Quyển 2 - Chương 66: Resident Evil 2, đấu võ rồi (4)
Nê Đản Hoàng
26/02/2015
Sau khi trải qua bốn
cạm bẫy, ba chiếc xe báo hỏng, ác ma Sở Hiên rốt cuộc nói: "Đội trưởng,
dùng chú ngữ trong vong linh thánh kinh của anh mới có thể giải quyết
được cạm bẫy, ví dụ như chú ngữ thay đổi địa hình, chỉ cần hơi thay đổi
địa hình ở nơi này, cạm bẫy hơn phân nửa sẽ mất đi hiệu lực."
Ác ma Trịnh Xá tức tối nhìn chằm chằm Sở Hiên: "Sao anh không nói sớm? Chúng ta vì tìm xe mà lãng phí rất nhiều thời gian!"
Ác ma Sở Hiên vẫn là bộ dáng dù Thái Sơn có sập trước mắt thì mặt vẫn không đổi sắc, lạnh nhạt nói: "Trải qua cạm bẫy có lợi trong việc thu thập tư liệu của Trung Châu đội. Hơn nữa, chúng ta cũng không cần phải truy đuổi Trung Châu đội gắt gao."
Thực ra lý do mà ác ma Sở Hiên không nóng lòng tiến đến cũng thật đầy đủ. Tuy rằng tình hình cụ thể bên Trung Châu đội bị che chắn, nhưng tình huống của toàn bộ thành thị cũng là không hề có ngăn cản mà truyền thẳng vào trong đầu ác ma Sở Hiên. Nhìn mật độ của quái vật là có thể suy đoán ra bán kính mà nguyên dịch TBD thu hút chúng. Xem độ mạnh và trạng thái thi thể của quái vật, cũng có thể suy đoán ra số lượng nhân viên công kích chủ lực, tình huống cường hóa, trang bị vũ lực và sự tiêu hao của Trung Châu đội. Nhìn càng nhiều, hiểu biết đối với Trung Châu đội càng tăng lên một phần.
Bảo trì cự ly này thứ nhất là để tránh khỏi công kích của quái vật tụ tập vì truy đuổi nguyên dịch TBD. Tuy rằng sẽ không tạo thành thương tổn thực tế cho Ác Ma đội, nhưng không thể bài trừ khả năng gặp quái vật vô cùng mạnh, nếu không cẩn thận giúp Trung Châu đội giải quyết thì không tốt lắm. Lực lượng của Ác Ma đội có thể tiết kiệm được phần nào thì hay phần ấy, ngay cả viên đạn cũng phải tốn tiền.
Thứ hai là thời gian càng lâu, lực lượng mà Trung Châu đội bị quái vật tiêu hao càng nhiều, chờ Trung Châu đội tiêu hao hết bảy tám phần thì động thủ đoạt lấy sẽ có lợi hơn. Đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công mới là lựa chọn thông minh.
Ba là chờ bọn Triệu Chuế Không đi con đường phía đông nam đuổi kịp Trung Châu đội. Ác ma Sở Hiên đã ngày càng chắc chắn, bên mà mình đi mới là phương hướng chân chính của Trung Châu đội. Mà bọn Triệu Chuế Không tuy sẽ không gặp được kẻ địch, nhưng đường phía đông nam mới là đường gần nhất, chẳng qua không thể di chuyển bằng phương tiện có kích thước lớn. Nhưng cho dù Ác Ma đội bị hạn chế, cũng đều có thủ đoạn ứng đối. Chờ bọn Triệu Chuế Không đuổi kịp Trung Châu đội, như vậy liền có thể cùng bên mình đánh từ hai mặt, đây mới là lợi chọn có lợi nhất.
Vậy bên Triệu Chuế Không như thế nào? Làm người ta kinh ngạc chính là bọn họ đang sử dụng lực ma ván trượt. Không phải là cấm dùng hết thảy phương tiện phi hành sao? Đúng vậy, lúc lấy lục ma ván trượt ra đúng là không thể dùng, quăng xuống đất làm ván trượt bình thường cũng không được (nói thừa, không có bánh xe thì trượt thế nào).
