Chương 6: Mưu Kế Thông Thiên
ZomB
28/01/2021
Cố gắng nuốt ngược ngụm máu vừa trào dâng cũng như lửa hận bùng lên trong lòng, Khánh bả ném ánh mắt căm phẫn nhìn về phía ông Đa, hận không thể lập tức ăn tươi nuốt sống lão già trước mặt. Nếu ánh mắt có thể giết người thì chỉ sợ bây giờ ông Đa đã chết vô số lần (#lời tác giả: Fan CĐBC nghe quen ko :3). Hiện tại ông Đa cũng chẳng khá khẩm gì hơn. Mạnh thì mạnh thật đấy nhưng ông vẫn là con người, vẫn chịu tác động của luân hồi, vẫn bị ảnh hưởng bởi sinh lão bệnh tử. Ông già rồi, tuổi tác khiến sức mạnh của ông chẳng còn đỉnh phong như hồi trai tráng. Nện nhau 1 lúc lâu như vậy khiến xương lưng ông như muốn gãy ra từng đốt như những hôm trái gió trở trời vậy, đau đớn vô cùng. Về phần Khánh bả, hắn cũng đã đạt đến giới hạn. Hậu quả của việc nốc thuốc khiến hắn như ngọn đèn dầu trước gió, lấy phần lớn dầu đã thiêu đốt cho 1 lần bùng cháy mạnh mẽ, giờ hắn uể oải vô cùng. Hắn ko ngờ lão già trước mặt khó nhằn đến thế. Giờ chỉ còn cách tốc chiến tốc thắng, mà tiếp tục sử dụng dược lực chỉ sợ nó lấy thẳng sinh mệnh làm nguyên liệu, cơ thể hắn ko chịu nổi mà sốc thuốc dẫn đến tử vong. 2 con người 1 suy nghĩ, nhất định đòn này phải kết liễu đối phương.
Trong mắt thằng phế vật Sinh thì trận chiến còn căng thẳng lắm. Nó cứ nghĩ 2 cao thủ sẽ còn combat dài dài nên đéo biết từ bao giờ mà nó lôi đâu ra cái ghế sofa cùng bịch bắp rang, ngồi phè phỡn nhìn 2 người trước mặt đang đem cả tính mạng của mình ra đặt cược. Lũ đàn em của Khánh bả cũng vậy, sớm đã tụ tập lại, thậm chí bọn nó còn mở ra 1 sòng bạc đánh cược xem bên nào sẽ chiến thắng. Trước hàng chục ánh mắt đang trông ngóng kết quả như đợi mẹ về, ông Đa đã bắt đầu động rồi.
-Nhất Quyền thần công, Ultimate !
Ông Đa chuyển về thế đứng tấn, tay phải gồng chặt lại, tay trái che phía trước như muốn dồn toàn lực vào cú đấm này vậy. Mặt đất rung chuyển dữ dội như sợ hãi trước sức mạnh tuyệt đối của ông Đa. Khánh bả trước mặt cũng nuốt nước bọt cái ực. Đâu giống như mấy tên yêu quái trong những bộ phim siêu nhân giành cho con nít chỉ đợi siêu nhân gồng rồi làm màu các kiểu, hắn điên cuồng huy động toàn bộ lực lượng cơ thể, Thái Cực vũ đạo xoay chuyển với tốc độ chóng mặt, chỉ thấy vô số tàn ảnh cánh tay đan vào nhau. Chính lúc này là giây phút quyết định thắng bại trận đấu, hắn ko biết có chặn lại được đòn này ko nhưng hắn biết đằng nào cũng ko thoát khỏi phạm vi công kích của đòn đánh này. Thôi thì Trạng chết Chúa cũng băng hà hắn nhất định có chết cũng phải kéo theo ông Đa chết cùng.
-Thái Cực vũ đạo bí kĩ, Hồi Thiên !
