[Đammỹ]Tơ Liễu Nhân Gió Thổi Bay

Chương 40:

Tuyến Tính Đại Tạ

06/06/2023

Sau khi chơi bida và ăn uống cùng nhau, các anh lớn lại dùng Lưu Nhất Ngôn để trêu đùa Hứa Ngụy Trì như thường lệ, từng người hùa nhau mà kể với Hạ Dương Ba về những điều ngu ngốc mà Hứa Ngụy Trì đã làm cho Lưu Nhất Ngôn ở trường trung học.

Trái tim của Hạ Dương Ba chua chát và se lại, khi nghĩ đến tình yêu chân thành từ trái tim mà Hứa Ngụy Trì dành cho Lưu Nhất Ngôn, hốc mắt anh hơi sưng lên. Anh hít một hơi thật sâu và rồi quay đầu lại nhìn Hứa Ngụy Trì đang cười to toét mắng chửi và gào thét với những người bạn của mình nhưng vẫn còn đó nỗi buồn chưa nguôi ngoai đọng lại trên lông mày.

Nghĩ đến chuyện anh là người duy nhất biết Hứa Ngụy Trì và Lưu Nhất Ngôn đang cãi nhau, Hạ Dương Ba đột nhiên cảm thấy tốt hơn rất nhiều, chỉ có bí mật nhỏ này của Hứa Ngụy Trì là một mình anh biết đến.

Hạ Dương Ba vốn là một người hướng ngoại, tính cách dễ gần, bạn bè Hứa Ngụy Trì cũng rất vô tư, càng nói chuyện càng hợp nhau, một vài anh lớn hứng thú nên đã đề xuất ngày mai sẽ cùng nhau đi cắm trại.

Hạ Dương Ba đáp lại mà không hề nghĩ ngợi gì: “Được thôi!” Nói xong mới nhớ đến nhìn khuôn mặt của Hứa Ngụy Trì, thấy sắc mặt anh ấy như thường lệ, cũng không có phản đối hay miễn cưỡng, trong lòng anh mới có chút tả lỏng và thở phào nhẹ nhõm.

Hồi đó, nơi họ đi cắm trại là ngọn núi gần đó.

Lúc ấy hai người điều khiển ô tô nhà mình, mở định vị hướng đi, vốn định đi nơi khác, ai ngờ chuyển hướng sai, vừa vào khu vực đồi núi thì tín hiệu bất ổn, nhóm nam thanh niên cũng không vội vàng mà đơn giản là tùy tiện lái xe đi loanh quanh rồi đến được đây lúc nào không biết.

Nhìn thấy khung cảnh tuyệt đẹp này, mọi người liền đơn giản là hạ trại bên bờ suối.

Vào buổi tối, Hạ Dương Ba và Hứa Ngụy Trì ở cùng một cái lều, và cả hai đều nằm trong chiếc túi ngủ, chỉ để hở đầu ra ngoài.

Trong lều yên tĩnh chỉ có tiếng thở dốc của hai người nối tiếp nhau. Bên ngoài căn lều có những người khác đang cười đùa trong lều của họ.

“Ngụy Trì.” Hạ Dương Ba thì thào gọi anh ấy.

Hứa Ngụy Trì quay đầu kêu một tiếng "ừm", ngây người nhìn anh.

Hạ Dương Ba muốt khan, nhưng chỉ nói: "Cậu nói xem... liệu có sói không?"

Hứa Ngụy Trì sững sờ trong ba giây, sau đó không nhịn được mà bật cười như thể gặp phải một trò đùa lớn, anh ấy cười đến mức lồng ngực run lên.

Hạ Dương Ba vốn dĩ rất khó chịu vì những điều ngu ngốc mà bản thân mình đã nói, nhưng nhìn thấy Hứa Ngụy Trì cuối cùng cũng nở nụ cười chân thành đầu tiên sau vài ngày, anh thậm chí còn cảm thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng.



Hứa Ngụy Trì cuối cùng cũng cười đủ rồi, nghiêng người sang, một tay đặt lên cánh tay, tay kia chạm vào mũi mình, mỉm cười nhìn chằm chằm Hạ Dương Ba.

Tim của Hạ Dương Ba thắt lại, vẻ mặt mềm mại của Hứa Ngụy Trì là sao? Tại sao... tại sao anh lại nghĩ trong giây tiếp theo Hứa Ngụy Trì sẽ hôn anh?

Nghĩ như vậy, tim của Hạ Dương Ba như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, và anh chỉ có thể nhắm mắt lại.

Tuy nhiên, nụ hôn trong mơ đã không diễn ra như mong đợi, thay vào đó, Hứa Ngụy Trì mỉm cười và giọng nói truyền vào tai anh: "Dương Ba, trông cậu thực sự giống như một đứa trẻ."

Hạ Dương Ba nghĩ, mình không giống một đứa trẻ, ít nhất mình sẽ không đau lòng vì cãi nhau với bạn gái. Ừ thì, mình sẽ chẳng bao giờ tìm được bạn gái.

