Chương 31:
Hồng Thứ Bắc
30/10/2022
Vì vậy tuy bạn trai không thích món quà này, nhưng vẫn giữ lại lá thư do cô tự viết.
Trình Lưu bỗng cảm động, quả nhiên bạn trai vẫn thích cô, nhưng mặt ngoài vẫn tức giận, cố tình lạnh lùng.
Đây không phải điển hình của mạnh miệng nhưng mềm lòng sao?
Thế nhưng Trình Lưu cũng không định vạch trần tâm tư cẩn thận của bạn trai.
Dù bạn trai có lạnh lùng như thế nào, cô cũng vẫn thích.
Đây chỉ là thủ đoạn nhỏ của bạn trai trong khi yêu đương mà thôi.
Trình Lưu đóng cốp xe, xoay người đi lên tầng.
Cô đi vào phòng khách, vừa vặn có thể nhìn thấy sườn mặt của bạn trai, hai tay anh đang cầm ly sữa lắc, lông mi dài hơi rủ xuống, ngửa đầu uống sữa lắc, yếu hầu trượt lên trượt xuống.
Thật muốn mạng!
Trình Lưu bỗng quay đầu, nhìn về phía bên kia để phân tán sự chú ý.
Có thể biên độ động tác của cô quá lớn, Quý Triều Chu ngồi ở bàn ăn quay qua nhìn: “Sao vậy?”
Trình Lưu vừa quay đầu lại, thì thấy môi bạn trai có dính màu đỏ của sữa lắc, vốn dĩ môi anh đã hơi đỏ. Bây giờ môi càng đỏ hơn, giống như có người bôi son lên môi anh.
“Không sao.” Trình Lưu cố gắng kìm nén, ánh mắt mơ hồ đi đến bên cạnh bạn trai, lấy túi khăn giấy trong túi ra, rút một tờ đưa cho anh: “Miệng anh có dính sữa.”
Quý Triều Chu giật mình, nhận lấy khăn giấy, cúi đầu lau vết sữa ở khóe môi.
Trình Lưu liếc nhìn đôi môi của bạn trai, sau đó chỉ vào môi dưới của mình: “Ở chỗ này của anh có một vết đen nhỏ.”
Quý Triều Chu tiếp tục lau, sau đỏ ngẩng đầu hỏi cô: “Hết chưa?”
“...” Trình Lưu lại nhìn, chột dạ nói: “Em nhìn nhầm, đó là nốt ruồi nhỏ.”
Nốt ruồi mọc đúng bên phải môi dưới của bạn trai, bình thường không nhìn cẩn thận thì không nhận ra.
Quý Triều Chu không có tâm trạng ăn nữa, đẩy ly sữa lắc lên phía trước: “Đnế Nhiễm Sơn.”
“Được.” Trình Lưu dọn đồ trên bàn, mơ hồ đi theo xuống tầng.
Sao đến nốt ruồi của bạn trai cũng đẹp như vậy?
Trình Lưu vứt rác xong, đi về thì thấy bạn trai thuần khiết giống như một đống tuyết trên đỉnh núi, lập tức tỉnh táo lại, mắng bản thân biến thái, một cái nốt ruồi của anh cũng ngấp nghé.
Thế nhưng… Chắc hôn rất tuyệt.
Khoảnh khắc đó, tổng giám đốc Tiểu Trình không thầy dạy cũng hiểu, trong đầu toàn những suy nghĩ đen tối.
“Buổi trưa anh tan làm lúc mấy giờ? Muốn đi ăn cơm cùng em không?” Trên đường đi, Trình Lưu hỏi bạn trai, muốn hai người có cơ hội ở chung nhiều hơn.
“Chín giờ tối đến đón tôi.” Quý Triều Chu nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa xe.
Trình Lưu có hơi mất mác, nhưng nghĩ bạn trai phải chụp quảng cáo, có thể không có thời gian ăn cơm trưa.
Công việc rất quan trọng, từng là một người cuồng công việc, Trình Lưu cực kỳ hiểu rõ.
Sau khi đưa bạn trai đến tòa nhà Nhiễm Sơn, Trình Lưu chỉ có thể đến công ty để làm việc, cô ngửi thấy mùi đàn hương nhàn nhạt bên trong xe, lại bắt đầu thấy nhớ bạn trai.
Thế nhưng trước khi đến công ty, Trình Lưu có chuyện khác phải làm.
Cô lại lái xe về khu dân cư Văn Hưng.
“Chào bác, phòng quản lý tài sản khu dân cư ở đâu ạ?”
Trình Lưu dừng xe ở bên ngoài khu dân cư, đi đến trước phòng bảo vệ, bác bảo vệ bên trong đang ôm ấm trà ngủ gà ngủ gật.
“Cái gì?” Bác bảo vệ bị tiếng gõ song cửa sổ đánh thức, quay đầu nhìn Trình Lưu: “Cô làm gì vậy?”
“Cháu tím phòng quản lý tài sản khu dân cư Văn Hưng.”
Trình Lưu lặp lại một lần nữa.
Bác bảo vệ mở nắp ấm chè, uống một ngụm nước chè nóng rồi mới nói: “Đi vào trong cùng rồi rẽ trái, ở tầng một.” “Cảm ơn bác.” Trình Lưu đi nhanh vào khu dân cư.
Mười phút sau, cô nhìn thấy một nhà treo biển bất động sản Văn Hưng.
“Cô có việc gì?” Có một người đàn ông trung niên ngồi bên trong, đang xem phim truyền hình.
“Tôi tìm phòng quản lý tài sản.” Trình Lưu nói.
Người đàn ông trung niên ấn nút tạm dừng, ngẩng đầu: “Ở đây.”
“Tôi muốn báo tòa năm có hộ gia đình vi phạm quy định dùng điện ở hành lang.” Trình Lưu nói thẳng.
Người đàn ông trung niên đánh giá cô một lượt: “Cô là hộ gia đình nào ở tòa năm? Sao chưa từng thấy?”
Trình Lưu nhìn người đàn ông trung niên: “Tôi là bạn gái của hộ gia đình ở tầng hai tòa năm.”
Người đàn ông trung niên nghiêng người về phía trước, để tay lên bàn làm việc, không thèm quan tâm, nói: “Cô không phải chủ nhà ở khu dân cư Văn Hưng, không cần quan tâm đến chuyện này.”
Trình Lưu nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên, vẻ mặt không thay đổi, nói: “Khu dân cư rất đông người, lối đi chữa cháy bị xe ô tô chiếm, vi phạm quy định dùng điện ở hành lang, một khi có hỏa hoạn, hậu quả… Không cần tôi phải nói. Nếu các ông không giải quyết, tôi sẽ báo với bên phòng cháy chữa cháy đến để kiểm tra.”
Nhân viên quản lý tài sản không có cách nào khác, chỉ đành cất điện thoại, có hơi bất đắc dĩ: “Họ đều là những người thuê lâu năm, không thể dùng cách cứng rắn. Thôi thì, lát nữa tôi sẽ đi khuyên nhủ họ.”
Ông ta lấy sổ và bút trong ngăn kéo ra, ghi chép, sau đó đứng dậy nói với Trình Lưu: “Tôi đã nhớ kỹ, sẽ báo cáo chuyện này lên phía trên, vài ngày nữa sẽ nhận được lời hồi âm, đến lúc đó chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra, cũng sẽ dọn dẹp lối đi chữa cháy.”
Trình Lưu giơ tay nhìn giờ, nói với nhân viên quản lý tài sản: “Hành động nhanh lên, nếu thật sự xảy ra chuyện, phòng quản lý tài sản của các ông cũng không được lợi.”
“Chắc chắn, chắc chắn.” Nhân viên quản lý tài sản liên tục nói.
Thấy Trình Lưu đi ra, ông ta mới thở phào.
Ánh mắt của người trẻ tuổi kia bỗng rất áp bức, ông ta còn hoảng hốt tưởng rằng cấp trên đến thị sát.
… Trước khi Trình Lưu rời khỏi khu dân cư Văn Hưng, cô còn xoay người nhìn thoáng qua căn nhà kia.
Tuy rằng hơi thở cuộc sống ở khu dân cư rất đậm, nhưng vấn đề an toàn thì rất đáng lo ngại, cô phải tìm cơ hội bảo bạn trai dọn ra ngoài.
Đương nhiên nếu có thể đến ở nhà cô là tốt nhất.
Trình Lưu bỗng cảm động, quả nhiên bạn trai vẫn thích cô, nhưng mặt ngoài vẫn tức giận, cố tình lạnh lùng.
Đây không phải điển hình của mạnh miệng nhưng mềm lòng sao?
Thế nhưng Trình Lưu cũng không định vạch trần tâm tư cẩn thận của bạn trai.
Dù bạn trai có lạnh lùng như thế nào, cô cũng vẫn thích.
Đây chỉ là thủ đoạn nhỏ của bạn trai trong khi yêu đương mà thôi.
Trình Lưu đóng cốp xe, xoay người đi lên tầng.
Cô đi vào phòng khách, vừa vặn có thể nhìn thấy sườn mặt của bạn trai, hai tay anh đang cầm ly sữa lắc, lông mi dài hơi rủ xuống, ngửa đầu uống sữa lắc, yếu hầu trượt lên trượt xuống.
Thật muốn mạng!
Trình Lưu bỗng quay đầu, nhìn về phía bên kia để phân tán sự chú ý.
Có thể biên độ động tác của cô quá lớn, Quý Triều Chu ngồi ở bàn ăn quay qua nhìn: “Sao vậy?”
Trình Lưu vừa quay đầu lại, thì thấy môi bạn trai có dính màu đỏ của sữa lắc, vốn dĩ môi anh đã hơi đỏ. Bây giờ môi càng đỏ hơn, giống như có người bôi son lên môi anh.
“Không sao.” Trình Lưu cố gắng kìm nén, ánh mắt mơ hồ đi đến bên cạnh bạn trai, lấy túi khăn giấy trong túi ra, rút một tờ đưa cho anh: “Miệng anh có dính sữa.”
Quý Triều Chu giật mình, nhận lấy khăn giấy, cúi đầu lau vết sữa ở khóe môi.
Trình Lưu liếc nhìn đôi môi của bạn trai, sau đó chỉ vào môi dưới của mình: “Ở chỗ này của anh có một vết đen nhỏ.”
Quý Triều Chu tiếp tục lau, sau đỏ ngẩng đầu hỏi cô: “Hết chưa?”
“...” Trình Lưu lại nhìn, chột dạ nói: “Em nhìn nhầm, đó là nốt ruồi nhỏ.”
Nốt ruồi mọc đúng bên phải môi dưới của bạn trai, bình thường không nhìn cẩn thận thì không nhận ra.
Quý Triều Chu không có tâm trạng ăn nữa, đẩy ly sữa lắc lên phía trước: “Đnế Nhiễm Sơn.”
“Được.” Trình Lưu dọn đồ trên bàn, mơ hồ đi theo xuống tầng.
Sao đến nốt ruồi của bạn trai cũng đẹp như vậy?
Trình Lưu vứt rác xong, đi về thì thấy bạn trai thuần khiết giống như một đống tuyết trên đỉnh núi, lập tức tỉnh táo lại, mắng bản thân biến thái, một cái nốt ruồi của anh cũng ngấp nghé.
Thế nhưng… Chắc hôn rất tuyệt.
Khoảnh khắc đó, tổng giám đốc Tiểu Trình không thầy dạy cũng hiểu, trong đầu toàn những suy nghĩ đen tối.
“Buổi trưa anh tan làm lúc mấy giờ? Muốn đi ăn cơm cùng em không?” Trên đường đi, Trình Lưu hỏi bạn trai, muốn hai người có cơ hội ở chung nhiều hơn.
“Chín giờ tối đến đón tôi.” Quý Triều Chu nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa xe.
Trình Lưu có hơi mất mác, nhưng nghĩ bạn trai phải chụp quảng cáo, có thể không có thời gian ăn cơm trưa.
Công việc rất quan trọng, từng là một người cuồng công việc, Trình Lưu cực kỳ hiểu rõ.
Sau khi đưa bạn trai đến tòa nhà Nhiễm Sơn, Trình Lưu chỉ có thể đến công ty để làm việc, cô ngửi thấy mùi đàn hương nhàn nhạt bên trong xe, lại bắt đầu thấy nhớ bạn trai.
Thế nhưng trước khi đến công ty, Trình Lưu có chuyện khác phải làm.
Cô lại lái xe về khu dân cư Văn Hưng.
“Chào bác, phòng quản lý tài sản khu dân cư ở đâu ạ?”
Trình Lưu dừng xe ở bên ngoài khu dân cư, đi đến trước phòng bảo vệ, bác bảo vệ bên trong đang ôm ấm trà ngủ gà ngủ gật.
“Cái gì?” Bác bảo vệ bị tiếng gõ song cửa sổ đánh thức, quay đầu nhìn Trình Lưu: “Cô làm gì vậy?”
“Cháu tím phòng quản lý tài sản khu dân cư Văn Hưng.”
Trình Lưu lặp lại một lần nữa.
Bác bảo vệ mở nắp ấm chè, uống một ngụm nước chè nóng rồi mới nói: “Đi vào trong cùng rồi rẽ trái, ở tầng một.” “Cảm ơn bác.” Trình Lưu đi nhanh vào khu dân cư.
Mười phút sau, cô nhìn thấy một nhà treo biển bất động sản Văn Hưng.
“Cô có việc gì?” Có một người đàn ông trung niên ngồi bên trong, đang xem phim truyền hình.
“Tôi tìm phòng quản lý tài sản.” Trình Lưu nói.
Người đàn ông trung niên ấn nút tạm dừng, ngẩng đầu: “Ở đây.”
“Tôi muốn báo tòa năm có hộ gia đình vi phạm quy định dùng điện ở hành lang.” Trình Lưu nói thẳng.
Người đàn ông trung niên đánh giá cô một lượt: “Cô là hộ gia đình nào ở tòa năm? Sao chưa từng thấy?”
Trình Lưu nhìn người đàn ông trung niên: “Tôi là bạn gái của hộ gia đình ở tầng hai tòa năm.”
Người đàn ông trung niên nghiêng người về phía trước, để tay lên bàn làm việc, không thèm quan tâm, nói: “Cô không phải chủ nhà ở khu dân cư Văn Hưng, không cần quan tâm đến chuyện này.”
Trình Lưu nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên, vẻ mặt không thay đổi, nói: “Khu dân cư rất đông người, lối đi chữa cháy bị xe ô tô chiếm, vi phạm quy định dùng điện ở hành lang, một khi có hỏa hoạn, hậu quả… Không cần tôi phải nói. Nếu các ông không giải quyết, tôi sẽ báo với bên phòng cháy chữa cháy đến để kiểm tra.”
Nhân viên quản lý tài sản không có cách nào khác, chỉ đành cất điện thoại, có hơi bất đắc dĩ: “Họ đều là những người thuê lâu năm, không thể dùng cách cứng rắn. Thôi thì, lát nữa tôi sẽ đi khuyên nhủ họ.”
Ông ta lấy sổ và bút trong ngăn kéo ra, ghi chép, sau đó đứng dậy nói với Trình Lưu: “Tôi đã nhớ kỹ, sẽ báo cáo chuyện này lên phía trên, vài ngày nữa sẽ nhận được lời hồi âm, đến lúc đó chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra, cũng sẽ dọn dẹp lối đi chữa cháy.”
Trình Lưu giơ tay nhìn giờ, nói với nhân viên quản lý tài sản: “Hành động nhanh lên, nếu thật sự xảy ra chuyện, phòng quản lý tài sản của các ông cũng không được lợi.”
“Chắc chắn, chắc chắn.” Nhân viên quản lý tài sản liên tục nói.
Thấy Trình Lưu đi ra, ông ta mới thở phào.
Ánh mắt của người trẻ tuổi kia bỗng rất áp bức, ông ta còn hoảng hốt tưởng rằng cấp trên đến thị sát.
… Trước khi Trình Lưu rời khỏi khu dân cư Văn Hưng, cô còn xoay người nhìn thoáng qua căn nhà kia.
Tuy rằng hơi thở cuộc sống ở khu dân cư rất đậm, nhưng vấn đề an toàn thì rất đáng lo ngại, cô phải tìm cơ hội bảo bạn trai dọn ra ngoài.
Đương nhiên nếu có thể đến ở nhà cô là tốt nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.