Cuộc Sống Của Một Con Rối

Chương 4: Hố Sâu

Hoa Du Nguyệt

02/12/2021

Trên đường về hình ảnh con sông khiến người khác não nề tuy người hay biết chỗ nào gần sông chỗ ấy càng náo nhiệt, sông lớn thì náo nhiệt càng lớn. Nhưng ở đây ngoài quang cảnh đìu hiu, gió đông lướt nhẹ qua cũng đã giống hàng vạn dao găm nhỏ cứa từng đợt vào da thì chẳng còn gì hơn. Giống như hố đen của xã hội này nới chứa đựng những kẻ mà người khác nhìn vào khác khác nào còn trùng gây hại cứ vậy cao cao tại thượng mà cười khinh bỉ.

Cùng Lĩnh Nam đến chỗ mà cậu ở nơi đây cũng chẳng hơn cái trò rách là bao, đi đến gầm cầu đi sâu vào bên trong một cái ngách tầm trăm mét một khu ổ chuột hiện ra trước mắt Sa Nguyệt đây cũng chẳng thể gọi là nhà mà chỉ đơn sơ là một khối hình hộp chôn mất hơn nửa bản thân nó vào lòng đất đang bốc mùi hôi thôi ẩm ướt chẳng vao giờ nơi đây được khô ráo vì trên cách đó chưa đến tầm một gang tay là rãnh cho nước chảy xuống từ những đường lớn của thành phố này. Bước qua những con người với vẻ mặt sơ xác cứ nhìn chằm chằm theo từng bước chân của cô, người chỗ đó nhìn cô như một sinh vật không thể tồn tạ trên trái đất này.

Cô cũng chẳng đển ý đến hộ ánh mắt đó với cô cũng chẳng khác nào mấy người mà cô vô tình cứu đước khi đang làm nhiệm vụ trước kia, đơn giản chúng chỉ nhưng muốn cô .." Hãy giết tôi đi!"... Gần đến cuối cùng của khu ổ chuột giọng nói nhỏ nhẹ cất lên:

- Đâu là nhà em vậy Nam !

Trên tay cái cơ thể nhỏ bé chẳng đến cân thịt từ lúc nào gục vào trong mở mắt ngước lên nhìn cô :..Đi thêm hai nhà nữa phía bên phải đây là chỗ em ở ...

Bước chân dần đi nhanh hơn đên nơi đó chỗ tệ nhất trong các chỗ của khu ổ chuột này, không cửa nẻo gì cả chỉ được ngăn bởi tấm bạt lỗ chỗ vết hổng. Cúi người thật thấy cô mang cả Lĩnh Nam đi theo chiều đi xuống rội thả cậu tạo chỗ cao nhất của nơi này. Nhìn xung quanh một hồi, một cái bàn lung lay một bên chân, cái ghế con bằng nhựa được bọc bên trên mấy lần vải cố định bằng dây thừng lỏng lẻo cách đó vài bước chân thì có cái kệ bếp được làm bằng cách xếp chồng lên nhau mấy viên gạch và đá không biết kiếm được từ đâu, vài cái nồi bát và bếp kiềng ba chân, cái giường sập xệ bên dưới là bình ác-quy cũ nèm ... mà thứ khiến nơi đâu có ánh sáng chỉ là cái bóng đèn dây tóc đang nhấp nháy liên hồi...Nhưng còn có mùi gì đó nó khiến cô dựng lên sự cảnh giác trong mình

- Dì của em đâu !

- Dì ấy hay bệnh nên ở trong phòng rồi !_ Vừa nói tay vừa chỉ về phía cái cửa sơn cùng mùa với bức tường xong đi về phía giường ngồi xuống đó hỏi ngược lại cô , nhưng rồi ại thôi.

Cô nhìn qua phía cánh cửa gỗ đã chóc hết vỏ sơn nơi đó cô không cảm nhận được sự sống,

- Chỉ có hai người thôi sao !

- ...._" Còn tên đó ...."



Cậu không nói lấy một lời ngược lại chuyển công việc sang kiếm cái gì đó bỏ bụng nhưng suy nghĩ lại làm môi cậu cắn chặt lại gần như chảy máu. Sa Nguyệt cô chỉ hỏi vậy thôi thấy cậu cứ hành động lạ như thế bất giác cũng có chút suy tư. Tiếng động từ bên ngoài chuyền đến một cách nhanh chóng "Huỳnh" vật mạnh cứ như mấy tấn mà đổ xuống ở trước chỗ vào đè lên tấm bạt rách.

***

- Con khốn kia ...mày đâu rồi ! _ Tiếng hét ngày càng rõ hơn một cái thân xác đầy vết thương của dao bị chém ngổ ngang trên thân hình ấy, bước đi loàng choạng mặt mày đỏ bừng hét lớn.

Lĩnh Nam vẫn đứng ở chỗ đó ánh mắt vô hồn lại hiện lên, trong mắt cậu đây là con quái vật chưa một lần nào trong kí ức nhỏ bé của cậu lại thấy thứ gì đáng sợ hơn ông ta. Là chồng của dì cậu nhưng ông ta ngoài uống rượi ra thì chẳng có gì khác ngoài đánh đập hai dì cháu nhà cậu. Ông ta đã đi được một thánh nay rồi sao còn quay lại chứ. Bước xuống nơi xập xệ này quà tặng đầu tiên ông ta tặng cho cậu là cái bạt tai khiến đầu cậu quay cuồng.

- Mẹ thằng chó ... sao mày lại ở đây hả !

-... _ Cậu văng ra ở một nơi ra choáng váng nhìn xuống đất nơi máu cậu đang nhỏ từng giọt từ khóe miệng trước đó đã có vết bầm

- Con chó cái đó đâu rồi hả ! Nó đâu rồi ...hự..

Cậu chẳng đáp lời ánh mắt đó ngược lại hướng đến nơi tối nhất phía của cái tủ bị gãy một bên cánh cửa nhìn người trong đó nhuwnhg nó chống rỗng. Hành động của cậu làm cho tên điên đang gào thết đó thêm phẫn nỗ nghi hoặc nhìn về phía chỗ cậu đang nhìn. Cái bản tính khốn khiếp đó tiếp theo cũng không ngại mà tặng thêm vào vùng bụng cậu một cái đau điếng.

- Mẹ thằng chó ...mày giấu cái gì trong đó hả ??

Để lại câu nói đó rồi đi thẳng vê phía đó ...." Soạt " ...Như con mãng xà đớt con mồi của nó một cú nhanh gọn trong tích tắc Sa Nguyệt từ khi nào phóng ra kìm lấy ông ta từ phía sau sức chân cùng cánh tay kìm chặt nơi yết hầu, một phát nhanh gọn lướt qua nhanh chóng nhò mảnh củi sắc nhỏ trong tay lực ra dứt khoát, không lấy một tiếng động....

Máu từ trong động mạch chủ cũng không ngừng tuôn ra, mà trước mắt Lĩnh Nam lúc này đơn giản chỉ thấy con người cậu mang về là một thiên thần, người đến và đã kết thúc cơn ác mộng của cậu thật nhanh chóng với dấu ấn là mảnh màu đỏ trên người đó...Cậu đã nở một nụ cười chẳng bao giờ có trong đời mình ....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Của Một Con Rối

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook