậu thảo luận sao?"
Tiêu Hồng Luật gật đầu.
Cổ Tiểu Ngốc không nói gì nữa, cùng Tiêu Hồng Luật trở về.
Canh cá ngon, thịt nướng thơm, trứng chim mềm, mọi người ăn thỏa thích. Trong lúc trò chuyện vui vẻ, Cổ Tiểu Ngốc lấy trảm hồn đao hình búp bê ra, nhóm nữ hài không hề có sức chống cự với búp bê Cổ Tiểu Ngốc đáng yêu. Nếu không phải Cổ Tiểu Ngốc nhắc nhở, La Lệ có lẽ đã bắt cóc búp bê rồi.
Mỗi người giống như đều quên thế giới phim kinh dị, quên lần đoàn chiến sắp đối mặt. Quên có lẽ sẽ phải tử vong, một khắc này, tất cả mọi người đều cười vui vẻ, thể nghiệm sự nhẹ nhõm hiếm có này.
Còn có một nguyên nhân khác, bộ phim kinh dị tiếp theo sẽ phải đối chiến với Thiên Thần đội hoặc Ác Ma đội, tuy rằng mọi người đã chuẩn bị tốt, nhưng người có họa phúc sớm chiều, ai có thể khẳng định mình sẽ không chết? Cho nên mấy ngày còn lại không thể rèn luyện thêm được gì, vậy thì yên tĩnh hưởng thụ cuộc sống một chút, đây là điều tất cả mọi người đều mong muốn.
Được Sở Hiên ngầm đồng ý, ngày thứ chín, buổi sáng mọi người đến tầng hầm phòng Trịnh Xá cùng nấu cơm dã ngoại, tiếp thu ý kiến của mọi người, Trịnh Xá cuối cùng làm thành cảnh tượng này, mảnh đất có phạm vi khoảng trăm km, xa xa có núi, bên núi là sông, gió nhẹ nổi lên, sương sớm bồng bềnh, nơi có gió mây bay bay, nơi có nước sóng lăn tăn, mênh mông giống như ngọc vỡ. Bên bờ có rừng, xanh thẫm, xanh biếc, xanh non, xanh nhạt. . . Đan xen tạo thành cảnh tượng tao nhã. Dưới chân là mặt cỏ rộng lớn, đi lên có cảm giác mềm mại, có hoa dại không biết tên làm đẹp, đủ loại hoa nở hiển lộ sức sống kiêu hãnh.
Ngày hôm sau, mọi người tập trung ở nhà Trịnh Xá, vừa nói cười vừa đi xuống tầng hầm. Bọn họ đều tự mang một ít nguyên liệu nấu ăn và gia vị, còn mang theo than gỗ và bát đĩa, mọi người quyết định ăn đồ nướng, hơn nữa món chính là cá nướng. . .
Mọi người vừa tiến vào tầng hầng, đều kinh ngạc hô lên, "Đẹp quá a!" Nhóm nữ hài hưng phấn nhìn nhau cười, vui vẻ chạy trên thảm cỏ, giống như muốn hòa cùng làn gió tươi mát. Tiểu Ngốc cùng đệ đệ đi tới bờ sông, uống một ngụm nước, nước suối chảy qua yết hầu, thể xác và tinh thần đều sảng khoái. Cổ Tiểu Ngốc cúi đầu nhìn gương mặt xa lạ trong nước, khẽ thở dài.
Đợi mấy cô gái trở về, bọn Trịnh Xá đã bày biện xong rồi. Sở Hiên vẫn ngồi một bên xem tư liệu, chờ đồ ăn.
"Được rồi, mấy em gái, chúng ta cùng đi hái nấm thôi, oa ha ha ha ha. . ." Trình Khiếu cười đáng khinh, nghênh đón hắn là mấy nắm đấm hung hăng của nhóm nữ hài. Trình Khiếu bị đánh ngã nôn khan vài cái, tiếp theo hắn lại bật dậy, còn cười ha ha nói: "Quả nhiên là những em gái dịu dàng a, đánh người còn đáng yêu như vậy. . ."
Tiểu Ngốc nhìn cảnh tượng như trong nguyên tác, ngón tay run run, kết quả đoàn chiến cũng đừng giống vậy a. . .
Trịnh Xá nhiệt tình hô: "Chúng ta đi câu cá đi! Tôi tạo riêng rất nhiều cá a, có cá hương, cá chình, cá cờ, cá đao, cá lô. . ."
Sở Hiên lạnh nhạt nói: "Tôi sẽ không đi, tôi còn phải xem tư liệu."
Trịnh Xá cười gian: "Chắc anh chưa từng câu cá? Ha ha ha ha, trước kia tôi thường câu cá cùng đồng nghiệp, nói cho mọi người biết, kĩ thuật câu cá của tôi là hạng nhất."
Sở Hiên vẫn lạnh lùng như cũ: "Quả thật chưa từng câu cá, nhưng đọc sách thấy giới thiệu về câu cá, trước kia ngoài căn cứ chỉ có mặt cỏ, nếu muốn câu cá thì phải đi rất xa, thủ tục xin rời khỏi căn cứ vô cùng phiền toái, hơn nữa câu cá cũng không có ý nghĩa thực tế, nếu dùng lưới hoặc phương pháp khác có thể bắt cá dễ dàng, nên tôi cũng không thực hành cách câu cá như trong sách."
Trịnh Xá nghe vậy, bỗng cảm thấy mình cuối cùng cũng có cơ hội chèn ép Sở Hiên, cười ha ha: "Vậy thật tiếc a, hôm nay cho anh xem thế nào là kĩ thuật của vương tử câu cá. Đừng lo, cho dù anh không câu nổi nửa con cá, chỉ cần có tôi ở đây, anh cũng không bị đói."
