Cos Odasaku Và Fyodor, Tôi Và Bạn Thân Xuyên Vào Bsd
Chương 45
Cầm San
14/11/2024
Dành cho những bạn nào chưa hiểu ý nghĩa của câu "Miền đất hứa." mà Nikolai nói với Oda ở chương trước.
Trong chương 40, Oda đã nói với Nikolai khi anh ta đang cải trang người phụ trách ngỏ ý thắc mắc với Fyo, Oda đã lỡ miệng: "Ít nhất là cậu ta không có ý định biến nơi này thành miền đất hứa."
Trong mắt của Nikolai thì người trước mặt mình đang nói là 'Fyodor' không có ý định, tức là người này đã biết 'Fy-odor' định làm gì, và Fyodor của thế giới anh ta đang thực hiện kế hoạch, là tìm cuốn sách và sử dụng nó để thay đổi thế giới, khiến những kẻ năng lực gia kia biến mất.
Cách nói 'Miền đất hứa' của Oda cũng là một loại ví von cho mục đích của bọn họ :))
Oda lỡ miệng nói với ai không lỡ miệng, lại lỡ miệng đúng với Nikolai Gogol, đã sai người còn sai cả thời điểm, ờm.., đen thôi đỏ quên đi nhé :)) 6°
"Oa...đây là căn cứ dưới lòng đất sao..rộng quá đii!!!!"
Shirase với đôi mắt long lanh phát sáng ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, đúng là Viện bảo tàng xịn xò nhất mà cậu được tham quan có khác, không khiến người ta không ngạc nhiên thì không phải nó!!
"Thôi nào nhóc, đừng chạy lung tung như vậy chứ."
Gin đứng một bên đỡ trán nhìn Shirase chạy ngang chạy dọc, như một đứa trẻ hiếu động muốn khám phá mọi thứ mà bản thân đang tò mò.
"Chị Gin!! Nó thật sự rất rộngggggg!!!" Shirase nhảy cầng lên mà nói, miệng cười toe toét: "Căn cứ này còn có thể to đến mức nào đây, chắc phải cựcccc tooooo rồii!!!"
Gin: "...."
Thằng nhóc này, cũng quá hiếu động đi.
Theo lệnh của Boss đề ra, Gin phụ trách đưa xuống Shirase đến gặp 'Người đó' ở căn cứ bên dưới Mafia Cảng và đưa 'Người đó' tờ giấy giải thích lý do và tóm lược lại một số sự việc đã xảy ra ở trên mặt đất.
'Người đó' sẽ là người kiểm chứng sức mạnh của Shirase.
Đó là Thầy của Gin, người đã đào tạo cô trở thành một tay sát thủ cừ khôi có chỗ đứng trong Mafia Cảng, kiến thức ám sát và kỹ năng của người đó, phải gọi là giỏi nhất trong những người giỏi nhất, một trong năm Giám đốc
Điều hành ít khi lộ diện nhất.
( 5
Gin liếc mắt, nhìn đăm chiêu vào lối ra đằng kia.
'Người đó', đang tới, chuẩn bị bước vào trong.
"Nhóc." Gin nói với cậu nhóc tóc bạc tò mò đang sờ lần mấy bức tường đằng kia: "Qua đây nào."
"Dạ vâng." Shirase ngoan ngoãn trả lời, từng bước đi tới chỗ của cô.
Cùng lúc đó, có một người khác bước vào.
Trước khi Shirase có thể nói bất cứ cái gì về người kia, thì người đàn ông đó, nhìn chằm chằm vào cậu bằng một ánh nhìn hết sức là...kì lạ, còn kì lạ hơn cả anh Fyo mỗi khi anh ấy xoa đầu cậu nữa.
"Shirase?"
"Huh?" Shirase nghiêng đầu, nhỏ giọng đáp lại, đủ để cho người trong căn phòng này nghe thấy: "Làm sao anh biết được tên em thế? Chúng ta đã gặp nhau lần nào chưa?"
Người đàn ông đứng im nhìn cậu, giống như đang tiêu hóa lại câu trả lời vừa rồi, sau đó quay sang chỗ của Gin.
"Thầy." Gin lịch sự cúi chào, bản thân cũng cảm thấy khá bất ngờ khi thầy của mình lại biết về cậu nhóc tóc bạc kia, nhưng, cô là một Mafia, mà đã là một Mafia thì không nên tọc mạch vào chuyện của Mafia khác.
Cô nhanh chóng đưa lá thư của Boss cho thầy mình, sau đó cúi chào lần nữa rồi rời đi.
"Nhóc ở đây ngoan vào đấy, đừng có nghịch ngợm biết chưa."
Với tính cách của thầy mình cùng mối quan hệ quen biết của họ (?), cô nghĩ là thằng bé sống ở đây cũng không đến nỗi nào đâu.
"Dạ vâng ạ!" Shirase dang tay vẫy chào tạm biệt Gin cùng nụ cười tươi rói: "Chị Gin đi thong thả nhé!"
Người đàn ông được chị Gin gọi là 'Thầy' là một anh vô cùng đẹp trai! Như là mấy anh người mẫu siêu ngấp cực ngầu trình đi diễn thời trang trên TV vậy!
Quả nhiên Viện bảo tàng này không khiến cậu thất vọng mà, hẳn họ phải giàu lắm mới thuê được anh hướng dẫn viên vừa đẹp trai vừa ngầu đét đến để làm việc nhỉ?! Mà anh ấy làm trong môi trường toàn những người đam mê vì công việc sẵn sàng hi sinh bản thân thì chắc chắn cũng là người giỏi không kém!!!
Quá ngưỡng mộ!!! Thật sự quá là ngưỡng mộ mà!!!!
Paul Verlaine liền nhăn mặt khi thấy một 'Buichiro Shirase' với hai con mắt sáng long lanh đầy vẻ sùng bái nhìn mình
Gã không thích ứng nổi, nhất là đến từ 'mục tiêu' trong quá khứ mà gã có ý định kết liễu sinh mạng, một 'mục tiêu' có liên quan mật thiết tới Chuuya, em trai của gã.
Nhưng ngay sau đó, Paul Verlaine cảm thấy có gì đó không ổn.
Quãng thời gian đó đến nay cũng đã được 6 năm, và thằng nhóc 'Buichiro Shirase' trông không có thay đổi gì hết, giống hệt người của 6 năm trước, khác ở đây là về mỗi trang phục... và cả thái độ khó hiểu của cậu ta nữa.
Paul Verlaine nhanh chóng mở bức thư mà Gin đã đưa cho mình và đọc nhanh nội dung ở bên trong.
"Anh đẹp trai ơi, tóc anh thật là đẹp." Shirase chăm chú nhìn khuôn mặt của đối phương cười nói: "Anh có phải là anh trai của anh Chuuya không? Trông hai người thật là giống nhau nha!"
Nếu là anh trai của anh Chuuya! Hẳn anh ấy là một người rất tốt bụng đi? !
Paul Verlaine mím môi, tổng kết lại về 'Buichiro Shirase' mà gã đang gặp phải.
Là một 'Buichiro Shirase' đến từ một thế giới khác, do quá khứ bị hành hạ dã man nên dẫn đến nhận thức bị bóp méo hoàn toàn, biến thành một đứa trẻ con ngờ nghệch, đồng thời mắc bệnh tâm thần phân liệt, bên trong cậu ta có một nhân cách khác, chỉ khi nào 'Buichiro Shirase' gặp nguy hiểm đến tính mạng thì cậu ta mới xuất hiện và sẽ biến mất khi không còn dấu hiệu nào đe dọa nữa. (3
Và nhiệm vụ của gã, là kiểm tra thực lực nhân cách kia của 'Buichiro Shirase' mạnh tới mức nào, bởi vì, nhân cách đó đã chiến đấu với Akutagawa Ryuunosuke và tiễn con chó săn đó vào bệnh viện.
Gã cất bức thư vào trong người, sau đó, rút súng ra, mở chốt, nhắm chuẩn xác vào đầu của Shirase.
"Hở?" Shirase vẫn chưa đang hiểu chuyện gì sắp xảy đến với mình: "Anh đang làm gì đấy?"
Nếu đúng như những gì trong lá thư kia, thì nhân cách đó sẽ xuất hiện để bảo vệ cậu ta, đúng chứ?
Nhưng Paul Verlaine cũng không dám bóp cò, gã chỉ đơn giản là chĩa súng vào đối phương, nhỡ chẳng may
'Buichiro Shirase' có mệnh hệ gì, thì em trai gã sẽ hận gã suốt cả cuộc đời này mất.
Dù gã cũng không biết Chuuya có tha thứ cho gã sau sự kiện đó chưa, nhưng nếu không may, thì chỉ càng làm em trai gã hận gã nhiều hơn mà thôi.
"Em đã làm sai chuyện gì ạ?" Shirase thoáng chốc nhớ lại lời mà anh Fyo nói với cậu về thứ gọi là 'súng'.
'Súng' là thứ gây nguy hiểm cho người khác.
Ừm.. nhưng nó cũng không thể đáng sợ bằng roi của mẹ cậu được. 2
Shirase không hiểu lắm, cậu đã phạm phải lỗi gì để anh đẹp trai này cầm súng chĩa vào cậu nhỉ?
"Tôi sẽ đếm đến ba, hãy ra mặt đi." Paul Verlaine chậm rãi nói: "Không thì cậu sẽ bị bắn."
"1"
Shirase chớp chớp mắt.
"2"
Shirase quay ngang quay dọc.
"3"
Ngay khi Paul Verlaine chuẩn bị bóp cò, cây súng trên tay gã, bị đối phương trước mặt một quét đá bay.
Gã thậm chí còn không nhận ra được cây súng trên tay gã đã biến mất và đang năm lăn lóc xa xa dưới đất.
"Xin chào, anh muốn gặp tôi, phải không?" (2
Chất giọng không có bất cứ cảm tình nào vang lên đều đều cùng biểu cảm lạnh tanh, trước mắt Paul Verlaine, là một Buichiro Shirase khác, hoàn toàn khác, khác một trời một vực với vừa nãy.
Trông 'Buichiro Shirase' này...còn không giống người hơn cái tên người máy Adam kia.
Paul Verlaine biết, việc so sánh một con người còn không giống con người với một người máy, là một sự xúc phạm trắng trợn đến đối phương.
"Mục đích của việc này là gì?" 'Buichiro Shirase' chậm rãi hỏi một cách máy móc: "Dù sao tôi cũng không trông mong gì đến Mafia Cảng, nhưng ít nhất, hãy cho tôi lý do, để tôi không đưa anh vào viện nằm." (3)
Một lời tuyên bố. Một lời tuyên bố coi thường trắng trợn.
Paul Verlaine khẽ nhếch mép cười nhạt, hẳn đã lâu lắm rồi, có ai đó khiến gã muốn cười đến thế.
"Cậu có thể thử, nhưng tôi nghĩ việc này sẽ khó khăn đấy."
"Điều đó không khó đâu. Tôi có thể mà." 'Buichiro Shirase' điềm nhiên trả lời: "Nếu có thứ gì ngăn được tôi, thì chỉ có mỗi cơ thể con người này thôi."
Paul Verlaine vừa có linh cảm, rằng 'Buichiro Shirase' đang đứng trước mặt gã, không phải là một nhân cách do một người bị chấn thương tinh thần tạo ra.
Quái dị, thật sự quái dị. (3°
Và lần đầu tiên trong đời, Paul Verlaine mong rằng cái linh cảm sát thủ của gã, đang phạm sai lầm.
Trong chương 40, Oda đã nói với Nikolai khi anh ta đang cải trang người phụ trách ngỏ ý thắc mắc với Fyo, Oda đã lỡ miệng: "Ít nhất là cậu ta không có ý định biến nơi này thành miền đất hứa."
Trong mắt của Nikolai thì người trước mặt mình đang nói là 'Fyodor' không có ý định, tức là người này đã biết 'Fy-odor' định làm gì, và Fyodor của thế giới anh ta đang thực hiện kế hoạch, là tìm cuốn sách và sử dụng nó để thay đổi thế giới, khiến những kẻ năng lực gia kia biến mất.
Cách nói 'Miền đất hứa' của Oda cũng là một loại ví von cho mục đích của bọn họ :))
Oda lỡ miệng nói với ai không lỡ miệng, lại lỡ miệng đúng với Nikolai Gogol, đã sai người còn sai cả thời điểm, ờm.., đen thôi đỏ quên đi nhé :)) 6°
"Oa...đây là căn cứ dưới lòng đất sao..rộng quá đii!!!!"
Shirase với đôi mắt long lanh phát sáng ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, đúng là Viện bảo tàng xịn xò nhất mà cậu được tham quan có khác, không khiến người ta không ngạc nhiên thì không phải nó!!
"Thôi nào nhóc, đừng chạy lung tung như vậy chứ."
Gin đứng một bên đỡ trán nhìn Shirase chạy ngang chạy dọc, như một đứa trẻ hiếu động muốn khám phá mọi thứ mà bản thân đang tò mò.
"Chị Gin!! Nó thật sự rất rộngggggg!!!" Shirase nhảy cầng lên mà nói, miệng cười toe toét: "Căn cứ này còn có thể to đến mức nào đây, chắc phải cựcccc tooooo rồii!!!"
Gin: "...."
Thằng nhóc này, cũng quá hiếu động đi.
Theo lệnh của Boss đề ra, Gin phụ trách đưa xuống Shirase đến gặp 'Người đó' ở căn cứ bên dưới Mafia Cảng và đưa 'Người đó' tờ giấy giải thích lý do và tóm lược lại một số sự việc đã xảy ra ở trên mặt đất.
'Người đó' sẽ là người kiểm chứng sức mạnh của Shirase.
Đó là Thầy của Gin, người đã đào tạo cô trở thành một tay sát thủ cừ khôi có chỗ đứng trong Mafia Cảng, kiến thức ám sát và kỹ năng của người đó, phải gọi là giỏi nhất trong những người giỏi nhất, một trong năm Giám đốc
Điều hành ít khi lộ diện nhất.
( 5
Gin liếc mắt, nhìn đăm chiêu vào lối ra đằng kia.
'Người đó', đang tới, chuẩn bị bước vào trong.
"Nhóc." Gin nói với cậu nhóc tóc bạc tò mò đang sờ lần mấy bức tường đằng kia: "Qua đây nào."
"Dạ vâng." Shirase ngoan ngoãn trả lời, từng bước đi tới chỗ của cô.
Cùng lúc đó, có một người khác bước vào.
Trước khi Shirase có thể nói bất cứ cái gì về người kia, thì người đàn ông đó, nhìn chằm chằm vào cậu bằng một ánh nhìn hết sức là...kì lạ, còn kì lạ hơn cả anh Fyo mỗi khi anh ấy xoa đầu cậu nữa.
"Shirase?"
"Huh?" Shirase nghiêng đầu, nhỏ giọng đáp lại, đủ để cho người trong căn phòng này nghe thấy: "Làm sao anh biết được tên em thế? Chúng ta đã gặp nhau lần nào chưa?"
Người đàn ông đứng im nhìn cậu, giống như đang tiêu hóa lại câu trả lời vừa rồi, sau đó quay sang chỗ của Gin.
"Thầy." Gin lịch sự cúi chào, bản thân cũng cảm thấy khá bất ngờ khi thầy của mình lại biết về cậu nhóc tóc bạc kia, nhưng, cô là một Mafia, mà đã là một Mafia thì không nên tọc mạch vào chuyện của Mafia khác.
Cô nhanh chóng đưa lá thư của Boss cho thầy mình, sau đó cúi chào lần nữa rồi rời đi.
"Nhóc ở đây ngoan vào đấy, đừng có nghịch ngợm biết chưa."
Với tính cách của thầy mình cùng mối quan hệ quen biết của họ (?), cô nghĩ là thằng bé sống ở đây cũng không đến nỗi nào đâu.
"Dạ vâng ạ!" Shirase dang tay vẫy chào tạm biệt Gin cùng nụ cười tươi rói: "Chị Gin đi thong thả nhé!"
Người đàn ông được chị Gin gọi là 'Thầy' là một anh vô cùng đẹp trai! Như là mấy anh người mẫu siêu ngấp cực ngầu trình đi diễn thời trang trên TV vậy!
Quả nhiên Viện bảo tàng này không khiến cậu thất vọng mà, hẳn họ phải giàu lắm mới thuê được anh hướng dẫn viên vừa đẹp trai vừa ngầu đét đến để làm việc nhỉ?! Mà anh ấy làm trong môi trường toàn những người đam mê vì công việc sẵn sàng hi sinh bản thân thì chắc chắn cũng là người giỏi không kém!!!
Quá ngưỡng mộ!!! Thật sự quá là ngưỡng mộ mà!!!!
Paul Verlaine liền nhăn mặt khi thấy một 'Buichiro Shirase' với hai con mắt sáng long lanh đầy vẻ sùng bái nhìn mình
Gã không thích ứng nổi, nhất là đến từ 'mục tiêu' trong quá khứ mà gã có ý định kết liễu sinh mạng, một 'mục tiêu' có liên quan mật thiết tới Chuuya, em trai của gã.
Nhưng ngay sau đó, Paul Verlaine cảm thấy có gì đó không ổn.
Quãng thời gian đó đến nay cũng đã được 6 năm, và thằng nhóc 'Buichiro Shirase' trông không có thay đổi gì hết, giống hệt người của 6 năm trước, khác ở đây là về mỗi trang phục... và cả thái độ khó hiểu của cậu ta nữa.
Paul Verlaine nhanh chóng mở bức thư mà Gin đã đưa cho mình và đọc nhanh nội dung ở bên trong.
"Anh đẹp trai ơi, tóc anh thật là đẹp." Shirase chăm chú nhìn khuôn mặt của đối phương cười nói: "Anh có phải là anh trai của anh Chuuya không? Trông hai người thật là giống nhau nha!"
Nếu là anh trai của anh Chuuya! Hẳn anh ấy là một người rất tốt bụng đi? !
Paul Verlaine mím môi, tổng kết lại về 'Buichiro Shirase' mà gã đang gặp phải.
Là một 'Buichiro Shirase' đến từ một thế giới khác, do quá khứ bị hành hạ dã man nên dẫn đến nhận thức bị bóp méo hoàn toàn, biến thành một đứa trẻ con ngờ nghệch, đồng thời mắc bệnh tâm thần phân liệt, bên trong cậu ta có một nhân cách khác, chỉ khi nào 'Buichiro Shirase' gặp nguy hiểm đến tính mạng thì cậu ta mới xuất hiện và sẽ biến mất khi không còn dấu hiệu nào đe dọa nữa. (3
Và nhiệm vụ của gã, là kiểm tra thực lực nhân cách kia của 'Buichiro Shirase' mạnh tới mức nào, bởi vì, nhân cách đó đã chiến đấu với Akutagawa Ryuunosuke và tiễn con chó săn đó vào bệnh viện.
Gã cất bức thư vào trong người, sau đó, rút súng ra, mở chốt, nhắm chuẩn xác vào đầu của Shirase.
"Hở?" Shirase vẫn chưa đang hiểu chuyện gì sắp xảy đến với mình: "Anh đang làm gì đấy?"
Nếu đúng như những gì trong lá thư kia, thì nhân cách đó sẽ xuất hiện để bảo vệ cậu ta, đúng chứ?
Nhưng Paul Verlaine cũng không dám bóp cò, gã chỉ đơn giản là chĩa súng vào đối phương, nhỡ chẳng may
'Buichiro Shirase' có mệnh hệ gì, thì em trai gã sẽ hận gã suốt cả cuộc đời này mất.
Dù gã cũng không biết Chuuya có tha thứ cho gã sau sự kiện đó chưa, nhưng nếu không may, thì chỉ càng làm em trai gã hận gã nhiều hơn mà thôi.
"Em đã làm sai chuyện gì ạ?" Shirase thoáng chốc nhớ lại lời mà anh Fyo nói với cậu về thứ gọi là 'súng'.
'Súng' là thứ gây nguy hiểm cho người khác.
Ừm.. nhưng nó cũng không thể đáng sợ bằng roi của mẹ cậu được. 2
Shirase không hiểu lắm, cậu đã phạm phải lỗi gì để anh đẹp trai này cầm súng chĩa vào cậu nhỉ?
"Tôi sẽ đếm đến ba, hãy ra mặt đi." Paul Verlaine chậm rãi nói: "Không thì cậu sẽ bị bắn."
"1"
Shirase chớp chớp mắt.
"2"
Shirase quay ngang quay dọc.
"3"
Ngay khi Paul Verlaine chuẩn bị bóp cò, cây súng trên tay gã, bị đối phương trước mặt một quét đá bay.
Gã thậm chí còn không nhận ra được cây súng trên tay gã đã biến mất và đang năm lăn lóc xa xa dưới đất.
"Xin chào, anh muốn gặp tôi, phải không?" (2
Chất giọng không có bất cứ cảm tình nào vang lên đều đều cùng biểu cảm lạnh tanh, trước mắt Paul Verlaine, là một Buichiro Shirase khác, hoàn toàn khác, khác một trời một vực với vừa nãy.
Trông 'Buichiro Shirase' này...còn không giống người hơn cái tên người máy Adam kia.
Paul Verlaine biết, việc so sánh một con người còn không giống con người với một người máy, là một sự xúc phạm trắng trợn đến đối phương.
"Mục đích của việc này là gì?" 'Buichiro Shirase' chậm rãi hỏi một cách máy móc: "Dù sao tôi cũng không trông mong gì đến Mafia Cảng, nhưng ít nhất, hãy cho tôi lý do, để tôi không đưa anh vào viện nằm." (3)
Một lời tuyên bố. Một lời tuyên bố coi thường trắng trợn.
Paul Verlaine khẽ nhếch mép cười nhạt, hẳn đã lâu lắm rồi, có ai đó khiến gã muốn cười đến thế.
"Cậu có thể thử, nhưng tôi nghĩ việc này sẽ khó khăn đấy."
"Điều đó không khó đâu. Tôi có thể mà." 'Buichiro Shirase' điềm nhiên trả lời: "Nếu có thứ gì ngăn được tôi, thì chỉ có mỗi cơ thể con người này thôi."
Paul Verlaine vừa có linh cảm, rằng 'Buichiro Shirase' đang đứng trước mặt gã, không phải là một nhân cách do một người bị chấn thương tinh thần tạo ra.
Quái dị, thật sự quái dị. (3°
Và lần đầu tiên trong đời, Paul Verlaine mong rằng cái linh cảm sát thủ của gã, đang phạm sai lầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.