Nhưng mà, tạo hình phi hành của lục ma ván trượt vẫn còn. Vì thế, người khống chế tinh thần ở Ác Ma đội là Tom liền phát huy đầy đủ truyền thống tốt đẹp không sợ khổ cũng không sợ mệt, dùng năng lực khống chế kim loại của tinh thần lực, khống chế ba chiếc lục ma ván trượt mang theo Triệu Chuế Không và Francis cùng nhau bay lượn.
Lúc này, bọn quái vật nhìn bóng dáng bay qua ở phía xa, đồng thời hét lên: "Ta đang ngưỡng vọng, ở phía trên ánh trăng, có bao nhiêu đồ ăn đang bay lượn tự do. . ." (Thật ngại quá, bệnh ngu ngốc có tính gián đoạn của lòng đỏ trứng lại tái phát. . .)
Trạng thái lúc này của Triệu Chuế Không cũng có chút quỷ dị, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo nụ cười dịu dàng, thoạt nhìn giống như anh trai nhà bên vô hại. Cùng với cự ly tới điểm che chắn không ngừng ngắn lại, vẻ tươi cười của hắn lại càng rõ nét hơn. Mà trong nụ cười này lại hàm chứa hơi thở lạnh như băng, không hề có sự ấm áp nên có.
Hắn lè lưỡi, liếm trên môi một vòng "Quả táo nhỏ, người phụ trách mang nguyên dịch TBD sẽ là em sao? Thực chờ mong chúng ta sẽ gặp mặt. . . Đến lúc đó, cắt làn da non mềm kia, rạch ra bắp thịt ấm áp, sau đó sẽ lấy ra xương cốt trắng noãn. . . Không biết quả táo nhỏ có bị hư thối hay không, ngàn vạn lần đừng làm anh thất vọng ~"
Tom và Francis cùng đồng hành không tự chủ run lên, Tom khống chế lục ma ván trượt rời xa Triệu Chuế Không. (Nơi đây có biến thái thường lui tới, người đi đường hãy vòng ra xa.)
Tom thầm nghĩ: "Làm em gái của hắn ta đúng là gặp xui tám đời, phục chế thể lúc trước đã bị hắn giết mất, hiện tại bản thể sắp bị tàn phá. . ."
Cùng lúc này, thân thể của Triệu Anh Không đột nhiên hơi run lên.
Trình Khiếu chú ý tới sự khác thường của Triệu Anh Không, cười đùa nói: "Đồng [1]. . .A, em gái Anh Không, em lạnh sao? Nếu em cần, áo của anh quần của anh nội y của anh đều có thể cởi ngay cho em, vì mỹ nữ phục vụ anh đều không thể chối từ, cũng không cần rất cảm tạ anh, gọi một tiếng anh là được rồi. . ."
[1] Đồng...: Anh ấy đang định nói “Đồng nhan cự nhũ” (mặt loli, ngực...)
Triệu Anh Không lạnh lùng nhìn phía dưới của hắn một cái, tên này lập tức ngậm miệng, bày ra vẻ đạo mạo nghiêm túc.
Trịnh Xá lúc này cũng quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"
Triệu Anh Không có chút ngờ vực nói: "Không có việc gì, chỉ là vừa rồi đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Giống như bị. . . Một thứ quỷ dị nhìn chằm chằm." (Bốn bể đều có biến thái, chốn xa xôi cũng tựa như gần)
Tiểu đội Sở Hiên coi như lên đường thuận lợi, Trương Hằng, Trình Khiếu, Triệu Anh Không, Cổ Tiểu Ngốc mỗi người quan sát một phương hướng. Trịnh Xá linh hoạt hơn, gặp tình huống khó giải quyết liền lên. Sở Hiên ở giữa trợ giúp.
