[Đammỹ]Tơ Liễu Nhân Gió Thổi Bay
Chương 39:
Tuyến Tính Đại Tạ
06/06/2023
Họ đang ở một nơi tương đối trống trải, bằng phẳng trong núi, xung quanh cây cối um tùm, cành lá sum suê, lá vàng phủ đầy trên đất, cách đó không xa có tiếng suối róc rách chảy xuống, giống như âm thanh của sinh mệnh lặng lẽ chảy trôi rồi tan biến.
Lưu Nhất Hàng mải mê say đắm với cảnh đẹp trước mắt, thì nghe thấy giọng nói đùa bỡn của Hạ Dương Ba: “Nghĩ gì thế? Không qua đây giúp một tay thì tối nay em cứ đợi bị sói tha đi nhé!”
Hạ Dương Ba mở thùng sau xe, vừa lấy đồ ra ngoài vừa cười nhìn cậu.
Lưu Nhất Hàng bị anh nhìn phát ngại, vừa lẩm bẩm “Ở đây làm gì có sói”, vừa sải bước đi về phía anh.
Nắng rọi vào gương mặt khôi ngô sáng của của Lưu Nhất Hàng, ánh lên rạng ngời, Hạ Dương Ba không sao dời mắt được, cứ đắm đuối nhìn cậu.
Lưu Nhất Hàng không để ý thấy cái nhìn thiêu đốt của Hạ Dương Ba, vẫn sải bước đi ra sau xe, cười toe toét, xắn tay áo giúp Hạ Dương Ba lấy lều bạt ra khỏi thùng xe.
Đầu tiên họ dựng lều nấu ăn ở nơi cuối gió, đắp bếp xong thì đun lấy một nồi nước, sau đó lại dựng một lều cắm trại ở hướng đầu gió.
Dựng lều xong xuôi hai người cũng mệt thở không ra hơi. Lưu Nhất Hàng nghiêng người ngồi phịch xuống đất, đám lá khô bỗng phát ra tiếng kêu sột soạt, hai người không nhịn được bật cười.
Cuối cùng, Hạ Dương Ba nén cười lại trước, trừng mắt nhìn Lưu Nhất Hàng trách móc: “Mau đứng lên cho tôi, đất lạnh lắm đấy.”
Lưu Nhất Hàng ngước lên, nhìn anh cười toe toét: “Tôi là đàn ông con trai nhé, rõ lắm chuyện!” Lúc cậu nói mình là đàn ông con trai, ánh mắt sáng ngời như đứa trẻ, làm cho Hạ Dương Ba rung động, cũng không nhịn được bật cười với cậu.
Ở phía bên kia, nước đun trong lều nấu ăn đã sôi sùng sục, bốc khói nghi ngút. Hạ Dương Ba dặn dò Lưu Nhất Hàng đôi câu rồi quay người đi về phía lều nấu ăn chuẩn bị bữa tối cho hai người, còn Lưu Nhất Hàng thì trải ngay ngắn hai chiếc túi ngủ dày dặn vào trong chiếc lều đôi.
Hạ Dương Ba rót nước vào bình giữ nhiệt, rồi lại đặt vỉ nướng trên bếp lửa nóng hổi, Lưu Nhất Hàng chuẩn bị xong xuôi thì bước vào trong lều, chân gà và sườn được tẩm ướp sẵn đang nằm trên vỉ nướng.
Ăn sáng xong, lúc Hạ Dương Ba đi tắm đã bảo Lưu Nhất Hàng ra chợ mua chân gà và sườn. Lưu Nhất Hàng chưa từng nấu ăn, lại càng chẳng bao giờ đi chợ, đến siêu thị cậu trố mắt đứng nhìn quầy thực phẩm bầy la liệt đồ ăn. Còn yêu cầu mà Hạ Dương Ba đưa ra cho cậu là: “Em thích ăn gì thì mua cái đó.”
Thế là nửa tiếng đồng hồ sau, hai túi lớn chân gà và sườn xuất hiện trước mặt Hạ Dương Ba. Còn có mấy hộp mì ăn liền.
Mặc dù hết hồn nhưng dù gì Hạ Dương Ba cũng biết thói quen ăn uống phải có thịt mới vui của Lưu Nhất Hàng, đành gắng gượng lấy lại bình tĩnh: “Em nghỉ ngơi đi, buổi tối chúng ta sẽ ăn chân gà nướng và sườn nướng!” Sau đó liếc nhìn đống mì ăn liền với vẻ phật ý: “Mì ăn liền thì thôi…”
Lưu Nhất Hàng ấm ức “ừ” lấy một tiếng, ngoan ngoãn đặt mì ăn liền xuống, nhưng trước khi đi, Hạ Dương Ba thấy rõ rành rành cậu lại lén lút bỏ mì ăn liền vào thùng xe.
---------------------------------
Ngọn lửa cháy bập bùng, Hạ Dương Ba ngồi trên một chiếc ghế dài đơn giản được lấy ra từ ghế sau xe, một tay cầm vỉ nướng, tay kia cầm kẹp, cặm cụi nhẹ nhàng khều cục than đang cháy đỏ.
Khuôn mặt anh hoàn toàn bị lửa than che lấp, Lưu Nhất Hàng cúi đầu nhìn anh, thực sự không nhìn rõ được biểu cảm của anh, nhưng vẫn thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh thực sự rất đáng yêu.
Mặc dù việc dùng từ "dễ thương" để mô tả Hạ Dương Ba, một người đàn ông ở độ tuổi ba mươi là rất kỳ lạ.
Nước da của Hạ Dương Ba không phải loại trắng mịn toát lên vẻ nữ tính và yểu điệu, ngay cả khi so với màu da lúa mạch khỏe mạnh nhờ thường xuyên vận động của Lưu Nhất Hàng cũng chỉ trắng hơn một chút. Lúc này, ngọn lửa như phủ lên mặt anh một tầng ánh sáng màu cam, hòa cùng những tia nắng chiếu ra từ mặt trời đang dần lặn xuống bên ngoài lều trại, vô tình sinh ra một loại cảm giác khiến người ta an tâm và thoải mái.
“Ngồi đi!” Giống như cảm nhận được ánh mắt Lưu Nhất Hàng đang nhìn mình, Hạ Dương Ba quay đầu cười nhẹ với cậu, nâng cằm chỉ về phía một chiếc ghế đẩu nhỏ khác bên cạnh.
Lưu Nhất Hàng cười tủm tỉm, nhanh chóng nghe the mà ngồi xuống bên cạnh anh, yên lặng nhìn dáng vẻ tập trung của Hạ Dương Ba.
Hạ Dương Ba vẫn chuyên tâm tiếp tục hành động của mình, buộc bản thân không để ý đến ánh mắt rực lửa của Lưu Nhất Hàng, nhưng trong lòng anh dường như có một con bướm đột nhiên xông vào, vỗ đôi cánh mà bay quanh không có quy luật, cả trái tim anh như muốn bật ra khỏi lồng ngực!
Cảm giác này thật kỳ lạ, lần gần đây nhất anh như thế này, dường như đã xảy ra rất nhiều năm rồi...
Vào ngày Quốc khánh của năm thứ nhất đại học, sau hơn một tháng huấn luyện quân sự và tuần lễ tân sinh, anh và Hứa Ngụy Trì đã được nâng cấp từ những người bạn bình thường thành tình bạn sắt son. Nhưng anh ấy lại không muốn làm bất cứ điều gì như "bạn thân" với anh.
Vào đêm trước ngày Quốc khánh năm đó, Hứa Ngụy Trì và Lưu Nhất Ngôn đã tranh cãi về việc liệu nên là "Hứa Ngụy Trì đến Thành phố Tân để gặp Lưu Nhất Ngôn" hay "Lưu Nhất Ngôn đến Thành phố G để ở cạnh Hứa Ngụy Trì", cả hai rơi vào bế tắc và rồi chia tay trên điện thoại.
Khi trở về nhà Hứa Ngụy Trì vẫn còn chán nản, Hạ Dương Ba tiễn anh ấy đến nhà ga với một niềm phấn khích thầm kín trong lòng, nhưng ngoài mặt lại rất đồng cảm, anh nặng nề vỗ vai Hứa Ngụy Trì và nói: "Được rồi, đừng buồn nữa, con gái thường là như thế mà, chờ nóng nảy qua đi là ổn cả thôi!” Thực ra, anh chỉ ước gì cơn giận này của Lưu Nhất Ngôn sẽ không bao giờ qua đi.
Khuôn mặt Hứa Ngụy Trì vẫn mang dáng vẻ u buồn và ảm đạm, Hạ Dương Ba cười nói: "Nếu không thì hai ngày nữa tôi sẽ đi tìm cậu!"
Vẻ mặt của Hứa Ngụy Trì rốt cuộc cũng tốt hơn, nụ cười vẫn có chút bất đắc dĩ: "Vậy được, tôi sẽ đợi cậu ở nhà!"
Vốn dĩ chỉ là nói chuyện bình thường, tuy rằng Hứa Ngụy Trì không nhiệt tình cho lắm, nhưng biểu hiện chân thành tuyệt đối của anh ấy vẫn khiến Hạ Dương Ba thích thú, suýt chút nữa anh đã lập tức mua vé đi theo Hứa Ngụy Trì.
Sau cùng, anh về nhà thu dọn đồ đạc và nói chuyện với gia đình một lần nữa trước khi mua vé tàu đi Thành phố Lâm vào sáng hôm sau.
Lúc Hứa Ngụy Trì đến nhà ga đón anh, tâm trạng vẫn chưa tốt lên, nhưng Hứa Ngụy Trì không nhắc đến nên anh cũng không hỏi mà chỉ theo Hứa Ngụy Trì dạo quanh các con phố ở Thành phố Lâm trong cả một ngày.
Ngày hôm sau, một người bạn cấp ba của Hứa Ngụy Trì rủ Hứa Ngụy Trì chơi bida cùng nhau, Hứa Ngụy Trì vừa nói chuyện điện thoại vừa nhìn Hạ Dương Ba, anh ấy chần chừ từ chối, nhưng trong mắt hiện rõ dòng chữ "Tôi rất muốn đi".
Lúc đó Hạ Dương Ba thích anh biết bao nhiêu, nhìn vẻ mặt khó chịu không vui của Hứa Ngụy Trì, anh ấy chỉ chịu đựng một mình Lưu Nhất Ngôn là đủ rồi, Hạ Dương Ba có chút không đành lòng để Hứa Ngụy Trì vì chính mình mà phải tiếc nuối.
Vì vậy, ngày hôm đó, Hạ Dương Ba đã đi theo Hứa Ngụy Trì, chơi bida với họ cả buổi chiều.
Lưu Nhất Hàng mải mê say đắm với cảnh đẹp trước mắt, thì nghe thấy giọng nói đùa bỡn của Hạ Dương Ba: “Nghĩ gì thế? Không qua đây giúp một tay thì tối nay em cứ đợi bị sói tha đi nhé!”
Hạ Dương Ba mở thùng sau xe, vừa lấy đồ ra ngoài vừa cười nhìn cậu.
Lưu Nhất Hàng bị anh nhìn phát ngại, vừa lẩm bẩm “Ở đây làm gì có sói”, vừa sải bước đi về phía anh.
Nắng rọi vào gương mặt khôi ngô sáng của của Lưu Nhất Hàng, ánh lên rạng ngời, Hạ Dương Ba không sao dời mắt được, cứ đắm đuối nhìn cậu.
Lưu Nhất Hàng không để ý thấy cái nhìn thiêu đốt của Hạ Dương Ba, vẫn sải bước đi ra sau xe, cười toe toét, xắn tay áo giúp Hạ Dương Ba lấy lều bạt ra khỏi thùng xe.
Đầu tiên họ dựng lều nấu ăn ở nơi cuối gió, đắp bếp xong thì đun lấy một nồi nước, sau đó lại dựng một lều cắm trại ở hướng đầu gió.
Dựng lều xong xuôi hai người cũng mệt thở không ra hơi. Lưu Nhất Hàng nghiêng người ngồi phịch xuống đất, đám lá khô bỗng phát ra tiếng kêu sột soạt, hai người không nhịn được bật cười.
Cuối cùng, Hạ Dương Ba nén cười lại trước, trừng mắt nhìn Lưu Nhất Hàng trách móc: “Mau đứng lên cho tôi, đất lạnh lắm đấy.”
Lưu Nhất Hàng ngước lên, nhìn anh cười toe toét: “Tôi là đàn ông con trai nhé, rõ lắm chuyện!” Lúc cậu nói mình là đàn ông con trai, ánh mắt sáng ngời như đứa trẻ, làm cho Hạ Dương Ba rung động, cũng không nhịn được bật cười với cậu.
Ở phía bên kia, nước đun trong lều nấu ăn đã sôi sùng sục, bốc khói nghi ngút. Hạ Dương Ba dặn dò Lưu Nhất Hàng đôi câu rồi quay người đi về phía lều nấu ăn chuẩn bị bữa tối cho hai người, còn Lưu Nhất Hàng thì trải ngay ngắn hai chiếc túi ngủ dày dặn vào trong chiếc lều đôi.
Hạ Dương Ba rót nước vào bình giữ nhiệt, rồi lại đặt vỉ nướng trên bếp lửa nóng hổi, Lưu Nhất Hàng chuẩn bị xong xuôi thì bước vào trong lều, chân gà và sườn được tẩm ướp sẵn đang nằm trên vỉ nướng.
Ăn sáng xong, lúc Hạ Dương Ba đi tắm đã bảo Lưu Nhất Hàng ra chợ mua chân gà và sườn. Lưu Nhất Hàng chưa từng nấu ăn, lại càng chẳng bao giờ đi chợ, đến siêu thị cậu trố mắt đứng nhìn quầy thực phẩm bầy la liệt đồ ăn. Còn yêu cầu mà Hạ Dương Ba đưa ra cho cậu là: “Em thích ăn gì thì mua cái đó.”
Thế là nửa tiếng đồng hồ sau, hai túi lớn chân gà và sườn xuất hiện trước mặt Hạ Dương Ba. Còn có mấy hộp mì ăn liền.
Mặc dù hết hồn nhưng dù gì Hạ Dương Ba cũng biết thói quen ăn uống phải có thịt mới vui của Lưu Nhất Hàng, đành gắng gượng lấy lại bình tĩnh: “Em nghỉ ngơi đi, buổi tối chúng ta sẽ ăn chân gà nướng và sườn nướng!” Sau đó liếc nhìn đống mì ăn liền với vẻ phật ý: “Mì ăn liền thì thôi…”
Lưu Nhất Hàng ấm ức “ừ” lấy một tiếng, ngoan ngoãn đặt mì ăn liền xuống, nhưng trước khi đi, Hạ Dương Ba thấy rõ rành rành cậu lại lén lút bỏ mì ăn liền vào thùng xe.
---------------------------------
Ngọn lửa cháy bập bùng, Hạ Dương Ba ngồi trên một chiếc ghế dài đơn giản được lấy ra từ ghế sau xe, một tay cầm vỉ nướng, tay kia cầm kẹp, cặm cụi nhẹ nhàng khều cục than đang cháy đỏ.
Khuôn mặt anh hoàn toàn bị lửa than che lấp, Lưu Nhất Hàng cúi đầu nhìn anh, thực sự không nhìn rõ được biểu cảm của anh, nhưng vẫn thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh thực sự rất đáng yêu.
Mặc dù việc dùng từ "dễ thương" để mô tả Hạ Dương Ba, một người đàn ông ở độ tuổi ba mươi là rất kỳ lạ.
Nước da của Hạ Dương Ba không phải loại trắng mịn toát lên vẻ nữ tính và yểu điệu, ngay cả khi so với màu da lúa mạch khỏe mạnh nhờ thường xuyên vận động của Lưu Nhất Hàng cũng chỉ trắng hơn một chút. Lúc này, ngọn lửa như phủ lên mặt anh một tầng ánh sáng màu cam, hòa cùng những tia nắng chiếu ra từ mặt trời đang dần lặn xuống bên ngoài lều trại, vô tình sinh ra một loại cảm giác khiến người ta an tâm và thoải mái.
“Ngồi đi!” Giống như cảm nhận được ánh mắt Lưu Nhất Hàng đang nhìn mình, Hạ Dương Ba quay đầu cười nhẹ với cậu, nâng cằm chỉ về phía một chiếc ghế đẩu nhỏ khác bên cạnh.
Lưu Nhất Hàng cười tủm tỉm, nhanh chóng nghe the mà ngồi xuống bên cạnh anh, yên lặng nhìn dáng vẻ tập trung của Hạ Dương Ba.
Hạ Dương Ba vẫn chuyên tâm tiếp tục hành động của mình, buộc bản thân không để ý đến ánh mắt rực lửa của Lưu Nhất Hàng, nhưng trong lòng anh dường như có một con bướm đột nhiên xông vào, vỗ đôi cánh mà bay quanh không có quy luật, cả trái tim anh như muốn bật ra khỏi lồng ngực!
Cảm giác này thật kỳ lạ, lần gần đây nhất anh như thế này, dường như đã xảy ra rất nhiều năm rồi...
Vào ngày Quốc khánh của năm thứ nhất đại học, sau hơn một tháng huấn luyện quân sự và tuần lễ tân sinh, anh và Hứa Ngụy Trì đã được nâng cấp từ những người bạn bình thường thành tình bạn sắt son. Nhưng anh ấy lại không muốn làm bất cứ điều gì như "bạn thân" với anh.
Vào đêm trước ngày Quốc khánh năm đó, Hứa Ngụy Trì và Lưu Nhất Ngôn đã tranh cãi về việc liệu nên là "Hứa Ngụy Trì đến Thành phố Tân để gặp Lưu Nhất Ngôn" hay "Lưu Nhất Ngôn đến Thành phố G để ở cạnh Hứa Ngụy Trì", cả hai rơi vào bế tắc và rồi chia tay trên điện thoại.
Khi trở về nhà Hứa Ngụy Trì vẫn còn chán nản, Hạ Dương Ba tiễn anh ấy đến nhà ga với một niềm phấn khích thầm kín trong lòng, nhưng ngoài mặt lại rất đồng cảm, anh nặng nề vỗ vai Hứa Ngụy Trì và nói: "Được rồi, đừng buồn nữa, con gái thường là như thế mà, chờ nóng nảy qua đi là ổn cả thôi!” Thực ra, anh chỉ ước gì cơn giận này của Lưu Nhất Ngôn sẽ không bao giờ qua đi.
Khuôn mặt Hứa Ngụy Trì vẫn mang dáng vẻ u buồn và ảm đạm, Hạ Dương Ba cười nói: "Nếu không thì hai ngày nữa tôi sẽ đi tìm cậu!"
Vẻ mặt của Hứa Ngụy Trì rốt cuộc cũng tốt hơn, nụ cười vẫn có chút bất đắc dĩ: "Vậy được, tôi sẽ đợi cậu ở nhà!"
Vốn dĩ chỉ là nói chuyện bình thường, tuy rằng Hứa Ngụy Trì không nhiệt tình cho lắm, nhưng biểu hiện chân thành tuyệt đối của anh ấy vẫn khiến Hạ Dương Ba thích thú, suýt chút nữa anh đã lập tức mua vé đi theo Hứa Ngụy Trì.
Sau cùng, anh về nhà thu dọn đồ đạc và nói chuyện với gia đình một lần nữa trước khi mua vé tàu đi Thành phố Lâm vào sáng hôm sau.
Lúc Hứa Ngụy Trì đến nhà ga đón anh, tâm trạng vẫn chưa tốt lên, nhưng Hứa Ngụy Trì không nhắc đến nên anh cũng không hỏi mà chỉ theo Hứa Ngụy Trì dạo quanh các con phố ở Thành phố Lâm trong cả một ngày.
Ngày hôm sau, một người bạn cấp ba của Hứa Ngụy Trì rủ Hứa Ngụy Trì chơi bida cùng nhau, Hứa Ngụy Trì vừa nói chuyện điện thoại vừa nhìn Hạ Dương Ba, anh ấy chần chừ từ chối, nhưng trong mắt hiện rõ dòng chữ "Tôi rất muốn đi".
Lúc đó Hạ Dương Ba thích anh biết bao nhiêu, nhìn vẻ mặt khó chịu không vui của Hứa Ngụy Trì, anh ấy chỉ chịu đựng một mình Lưu Nhất Ngôn là đủ rồi, Hạ Dương Ba có chút không đành lòng để Hứa Ngụy Trì vì chính mình mà phải tiếc nuối.
Vì vậy, ngày hôm đó, Hạ Dương Ba đã đi theo Hứa Ngụy Trì, chơi bida với họ cả buổi chiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.