Dư ảnh 2 tay Khánh bả lúc này tạo thành 1 tấm khiên ko có khẽ hở, sẵn sàng đón tiếp đòn công cuối cùng của ông Đa. Không để hắn phải chờ lâu, rốt cuộc ông Đa cũng tới, thân ảnh bứt tốc, biến mất trước ánh mắt của mọi người. Thứ còn lại chỉ là 1 âm thanh trầm thấp nhưng mang đầy tính uy hiếp:
-mode Nghiêm túc: On, ông Đa nghiêm túc, đấm nghiêm túc !
Một lực cực mạnh cứ thế dồn ép về phía Khánh bả khiến tầng tầng lớp lớp không khí ko chịu được áp lực mà liên tục xảy ra nhưng vụ nổ âm thanh. Gió phát ra từ xung kích của nắm đấm còn mạnh gấp khối lần 1 cơn bão. Nhưng điều càng khiến mọi người phải há hốc mồm hơn là Khánh bả đang trong thế thủ tuyệt đối lại bất ngờ hất hai tay sang hai bên, 1 động tác khá quen thuộc như cái lần hắn múa cho mưa tạnh. Xung lực từ cú hất tay lao ra cản phá ông Đa. Thế nhưng thật đáng thương, xung lực mạnh mẽ đến nỗi thổi bay mây ấy trước thế công cường hãn của ông Đa lại yếu ớt vô cùng, như 1 màng trinh mỏng dễ dàng bị đâm rách. Không chỉ vậy, quỹ đạo thay đổi khiến tàn ảnh Hồi Thiên che chắn trước mặt hắn biến mất. Tên này muốn tự sát à, cảm thấy mình sống lâu quá rồi chăng. Câu trả lời là Không ! Trước ánh mắt trợn tròn của mọi người, chỉ thấy Khánh bả nở 1 nụ cười âm hiểm, nhẫn trữ vật của hắn loé lên, từ đó bay ra một vật gì đó mà mọi người ko thấy rõ. Chỉ biết sau đấy hắn hét lên rồi ném ra 1 vật hình can xăng ẩn chứa 1 lượng lớn Hoả linh lực.
- BẠO CHO TA ! - Khánh bả hét lớn.
Bùm ! 1 vụ nổ mạnh mẽ vang vọng không gian. Uy lực từ nó toả ra kinh người đến nỗi áp chế được phần nào sát lực đến từ đòn công của ông Đa. Tuy vậy, dù chỉ giảm được phần nào đòn đó cũng khiến Khánh bả lợi dụng được cơ hội mà dùng toàn lực tránh né. Nhưng dù né được thì áp lực đến từ 1 kích toàn lực của Hữu Đa quyền vương cũng ko hề đơn giản. Xung lực vẫn dư sức tác động cực mạnh nên thân thể Khánh bả, khiến lục phủ ngũ tạng hắn tổn thương nghiêm trọng, như một bịch rác cứ thế lăn dài trên mặt đất, phun máu tứ tung. Khói bụi mịt mờ tản đi, khi mọi ánh mắt còn đang tập trung phân tích tình trạng của 2 người thì thằng main ghẻ của chúng ta lại chăm chú nhìn vào cái tàn tích vụ nổ ban nãy, xem thứ gì đã thành công cứu Khánh bả 1 mạng.
-Xe máy sao ??- Ánh mắt Sinh có chút bất ngờ nhìn vào thứ đồ vật đã sớm không còn nguyên vẹn.
-Là 1 kiện Bảo vật dạng phi hành !- Tiếng nam khàn vang lên, 1 lần nữa đính chính lại câu nói của thằng Sinh ban nãy - Ở thế giới này đừng tuỳ tiện sử dụng từ ngữ ở thế giới cũ của ngươi !
