Cô Út Nhà Giàu Là Bà Tổ Của Giới Huyền Học
Chương 20:
Đường Hoàn Hoàn
05/03/2024
Nghĩ đến đây, Hữu Hữu vội vàng nói: "Chú ơi, cháu có thể..." Giúp ạ.
Cô bé thường gặp khó khăn trong việc giao tiếp với người khác.
Mà từ "chú" vừa thốt ra khỏi miệng cô bé, lại khiến người đàn ông khẽ khựng lại.
Sau đó, anh ấy phớt lờ ánh mắt hung ác của chó đen, ngồi xổm xuống nhìn cô bé với ánh mắt chăm chú, cố gắng khiến âm thanh của mình trở nên dịu dàng một chút:
"Anh muốn nhờ em xem một tấm ảnh."
Trong mơ, bố mẹ anh ấy nói, sau khi tìm được người, chỉ cần cho cô gái nhỏ xem ảnh chụp của bọn họ, cô bé sẽ tin tưởng.
Tô Thời Thâm lướt vài cái trên màn hình điện thoại, khi màn hình xuất hiện hình ảnh của bố mẹ mình, anh ấy quay màn hình về phía Hữu Hữu.
Hữu Hữu ngơ ngác nhìn ảnh chụp, đôi mi dày và dài khẽ chớp, ngón tay cô bé vô thức chạm vào màn hình, nhỏ giọng thì thào: "Bố mẹ..."
Hữu Hữu từng mơ thấy hai người trong tấm ảnh một lần rồi, bọn họ đứng ở bên kia bờ sông Nại Hà, vừa nhìn cô bé vừa khóc lóc không ngừng.
Cô bé biết đó là bố mẹ mình, nên muốn qua sông với họ.
Thế nhưng cô bé lại phát hiện, mình càng đến gần, bọn họ càng đau khổ.
Vì thế Hữu Hữu không dám động đậy nữa.
Từ đó về sau, cô bé không mơ thấy bố mẹ thêm lần nào cả.
Đó là chuyện tốt, vì điều này có nghĩa là bố mẹ đã đi đầu thai chuyển thế rồi.
---
Hữu Hữu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Tô Thời Thâm bằng ánh mắt trong suốt như pha lê.
Tô Thời Thâm chợt lên tiếng: "Đó cũng là bố mẹ của anh."
Sau đó, ngón tay anh trượt trên màn hình điện thoại, sau bức ảnh chụp chung của bố mẹ, là bức ảnh của cả gia đình.
Tô Thời Thâm chỉ vào bản thân ở trong ảnh: "Đây là anh."
Sau đó anh ấy vươn tay ra, giới thiệu rõ thân phận của mình: "Xin chào Hữu Hữu, anh tên là Tô Thời Thâm, là anh cả của em."
Tô Thời Thâm cẩn thận quan sát kỹ phản ứng của Hữu Hữu.
Anh ấy nhìn thấy đôi mắt cô bé dần sáng rực lên, rồi lập tức chăm chú đánh giá anh ấy.
Ở sâu trong đôi mắt của người đàn ông toát ra sự căng thẳng mà chính anh cũng không phát hiện ra.
... Cô bé có tin không nhỉ?
Vài giây sau, anh cảm giác được ngón út và ngón áp út của mình bị một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy.
Trong giây phút đó, trái tim anh ấy dường như bị một bàn vô hình lén nhéo một cái.
Hữu Hữu mím môi, nở một nụ cười thẹn thùng với anh ấy, sau đó một giọng nói non nớt còn mang theo mùi sữa vang lên bên tai anh ấy:
"Xin chào anh cả. Em tên là Tô Hữu Hữu."
Rõ ràng, cô bé không những tin tưởng, mà còn nghiêm túc đáp lại màn tự giới thiệu ban nãy của anh ấy.
Có lẽ nhờ cảm giác thân thiết của huyết mạch tương liên mang lại, Tô Thời Thâm chẳng tốn nhiều công sức đã nhanh chóng nhận được ấn tượng tốt và sự tin tưởng của Hữu Hữu.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là thái độ của Tô Thời Thâm.
Cho dù người đàn ông trước mặt không thể hiện quá nhiều cảm xúc, Hữu Hữu vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp của anh ấy.
Loại cảm giác này, Hữu Hữu mới chỉ cảm nhận được từ sư phụ mà thôi.
Cho nên, trong lòng cô gái nhỏ, Tô Thời Thâm đã trở thành sự tồn tại khác biệt rồi.
Cô bé thường gặp khó khăn trong việc giao tiếp với người khác.
Mà từ "chú" vừa thốt ra khỏi miệng cô bé, lại khiến người đàn ông khẽ khựng lại.
Sau đó, anh ấy phớt lờ ánh mắt hung ác của chó đen, ngồi xổm xuống nhìn cô bé với ánh mắt chăm chú, cố gắng khiến âm thanh của mình trở nên dịu dàng một chút:
"Anh muốn nhờ em xem một tấm ảnh."
Trong mơ, bố mẹ anh ấy nói, sau khi tìm được người, chỉ cần cho cô gái nhỏ xem ảnh chụp của bọn họ, cô bé sẽ tin tưởng.
Tô Thời Thâm lướt vài cái trên màn hình điện thoại, khi màn hình xuất hiện hình ảnh của bố mẹ mình, anh ấy quay màn hình về phía Hữu Hữu.
Hữu Hữu ngơ ngác nhìn ảnh chụp, đôi mi dày và dài khẽ chớp, ngón tay cô bé vô thức chạm vào màn hình, nhỏ giọng thì thào: "Bố mẹ..."
Hữu Hữu từng mơ thấy hai người trong tấm ảnh một lần rồi, bọn họ đứng ở bên kia bờ sông Nại Hà, vừa nhìn cô bé vừa khóc lóc không ngừng.
Cô bé biết đó là bố mẹ mình, nên muốn qua sông với họ.
Thế nhưng cô bé lại phát hiện, mình càng đến gần, bọn họ càng đau khổ.
Vì thế Hữu Hữu không dám động đậy nữa.
Từ đó về sau, cô bé không mơ thấy bố mẹ thêm lần nào cả.
Đó là chuyện tốt, vì điều này có nghĩa là bố mẹ đã đi đầu thai chuyển thế rồi.
---
Hữu Hữu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Tô Thời Thâm bằng ánh mắt trong suốt như pha lê.
Tô Thời Thâm chợt lên tiếng: "Đó cũng là bố mẹ của anh."
Sau đó, ngón tay anh trượt trên màn hình điện thoại, sau bức ảnh chụp chung của bố mẹ, là bức ảnh của cả gia đình.
Tô Thời Thâm chỉ vào bản thân ở trong ảnh: "Đây là anh."
Sau đó anh ấy vươn tay ra, giới thiệu rõ thân phận của mình: "Xin chào Hữu Hữu, anh tên là Tô Thời Thâm, là anh cả của em."
Tô Thời Thâm cẩn thận quan sát kỹ phản ứng của Hữu Hữu.
Anh ấy nhìn thấy đôi mắt cô bé dần sáng rực lên, rồi lập tức chăm chú đánh giá anh ấy.
Ở sâu trong đôi mắt của người đàn ông toát ra sự căng thẳng mà chính anh cũng không phát hiện ra.
... Cô bé có tin không nhỉ?
Vài giây sau, anh cảm giác được ngón út và ngón áp út của mình bị một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy.
Trong giây phút đó, trái tim anh ấy dường như bị một bàn vô hình lén nhéo một cái.
Hữu Hữu mím môi, nở một nụ cười thẹn thùng với anh ấy, sau đó một giọng nói non nớt còn mang theo mùi sữa vang lên bên tai anh ấy:
"Xin chào anh cả. Em tên là Tô Hữu Hữu."
Rõ ràng, cô bé không những tin tưởng, mà còn nghiêm túc đáp lại màn tự giới thiệu ban nãy của anh ấy.
Có lẽ nhờ cảm giác thân thiết của huyết mạch tương liên mang lại, Tô Thời Thâm chẳng tốn nhiều công sức đã nhanh chóng nhận được ấn tượng tốt và sự tin tưởng của Hữu Hữu.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là thái độ của Tô Thời Thâm.
Cho dù người đàn ông trước mặt không thể hiện quá nhiều cảm xúc, Hữu Hữu vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp của anh ấy.
Loại cảm giác này, Hữu Hữu mới chỉ cảm nhận được từ sư phụ mà thôi.
Cho nên, trong lòng cô gái nhỏ, Tô Thời Thâm đã trở thành sự tồn tại khác biệt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.