Chương 564: Thịnh Hoàn Hoàn lại lên hotsearch
Nam Thư
16/04/2024
Diệp Sâm: “... Vừa rồi quên mất chuyện này!"
Nam Tầm rất giận: “Chuyện này mà anh cũng quên được, còn có gì không quên được không?"
Diệp Sâm nghiêng mặt qua, đôi mắt ưng dưới cặp kính gọng vàng đầy ẩn ý đưa tình: “Có, em."
Mặt Nam Tầm đỏ ửng, lập tức quay mặt anh lại: “Nhìn đường kìa."
Nếu không phải biết tính cách của Diệp Sâm thì Nam Tầm sẽ hoài nghi anh là sát thủ tình trường, quả thực là một cái máy tán tỉnh mà.
Rất nhanh sắc mặt Nam Tầm lại trầm xuống, nếu như đúng với lời Diệp Sâm đã nói thì cô rất lo cho cảm xúc hiện tại của Thịnh Hoàn Hoàn!
Làm bạn thân và cũng như chị hai của của Thịnh Hoàn Hoàn, cô ấy cần đi trấn an Thịnh Hoàn Hoàn thế nào?
Nhưng Nam Tầm biết thứ có thể xoa dịu vết thương trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn không phải tình bạn, mà là tình yêu.
Nhưng cô và Lăng Tiêu đã kết thúc, kết thúc vào lúc này không khác gì đâm thêm một dao vào tim cô.
"Quay đầu." Nam Tầm đột nhiên nói với Diệp Sâm: “Đưa em đến Thịnh gia."
Diệp Sâm nhíu mày lại rồi dừng xe ở ven đường, đôi mắt dưới cặp mắt kính gọng vàng thật nhanh nhạy tỉnh táo: “Em có nghĩ đến, có lẽ cô ấy cũng không muốn để mọi người biết chuyện này?"
Trong lòng Nam Tầm rất khó chịu, đúng vậy, hiện tại Hoàn Hoàn càng muốn trốn đi để liếm láp vết thương một mình!
Diệp Sâm nói: “Tôi cảm thấy hôm nay Triệu Giai Ca làm đúng một chuyện, tối thiểu mấy ngày kế tiếp Hoàn Hoàn có chuyện để làm. Em nên lo lắng là sau khi cuộc thi kết thúc, nếu cô ấy đang căng thẳng mà bình tĩnh lại thì tinh thần có chịu được không..."
Diệp Sâm và Nam Tầm cũng không biết kỳ thật lo lắng của họ là dư thừa, Thịnh Hoàn Hoàn rất ổn và cũng rất tỉnh táo.
Nhưng có câu Diệp Sâm nói đúng, trong hai ngày này Thịnh Hoàn Hoàn sẽ tập trung luyện múa, ném tất cả phiền não ra sau đầu, số lần nhớ tới Lăng Tiêu cũng ít càng thêm ít.
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn trở về từ Thịnh Thế Danh Môn thì lập tức nhốt mình vào phòng Yoga.
Mấy năm nay cô luôn luyện tập Yoga, hơn nữa người từng khiêu vũ luyện Yoga cũng không phải khó, cho nên độ mềm mại của thân thể cô vẫn còn rất tốt.
Trên đường trở về cô luôn nghĩ đến nên nhảy điệu múa gì, cuối cùng lựa chọn múa cổ điển, dạng tương đối chậm nhưng độ khó đặc biệt cao.
Thịnh Hoàn Hoàn đã từng dựa vào một khúc "Bạch Hồ" tự biên tập làm A Nhã và Thích Khôn phải sững sờ, điệu nhảy này rất chậm, nhưng khí chất và vận luật rất khó nắm giữ, bây giờ cô dự định khiêu chiến chính mình của năm mười sáu tuổi.
Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh, hai ngày này Thịnh Hoàn Hoàn có uống thuốc dưỡng thai đúng hạn nên tình hình sức khoẻ rất ổn định, không xuất hiện cảm giác đau đớn trước đó nữa.
Hai ngày này mặc dù cô luyện múa rất cần cù, nhưng lại đổi hết tất cả động tác mạnh thành động tác yêu cầu độ mềm mại cực cao, hệ số độ khó cũng tăng gấp bội, nhưng biên độ lại không lớn.
