Crush, Tớ Luôn Mơ Về Cậu!

Chương 4: Nam phụ xuất thần

Bạch Quân

20/07/2018

Phòng vệ sinh ở quán bar là phòng vệ sinh chung, Uyển Nhi bị Hạ Hàn kéo vào, thuận tiện anh còn khoá trái cửa.

Uyển Nhi trên đầu một mảnh đen kịt. Sao cô xui xẻo vậy chứ, rõ ràng thích anh như vậy nhưng ông trời trêu ngươi luôn muốn anh phải ghét cô. Cô không cam lòng!!!

"Cậu... cậu muốn làm gì?" Uyển Nhi lùi bước đi về phía cửa định mở ra. Hạ Hàn đã không vui kéo lấy tay nhỏ của cô, đè vào tường.

Uyển Nhi sát gần bên Hạ Hàn, cô chỉ cao đến ngực anh, đôi mắt hưởng thụ hết cái đẹp của bộ ngực nửa che nửa hở kia. Cô nuốt nước miếng ừng ực.

"Muốn sao à? Cô vừa làm hỏng chuyện tốt của tôi, cô nghĩ bây giờ tôi muốn gì?" Hạ Hàn vẫn còn tính toán chuyện sáng nay, vẫn còn muốn trả thù.

"Tôi, tôi xin lỗi!" Uyển Nhi mặt đỏ bừng, mắt cũng vì ngại ngùng mà đảo lia lịa, đôi môi đỏ hồng khô khan. Uyển Nhi liếm liếm môi, ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt xinh đẹp tuấn tú của Hạ Hàn gần ngay sát mặt mình.

Cô mơ màng cảm nhận được hương vị bạc hà tỏa ra từ hơi thở kia, phả vào đôi môi ẩm mềm của cô. Uyển Nhi không tự chủ được nhắm mắt vào, cảm thấy độ ấm của không khí ngày càng gần.

Chỉ là Hạ Hàn trước một centimet còn lại của môi và môi anh dừng lại, đôi mắt hoa đào híp lại quyến rũ cười. "Uyển Nhi, cô sao thế? Không phải bảo là đuôi của Mạnh Khải sao? Sao bây giờ lại không có liêm sỉ ở trong lòng tôi đòi hôn thế này?"

Uyển Nhi nghe giọng nói uyển chuyển đấy, hơi thở ấm áp ấy mà lạnh cả sống lưng. Cô mở mắt ra, đôi mắt vẫn còn chút mơ màng không đáng có. Cô nghiến răng, đôi mắt có phần ướt át bỏng rát.

"Vậy còn không phải cậu là đuôi chó của Bạch Kỳ Ninh sao? Sao vừa nãy lại đi làm chuyện với người con gái khác thế?" Uyển Nhi trong lòng cười cay đắng, xin lỗi cậu, chỉ vì lòng tự trọng của tôi rất cao khi đứng bên cạnh người mình thích. Tôi thích cậu, nhưng tôi không muốn từ bỏ chút mặt mũi của mình. Tôi đã mất mặt nhiều quá rồi...

Hạ Hàn im lặng không nói gì, đôi mắt đầy hốt hoảng. Đúng rồi, không phải anh yêu chị mình sao? Chỉ là anh muốn thông qua trò chơi trai gái như vậy để quên đi cô ấy.

Uyển Nhi nhìn vào đôi mắt anh thấy sự hoảng loạn hiếm có, không muốn nhưng vẫn tiếp tục nói "Hạ thiếu gia, vậy bây giờ anh có thể tránh ra một bên cho tôi ra ngoài không?"

Hạ Hàn buông tay, đôi mắt vô định, cõi lòng chua xót. Vì sao cô ta, vì sao cứ một lần lại một lần mở lời khiến anh không thể chịu nổi đau đớn như vậy? Là vì cô biết điểm yếu của anh ư?