Nhưng khi nhìn thấy và cảm nhận được hơi thở khẽ nhấp nhô của Hứa Ngụy Trì, cậu thanh niên 18 tuổi Hạ Dương Ba vẫn không kìm được mà len lén đỏ mặt.

Và bây giờ, hơn mười năm sau, Hạ Dương Ba 29 tuổi bị quan sát bởi đôi mắt trong veo và thuần khiết của Lưu Nhất Hàng, một lần nữa lại không kìm được mà đỏ mặt.

Cũng may là ngọn lửa cháy trước mặt đã chiếu ánh sáng ấm áp lên khuôn mặt anh, che đậy cho tình cảm không đúng lúc này.

Lưu Nhất Hàng không biết Hạ Dương Ba đang suy nghĩ gì, không khỏi cầm lấy một cây gậy nhỏ, học theo động tác của Hạ Dương Ba mà lơ đễnh nghịch đống than trong lò.

Nhưng nhịp tim của Hạ Dương Ba đã bị những chuyển động vô thức của cậu làm đập loạn rồi.

Trong lều thật yên tĩnh, giống như buổi đêm mùa thu mười một năm trước, nhưng dường như có gì đó rất khác...

Ánh lửa sáng rực chiếu vào mặt hai người, tia lửa tóe ra, chân gà bắt đầu hiện lên màu vàng vàng hấp dẫn dưới sự chăm chút tỉ mỉ của Hạ Dương Ba, dầu động vật cũng từ từ trào ra, phát ra âm thanh “tách tách”.

Âm thanh của tia lửa và âm thanh “tách tách” này tạo thành một loại âm thanh nền ấm cúng và nhẹ nhàng, lặng lẽ bao bọc hai người trong một cảm giác ấm áp vô cùng.

Đột nhiên, bụng Lưu Nhất Hàng phát ra vài tiếng động kỳ quái: "Rột rột..."

Hạ Dương Ba sửng sốt quay đầu nhìn cậu, thấy cậu cười xấu hổ vô thức đưa tay lên gãi gãi đầu, mở miệng như muốn giải thích điều gì, cuối cùng lại bỏ cuộc mà cúi gằm mặt xuống.



Hạ Dương Ba không kìm được mà khẽ cười.

Hạ Dương Ba biết, lần này chắc chắn sẽ khác mười một năm trước.

--------------------------------

Hai người bọn họ ăn sạch sẽ chân gà và thịt sườn trong chốc lát, Hạ Dương Ba cũng không ăn nhiều, phần lớn thời gian đều tập trung nhìn Lưu Nhất Hàng ăn.

Còn Lưu Nhất Hàng vẫn như mọi khi, một khi đã ăn thì cậu nhất định sẽ không sao nhãng. Mãi đến khi nuốt hết miếng xương sườn cuối cùng cậu mới thở ra một hơi dài thỏa mãn, không kìm được mà ợ lên.

Hạ Dương Ba cười nhẹ, đưa khăn giấy ướt cho cậu, cố ý hỏi: "Ăn no chưa?"

Lưu Nhất Hàng lè lưỡi với anh, nhận lấy khăn giấy ướt, giả bộ gật đầu nói: "Cũng vừa đủ no!"

Lông mày Hạ Dương Ba nhướng lên rồi nở nụ cười, bất lực lắc đầu, thấy miệng Lưu Nhất Hàng vẫn còn vương chút dầu mỡ, anh như bị ma xui quỷ khiến mà cầm lấy một miếng khăn giấy nhẹ nhàng giúp cậu lau miệng.

Gần như ngay khi chạm vào môi của Lưu Nhất Hàng Hạ Dương Ba mới từ trong mộng tỉnh lại, đôi tay run rẩy trong không trung, không đặt xuống cũng không tiếp tục.

Có thể là bởi vì trong lòng Hạ Dương Ba có ý đồ mờ ám nên mới run rẩy như vậy, Lưu Nhất Hàng người ta quanh mình lỗi lạc, con người cậu cũng thẳng thắng, chỉ đơn giản bĩu môi ngả về phía Hạ Dương Ba đang đóng băng ra hiệu cho anh giúp mình lau miệng.

Sau khi ăn uống và thu dọn đồ đạc, cả hai bước ra khỏi lều thì thấy trời đã tối. Trong bóng tối, tiếng gió xào xạc trong rừng cây khiến người ta có chút rợn người.

Thành phố Lâm nằm ở vùng cao nguyên phía Tây Nam, tuy mới bước sang thu nhưng chênh lệch nhiệt độ giữa buổi sáng và buổi tối vẫn không hề nhỏ, hai người vội vàng thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng đi vào trong lều.

Mỗi người một túi ngủ, nằm cạnh nhau, Hạ Dương Ba đưa tay tắt đèn pin.

Lưu Nhất Hàng chuyển động như một con sâu róm, thấp giọng hỏi: "Chúng ta đi ngủ sớm như vậy sao?"

Hạ Dương Ba cười khúc khích: "Em còn muốn làm gì nữa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [Đammỹ]Tơ Liễu Nhân Gió Thổi Bay

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook