Chương 41:
Hồng Thứ Bắc
30/10/2022
“Nơi này tạm thời phong tỏa.” Nhân viên quản lý tài sản ngăn Quý Mộ Sơn lại, nhưng thân hình đối phương cao lớn, còn mặc một bộ âu phục được cắt may thủ công, uy thế áp đảo người khác nên giọng điệu ông ta rất ôn hoà: “Ngài có chuyện gì sao?”
“Con trai tôi sống ở đây.” Quý Mộ Sơn ngửa đầu nhìn tòa năm bị hỏa hoạn, nói.
“À à, ngài chính là người đã gọi điện thoại đó?” Cuối cùng nhân viên quản lý tài sản cũng nghe ra giọng nói của Quý Mộ Sơn: “Con trai ông không bị thương, lần này nhờ có cậu ta rút điện, nếu không có thể tình hình đã trở nên nghiêm trọng hơn.”
Buổi sáng, cảnh sát đã đưa cư dân tầng bốn đi, việc thẩm vấn ở bên kia cũng đã xong, nhân viên quản lý tài sản cũng biết đại khái tình hình.
“Làm thế nào mà họ thoát ra được?” Quý Mộ Sơn bỗng nhiên nhìn về phía nhân viên quản lý tài sản hỏi.
Nhân viên quản lý tài sản chỉ tay lên tầng thượng: “Đội cứu hỏa tới kịp thời, bọn họ đáp thang mây, để người dân từ trên cao từ từ đáp xuống.”
Từ tầng thượng xuống dưới… Sắc mặt Quý Mộ Sơn cực kỳ khó coi, ông có chút chật vật quay đầu đi, tránh ánh mắt của nhân viên quản lý tài sản bên cạnh.
Người đàn ông anh tuấn này, đã già đi trong một khoảnh khắc.
“Ngài cũng không cần lo lắng, con trai ngài đã được bạn gái đón vào lúc sáng sớm rồi.” Nhân viên quản lý tài sản bép xép nói.
Quý Mộ Sơn sửng sốt, đột nhiên nghi ngờ lỗ tai của mình, ông xoay đầu nhìn nhân viên quản lý tài sản: “Bạn gái?”
Triều Chu có bạn gái khi nào?
Hai hàng nếp nhăn sâu giữa lông mày của Quý Mộ Sơn giãn ra rồi lại nhăn chặt, là… Vân Phỉ tới?
Ông nhớ rõ là Triều Chu và Vân Phỉ cũng không thân nhau lắm.
“Đúng vậy, bạn gái của cậu ta rất hung dữ.” Nhân viên quản lý tài sản nhớ tới Trình Lưu, không tự chủ được toát mồ hôi hột, có chút cảm kích với cô, lại cũng sợ cô.
Cô bạn gái của người chủ trẻ tuổi trên tầng hai trông khó nói chẳng kém gì người trước mặt bây giờ.
Hung dữ?
Trong tiềm thức Quý Mộ Sơn loại trừ Vân Phỉ, cô ta hiện giờ đang là một ngôi sao nổi tiếng, sẽ không thể hiện cảm xúc không tốt trước mặt mọi người, huống chi đứa trẻ đó từ trước đến nay chưa bao giờ hung dữ.
“Có phải là cô ấy không?” Quý Mộ Sơn lấy điện thoại di động ra, tìm ảnh của Vân Phỉ, thử đưa cho nhân viên quản lý tài sản xem.
Nhân viên quản lý tài sản nhìn sang, sau đó ngẩng đầu nhìn Quý Mộ Sơn với ánh mắt kỳ quái: “Đây không phải là Vân Phỉ sao? Ngôi sao lớn đó.”
Không phải Vân Phỉ, đó là ai?
Cảm xúc ban đầu của Quý Mộ Sơn đều bị cắt ngang bởi tin tức đột ngột, ông hồi tưởng lại những người bên cạnh Triều Chu, vẫn không thể đoán ra ai có thể là bạn gái của con trai mình.
Ông chưa bao giờ mong đợi rằng Triều Chu sẽ có người anh thích.
“Tôi có thể hỏi cô ấy trông như thế nào không?” Quý Mộ Sơn hỏi nhân viên quản lý tài sản.
“Ông không biết bạn gái của con trai mình sao?” Nhân viên quản lý tài sản lúc đầu rất ngạc nhiên, sau đó hiểu ra: “Thời nay người trẻ tuổi đều như vậy, nhưng bạn gái của con trai ông khá xinh đẹp, vóc dáng cũng cao.”
Quý Mộ Sơn suy nghĩ rất nhiều, Triều Chu… vậy mà có bạn gái?
Ông thậm chí không thể tưởng tượng được Triều Chu sẽ thích loại người như thế nào.
Nhân viên quản lý tài sản thấy người trước mặt dường như cũng không quá vui mừng, dựa trên nguyên tắc không phá hủy nhân duyên, tốt tính nói: “Tôi nghĩ cô ấy là một đối tượng không tồi, buổi sáng hôm qua nhờ cô ấy mà bất động sản chúng tôi mới dọn được đường thoát ra khỏi đám cháy.”
Nghĩ đến những gì đã xảy ra một đêm đó, nhân viên quản lý tài sản liền cảm thấy ớn lạnh sống lưng, có người chủ trẻ tuổi trên tầng hai và bạn gái cậu ta, cũng coi như là trong cái rủi có cái may.
Quý Mộ Sơn nhớ tới cuộc điện thoại bị cúp vừa rồi, trong lòng cũng bớt lo lắng đi một chút, đã có bạn gái đi cùng nên Triều Chu hẳn là sẽ không sao.
Ông muốn gặp con trai mình, nhưng cũng hiểu rõ rằng con trai ông không muốn nhìn thấy mình.
Quý Mộ Sơn xoay người trở lại công ty, bóng lưng có chút cô đơn.
Nhân viên quản lý tài sản đứng ở cửa của tòa nhà thứ năm và lẩm bẩm cảm thán: “Sao mà những người trong gia đình này trông đẹp vậy?”
…… Sau khi Trình Lưu gọi món xong, cô nhận được cuộc gọi từ Hạ Bách.
“Hôm nay sao chị không đến công ty?” Hạ Bách ngồi trước bàn làm việc, quay đầu nhìn vào bên trong văn phòng của Trình Lưu.
Trình Lưu: “À, tôi quên nói với cậu một tiếng, hôm nay tôi không đến công ty.”
Lịch trình tuần này, ngày nào cô cũng đọc một lần trước khi đi ngủ, việc nên làm buổi tối cũng đã làm xong, vốn dĩ cũng không có gì to tát. Từ sáng sớm đến giờ, đầu óc cô toàn là chuyện của bạn trai, cô thật sự quên mất việc phải đến công ty.
“Quên?” Hạ Bách lặp lại một lần với vẻ khó có thể tin được, nhưng cậu chỉnh lại cảm xúc rất nhanh: “Chị bị bệnh?”
“Không, tạm thời có chút việc.” Trình Lưu chỉ vào thực đơn, đưa cho người phục vụ bên cạnh xem: “Cuộc hẹn với đối tác vào tối mai, tôi nhớ rất rõ. Hôm nay ở công ty xảy ra chuyện gì sao?”
Hạ Bách nắm chặt điện thoại: “… Công ty hoàn toàn bình thường.”
“Vậy được rồi, cậu đi làm việc đi, hôm nay tôi sẽ không tới.” Trình Lưu suy nghĩ một chút lại nói: “Sáng ngày mai có lẽ tôi cũng sẽ không đến công ty.”
“Được.”
“Con trai tôi sống ở đây.” Quý Mộ Sơn ngửa đầu nhìn tòa năm bị hỏa hoạn, nói.
“À à, ngài chính là người đã gọi điện thoại đó?” Cuối cùng nhân viên quản lý tài sản cũng nghe ra giọng nói của Quý Mộ Sơn: “Con trai ông không bị thương, lần này nhờ có cậu ta rút điện, nếu không có thể tình hình đã trở nên nghiêm trọng hơn.”
Buổi sáng, cảnh sát đã đưa cư dân tầng bốn đi, việc thẩm vấn ở bên kia cũng đã xong, nhân viên quản lý tài sản cũng biết đại khái tình hình.
“Làm thế nào mà họ thoát ra được?” Quý Mộ Sơn bỗng nhiên nhìn về phía nhân viên quản lý tài sản hỏi.
Nhân viên quản lý tài sản chỉ tay lên tầng thượng: “Đội cứu hỏa tới kịp thời, bọn họ đáp thang mây, để người dân từ trên cao từ từ đáp xuống.”
Từ tầng thượng xuống dưới… Sắc mặt Quý Mộ Sơn cực kỳ khó coi, ông có chút chật vật quay đầu đi, tránh ánh mắt của nhân viên quản lý tài sản bên cạnh.
Người đàn ông anh tuấn này, đã già đi trong một khoảnh khắc.
“Ngài cũng không cần lo lắng, con trai ngài đã được bạn gái đón vào lúc sáng sớm rồi.” Nhân viên quản lý tài sản bép xép nói.
Quý Mộ Sơn sửng sốt, đột nhiên nghi ngờ lỗ tai của mình, ông xoay đầu nhìn nhân viên quản lý tài sản: “Bạn gái?”
Triều Chu có bạn gái khi nào?
Hai hàng nếp nhăn sâu giữa lông mày của Quý Mộ Sơn giãn ra rồi lại nhăn chặt, là… Vân Phỉ tới?
Ông nhớ rõ là Triều Chu và Vân Phỉ cũng không thân nhau lắm.
“Đúng vậy, bạn gái của cậu ta rất hung dữ.” Nhân viên quản lý tài sản nhớ tới Trình Lưu, không tự chủ được toát mồ hôi hột, có chút cảm kích với cô, lại cũng sợ cô.
