[Đammỹ]Tơ Liễu Nhân Gió Thổi Bay
Chương 37:
Tuyến Tính Đại Tạ
06/06/2023
Hạ Dương Ba cũng cười nhẹ, nhìn sâu vào đôi mắt long lanh nước của Lưu Nhất Hàng, trong mắt ý cười đậm tới mức khó có thể che dấu. Một lúc sau anh mới đáp: “Đúng là vậy đấy.”
Tay Lưu Nhất Hàng đã bị thương vậy nên tạm thời đương nhiên không thể về nhà, cậu không muốn khiến bố mẹ ở nhà phải lo lắng. Vậy nên sáng sớm ngày hôm sau cậu đã gọi cho mẹ và nói rằng, thấy hướng dẫn muốn dẫn bọn họ tham gia vào một hạng mục, vậy nên Quốc khánh này không thể về nhà.
Ba ngày trước ngày Quốc khánh, Hà Dương Ba rất bận rộn, trái lại, Lưu Nhất Hàng lại tận hưởng hai ngày ăn không ngồi rồi, sống những tháng ngày lười biếng, hết ăn lại nằm. Mỗi ngày đều ngủ đến tận trưa mới rời giường, dậy xong gọi người mang đồ ăn tới, ăn xong lại chúi đầu vào chơi game, chơi đến tối lại gọi món đưa tới tận nhà, vừa ăn vừa xem phim, một ngày như vậy trôi qua trong nháy mắt.
Hạ Dương Ba thì khác, mỗi ngày đều phải tới tận lúc đêm khuya mới lết thân thể mệt mỏi về nhà, cũng may ban ngày Lưu Nhất Hàng dậy trễ nên buổi tối vừa xem phim giết thời gian cũng thuận tiện chờ Hạ Dương Ba trở về.
Cuối cùng Hạ Dương Ba cũng làm xong hết công việc mấy ngày nay. Vào buổi tối thứ ba của kì nghỉ lễ Quốc khánh, Hạ Dương Ba trở về sớm hơn bình thường một chút. Ít nhất khi Lưu Nhất Hàng vừa tắm xong, cảm thấy đói bụng nên ăn mì tôm cho qua bữa thì thấy Hạ Dương Ba đứng cạnh bàn trà, cau mày đầy bất mãn nhìn Lưu Nhất Hàng đang ăn mì tôm ngon lành, “Lấy mì đâu ra đấy?”
Lưu Nhất Hàng có tật giật mình, nuốt xuống miếng mì tôm còn trong miệng rồi nói: “Siêu thị dưới nhà...”
“Không phải tôi đã nói với em là không được ăn đống thực phẩm rác có hại cho sức khỏe nào rồi sao?” Hạ Dương Ba nói bằng giọng không vui.
Lý Nhất Hàng bĩu môi, “Thi thoảng mới ăn sẽ không có chuyện gì đâu!”
Hạ Dương Ba trừng mắt nhìn cậu, Lưu Nhất Hàng thấy vậy vội vàng nịnh nọt: “Hôm nay sao anh được về sớm vậy?”
Nhìn nụ cười nịnh nọt lấy lòng của cậu, trong lời nói cũng đang lấy lòng như vậy thì cho dù trong lòng Hạ Dương Ba có bất mãn đến máy cũng không nỡ tức giận với cậu. Chỉ là giận giữ liếc cậu một cái. Anh vươn tay nới lỏng cà vạt có hơi hưng phấn báo chó cậu biết: “Hai ngày này tôi tăng ca làm việc cũng đã xử lý xong xuôi hết rồi, ngày mai tôi có thể dẫn em ra ngoài chơi đấy.”
Lưu Nhất Hàng cũng rất kích động, thậm chí suýt nữa thì nhảy dựng lên. Ngay cả đồ ăn còn đang ăn dở cũng bị dẹp qua một bên, nhảy tới ôm lấy cổ Hạ Dương Ba, trán khẽ cụng vào cổ anh.
Cậu vừa mới tắm cách đây không lâu, tóc cũng chưa sấy khô, khi chạm vào cổ Hạ Dương Ba thì lành lạnh khiến anh không ngắn được mà nổi da gà. Hương thơm từ quần áo, dầu gội, sữa tắm, hỗn hợp lại tiến vào khoang mũi của anh. Lúc này, nơi này, anh nghe được tiếng con tim mình gần như sắp chết chìm.
“Anh Hạ thật sự quá tốt, số một luôn!” Lưu Nhất Hàng buông anh ra, dãn một chút khoảng cách để cậu có thể nhìn vào mắt anh, nghiêm túc nói.
Ngay lúc Lưu Nhất Hàng buông anh ra trong nháy mắt, trong lòng Hạ Dương Ba sinh ra cảm giác không nỡ, thật muốn giang tay ôm ghì lấy cậu trong lồng ngực.
Anh cười nhẹ nhìn thẳng về phía Lưu Nhất Hàng, kìm nén cảm xúc đang gần như bao trùm lấy anh. Anh đưa tay xoa đỉnh đầu Lưu Nhất Hàng, yết hầu giật giật, cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Ba ngày nay hình như cậu không hề để ý kĩ đến Hạ Dương Ba, Lưu Nhất Hàng bỗng phát hiện, người đàn ông trước nay thong dong, nhẹ nhàng giờ như đang nhuốm màu mệt mỏi. Áo vest khoác ngoài của anh đã cởi ra từ khi vào cửa, đang vắt ở giá treo áo gần cửa, cà vạt cũng bị anh kéo loạn xạ vẫn còn tròng trên cổ, áo sơ mi đã mở hai cúc, thoạt nhìn trông bộ dạng anh lúc này lôi thôi lếch thếch vô cùng.
Nhớ trước đó, tóc tai anh lúc nào cũng gọn gàng tỉ mỉ, thế mà nay cũng lộn xộn, không chỉn chu. Sắc mặt cũng không tốt, dưới mắt xanh xanh, biểu hiện của việc nhiều ngày ngủ không đủ giấc, cả người uể oải thoát lực, tưởng như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã gục xuống.
Nhìn thấy anh như vậy, trái tim Lưu Nhất Hàng hơi nhoi nhói, cậu ân cần quan tâm hỏi thăm Hạ Dương Ba: “Anh Hạ...”
Anh giống như biết rõ cậu nghĩ cái gì, bỗng cười nhẹ và nói: “Tôi chỉ hơi mệt xíu thôi, ngủ một giấc là khỏe!” Nói xong anh như nhớ tới điều gì, chợt bắt lấy tay trái Lưu Nhất Hàng, vội vàng hỏi: “Sao lại đi tắm rồi? Tay có làm sao không?”
Lưu Nhất Hàng rụt cổ lại, muốn rút tay lại thế nhưng tay đã bị Hạ Dương Ba nắm chặt, không hề có ý định thả ra.
Mặc dù bị nước nóng bắn vào nhưng cũng may chỉ bị thương ở diện tích không lớn. Vết bỏng của Lưu Nhất Hàng đã tương đối ổn rồi, thậm chí còn không bị nổi bong bóng, chẳng qua còn hơi đổ một chút, với cả đang lên da nôn nên có hơi ngứa.
“Tôi không sao, anh Hạ, này chỉ là vết thương nhỏ thôi, đã khỏi lâu rồi.” Lưu Nhất Hàng nói với giọng điệu không sao cả, lại nghĩ tới bộ dáng của Hạ Dương Ba vội vàng túm lấy tay mình không chịu bỏ ra có hơi buồn cười.
“Phụt” một cái rồi cậu bật cười thành tiếng.
Hạ Dương Ba liếc mắt trừng cậu một cái, cậu lập tức nhịn cười, lè lưỡi với anh như một con Husky ngáo ngáo ngốc ngốc.
Trái tim Hạ Dương Ba cảm thấy ấm áp vô cùng, sắc mặt càng trở nên dịu dàng.
“Ngày mai tôi dẫn em đi cắm trại ngoài trời, thấy thế nào?” Hạ Dương Ba buông tay Lưu Nhất Hàng và hỏi.
“Được đó!” Lưu Nhất Hàng hưng phan gật đầu, “Chỉ cần đi cùng anh, chỗ nào cũng được hết!” Nói xong, cậu lại quay trở lại vùi đầu vào chiến đấu với bát mì tôm mà không để ý tới rằng ánh mắt Hạ Dương Ba vẫn luôn dõi theo cậu, chỉ trong giây lát, ánh mắt ấy xuất hiện một tia sáng nóng bỏng.
-----------------------------------
Có lẽ hai ngày trước tăng ca làm việc quá vất vả nên Hạ Dương Ba thường ngày quen dậy sớm lúc mở mắt ra đã là hơn mười giờ.
Lưu Nhất Hàng đang ngồi khoanh chân trên ghế sô pha trong phòng kHạ, chăm chú đọc quyển sách trong tay.
Hạ Dương Ba rón rén đi đến bên cạnh cậu: “Đang xem gì thế?”
Hạ Dương Ba vừa thức giấc, giọng nói lúc còn ngái ngủ nghe khàn khàn, quyến rũ lạ thường.
Lưu Nhất Hàng đang say sưa đọc sách thì giật mình khi nghe giọng nói của anh, ngẩng đầu lên, nhìn anh ngây ngô, bỗng chốc quên cả trả lời.
Hạ Dương Ba quỳ xuống trước mặt cậu, khom người gấp quyển sách lại để thấy được tiêu đề trên trang bìa.
Là giáo trình “Luật Y tế”.
Ngón tay lạnh ngắt của Hạ Dương Ba chạm khẽ lên mu bàn tay của Lưu Nhất Hàng đặt trên bìa sách, hơi lạnh bất chợt ập đến tựa dòng suối mát ngang qua cơ thể nóng ấm của Lưu Nhất Hàng, nhưng cũng vô tình khiến cậu run lên.
Lưu Nhất Hàng cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng càng thấy bối rối nhiều hơn.
Không biết là Hạ Dương Ba đã nhận ra vẻ hoang mang của cậu hay sao mà khẽ mỉm cười, đưa tay vỗ nhẹ lên đầu cậu: “Tiếc là tôi không rành về mảng luật y tế cho lắm, theo tôi thấy thì em phải tự dựa vào sức mình thôi… bác sĩ Lưu ạ…” Tiếng gọi “bác sĩ Lưu” của anh nghe đầy trìu mến, không phải kiểu chế giễu mà là ngữ điệu khẳng định, hai má Lưu Nhất Hàng nóng bừng, tần ngần hồi lâu mới sực nhớ ra điều gì đó, cậu đặt quyển sách trên bàn trà, đứng đối diện Hạ Dương Ba và bảo: “Anh Hạ, ăn sáng thôi!”
“Hả?” Hạ Dương Ba mở to mắt nhìn Lưu Nhất Hàng ngỡ ngàng.
Tay Lưu Nhất Hàng đã bị thương vậy nên tạm thời đương nhiên không thể về nhà, cậu không muốn khiến bố mẹ ở nhà phải lo lắng. Vậy nên sáng sớm ngày hôm sau cậu đã gọi cho mẹ và nói rằng, thấy hướng dẫn muốn dẫn bọn họ tham gia vào một hạng mục, vậy nên Quốc khánh này không thể về nhà.
Ba ngày trước ngày Quốc khánh, Hà Dương Ba rất bận rộn, trái lại, Lưu Nhất Hàng lại tận hưởng hai ngày ăn không ngồi rồi, sống những tháng ngày lười biếng, hết ăn lại nằm. Mỗi ngày đều ngủ đến tận trưa mới rời giường, dậy xong gọi người mang đồ ăn tới, ăn xong lại chúi đầu vào chơi game, chơi đến tối lại gọi món đưa tới tận nhà, vừa ăn vừa xem phim, một ngày như vậy trôi qua trong nháy mắt.
Hạ Dương Ba thì khác, mỗi ngày đều phải tới tận lúc đêm khuya mới lết thân thể mệt mỏi về nhà, cũng may ban ngày Lưu Nhất Hàng dậy trễ nên buổi tối vừa xem phim giết thời gian cũng thuận tiện chờ Hạ Dương Ba trở về.
Cuối cùng Hạ Dương Ba cũng làm xong hết công việc mấy ngày nay. Vào buổi tối thứ ba của kì nghỉ lễ Quốc khánh, Hạ Dương Ba trở về sớm hơn bình thường một chút. Ít nhất khi Lưu Nhất Hàng vừa tắm xong, cảm thấy đói bụng nên ăn mì tôm cho qua bữa thì thấy Hạ Dương Ba đứng cạnh bàn trà, cau mày đầy bất mãn nhìn Lưu Nhất Hàng đang ăn mì tôm ngon lành, “Lấy mì đâu ra đấy?”
Lưu Nhất Hàng có tật giật mình, nuốt xuống miếng mì tôm còn trong miệng rồi nói: “Siêu thị dưới nhà...”
“Không phải tôi đã nói với em là không được ăn đống thực phẩm rác có hại cho sức khỏe nào rồi sao?” Hạ Dương Ba nói bằng giọng không vui.
Lý Nhất Hàng bĩu môi, “Thi thoảng mới ăn sẽ không có chuyện gì đâu!”
Hạ Dương Ba trừng mắt nhìn cậu, Lưu Nhất Hàng thấy vậy vội vàng nịnh nọt: “Hôm nay sao anh được về sớm vậy?”
Nhìn nụ cười nịnh nọt lấy lòng của cậu, trong lời nói cũng đang lấy lòng như vậy thì cho dù trong lòng Hạ Dương Ba có bất mãn đến máy cũng không nỡ tức giận với cậu. Chỉ là giận giữ liếc cậu một cái. Anh vươn tay nới lỏng cà vạt có hơi hưng phấn báo chó cậu biết: “Hai ngày này tôi tăng ca làm việc cũng đã xử lý xong xuôi hết rồi, ngày mai tôi có thể dẫn em ra ngoài chơi đấy.”
Lưu Nhất Hàng cũng rất kích động, thậm chí suýt nữa thì nhảy dựng lên. Ngay cả đồ ăn còn đang ăn dở cũng bị dẹp qua một bên, nhảy tới ôm lấy cổ Hạ Dương Ba, trán khẽ cụng vào cổ anh.
Cậu vừa mới tắm cách đây không lâu, tóc cũng chưa sấy khô, khi chạm vào cổ Hạ Dương Ba thì lành lạnh khiến anh không ngắn được mà nổi da gà. Hương thơm từ quần áo, dầu gội, sữa tắm, hỗn hợp lại tiến vào khoang mũi của anh. Lúc này, nơi này, anh nghe được tiếng con tim mình gần như sắp chết chìm.
“Anh Hạ thật sự quá tốt, số một luôn!” Lưu Nhất Hàng buông anh ra, dãn một chút khoảng cách để cậu có thể nhìn vào mắt anh, nghiêm túc nói.
Ngay lúc Lưu Nhất Hàng buông anh ra trong nháy mắt, trong lòng Hạ Dương Ba sinh ra cảm giác không nỡ, thật muốn giang tay ôm ghì lấy cậu trong lồng ngực.
Anh cười nhẹ nhìn thẳng về phía Lưu Nhất Hàng, kìm nén cảm xúc đang gần như bao trùm lấy anh. Anh đưa tay xoa đỉnh đầu Lưu Nhất Hàng, yết hầu giật giật, cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Ba ngày nay hình như cậu không hề để ý kĩ đến Hạ Dương Ba, Lưu Nhất Hàng bỗng phát hiện, người đàn ông trước nay thong dong, nhẹ nhàng giờ như đang nhuốm màu mệt mỏi. Áo vest khoác ngoài của anh đã cởi ra từ khi vào cửa, đang vắt ở giá treo áo gần cửa, cà vạt cũng bị anh kéo loạn xạ vẫn còn tròng trên cổ, áo sơ mi đã mở hai cúc, thoạt nhìn trông bộ dạng anh lúc này lôi thôi lếch thếch vô cùng.
Nhớ trước đó, tóc tai anh lúc nào cũng gọn gàng tỉ mỉ, thế mà nay cũng lộn xộn, không chỉn chu. Sắc mặt cũng không tốt, dưới mắt xanh xanh, biểu hiện của việc nhiều ngày ngủ không đủ giấc, cả người uể oải thoát lực, tưởng như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã gục xuống.
Nhìn thấy anh như vậy, trái tim Lưu Nhất Hàng hơi nhoi nhói, cậu ân cần quan tâm hỏi thăm Hạ Dương Ba: “Anh Hạ...”
Anh giống như biết rõ cậu nghĩ cái gì, bỗng cười nhẹ và nói: “Tôi chỉ hơi mệt xíu thôi, ngủ một giấc là khỏe!” Nói xong anh như nhớ tới điều gì, chợt bắt lấy tay trái Lưu Nhất Hàng, vội vàng hỏi: “Sao lại đi tắm rồi? Tay có làm sao không?”
Lưu Nhất Hàng rụt cổ lại, muốn rút tay lại thế nhưng tay đã bị Hạ Dương Ba nắm chặt, không hề có ý định thả ra.
Mặc dù bị nước nóng bắn vào nhưng cũng may chỉ bị thương ở diện tích không lớn. Vết bỏng của Lưu Nhất Hàng đã tương đối ổn rồi, thậm chí còn không bị nổi bong bóng, chẳng qua còn hơi đổ một chút, với cả đang lên da nôn nên có hơi ngứa.
“Tôi không sao, anh Hạ, này chỉ là vết thương nhỏ thôi, đã khỏi lâu rồi.” Lưu Nhất Hàng nói với giọng điệu không sao cả, lại nghĩ tới bộ dáng của Hạ Dương Ba vội vàng túm lấy tay mình không chịu bỏ ra có hơi buồn cười.
“Phụt” một cái rồi cậu bật cười thành tiếng.
Hạ Dương Ba liếc mắt trừng cậu một cái, cậu lập tức nhịn cười, lè lưỡi với anh như một con Husky ngáo ngáo ngốc ngốc.
Trái tim Hạ Dương Ba cảm thấy ấm áp vô cùng, sắc mặt càng trở nên dịu dàng.
“Ngày mai tôi dẫn em đi cắm trại ngoài trời, thấy thế nào?” Hạ Dương Ba buông tay Lưu Nhất Hàng và hỏi.
“Được đó!” Lưu Nhất Hàng hưng phan gật đầu, “Chỉ cần đi cùng anh, chỗ nào cũng được hết!” Nói xong, cậu lại quay trở lại vùi đầu vào chiến đấu với bát mì tôm mà không để ý tới rằng ánh mắt Hạ Dương Ba vẫn luôn dõi theo cậu, chỉ trong giây lát, ánh mắt ấy xuất hiện một tia sáng nóng bỏng.
-----------------------------------
Có lẽ hai ngày trước tăng ca làm việc quá vất vả nên Hạ Dương Ba thường ngày quen dậy sớm lúc mở mắt ra đã là hơn mười giờ.
Lưu Nhất Hàng đang ngồi khoanh chân trên ghế sô pha trong phòng kHạ, chăm chú đọc quyển sách trong tay.
Hạ Dương Ba rón rén đi đến bên cạnh cậu: “Đang xem gì thế?”
Hạ Dương Ba vừa thức giấc, giọng nói lúc còn ngái ngủ nghe khàn khàn, quyến rũ lạ thường.
Lưu Nhất Hàng đang say sưa đọc sách thì giật mình khi nghe giọng nói của anh, ngẩng đầu lên, nhìn anh ngây ngô, bỗng chốc quên cả trả lời.
Hạ Dương Ba quỳ xuống trước mặt cậu, khom người gấp quyển sách lại để thấy được tiêu đề trên trang bìa.
Là giáo trình “Luật Y tế”.
Ngón tay lạnh ngắt của Hạ Dương Ba chạm khẽ lên mu bàn tay của Lưu Nhất Hàng đặt trên bìa sách, hơi lạnh bất chợt ập đến tựa dòng suối mát ngang qua cơ thể nóng ấm của Lưu Nhất Hàng, nhưng cũng vô tình khiến cậu run lên.
Lưu Nhất Hàng cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng càng thấy bối rối nhiều hơn.
Không biết là Hạ Dương Ba đã nhận ra vẻ hoang mang của cậu hay sao mà khẽ mỉm cười, đưa tay vỗ nhẹ lên đầu cậu: “Tiếc là tôi không rành về mảng luật y tế cho lắm, theo tôi thấy thì em phải tự dựa vào sức mình thôi… bác sĩ Lưu ạ…” Tiếng gọi “bác sĩ Lưu” của anh nghe đầy trìu mến, không phải kiểu chế giễu mà là ngữ điệu khẳng định, hai má Lưu Nhất Hàng nóng bừng, tần ngần hồi lâu mới sực nhớ ra điều gì đó, cậu đặt quyển sách trên bàn trà, đứng đối diện Hạ Dương Ba và bảo: “Anh Hạ, ăn sáng thôi!”
“Hả?” Hạ Dương Ba mở to mắt nhìn Lưu Nhất Hàng ngỡ ngàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.