Chương 40:
Hồng Thứ Bắc
30/10/2022
“Chắc là không cẩn thận ấn trúng.” Trình Lưu giải thích thay anh.
Quý Triều Chu nhớ tối hôm qua, lúc ở trong xe đặt số điện thoại khẩn cấp, anh đã gọi điện thoại cho cô.
Có lẽ là sau khi gọi cảnh sát, anh đã chạm phải cuộc gọi gần nhất.
Quý Triều Chu dời mắt đi: “Làm phiền rồi.”
“Đó là việc em nên làm.” Hiện tại Trình Lưu không hề cảm thấy phiền phức khi làm những việc này cho bạn trai, cô chỉ vào bộ quần áo trên ghế sô pha: “Anh đi tắm trước rồi thay quần áo sạch sẽ, hôm nay nghỉ ngơi đi.”
Bộ đồ ngủ trên người Quý Triều Chu ướt rồi lại khô, thật sự không thoải mái, anh lặng lẽ bước tới, mở túi ra.
“Em không biết rõ số đo của anh, vì vậy em đã mua thêm hai bộ nữa.” Trình Lưu giải thích: “Ngày mai em sẽ đi cùng anh đến trung tâm mua sắm.”
Quý Triều Chu lấy ra một bộ quần áo từ bên trong, đồ gì cô cũng mua mấy bộ, ngay cả giày và tất cũng không quên.
Thực ra, Trình Lưu mua quần áo cho bản thân rất bừa bãi, hơn nữa điều cô thích nhất chính là quanh năm chất đầy những bộ quần áo giống nhau vào trong tủ, vừa đẹp lại tiết kiệm thời gian và công sức.
Nhưng sáng hôm nay, để mua quần áo cho bạn trai, cô đã bỏ ra rất nhiều công sức, hỏi bà chủ shop khá lâu.
Trong đầu của tổng giám đốc Tiểu Trình chỉ toàn những kỹ năng ‘phối đồ thời trang’ do bà chủ truyền dạy, phải tốn sức như chín trâu hai hổ mới chọn được vài bộ quần áo.
“Em ra ngoài một lát, chút nữa em sẽ quay lại.” Trình Lưu chào bạn trai rồi đi ra ngoài.
Cô muốn đến nhà hàng Cốc Vũ đóng gói đồ ăn đưa tới đây.
Khách sạn Đông Xuất cũng có nhà hàng năm sao, nhưng nó ở trên tầng cao nhất của tòa nhà, hơn nữa có thể bạn trai cô sẽ không thích.
Trình Lưu nhớ rằng bạn trai của cô có vẻ thích các món ăn của nhà hàng Cốc Vũ, có điều nhà hàng Cốc Vũ không phục vụ cơm hộp nên cô chỉ có thể tự mình đóng gói.
Đổi lại là ngày thường, Trình Lưu sẽ không bao giờ đến một nơi như vậy.
Chỉ là hôm nay bạn trai của cô đang ở trong tình trạng không tốt, cô hy vọng anh có thể vui vẻ hơn một chút.
Trình Lưu vừa rời đi, điện thoại di động của Quý Triều Chu liền vang lên, là Quý Mộ Sơn.
Khoảnh khắc Quý Mộ Sơn nghe thấy cuộc gọi được kết nối, cuối cùng ông cũng thở phào nhẹ nhõm: “Triều Chu, hiện tại con đang ở đâu? Có bị thương không? Bố đi đón con.”
Thật ra ông đã gọi điện thoại cho bất động sản Văn Hưng.
Nhân viên quản lý tài sản nói rằng không có người bị thương nhưng Quý Mộ Sơn vẫn không yên tâm, đã vội vã chạy đến khu dân cư Văn Hưng.
“Con không bị thương, không cần tới đón con.” Quý Triều Chu chống tay lên ghế sô pha, nghe giọng nói của Quý Mộ Sơn, trước mắt dường như lại bắt đầu xuất hiện bức màn màu đỏ tươi, những đường gân xanh nổi lên trên mu bàn tay trắng gầy, anh đột ngột cúp máy.
Quý Triều Chu đứng đó, sau một lúc lâu, tiếng chuông điện thoại trên tay anh cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của anh.
Anh cụp mắt xuống nhìn, không phải Quý Mộ Sơn, là dì Vân.
Quý Triều Chu không vội vàng, vừa kết nối: “Dì Vân.”
“Triều Chu, cháu có bị thương không? Dì xem tin tức nói tòa nhà số năm của khu dân cư Văn Hưng bị cháy.” Vân Sắt sốt ruột hỏi, cảm xúc của bà kích động đến mức ho khan.
“Cháu không sao, cháu đã ở khách sạn rồi.” Quý Triều Chu thấp giọng an ủi bà.
Vân Sắt thở phào nhẹ nhõm: “Cháu không sao là tốt rồi.”
Một lát sau, bà lại nói: “Khu dân cư cũ này quá lộn xộn, bất động sản không hoạt động. Triều Chu, cháu đừng sống ở đó nữa, hãy chuyển đến một nơi tốt hơn.”
“…Vâng.” Quý Triều Chu đáp.
Cúp điện thoại, cả căn phòng yên tĩnh trở lại.
Quý Triều Chu rũ mắt đứng bên cạnh ghế sô pha, vẻ mặt ảm đạm, toàn thân lạnh lẽo, dưới ánh đèn anh lạnh lùng như sinh mệnh của một bức tượng mỹ nhân đang dần dần biến mất.
…… Lúc Quý Mộ Sơn nhìn thấy tin tức địa phương trên điện thoại di động, ông liền đẩy hết tất cả công việc của công ty và vội vã chạy đến khu dân cư Văn Hưng, trên đường đi không gọi điện thoại được cho con trai, ông chỉ có thể gọi cho bất động sản để dò hỏi.
Mặc dù vừa rồi ông đã biết Triều Chu vẫn bình yên vô sự, nhưng cuối cùng Quý Mộ Sơn vẫn tiếp tục đi đến khu dân cư Văn Hưng.
Ông xuống xe trước cổng khu dân cư, yêu cầu tài xế đợi ở phía đối diện rồi tự mình đi qua.
Quý Mộ Sơn không còn xa lạ gì với nơi này, rất nhiều lần ông lặng lẽ đến một mình, chỉ là không cho Quý Triều Chu biết.
Vụ hỏa hoạn vào sáng sớm đã khiến cả khu dân cư thần hồn nát thần tính, phòng cháy chữa cháy đã bắt đầu loại bỏ từng mối nguy hiểm tiềm ẩn về an toàn của cả khu.
Quý Mộ Sơn bước đến cửa của tòa năm, trong lòng liền trầm xuống, nếp nhăn trên trán hằn sâu hơn. Ông đã xem qua những bức ảnh được đăng trên tin tức, nhưng không kinh ngạc bằng khi chứng kiến hiện trường.
Toàn bộ tầng một nghiêm trọng nhất, đã bị nổ đến biến dạng, vết cháy một đường lan đến tầng thứ tư, tầng thứ năm cũng có dấu vết cháy đen.
Quý Triều Chu nhớ tối hôm qua, lúc ở trong xe đặt số điện thoại khẩn cấp, anh đã gọi điện thoại cho cô.
Có lẽ là sau khi gọi cảnh sát, anh đã chạm phải cuộc gọi gần nhất.
Quý Triều Chu dời mắt đi: “Làm phiền rồi.”
“Đó là việc em nên làm.” Hiện tại Trình Lưu không hề cảm thấy phiền phức khi làm những việc này cho bạn trai, cô chỉ vào bộ quần áo trên ghế sô pha: “Anh đi tắm trước rồi thay quần áo sạch sẽ, hôm nay nghỉ ngơi đi.”
Bộ đồ ngủ trên người Quý Triều Chu ướt rồi lại khô, thật sự không thoải mái, anh lặng lẽ bước tới, mở túi ra.
“Em không biết rõ số đo của anh, vì vậy em đã mua thêm hai bộ nữa.” Trình Lưu giải thích: “Ngày mai em sẽ đi cùng anh đến trung tâm mua sắm.”
Quý Triều Chu lấy ra một bộ quần áo từ bên trong, đồ gì cô cũng mua mấy bộ, ngay cả giày và tất cũng không quên.
Thực ra, Trình Lưu mua quần áo cho bản thân rất bừa bãi, hơn nữa điều cô thích nhất chính là quanh năm chất đầy những bộ quần áo giống nhau vào trong tủ, vừa đẹp lại tiết kiệm thời gian và công sức.
Nhưng sáng hôm nay, để mua quần áo cho bạn trai, cô đã bỏ ra rất nhiều công sức, hỏi bà chủ shop khá lâu.
Trong đầu của tổng giám đốc Tiểu Trình chỉ toàn những kỹ năng ‘phối đồ thời trang’ do bà chủ truyền dạy, phải tốn sức như chín trâu hai hổ mới chọn được vài bộ quần áo.
“Em ra ngoài một lát, chút nữa em sẽ quay lại.” Trình Lưu chào bạn trai rồi đi ra ngoài.
Cô muốn đến nhà hàng Cốc Vũ đóng gói đồ ăn đưa tới đây.
Khách sạn Đông Xuất cũng có nhà hàng năm sao, nhưng nó ở trên tầng cao nhất của tòa nhà, hơn nữa có thể bạn trai cô sẽ không thích.
Trình Lưu nhớ rằng bạn trai của cô có vẻ thích các món ăn của nhà hàng Cốc Vũ, có điều nhà hàng Cốc Vũ không phục vụ cơm hộp nên cô chỉ có thể tự mình đóng gói.
Đổi lại là ngày thường, Trình Lưu sẽ không bao giờ đến một nơi như vậy.
Chỉ là hôm nay bạn trai của cô đang ở trong tình trạng không tốt, cô hy vọng anh có thể vui vẻ hơn một chút.
Trình Lưu vừa rời đi, điện thoại di động của Quý Triều Chu liền vang lên, là Quý Mộ Sơn.
Khoảnh khắc Quý Mộ Sơn nghe thấy cuộc gọi được kết nối, cuối cùng ông cũng thở phào nhẹ nhõm: “Triều Chu, hiện tại con đang ở đâu? Có bị thương không? Bố đi đón con.”
Thật ra ông đã gọi điện thoại cho bất động sản Văn Hưng.
Nhân viên quản lý tài sản nói rằng không có người bị thương nhưng Quý Mộ Sơn vẫn không yên tâm, đã vội vã chạy đến khu dân cư Văn Hưng.
“Con không bị thương, không cần tới đón con.” Quý Triều Chu chống tay lên ghế sô pha, nghe giọng nói của Quý Mộ Sơn, trước mắt dường như lại bắt đầu xuất hiện bức màn màu đỏ tươi, những đường gân xanh nổi lên trên mu bàn tay trắng gầy, anh đột ngột cúp máy.
Quý Triều Chu đứng đó, sau một lúc lâu, tiếng chuông điện thoại trên tay anh cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của anh.
Anh cụp mắt xuống nhìn, không phải Quý Mộ Sơn, là dì Vân.
Quý Triều Chu không vội vàng, vừa kết nối: “Dì Vân.”
“Triều Chu, cháu có bị thương không? Dì xem tin tức nói tòa nhà số năm của khu dân cư Văn Hưng bị cháy.” Vân Sắt sốt ruột hỏi, cảm xúc của bà kích động đến mức ho khan.
“Cháu không sao, cháu đã ở khách sạn rồi.” Quý Triều Chu thấp giọng an ủi bà.
Vân Sắt thở phào nhẹ nhõm: “Cháu không sao là tốt rồi.”
Một lát sau, bà lại nói: “Khu dân cư cũ này quá lộn xộn, bất động sản không hoạt động. Triều Chu, cháu đừng sống ở đó nữa, hãy chuyển đến một nơi tốt hơn.”
“…Vâng.” Quý Triều Chu đáp.
Cúp điện thoại, cả căn phòng yên tĩnh trở lại.
Quý Triều Chu rũ mắt đứng bên cạnh ghế sô pha, vẻ mặt ảm đạm, toàn thân lạnh lẽo, dưới ánh đèn anh lạnh lùng như sinh mệnh của một bức tượng mỹ nhân đang dần dần biến mất.
…… Lúc Quý Mộ Sơn nhìn thấy tin tức địa phương trên điện thoại di động, ông liền đẩy hết tất cả công việc của công ty và vội vã chạy đến khu dân cư Văn Hưng, trên đường đi không gọi điện thoại được cho con trai, ông chỉ có thể gọi cho bất động sản để dò hỏi.
Mặc dù vừa rồi ông đã biết Triều Chu vẫn bình yên vô sự, nhưng cuối cùng Quý Mộ Sơn vẫn tiếp tục đi đến khu dân cư Văn Hưng.
Ông xuống xe trước cổng khu dân cư, yêu cầu tài xế đợi ở phía đối diện rồi tự mình đi qua.
Quý Mộ Sơn không còn xa lạ gì với nơi này, rất nhiều lần ông lặng lẽ đến một mình, chỉ là không cho Quý Triều Chu biết.
Vụ hỏa hoạn vào sáng sớm đã khiến cả khu dân cư thần hồn nát thần tính, phòng cháy chữa cháy đã bắt đầu loại bỏ từng mối nguy hiểm tiềm ẩn về an toàn của cả khu.
Quý Mộ Sơn bước đến cửa của tòa năm, trong lòng liền trầm xuống, nếp nhăn trên trán hằn sâu hơn. Ông đã xem qua những bức ảnh được đăng trên tin tức, nhưng không kinh ngạc bằng khi chứng kiến hiện trường.
Toàn bộ tầng một nghiêm trọng nhất, đã bị nổ đến biến dạng, vết cháy một đường lan đến tầng thứ tư, tầng thứ năm cũng có dấu vết cháy đen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.