Chương 29:
Hồng Thứ Bắc
30/10/2022
Buổi tối nửa năm trước, cô vừa gặp đã yêu bạn trai ở tiệc rượu, lúc đó trong đầu Trình Lưu nảy ra một ý nghĩ: Cho dù phải dùng cách gì, cũng phải hẹn hò với anh.
Trong phòng sách, Trình Lưu ngồi nghiêm túc trước màn hình máy tính, nghiên cứu những câu cô không thể nào hiểu nổi.
Cửa nhà bỗng bị một người mở ra, cô không hề phát hiện, mãi đến khi có tiếng gõ cửa phòng sách.
“Vào đi.” Trình Lưu trả lời theo bản năng.
Sau khi người đó đẩy cửa vào, cô mới nhận ra cô đang ở nhà.
Tầm mắt Trình Lưu dời khỏi màn hình máy tính, nhìn về phía cửa: “Hạ Bách?”
Áo vest trên người Hạ Bách hơi nhăn nhúm, khuôn mặt anh tuấn cũng ửng đỏ, rõ ràng là uống không ít rượu.
Nhưng cơ thể vẫn đứng thẳng ở cửa như trước, tay còn cầm một tập văn kiện màu xanh da trời.
Trình Lưu đứng dậy, vòng qua bàn làm việc, kéo ghế dựa bên cạnh đẩy về phía trước: “Ngồi đi, sao tự dưng lại đến đây?”
Hạ Bách ngồi xuống, cậu đưa tay kéo cà vạt, tay vịn vào phía sau ghế, sau đó đẩy xuống, cách xa bàn làm việc của Trình Lưu, ngẩng đầu nhìn cô giải thích: “Xin lỗi, mùi rượu trên người hơi nặng.”
Trước kia, Trình Lưu cũng từng phải ứng phó trên bàn rượu, cô không để ý đến chuyện này, dựa vào mép bàn làm việc hất cằm hỏi: “Đến đây làm gì?”
Bây giờ đã mười một rưỡi, tiệc từ thiện kết thúc, cậu ta nên về nhà mới đúng.
“Không phải trước đó chị nói muốn hợp tác với công ty ô tô ở thành phố S sao? Đúng lúc ở tiệc tối hôm nay, tôi gặp mấy tổng giám đốc, nói chuyện cùng họ. Thế nhưng buổi chiều tổng giám đốc Quý đã rời đi nên tôi không hiểu rõ về Thiên Khải.” Hạ Bách giơ tập văn kiện màu xanh da trời trong tay lên: “Khi về công ty, tôi đã tổng kết tài liệu này.”
“Nếu hoàn toàn không hiểu rõ, bây giờ không cần phải tổng kết.” Trình Lưu nhíu mày: “Cậu không biết quy tắc này?”
Quả thật cô luôn luôn có thể tiến vào trạng thái công việc bất cứ lúc nào.
Hạ Bách nghe Trình Lưu nói vậy, không hề bất ngờ, thậm chí cảm thấy đây mới chính là cô.
“Có lẽ là do uống quá nhiều rượu.” Hạ Bách day huyệt thái dương, giải thích: “Tôi sợ ngày mai tôi quên mất, vì vậy mới bảo người đưa về công ty.”
Trình Lưu đứng thẳng người, đi tới cây nước bên cạnh, chắt một cốc nước ấm và thêm một thìa mật ong, lại lấy một viên thuốc giải rượu trong ngăn kéo ra, đưa hết cho trợ lý tổng giám đốc: “Chuyện hợp tác với công ty ô tô ở thành phố S, tôi nói không vội, không cần thu thập tài liệu gấp như vậy.”
“Uống xong thì về nhà nghỉ ngơi.” Cô lấy văn kiện từ tay cậu: “Cái này cứ để tôi cầm, về sau cần thì cậu bổ sung.”
Hạ Bách uống một ngụm nước mật ong, sau đó ngửa đầu đặt viên thuốc giải rượu vào, nhìn màn hình máy tính vẫn sáng ở bàn làm việc: “Tôi không sao, muộn vậy rồi mà chị vẫn làm việc?”
“Tôi không làm việc.” Trình Lưu để văn kiện ở một góc bàn làm việc: “Đang làm chuyện khác.”
Hạ Bách cúi đầu cười, cũng không tin, với sự hiểu biết của cậu về Trình Lưu, chuyện cô yêu thích nhất là làm việc.
“Tặng quà cho bạn trai rồi?” Hạ Bách cầm cái cốc hỏi, vừa rồi cậu không thấy chậu cây đó ở phòng khách.
“Tặng rồi.” Trình Lưu thuận miệng nói, cô không có thói quen chia sẻ chuyện tình cảm của mình với trợ lý, bởi vì dù sao cậu cũng là người độc thân.
Muốn chia sẻ cũng nên chia sẻ với đối tác đã tu thành chín quả, ví dụ như Lý Đông.
Họ có rất nhiều đề tài chung.
Còn trợ lý tổng giám đốc là một người độc thân, chắc chắn sẽ không hiểu phiền não của họ.
Lúc này, tổng giám đốc Tiểu Trình đối mặt với trợ lý, có cảm giác thắng lợi vi diệu đối với người độc thân.
Sau khi nghe câu trả lời của Trình Lưu, tâm trạng vốn căng thẳng của Hạ Bách đã thả lỏng.
Rõ ràng mất nhiều tiền như vậy, sau khi tặng quà xong, thế nhưng cô lại trở về làm việc.
Trình Lưu nhìn chằm chằm cốc nước mật ong trong tay Hạ Bách, nghĩ thầm, trợ lý uống một cốc nước cũng lâu vậy sao, cô còn phải đi chỉnh sửa, phân loại lại mấy lời thả thính trong sổ tay.
Hạ Bách thấy cô nhìn chằm chằm cốc nước trong tay mình, bỗng nhớ lại: “Mấy năm trước, chị luôn phải tiếp rượu đối tác, cũng may bây giờ đã ít hơn.”
Gia cảnh Trình Lưu bình thường, nhưng có năng lực, cô gây dựng sự nghiệp từ khi còn học đại học. Năm ba bắt đầu thành lập công ty Khoa học kỹ thuật Thần Ẩn. Khi đó muốn lôi kéo hợp tác, lôi kéo đầu tư đều phải tự mình đi, bị làm khó trên bàn rượu là chuyện rất bình thường.
Hạ Bách từng muốn mượn thế lực nhà mình để giúp cô, đáng tiếc lần nào Trình Lưu cũng có thể giải quyết được với tốc độ rất nhanh.
“Cũng ổn.” Trình Lưu thiếu điều muốn tự mình uống hết nước mật ong của trợ lý, cô không yên lòng: “Tửu lượng tôi tốt.”
Ở trên bàn rượu, bất cứ đối tác nào cũng đều thua dưới tay Trình Lưu.
Thế nhưng uống nhiều vẫn rất khó chịu. Vì vậy trong phòng Trình Lưu luôn có sẵn thuốc giải rượu và mật ong, bây giờ đã thành thói quen.
Hạ Bách uống nước mật ong, đáy mắt chứa ý cười: “Đúng, tửu lượng chị tốt nhất. Tôi nhớ rõ khi năm tư đi ăn cơm, đối tác kia nổi tiếng có tửu lượng tốt, kết quả bị chị chuốc rượu đến mức nằm gục xuống bàn, tối đó còn ký ngay hợp đồng.”
Cuối cùng Trình Lưu không nhịn được: “Hôm nay cậu đến đây để ôn lại chuyện cũ?”
“Nhớ đến chúng ta khi đó.” Hạ Bách cười, ngẩng đầu nhìn về phía Trình Lưu đứng trước bàn làm việc, ánh mắt mang theo sự hoài niệm, cậu bỗng dịu dàng gọi một tiếng: “Đàn chị.”
Trình Lưu cảm thấy thuốc giải rượu không có tác dụng với trợ lý, nếu không sao tối nay lại nói nhiều như vậy?
Cô hừ mũi đáp lại.
“Chị có biết không, năm đó ở trường học, chị là người chúng tôi rất ngưỡng mộ.” Hạ Bách cầm cốc nước đã nguội, nỉ non nói: “Trong mắt chúng tôi, chị như phát ra ánh sáng.”
“Tôi không phải bóng đèn, phát ánh sáng cái gì.” Cuối cùng Trình Lưu không nhịn được, cầm điện thoại, hỏi cậu: “Cậu đến đây bằng cách nào?”
Cô chuyển đề tài quá nhanh, Hạ Bách ngẩn người, rồi mới đáp: “Bắt xe đến.”
Trình Lưu gật đầu, cúi đầu thao tác trên điện thoại một hồi, sau đó ngẩng đầu: “Tôi đã gọi xe giúp cậu, mau về sớm nghỉ ngơi đi.”
Hạ Bách: “...”
Trong phòng sách, Trình Lưu ngồi nghiêm túc trước màn hình máy tính, nghiên cứu những câu cô không thể nào hiểu nổi.
Cửa nhà bỗng bị một người mở ra, cô không hề phát hiện, mãi đến khi có tiếng gõ cửa phòng sách.
“Vào đi.” Trình Lưu trả lời theo bản năng.
Sau khi người đó đẩy cửa vào, cô mới nhận ra cô đang ở nhà.
Tầm mắt Trình Lưu dời khỏi màn hình máy tính, nhìn về phía cửa: “Hạ Bách?”
Áo vest trên người Hạ Bách hơi nhăn nhúm, khuôn mặt anh tuấn cũng ửng đỏ, rõ ràng là uống không ít rượu.
Nhưng cơ thể vẫn đứng thẳng ở cửa như trước, tay còn cầm một tập văn kiện màu xanh da trời.
Trình Lưu đứng dậy, vòng qua bàn làm việc, kéo ghế dựa bên cạnh đẩy về phía trước: “Ngồi đi, sao tự dưng lại đến đây?”
Hạ Bách ngồi xuống, cậu đưa tay kéo cà vạt, tay vịn vào phía sau ghế, sau đó đẩy xuống, cách xa bàn làm việc của Trình Lưu, ngẩng đầu nhìn cô giải thích: “Xin lỗi, mùi rượu trên người hơi nặng.”
Trước kia, Trình Lưu cũng từng phải ứng phó trên bàn rượu, cô không để ý đến chuyện này, dựa vào mép bàn làm việc hất cằm hỏi: “Đến đây làm gì?”
Bây giờ đã mười một rưỡi, tiệc từ thiện kết thúc, cậu ta nên về nhà mới đúng.
“Không phải trước đó chị nói muốn hợp tác với công ty ô tô ở thành phố S sao? Đúng lúc ở tiệc tối hôm nay, tôi gặp mấy tổng giám đốc, nói chuyện cùng họ. Thế nhưng buổi chiều tổng giám đốc Quý đã rời đi nên tôi không hiểu rõ về Thiên Khải.” Hạ Bách giơ tập văn kiện màu xanh da trời trong tay lên: “Khi về công ty, tôi đã tổng kết tài liệu này.”
“Nếu hoàn toàn không hiểu rõ, bây giờ không cần phải tổng kết.” Trình Lưu nhíu mày: “Cậu không biết quy tắc này?”
Quả thật cô luôn luôn có thể tiến vào trạng thái công việc bất cứ lúc nào.
Hạ Bách nghe Trình Lưu nói vậy, không hề bất ngờ, thậm chí cảm thấy đây mới chính là cô.
“Có lẽ là do uống quá nhiều rượu.” Hạ Bách day huyệt thái dương, giải thích: “Tôi sợ ngày mai tôi quên mất, vì vậy mới bảo người đưa về công ty.”
Trình Lưu đứng thẳng người, đi tới cây nước bên cạnh, chắt một cốc nước ấm và thêm một thìa mật ong, lại lấy một viên thuốc giải rượu trong ngăn kéo ra, đưa hết cho trợ lý tổng giám đốc: “Chuyện hợp tác với công ty ô tô ở thành phố S, tôi nói không vội, không cần thu thập tài liệu gấp như vậy.”
“Uống xong thì về nhà nghỉ ngơi.” Cô lấy văn kiện từ tay cậu: “Cái này cứ để tôi cầm, về sau cần thì cậu bổ sung.”
Hạ Bách uống một ngụm nước mật ong, sau đó ngửa đầu đặt viên thuốc giải rượu vào, nhìn màn hình máy tính vẫn sáng ở bàn làm việc: “Tôi không sao, muộn vậy rồi mà chị vẫn làm việc?”
“Tôi không làm việc.” Trình Lưu để văn kiện ở một góc bàn làm việc: “Đang làm chuyện khác.”
Hạ Bách cúi đầu cười, cũng không tin, với sự hiểu biết của cậu về Trình Lưu, chuyện cô yêu thích nhất là làm việc.
“Tặng quà cho bạn trai rồi?” Hạ Bách cầm cái cốc hỏi, vừa rồi cậu không thấy chậu cây đó ở phòng khách.
“Tặng rồi.” Trình Lưu thuận miệng nói, cô không có thói quen chia sẻ chuyện tình cảm của mình với trợ lý, bởi vì dù sao cậu cũng là người độc thân.
Muốn chia sẻ cũng nên chia sẻ với đối tác đã tu thành chín quả, ví dụ như Lý Đông.
Họ có rất nhiều đề tài chung.
Còn trợ lý tổng giám đốc là một người độc thân, chắc chắn sẽ không hiểu phiền não của họ.
Lúc này, tổng giám đốc Tiểu Trình đối mặt với trợ lý, có cảm giác thắng lợi vi diệu đối với người độc thân.
Sau khi nghe câu trả lời của Trình Lưu, tâm trạng vốn căng thẳng của Hạ Bách đã thả lỏng.
Rõ ràng mất nhiều tiền như vậy, sau khi tặng quà xong, thế nhưng cô lại trở về làm việc.
Trình Lưu nhìn chằm chằm cốc nước mật ong trong tay Hạ Bách, nghĩ thầm, trợ lý uống một cốc nước cũng lâu vậy sao, cô còn phải đi chỉnh sửa, phân loại lại mấy lời thả thính trong sổ tay.
Hạ Bách thấy cô nhìn chằm chằm cốc nước trong tay mình, bỗng nhớ lại: “Mấy năm trước, chị luôn phải tiếp rượu đối tác, cũng may bây giờ đã ít hơn.”
Gia cảnh Trình Lưu bình thường, nhưng có năng lực, cô gây dựng sự nghiệp từ khi còn học đại học. Năm ba bắt đầu thành lập công ty Khoa học kỹ thuật Thần Ẩn. Khi đó muốn lôi kéo hợp tác, lôi kéo đầu tư đều phải tự mình đi, bị làm khó trên bàn rượu là chuyện rất bình thường.
Hạ Bách từng muốn mượn thế lực nhà mình để giúp cô, đáng tiếc lần nào Trình Lưu cũng có thể giải quyết được với tốc độ rất nhanh.
“Cũng ổn.” Trình Lưu thiếu điều muốn tự mình uống hết nước mật ong của trợ lý, cô không yên lòng: “Tửu lượng tôi tốt.”
Ở trên bàn rượu, bất cứ đối tác nào cũng đều thua dưới tay Trình Lưu.
Thế nhưng uống nhiều vẫn rất khó chịu. Vì vậy trong phòng Trình Lưu luôn có sẵn thuốc giải rượu và mật ong, bây giờ đã thành thói quen.
Hạ Bách uống nước mật ong, đáy mắt chứa ý cười: “Đúng, tửu lượng chị tốt nhất. Tôi nhớ rõ khi năm tư đi ăn cơm, đối tác kia nổi tiếng có tửu lượng tốt, kết quả bị chị chuốc rượu đến mức nằm gục xuống bàn, tối đó còn ký ngay hợp đồng.”
Cuối cùng Trình Lưu không nhịn được: “Hôm nay cậu đến đây để ôn lại chuyện cũ?”
“Nhớ đến chúng ta khi đó.” Hạ Bách cười, ngẩng đầu nhìn về phía Trình Lưu đứng trước bàn làm việc, ánh mắt mang theo sự hoài niệm, cậu bỗng dịu dàng gọi một tiếng: “Đàn chị.”
Trình Lưu cảm thấy thuốc giải rượu không có tác dụng với trợ lý, nếu không sao tối nay lại nói nhiều như vậy?
Cô hừ mũi đáp lại.
“Chị có biết không, năm đó ở trường học, chị là người chúng tôi rất ngưỡng mộ.” Hạ Bách cầm cốc nước đã nguội, nỉ non nói: “Trong mắt chúng tôi, chị như phát ra ánh sáng.”
“Tôi không phải bóng đèn, phát ánh sáng cái gì.” Cuối cùng Trình Lưu không nhịn được, cầm điện thoại, hỏi cậu: “Cậu đến đây bằng cách nào?”
Cô chuyển đề tài quá nhanh, Hạ Bách ngẩn người, rồi mới đáp: “Bắt xe đến.”
Trình Lưu gật đầu, cúi đầu thao tác trên điện thoại một hồi, sau đó ngẩng đầu: “Tôi đã gọi xe giúp cậu, mau về sớm nghỉ ngơi đi.”
Hạ Bách: “...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.