Bởi vì Cổ Tiểu Ngốc trang bị đầy đủ những đồ có công năng mạnh mẽ, cho nên phụ trách nơi có khá nhiều quái vật là phía sau, theo thời gian trôi qua, quái vật đi theo không ngừng tăng lên. Cổ Tiểu Ngốc giơ súng bắn chết quái vật, biểu cảm cũng là có phần trống rỗng. Vĩnh viễn giết hại giống như một loại ăn mòn tâm linh, Cổ Tiểu Ngốc bị cảm giác luống cuống đến mù quáng vây quanh, cảnh tượng máu thịt bay tứ tung như phim quay chậm bày ra trước mắt, cô chỉ có thể máy móc bóp cò, đờ dẫn thu gặt sinh mệnh trước mắt. . .
Nổ súng trở thành bản năng, đầu óc cũng là rối bời. Tình cảnh như vậy khiến cô cảm thấy hoảng hốt, giống như khi còn là Mưu Cương, đối mặt với truy binh vô cùng vô tận, lại giống như khi trở về The Grudge, đối mặt với quỷ hồn tràn ngập trời đất. Một người, chỉ có một mình giãy giụa đối mặt với chém giết. Chỉ cần không cẩn thận, sẽ chết ở góc không người biết được.
Tinh thần hốt hoảng trong chốc lát, bị đầu lưỡi của người bò sát tiến hóa bắn trúng, may mà có vòng phòng hộ ngăn trở. Cô lảo đảo một bước, nâng tay định bắn, người bò sát kia cũng đã ngã xuống.
"Cổ Tiểu Ngốc." Phía sau truyền đến giọng nói đều đều, là Sở Hiên.
Cổ Tiểu Ngốc nao nao, bừng tỉnh khỏi ác mộng. Khóe môi nhếch lên, nhẹ giọng thì thào "Thực xin lỗi, còn có. . . Cám ơn."
Những việc đó đã qua. Tôi không lại chỉ còn một mình, bởi vì sau lưng tôi có mọi người, đội hữu của tôi; bởi vì sau lưng tôi có anh, đội trưởng Sở Hiên, tín ngưỡng của tôi. . .
Cổ Tiểu Ngốc thu tay lại, đổi súng, nâng tay, bắn, mấy phát xạ tuyến notron liên tục bắn ra (xạ tuyến notron có uy lực tương đương với ống phóng rocket). Nổ sập cầu vượt phía sau, đè chết một đống quái vật, hơn nữa không lâu sau, lại ngăn cản Ác Ma đội thuận lợi đi tới. Bởi vậy có thể thấy được, mọi người của Trung Châu đội coi việc cản trở Ác Ma đội là nhiệm vụ, ngài khó chịu, chính là vinh hạnh của ta.
Ác ma Trịnh Xá tức tối nhìn chằm chằm Sở Hiên: "Sao anh không nói sớm? Chúng ta vì tìm xe mà lãng phí rất nhiều thời gian!"
Ác ma Sở Hiên vẫn là bộ dáng dù Thái Sơn có sập trước mắt thì mặt vẫn không đổi sắc, lạnh nhạt nói: "Trải qua cạm bẫy có lợi trong việc thu thập tư liệu của Trung Châu đội. Hơn nữa, chúng ta cũng không cần phải truy đuổi Trung Châu đội gắt gao."
Thực ra lý do mà ác ma Sở Hiên không nóng lòng tiến đến cũng thật đầy đủ. Tuy rằng tình hình cụ thể bên Trung Châu đội bị che chắn, nhưng tình huống của toàn bộ thành thị cũng là không hề có ngăn cản mà truyền thẳng vào trong đầu ác ma Sở Hiên. Nhìn mật độ của quái vật là có thể suy đoán ra bán kính mà nguyên dịch TBD thu hút chúng. Xem độ mạnh và trạng thái thi thể của quái vật, cũng có thể suy đoán ra số lượng nhân viên công kích chủ lực, tình huống cường hóa, trang bị vũ lực và sự tiêu hao của Trung Châu đội. Nhìn càng nhiều, hiểu biết đối với Trung Châu đội càng tăng lên một phần.
Bảo trì cự ly này thứ nhất là để tránh khỏi công kích của quái vật tụ tập vì truy đuổi nguyên dịch TBD. Tuy rằng sẽ không tạo thành thương tổn thực tế cho Ác Ma đội, nhưng không thể bài trừ khả năng gặp quái vật vô cùng mạnh, nếu không cẩn thận giúp Trung Châu đội giải quyết thì không tốt lắm. Lực lượng của Ác Ma đội có thể tiết kiệm được phần nào thì hay phần ấy, ngay cả viên đạn cũng phải tốn tiền.
Thứ hai là thời gian càng lâu, lực lượng mà Trung Châu đội bị quái vật tiêu hao càng nhiều, chờ Trung Châu đội tiêu hao hết bảy tám phần thì động thủ đoạt lấy sẽ có lợi hơn. Đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công mới là lựa chọn thông minh.
Ba là chờ bọn Triệu Chuế Không đi con đường phía đông nam đuổi kịp Trung Châu đội. Ác ma Sở Hiên đã ngày càng chắc chắn, bên mà mình đi mới là phương hướng chân chính của Trung Châu đội. Mà bọn Triệu Chuế Không tuy sẽ không gặp được kẻ địch, nhưng đường phía đông nam mới là đường gần nhất, chẳng qua không thể di chuyển bằng phương tiện có kích thước lớn. Nhưng cho dù Ác Ma đội bị hạn chế, cũng đều có thủ đoạn ứng đối. Chờ bọn Triệu Chuế Không đuổi kịp Trung Châu đội, như vậy liền có thể cùng bên mình đánh từ hai mặt, đây mới là lợi chọn có lợi nhất.
Vậy bên Triệu Chuế Không như thế nào? Làm người ta kinh ngạc chính là bọn họ đang sử dụng lực ma ván trượt. Không phải là cấm dùng hết thảy phương tiện phi hành sao? Đúng vậy, lúc lấy lục ma ván trượt ra đúng là không thể dùng, quăng xuống đất làm ván trượt bình thường cũng không được (nói thừa, không có bánh xe thì trượt thế nào).
Nhưng mà, tạo hình phi hành của lục ma ván trượt vẫn còn. Vì thế, người khống chế tinh thần ở Ác Ma đội là Tom liền phát huy đầy đủ truyền thống tốt đẹp không sợ khổ cũng không sợ mệt, dùng năng lực khống chế kim loại của tinh thần lực, khống chế ba chiếc lục ma ván trượt mang theo Triệu Chuế Không và Francis cùng nhau bay lượn.
Lúc này, bọn quái vật nhìn bóng dáng bay qua ở phía xa, đồng thời hét lên: "Ta đang ngưỡng vọng, ở phía trên ánh trăng, có bao nhiêu đồ ăn đang bay lượn tự do. . ." (Thật ngại quá, bệnh ngu ngốc có tính gián đoạn của lòng đỏ trứng lại tái phát. . .)
Trạng thái lúc này của Triệu Chuế Không cũng có chút quỷ dị, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo nụ cười dịu dàng, thoạt nhìn giống như anh trai nhà bên vô hại. Cùng với cự ly tới điểm che chắn không ngừng ngắn lại, vẻ tươi cười của hắn lại càng rõ nét hơn. Mà trong nụ cười này lại hàm chứa hơi thở lạnh như băng, không hề có sự ấm áp nên có.
Hắn lè lưỡi, liếm trên môi một vòng "Quả táo nhỏ, người phụ trách mang nguyên dịch TBD sẽ là em sao? Thực chờ mong chúng ta sẽ gặp mặt. . . Đến lúc đó, cắt làn da non mềm kia, rạch ra bắp thịt ấm áp, sau đó sẽ lấy ra xương cốt trắng noãn. . . Không biết quả táo nhỏ có bị hư thối hay không, ngàn vạn lần đừng làm anh thất vọng ~"
Tom và Francis cùng đồng hành không tự chủ run lên, Tom khống chế lục ma ván trượt rời xa Triệu Chuế Không. (Nơi đây có biến thái thường lui tới, người đi đường hãy vòng ra xa.)
Tom thầm nghĩ: "Làm em gái của hắn ta đúng là gặp xui tám đời, phục chế thể lúc trước đã bị hắn giết mất, hiện tại bản thể sắp bị tàn phá. . ."
Cùng lúc này, thân thể của Triệu Anh Không đột nhiên hơi run lên.