Cô bạn gái của người chủ trẻ tuổi trên tầng hai trông khó nói chẳng kém gì người trước mặt bây giờ.
Hung dữ?
Trong tiềm thức Quý Mộ Sơn loại trừ Vân Phỉ, cô ta hiện giờ đang là một ngôi sao nổi tiếng, sẽ không thể hiện cảm xúc không tốt trước mặt mọi người, huống chi đứa trẻ đó từ trước đến nay chưa bao giờ hung dữ.
“Có phải là cô ấy không?” Quý Mộ Sơn lấy điện thoại di động ra, tìm ảnh của Vân Phỉ, thử đưa cho nhân viên quản lý tài sản xem.
Nhân viên quản lý tài sản nhìn sang, sau đó ngẩng đầu nhìn Quý Mộ Sơn với ánh mắt kỳ quái: “Đây không phải là Vân Phỉ sao? Ngôi sao lớn đó.”
Không phải Vân Phỉ, đó là ai?
Cảm xúc ban đầu của Quý Mộ Sơn đều bị cắt ngang bởi tin tức đột ngột, ông hồi tưởng lại những người bên cạnh Triều Chu, vẫn không thể đoán ra ai có thể là bạn gái của con trai mình.
Ông chưa bao giờ mong đợi rằng Triều Chu sẽ có người anh thích.
“Tôi có thể hỏi cô ấy trông như thế nào không?” Quý Mộ Sơn hỏi nhân viên quản lý tài sản.
“Ông không biết bạn gái của con trai mình sao?” Nhân viên quản lý tài sản lúc đầu rất ngạc nhiên, sau đó hiểu ra: “Thời nay người trẻ tuổi đều như vậy, nhưng bạn gái của con trai ông khá xinh đẹp, vóc dáng cũng cao.”
Quý Mộ Sơn suy nghĩ rất nhiều, Triều Chu… vậy mà có bạn gái?
Ông thậm chí không thể tưởng tượng được Triều Chu sẽ thích loại người như thế nào.
Nhân viên quản lý tài sản thấy người trước mặt dường như cũng không quá vui mừng, dựa trên nguyên tắc không phá hủy nhân duyên, tốt tính nói: “Tôi nghĩ cô ấy là một đối tượng không tồi, buổi sáng hôm qua nhờ cô ấy mà bất động sản chúng tôi mới dọn được đường thoát ra khỏi đám cháy.”
Nghĩ đến những gì đã xảy ra một đêm đó, nhân viên quản lý tài sản liền cảm thấy ớn lạnh sống lưng, có người chủ trẻ tuổi trên tầng hai và bạn gái cậu ta, cũng coi như là trong cái rủi có cái may.
Quý Mộ Sơn nhớ tới cuộc điện thoại bị cúp vừa rồi, trong lòng cũng bớt lo lắng đi một chút, đã có bạn gái đi cùng nên Triều Chu hẳn là sẽ không sao.
Ông muốn gặp con trai mình, nhưng cũng hiểu rõ rằng con trai ông không muốn nhìn thấy mình.
Quý Mộ Sơn xoay người trở lại công ty, bóng lưng có chút cô đơn.
Nhân viên quản lý tài sản đứng ở cửa của tòa nhà thứ năm và lẩm bẩm cảm thán: “Sao mà những người trong gia đình này trông đẹp vậy?”
…… Sau khi Trình Lưu gọi món xong, cô nhận được cuộc gọi từ Hạ Bách.
“Hôm nay sao chị không đến công ty?” Hạ Bách ngồi trước bàn làm việc, quay đầu nhìn vào bên trong văn phòng của Trình Lưu.
Trình Lưu: “À, tôi quên nói với cậu một tiếng, hôm nay tôi không đến công ty.”
Lịch trình tuần này, ngày nào cô cũng đọc một lần trước khi đi ngủ, việc nên làm buổi tối cũng đã làm xong, vốn dĩ cũng không có gì to tát. Từ sáng sớm đến giờ, đầu óc cô toàn là chuyện của bạn trai, cô thật sự quên mất việc phải đến công ty.
“Quên?” Hạ Bách lặp lại một lần với vẻ khó có thể tin được, nhưng cậu chỉnh lại cảm xúc rất nhanh: “Chị bị bệnh?”
“Không, tạm thời có chút việc.” Trình Lưu chỉ vào thực đơn, đưa cho người phục vụ bên cạnh xem: “Cuộc hẹn với đối tác vào tối mai, tôi nhớ rất rõ. Hôm nay ở công ty xảy ra chuyện gì sao?”
Hạ Bách nắm chặt điện thoại: “… Công ty hoàn toàn bình thường.”
“Vậy được rồi, cậu đi làm việc đi, hôm nay tôi sẽ không tới.” Trình Lưu suy nghĩ một chút lại nói: “Sáng ngày mai có lẽ tôi cũng sẽ không đến công ty.”
“Được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.