Khóe miệng của Cổ Tiểu Ngốc run run. Trịnh Xá, hiện tại mi càng nói nhiều, lát nữa mi chết càng thảm.
Trịnh Xá có lẽ cảm thấy khó có cơ hội bắt nạt Sở Hiên, vì thế không sợ chết lấy tư liệu của Sở Hiên, nhét cần câu vào tay Sở Hiên. "Đội trưởng, đi thôi. Anh vất vả lâu như vậy cũng nên nghỉ ngơi một chút a."
Trình Khiếu lành sẹo đã quên đau ở bên cạnh ồn ào, đề nghị Sở Hiên đi câu cá. (Đừng tưởng rằng mọi người không nhìn ra dụng tâm hiểm ác muốn Sở Hiên bị chê cười của mi.)
Tiểu Ngốc giơ tay: "Trịnh Xá, anh có tạo động vật gì không?"
Trịnh Xá cười: "Có, trong rừng cây bên kia, tôi tạo không ít động vật nhỏ đâu. Sao vậy?"
Tiểu Ngốc ngượng ngùng nói: "Thực ra tôi không thích ăn cá, cho nên muốn đi săn."
Còn có một nguyên nhân, chính là, nếu Sở Hiên ăn cá, sẽ thương tổn đến bản thân mà không tự biết.
Tiểu Hồng Luật thở dài, hắn nói: "Không dối gạt mọi người, tôi cũng không thích ăn cá, cảm thấy ăn thứ này rất đáng ghét, rất dễ bị hóc, so với ăn cá phiền toái, tôi thấy ăn côn trùng rất ngon, không biết anh có tạo côn trùng không?"
Khóe miệng Trịnh Xá giật giật, ai sẽ tạo thứ đó chứ!
Vì thể, Sở Hiên bị một đám người có ý định chế giễu tha đi câu cá, mấy cô gái khác đi hái nấm, Cổ Tiểu Ngốc và Tiêu Hồng Luật đi săn thú.
Trong rừng rậm, Cổ Tiểu Ngốc mặc đồ chiến đấu, thành thạo nhảy vọt, bắt được động vật thì trói lại bằng dây thừng, ném cho Tiêu Hồng Luật. Trong lúc Tiểu Ngốc săn thú, Tiểu Hồng Luật sải cánh bay giữa không trung, thuận tay lấy vài quả trứng chim.
Không tới nửa giờ, Tiểu Ngốc đã bắt được hai con gà rừng, một con heo rừng, một con nai. Tiểu Ngốc cùng Tiêu Hồng Luật khiêng thành quả đi về, khi đi tới phần giao giữa rừng cây và đồng cỏ, có một chuyện thú vị đã xảy ra.
Một con thỏ nhỏ từ bãi cỏ chạy tới, sau đó "oành" đập vào thân cây, rồi yếu ớt ngã xuống đất. Thì ra ôm cây đợi thỏ là chuyện có thật. . .
Cổ Tiểu Ngốc kinh ngạc đi lên phía trước, nhặt con thỏ nhỏ lên, chọc chọc vào phần ngực còn đang phập phồng. Hình như nó chỉ ngất đi thôi. Lông của con thỏ nhỏ mềm mượt, thân mình tròn vo, giống như một túm bông. Đôi mắt khép hờ bị lông trắng bao lại, đôi mắt này hẳn là có màu đỏ đáng yêu giống như anh đào. Thỏ trắng có hai lỗ tai thật dài, khoảng 2.5 inch, cụp hai bên hơi hơi đung đưa, có vẻ cầm rất thích, cái mũi nhỏ run run không ngừng, đáng yêu làm người khác phải ghen tị.
Cổ Tiểu Ngốc yêu thích không buông vỗ về con thỏ nhỏ, con thỏ nhỏ ngơ ngác thật đáng yêu a. . .
Tiêu Hồng Luật nhổ xuống một túm tóc, lạnh lùng nói: "Cho dù cô yêu thích nó đến mức nào, đã là con mồi, chuyện chúng ta cần làm là giết chết nó, sau đó ăn vào bụng."
Cổ Tiểu Ngốc dừng động tác: "Tôi biết, chỉ cần là con mồi, tôi sẽ không chùn tay."
Con thỏ nhỏ tỉnh lại, kinh hoảng nhìn hai người, sau đó nhanh chóng chạy vào rừng. Tiểu Ngốc nhìn bóng lưng con thỏ, cười khẽ. "Tiêu Hồng Luật, kế hoạch của Sở Hiên là cùng cậu thảo luận sao?"
Tiêu Hồng Luật gật đầu.
Cổ Tiểu Ngốc không nói gì nữa, cùng Tiêu Hồng Luật trở về.
Canh cá ngon, thịt nướng thơm, trứng chim mềm, mọi người ăn thỏa thích. Trong lúc trò chuyện vui vẻ, Cổ Tiểu Ngốc lấy trảm hồn đao hình búp bê ra, nhóm nữ hài không hề có sức chống cự với búp bê Cổ Tiểu Ngốc đáng yêu. Nếu không phải Cổ Tiểu Ngốc nhắc nhở, La Lệ có lẽ đã bắt cóc búp bê rồi.
Mỗi người giống như đều quên thế giới phim kinh dị, quên lần đoàn chiến sắp đối mặt. Quên có lẽ sẽ phải tử vong, một khắc này, tất cả mọi người đều cười vui vẻ, thể nghiệm sự nhẹ nhõm hiếm có này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.