Đâm Lao Phải Theo Lao

Chương 30:

Hồng Thứ Bắc

30/10/2022

Tối qua Trình Lưu gọi xe đuổi trợ lý về nhà, sau đó học cách nói những lời thả thính thêm hai tiếng rồi mới ngủ nhưng sáng hôm sau, tinh thần cô vẫn rất phấn chấn.

Mọi ngày, chuyện đầu tiên sau khi tổng giám đốc Tiểu Trình thức dậy là xem tin nhắn công việc, nhưng sáng nay, chuyện đầu tiên cô làm khi thức dậy là nhắn tin ân cần hỏi thăm bạn trai.

Sau buổi học tối qua, cô nhận ra mình chưa đủ chủ động, chưa đủ thân thiết, vì vậy cô sẽ thay đổi từ buổi sáng hôm nay.

Số Sáu: [Buổi sáng tốt lành, hôm nay có phải đi làm không?]

Trình Lưu rời giường rửa mặt, hồi hộp chờ bạn trai nhắn lại, nhưng rất nhanh cô phát hiện một chuyện.

Sáu giờ mười lăm, liệu có sớm quá không?

Hình như bây giờ những người trẻ tuổi thích dậy muộn.

Trình Lưu hơi tiếc nuối cất điện thoại, có lẽ sau tám giờ mới nhận được tin nhắn trả lời của bạn trai.

Cô thuận tay lấy một chiếc áo khoác trong tủ quần áo mặc vào, quyết định mang bữa sáng đến cho bạn trai, nếu anh phải đi làm vậy cô sẽ đưa anh đi.

Mấy chàng trai đại học không phải hay làm như vậy sao?

Hàng ngày sẽ lấy lòng bạn gái bằng bữa sáng chờ dưới lầu ký túc xá.

Trình Lưu cảm thấy rất hài lòng với khả năng từ một suy ra ba của mình.

Không hổ là cô, có thể tiếp thu rất nhanh trong bất kể lĩnh vực nào, chuyện yêu đương cũng không ngoại lệ.

Trình Lưu vừa đi về phía bãi đỗ xe, vừa lướt vòng bạn bè của Lý Đông.

Cô nhớ trước đó Lý Đông từng đăng trong vòng bạn bè, nói vợ anh ta rất thích ăn sáng ở một quán ăn, sạch sẽ lại còn dinh dưỡng.

Vợ Lý Đông là ngôi sao, cũng cần duy trì dáng người, chắc hẳn bạn trai làm người mẫu cũng có thể ăn.

Tìm thấy rồi.

Để tỏ lòng cảm ơn Lý Đông, cô gửi Wechat cảm ơn anh ta, cũng tiện tay ấn thích bài viết đó của anh ta trong vòng bạn bè.

Lý Đông đang trong mộng đẹp, bỗng bị tiếng điện thoại rung làm cho giật mình.



Anh ta mơ màng vươn tay sờ tủ đầu giường, tay kia thì xoa mắt, mắt nhắm mắt mở nhìn điện thoại.

Khi nhìn thấy thì hoàn toàn tỉnh ngủ.

Lý Đông tức giận: “Trình Lưu có bệnh sao? Sáng sớm tự dưng nói cảm ơn anh, còn ấn thích bài viết một năm trước của anh trong vòng bạn bè?”

Không biết chất lượng giấc ngủ của người trung niên không được tốt sao? Một khi tỉnh dậy là không ngủ được nữa!

“Câm miệng!” Dương Phồn Ngọc bên cạnh bị đánh thức bởi tiếng của anh ta, ném gối đầu bên cạnh qua.

“Được rồi, vợ!” Lý Đông ôm gối đầu, nhanh chóng kéo chăn im lặng như gà, âm thầm ghi thù Trình Lưu.

Không biết bản thân đã làm phiền người khác, nghĩ sếp lớn nào cũng có tinh thần và thể lực dồi dào như cô, tổng giám đốc Tiểu Trình đã tìm được địa chỉ của quán ăn kia, sáng sớm lái xe đến.

Khi cô đến quán ăn đó, đúng là bảy giờ, họ vừa mới mở cửa.

Trình Lưu chọn món ăn bán chạy nhất của quán, sữa lắc trái cây và salad.

“Món này có giàu dinh dưỡng không?” Trình Lưu nghi ngờ.

