Chương 8: Linh hồn quay trở lại
Arymimi
07/02/2015
My ngốc, sao phải nấu cháo cho tên này, cái thằng thế thân này rốt cuộc lại được em chăm sóc là sao. – tôi là Bình An, chính xác chỉ còn là một linh hồn vảng vất. Đứng nép trong góc tường nhìn My, lòng tôi đã thôi đau đớn như lần đầu tiên quay trở về đây và thấy em nằm khóc trên nền nhà nữa. My của tôi - một người tình tội nghiệp, người mà duyên phận của tôi đã không thể gắn bó trọn đời như mong ước. Mọi sự trùng hợp từ ngày ấy đến giờ là do tôi đã chọn Bình Nguyên làm người thế thân, vì đó là người tình cờ ở bệnh viện vào giây phút sinh tử vĩnh biệt của tôi, người đã giữ đúng lời hứa là đến royal và trao mảnh giấy cho em. Tôi nên biết ơn hắn, nhưng giờ thấy hắn được My để tâm thế này không hiểu sao tôi thấy ghen tỵ. Tôi chọn hắn ở trọ phòng mình để tiện cho việc đi lại thăm em mỗi khi tôi muốn. Tôi có một vài giờ để nhập hồn vào Nguyên, mượn thân xác hắn để ở bên em. Chỉ cần em đang khổ sở đóng cửa khóc một mình, hay lang thang đến những chốn quen bơ vơ chờ đợi một điều không thể, tôi sẽ bắt lấy thân xác hắn mà tìm em. Động viên em, an ủi em, cả trăm lần muốn ôm lấy em nhưng không thể vì nếu ôm em thì người được chạm vào My chính là tên Bình Nguyên này. Giờ thì My đang chất vấn hắn về nụ hôn lẫn mấy lời nói chết tiệc không kìm nén của tôi lúc đó. Tất nhiên hắn không nhớ gì, bởi người khi đó là tôi chứ có phải Nguyên đâu. Tôi suýt đã đi quá giới hạn, ngay lúc định nói những lời quan trọng nhất về thân phận thật thì thời gian nhập xác vừa hết, tôi bị đẩy ra khỏi Bình Nguyên. Đôi co một lúc My không hỏi nữa, em ra về, tôi nhanh chóng theo gót chân em.
Đường phố giờ đã vắng, một mình My phóng xe như bay. Tôi ngồi ghế cạnh My và nhìn thấy rõ em đang khóc. Lại khóc, nước mắt rơi nặng nề, tiếng nấc nghèn nghẹn trong cổ họng. Tôi biết My khóc vì điều gì, vì những câu vô tình của tôi khi nãy trong thân xác Nguyên, cả nụ hôn điên khùng đó nữa, chạm vào nỗi tổn thương của em đúng không. Giờ đây tôi thật bất lực khi chỉ là cái hồn vô dụng, đến muốn lau nước mắt cho My cũng không. Nếu thời gian quay lại, tôi sẽ không đi quá giới hạn của mình, sẽ không ngu ngốc gợi em nhớ về một Bình An đã chết nữa, tôi chỉ muốn em quên tôi đi, nhưng trong thân thể Bình Nguyên tôi lại làm một Bình An cho em cảm giác quen thuộc. Khi biết My ngờ ngợ nhận ra một cảm giác gì đó, tôi rất vui nhưng lại sợ vì người đứng trước My khi đó là Bình Nguyên, và tôi là Bình An, hai điều đó không thể là một. Tôi nhẩm tính, đã hơn sáu tháng trôi qua, thời hạn để linh hồn hoàn toàn không thuộc về thế giới này nữa cũng sắp đến. Điều đó đồng nghĩa với việc tôi sẽ không còn được nhìn thấy My nữa, bất kể em có chuyện gì khó khăn, tôi sẽ không còn cách nào giúp đỡ được.
Tôi là một kẻ đã chết, rồi tên tôi sẽ chỉ còn là một phần kí ức của em, em sẽ phải yêu một người khác, dù ích kỉ đến mấy tôi cũng không còn khả năng biến em thành cô gái hạnh phúc nhất trên cuộc đời này. Tôi lẽ ra không bao giờ nên để em biết tôi chính là một phần của Bình Nguyên.
Đường phố giờ đã vắng, một mình My phóng xe như bay. Tôi ngồi ghế cạnh My và nhìn thấy rõ em đang khóc. Lại khóc, nước mắt rơi nặng nề, tiếng nấc nghèn nghẹn trong cổ họng. Tôi biết My khóc vì điều gì, vì những câu vô tình của tôi khi nãy trong thân xác Nguyên, cả nụ hôn điên khùng đó nữa, chạm vào nỗi tổn thương của em đúng không. Giờ đây tôi thật bất lực khi chỉ là cái hồn vô dụng, đến muốn lau nước mắt cho My cũng không. Nếu thời gian quay lại, tôi sẽ không đi quá giới hạn của mình, sẽ không ngu ngốc gợi em nhớ về một Bình An đã chết nữa, tôi chỉ muốn em quên tôi đi, nhưng trong thân thể Bình Nguyên tôi lại làm một Bình An cho em cảm giác quen thuộc. Khi biết My ngờ ngợ nhận ra một cảm giác gì đó, tôi rất vui nhưng lại sợ vì người đứng trước My khi đó là Bình Nguyên, và tôi là Bình An, hai điều đó không thể là một. Tôi nhẩm tính, đã hơn sáu tháng trôi qua, thời hạn để linh hồn hoàn toàn không thuộc về thế giới này nữa cũng sắp đến. Điều đó đồng nghĩa với việc tôi sẽ không còn được nhìn thấy My nữa, bất kể em có chuyện gì khó khăn, tôi sẽ không còn cách nào giúp đỡ được.
Tôi là một kẻ đã chết, rồi tên tôi sẽ chỉ còn là một phần kí ức của em, em sẽ phải yêu một người khác, dù ích kỉ đến mấy tôi cũng không còn khả năng biến em thành cô gái hạnh phúc nhất trên cuộc đời này. Tôi lẽ ra không bao giờ nên để em biết tôi chính là một phần của Bình Nguyên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.