Hơn nữa mỗi lần cô nhảy sẽ dừng lại điều chỉnh động tác, nghỉ ngơi mười mấy hai mươi phút nên tình hình rất ổn định.
Lăng Tiêu không đến nữa, cũng không có bất kỳ tin tức gì về hắn.
Hai ngày này trên Weibo luôn có lời đồn rằng Thịnh Hoàn Hoàn nhận lời mời của cúp hoa đào sẽ tham gia kỳ thi đấu tiếp theo.
Weibo của cô lại sinh động hẳn lên, vì chuyện này A Nhã còn đặc biệt gọi điện thoại tới xác định có phải là thật không.
Sau khi được Thịnh Hoàn Hoàn khẳng định, A Nhã mừng muốn chết nên lập tức gọi điện thoại cho Thích Khôn: “Ông thật sự không đến cúp hoa đào làm ban giám khảo sao?"
Ở nơi xa, ở một dân tộc thiểu số nào đó.
Thích Khôn nằm trên ghế bành nhàn nhã uống trà trong sân nhà mình, hưởng thụ ánh nắng đầu mùa đông.
Ngoài cổng có mấy chiếc xe sang đang đậu, mười mấy người đứng bên ngoài hàng rào đều là phụ huynh dẫn con cái ngàn dặm xa xôi đến bái sư.
Những đứa nhỏ kia nhỏ chỉ có 6 tuổi, lớn vừa mới trưởng thành.
Cánh cửa gỗ thấp bé vẫn đang đóng, không ai dám tiến lên đẩy cửa ra, mọi người rất hiểu phép tắc nên đã xếp hàng theo thứ tự trước sau.
Lúc này có một cô bé vừa thành niên đứng bên ngoài hàng rào khiêu vũ, dáng người cô mềm mại, kiến thức cơ bản cũng vững chắc, nhưng chưa nhảy được mấy động tác thì giọng nói của Thích Khôn đã truyền đến từ bên trong: “Trở về đi!"
Cô bé nghe xong thì không cam lòng mà tiếp tục nhảy, không ngờ lại trẹo chân, cô ôm lấy cái chân bị thương mà rơi lệ.
Thích Khôn than nhẹ: “Kiến thức cơ bản của cô không tệ, nhưng cũng chỉ như thế, nếu cô thật sự yêu quý vũ đạo thì làm cô giáo dạy nhảy cũng được, trở về đi!"
Sau đó có thêm mấy người cũng làm Thích Khôn lắc đầu.
Mãi đến khi một cậu bé 6 tuổi tiến lên nhảy mấy động tác thì Thích Khôn không bảo cậu trở về mà lại kêu đi vào.
Điều này làm cha mẹ cậu bé mừng muốn chết.
Đó là Thích Khôn, là nhân vật cấp bậc quốc bảo giới vũ đạo, nếu con họ bái ông ấy làm thầy và được chỉ điểm dạy bảo, cộng thêm danh tiếng và quan hệ của ông ấy thì thành tựu tương lai của cậu nhất định sẽ rất phi phàm.
Nhưng rất nhanh cậu bé đã mất mát đi ra từ bên trong.
Mẹ cậu bé khẩn trương hỏi: “Không phải thầy ấy gọi con vào sao, không nói gì với con à?"
Cậu bé lắc đầu: “Ông ấy bảo con trở về, con hỏi vì sao lại gọi con vào thì ông ấy nói không phải vì con đặc biệt mà chỉ vì con quá thấp, đứng bên ngoài không thấy được."
Sau khi tiễn cậu bé đó thì lại có mấy đợt người tới, Thích Khôn đều xua tay.
Một ngày trôi qua, vẫn là một ngày không có gì đáng ngạc nhiên.
Kỳ thật trong mấy đứa nhỏ đến khoảng thời gian này cũng có mấy đứa để lại ấn tượng cho Thích Khôn, nhưng trên người họ luôn thiếu một thứ gì đó làm ông không thể chấp nhận.
Chấp nhận sẽ để lại tiếc nuối, nguyên nhân là do từng gặp được người tốt nhất nên không thể chịu được.
Chạng vạng tối, Thích Khôn nhận được điện thoại của A Nhã: “Ông thật sự không đến cúp hoa đào làm ban giám khảo sao?"