“Đương nhiên, chúng tôi bỏ thêm nhiều loại hoa quả giàu Anthocyanin vào sữa lắc, giúp bổ mắt và sáng da.” Nhân viên quán ăn nhiệt tình giới thiệu.

Trình Lưu còn nghiêm túc ghi nhớ lời của nhân viên quán ăn.

Lúc này, cuối cùng bạn trai cũng trả lời lại: [Tám rưỡi đưa tôi đến tòa nhà nghiên cứu và phát triển Nhiễm Sơn.]

Trình Lưu quyết tâm thành bạn gái ba tốt, đương nhiên lập tức nhắn lại: [Được.]

“Món ăn của quý khách đã xong.” Nhân viên đưa sữa lắc trái cây và salad đã đóng gói cẩn thận cho Trình Lưu.

“Cảm ơn.” Trình Lưu nhận lấy.

… Khi Trình Lưu đến khu dân cư Văn Hưng thì chưa đến tám giờ, cô nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định mang bữa sáng lên tầng.

Khu dân cư này đã xây từ nhiều năm trước, tòa nhà không cao, không có thang máy, hành lang có đủ loại biển quảng cáo nhỏ. Thế nhưng cửa nhà bạn trai cực kỳ sạch sẽ, không hề có biển quảng cáo nhỏ nào.

Trình Lưu nhìn thoáng qua hành lang tầng một, ở đó có một cái ván dài thả từ trên tầng xuống.

Cô cúi đầu nhìn dấu vết trên mặt đất, từ từ đi đến tầng hai gõ cửa, ngửa đầu nhìn lên trên, chắc là các hộ gia đình ở tầng bốn thả xuống.



“Vào đi.” Quý Triều Chu mở cửa nhìn thấy cô, nghiêng người nói.

Trình Lưu đi vào, để bữa sáng ở bàn ăn, quay lại nói: “Em mua bữa sáng cho anh, nhân viên quán ăn nói món này rất tốt cho cơ thể.”

Quý Triều Chu liếc nhìn hai cái hộp được đóng gói tinh xảo, giương mắt nhìn Số Sáu đối diện: “Quà tối qua, cô mang đi đi.”

Trình Lưu sững sờ: “Sao vậy?”

“Tôi không thích.” Quý Triều Chu nói qua loa, anh không thích món quà mà Quý Mộ Sơn tặng.

Trình Lưu hoàn hồn: “Lát nữa em sẽ mang đi, anh ăn sáng trước đi.”

Nếu bạn trai không thích chậu hoa Linh Lan bằng ngọc thạch kia, vậy lần sau chuẩn bị quà khác là được.

Trình Lưu không thấy mất mác, chỉ hơi ngạc nhiên khi đối phương nói thẳng là không thích.

Quý Triều Chu không muốn ăn, nhưng nhớ ra hơn sáu giờ bảo vệ đã nhắn tin với anh, dường như đối phương chờ lệnh từ sáng sớm.

Anh đến bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống.

Trình Lưu thấy thế, lập tức mở hộp đồ ăn giúp bạn trai, đây là hành động thân mật mà người yêu nên làm.

Quý Triều Chu mới chạm tới túi đựng, đối phương đã đoạt mất, đầu ngón tay anh bất ngờ chạm vào mu bàn tay của cô.

Anh rụt tay về rất nhanh, nhưng nhiệt độ cơ thể ấm áp của đối phương đã nhanh chóng lan qua sự tiếp xúc da thịt.

Tay trái Quý Triều Chu buông xuống, hơi nắm chặt, anh không thích cảm giác tiếp xúc này, vừa xa lạ vừa khó chịu, dường như đầu ngón tay rất nhanh nhiễm nhiệt độ của người khác.

“Được rồi.” Trình Lưu đẩy ly sữa lắc trái cây và đĩa salad đến trước mặt bạn trai: “Anh ăn trước đi, em mang chậu hoa bằng ngọc thạch kia lên xe.”

Quý Triều Chu không lên tiếng, gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Trình Lưu đi đến góc tường ôm khay gỗ xuống tầng, nhẹ nhàng đóng cửa, cô đi đến cốp xe của mình, bỏ nó vào đó.

Khi đang định đóng cốp, lại nhớ đến cái gì đó, mở khay gỗ ra, cầm chậu hoa Linh Lan bằng ngọc thạch lên.

—— Thư tình bên trong đã biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đâm Lao Phải Theo Lao

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook