Cô Vợ Mới Cưới Của Lục Thiếu

Chương 39: Quan Tâm Mọi Nơi

Đường Ngọc

16/07/2021

"Giang Thiếu Khải." Tô Giản An tiến văn phòng liền hỏi, "Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?"

"Ngày hôm qua ở buổi đấu giá từ thiện, tôi đã nghe từ mẹ tôi ." Giang Thiếu Khải dùng hai ngón tay nâng cằm của Tô Giản An quan sát hai bên má "Cô thật sự bị Tô Hồng Viễn cho một cái tát? Khuôn mặt sao không sưng chút nào vậy?"

Người này hy vọng nửa bên mặt cô sưng như đầu heo mà đi làm sao?

Tô Giản An gạt tay Giang Thiếu Khải : "Ngày hôm qua trở về Lục Bạc Ngôn lấy túi chườm đá cho tôi , không thể sưng mặt. Thật xin lỗi đã làm cho đại thiếu gia ngài thất vọng rồi."

Giang Thiếu Khải khoanh tay, đột nhiên nở nụ cười: "Cô đã từng nghe nói Lục Bạc Ngôn sẽ cẩn thận lấy túi chườm cho người khác chưa?"

Đề tài đột nhiên chuyển hướng, đầu óc Tô Giản An theo không kịp tiết tấu, mờ mịt một lúc lâu mới hỏi: "Anh lại muốn nói gì?"

" “Đánh cuộc với tôi, tôi sẽ gọi điện thoại báo cho Lục Bạc Ngôn cô bị thương, xem Lục Bạc Ngôn có thể vô cùng lo lắng chạy tới hay không." Giang Thiếu Khải lấy di động của Tô Giản An , mở lên phần mật mã nhận diện khuôn mặt, "Thuận tiện nói cho cô biết, Lục Bạc Ngôn hiện tại hẳn là khá bận , căn cứ theo tin tức cha tôi hỏi thăm được, hiện tại công ty anh ta đang đàm phán về một phi vụ hợp tác hàng triệu đô. Suy nghĩ một chút, có phải rất kích thích không?"

"Giang Thiếu Khải, anh đừng làm loạn." Tô Giản An muốn đoạt lại điện thoại.

"Cô sợ cái gì?" Giang Thiếu Khải mở ra danh bạ liên lạc của Tô Giản An "Cuộc gọi này kết thúc, không phải có thể chứng minh Lục Bạc Ngôn có để ý cô hay không sao?"

Ngày hôm qua mẹ anh trở về kể lại, lúc Tô Hồng Viễn tát Tô Giản An, ánh mắt Lục Bạc Ngôn giống như phải ăn tươi nuốt sống Tô Hồng Viễn vậy. Sau đó, mọi động thái của Lục Bạc Ngôn để thể hiện anh rất quan tâm đến người vợ mới cưới của mình.

Lục Bạc Ngôn đối với mình là gì, không phải là băn khoăn của Tô Giản An sao?

Anh muốn giúp Tô Giản An làm rõ tất cả mọi chuyện, thuận tiện. . . . . . Cũng làm rõ tâm tư của bản thân.

Tô Giản An dừng lại , cô trố mắt nhìn Giang Thiếu Khải, trong ánh mắt có chờ mong, cũng có sợ hãi.

Phải, trải qua chuyện ngày hôm qua, sau khi Lục Bạc Ngôn hôn cô, cô càng thêm muốn biết tình cảm của Lục Bạc Ngôn đối với mình là gì.

Nhưng là, nếu việc Lục Bạc Ngôn có tình cảm với mình, chỉ là ảo giác của cô thì làm sao bây giờ?

Vậy thì cô tình nguyện vĩnh viễn chỉ dừng ở phỏng đóng, vĩnh viễn không cần biết chân tướng.

"Đừng lừa chính mình , cô muốn biết đáp án."

Giang Thiếu Khải dường như nhìn thấu suy nghĩ của Tô Giản An, lập tức gọi cho Lục Bạc Ngôn .

Điện thoại vang thật lâu, đầu bên kia mới truyền đến tiếng Lục Bạc Ngôn : "Giản An?"

Tim Tô Giản An như muốn vọt lên tận cổ họng.

"Tôi là Giang Thiếu Khải." Anh trừng mắt với biểu cảm “cô thật vô dụng” với Tô Giản An , vô cùng bình tĩnh nói, "Tưởng Tuyết Lệ tìm đến Giản An, cô ấy bị thương, tốt nhất anh nên qua đây một chuyến."

Điện thoại đột nhiên bị cúp , Lục Bạc Ngôn không hề nói gì, ngay cả vết thương của Tô Giản An cũng không hỏi han một chút.

Giang Thiếu Khải nhìn thấy sự mất mát thoáng qua trong mắt Tô Giản An , chọc chọc trán, cười nhạo cô: "Sau khi cùng Lục Bạc Ngôn kết hôn, cốt khí của cô đi đâu hết rồi?Chút chuyện nhỏ đó còn không chịu nổi? Chờ xem Lục Bạc Ngôn có thể đến hay không là được."

Tô Giản An cầm lại di động, đột nhiên nhớ tới lời Lục Bạc Ngôn từng nói —— làm người phải tự biết bản thân là ai.

Cô có là gì với Lục Bạc Ngôn chứ? Một người vợ trên danh nghĩa mà thôi. Giờ phút này anh đang bàn bạc vụ hợp tác trị giá hàng triệu đô, sao có thể vì cô mà chạy tới?

Cô càng nghĩ càng hối hận vừa rồi không ngăn cản Giang Thiếu Khải, hù dọa anh: "Giang Thiếu Khải, nếu về sau anh làm loạn nữa, chờ khi anh kết hôn toi sẽ nói cho vợ anh biết anh có bao nhiêu người yêu cũ!"

"Có là gì?" Giang Thiếu Khải kiêu ngạo cười một tiếng, "Dù sao còn có rất nhiều người cô còn chưa biết!"

Tô Giản An : ". . . . . ."

Cô nhận thua , cầm di động ở trong tay nhìn một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định gọi lại cho Lục Bạc Ngôn, nói cho anh vừa rồi Giang Thiếu Khải chỉ vui đùa.

Giang Thiếu Khải ngồi bên kia lớn tiếng nhạo báng Tô Giản An : "Đồ nhát gan! Sợ đợi không được Lục Bạc Ngôn đúng không?"



Đúng vậy, cô sợ đợi không được, sợ anh sẽ không đến. Cho nên, không bằng tự mình gọi anh đừng tới.

Như vậy ít nhất có thể an ủi bản thân một chút.

Ngón tay chạm nhẹ một cái, lại chạm thêm vào nút gọi đi, cuộc gọi đã được truyền đi.

Sau đó, cô nghe được tiếng chuông di động quen thuộc, ở trước chỗ ngồi của mình.

Tô Giản An ngẩng đầu, thấy Lục Bạc Ngôn cầm di động đứng trước bàn, vì chạy quá nhanh mà ngực hơi phập phồng, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.

Cô đột nhiên quên hô hấp, tim đập lệch vài nhịp.

So với 10 tuổi khi lần đầu tiên nhìn thấy Lục Bạc Ngôn, còn rung động hơn nhiều.

Lục Bạc Ngôn đi qua, đem Tô Giản An kéo ra khỏi ghế: "Bị thương ở đâu rồi? Có nghiêm trọng không?"

Tô Giản An đột nhiên không biết nên nói gì , ấp úng nói: "Thật ra. . . . . . thật ra . . . . ."

Thật ra chỉ là trầy da mà thôi, làm sao nói là bị thương được, Lục Bạc Ngôn lại thật sự đến đây. . . . . .

Cô so với tên trộm bị tóm còn chột dạ hơn.

Lục Bạc Ngôn cho rằng cô bị thương nghiêm trọng, tỉ mỉ dò xét cô một lần, rốt cục phát hiện của mắt cá chân có vết máu: "Ở đây hả?"

