Chương 16:
Hồng Thứ Bắc
30/10/2022
Đây là lần thứ hai Trình Lưu nghiêm túc ăn cơm cùng bạn trai, cô phát hiện ra đối phương ăn không ngon, mà dường như những thứ bày trước mặt này là thứ thuốc độc khó nuốt xuống vậy.
Ánh mắt của Trình Lưu rơi trên cổ tay gầy gò của bạn trai, nghề người mẫu này cũng không dễ dàng gì, đến cơm cũng không thể ăn tử tế được.
“Phải ăn uống cẩn thận đừng để dì Vân lo lắng cho anh.”
Trình Lưu đã chủ động thân thiết gọi là dì Vân, trong nội tâm không hề có chướng ngại tâm lý.
Dì Vân của bạn trai thì chính là dì Vân của Trình Lưu cô!
Trước khi rời khỏi dì Vân còn bảo mình chăm sóc tốt cho bạn trai, hiện giờ Trình Lưu thấy trên người mình có thêm phần trách nhiệm rồi.
Quý Triều Chu nghe vậy bàn tay cầm đũa khựng lại, anh nghĩ tới lời trưa nay dì Vân nói với anh ở trong chòi.
Ít nhất… Trước khi dì Vân rời khỏi, anh không muốn bà ấy phải lo lắng cho mình.
Trình Lưu hài lòng nhìn bạn trai bắt đầu nghiêm túc ăn cơm, cô chăm chú nhìn vào khuôn mặt đẹp trai chói mắt đó tới nỗi xuất thần.
Điểm gì bạn trai cũng tốt chỉ là tên có hơi quê một chút thôi.
Cho dù là Uông Hải Dương hay là Uông Hồng Dương thì đều khó nghe tới nỗi Trình Lưu không muốn mở miệng ra gọi tên anh.
Đối diện với khuôn mặt này mà gọi một tiếng “Hồng Dương” cô cảm thấy chẳng liên quan chút nào.
Dù gì cũng là tên bố mẹ đặt cho, cô cũng không thể bảo bạn trai đổi tên được, Trình Lưu nghĩ trong lòng, thôi vẫn không gọi tên cho rồi.
“Buổi chiều có sắp xếp gì không?” Một lúc sau Trình Lưu mới nhiệt tình hỏi, mấy ngày nay công ty không có việc gì quan trọng, chi bằng cô ở bên bạn trai nhiều một chút, phát huy mạnh mẽ tinh thần của người bạn gái ba tốt.
Quý Triều Chu nâng mắt lên nhìn vào khuôn mặt đầy nhiệt tình của vệ sĩ, có lẽ cô sợ bị đuổi việc thế nên không bỏ qua bất kì cơ hội để bản thân có thể làm việc nào.
“Chợ hoa.”
“Được.”
...
Thành phố S chỉ có một chợ hoa lớn, chiếm diện tích cực lớn nhưng mà không nằm trong thành phố, bên trong bày bán các loại hoa tươi lộ thiên, trông cực kì chói mắt.
Trước đây Trình Lưu chưa từng tới một nơi như thế này, cô đi theo sau bạn trai nhìn thấy anh đi đi lại lại rồi dừng lại ở các gian hàng khác nhau, thỉnh thoảng lại cầm mấy loại hoa mà cô không biết lên ngửi.
Đây là lĩnh vực mà Trình Lưu hoàn toàn không hiểu, giờ phút này trong mắt cô chỉ có người bạn trai trước mặt này, rõ ràng anh chỉ mặc một chiếc áo khoác màu đen nhạt nhưng lại khiến cho những loài hoa tươi xung quanh ảm đạm mất đi màu sắc.
Bạn trai đứng trước sạp hoa tươi, tiện tay chọn lựa các cành, cuối cùng chọn ra được một cành hoa màu hồng ngọc rồi khẽ ngửi.
Trái tim Trình Lưu lại bắt đầu điên cuồng đập thình thịch.
Năm đó khi cô mới bắt đầu sáng lập công ty, lần đầu tiên đi gọi vốn tim cũng không đập nhanh như vậy.
Quý Triều Chu chọn ra vài loại hoa mới, những thứ này anh phải đem về để làm nguyên liệu nghiên cứu ra loại nước hoa mới.
Nhiễm Sơn chính là thương hiệu nước hoa do mẹ anh sáng lập, đã từng nổi tiếng một thời, chỉ là sau khi mẹ anh qua đời thì Nhiễm Sơn lại lần nữa được ít người biết tới.
Giờ đây anh đã tiếp nhận lại Nhiễm Sơn, anh lại có khả năng thiên phú trong việc nhận biết mùi hương di truyền từ mẹ, năm ngoái nghiên cứu ra nước hoa Mi Du thành công khiến cho Nhiễm Sơn lại một lần nước xuất hiện trước mặt đại chúng.
“Em cầm giúp anh.” Trình Lưu ở đằng sau bạn trai tích cực nói.
Đối tác xách túi cho vợ, cô thì cầm hoa cho bạn trai, tất cả những điều này như là lẽ bất di bất dịch vậy!
Quý Triều Chu hơi nghiêng đầu qua nhìn người vệ sĩ ở đằng sau một hồi rồi mới nói: “Đừng làm rơi nụ hoa.”
“Vâng, ông, ông... chủ!” Trình Lưu ấp a ấp úng nói.
Quý Triều Chu thu hồi tầm mắt từ trên tay cô, nhưng không hề chú ý tới sự ngắc ngứ vừa nãy của vệ sĩ.
Trình Lưu nhìn về bóng lưng đi xa của bạn trai, cô lau mồ hôi một cái, ban nãy chỉ toàn nghĩ tới mấy chuyện của đối tác với vợ của họ thế nên suýt thì gọi nhầm.
May mà cô nhanh trí.
Buổi trưa bạn trai và cô đóng một màn kịch, chẳng qua cô cũng chỉ thuận theo anh mà thôi.
Tình thú giữa người yêu nhau cô hiểu mà!
Nghĩ tới đây, vừa hay Trình Lưu nhìn thấy một cặp kính râm ở sạp hoa bên cạnh: “Ông chủ, cặp kính râm này bao nhiêu tiền vậy?”
Chủ sạp hoa ngây người một lát sau đó nói: “Cái này tôi mua cho mình thôi.” Vừa mới khui hàng ra đấy.
“1000 tệ có bán không?” Trình Lưu lên tiếng hỏi.
“À... bán!” Chủ sạp hoa quyết định rất nhanh đưa kính râm cho cô, một tay thì đưa mã QR của mình: “Quét cái này.”
Ông ta mua kính râm ở trên mạng có 300 tệ.
Ánh mắt của Trình Lưu rơi trên cổ tay gầy gò của bạn trai, nghề người mẫu này cũng không dễ dàng gì, đến cơm cũng không thể ăn tử tế được.
“Phải ăn uống cẩn thận đừng để dì Vân lo lắng cho anh.”
Trình Lưu đã chủ động thân thiết gọi là dì Vân, trong nội tâm không hề có chướng ngại tâm lý.
Dì Vân của bạn trai thì chính là dì Vân của Trình Lưu cô!
Trước khi rời khỏi dì Vân còn bảo mình chăm sóc tốt cho bạn trai, hiện giờ Trình Lưu thấy trên người mình có thêm phần trách nhiệm rồi.
Quý Triều Chu nghe vậy bàn tay cầm đũa khựng lại, anh nghĩ tới lời trưa nay dì Vân nói với anh ở trong chòi.
Ít nhất… Trước khi dì Vân rời khỏi, anh không muốn bà ấy phải lo lắng cho mình.
Trình Lưu hài lòng nhìn bạn trai bắt đầu nghiêm túc ăn cơm, cô chăm chú nhìn vào khuôn mặt đẹp trai chói mắt đó tới nỗi xuất thần.
Điểm gì bạn trai cũng tốt chỉ là tên có hơi quê một chút thôi.
Cho dù là Uông Hải Dương hay là Uông Hồng Dương thì đều khó nghe tới nỗi Trình Lưu không muốn mở miệng ra gọi tên anh.
Đối diện với khuôn mặt này mà gọi một tiếng “Hồng Dương” cô cảm thấy chẳng liên quan chút nào.
Dù gì cũng là tên bố mẹ đặt cho, cô cũng không thể bảo bạn trai đổi tên được, Trình Lưu nghĩ trong lòng, thôi vẫn không gọi tên cho rồi.
“Buổi chiều có sắp xếp gì không?” Một lúc sau Trình Lưu mới nhiệt tình hỏi, mấy ngày nay công ty không có việc gì quan trọng, chi bằng cô ở bên bạn trai nhiều một chút, phát huy mạnh mẽ tinh thần của người bạn gái ba tốt.
Quý Triều Chu nâng mắt lên nhìn vào khuôn mặt đầy nhiệt tình của vệ sĩ, có lẽ cô sợ bị đuổi việc thế nên không bỏ qua bất kì cơ hội để bản thân có thể làm việc nào.
“Chợ hoa.”
“Được.”
...
Thành phố S chỉ có một chợ hoa lớn, chiếm diện tích cực lớn nhưng mà không nằm trong thành phố, bên trong bày bán các loại hoa tươi lộ thiên, trông cực kì chói mắt.
Trước đây Trình Lưu chưa từng tới một nơi như thế này, cô đi theo sau bạn trai nhìn thấy anh đi đi lại lại rồi dừng lại ở các gian hàng khác nhau, thỉnh thoảng lại cầm mấy loại hoa mà cô không biết lên ngửi.
Đây là lĩnh vực mà Trình Lưu hoàn toàn không hiểu, giờ phút này trong mắt cô chỉ có người bạn trai trước mặt này, rõ ràng anh chỉ mặc một chiếc áo khoác màu đen nhạt nhưng lại khiến cho những loài hoa tươi xung quanh ảm đạm mất đi màu sắc.
Bạn trai đứng trước sạp hoa tươi, tiện tay chọn lựa các cành, cuối cùng chọn ra được một cành hoa màu hồng ngọc rồi khẽ ngửi.
Trái tim Trình Lưu lại bắt đầu điên cuồng đập thình thịch.
Năm đó khi cô mới bắt đầu sáng lập công ty, lần đầu tiên đi gọi vốn tim cũng không đập nhanh như vậy.
Quý Triều Chu chọn ra vài loại hoa mới, những thứ này anh phải đem về để làm nguyên liệu nghiên cứu ra loại nước hoa mới.
Nhiễm Sơn chính là thương hiệu nước hoa do mẹ anh sáng lập, đã từng nổi tiếng một thời, chỉ là sau khi mẹ anh qua đời thì Nhiễm Sơn lại lần nữa được ít người biết tới.
Giờ đây anh đã tiếp nhận lại Nhiễm Sơn, anh lại có khả năng thiên phú trong việc nhận biết mùi hương di truyền từ mẹ, năm ngoái nghiên cứu ra nước hoa Mi Du thành công khiến cho Nhiễm Sơn lại một lần nước xuất hiện trước mặt đại chúng.
“Em cầm giúp anh.” Trình Lưu ở đằng sau bạn trai tích cực nói.
Đối tác xách túi cho vợ, cô thì cầm hoa cho bạn trai, tất cả những điều này như là lẽ bất di bất dịch vậy!
Quý Triều Chu hơi nghiêng đầu qua nhìn người vệ sĩ ở đằng sau một hồi rồi mới nói: “Đừng làm rơi nụ hoa.”
“Vâng, ông, ông... chủ!” Trình Lưu ấp a ấp úng nói.
Quý Triều Chu thu hồi tầm mắt từ trên tay cô, nhưng không hề chú ý tới sự ngắc ngứ vừa nãy của vệ sĩ.
Trình Lưu nhìn về bóng lưng đi xa của bạn trai, cô lau mồ hôi một cái, ban nãy chỉ toàn nghĩ tới mấy chuyện của đối tác với vợ của họ thế nên suýt thì gọi nhầm.
May mà cô nhanh trí.
Buổi trưa bạn trai và cô đóng một màn kịch, chẳng qua cô cũng chỉ thuận theo anh mà thôi.
Tình thú giữa người yêu nhau cô hiểu mà!
Nghĩ tới đây, vừa hay Trình Lưu nhìn thấy một cặp kính râm ở sạp hoa bên cạnh: “Ông chủ, cặp kính râm này bao nhiêu tiền vậy?”
Chủ sạp hoa ngây người một lát sau đó nói: “Cái này tôi mua cho mình thôi.” Vừa mới khui hàng ra đấy.
“1000 tệ có bán không?” Trình Lưu lên tiếng hỏi.
“À... bán!” Chủ sạp hoa quyết định rất nhanh đưa kính râm cho cô, một tay thì đưa mã QR của mình: “Quét cái này.”
Ông ta mua kính râm ở trên mạng có 300 tệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.