Chương 3: Chốn Về
Hoa Du Nguyệt
30/11/2021
"Chẳng lẽ cô tay muốn giết...dù sao nơi đây cũng ..."
Sa Nguyệt kêu cậu dừng làm cậu thêm phần sợ hãi dù sao nơi đây cùng còn cách khu ổ chuột khá xa, còn lại là nơi chẳng ai thèm ngó ngàng đến bị che khuất bới dặng cỏ lau cao hơn cả người. Đứng đó một hồi không có thêm động tĩnh gì Lĩnh Nam bị cơn tò mò thôi thúc chậm dãi quay cải đầu lại .... Trời ơi, cậu đang chứng khiến cái gì a , cô thế mà đang trầm như nhộng phía sau lưng cậu. Khuôn mặt càng lước càng đỏ hơn cảnh này không thể dành cho con nít xem được. Sa Nguyệt vốn chỉ thay bộ quần áo đắt tiền ra thấy cậu không biết từ khi nào nhìn chằm chằm cô, bất giác ma xui quỷ khiến thế nào trong tình cảnh này lại nổi tính xấu muốn trên trọc cậu bé.
- Đẹp không? ... _Cậu bị cô hỏi thì sực tỉnh quay đầu đi nhưng mang tai lại đỏ vô cùng
- .... _ Lĩnh Nam chẳng nói gì cầu cúi thêm phần thấp
-...." Vẫn là một đứa con nít mà thôi " _ Ánh mắt cũng dần trở nên nghiêm túc rồi thỏe dài một hơi, tất nhiên không phải đột nhiên cô cởi áo cho cậu xem cô ăn mặc quá thu hút người khác đặc biệt là sắp đến khu ở chuột rồi quá nguy hiểm.
Thay áo khoắc ngoài đắt tiền đôi giày da được đặt làm thủ công, đồng hồ ... tất cả đổi thành mảnh vải rách nhặt được gần đó mà quấn thân gần như bao kín toàn thân, chân đi đôi dép bẩn thỉu sắp đứt. Giờ đây cô chẳng có lấy một vẻ đẹp nhưng trước tồn tại trên cơ thể cô chỉ là khí chất chẳng thay đổi, thay xong mọi thứ cô cũng dấu đi đồ cũng mình rồi gọi Lĩnh Nam quay người lại.
- Nhóc đi thôi ! _ Cậu quay lại trên mặt không giấu đi được vết đỏ, đôi mắt đen sâu thảm có chút dao động, nhìn cậu như vậy Sa nguyệt thấy rất muốn cười dù sao cô kêu cậu là nhóc nhưng là một cậu nhóc mười ba tuổi . Thây cô sau khi thay đồ thành như vậy tuy có bất ngờ nhưng cũng chẳng có thêm biểu hiện gì trên mặt cậu, cô tiến gần lại cạnh cậu dính sát thắt lưng cậu một mảnh sành lạnh trên môi có nụ cười mà như không hỏi nhỏ...
- Tôi đang cần một chỗ trú ...không biết cậu có sẵn lòng... _ Chẳng cần nói hết câu cậu đã gật đầu lia lịa điều này rất hợp ý cô liền hỏi thêm
- Nhóc tên gì ?...
- ... Nam
Trả lời một cách rứt khoát nhưng lại quay mặt đi nơi khác, cô thấy thế cũng chẳng tò mò gì thêm chỉ hỏi một câu _ Còn họ thì sao ? ...
.-..._ Vẫn là không trả lời mà thôi ai cũng có chuyện riêng của mình cô cũng chẳng muốn biết thêm làm gì, đổi câu hỏi khác
- Cậu có người thân gì không ?
- ... Có ...có một người mẹ !
Hầy dà... cuối cùng cũng có chút cái hữu ích _ Vậy từ nay tôi là chị gái cậu !
Câu nói chắc nịch chẳng quan tâm đến người dưới mình, cậu đang ngơ ngác mình cô. Dính mảng sảnh thêm sâu vào lưng cậu tạo thành một vết rạch nhỏ, hơi thở có phần lạnh thêm mà nói cho cậu biết.
- Đừng chống cự ...chẳng lẽ cậu không vui khi có thêm một người chị sao !
Mảnh sành lạnh làm cho máu đâu đó trên lưng cậu chảy ra, Sa Nguyệt hí mắt nhìn lưng cậu xong vẫn là không để ý thêm Lĩnh Nam lần này cậu tái mặt đầu chỉ biết gật gù thật mạnh. Khuôn mặt gầy gò va chạm không ngừng vào mảnh vải cô quấn trên người đỏ cả một phần cằm phía dưới. Sao da một một người khổ cực lại có thể nhạy cảm vậy chứ. Dáng hai người họ đứng lức này rất giống đang ôm, cái ôm thắm thiết đầy sát khí do ai đó tỏa ra. Thấy cậu đồng ý như vậy cô cũng rời khỏi người cậu, ném mảnh sành ra một bên nói :
- Rất mong được sự phối hợp của em ....em trai !
Lĩnh Nam giờ đây chỉ biết nuốt nước bọt trong khoang miệng để trôi đi sự sợ hãi, hai người một lớn một nhỏ nhìn nhau đứng trước cô cậu cứ như một con mồi có thể vào bụng cô lúc nào không hay. Bỗng nhiên, Sa Nguyệt bế bổng cậu lên theo kiểu bế công chúa hành động này khiến cậu hoảng hốt không thôi muốn dãi ra nhưng bị cô gihìm chặt trong tay, thân thể cậu thật sự nhỏ ôm lên chỉ có xương không mà thôi.
- Ngoan... hai ta là chị em đúng không? _ Câu nói này mang sự áp lực không hề nhỏ, cậu không dãi nữa để cho cô bế cậu như thế đi về phía khu ổ chuột....
**
***
Nơi nào đó phía dưới hầm chứa xe của một tòa nhà cao ốc....
Một ông cụ già lão râu tóc bạc phơ đang ngồi trong chiếc BMW ở hàng nghế sau vuốt ve con mèo Anh lông ngắn nhìn có vẻ rất phúc hậu. Ngồi trong xe ông ta rất nhàn nhã cho đến khi từ phía xa tiếng bước chân " Cộp.. cộp .." ngày một rõ hơn người đàn ông trông thật lịch lãm dần đi đến chỗ ông ta, anh ta mang con mắt của một con báo Châu Phi, dừng trước cửa xe bên trái cúi chào một cái rồi nói ...
- Bên đó báo lại ...đã xử lý xong rồi ạ !
Dùng kính ngữ một cách cẩn trọng tuy nhiên có thể thấy rõ những giọt mồ hôi xuất hiện trên trán anh ta, đến thở mạnh anh còn không dám. Ông ão nghe vậy vẫn hiền lành vuốt ve con mèo đen nhỏ của mình, chỉ đơn giản hỏi lại một câu :
- Xác đâu ?
- ... _ Người đàn ông sợ xanh mặt nhưng vẫn giữ nguyên tư thế cúi chào khong nói một lời
- Không tìm được đúng chứ !
- Dạ ...vâng !
Thật ra cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên đối với ông ta cho lắm dù sao cũng là con dao được ông ta chính tay mài, một tay thợ rèn lão luyện như ông ta sao không biết được con dao mình mài có thể làm được những gì chứ.
- Tìm đi .... đó làm thứ ta thích nhất phải kiếm lại cho bằng được !
Giọng nói vẫn nhàn nhã làm sao nhưng lại làm người xung quang lạnh tóc gáy, người đành ông như nhận được lệnh mà cúi thêm thấp rồi rời đi. Không gian như được cô đọng lại không lấy một tiếng động nhưng không mấy ai biết con mèo trong tay ông ta đã bị chết từ lúc nào....
Sa Nguyệt kêu cậu dừng làm cậu thêm phần sợ hãi dù sao nơi đây cùng còn cách khu ổ chuột khá xa, còn lại là nơi chẳng ai thèm ngó ngàng đến bị che khuất bới dặng cỏ lau cao hơn cả người. Đứng đó một hồi không có thêm động tĩnh gì Lĩnh Nam bị cơn tò mò thôi thúc chậm dãi quay cải đầu lại .... Trời ơi, cậu đang chứng khiến cái gì a , cô thế mà đang trầm như nhộng phía sau lưng cậu. Khuôn mặt càng lước càng đỏ hơn cảnh này không thể dành cho con nít xem được. Sa Nguyệt vốn chỉ thay bộ quần áo đắt tiền ra thấy cậu không biết từ khi nào nhìn chằm chằm cô, bất giác ma xui quỷ khiến thế nào trong tình cảnh này lại nổi tính xấu muốn trên trọc cậu bé.
- Đẹp không? ... _Cậu bị cô hỏi thì sực tỉnh quay đầu đi nhưng mang tai lại đỏ vô cùng
- .... _ Lĩnh Nam chẳng nói gì cầu cúi thêm phần thấp
-...." Vẫn là một đứa con nít mà thôi " _ Ánh mắt cũng dần trở nên nghiêm túc rồi thỏe dài một hơi, tất nhiên không phải đột nhiên cô cởi áo cho cậu xem cô ăn mặc quá thu hút người khác đặc biệt là sắp đến khu ở chuột rồi quá nguy hiểm.
Thay áo khoắc ngoài đắt tiền đôi giày da được đặt làm thủ công, đồng hồ ... tất cả đổi thành mảnh vải rách nhặt được gần đó mà quấn thân gần như bao kín toàn thân, chân đi đôi dép bẩn thỉu sắp đứt. Giờ đây cô chẳng có lấy một vẻ đẹp nhưng trước tồn tại trên cơ thể cô chỉ là khí chất chẳng thay đổi, thay xong mọi thứ cô cũng dấu đi đồ cũng mình rồi gọi Lĩnh Nam quay người lại.
- Nhóc đi thôi ! _ Cậu quay lại trên mặt không giấu đi được vết đỏ, đôi mắt đen sâu thảm có chút dao động, nhìn cậu như vậy Sa nguyệt thấy rất muốn cười dù sao cô kêu cậu là nhóc nhưng là một cậu nhóc mười ba tuổi . Thây cô sau khi thay đồ thành như vậy tuy có bất ngờ nhưng cũng chẳng có thêm biểu hiện gì trên mặt cậu, cô tiến gần lại cạnh cậu dính sát thắt lưng cậu một mảnh sành lạnh trên môi có nụ cười mà như không hỏi nhỏ...
- Tôi đang cần một chỗ trú ...không biết cậu có sẵn lòng... _ Chẳng cần nói hết câu cậu đã gật đầu lia lịa điều này rất hợp ý cô liền hỏi thêm
- Nhóc tên gì ?...
- ... Nam
Trả lời một cách rứt khoát nhưng lại quay mặt đi nơi khác, cô thấy thế cũng chẳng tò mò gì thêm chỉ hỏi một câu _ Còn họ thì sao ? ...
.-..._ Vẫn là không trả lời mà thôi ai cũng có chuyện riêng của mình cô cũng chẳng muốn biết thêm làm gì, đổi câu hỏi khác
- Cậu có người thân gì không ?
- ... Có ...có một người mẹ !
Hầy dà... cuối cùng cũng có chút cái hữu ích _ Vậy từ nay tôi là chị gái cậu !
Câu nói chắc nịch chẳng quan tâm đến người dưới mình, cậu đang ngơ ngác mình cô. Dính mảng sảnh thêm sâu vào lưng cậu tạo thành một vết rạch nhỏ, hơi thở có phần lạnh thêm mà nói cho cậu biết.
- Đừng chống cự ...chẳng lẽ cậu không vui khi có thêm một người chị sao !
Mảnh sành lạnh làm cho máu đâu đó trên lưng cậu chảy ra, Sa Nguyệt hí mắt nhìn lưng cậu xong vẫn là không để ý thêm Lĩnh Nam lần này cậu tái mặt đầu chỉ biết gật gù thật mạnh. Khuôn mặt gầy gò va chạm không ngừng vào mảnh vải cô quấn trên người đỏ cả một phần cằm phía dưới. Sao da một một người khổ cực lại có thể nhạy cảm vậy chứ. Dáng hai người họ đứng lức này rất giống đang ôm, cái ôm thắm thiết đầy sát khí do ai đó tỏa ra. Thấy cậu đồng ý như vậy cô cũng rời khỏi người cậu, ném mảnh sành ra một bên nói :
- Rất mong được sự phối hợp của em ....em trai !
Lĩnh Nam giờ đây chỉ biết nuốt nước bọt trong khoang miệng để trôi đi sự sợ hãi, hai người một lớn một nhỏ nhìn nhau đứng trước cô cậu cứ như một con mồi có thể vào bụng cô lúc nào không hay. Bỗng nhiên, Sa Nguyệt bế bổng cậu lên theo kiểu bế công chúa hành động này khiến cậu hoảng hốt không thôi muốn dãi ra nhưng bị cô gihìm chặt trong tay, thân thể cậu thật sự nhỏ ôm lên chỉ có xương không mà thôi.
- Ngoan... hai ta là chị em đúng không? _ Câu nói này mang sự áp lực không hề nhỏ, cậu không dãi nữa để cho cô bế cậu như thế đi về phía khu ổ chuột....
**
***
Nơi nào đó phía dưới hầm chứa xe của một tòa nhà cao ốc....
Một ông cụ già lão râu tóc bạc phơ đang ngồi trong chiếc BMW ở hàng nghế sau vuốt ve con mèo Anh lông ngắn nhìn có vẻ rất phúc hậu. Ngồi trong xe ông ta rất nhàn nhã cho đến khi từ phía xa tiếng bước chân " Cộp.. cộp .." ngày một rõ hơn người đàn ông trông thật lịch lãm dần đi đến chỗ ông ta, anh ta mang con mắt của một con báo Châu Phi, dừng trước cửa xe bên trái cúi chào một cái rồi nói ...
- Bên đó báo lại ...đã xử lý xong rồi ạ !
Dùng kính ngữ một cách cẩn trọng tuy nhiên có thể thấy rõ những giọt mồ hôi xuất hiện trên trán anh ta, đến thở mạnh anh còn không dám. Ông ão nghe vậy vẫn hiền lành vuốt ve con mèo đen nhỏ của mình, chỉ đơn giản hỏi lại một câu :
- Xác đâu ?
- ... _ Người đàn ông sợ xanh mặt nhưng vẫn giữ nguyên tư thế cúi chào khong nói một lời
- Không tìm được đúng chứ !
- Dạ ...vâng !
Thật ra cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên đối với ông ta cho lắm dù sao cũng là con dao được ông ta chính tay mài, một tay thợ rèn lão luyện như ông ta sao không biết được con dao mình mài có thể làm được những gì chứ.
- Tìm đi .... đó làm thứ ta thích nhất phải kiếm lại cho bằng được !
Giọng nói vẫn nhàn nhã làm sao nhưng lại làm người xung quang lạnh tóc gáy, người đành ông như nhận được lệnh mà cúi thêm thấp rồi rời đi. Không gian như được cô đọng lại không lấy một tiếng động nhưng không mấy ai biết con mèo trong tay ông ta đã bị chết từ lúc nào....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.