***

Bước ra khỏi quán, mắt Uyển Nhi ầng ậc nước. Cô vỗ thật mạnh vào mặt mình rồi hít thật sâu. "Dương Uyển Nhi! Mày phải mạnh mẽ lên, đứng trước mặt anh ấy không được yếu đuối! Lời anh ấy nói ra còn chưa phải là khó nghe nhất!"

Một dáng người cao gầy cười dịu dàng bước đến "Em là cô gái mạnh mẽ mà, cố lên!"

Uyển Nhi ngẩng đầu, cả người liền vui vẻ "Anh Tử Úc, sao anh lại ở đây?"

Tử Úc mỉm cười, anh có đôi mắt đen sáng tinh tế, không dụ hoặc quyến rũ như Hạ Hàn nhưng dịu dàng ấm áp vô cùng. Anh có đôi môi mỏng đẹp lắm, lại không phải mở miệng ra là đay nghiến như Hạ Hàn. Lời anh nói ra đều rất từ tính, ấm áp. Cô quý anh lắm, cũng quên luôn vừa rồi còn đang buồn muốn khóc vì tên nào đó.

Hạ Hàn thật lâu sau mới đi khỏi nhà vệ sinh, cũng không quan tâm Tiểu Hạ có còn ở đó không đã bước chân ra khỏi quán. Chỉ là vừa ra khỏi đã gặp phải cô gái vừa làm anh khó chịu không thôi.



Cô đứng với một người con trai, khuôn mặt nhỏ xinh rực rỡ vì niềm vui, đôi mắt sáng lấp lánh như chứa muôn vàn vì sao, cái miệng nhỏ xinh cứ liến thoắng những chuyện vớ vẩn tầm phào. Thỉnh thoảng tiếng cười của cô vang lên lanh lảnh như tiếng chuông gió, mái tóc dài mềm mại ôm lấy cơ thể mảnh mai nhỏ bé. Cô đứng bên cạnh chàng trai kia nhìn rất thuận mắt, như thể họ sinh ra đã dành cho nhau.

Anh cảm thấy rất chói mắt, lại thêm một tầng khinh bỉ đối với cô. Hóa ra cô ta dùng cái bộ dạng ngây thơ non mềm ấy đi dụ dỗ đàn ông...

Hạ Hàn khó chịu mở cửa xe thể thao, nhanh chóng lái đi bỏ lại cơn gió thoáng qua có chút buồn man mác.

Uyển Nhi sau khi gặp Tử Úc rõ ràng trở thành người vô tư ngốc nghếch. Cô biết sẽ chỉ có người như anh duy nhất không bao giờ làm cô buồn.

"Anh Tử Úc... em hiện tại đang gặp một vấn đề rất khó khăn..." Uyển Nhi cạy cạy tay, có chút buồn bực mở miệng. Tử Úc dịu dàng nhìn cô, tỏ ý rằng anh vẫn đang nghe.

"Vừa nãy em buồn là vì có người làm em khó chịu..." Uyển Nhi buồn buồn, tiếp tục đi gần bên cạnh Tử Úc. Anh thuận tiện ôm cô vào lòng, như chim mẹ che chở chim con.

"Người đấy chiếm một vị trí rất rất quan trọng với em, anh ấy..." Uyển Nhi vừa nhắc đến, giọng đã run rẩy, chỉ là Tử Úc không cho cô nói tiếp đã ôm chặt cô vào. Cả khuôn mặt cùng dáng người nhỏ bé của cô bị lồng ngực ấm áp vững chãi của anh bao phủ.

"Tiểu Nhi, đừng nói nữa! Anh cũng buồn theo em rồi!" Anh cười yếu ớt. Đúng vậy, anh buồn rồi! Vì cô đau khổ bởi một thằng con trai khác, anh đau lòng cô.

Thực ra không phải chỉ cô có bí mật thanh xuân ngọt ngào, anh cũng có. Một bí mật rất ngọt ngào, những ấm áp dịu dàng chỉ dành riêng cho một người con gái. Những quan tâm lo lắng chỉ dành riêng cho một người. Những gần gũi thân thiết cũng chỉ dành riêng cho một người!

Phòng vệ sinh ở quán bar là phòng vệ sinh chung, Uyển Nhi bị Hạ Hàn kéo vào, thuận tiện anh còn khoá trái cửa.

Uyển Nhi trên đầu một mảnh đen kịt. Sao cô xui xẻo vậy chứ, rõ ràng thích anh như vậy nhưng ông trời trêu ngươi luôn muốn anh phải ghét cô. Cô không cam lòng!!!

"Cậu... cậu muốn làm gì?" Uyển Nhi lùi bước đi về phía cửa định mở ra. Hạ Hàn đã không vui kéo lấy tay nhỏ của cô, đè vào tường.

Uyển Nhi sát gần bên Hạ Hàn, cô chỉ cao đến ngực anh, đôi mắt hưởng thụ hết cái đẹp của bộ ngực nửa che nửa hở kia. Cô nuốt nước miếng ừng ực.

"Muốn sao à? Cô vừa làm hỏng chuện tốt của tôi, cô nghĩ bây giờ tôi muốn gì?" Hạ Hàn vẫn còn tính toán chuyện sáng nay, vẫn còn muốn trả thù.

"Tôi, tôi xin lỗi!" Uyển Nhi mặt đỏ bừng, mắt cũng vì ngại ngùng mà đảo lia lịa, đôi môi đỏ hồng khô khan. Uyển Nhi liếm liếm môi, ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt xinh đẹp tuấn tú của Hạ Hàn gần ngay sát mặt mình.

Cô mơ màng cảm nhận được hương vị bạc hà tỏa ra từ hơi thở kia, phả vào đôi môi ẩm mềm của cô. Uyển Nhi không tự chủ được nhắm mắt vào, cảm thấy độ ấm của không khí ngày càng gần.

Chỉ là Hạ Hàn trước một centimet còn lại của môi và môi anh dừng lại, đôi mắt hoa đào híp lại quyến rũ cười. "Uyển Nhi, cô sao thế? Không phải bảo là đuôi của Mạnh Khải sao? Sao bây giờ lại không có liêm sỉ ở trong lòng tôi đòi hôn thế này?"

Uyển Nhi nghe giọng nói uyển chuyển đấy, hơi thở ấm áp ấy mà lạnh cả sống lưng. Cô mở mắt ra, đôi mắt vẫn còn chút mơ màng không đáng có. Cô nghiến răng, đôi mắt có phần ướt át bỏng rát.



"Vậy còn không phải cậu là đuôi chó của Bạch Kỳ Ninh sao? Sao vừa nãy lại đi làm chuyện với người con gái khác thế?" Uyển Nhi trong lòng cười cay đắng, xin lỗi cậu, chỉ vì lòng tự trọng của tôi rất cao khi đứng bên cạnh người mình thích. Tôi thích cậu, nhưng tôi không muốn từ bỏ chút mặt mũi của mình. Tôi đã mất mặt nhiều quá rồi...

Hạ Hàn im lặng không nói gì, đôi mắt đầy hốt hoảng. Đúng rồi, không phải anh yêu chị mình sao? Chỉ là anh muốn thông qua trò chơi trai gái như vậy để quên đi cô ấy.

Uyển Nhi nhìn vào đôi mắt anh thấy sự hoảng loạn hiếm có, không muốn nhưng vẫn tiếp tục nói "Hạ thiếu gia, vậy bây giờ anh có thể tránh ra một bên cho tôi ra ngoài không?"

Hạ Hàn buông tay, đôi mắt vô định, cõi lòng chua xót. Vì sao cô ta, vì sao cứ một lần lại một lần mở lời khiến anh không thể chịu nổi đau đớn như vậy? Là vì cô biết điểm yếu của anh ư?

***

Bước ra khỏi quán, mắt Uyển Nhi ầng ậc nước. Cô vỗ thật mạnh vào mặt mình rồi hít thật sâu. "Dương Uyển Nhi! Mày phải mạnh mẽ lên, đứng trước mặt anh ấy không được yếu đuối! Lời anh ấy nói ra còn chưa phải là khó nghe nhất!"

Một dáng người cao gầy cười dịu dàng bước đến "Em là cô gái mạnh mẽ mà, cố lên!"

Uyển Nhi ngẩng đầu, cả người liền vui vẻ "Anh Tử Úc, sao anh lại ở đây?"

Tử Úc mỉm cười, anh có đôi mắt đen sáng tinh tế, không dụ hoặc quyến rũ như Hạ Hàn nhưng dịu dàng ấm áp vô cùng. Anh có đôi môi mỏng đẹp lắm, lại không phải mở miệng ra là đay nghiến như Hạ Hàn. Lời anh nói ra đều rất từ tính, ấm áp. Cô quý anh lắm, cũng quên luôn vừa rồi còn đang buồn muốn khóc vì tên nào đó.

Hạ Hàn thật lâu sau mới đi khỏi nhà vệ sinh, cũng không quan tâm Tiểu Hạ có còn ở đó không đã bước chân ra khỏi quán. Chỉ là vừa ra khỏi đã gặp phải cô gái vừa làm anh khó chịu không thôi.

Cô đứng với một người con trai, khuôn mặt nhỏ xinh rực rỡ vì niềm vui, đôi mắt sáng lấp lánh như chứa muôn vàn vì sao, cái miệng nhỏ xinh cứ liến thoắng những chuyện vớ vẩn tầm phào. Thỉnh thoảng tiếng cười của cô vang lên lanh lảnh như tiếng chuông gió, mái tóc dài mềm mại ôm lấy cơ thể mảnh mai nhỏ bé. Cô đứng bên cạnh chàng trai kia nhìn rất thuận mắt, như thể họ sinh ra đã dành cho nhau.

Anh cảm thấy rất chói mắt, lại thêm một tầng khinh bỉ đối với cô. Hóa ra cô ta dùng cái bộ dạng ngây thơ non mềm ấy đi dụ dỗ đàn ông...

Hạ Hàn khó chịu mở cửa xe thể thao, nhanh chóng lái đi bỏ lại cơn gió thoáng qua có chút buồn man mác.

Uyển Nhi sau khi gặp Tử Úc rõ ràng trở thành người vô tư ngốc nghếch. Cô biết sẽ chỉ có người như anh duy nhất không bao giờ làm cô buồn.

"Anh Tử Úc... em hiện tại đang gặp một vấn đề rất khó khăn..." Uyển Nhi cạy cạy tay, có chút buồn bực mở miệng. Tử Úc dịu dàng nhìn cô, tỏ ý rằng anh vẫn đang nghe.

"Vừa nãy em buồn là vì có người làm em khó chịu..." Uyển Nhi buồn buồn, tiếp tục đi gần bên cạnh Tử Úc. Anh thuận tiện ôm cô vào lòng, như chim mẹ che chở chim con.

"Người đấy chiếm một vị trí rất rất quan trọng với em, anh ấy..." Uyển Nhi vừa nhắc đến, giọng đã run rẩy, chỉ là Tử Úc không cho cô nói tiếp đã ôm chặt cô vào. Cả khuôn mặt cùng dáng người nhỏ bé của cô bị lông ngực ấm áp vững chãi của anh bao phủ.

"Tiểu Nhi, đừng nói nữa! Anh cũng buồn theo em rồi!" Anh cười yếu ớt. Đúng vậy, anh buồn rồi! Vì cô đau khổ bởi một thằng con trai khác, anh đau lòng cô.

Thực ra không phải chỉ cô có bí mật thanh xuân ngọt ngào, anh cũng có. Một bí mật rất ngọt ngào, những ấm áp dịu dàng chỉ dành riêng cho một người con gái. Những quan tâm lo lắng chỉ dành riêng cho một người. Những gần gũi thân thiết cũng chỉ dành riêng cho một người!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Crush, Tớ Luôn Mơ Về Cậu!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook