Đâm Lao Phải Theo Lao

Chương 39:

Hồng Thứ Bắc

30/10/2022

“Bạn trai? Này, tổng giám đốc Tiểu Trình sao cô không nói sớm!” Ánh mắt Lý Đông lộ ra vẻ hóng hớt, cả khuôn mặt tràn đầy khí thế: “Cô có thể ở bao nhiêu ngày cũng được, tôi giảm giá 50% cho cô.”

“Làm phiền tổng giám đốc Lý rồi.” Trình Lưu nói.

“Không phiền không phiền!” Lý Đông nói ngay: “Loại chuyện này cô cứ việc tìm tôi!”

Sau hai ngày, anh ta sẽ tìm cơ hội đến khách sạn để thị sát, an ủi và gặp gỡ bạn trai của tổng giám đốc Tiểu Trình!

Để xem rốt cuộc là thần thánh phương nào mới có thể làm cây vạn tuế Trình Lưu nở hoa!

Không bao lâu sau khi Trình Lưu cúp máy, quầy lễ tân nhận được một cuộc gọi, nói vài câu, đối phương liền giao hai thẻ phòng cho cô, còn muốn tự mình dẫn họ lên.

“Không cần, chúng tôi sẽ tự đi.” Trình Lưu quay người đi về phía khu vực nghỉ ngơi ở đại sảnh.

Quý Triều Chu không đi thang máy, anh vẫn đi cầu thang bộ.

Trình Lưu có thể thấy rằng anh đang đi rất chậm, nhưng cô không mở miệng hỏi, chỉ lặng lẽ đi theo phía sau.

Tới tầng hai, cô dùng thẻ phòng mở cửa, sau đó lại đưa một thẻ phòng khác cho anh, không đi vào: “Anh nghỉ ngơi trước.”

Quý Triều Chu gật đầu với cô, đóng cửa phòng lại.

Anh lặng lẽ ngồi trên giường hồi lâu, sau đó đột nhiên đứng dậy, loạng choạng đi về phía phòng phòng vệ sinh, bên trong phát ra tiếng nôn mửa không thể kiềm chế.

Quý Triều Chu không thể nôn ra bất cứ thứ gì, đó chỉ là một phản xạ sinh lý.

Trình Lưu đứng ở hành lang một lúc, dãy phòng cách âm rất tốt, cô không nghe thấy âm thanh bên trong, đành xoay người lái xe trở về khu dân cư Văn Hưng.

Lúc này, trời vừa tờ mờ sáng.



Một số hộ gia đình và người thân, bạn bè của họ cũng đang đứng gần tòa năm.

“Bây giờ có thể đi vào chưa? Nhà của chúng tôi có rất nhiều đồ vật còn ở bên trong!”

“Còn đang được kiểm tra, đợi không có nguy hiểm thì mọi người có thể đi vào.” Bất động sản ngăn ở bên ngoài hét lên.

Một lần đợi này lại thêm một giờ, sau khi nguy hiểm bị loại bỏ, những người này mới được phép đi vào, nhưng không thể lâu, sau khi lấy đồ xong phải đi ra ngay.

Do vụ nổ xảy ra trước đó nên tầng một đã bị biến dạng, nhưng rất may không có người ở tầng một.

Trình Lưu đi lên tầng thượng của tòa nhà trước, quả nhiên nhìn thấy một chiếc điện thoại di động trên mặt đất.

Không nhìn xa hơn, cô bước lên trước, bỏ điện thoại vào túi, sau đó quay trở lại tầng hai.

Cửa mở một nửa, đã biến dạng.

Trình Lưu đi vào trong, nhìn thấy căn phòng khách vốn trống trơn đã bị khói đen hun hoàn toàn, có dấu vết của lửa cháy, trên bàn trà có một ví đựng thẻ đã tan chảy, cô vừa cầm lên thì lập tức nát tan thành từng mảnh màu đen, trong đó có chứng minh thư và các thẻ khác, nhưng về cơ bản không thể nhìn thấy gì.

Tầng một và tầng hai bị cháy nghiêm trọng nhất, vụ nổ quá nhanh, cháy lan sang đây chỉ trong ít phút.

Trình Lưu từ bỏ ý định đi lấy quần áo cho bạn trai, cô bước ra ngoài ban công trồng hoa, cũng bị cháy gần hết rồi.

“Đừng ở quá lâu, mau ra ngoài.” Bất động sản ở bên ngoài hét lên.

Trình Lưu đang định rời đi thì ánh mắt chạm vào một góc bị khói phủ đen như mực, đột nhiên bước chân dừng lại.

Nơi đó vẫn còn một chậu hoa Linh Lan nhỏ chưa bị thiêu hủy.

Cô khom lưng mang chậu hoa Linh Lan bị khói làm đen kia ra ngoài.



Trình Lưu bước ra khỏi tòa nhà số năm, cô đến cửa hàng tiện lợi mua một chai nước, ngồi xổm bên ngoài, thấm ướt khăn giấy, từng chút một lau đi lớp tro đen trên hoa Linh Lan, lộ ra màu trắng ấm áp ban đầu.

Không biết có thể sống sót không.

Đợi lát nữa đưa nó đến khách sạn cho bạn trai.

…… Khi Trình Lưu đến khách sạn một lần nữa, trời đã sáng, một tay cô ôm chậu hoa Linh Lan, tay kia xách theo mấy túi quần áo mới.

Cô quẹt thẻ phòng, mở cửa bước vào.

Quý Triều Chu ngồi ở mép giường, vẫn là dáng vẻ toàn thân lạnh như băng, chỉ là ở đáy mắt hiện lên một tia đỏ nhạt không dễ phát hiện.

“Tầng hai bị cháy nặng, nhưng chậu hoa này chắc vẫn có thể sống sót.” Trình Lưu bước vào, đặt chậu hoa Linh Lan lên bàn, sau đó đặt vài túi quần áo trên ghế sô pha: “Quần áo mới, đã giặt khô. “

Cô không biết số đo của bạn trai nên mua đại vài loại.

“Đúng rồi.” Trình Lưu cúi đầu lấy điện thoại từ trong túi ra: “Điện thoại của anh, em tìm được ở trên sân thượng.”

Quý Triều Chu vươn tay cầm lấy điện thoại, không có dấu vết bị cháy, sau khi gọi cảnh sát xong, anh không còn nhớ rõ chuyện gì xảy ra sau đó.

“Hôm nay anh hãy xin nghỉ một ngày, không nghĩ tới chuyện khác nữa, công việc không cần phải gấp gáp.”

Trình Lưu có thể nhạy bén cảm nhận được anh đang ở trong tình trạng không tốt.

Quý Triều Chu bật điện thoại lên, có một vài cuộc gọi nhỡ, có Quý Mộ Sơn, cũng có dì Vân.

Lúc này anh mới phát hiện gọi điện thoại cho Số Sáu, cuộc gọi kéo dài bốn mươi mấy phút.

Quý Triều Chu ngước mắt nhìn Trình Lưu ở phía đối diện: “Tối hôm qua… Tôi gọi điện thoại cho cô?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đâm Lao Phải Theo Lao

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook