Chương 66: Cương Thi Tốt
Tiểu Hỏa Long
03/01/2020
Lần đầu tiên gặp một con cương thi như hắn nên điều đó khiến tôi khá là
thích thú, hắn ta khác xa những con cương thi mà tôi đã từng gặp trước
đây. Khoảnh khắc ánh mắt đỏ ngầu của hắn nhìn tôi một cách lạnh lùng vô
cảm như những tên lãng khách trong phim, nhưng nếu là những cô gái đang
còn tuổi mới lớn thì tôi cam đoan là sẽ dễ dàng bị cái cậu cương thi này đoạt hồn mất, vì vẻ mặt của hắn lạnh còn hơn tủ lạnh nhà tôi.
Trong chớp mắt tên cương thi đó thả người đáp xuống đất và đứng ngay trước mặt hai chú cháu, lúc này tôi mới nhìn rõ được hàm răng trắng sáng cùng cặp răng nanh nhọn hoắc ấy. Tôi và chú thụt lùi lại để giữ khoảnh khắc và bắt đầu cuộc nói chuyện với cậu ta.
- Lão Lâm lâu ngày không gặp, dạo này ông vẫn còn đi giải nạn cho người ta à?
Chú Lâm ho vài tiếng rồi đáp:
- Khụ khụ… Phải! Nhưng đêm nay đang tìm một cái xác bị nhiễm khí dương ở đây thì lại gặp cậu, mà nè… tại sao cậu lại ở đây?
- A à…! Không hiểu sao nhưng vừa đi mua ít đồ ăn thì tôi ngửi thấy mùi lạ ở đây nên tò mò vào xem, không ngờ ông lại vào tới nơi. Nhưng mà cậu bạn này là ai thế? Con sen của ông à?
- Nè nè! Thằng ba lơn kia, nói ai con sen vậy, dù sao tui cũng là trợ thủ đắc lực của chú Lâm đó, cậu đừng có mà nhờn nghe chưa, tui phi bùa vào mặt là cậu lụm bình xịt à chứ mà nói tui là con sen cái gì chứ hử?
- Quéo quèo queo!... cậu đang dọa tôi đó sao?
Tôi nổi nóng đáp lời khi nghe tên cương thi đó nói nhưng rồi chú Lâm xua tay giải hòa.
- Thôi nào Long!... chỗ quen biết. Ờ sẵn đây giới thiệu với cậu luôn đây là thằng Long, cháu của tôi đấy.
Nói xong ông chú Lâm quay sang nói nhỏ với tôi:
- Đây là Trung! Một cương thi hơn 300 tuổi, có một thời gian chú cùng cậu Trung này đi bắt một con quỷ ở gần biên giới Thái Lan đó, mau chào hỏi đi… mày đừng có làm cho chú mất mặt với người ta như thế chứ.
- What đờ con heo? B… baa… trăm tuổi, vậy gọi cái tên này bằng ông cố tổ hay sao đây chú?
Nhất Trung vội ngắt lời:
- Thôi cứ kêu bằng cậu và tôi đi cho dễ chia tiền, không cần phải câu nệ lớn bé.
- À vậy... Mà tui hỏi này, cậu là ma thì cậu ăn gì được mà mua? Chẳng phải trong cái thành phố này toàn bán đồ ăn cho người thường không hay sao.
Trung quay mặt bước đi sang hướng khác vài bước rồi trả lời:
- Đúng vậy! Nhưng tôi đâu nói là mua rau cá ngoài chợ,... thứ mà tôi mua đó là máu. Đôi khi bệnh viện hết máu quá hạn sử dụng để uống thì tôi lại đi ra chợ mua thỏ rồi đem nhốt lại để ăn dần.
Nghe Nhất Trung nói đến đây, nó khiến tôi thở phào nhẹ nhõm khi biết cậu ta không ham máu tươi của con người như bản tính thực sự của loài ma hút máu.
Không bàn chuyện vu vơ nữa, chú Lâm mới gặng hỏi Nhất Trung:
- À mà Trung này! Từ nãy giờ cậu ở đây thế có phát hiện ra một cái xác sống nào ở đây không?
- Ý ông là con ma què quặt đó đó hả?
Nói rồi Nhất Trung ngước nhìn về phía góc của căn nhà hoang và chỉ vào trong góc tối đó, tôi và chú mới bất ngờ phát hiện ra mụ ta đã bị Nhất Trung trói chặt vào một cái ghế to, tiếng la ư ử vẫn còn ríu rít trong cổ họng của mụ mặc dù miệng đã nhét đầy vải.
Chú Lâm nhà tôi từ từ bước đến gần xem xét rồi cắn tay trích máu niệm chú râm rang một hồi rồi chấm lên trán của cái xác một cái, ngay tức khắc nó nằm yên không nhút nhít nữa.
- Cậu phụ thằng Long đem cái xác này trả về cho gia đình nhé Trung...
- Không thành vấn đề…!
Vậy là chúng tôi trở về nhà mà không phải mất công sức gì cả, trao trả cho cô gái thì sau đó cô ấy mới nhờ chú Lâm thiêu hủy cái xác rồi đem tro cốt vào chùa. Sau chuyện hôm đó Nhất Trung cũng chào tạm biệt chúng tôi và rời khỏi đó, nhưng trước khi đi, Nhất Trung có gửi cho chú Lâm một thông tin về một vụ nghiêm trọng rất cần chú đến đó một chuyến để thu phục. Thực ra thì dù mỗi câu chuyện tôi và chú trải qua đôi khi nó dài đằng đẵng nhưng cũng có lúc kết thúc rất bất ngờ, nhưng qua mỗi chuyến đi, tôi đều học được một số điều hay, cũng như may mắn gặp được Trung, kể từ lúc đó, gặp cậu ta… tôi càng cảm nhận sâu sắc hơn về thế giới thứ ba… à không thế giới tâm linh, cương thi hay là ma thì cũng có loại tốt và xấu như con người vậy, xấu hay tốt là do ta.
Trong chớp mắt tên cương thi đó thả người đáp xuống đất và đứng ngay trước mặt hai chú cháu, lúc này tôi mới nhìn rõ được hàm răng trắng sáng cùng cặp răng nanh nhọn hoắc ấy. Tôi và chú thụt lùi lại để giữ khoảnh khắc và bắt đầu cuộc nói chuyện với cậu ta.
- Lão Lâm lâu ngày không gặp, dạo này ông vẫn còn đi giải nạn cho người ta à?
Chú Lâm ho vài tiếng rồi đáp:
- Khụ khụ… Phải! Nhưng đêm nay đang tìm một cái xác bị nhiễm khí dương ở đây thì lại gặp cậu, mà nè… tại sao cậu lại ở đây?
- A à…! Không hiểu sao nhưng vừa đi mua ít đồ ăn thì tôi ngửi thấy mùi lạ ở đây nên tò mò vào xem, không ngờ ông lại vào tới nơi. Nhưng mà cậu bạn này là ai thế? Con sen của ông à?
- Nè nè! Thằng ba lơn kia, nói ai con sen vậy, dù sao tui cũng là trợ thủ đắc lực của chú Lâm đó, cậu đừng có mà nhờn nghe chưa, tui phi bùa vào mặt là cậu lụm bình xịt à chứ mà nói tui là con sen cái gì chứ hử?
- Quéo quèo queo!... cậu đang dọa tôi đó sao?
Tôi nổi nóng đáp lời khi nghe tên cương thi đó nói nhưng rồi chú Lâm xua tay giải hòa.
- Thôi nào Long!... chỗ quen biết. Ờ sẵn đây giới thiệu với cậu luôn đây là thằng Long, cháu của tôi đấy.
Nói xong ông chú Lâm quay sang nói nhỏ với tôi:
- Đây là Trung! Một cương thi hơn 300 tuổi, có một thời gian chú cùng cậu Trung này đi bắt một con quỷ ở gần biên giới Thái Lan đó, mau chào hỏi đi… mày đừng có làm cho chú mất mặt với người ta như thế chứ.
- What đờ con heo? B… baa… trăm tuổi, vậy gọi cái tên này bằng ông cố tổ hay sao đây chú?
Nhất Trung vội ngắt lời:
- Thôi cứ kêu bằng cậu và tôi đi cho dễ chia tiền, không cần phải câu nệ lớn bé.
- À vậy... Mà tui hỏi này, cậu là ma thì cậu ăn gì được mà mua? Chẳng phải trong cái thành phố này toàn bán đồ ăn cho người thường không hay sao.
Trung quay mặt bước đi sang hướng khác vài bước rồi trả lời:
- Đúng vậy! Nhưng tôi đâu nói là mua rau cá ngoài chợ,... thứ mà tôi mua đó là máu. Đôi khi bệnh viện hết máu quá hạn sử dụng để uống thì tôi lại đi ra chợ mua thỏ rồi đem nhốt lại để ăn dần.
Nghe Nhất Trung nói đến đây, nó khiến tôi thở phào nhẹ nhõm khi biết cậu ta không ham máu tươi của con người như bản tính thực sự của loài ma hút máu.
Không bàn chuyện vu vơ nữa, chú Lâm mới gặng hỏi Nhất Trung:
- À mà Trung này! Từ nãy giờ cậu ở đây thế có phát hiện ra một cái xác sống nào ở đây không?
- Ý ông là con ma què quặt đó đó hả?
Nói rồi Nhất Trung ngước nhìn về phía góc của căn nhà hoang và chỉ vào trong góc tối đó, tôi và chú mới bất ngờ phát hiện ra mụ ta đã bị Nhất Trung trói chặt vào một cái ghế to, tiếng la ư ử vẫn còn ríu rít trong cổ họng của mụ mặc dù miệng đã nhét đầy vải.
Chú Lâm nhà tôi từ từ bước đến gần xem xét rồi cắn tay trích máu niệm chú râm rang một hồi rồi chấm lên trán của cái xác một cái, ngay tức khắc nó nằm yên không nhút nhít nữa.
- Cậu phụ thằng Long đem cái xác này trả về cho gia đình nhé Trung...
- Không thành vấn đề…!
Vậy là chúng tôi trở về nhà mà không phải mất công sức gì cả, trao trả cho cô gái thì sau đó cô ấy mới nhờ chú Lâm thiêu hủy cái xác rồi đem tro cốt vào chùa. Sau chuyện hôm đó Nhất Trung cũng chào tạm biệt chúng tôi và rời khỏi đó, nhưng trước khi đi, Nhất Trung có gửi cho chú Lâm một thông tin về một vụ nghiêm trọng rất cần chú đến đó một chuyến để thu phục. Thực ra thì dù mỗi câu chuyện tôi và chú trải qua đôi khi nó dài đằng đẵng nhưng cũng có lúc kết thúc rất bất ngờ, nhưng qua mỗi chuyến đi, tôi đều học được một số điều hay, cũng như may mắn gặp được Trung, kể từ lúc đó, gặp cậu ta… tôi càng cảm nhận sâu sắc hơn về thế giới thứ ba… à không thế giới tâm linh, cương thi hay là ma thì cũng có loại tốt và xấu như con người vậy, xấu hay tốt là do ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.