Thích Khôn không chút suy nghĩ đã từ chối: “Tôi trốn tới đây là muốn được yên tĩnh, đã nói không đi rồi mà sao cả đám đều nghe không hiểu tiếng người?"
Gia thế của Thích Khôn rất tốt, ông ấy là người nhà giàu nên căn bản không thiếu tiền, vì thế cúp hoa đào đến mời nhiều lần đều không mời được vị Đại Phật này.
A Nhã thần thần bí bí nói: “Thật sự không đến à? Vậy sau này ông đừng hối hận!"
Thích Khôn oai phong hừ lạnh một tiếng: “Không hối hận, đi làm ban giám khảo cho loại tiết mục này còn không bằng ngủ thêm hai giấc cho đã."
A Nhã cười nói: “Vậy ông cứ ngủ đi, biết ông không trở lại thì tôi cũng an tâm, nghĩ đến tâm nguyện nhiều năm sắp đạt thành thì tôi thật kích động..."
"Chờ một chút, bà nói vậy là có ý gì?" Thích Khôn lập tức ngồi dậy khỏi ghế bành: “Bà nói rõ xem lời này là có ý gì."
Cái gì gọi là tâm nguyện nhiều năm sắp đạt thành?
A Nhã cười cười: “Chính là nghĩa trên mặt chữ đó, là ông nói không trở lại, đến lúc đó đừng trở về giành với tôi."
Nói xong, A Nhã lập tức cúp điện thoại.
Người đàn ông đứng bên cạnh A Nhã khẩn trương hỏi: “Thế nào cô A Nhã, thầy Thích Khôn có tới không?"
A Nhã cười nói chắc chắn: “Yên tâm đi, ông ấy nhất định sẽ đến."
Lúc này Thích Khôn vừa cúp điện thoại đã thu dọn đồ đạc chạy đến Hải Thành trong đêm...
Trước một ngày thi đấu, tổ tiết mục cúp hoa đào mới công bố danh sách thi đấu lần này trên Weibo, trong ba cái tên có một người là Thịnh Hoàn Hoàn.
Rất nhanh tên của Thịnh Hoàn Hoàn lại lên bảng hotsearch.
Nam Tầm rất giận: “Chuyện này mà anh cũng quên được, còn có gì không quên được không?"
Diệp Sâm nghiêng mặt qua, đôi mắt ưng dưới cặp kính gọng vàng đầy ẩn ý đưa tình: “Có, em."
Mặt Nam Tầm đỏ ửng, lập tức quay mặt anh lại: “Nhìn đường kìa."
Nếu không phải biết tính cách của Diệp Sâm thì Nam Tầm sẽ hoài nghi anh là sát thủ tình trường, quả thực là một cái máy tán tỉnh mà.
Rất nhanh sắc mặt Nam Tầm lại trầm xuống, nếu như đúng với lời Diệp Sâm đã nói thì cô rất lo cho cảm xúc hiện tại của Thịnh Hoàn Hoàn!
Làm bạn thân và cũng như chị hai của của Thịnh Hoàn Hoàn, cô ấy cần đi trấn an Thịnh Hoàn Hoàn thế nào?
Nhưng Nam Tầm biết thứ có thể xoa dịu vết thương trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn không phải tình bạn, mà là tình yêu.
Nhưng cô và Lăng Tiêu đã kết thúc, kết thúc vào lúc này không khác gì đâm thêm một dao vào tim cô.
"Quay đầu." Nam Tầm đột nhiên nói với Diệp Sâm: “Đưa em đến Thịnh gia."
Diệp Sâm nhíu mày lại rồi dừng xe ở ven đường, đôi mắt dưới cặp mắt kính gọng vàng thật nhanh nhạy tỉnh táo: “Em có nghĩ đến, có lẽ cô ấy cũng không muốn để mọi người biết chuyện này?"
Trong lòng Nam Tầm rất khó chịu, đúng vậy, hiện tại Hoàn Hoàn càng muốn trốn đi để liếm láp vết thương một mình!
Diệp Sâm nói: “Tôi cảm thấy hôm nay Triệu Giai Ca làm đúng một chuyện, tối thiểu mấy ngày kế tiếp Hoàn Hoàn có chuyện để làm. Em nên lo lắng là sau khi cuộc thi kết thúc, nếu cô ấy đang căng thẳng mà bình tĩnh lại thì tinh thần có chịu được không..."
Diệp Sâm và Nam Tầm cũng không biết kỳ thật lo lắng của họ là dư thừa, Thịnh Hoàn Hoàn rất ổn và cũng rất tỉnh táo.
Nhưng có câu Diệp Sâm nói đúng, trong hai ngày này Thịnh Hoàn Hoàn sẽ tập trung luyện múa, ném tất cả phiền não ra sau đầu, số lần nhớ tới Lăng Tiêu cũng ít càng thêm ít.
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn trở về từ Thịnh Thế Danh Môn thì lập tức nhốt mình vào phòng Yoga.
Mấy năm nay cô luôn luyện tập Yoga, hơn nữa người từng khiêu vũ luyện Yoga cũng không phải khó, cho nên độ mềm mại của thân thể cô vẫn còn rất tốt.
Trên đường trở về cô luôn nghĩ đến nên nhảy điệu múa gì, cuối cùng lựa chọn múa cổ điển, dạng tương đối chậm nhưng độ khó đặc biệt cao.
Thịnh Hoàn Hoàn đã từng dựa vào một khúc "Bạch Hồ" tự biên tập làm A Nhã và Thích Khôn phải sững sờ, điệu nhảy này rất chậm, nhưng khí chất và vận luật rất khó nắm giữ, bây giờ cô dự định khiêu chiến chính mình của năm mười sáu tuổi.
Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh, hai ngày này Thịnh Hoàn Hoàn có uống thuốc dưỡng thai đúng hạn nên tình hình sức khoẻ rất ổn định, không xuất hiện cảm giác đau đớn trước đó nữa.
Hai ngày này mặc dù cô luyện múa rất cần cù, nhưng lại đổi hết tất cả động tác mạnh thành động tác yêu cầu độ mềm mại cực cao, hệ số độ khó cũng tăng gấp bội, nhưng biên độ lại không lớn.
Hơn nữa mỗi lần cô nhảy sẽ dừng lại điều chỉnh động tác, nghỉ ngơi mười mấy hai mươi phút nên tình hình rất ổn định.
Lăng Tiêu không đến nữa, cũng không có bất kỳ tin tức gì về hắn.
Hai ngày này trên Weibo luôn có lời đồn rằng Thịnh Hoàn Hoàn nhận lời mời của cúp hoa đào sẽ tham gia kỳ thi đấu tiếp theo.
Weibo của cô lại sinh động hẳn lên, vì chuyện này A Nhã còn đặc biệt gọi điện thoại tới xác định có phải là thật không.
Sau khi được Thịnh Hoàn Hoàn khẳng định, A Nhã mừng muốn chết nên lập tức gọi điện thoại cho Thích Khôn: “Ông thật sự không đến cúp hoa đào làm ban giám khảo sao?"
Ở nơi xa, ở một dân tộc thiểu số nào đó.
Thích Khôn nằm trên ghế bành nhàn nhã uống trà trong sân nhà mình, hưởng thụ ánh nắng đầu mùa đông.
Ngoài cổng có mấy chiếc xe sang đang đậu, mười mấy người đứng bên ngoài hàng rào đều là phụ huynh dẫn con cái ngàn dặm xa xôi đến bái sư.
Những đứa nhỏ kia nhỏ chỉ có 6 tuổi, lớn vừa mới trưởng thành.
Cánh cửa gỗ thấp bé vẫn đang đóng, không ai dám tiến lên đẩy cửa ra, mọi người rất hiểu phép tắc nên đã xếp hàng theo thứ tự trước sau.
Lúc này có một cô bé vừa thành niên đứng bên ngoài hàng rào khiêu vũ, dáng người cô mềm mại, kiến thức cơ bản cũng vững chắc, nhưng chưa nhảy được mấy động tác thì giọng nói của Thích Khôn đã truyền đến từ bên trong: “Trở về đi!"
Cô bé nghe xong thì không cam lòng mà tiếp tục nhảy, không ngờ lại trẹo chân, cô ôm lấy cái chân bị thương mà rơi lệ.
Thích Khôn than nhẹ: “Kiến thức cơ bản của cô không tệ, nhưng cũng chỉ như thế, nếu cô thật sự yêu quý vũ đạo thì làm cô giáo dạy nhảy cũng được, trở về đi!"
Sau đó có thêm mấy người cũng làm Thích Khôn lắc đầu.
Mãi đến khi một cậu bé 6 tuổi tiến lên nhảy mấy động tác thì Thích Khôn không bảo cậu trở về mà lại kêu đi vào.
Điều này làm cha mẹ cậu bé mừng muốn chết.
Đó là Thích Khôn, là nhân vật cấp bậc quốc bảo giới vũ đạo, nếu con họ bái ông ấy làm thầy và được chỉ điểm dạy bảo, cộng thêm danh tiếng và quan hệ của ông ấy thì thành tựu tương lai của cậu nhất định sẽ rất phi phàm.
Nhưng rất nhanh cậu bé đã mất mát đi ra từ bên trong.
Mẹ cậu bé khẩn trương hỏi: “Không phải thầy ấy gọi con vào sao, không nói gì với con à?"
Cậu bé lắc đầu: “Ông ấy bảo con trở về, con hỏi vì sao lại gọi con vào thì ông ấy nói không phải vì con đặc biệt mà chỉ vì con quá thấp, đứng bên ngoài không thấy được."
Sau khi tiễn cậu bé đó thì lại có mấy đợt người tới, Thích Khôn đều xua tay.
Một ngày trôi qua, vẫn là một ngày không có gì đáng ngạc nhiên.
Kỳ thật trong mấy đứa nhỏ đến khoảng thời gian này cũng có mấy đứa để lại ấn tượng cho Thích Khôn, nhưng trên người họ luôn thiếu một thứ gì đó làm ông không thể chấp nhận.
Chấp nhận sẽ để lại tiếc nuối, nguyên nhân là do từng gặp được người tốt nhất nên không thể chịu được.
Chạng vạng tối, Thích Khôn nhận được điện thoại của A Nhã: “Ông thật sự không đến cúp hoa đào làm ban giám khảo sao?"
Thích Khôn không chút suy nghĩ đã từ chối: “Tôi trốn tới đây là muốn được yên tĩnh, đã nói không đi rồi mà sao cả đám đều nghe không hiểu tiếng người?"
Gia thế của Thích Khôn rất tốt, ông ấy là người nhà giàu nên căn bản không thiếu tiền, vì thế cúp hoa đào đến mời nhiều lần đều không mời được vị Đại Phật này.
A Nhã thần thần bí bí nói: “Thật sự không đến à? Vậy sau này ông đừng hối hận!"
Thích Khôn oai phong hừ lạnh một tiếng: “Không hối hận, đi làm ban giám khảo cho loại tiết mục này còn không bằng ngủ thêm hai giấc cho đã."
A Nhã cười nói: “Vậy ông cứ ngủ đi, biết ông không trở lại thì tôi cũng an tâm, nghĩ đến tâm nguyện nhiều năm sắp đạt thành thì tôi thật kích động..."
"Chờ một chút, bà nói vậy là có ý gì?" Thích Khôn lập tức ngồi dậy khỏi ghế bành: “Bà nói rõ xem lời này là có ý gì."
Cái gì gọi là tâm nguyện nhiều năm sắp đạt thành?
A Nhã cười cười: “Chính là nghĩa trên mặt chữ đó, là ông nói không trở lại, đến lúc đó đừng trở về giành với tôi."
Nói xong, A Nhã lập tức cúp điện thoại.
Người đàn ông đứng bên cạnh A Nhã khẩn trương hỏi: “Thế nào cô A Nhã, thầy Thích Khôn có tới không?"
A Nhã cười nói chắc chắn: “Yên tâm đi, ông ấy nhất định sẽ đến."
Lúc này Thích Khôn vừa cúp điện thoại đã thu dọn đồ đạc chạy đến Hải Thành trong đêm...
Trước một ngày thi đấu, tổ tiết mục cúp hoa đào mới công bố danh sách thi đấu lần này trên Weibo, trong ba cái tên có một người là Thịnh Hoàn Hoàn.
Rất nhanh tên của Thịnh Hoàn Hoàn lại lên bảng hotsearch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.