Sinh mặc kệ, mắt nó vẫn chăm chăm nhìn vào tàn tích chiếc xe máy, phải gọi là kiện bảo vật phi hành mới đúng. Trong ánh mắt nó lúc này tràn đầy tia phức tạp. Nó nhìn sang thân thể tàn tạ của Khánh bả rồi lại nhìn lại tàn tích vụ nổ xe kia, suy nghĩ về sức mạnh đòn ulti vừa rồi của ông Đa. Quả không hổ là 1 tên yangho máu mặt, Khánh bả thật ko đơn giản. Nếu hắn ko dùng thủ đoạn vừa rồi thì chỉ sợ kết cục của hắn sẽ chính là chiếc xe máy kia, nổ tan xác. Dù thực lực có yếu hơn rất nhiều, dường như chỉ có thể đứng chờ chết nhưng do đầu óc tràn đầy toan tính mà Khánh bả thành công sống sót, thậm chí lật ngược thế cờ. Giờ này Sinh đã ngỡ ra, muốn làm thế giới vi tôn, không chỉ cần thực lực mạnh mẽ mà cũng cần những toan tính thông thiên !
-HAHAHAHAHAHAHAHAHA !
Thân xác be bét máu của Khánh bả từ từ bò dậy, vẻ mặt đáng sợ ngó quanh rồi dừng lại ở vị trí ông Đa với đầy sự căm hận. Cứ thế hắn lê lết về phía ông Đa, từ đâu rút ra cây gậy bóng chày dài tầm 1m. Sau đòn chí mạng đó, hắn đã bảo toàn được mạng sống. Dù chịu thương thế không hề nhỏ nhưng trên hết, hắn vẫn sống ! Ánh mắt hằn lên những gân máu chứa đầy sự tức giận như nói lên suy nghĩ cũng như mục đích duy nhất của hắn hiện tại, TRẢ THÙ !
Khánh bả biết hắn có thể làm được. Trước mặt hắn hiện tại, ông Đa đã kiệt sức mà ngã xuống. Mặt ông đã sớm không con chút huyết sắc. Đến cả hồi trẻ, đòn quyết định ban nãy của ông cũng tốn kha khá sức lực đấy. Huống hồ giờ ông già rồi, đòn đánh này có hơi quá sức đối với ông. Hiện tại hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, Khánh bả thắng, ông Đa hô hấp cũng khó khăn chỉ biết trợn mắt nhìn Khánh bả tiến tới gần, chuẩn bị kết liễu ông.
- Chết đi lão cẩu nô ! - Khánh bả hét lớn như muốn phóng thích ngọn lửa thù hận trong lòng, tay cầm gậy bóng chày vung lên rồi nhằm đầu ông Đa bổ xuống.
Ông Đa không thể chịu chết dễ dàng như vậy, dùng chút tàn lực cuối cùng ông vùng lên, nắm tay cứ thế chụp tới dù biết đó chỉ là chống cự trong vô vọng. Khánh bả cứ thế vẫn điên cuồng phang tới, mặc kệ sự chống cự của ông Đa. Hắn cuồng đến nỗi không kiềm chế được rồi, và hắn cũng tự tin mình có thể nghiền nát lão già trước mặt.
Bụp ! Ông Đa chụp được rồi, tuy vậy .... Hự ! Ông Đa khó nhọc phun ra 1 ngụm máu. Bờ vai của ông thế mà bị nện cho nát bấy và thứ ông chụp được cũng chẳng phải là cây gậy bóng chày mà là cổ tay của Khánh bả. Mục đích hành động này của ông ko phải ngăn cản cũng như giằng co vũ khí của kẻ địch mà là 1 mục đích khác ! Tay còn lại của ông từ bao giờ đã lôi ra 1 chiếc còng số 8 bóng loáng, nhắm hướng cổ tay Khánh bả mà lao tới.
Click ! Âm thanh kim loại vang lên, Khánh bả bất ngờ không kịp né tránh. Ánh mắt hắn lúc này nhìn trân trân vào chiếc còng tay, vẻ mặt chứa đầy sự hoảng hốt:
- Bát hình Thủ chi Còng ? ( #lời tác giả: Đjtme cái tên nghe nó khúm núm vcl =)) )
Đúng vậy, nãy giờ mải combat mà Khánh bả quên mất một điều: Lính đã đẩy đến nhà chính ! ... ý lộn :v ... Hắn quên mất 1 điều, ông Đa chính là Tổ trưởng tổ dân phố ! Bờ vai bị nện đến nát bấy vẫn có 1 ánh sáng từ hình xăm 1 chiếc cân treo chiếc còng tay loé lên, Công đạo, Trị an đạo ! Sau một hồi thất thần, Khánh bả nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, hắn vô thức hét lớn:
- CHẠYYYYYYYY !
- Tu bi con ti niu -
P/s: Mấy bác có nhất thiết cần phiên tên đồ vật sang tiếng Hán-Việt ko chứ em thấy nhiều cái nó nghe khúm núm vcl =))
Trong mắt thằng phế vật Sinh thì trận chiến còn căng thẳng lắm. Nó cứ nghĩ 2 cao thủ sẽ còn combat dài dài nên đéo biết từ bao giờ mà nó lôi đâu ra cái ghế sofa cùng bịch bắp rang, ngồi phè phỡn nhìn 2 người trước mặt đang đem cả tính mạng của mình ra đặt cược. Lũ đàn em của Khánh bả cũng vậy, sớm đã tụ tập lại, thậm chí bọn nó còn mở ra 1 sòng bạc đánh cược xem bên nào sẽ chiến thắng. Trước hàng chục ánh mắt đang trông ngóng kết quả như đợi mẹ về, ông Đa đã bắt đầu động rồi.
-Nhất Quyền thần công, Ultimate !
Ông Đa chuyển về thế đứng tấn, tay phải gồng chặt lại, tay trái che phía trước như muốn dồn toàn lực vào cú đấm này vậy. Mặt đất rung chuyển dữ dội như sợ hãi trước sức mạnh tuyệt đối của ông Đa. Khánh bả trước mặt cũng nuốt nước bọt cái ực. Đâu giống như mấy tên yêu quái trong những bộ phim siêu nhân giành cho con nít chỉ đợi siêu nhân gồng rồi làm màu các kiểu, hắn điên cuồng huy động toàn bộ lực lượng cơ thể, Thái Cực vũ đạo xoay chuyển với tốc độ chóng mặt, chỉ thấy vô số tàn ảnh cánh tay đan vào nhau. Chính lúc này là giây phút quyết định thắng bại trận đấu, hắn ko biết có chặn lại được đòn này ko nhưng hắn biết đằng nào cũng ko thoát khỏi phạm vi công kích của đòn đánh này. Thôi thì Trạng chết Chúa cũng băng hà hắn nhất định có chết cũng phải kéo theo ông Đa chết cùng.
-Thái Cực vũ đạo bí kĩ, Hồi Thiên !
Dư ảnh 2 tay Khánh bả lúc này tạo thành 1 tấm khiên ko có khẽ hở, sẵn sàng đón tiếp đòn công cuối cùng của ông Đa. Không để hắn phải chờ lâu, rốt cuộc ông Đa cũng tới, thân ảnh bứt tốc, biến mất trước ánh mắt của mọi người. Thứ còn lại chỉ là 1 âm thanh trầm thấp nhưng mang đầy tính uy hiếp:
-mode Nghiêm túc: On, ông Đa nghiêm túc, đấm nghiêm túc !
Một lực cực mạnh cứ thế dồn ép về phía Khánh bả khiến tầng tầng lớp lớp không khí ko chịu được áp lực mà liên tục xảy ra nhưng vụ nổ âm thanh. Gió phát ra từ xung kích của nắm đấm còn mạnh gấp khối lần 1 cơn bão. Nhưng điều càng khiến mọi người phải há hốc mồm hơn là Khánh bả đang trong thế thủ tuyệt đối lại bất ngờ hất hai tay sang hai bên, 1 động tác khá quen thuộc như cái lần hắn múa cho mưa tạnh. Xung lực từ cú hất tay lao ra cản phá ông Đa. Thế nhưng thật đáng thương, xung lực mạnh mẽ đến nỗi thổi bay mây ấy trước thế công cường hãn của ông Đa lại yếu ớt vô cùng, như 1 màng trinh mỏng dễ dàng bị đâm rách. Không chỉ vậy, quỹ đạo thay đổi khiến tàn ảnh Hồi Thiên che chắn trước mặt hắn biến mất. Tên này muốn tự sát à, cảm thấy mình sống lâu quá rồi chăng. Câu trả lời là Không ! Trước ánh mắt trợn tròn của mọi người, chỉ thấy Khánh bả nở 1 nụ cười âm hiểm, nhẫn trữ vật của hắn loé lên, từ đó bay ra một vật gì đó mà mọi người ko thấy rõ. Chỉ biết sau đấy hắn hét lên rồi ném ra 1 vật hình can xăng ẩn chứa 1 lượng lớn Hoả linh lực.
- BẠO CHO TA ! - Khánh bả hét lớn.
Bùm ! 1 vụ nổ mạnh mẽ vang vọng không gian. Uy lực từ nó toả ra kinh người đến nỗi áp chế được phần nào sát lực đến từ đòn công của ông Đa. Tuy vậy, dù chỉ giảm được phần nào đòn đó cũng khiến Khánh bả lợi dụng được cơ hội mà dùng toàn lực tránh né. Nhưng dù né được thì áp lực đến từ 1 kích toàn lực của Hữu Đa quyền vương cũng ko hề đơn giản. Xung lực vẫn dư sức tác động cực mạnh nên thân thể Khánh bả, khiến lục phủ ngũ tạng hắn tổn thương nghiêm trọng, như một bịch rác cứ thế lăn dài trên mặt đất, phun máu tứ tung. Khói bụi mịt mờ tản đi, khi mọi ánh mắt còn đang tập trung phân tích tình trạng của 2 người thì thằng main ghẻ của chúng ta lại chăm chú nhìn vào cái tàn tích vụ nổ ban nãy, xem thứ gì đã thành công cứu Khánh bả 1 mạng.
-Xe máy sao ??- Ánh mắt Sinh có chút bất ngờ nhìn vào thứ đồ vật đã sớm không còn nguyên vẹn.
-Là 1 kiện Bảo vật dạng phi hành !- Tiếng nam khàn vang lên, 1 lần nữa đính chính lại câu nói của thằng Sinh ban nãy - Ở thế giới này đừng tuỳ tiện sử dụng từ ngữ ở thế giới cũ của ngươi !
Sinh mặc kệ, mắt nó vẫn chăm chăm nhìn vào tàn tích chiếc xe máy, phải gọi là kiện bảo vật phi hành mới đúng. Trong ánh mắt nó lúc này tràn đầy tia phức tạp. Nó nhìn sang thân thể tàn tạ của Khánh bả rồi lại nhìn lại tàn tích vụ nổ xe kia, suy nghĩ về sức mạnh đòn ulti vừa rồi của ông Đa. Quả không hổ là 1 tên yangho máu mặt, Khánh bả thật ko đơn giản. Nếu hắn ko dùng thủ đoạn vừa rồi thì chỉ sợ kết cục của hắn sẽ chính là chiếc xe máy kia, nổ tan xác. Dù thực lực có yếu hơn rất nhiều, dường như chỉ có thể đứng chờ chết nhưng do đầu óc tràn đầy toan tính mà Khánh bả thành công sống sót, thậm chí lật ngược thế cờ. Giờ này Sinh đã ngỡ ra, muốn làm thế giới vi tôn, không chỉ cần thực lực mạnh mẽ mà cũng cần những toan tính thông thiên !
-HAHAHAHAHAHAHAHAHA !
Thân xác be bét máu của Khánh bả từ từ bò dậy, vẻ mặt đáng sợ ngó quanh rồi dừng lại ở vị trí ông Đa với đầy sự căm hận. Cứ thế hắn lê lết về phía ông Đa, từ đâu rút ra cây gậy bóng chày dài tầm 1m. Sau đòn chí mạng đó, hắn đã bảo toàn được mạng sống. Dù chịu thương thế không hề nhỏ nhưng trên hết, hắn vẫn sống ! Ánh mắt hằn lên những gân máu chứa đầy sự tức giận như nói lên suy nghĩ cũng như mục đích duy nhất của hắn hiện tại, TRẢ THÙ !
Khánh bả biết hắn có thể làm được. Trước mặt hắn hiện tại, ông Đa đã kiệt sức mà ngã xuống. Mặt ông đã sớm không con chút huyết sắc. Đến cả hồi trẻ, đòn quyết định ban nãy của ông cũng tốn kha khá sức lực đấy. Huống hồ giờ ông già rồi, đòn đánh này có hơi quá sức đối với ông. Hiện tại hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, Khánh bả thắng, ông Đa hô hấp cũng khó khăn chỉ biết trợn mắt nhìn Khánh bả tiến tới gần, chuẩn bị kết liễu ông.
- Chết đi lão cẩu nô ! - Khánh bả hét lớn như muốn phóng thích ngọn lửa thù hận trong lòng, tay cầm gậy bóng chày vung lên rồi nhằm đầu ông Đa bổ xuống.
Ông Đa không thể chịu chết dễ dàng như vậy, dùng chút tàn lực cuối cùng ông vùng lên, nắm tay cứ thế chụp tới dù biết đó chỉ là chống cự trong vô vọng. Khánh bả cứ thế vẫn điên cuồng phang tới, mặc kệ sự chống cự của ông Đa. Hắn cuồng đến nỗi không kiềm chế được rồi, và hắn cũng tự tin mình có thể nghiền nát lão già trước mặt.
Bụp ! Ông Đa chụp được rồi, tuy vậy .... Hự ! Ông Đa khó nhọc phun ra 1 ngụm máu. Bờ vai của ông thế mà bị nện cho nát bấy và thứ ông chụp được cũng chẳng phải là cây gậy bóng chày mà là cổ tay của Khánh bả. Mục đích hành động này của ông ko phải ngăn cản cũng như giằng co vũ khí của kẻ địch mà là 1 mục đích khác ! Tay còn lại của ông từ bao giờ đã lôi ra 1 chiếc còng số 8 bóng loáng, nhắm hướng cổ tay Khánh bả mà lao tới.
Click ! Âm thanh kim loại vang lên, Khánh bả bất ngờ không kịp né tránh. Ánh mắt hắn lúc này nhìn trân trân vào chiếc còng tay, vẻ mặt chứa đầy sự hoảng hốt:
- Bát hình Thủ chi Còng ? ( #lời tác giả: Đjtme cái tên nghe nó khúm núm vcl =)) )
Đúng vậy, nãy giờ mải combat mà Khánh bả quên mất một điều: Lính đã đẩy đến nhà chính ! ... ý lộn :v ... Hắn quên mất 1 điều, ông Đa chính là Tổ trưởng tổ dân phố ! Bờ vai bị nện đến nát bấy vẫn có 1 ánh sáng từ hình xăm 1 chiếc cân treo chiếc còng tay loé lên, Công đạo, Trị an đạo ! Sau một hồi thất thần, Khánh bả nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, hắn vô thức hét lớn:
- CHẠYYYYYYYY !
- Tu bi con ti niu -
P/s: Mấy bác có nhất thiết cần phiên tên đồ vật sang tiếng Hán-Việt ko chứ em thấy nhiều cái nó nghe khúm núm vcl =))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.