[Đammỹ]Tơ Liễu Nhân Gió Thổi Bay
Chương 38:
Tuyến Tính Đại Tạ
06/06/2023
Theo Lưu Nhất Hàng vào trong bếp, trên bàn ăn bày hai bát cháo kê vàng óng, lớp bề mặt đã đặc quánh lại. Chính giữa bàn là một đĩa bánh bao đã nguội, nhìn có vẻ hơi khô quắt lại.
Hạ Dương Ba nhìn bữa sáng nguội ngắt trên bàn, rồi lại nhìn vẻ mặt háo hức mời chào của Lưu Nhất Hàng, khẽ cười, nhướn mày nhìn cậu, hỏi: “Có phải bây giờ tôi nên làm ra vẻ ngạc nhiên rồi hỏi, em đã làm những món này phải không?”
Lưu Nhất Hàng nhoẻn cười, nụ cười bẽn lẽn sau khi bị vạch trần, cậu đưa tay gãi gáy, ấp úng lên tiếng: “Là… là tôi… xuống dưới nhà mua…”
Hạ Dương Ba khẽ cười, không phản bác lại, cúi người xuống bàn ngửi mấy chiếc bánh bao đã nguội, vô thức lẩm bẩm một câu: “Nguội hết cả rồi…”
Anh vừa nói, vừa bỏ bữa sáng mà Lưu Nhất Hàng mua về vào lò vi sóng, nhìn hai bát cháo hạt kê, anh bỗng nhận ra điều gì đó, ngỡ ngàng cất tiếng hỏi: “Em cũng chưa ăn hả?”
Lưu Nhất Hàng ngẩn ra, “Ờ” một tiếng, “Tôi thấy anh ngủ say quá nên không gọi anh…”
Cậu không trả lời câu hỏi của Hạ Dương Ba mà nói lảng sang chuyện khác. Thế nhưng Hạ Dương Ba lại nghe ra được ý nghĩa từ lời nói khó hiểu của cậu, đó là, đến giờ này cậu vẫn chưa ăn sáng bởi vì cậu không nỡ lòng nào đánh thức Hạ Dương Ba dậy.
Thật ra Hạ Dương Ba có thức giấc hay không thì có liên quan gì đến việc cậu ăn sáng hay chưa đâu?
Từ đó, Hạ Dương Ba suy luận ra rằng, Lưu Nhất Hàng muốn ăn sáng cùng anh.
Nhận thức được điều này khiến Hạ Dương Ba vô cùng hả dạ, miệng ngâm nga một khúc nhạc êm đềm. Lưu Nhất Hàng đứng như trời trồng nhìn những biểu cảm thay đổi của người trước mặt, không biết anh đang vui vì điều gì, bèn hỏi: “Sao thế?”
Miệng Hạ Dương Ba vẫn ngâm nga không ngừng, thân hình còn lắc lư theo giai điệu, khóe miệng nhếch lên, nhìn Lưu Nhất Hàng bằng đôi mắt hoa đào nửa cười nửa không, điệu bộ định nói rồi lại thôi.
Mắt Lưu Nhất Hàng sáng long lanh nhìn Hạ Dương Ba, đợi chờ câu trả lời của anh. Khuôn mặt cậu sáng sủa khôi ngô, góc cạnh rõ ràng, đôi mắt nai long lanh sáng ngời, cậu chăm chú nhìn làm Hạ Dương Ba phải mềm lòng.
Nhử mồi Lưu Nhất Hàng chán chê, Hạ Dương Ba lại nhướn mày, đáp lại một cách bí hiểm: “Không nói cho em biết!”
Lưu Nhất Hàng: “…”
Hai người “ăn sáng” xong, Hạ Dương Ba vào đi tắm, thong thả sắp xếp những đồ dùng cần thiết cho buổi cắm trại xong đã đến chiều.
Hạ Dương Ba lái xe, ra khỏi thành phố không được bao lâu, con đường dần trở nên thu hẹp lại, người và xe thưa dần. Đường đi quanh co khúc khuỷu, Hạ Dương Ba cũng chẳng bật ứng dụng điều hướng, cầm lái điều khiển cho xe chạy theo lộ trình đã dự tính sẵn, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu sang bên cạnh trò chuyện với Lưu Nhất Hàng.
Lưu Nhất Hàng biếng nhác dựa mình trên ghế phụ lái, nói với anh câu được câu chăng.
Xe đi vào một con đường nhỏ dẫn lên núi, may sao mấy ngày nay không có mưa lớn liên tục, tuy đường núi mấp mô nhưng cũng không trơn trượt bùn lầy, tay lái của Hạ Dương Ba rất vững vàng, Lưu Nhất Hàng không hề cảm thấy lo lắng.
Nhưng, sau một đoạn cua gấp, bánh xe hơi trượt, Lưu Nhất Hàng phải cất giọng hỏi: “Hạ Dương Ba, sao anh biết được chỗ này thế?”
Lưu Nhất Hàng thực sự tò mò.
Có vẻ như Hạ Dương Ba đã đưa cậu đến vùng núi hoang vu hẻo lánh ở rìa Thành phố Lâm.
Xe của họ vẫn đang chầm chậm đi giữa lưng chừng núi, đường đi gập ghềnh, khúc khuỷu, không giống kiểu đường núi được sang sửa gọn gàng bằng phẳng như ở khu du lịch, bên đường là rừng cây um tùm tươi tốt, nhìn từ góc độ vĩ mô thì khu rừng rậm đã che kín cả con đường, ánh trời chiều ấm áp của mùa thu nghiêng nghiêng len qua kẽ lá, rọi lên mặt đường, thấp thoáng phản chiếu những cụm sáng lốm đốm.
Ô tô chạy qua, những loài chim không tên giật mình sợ hãi, trong thoáng chốc, cất tiếng kêu ríu rít tung cánh bay khắp cả khu rừng, làm xao động cả một vùng lá bay xào xạc.
Cảnh tượng ấy đẹp tuyệt vời, đẹp đến mức tưởng chừng như không có thật. Trong thoáng chốc, Lưu Nhất Hàng như người mất hồn, bất giác quay sang ngắm nhìn gương mặt điển trai của Hạ Dương Ba.
Theo như đường đi thì họ chưa ra khỏi Thành phố Lâm được bao xa, nhưng Lưu Nhất Hàng đã sống hơn hai mươi năm ở thành phố Dương lại không hề hay biết về vùng rừng núi hoang sơ hẻo lánh này.
Và điều khiến cậu ngạc nhiên hơn cả là Hạ Dương Ba là người của Thành phố G đến Thành phố Lâm cũng mới được nửa năm ngắn ngủi mà lại quen thuộc đường đi đến cõi bồng lai này như vậy, giống như là… như là đã tới đây vô số lần.
“Tôi…” Hạ Dương Ba mấp máy môi ngập ngừng định nói, lúc mà Lưu Nhất Hàng tưởng rằng anh lại cố làm ra vẻ huyền bí trêu đùa mình thì nghe thấy giọng nói có phần hụt hẫng của anh: “Em sẽ không muốn biết đâu, Nhất Hàng ạ.”
Lưu Nhất Hàng vốn đang nghĩ sẵn trong đầu vô vàn kế sách để đối phó với Hạ Dương Ba, như thể nếu như Hạ Dương Ba bảo “Em đoán thử xem” thì cậu sẽ hỏi lại “Anh đoán xem tôi đoán gì nào”; nếu như Hạ Dương Ba đáp “Không nói cho em biết”, thì cậu sẽ dửng dưng mà trả lời rằng “Tôi chẳng muốn biết chút nào đâu.”
Thế nhưng, câu trả lời của Hạ Dương Ba lại nằm ngoài dự kiến của cậu, thậm chí ngay cả niềm thất vọng não nề trong giọng nói của anh cũng rõ ràng, sống động như thật vậy, khiến cậu vô tình bị cảm xúc của anh tác động, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
“Em sẽ không muốn biết đâu, Nhất Hàng ạ.”
“Anh không nói thì làm sao biết được là tôi sẽ không muốn biết?” Lưu Nhất Hàng không nhịn được hỏi ngược lại.
Hạ Dương Ba ngẩn người, đôi mắt trùng xuống. Nhưng rất nhanh, anh đã điều chỉnh lại được nhịp thở, chỉ ra con đường quanh co phía trước, khóe miệng khẽ mỉm cười, chẳng nói chẳng rằng.
Lưu Nhất Hàng nghiêng đầu nhìn Hạ Dương Ba, thấy anh không hề có ý định trả lời, cậu bĩu môi phụng phịu, hậm hực quay sang nhìn ra ngoài cửa xe.
Quan sát toàn bộ phản ứng của cậu, nếp nhăn nơi khóe mắt của Hạ Dương Ba dịu lại, cơ hàm căng cứng cũng dần nới lỏng ra, khóe môi hơi nhếch lên nở nụ cười đầy bất lực và cưng chiều.
Suốt dọc đường hai người không nói chuyện với nhau, chẳng bao lâu, ô tô đã đậu lại gần một thung lũng khuất lưng chừng núi. Hạ Dương Ba cởi dây an toàn ra trước, nói với Lưu Nhất Hàng: “Đến nơi rồi.”
Lưu Nhất Hàng theo anh xuống xe, ngay lập tức mê mẩn với cảnh đẹp trước mặt, không khỏi trầm trồ thốt lên.
Hạ Dương Ba nhìn bữa sáng nguội ngắt trên bàn, rồi lại nhìn vẻ mặt háo hức mời chào của Lưu Nhất Hàng, khẽ cười, nhướn mày nhìn cậu, hỏi: “Có phải bây giờ tôi nên làm ra vẻ ngạc nhiên rồi hỏi, em đã làm những món này phải không?”
Lưu Nhất Hàng nhoẻn cười, nụ cười bẽn lẽn sau khi bị vạch trần, cậu đưa tay gãi gáy, ấp úng lên tiếng: “Là… là tôi… xuống dưới nhà mua…”
Hạ Dương Ba khẽ cười, không phản bác lại, cúi người xuống bàn ngửi mấy chiếc bánh bao đã nguội, vô thức lẩm bẩm một câu: “Nguội hết cả rồi…”
Anh vừa nói, vừa bỏ bữa sáng mà Lưu Nhất Hàng mua về vào lò vi sóng, nhìn hai bát cháo hạt kê, anh bỗng nhận ra điều gì đó, ngỡ ngàng cất tiếng hỏi: “Em cũng chưa ăn hả?”
Lưu Nhất Hàng ngẩn ra, “Ờ” một tiếng, “Tôi thấy anh ngủ say quá nên không gọi anh…”
Cậu không trả lời câu hỏi của Hạ Dương Ba mà nói lảng sang chuyện khác. Thế nhưng Hạ Dương Ba lại nghe ra được ý nghĩa từ lời nói khó hiểu của cậu, đó là, đến giờ này cậu vẫn chưa ăn sáng bởi vì cậu không nỡ lòng nào đánh thức Hạ Dương Ba dậy.
Thật ra Hạ Dương Ba có thức giấc hay không thì có liên quan gì đến việc cậu ăn sáng hay chưa đâu?
Từ đó, Hạ Dương Ba suy luận ra rằng, Lưu Nhất Hàng muốn ăn sáng cùng anh.
Nhận thức được điều này khiến Hạ Dương Ba vô cùng hả dạ, miệng ngâm nga một khúc nhạc êm đềm. Lưu Nhất Hàng đứng như trời trồng nhìn những biểu cảm thay đổi của người trước mặt, không biết anh đang vui vì điều gì, bèn hỏi: “Sao thế?”
Miệng Hạ Dương Ba vẫn ngâm nga không ngừng, thân hình còn lắc lư theo giai điệu, khóe miệng nhếch lên, nhìn Lưu Nhất Hàng bằng đôi mắt hoa đào nửa cười nửa không, điệu bộ định nói rồi lại thôi.
Mắt Lưu Nhất Hàng sáng long lanh nhìn Hạ Dương Ba, đợi chờ câu trả lời của anh. Khuôn mặt cậu sáng sủa khôi ngô, góc cạnh rõ ràng, đôi mắt nai long lanh sáng ngời, cậu chăm chú nhìn làm Hạ Dương Ba phải mềm lòng.
Nhử mồi Lưu Nhất Hàng chán chê, Hạ Dương Ba lại nhướn mày, đáp lại một cách bí hiểm: “Không nói cho em biết!”
Lưu Nhất Hàng: “…”
Hai người “ăn sáng” xong, Hạ Dương Ba vào đi tắm, thong thả sắp xếp những đồ dùng cần thiết cho buổi cắm trại xong đã đến chiều.
Hạ Dương Ba lái xe, ra khỏi thành phố không được bao lâu, con đường dần trở nên thu hẹp lại, người và xe thưa dần. Đường đi quanh co khúc khuỷu, Hạ Dương Ba cũng chẳng bật ứng dụng điều hướng, cầm lái điều khiển cho xe chạy theo lộ trình đã dự tính sẵn, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu sang bên cạnh trò chuyện với Lưu Nhất Hàng.
Lưu Nhất Hàng biếng nhác dựa mình trên ghế phụ lái, nói với anh câu được câu chăng.
Xe đi vào một con đường nhỏ dẫn lên núi, may sao mấy ngày nay không có mưa lớn liên tục, tuy đường núi mấp mô nhưng cũng không trơn trượt bùn lầy, tay lái của Hạ Dương Ba rất vững vàng, Lưu Nhất Hàng không hề cảm thấy lo lắng.
Nhưng, sau một đoạn cua gấp, bánh xe hơi trượt, Lưu Nhất Hàng phải cất giọng hỏi: “Hạ Dương Ba, sao anh biết được chỗ này thế?”
Lưu Nhất Hàng thực sự tò mò.
Có vẻ như Hạ Dương Ba đã đưa cậu đến vùng núi hoang vu hẻo lánh ở rìa Thành phố Lâm.
Xe của họ vẫn đang chầm chậm đi giữa lưng chừng núi, đường đi gập ghềnh, khúc khuỷu, không giống kiểu đường núi được sang sửa gọn gàng bằng phẳng như ở khu du lịch, bên đường là rừng cây um tùm tươi tốt, nhìn từ góc độ vĩ mô thì khu rừng rậm đã che kín cả con đường, ánh trời chiều ấm áp của mùa thu nghiêng nghiêng len qua kẽ lá, rọi lên mặt đường, thấp thoáng phản chiếu những cụm sáng lốm đốm.
Ô tô chạy qua, những loài chim không tên giật mình sợ hãi, trong thoáng chốc, cất tiếng kêu ríu rít tung cánh bay khắp cả khu rừng, làm xao động cả một vùng lá bay xào xạc.
Cảnh tượng ấy đẹp tuyệt vời, đẹp đến mức tưởng chừng như không có thật. Trong thoáng chốc, Lưu Nhất Hàng như người mất hồn, bất giác quay sang ngắm nhìn gương mặt điển trai của Hạ Dương Ba.
Theo như đường đi thì họ chưa ra khỏi Thành phố Lâm được bao xa, nhưng Lưu Nhất Hàng đã sống hơn hai mươi năm ở thành phố Dương lại không hề hay biết về vùng rừng núi hoang sơ hẻo lánh này.
Và điều khiến cậu ngạc nhiên hơn cả là Hạ Dương Ba là người của Thành phố G đến Thành phố Lâm cũng mới được nửa năm ngắn ngủi mà lại quen thuộc đường đi đến cõi bồng lai này như vậy, giống như là… như là đã tới đây vô số lần.
“Tôi…” Hạ Dương Ba mấp máy môi ngập ngừng định nói, lúc mà Lưu Nhất Hàng tưởng rằng anh lại cố làm ra vẻ huyền bí trêu đùa mình thì nghe thấy giọng nói có phần hụt hẫng của anh: “Em sẽ không muốn biết đâu, Nhất Hàng ạ.”
Lưu Nhất Hàng vốn đang nghĩ sẵn trong đầu vô vàn kế sách để đối phó với Hạ Dương Ba, như thể nếu như Hạ Dương Ba bảo “Em đoán thử xem” thì cậu sẽ hỏi lại “Anh đoán xem tôi đoán gì nào”; nếu như Hạ Dương Ba đáp “Không nói cho em biết”, thì cậu sẽ dửng dưng mà trả lời rằng “Tôi chẳng muốn biết chút nào đâu.”
Thế nhưng, câu trả lời của Hạ Dương Ba lại nằm ngoài dự kiến của cậu, thậm chí ngay cả niềm thất vọng não nề trong giọng nói của anh cũng rõ ràng, sống động như thật vậy, khiến cậu vô tình bị cảm xúc của anh tác động, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
“Em sẽ không muốn biết đâu, Nhất Hàng ạ.”
“Anh không nói thì làm sao biết được là tôi sẽ không muốn biết?” Lưu Nhất Hàng không nhịn được hỏi ngược lại.
Hạ Dương Ba ngẩn người, đôi mắt trùng xuống. Nhưng rất nhanh, anh đã điều chỉnh lại được nhịp thở, chỉ ra con đường quanh co phía trước, khóe miệng khẽ mỉm cười, chẳng nói chẳng rằng.
Lưu Nhất Hàng nghiêng đầu nhìn Hạ Dương Ba, thấy anh không hề có ý định trả lời, cậu bĩu môi phụng phịu, hậm hực quay sang nhìn ra ngoài cửa xe.
Quan sát toàn bộ phản ứng của cậu, nếp nhăn nơi khóe mắt của Hạ Dương Ba dịu lại, cơ hàm căng cứng cũng dần nới lỏng ra, khóe môi hơi nhếch lên nở nụ cười đầy bất lực và cưng chiều.
Suốt dọc đường hai người không nói chuyện với nhau, chẳng bao lâu, ô tô đã đậu lại gần một thung lũng khuất lưng chừng núi. Hạ Dương Ba cởi dây an toàn ra trước, nói với Lưu Nhất Hàng: “Đến nơi rồi.”
Lưu Nhất Hàng theo anh xuống xe, ngay lập tức mê mẩn với cảnh đẹp trước mặt, không khỏi trầm trồ thốt lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.