Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký

Chương 67: Bãi Đất Hoang Sau Nhà Và Ngôi Nhà Có Ba Người Chết

Tiểu Hỏa Long

03/01/2020

Cầm bức thư mà Nhất Trung để lại trước khi rời đi, chú Lâm cẩn thận mở ra và đọc nó cho tôi và chị Bối nghe.

"Chuyện này xảy ra vào khoảng hơn ba mươi năm về trước, có một ngôi làng sống ở gần biên giới Việt - Lào, từ xa xưa vốn dĩ nơi đó là một nơi rất yên bình, nhưng kể từ khoảng thời gian cuộc chiến tranh nổ ra trở đi thì cuộc sống của những người dân ở nơi rừng thiên nước độc đó lại bắt đầu trở nên rối rắm, bởi vì sau khi chiến tranh qua đi, đã có rất nhiều người dân lẫn quân lính nằm phơi thân rải rác cả vùng nơi đó, mùi hôi tanh cứ thế mà bốc lên cả ngày lẫn đêm, thời đó chẳng có ai biết danh tính những người đã chết nên người dân vùng đó mới đào một cái hố rất to trên một bãi đất trống và đem những thi thể không danh tính ấy tập trung lại và chôn hết xuống cái hố đó, cái hố mà người ta hay gọi là mồ chôn tập thể. Cũng kể từ đó mà làng bắt đầu có nhiều chuyện kì lạ xảy ra, trong số đó có một gia đình người dân tộc thiểu số sống ở gần sát bên bãi đất âm u, cô con gái của gia đình đó thường mơ thấy những bóng người mặc những bộ đồ lính không có đầu đứng lởn vởn quanh giường của cô, có những khi cha mẹ đi ra đồng bỏ cô gái kia một mình ở nhà thì cô lại cảm thấy như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình, có những đêm chén đĩa bất ngờ rơi vỡ mà không sao hiểu được lại khiến cô bắt đầu thấy hoảng sợ, dù cô đã kể lại cho mọi người nghe nhưng không ai tin cô cả, cho đến một hôm không chịu được sự ám ảnh nữa, khi lúc nào cũng bị những vong hồn đeo bám và chen ngang cuộc sống của mình, nên cô đã quyết định làm một chuyện điên rồ. Lúc mà ba mẹ cô đều đã ra đồng từ sớm thì ngay sau đó, cô gái kia đã treo cổ tự tử ngay trong chính căn nhà ấy..."

Khi đọc đến đây, tay cầm lá thư mà chú Lâm cứ run run, nó khiến tôi cảm giác như đã có chuyện gì đó khủng khiếp mà chú Lâm sắp phải kể.

"Sau cái chết bí ẩn đó của cô gái,... ba ngày sau hai vợ chồng kia cũng được những người hàng xóm phát hiện ra là đã chết từ ba ngày kể từ sau ngày cô con gái của họ chết. Mãi cho đến tận khoảng thời gian hồi một năm trước, có một lão đại gia đã mua lại cả mảnh đất từng là mồ chôn tập thể ấy và cả ngôi nhà của gia đình người dân tộc kia để xây một biệt thự, ban đầu với ý muốn là lão muốn độc và lạ khi xây một biệt thự ở một nơi hẻo lánh nhưng rồi khi xây xong thì lão mới nếm được mùi vị thảm khốc của cái mảnh đất tang thương đó. Chỉ trong vòng một tuần lễ kể từ khi biệt thự được xây xong, cô con gái độc nhất của lão ta cũng bắt đầu hóa điên dại, suốt ngày cứ la hét trong phòng, tiếp theo đó là những cái chết kỳ lạ của những người làm trong ngôi biệt thự rộng lớn đó."

Khi chú Lâm đọc đến đây rồi thì chú đặt lá thư ấy xuống bàn, mặt đăm chiêu suy nghĩ một hồi lâu, phút chốc chú đứng phắt dậy rồi nói:

- Theo như những gì mà Nhất Trung thu thập được thì có lẽ nơi đó đã trở thành nhà của tất thảy những oan hồn có thân xác nằm chôn vùi sâu bên dưới mà chưa được bốc lên để an táng cho yên ổn. Lần này coi bộ khó nhằn đây, hai người tính sao?



Cả tôi và chị Bối Bối đều im lặng không nói gì cả, nhưng rồi cả hai lại gật đầu, chú Lâm thấy vậy cũng mỉm cười theo:

- Được! Vậy thì lên đường.

Dù nói là đi nhưng cũng phải đến ba ngày sau chúng tôi mới bắt đầu khăn gối bay đến nơi đó. Những ngày ở lại, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về chuyến đi này, đôi khi nó làm tôi nhớ lại những chuyến đi trước kia cùng ông chú rất nhiều, cái cảm giác dù rất sợ nhưng tất cả dường như đã được chú Lâm nhà tôi thổi bay đi ngay từ khi mới bắt đầu chuyến đi đầu tiên cùng chú.

Rồi ngày ra đi cũng đến, ba người cả ba suy nghĩ, nhưng lại có cùng ý chí. Cũng như mọi lần, tôi xách trên một túi đồ nặng trĩu, bao gồm quần áo, sách bút và một vài thứ linh tinh cứ thế mà đi từ Đà Nẵng chạy tọt đến biên giới hai nước Việt - Lào.

Lần theo luồng thông tin cũng như tọa độ mà trong thư của Nhất Trung cung cấp, chúng tôi đã phải băng qua một con khu rừng nhỏ rồi phải đi men theo một con đường mòn khoảng 5 ki lô mét nữa thì mới đến được ngôi làng như trong mô tả, gần ngôi làng là một con sông lớn, tôi cũng không rành về địa lý lắm nên tôi nghĩ chắc đó cũng là ranh giới giữa hai nước.

Đường vào làng cũng khá là kì dị vì ở trước lối ra vào của đình làng là một ngôi miếu hoang, bên cạnh còn có một cây đa rất to, bầu không khí nơi đó rất là âm u, nếu nói không quá thì tôi cứ tưởng mình đã lạc trôi vào âm phủ trên trần gian rồi đấy chứ. Cả một ngôi làng, nhà cửa cũng mọc sang sát nhau nhưng dân cư thì lại rất thưa thớt, một buổi sáng tinh mơ mà chỉ có vài người ở ngoài đường thôi, đa số cửa nẻo đều đóng kín cả. Liên hệ với chủ thôn, chú Lâm cùng tôi và chị Bối tìm đến ngôi biệt thự ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook