Chương 38
Hoa tím dại
18/08/2017
-Anh cứ định nằm như vậy đến bao giờ đây? Đã một tuần rồi, nếu hôm nay
anh không tỉnh lại thì ngày mai tôi đưa anh về nhà tôi nhé. Không trả
lời tức là đồng ý nhé!
Ngô Hà Vi dùng khăn ướt lau bàn tay của Chính Nam một cách tỉ mỉ, vừa lau vừa tán gẫu với anh.
-Người chăm sóc đặc biệt tôi mời đến cho anh có chăm sóc anh thoải mái không? Chắc là có rồi, cậu ta ngày xưa là bạn gần nhà tôi đấy. Nhưng mà anh cũng phải cẩn thận chút, tôi không biết anh có thẳng hay không nhưng mà cậu ta cong đấy. Nhìn dáng người anh đẹp như vậy, chắc lúc chăm sóc anh cậu ta cũng chảy nước miếng nhiều lắm đây.
Một người ngồi một người nằm, một người nói một người ngủ yên, cứ như thế buổi chiều cũng chậm rãi trôi qua.
*********************************************************
-Mẹ, bác sĩ có nói khi nào ba tỉnh lại không?
Thiên Hà ôm lấy vai mẹ, bà đang ngồi trước giường bệnh của ông Hải.
-Không biết trước được, có thể là cả đời cũng không thể tỉnh lại.
-Hay chúng ta đưa ba ra nước ngoài nha, ở đó trình độ y học cũng tốt hơn, ba sẽ sớm khỏe lại.
-Không cần đâu. Tất cả mọi chuyện đều có nhân quả. Con tốt nghiệp rồi phải không.
-Đã xong nhưng vẫn chưa lấy bằng ạ.
-Đến công ty đi, ở đó loạn hết rồi.
-Mẹ không được đâu.
Thiên Hà buông đôi tay ra, cô ghét nhất chính là đến công ty làm việc, cuộc đời này cô muốn là nhất chính là trở thành bác sĩ.
-Con còn phải thi đại học, hơn nữa về việc kinh doanh con cũng không biết gì cả
-Không cần thiết phải thi đại học, có chuyện gì ở công ty mà con không hiểu có thể hỏi mẹ, còn nữa con sinh ra là dành cho vị trí chủ tịch tập đoàn, chủ nhà họ Hoàng, đừng nghĩ đến việc làm bác sĩ nữa, mẹ không đồng ý.
-Mẹ sao mẹ có thể nói như vậy? Ba còn đang nằm đó, còn có Anh hai, con chen vào thì được gì?
Bà Lam tức giận gằn giọng lại.
-Sao lại không được gì, tất cả những gì của nhà họ Hoàng đều là của con, con hiểu không.
-Con không cần.
Thiên Hà tức giận đi đến bên ghế sô pha trong phòng bệnh ngồi xuống. Bà Lam nhìn cô bướng bỉnh, biết cô chịu mềm không chịu cứng liền đi qua ôm cô vào lòng.
-Anh con mất tích rồi, bố con như vậy thì công ty phải làm sao? Không lẽ con định để tâm huyết cả đời của bố con mất đi. Hay là con tạm hoãn việc học lại, khi nào anh con về thì con tiếp tục theo đuổi ước mơ có được không con?
Thiên Hà do dự suy nghĩ, bà Lam liền nói tiếp.
-Coi như mẹ xin con.
-Vậy con giúp mẹ học quản lý, chống đỡ công ty, nhưng mà mẹ không được ép con bỏ giấc mơ làm bác sĩ.
-Được, như vậy mới là con gái mà mẹ yêu thương chứ.
Hai mẹ con ôm nhau, Thiên Hà chợt cảm thấy bản thân cô đúng là thất bại, không có người yêu, tự do cùng ước mơ.
Ngô Anh Thư nhìn người giúp việc đang mang đồ của Chính Nam ra xe thở dài.
-Tôi cũng không thể để anh ở mãi trong bệnh viện được nên chúng ta về nhà tôi thôi. Lần trước tôi đã nói với anh rồi. Bây giờ chúng ta phải khởi hành thôi. Hy vọng anh về nhà tôi có thể mau chóng tỉnh lại.
Chính Nam vẫn nhắm nghiền đôi mắt, cô cùng với người bạn là hộ lý đưa anh lên xe lăn đẩy ra khỏi cửa phòng.
-Đây không phải là Phó khoa sao?
Ngọc như mặc blue trắng cười nhẹ tiến đến chỗ cô.
-Người đàn ông này là ai vậy?
-Không cần cô quan tâm, mau biến khỏi mắt tôi đi.
Ngọc như cười khẩy nhìn cô, mấy sợi gân cổ của cô cũng nổi lên.
-Hôm nay cũng giỏi hơn rồi đấy, sao cái hôm cô nhìn thấy tôi và anh trọng hòa làm một trên giường cũng không nói gì, chỉ biết khóc mà chạy đi.
-Tôi thật thương tiếc cho đứa bé trong bụng cô. Có cha mẹ khốn nạn không có tính người lại không biết tiết chế như thế này, thật là đứa trẻ đáng thương.
Ngọc Như tức như điên móc ra một tấm thiệp cưới đưa cho cô giả vờ cười nói
-Cũng không biết con của tôi đáng thương hay là cô. Đám cưới của tôi cô nhớ đi đấy.
Ngọc Như vuốt ve cái bụng bằng phẳng của mình cười to rồi bỏ đi.
-Cái đồ hồ ly tinh, Anh Thư cô đúng là ngày xưa bị mù nên mới chơi chung với con sói mắt trắng đó đấy.
Minh bực mình cử chỉ ẻo lả chửi lớn về phía Ngọc Như.
-Thôi đi, cũng chỉ là chó cắn thôi mà, đợi xong vụ này tôi phải tiêm vắc xin dại mới được, tránh bị nhiễm tính dại của cô ta
Ngô Hà Vi dùng khăn ướt lau bàn tay của Chính Nam một cách tỉ mỉ, vừa lau vừa tán gẫu với anh.
-Người chăm sóc đặc biệt tôi mời đến cho anh có chăm sóc anh thoải mái không? Chắc là có rồi, cậu ta ngày xưa là bạn gần nhà tôi đấy. Nhưng mà anh cũng phải cẩn thận chút, tôi không biết anh có thẳng hay không nhưng mà cậu ta cong đấy. Nhìn dáng người anh đẹp như vậy, chắc lúc chăm sóc anh cậu ta cũng chảy nước miếng nhiều lắm đây.
Một người ngồi một người nằm, một người nói một người ngủ yên, cứ như thế buổi chiều cũng chậm rãi trôi qua.
*********************************************************
-Mẹ, bác sĩ có nói khi nào ba tỉnh lại không?
Thiên Hà ôm lấy vai mẹ, bà đang ngồi trước giường bệnh của ông Hải.
-Không biết trước được, có thể là cả đời cũng không thể tỉnh lại.
-Hay chúng ta đưa ba ra nước ngoài nha, ở đó trình độ y học cũng tốt hơn, ba sẽ sớm khỏe lại.
-Không cần đâu. Tất cả mọi chuyện đều có nhân quả. Con tốt nghiệp rồi phải không.
-Đã xong nhưng vẫn chưa lấy bằng ạ.
-Đến công ty đi, ở đó loạn hết rồi.
-Mẹ không được đâu.
Thiên Hà buông đôi tay ra, cô ghét nhất chính là đến công ty làm việc, cuộc đời này cô muốn là nhất chính là trở thành bác sĩ.
-Con còn phải thi đại học, hơn nữa về việc kinh doanh con cũng không biết gì cả
-Không cần thiết phải thi đại học, có chuyện gì ở công ty mà con không hiểu có thể hỏi mẹ, còn nữa con sinh ra là dành cho vị trí chủ tịch tập đoàn, chủ nhà họ Hoàng, đừng nghĩ đến việc làm bác sĩ nữa, mẹ không đồng ý.
-Mẹ sao mẹ có thể nói như vậy? Ba còn đang nằm đó, còn có Anh hai, con chen vào thì được gì?
Bà Lam tức giận gằn giọng lại.
-Sao lại không được gì, tất cả những gì của nhà họ Hoàng đều là của con, con hiểu không.
-Con không cần.
Thiên Hà tức giận đi đến bên ghế sô pha trong phòng bệnh ngồi xuống. Bà Lam nhìn cô bướng bỉnh, biết cô chịu mềm không chịu cứng liền đi qua ôm cô vào lòng.
-Anh con mất tích rồi, bố con như vậy thì công ty phải làm sao? Không lẽ con định để tâm huyết cả đời của bố con mất đi. Hay là con tạm hoãn việc học lại, khi nào anh con về thì con tiếp tục theo đuổi ước mơ có được không con?
Thiên Hà do dự suy nghĩ, bà Lam liền nói tiếp.
-Coi như mẹ xin con.
-Vậy con giúp mẹ học quản lý, chống đỡ công ty, nhưng mà mẹ không được ép con bỏ giấc mơ làm bác sĩ.
-Được, như vậy mới là con gái mà mẹ yêu thương chứ.
Hai mẹ con ôm nhau, Thiên Hà chợt cảm thấy bản thân cô đúng là thất bại, không có người yêu, tự do cùng ước mơ.
Ngô Anh Thư nhìn người giúp việc đang mang đồ của Chính Nam ra xe thở dài.
-Tôi cũng không thể để anh ở mãi trong bệnh viện được nên chúng ta về nhà tôi thôi. Lần trước tôi đã nói với anh rồi. Bây giờ chúng ta phải khởi hành thôi. Hy vọng anh về nhà tôi có thể mau chóng tỉnh lại.
Chính Nam vẫn nhắm nghiền đôi mắt, cô cùng với người bạn là hộ lý đưa anh lên xe lăn đẩy ra khỏi cửa phòng.
-Đây không phải là Phó khoa sao?
Ngọc như mặc blue trắng cười nhẹ tiến đến chỗ cô.
-Người đàn ông này là ai vậy?
-Không cần cô quan tâm, mau biến khỏi mắt tôi đi.
Ngọc như cười khẩy nhìn cô, mấy sợi gân cổ của cô cũng nổi lên.
-Hôm nay cũng giỏi hơn rồi đấy, sao cái hôm cô nhìn thấy tôi và anh trọng hòa làm một trên giường cũng không nói gì, chỉ biết khóc mà chạy đi.
-Tôi thật thương tiếc cho đứa bé trong bụng cô. Có cha mẹ khốn nạn không có tính người lại không biết tiết chế như thế này, thật là đứa trẻ đáng thương.
Ngọc Như tức như điên móc ra một tấm thiệp cưới đưa cho cô giả vờ cười nói
-Cũng không biết con của tôi đáng thương hay là cô. Đám cưới của tôi cô nhớ đi đấy.
Ngọc Như vuốt ve cái bụng bằng phẳng của mình cười to rồi bỏ đi.
-Cái đồ hồ ly tinh, Anh Thư cô đúng là ngày xưa bị mù nên mới chơi chung với con sói mắt trắng đó đấy.
Minh bực mình cử chỉ ẻo lả chửi lớn về phía Ngọc Như.
-Thôi đi, cũng chỉ là chó cắn thôi mà, đợi xong vụ này tôi phải tiêm vắc xin dại mới được, tránh bị nhiễm tính dại của cô ta
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.