Trình Khiếu chú ý tới sự khác thường của Triệu Anh Không, cười đùa nói: "Đồng [1]. . .A, em gái Anh Không, em lạnh sao? Nếu em cần, áo của anh quần của anh nội y của anh đều có thể cởi ngay cho em, vì mỹ nữ phục vụ anh đều không thể chối từ, cũng không cần rất cảm tạ anh, gọi một tiếng anh là được rồi. . ."
[1] Đồng...: Anh ấy đang định nói “Đồng nhan cự nhũ” (mặt loli, ngực...)
Triệu Anh Không lạnh lùng nhìn phía dưới của hắn một cái, tên này lập tức ngậm miệng, bày ra vẻ đạo mạo nghiêm túc.
Trịnh Xá lúc này cũng quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"
Triệu Anh Không có chút ngờ vực nói: "Không có việc gì, chỉ là vừa rồi đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Giống như bị. . . Một thứ quỷ dị nhìn chằm chằm." (Bốn bể đều có biến thái, chốn xa xôi cũng tựa như gần)
Tiểu đội Sở Hiên coi như lên đường thuận lợi, Trương Hằng, Trình Khiếu, Triệu Anh Không, Cổ Tiểu Ngốc mỗi người quan sát một phương hướng. Trịnh Xá linh hoạt hơn, gặp tình huống khó giải quyết liền lên. Sở Hiên ở giữa trợ giúp.
Bởi vì Cổ Tiểu Ngốc trang bị đầy đủ những đồ có công năng mạnh mẽ, cho nên phụ trách nơi có khá nhiều quái vật là phía sau, theo thời gian trôi qua, quái vật đi theo không ngừng tăng lên. Cổ Tiểu Ngốc giơ súng bắn chết quái vật, biểu cảm cũng là có phần trống rỗng. Vĩnh viễn giết hại giống như một loại ăn mòn tâm linh, Cổ Tiểu Ngốc bị cảm giác luống cuống đến mù quáng vây quanh, cảnh tượng máu thịt bay tứ tung như phim quay chậm bày ra trước mắt, cô chỉ có thể máy móc bóp cò, đờ dẫn thu gặt sinh mệnh trước mắt. . .
Nổ súng trở thành bản năng, đầu óc cũng là rối bời. Tình cảnh như vậy khiến cô cảm thấy hoảng hốt, giống như khi còn là Mưu Cương, đối mặt với truy binh vô cùng vô tận, lại giống như khi trở về The Grudge, đối mặt với quỷ hồn tràn ngập trời đất. Một người, chỉ có một mình giãy giụa đối mặt với chém giết. Chỉ cần không cẩn thận, sẽ chết ở góc không người biết được.
Tinh thần hốt hoảng trong chốc lát, bị đầu lưỡi của người bò sát tiến hóa bắn trúng, may mà có vòng phòng hộ ngăn trở. Cô lảo đảo một bước, nâng tay định bắn, người bò sát kia cũng đã ngã xuống.
"Cổ Tiểu Ngốc." Phía sau truyền đến giọng nói đều đều, là Sở Hiên.
Cổ Tiểu Ngốc nao nao, bừng tỉnh khỏi ác mộng. Khóe môi nhếch lên, nhẹ giọng thì thào "Thực xin lỗi, còn có. . . Cám ơn."
Những việc đó đã qua. Tôi không lại chỉ còn một mình, bởi vì sau lưng tôi có mọi người, đội hữu của tôi; bởi vì sau lưng tôi có anh, đội trưởng Sở Hiên, tín ngưỡng của tôi. . .
Cổ Tiểu Ngốc thu tay lại, đổi súng, nâng tay, bắn, mấy phát xạ tuyến notron liên tục bắn ra (xạ tuyến notron có uy lực tương đương với ống phóng rocket). Nổ sập cầu vượt phía sau, đè chết một đống quái vật, hơn nữa không lâu sau, lại ngăn cản Ác Ma đội thuận lợi đi tới. Bởi vậy có thể thấy được, mọi người của Trung Châu đội coi việc cản trở Ác Ma đội là nhiệm vụ, ngài khó chịu, chính là vinh hạnh của ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.