Chương 27:
Hồng Thứ Bắc
30/10/2022
Trình Lưu ngả người ra sau, thờ ơ nói: "Nếu tổng giám đốc Quý còn không phân biệt được công và tư, Thiên Khải cũng không làm lớn được.”
Đó là về công việc, còn về chuyện cá nhân... cô và Quý Mộ Sơn tám sào cũng không đánh tới nhau được, không thể gặp nhau được thì sợ cái gì.
"...”
Hạ Bách không thể không thừa nhận là Trình Lưu nói đúng, Quý Mộ Sơn không phải là người không phân biệt công tư.
“Tôi đi trước đây.” Lý Đông vỗ vỗ vai Trình Lưu: “Muốn báo đáp công ơn của tôi, lần sau mời tôi đi ăn tối đi nhưng cô nhất định phải mang theo bạn trai đến đấy.”
Tâm hồn nhiều chuyện của người đàn ông trung niên không bao giờ dừng!
“Được rồi.” Trình Lưu đồng ý: “Sau này lễ cưới của tôi chắc chắn sẽ mời tổng giám đốc Trình.”
Hai mắt Lý Đông sáng lên: "Được đấy.”
Khi Lý Đông rời đi, Hạ Bách mới hoàn hồn trở lại: "Lễ cưới?”
Cô và Uông Hồng Dương đã đến bước này rồi hả?
“Vẫn còn sớm.” Trình Lưu xua tay, đến giờ bạn trai vẫn chưa hết giận, cô còn không dám động tay động chân chứ đừng nói đến chuyện đám cưới.
Trái tim vốn còn đang căng thẳng của Hạ Bách cũng được hạ xuống, vừa nãy cô chỉ là thuận miệng nói với Lý Đông thôi.
"Tiệc tối của buổi đấu giá tôi không tham gia đâu.” Trình Lưu đứng dậy: "Tôi đi làm thủ tục, đợi lấy sản phẩm đây.”
"... Được." Hạ Bách không thể rời đi, chị cậu muốn cậu ở lại.
Trình Lưu đi theo nhân viên đấu giá làm thủ tục nhận sản phẩm, có chút phiền phức, cần mấy tiếng lận.
...
Trong phòng nghiên cứu và phát triển Nhiễm Sơn, Quý Triều Chu mặc áo blouse trắng và đeo kính bảo vệ trong suốt, tay anh cầm ống nhỏ giọt và hơi cúi xuống để nhỏ nó vào dĩa petri.
Khi một số dung dịch gốc được trộn với nhau, dĩa petri bắt đầu tỏa ra mùi thơm.
Quý Triều Chu chỉ ngửi một lần, sau đó đặt dĩa petri xuống, cầm quyển sổ bên cạnh lên dùng bút đỏ gạch bỏ tỉ lệ vừa rồi.
Cuốn sổ ghi chép hơn chục trang đầy những tỉ lệ đều bị bút đỏ gạch đi, đây đều là sản phẩm so sánh mẫu nước hoa thất bại.
Sau khi gạch bỏ tất cả các trang và dùng hết dung dịch gốc chiết xuất, Quý Triều Chu đặt mọi thứ trong tay xuống, xoay người đi ra ngoài thay quần áo, chuẩn bị quay về.
Anh để điện thoại di động trong túi áo ngoài, mãi đến buổi tối khi trở về mới lấy ra nhìn thoáng qua.
Quý Mộ Sơn: [Hình ảnh.jpg. Con có thích chậu cây bằng ngọc thạch này hay không?]
Gửi lúc hai giờ chiều.
Quý Triều Chu cất điện thoại vào túi và không trả lời.
Muộn như vậy, không cần biết anh có trả lời hay không, chắc Quý Mộ Sơn đã mua lâu rồi.
Khi Quý Triều Chu trở về nhà, đã chín giờ tối, trên người anh bị nhiễm đủ mọi mùi hương ở phòng nghiên cứu và phát triển, đối với người có khứu giác mẫn cảm thì không dễ ngửi chút nào.
Anh mất cả tiếng đồng hồ trong phòng tắm để khử hết các loại mùi.
Ngay lúc Quý Triều Chu vừa ra ngoài, tiếng chuông cửa vang lên.
Anh khẽ nhíu mày, đi về phía cửa ra vào, vừa mở cửa liền nhìn thấy vệ sĩ tên Số Sáu, hai tay ôm một chiếc hộp gỗ.
Quý Triều Chu giật mình: "Sao cô lại đến đây?”
“Quà, anh xem thử có thích hay không.” Trình Lưu âm thầm ngẩng đầu lên, sợ mình sẽ chảy máu mũi.
Cô không ngờ rằng vừa mở cửa đã thấy bạn trai mình vừa tắm xong, trên người mặc bộ đồ ngủ bằng cotton màu trắng, tóc vẫn còn ướt và nhỏ giọt. Bộ đồ ngủ màu trắng có những mảng ướt trên vai và có thể nhìn thấy một làn da trắng nhỏ của anh.
Trên người bạn trai không có mùi sữa tắm, mà thay vào đó là mùi cà phê đắng nhàn nhạt hòa cùng hơi nước ẩm ướt, Trình Lưu cảm thấy mùi này rất dễ ngửi.
Quý Triều Chu liếc qua dòng chữ "đấu giá" trên băng dính của hộp gỗ trong tay cô, cũng không thấy ngạc nhiên.
Anh không trả lời tin nhắn, quả nhiên Quý Mộ Sơn đã mua lại rồi.
Quý Triều Chu sẽ không làm vệ sĩ khó xử, anh bước sang một bên nói: "Mời vào.”
Trình Lưu vui mừng vì đây là lần thứ hai cô được vào nhà, cô quay đầu hỏi bạn trai: "Cái này để ở đâu?”
Quý Triều Chu chỉ vào cạnh góc tường: "Chỗ kia.”
Buổi đấu giá có rất nhiều thủ tục chọn đồ, Trình Lưu đã đợi từ chiều đến tối, nhưng sau khi đặt hộp gỗ xuống nhìn thấy dáng vẻ bạn trai vừa mới tắm xong, do dự một lát hỏi: "Anh chuẩn bị nghỉ ngơi à?”
Quý Triều Chu gật đầu: "Cô có thể về rồi.”
Hơn mười giờ tối, trong nhà còn có một đứa trẻ, cho nên khi nãy anh không yêu cầu cô trả lại quà cho Quý Mộ Sơn.
"... Được rồi, anh nghỉ ngơi sớm đi." Trình Lưu xoay người đi ra ngoài, trước khi đóng cửa còn nhìn thoáng qua bạn trai mình.
Kỳ lạ, sao trông bạn trai không vui vẻ gì cả nhỉ?
Chẳng lẽ công việc mệt mỏi quá sao?
Đó là về công việc, còn về chuyện cá nhân... cô và Quý Mộ Sơn tám sào cũng không đánh tới nhau được, không thể gặp nhau được thì sợ cái gì.
"...”
Hạ Bách không thể không thừa nhận là Trình Lưu nói đúng, Quý Mộ Sơn không phải là người không phân biệt công tư.
“Tôi đi trước đây.” Lý Đông vỗ vỗ vai Trình Lưu: “Muốn báo đáp công ơn của tôi, lần sau mời tôi đi ăn tối đi nhưng cô nhất định phải mang theo bạn trai đến đấy.”
Tâm hồn nhiều chuyện của người đàn ông trung niên không bao giờ dừng!
“Được rồi.” Trình Lưu đồng ý: “Sau này lễ cưới của tôi chắc chắn sẽ mời tổng giám đốc Trình.”
Hai mắt Lý Đông sáng lên: "Được đấy.”
Khi Lý Đông rời đi, Hạ Bách mới hoàn hồn trở lại: "Lễ cưới?”
Cô và Uông Hồng Dương đã đến bước này rồi hả?
“Vẫn còn sớm.” Trình Lưu xua tay, đến giờ bạn trai vẫn chưa hết giận, cô còn không dám động tay động chân chứ đừng nói đến chuyện đám cưới.
Trái tim vốn còn đang căng thẳng của Hạ Bách cũng được hạ xuống, vừa nãy cô chỉ là thuận miệng nói với Lý Đông thôi.
"Tiệc tối của buổi đấu giá tôi không tham gia đâu.” Trình Lưu đứng dậy: "Tôi đi làm thủ tục, đợi lấy sản phẩm đây.”
"... Được." Hạ Bách không thể rời đi, chị cậu muốn cậu ở lại.
Trình Lưu đi theo nhân viên đấu giá làm thủ tục nhận sản phẩm, có chút phiền phức, cần mấy tiếng lận.
...
Trong phòng nghiên cứu và phát triển Nhiễm Sơn, Quý Triều Chu mặc áo blouse trắng và đeo kính bảo vệ trong suốt, tay anh cầm ống nhỏ giọt và hơi cúi xuống để nhỏ nó vào dĩa petri.
Khi một số dung dịch gốc được trộn với nhau, dĩa petri bắt đầu tỏa ra mùi thơm.
Quý Triều Chu chỉ ngửi một lần, sau đó đặt dĩa petri xuống, cầm quyển sổ bên cạnh lên dùng bút đỏ gạch bỏ tỉ lệ vừa rồi.
Cuốn sổ ghi chép hơn chục trang đầy những tỉ lệ đều bị bút đỏ gạch đi, đây đều là sản phẩm so sánh mẫu nước hoa thất bại.
Sau khi gạch bỏ tất cả các trang và dùng hết dung dịch gốc chiết xuất, Quý Triều Chu đặt mọi thứ trong tay xuống, xoay người đi ra ngoài thay quần áo, chuẩn bị quay về.
Anh để điện thoại di động trong túi áo ngoài, mãi đến buổi tối khi trở về mới lấy ra nhìn thoáng qua.
Quý Mộ Sơn: [Hình ảnh.jpg. Con có thích chậu cây bằng ngọc thạch này hay không?]
Gửi lúc hai giờ chiều.
Quý Triều Chu cất điện thoại vào túi và không trả lời.
Muộn như vậy, không cần biết anh có trả lời hay không, chắc Quý Mộ Sơn đã mua lâu rồi.
Khi Quý Triều Chu trở về nhà, đã chín giờ tối, trên người anh bị nhiễm đủ mọi mùi hương ở phòng nghiên cứu và phát triển, đối với người có khứu giác mẫn cảm thì không dễ ngửi chút nào.
Anh mất cả tiếng đồng hồ trong phòng tắm để khử hết các loại mùi.
Ngay lúc Quý Triều Chu vừa ra ngoài, tiếng chuông cửa vang lên.
Anh khẽ nhíu mày, đi về phía cửa ra vào, vừa mở cửa liền nhìn thấy vệ sĩ tên Số Sáu, hai tay ôm một chiếc hộp gỗ.
Quý Triều Chu giật mình: "Sao cô lại đến đây?”
“Quà, anh xem thử có thích hay không.” Trình Lưu âm thầm ngẩng đầu lên, sợ mình sẽ chảy máu mũi.
Cô không ngờ rằng vừa mở cửa đã thấy bạn trai mình vừa tắm xong, trên người mặc bộ đồ ngủ bằng cotton màu trắng, tóc vẫn còn ướt và nhỏ giọt. Bộ đồ ngủ màu trắng có những mảng ướt trên vai và có thể nhìn thấy một làn da trắng nhỏ của anh.
Trên người bạn trai không có mùi sữa tắm, mà thay vào đó là mùi cà phê đắng nhàn nhạt hòa cùng hơi nước ẩm ướt, Trình Lưu cảm thấy mùi này rất dễ ngửi.
Quý Triều Chu liếc qua dòng chữ "đấu giá" trên băng dính của hộp gỗ trong tay cô, cũng không thấy ngạc nhiên.
Anh không trả lời tin nhắn, quả nhiên Quý Mộ Sơn đã mua lại rồi.
Quý Triều Chu sẽ không làm vệ sĩ khó xử, anh bước sang một bên nói: "Mời vào.”
Trình Lưu vui mừng vì đây là lần thứ hai cô được vào nhà, cô quay đầu hỏi bạn trai: "Cái này để ở đâu?”
Quý Triều Chu chỉ vào cạnh góc tường: "Chỗ kia.”
Buổi đấu giá có rất nhiều thủ tục chọn đồ, Trình Lưu đã đợi từ chiều đến tối, nhưng sau khi đặt hộp gỗ xuống nhìn thấy dáng vẻ bạn trai vừa mới tắm xong, do dự một lát hỏi: "Anh chuẩn bị nghỉ ngơi à?”
Quý Triều Chu gật đầu: "Cô có thể về rồi.”
Hơn mười giờ tối, trong nhà còn có một đứa trẻ, cho nên khi nãy anh không yêu cầu cô trả lại quà cho Quý Mộ Sơn.
"... Được rồi, anh nghỉ ngơi sớm đi." Trình Lưu xoay người đi ra ngoài, trước khi đóng cửa còn nhìn thoáng qua bạn trai mình.
Kỳ lạ, sao trông bạn trai không vui vẻ gì cả nhỉ?
Chẳng lẽ công việc mệt mỏi quá sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.