Cos Odasaku Và Fyodor, Tôi Và Bạn Thân Xuyên Vào Bsd
Chương 44
Cầm San
14/11/2024
"Oda! Rõ ràng là anh nghĩ ra cái trò này mà! Tại sao mà đến bây giờ anh không xuất nổi con cờ cá ngựa nào vậy?!"
Emily giật giật khóe mắt chỉ thẳng tay vào mặt tôi mà nói.
"Có phải là anh cố tình đúng không? Anh muốn chạy theo anh ta và bỏ rơi bọn tôi chứ gì?! Oda!! Anh tệ lắm!!!"
Tôi: "...."
Quay lại khoảng thời gian đó cách đây hơn một tiếng, trước khi con bạn thân tôi cùng bắt tay Emily với ý định xé xác Nikolai Gogol, thì tôi, với phương châm không muốn dính vào mấy cái rắc rối không đâu nên nảy ra sáng kiến chơi trò cá ngựa, bọn tôi và Nikolai Gogol, chỉ cần anh ta thắng, tôi sẽ làm bạn của anh ta. •
Con bạn thân thì dùng ánh mắt lạnh băng của Fyodor Dostoevsky lườm nguýt mình.
Tôi: "...."
Haha.
Đây chắc chắn là một trò đùa nào đó chứ người bình thường như tôi không thể xui xẻo đến như vậy được, chắc chắn là thế!!!
"Thôi nàoooo!!! Emily-channn, cô không nên nói như vậy với Oda-kunnn!!! Và Fyo-kunnn!!! Anh quá đáng sợ rồi!!"
Nikolai Gogol ôm vai tôi thân thiết mà nói: "Chắc chắn cậu ấy cũng có nỗi khổ riêng của mình mà ~~" (1
Thực ra thì hắn cũng muốn dùng mánh khóe với Oda-kun, nhưng đối phương tung xúc xắc quá tệ, đến mức Niko-lai Gogol nghĩ rằng có khi hắn phải gian lận giúp cho cờ cá ngựa của Oda-kun xuất ô thôi, chứ trần đời này có ai lắc xúc xắc trong hơn tiếng đồng hồ lại không ra nổi con 1 và con 6 chứ? (6
Cậu ta mà đến Casino của Sigma-kun chơi ở đấy, không cần nhân viên của bên đấy ăn gian thì cũng thua hết sạch tiền quá ~~
Tôi vẫn im lặng nhìn Nikolai Gogol diễn trò trước mặt mình.
Thật khó hiểu, khi một trong những phản diện đáng sợ của Arc Thiên Nhân Ngũ Suy lại tới đây, chỉ để muốn kết bạn với tôi.
Tại sao?
Nếu bảo anh ta tới đây với tấm lòng chân thành của mình, thì thà rằng nói tôi chính là Odasaku luôn đi nó còn có khả năng hơn đó.
Hay có khi nào.., việc tôi sở hữu khả năng (Nỗi Sầu Hoen Ô) bị bọn họ phát hiện không?
Đương nhiên là ranh con như chúng tôi sao có thể so được với đám biến thái đi một bước tính trăm bước được, nhưng mà...bọn họ có thể tính toán và suy diễn được ra hình huống nọ tình huống kia thì không phải là không có
kha nang-
Nếu như vậy, thì sự an toàn của bọn tôi ở nơi này sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Tôi có thể cảm thấy, mạch đập trên người mình dồn dập đến bất ngờ.
Bình tĩnh nào, mày, phải bình tĩnh.
Đừng hoảng, chuyện đâu còn có đó mà.
Ước gì Chú mèo máy Doraemon ở đây nhỉ, tôi sẽ mượn (Cánh cửa thần kì] để cả bọn có thể về Việt Nam ngay và luôn, chứ ở đây lâu tôi sợ rằng bản thân sẽ phải có một chuyển giao lưu với bác sĩ tâm lý mất. (1)
"Đồ tên hề mắt hai màu chết tiệt!! Buông Oda ra!!! Oda là của tôi!!!!"
Emily không chịu liền vươn người qua túm lấy áo tôi kéo về phía mình.
"Không!!! Oda-kunnn là bạn tôiiii!"
Nikolai Gogol cũng không kém cạnh, bấu thật chặt vào người tôi để Emily không kéo đi mất.
Cả hai xô xô đẩy đẩy lên xuống, bản thân tôi có cảm tưởng mình như là cái dây lò xo co giãn vậy, cuối cùng vì sự tranh chấp trẻ con của bọn họ, cái bàn cờ cá ngựa rơi hết khỏi bàn, vương vãi lung tung.
Tôi: "...."
Nhức nhối thật sự.
"Emily! Mau úp sọt tên đó!!" Con bạn thân tôi hùng hổ đập bàn ra vẻ chính nghĩa các thứ đồ, nhưng thực chất nó là đứa lợi dụng việc Emily giằng co với Nikolai Gogol, lén lút hất những con cờ cá ngựa xuống đất, để trò chơi không được tiếp tục nữa, nghĩ sao mà qua được mắt đứa bạn như tôi vậy. D
Ai chứ tôi thì tin vào độ sống chó của nó lắm. (1
Nhưng mà hai người có chắc là úp sọt được anh ta không thế? (1)
"Không cần anh phải nhắc, Fyo!"
Emily một tay siết chặt nắm đấm của mình, một tay dùng hết bình sinh lôi tôi một mạch rời khỏi cái bấu víu của Nikolai Gogol, mượn đà tung cú đấm vào gã hề.
"Đó là cái tội dám đụng đến Oda của bọn này!!!"
"Ehhhhh!!!!"
Nikolai Gogol vội tránh cú đấm của Emily, nếu phản xạ của anh ta mà không nhanh thì bản thân đã lãnh trọn một cú trời giáng rồi.
"Mẫy người thật là bạo lựcccc!!! Híc oa oa oa!!! Quá đáng quá đi à!!!" (2
Nikolai Gogol tỏ ra đau khổ, bụm mặt khóc lóc, giống như bản thân có lòng tốt nhưng lại bị những người kia đối xử một cách tàn nhần lắm.
Tôi chớp chớp mắt nhìn anh ta.
"Đủ rồi, đừng diễn nữa." Tôi nhàn nhạt nói: "'Cái vai một người bạn hòa đồng vui vẻ không hợp với anh đâu." (1)
Nikolai Gogol ngẩng mặt lên, ngây người nhìn tôi.
Đó là biếu cảm của sự ngạc nhiên.
"Gì chứ, Oda-kun!! Tôi thật sự coi anh là-"
"Không ai nói cho anh biết, cố quá thành quá cố à?" Tôi thở dài nhìn anh ta: "Anh càng tỏ ra như vậy thì chỉ càng khiến anh trở nên đáng ngờ hơn mà thôi, vả lại trong tâm của anh, đâu có coi tôi là bạn?" •
"Tôi là một mục tiêu, một mục tiêu cần kiểm tra có nên loại bỏ hay không, đúng chứ?"
"Heh...hahahaha...."
Cười.
Nikolai Gogol cười.
Nụ cười của một gã hề.
Anh ta che miệng cười sặc sụa nhìn tôi: "Quả nhiên như Dos-kun nói, anh đúng thật là một con người thú vị-"
Tôi: "….."
Thú vị cái búa các người ấy.
Emily đứng bên cạnh tôi, đôi mắt màu xanh hiện lên vẻ chết chóc, nhìn vào anh ta: "Oda mà có mệnh hệ gì, tôi sẽ không tha cho các người đâu, nhớ đấy."
"Emily-chan, cô thật đáng sợ!" Nikolai Gogol làm biểu cảm co rúm lại mà nói, sau đó quay sang nói với con bạn thân đang làm vẻ mặt vô cảm muốn xiên nhau tới nơi: "Fyo-kun! Anh cũng thế!!"'
"Oda-kun!!! Anh không hỏi lý do vì sao à!! Bởi vì anh đang ở trong tầm ngắm mà!!! Nạn nhân như anh phải thắc mắc chứ!!!!!"
"Không." Tôi tặc lưỡi mà nói: "Bởi vì tôi sẽ không hiểu câu trả lời đó, mà đã không hiểu thì chẳng nên tốn nước bọt hỏi làm gì, mất thời gian lắm."
Lý giải của những tên phản diện trong Arc Thiên Nhân Ngũ Suy, người thường như tôi từ chối tiếp nhận.
"Tôi không quan tâm mục đích của các người hay các người muốn làm cái quái gì ở đất nước này, bọn tôi là những kẻ từ nơi khác đến và thứ đứng hàng đầu trong bọn tôi là không muốn dính vào rắc rối, chỉ vậy thôi." Tôi híp mắt nhìn anh ta: "Nếu như các người kéo bọn tôi vào, thì cũng nên chuẩn bị tinh thần bị đánh úp ngược lại đi."
"Thật là một lời tuyên bố dễ thương, tôi cá là Dos-kun mà nghe được những lời này của anh, hẳn sẽ vui lắm."
Nikolai Gogol nghiêng đầu cười cười: "Bởi vì hiếm khi một người biết được ý định của chúng tôi lại thản nhiên hành xử như không thế."
Tôi: "....?"
Cái gì?
Mấy người đang trêu tui sao?
Một đứa ranh con như tôi, lại được đám phản diện Bungou Stray Dogs đánh giá cao sao?
Đùa gì ghê vậy? Tính lùa gà à?
"Oda-kun, anh đã nói cụm từ đó." Nikolai Gogol nháy một bên mắt với tôi: "Miền đất hứa." (13*
Tôi: ".."
Emily giật giật khóe mắt chỉ thẳng tay vào mặt tôi mà nói.
"Có phải là anh cố tình đúng không? Anh muốn chạy theo anh ta và bỏ rơi bọn tôi chứ gì?! Oda!! Anh tệ lắm!!!"
Tôi: "...."
Quay lại khoảng thời gian đó cách đây hơn một tiếng, trước khi con bạn thân tôi cùng bắt tay Emily với ý định xé xác Nikolai Gogol, thì tôi, với phương châm không muốn dính vào mấy cái rắc rối không đâu nên nảy ra sáng kiến chơi trò cá ngựa, bọn tôi và Nikolai Gogol, chỉ cần anh ta thắng, tôi sẽ làm bạn của anh ta. •
Con bạn thân thì dùng ánh mắt lạnh băng của Fyodor Dostoevsky lườm nguýt mình.
Tôi: "...."
Haha.
Đây chắc chắn là một trò đùa nào đó chứ người bình thường như tôi không thể xui xẻo đến như vậy được, chắc chắn là thế!!!
"Thôi nàoooo!!! Emily-channn, cô không nên nói như vậy với Oda-kunnn!!! Và Fyo-kunnn!!! Anh quá đáng sợ rồi!!"
Nikolai Gogol ôm vai tôi thân thiết mà nói: "Chắc chắn cậu ấy cũng có nỗi khổ riêng của mình mà ~~" (1
Thực ra thì hắn cũng muốn dùng mánh khóe với Oda-kun, nhưng đối phương tung xúc xắc quá tệ, đến mức Niko-lai Gogol nghĩ rằng có khi hắn phải gian lận giúp cho cờ cá ngựa của Oda-kun xuất ô thôi, chứ trần đời này có ai lắc xúc xắc trong hơn tiếng đồng hồ lại không ra nổi con 1 và con 6 chứ? (6
Cậu ta mà đến Casino của Sigma-kun chơi ở đấy, không cần nhân viên của bên đấy ăn gian thì cũng thua hết sạch tiền quá ~~
Tôi vẫn im lặng nhìn Nikolai Gogol diễn trò trước mặt mình.
Thật khó hiểu, khi một trong những phản diện đáng sợ của Arc Thiên Nhân Ngũ Suy lại tới đây, chỉ để muốn kết bạn với tôi.
Tại sao?
Nếu bảo anh ta tới đây với tấm lòng chân thành của mình, thì thà rằng nói tôi chính là Odasaku luôn đi nó còn có khả năng hơn đó.
Hay có khi nào.., việc tôi sở hữu khả năng (Nỗi Sầu Hoen Ô) bị bọn họ phát hiện không?
Đương nhiên là ranh con như chúng tôi sao có thể so được với đám biến thái đi một bước tính trăm bước được, nhưng mà...bọn họ có thể tính toán và suy diễn được ra hình huống nọ tình huống kia thì không phải là không có
kha nang-
Nếu như vậy, thì sự an toàn của bọn tôi ở nơi này sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Tôi có thể cảm thấy, mạch đập trên người mình dồn dập đến bất ngờ.
Bình tĩnh nào, mày, phải bình tĩnh.
Đừng hoảng, chuyện đâu còn có đó mà.
Ước gì Chú mèo máy Doraemon ở đây nhỉ, tôi sẽ mượn (Cánh cửa thần kì] để cả bọn có thể về Việt Nam ngay và luôn, chứ ở đây lâu tôi sợ rằng bản thân sẽ phải có một chuyển giao lưu với bác sĩ tâm lý mất. (1)
"Đồ tên hề mắt hai màu chết tiệt!! Buông Oda ra!!! Oda là của tôi!!!!"
Emily không chịu liền vươn người qua túm lấy áo tôi kéo về phía mình.
"Không!!! Oda-kunnn là bạn tôiiii!"
Nikolai Gogol cũng không kém cạnh, bấu thật chặt vào người tôi để Emily không kéo đi mất.
Cả hai xô xô đẩy đẩy lên xuống, bản thân tôi có cảm tưởng mình như là cái dây lò xo co giãn vậy, cuối cùng vì sự tranh chấp trẻ con của bọn họ, cái bàn cờ cá ngựa rơi hết khỏi bàn, vương vãi lung tung.
Tôi: "...."
Nhức nhối thật sự.
"Emily! Mau úp sọt tên đó!!" Con bạn thân tôi hùng hổ đập bàn ra vẻ chính nghĩa các thứ đồ, nhưng thực chất nó là đứa lợi dụng việc Emily giằng co với Nikolai Gogol, lén lút hất những con cờ cá ngựa xuống đất, để trò chơi không được tiếp tục nữa, nghĩ sao mà qua được mắt đứa bạn như tôi vậy. D
Ai chứ tôi thì tin vào độ sống chó của nó lắm. (1
Nhưng mà hai người có chắc là úp sọt được anh ta không thế? (1)
"Không cần anh phải nhắc, Fyo!"
Emily một tay siết chặt nắm đấm của mình, một tay dùng hết bình sinh lôi tôi một mạch rời khỏi cái bấu víu của Nikolai Gogol, mượn đà tung cú đấm vào gã hề.
"Đó là cái tội dám đụng đến Oda của bọn này!!!"
"Ehhhhh!!!!"
Nikolai Gogol vội tránh cú đấm của Emily, nếu phản xạ của anh ta mà không nhanh thì bản thân đã lãnh trọn một cú trời giáng rồi.
"Mẫy người thật là bạo lựcccc!!! Híc oa oa oa!!! Quá đáng quá đi à!!!" (2
Nikolai Gogol tỏ ra đau khổ, bụm mặt khóc lóc, giống như bản thân có lòng tốt nhưng lại bị những người kia đối xử một cách tàn nhần lắm.
Tôi chớp chớp mắt nhìn anh ta.
"Đủ rồi, đừng diễn nữa." Tôi nhàn nhạt nói: "'Cái vai một người bạn hòa đồng vui vẻ không hợp với anh đâu." (1)
Nikolai Gogol ngẩng mặt lên, ngây người nhìn tôi.
Đó là biếu cảm của sự ngạc nhiên.
"Gì chứ, Oda-kun!! Tôi thật sự coi anh là-"
"Không ai nói cho anh biết, cố quá thành quá cố à?" Tôi thở dài nhìn anh ta: "Anh càng tỏ ra như vậy thì chỉ càng khiến anh trở nên đáng ngờ hơn mà thôi, vả lại trong tâm của anh, đâu có coi tôi là bạn?" •
"Tôi là một mục tiêu, một mục tiêu cần kiểm tra có nên loại bỏ hay không, đúng chứ?"
"Heh...hahahaha...."
Cười.
Nikolai Gogol cười.
Nụ cười của một gã hề.
Anh ta che miệng cười sặc sụa nhìn tôi: "Quả nhiên như Dos-kun nói, anh đúng thật là một con người thú vị-"
Tôi: "….."
Thú vị cái búa các người ấy.
Emily đứng bên cạnh tôi, đôi mắt màu xanh hiện lên vẻ chết chóc, nhìn vào anh ta: "Oda mà có mệnh hệ gì, tôi sẽ không tha cho các người đâu, nhớ đấy."
"Emily-chan, cô thật đáng sợ!" Nikolai Gogol làm biểu cảm co rúm lại mà nói, sau đó quay sang nói với con bạn thân đang làm vẻ mặt vô cảm muốn xiên nhau tới nơi: "Fyo-kun! Anh cũng thế!!"'
"Oda-kun!!! Anh không hỏi lý do vì sao à!! Bởi vì anh đang ở trong tầm ngắm mà!!! Nạn nhân như anh phải thắc mắc chứ!!!!!"
"Không." Tôi tặc lưỡi mà nói: "Bởi vì tôi sẽ không hiểu câu trả lời đó, mà đã không hiểu thì chẳng nên tốn nước bọt hỏi làm gì, mất thời gian lắm."
Lý giải của những tên phản diện trong Arc Thiên Nhân Ngũ Suy, người thường như tôi từ chối tiếp nhận.
"Tôi không quan tâm mục đích của các người hay các người muốn làm cái quái gì ở đất nước này, bọn tôi là những kẻ từ nơi khác đến và thứ đứng hàng đầu trong bọn tôi là không muốn dính vào rắc rối, chỉ vậy thôi." Tôi híp mắt nhìn anh ta: "Nếu như các người kéo bọn tôi vào, thì cũng nên chuẩn bị tinh thần bị đánh úp ngược lại đi."
"Thật là một lời tuyên bố dễ thương, tôi cá là Dos-kun mà nghe được những lời này của anh, hẳn sẽ vui lắm."
Nikolai Gogol nghiêng đầu cười cười: "Bởi vì hiếm khi một người biết được ý định của chúng tôi lại thản nhiên hành xử như không thế."
Tôi: "....?"
Cái gì?
Mấy người đang trêu tui sao?
Một đứa ranh con như tôi, lại được đám phản diện Bungou Stray Dogs đánh giá cao sao?
Đùa gì ghê vậy? Tính lùa gà à?
"Oda-kun, anh đã nói cụm từ đó." Nikolai Gogol nháy một bên mắt với tôi: "Miền đất hứa." (13*
Tôi: ".."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.