Tô Giản An càng thêm chột dạ giơ tay lau mồ hôi thì mới nhận ra mình không hề đổ mồ hôi, "Ừ" một tiếng, "Thật ra không có gì nghiêm trọng, tôi. . . . . . Giang Thiếu Khải nói giỡn với anh ."

Cô không biết bản thân có nhìn nhầm không, vẻ mặt của Lục Bạc Ngôn . . . . . Giống như thở phào nhẹ nhõm.

A, cô đã lừa anh, hẳn là nên tức giận mới đúng chứ?

"Giang tiên sinh." Lục Bạc Ngôn đột nhiên nhìn về phía Giang Thiếu Khải, Tô Giản An nghĩ đến anh muốn tìm Giang Thiếu Khải tính sổ, vội vàng kéo anh lại muốn giải thích, lại nghe thấy anh nói, "Cám ơn anh nói cho tôi biết chuyện Giản An bị thương."

Giang Thiếu Khải gác đôi chân dài lên bàn làm việc, cười phóng túng: "Không có gì."

Lục Bạc Ngôn quay đầu lại, thấp giọng hỏi Tô Giản An : "Giờ nghỉ trưa cũng tới rồi phải không?"

Tô Giản An gật gật đầu, Lục Bạc Ngôn kéo tay cô: "Theo tôi đến một nơi, có chuyện muốn nói."

Ra khỏi cục cảnh sát, Lục Bạc Ngôn bảo Tô Giản An lên xe trước, anh đứng ngoài cửa xe hỏi cô: "Trên người có tiền lẻ không?"

"Bao nhiêu?"

Tô Giản An lấy ví tiền ra, lại phát hiện Lục Bạc Ngôn có vẻ mặt mờ mịt, anh nói: "Không biết."

Cuối cùng dứt khoát cầm túi tiền của cô đi, vào cửa hàng tiện lợi cạnh đồn cảnh sát.

Chỉ chốc lát, anh mang theo túi đồ đi ra, cùng ví tiền đưa cho Tô Giản An : "Tự mình xử lý miệng vết thương một chút."

Tô Giản An mở ra gói đồ thì thấy chai sát trùng và miếng dán.

Anh cần tiền lẻ đi mua cái này? Khó trách ngay cả bao nhiêu tiền cũng không biết. . . . . .

Vết thương nhỏ mà thôi, Tô Giản An nhanh chóng xử lý tốt , lại lấy khăn ướt ra lau sạch vết máy trên giày, lúc này mới hỏi Lục Bạc Ngôn: "Anh muốn nói gì?"

Lục Bạc Ngôn nghiêng người, thay Tô Giản An thắt dây an toàn, không nói gì liền khởi động xe

Tô Giản An cũng không hỏi, xe lao vút trên đường, sau đó dừng trước một nhà hàng món tây.

Đồ ăn phương Tây thường liên quan đến sự lãng mạn, đặc biệt là loại nhà hàng phương Tây đắt tiền nổi tiếng trong thành phố. Tô Giản An vui vẻ nhìn Lục Bạc Ngôn: "Anh dẫn tôi đến nơi lãng mạn như vậy."



Lục Bạc Ngôn nhàn nhạt nhìn Tô Giản An : "Muốn lãng mạn?"

Tô Giản An tưởng tượng một chút Lục Bạc Ngôn dùng khuôn mặt lạnh như băng trong không gian lãng mạn liền lắc lắc đầu: "Vẫn nên quên đi, anh có việc nói ra là được rồi."

Hai người vào nhà hàng, quản lý chào đón dẫn bọn họ vào bàn, tự mình châm trà: "Lục tiên sinh, anh có muốn được phục vụ món ăn luôn không?"

Lục Bạc Ngôn “ừ” một tiếng, trải khăn ăn, động tác thuần thục tao nhã, lại tìm không ra dấu vết từng luyện tập, giống như trời sinh đã có phong thái mê người như vậy, trong lòng Tô Giản An không khỏi thầm mắng: yêu nghiệt.

Người phục vụ nhanh chóng mang lên hai đĩa bít tết, Lục Bạc Ngôn là miếng thăn đã được nấu chín tới, phần của Tô Giản An là thăn bò Kobe chín kỹ cô yêu thích.

Cô chớp chớp mắt: "Sao anh biết tôi ăn bít tết chín kỹ?"

Lục Bạc Ngôn - nhẹ nhàng bâng quơ: "Đoán ."

"Kỳ thật ngay từ đầu tôi cũng ăn loại chín tới." Tô Giản An vừa cắt thịt vừa nói "Nhưng là sau khi học pháp ý, tôi chỉ ăn loại chín kỷ. Nếu không khi cắt thịt bò tôi lại có cảm giác mình đang ở phòng thí nghiệm làm giải phẫu. . . . . ."

Lục Bạc Ngôn cau mày, đưa miếng thịt vào miệng Tô Giản An để chặn miệng cô: "Tôi muốn đi Mĩ công tác."

Tô Giản An nhai miếng thịt rồi nuốt xuống: "Ồ . . . . . Khi nào thì đi?"

"Đêm nay tám giờ bay."

"Một đường thuận. . . . . . lợi?"

"Lúc tôi không có ở đây thì đừng chạy loạn." Lục Bạc Ngôn dặn dò cô, "Tô Hồng Viễn có thể sẽ tìm đến cô."

Tô Giản An rốt cục cũng bị miếng bít tết mà phân tâm, nhíu mày: "Ông ta tới gặp tôi để làm gì?"

"Tưởng Tuyết Lệ bởi vì hành hung cảnh sát nên bị giữ lại."

Tô Giản An dừng động tác, buổi sáng cô rõ ràng đã bảo Tưởng Tuyết Lệ đi rồi .

Cô nhìn chằm chằm Lục Bạc Ngôn: "Anh tống bà ta vào ? Cũng tốt, đỡ phải đến phiền tôi." Dừng một chút mới hỏi, "Vậy. . . . . . anh đi đến bao giờ mới trở về?"

Nghĩ đến Lục Bạc Ngôn vắng mặt, cô đột nhiên cảm thấy cuộc sống như thiếu chút gì đó.

Lục Bạc Ngôn còn tưởng rằng cô sẽ không hỏi, tâm trạng đang u ám cũng khá hơn: "Thứ 4 tuần sau sẽ trở về. Muốn mua gì không? Bảo người mua giúp tôi."

Tô Giản An lắc đầu: "Tôi muốn ăn kem vani tự làm ở cửa hàng kem bên cạnh trường cũ, anh lại không thể mang về."

Dừng một chút, cô có chút chần chờ hỏi: "Trước khi đến cục cảnh sát phía, anh đang làm cái gì?"

"Đang bàn một dự án hợp tác." Lục Bạc Ngôn thản nhiên Tô Giản An , "Đồng nghiệp của cô gọi điện báo cô bị bị thương, tôi bỏ đối tác rời đi."

"Vậy, sau đó thì sao?" Nỗi sợ hãi của Tô Giản An chậm rãi biến mất.

"Sau đó? Đối phương có thể sẽ cảm thấy được tôi không có thành ý, từ bỏ hợp tác cùng Lục Thị. Lục Thị sẽ tổn thất vài triệu lợi nhuận."

"Tôi, tôi không phải cố ý . . . . . ."

Tô Giản An không thể tưởng tượng mấy triệu là bao nhiêu tiền, nhưng là nghĩ đến trong một ngày mất đi mấy vạn đã thấy khó khăn, tiền triệu lại càng không thể tưởng tượng nổi, nghĩ đến lại không có tâm trạng cầm dao nĩa.

"Không sao." Giọng điệu Lục Bạc Ngôn rất dịu dàng Tô Giản An nghĩ anh có thể đàm phán lại với bên hợp tác thì nhẹ nhàng thở ra, lại nghe anh nói, "Phụ trách bồi thường là được ."

Tô Giản An thiếu chút nữa đã ngã nhào xuống ghế.

Bán hết tất cả căn hộ Tô Diệc Thừa mua cho cô cũng không đến 1 triệu, cô bồi thường thế nào đây?

Bán mình cho anh chắc?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Mới Cưới Của Lục Thiếu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook