Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký

Chương 64: Cuộc Chạm Trán Bất Ngờ

Tiểu Hỏa Long

03/01/2020

Men theo hành lang lối đi duy nhất trên tầng lầu, chú Lâm và tôi chia nhau ra tìm tung tích của vong hồn lẩn trốn trong ngôi nhà ấy. Mặc dù là sợ vãi chưởng ra luôn đó chứ, nhưng tôi vẫn ráng cố gắng để phụ ông chú tìm vong, tôi vào căn phòng đầu tiên còn chú Lâm thì đi đến căn phòng bên cạnh để tìm.

Khi cánh cửa đầu tiên trên tầng lầu của căn nhà cũ nát ấy mở ra, tiếng cót két của cánh cửa làm tim tôi đập nhanh đột ngột, mọi thứ đều xáo trộn, bụi bám đầy cả căn phòng, chỉ có duy nhất chiếc tủ quần áo đặt ngay bên góc phải của căn phòng là vẫn còn sạch sẽ. Tôi bắt đầu bước những bước chân nặng trĩu của mình từ từ đến cái tủ quần áo ấy... thì ngay sau đó cửa phòng đột nhiên đóng sầm lại làm tôi giật thót tim quay đầu nhìn trở ra.

- Trời má! Làm giật cả mình, mốt đóng nhẹ thôi nghen mấy ba mấy mẹ, con bị chim à không, con bị tim thòng.

Quay trở lại chiếc tủ, loáng thoáng tôi thấy một con mắt đỏ thẫm nhìn tôi qua khe cửa tủ ấy, một giọng nói khàn khàn như văng vẳng từ một chốn âm u nào đó phát ra từ bên trong chiếc tủ.

"Vào đây chơi đi... vàooo... đây chơi đi,..."

- Trời điệu! Hông lẽ vô luôn chứ?

Vừa suy nghĩ tôi vừa tò mò không biết đằng sau cánh cửa tủ là ai nhưng chưa suy nghĩ gì nhiều thì cánh cửa ấy cũng từ từ khẻ mở ra, một khuôn mặt già nua nhăn nheo của một bà lão chừng 80 tuổi hiện ra.

"Bà là ai? Tui không biết bà, bà đi ra đi..."

Nhưng rồi tôi không nghe bà ta trả lời lại nữa mà im lặng đi, bà ấy cứ nhìn chằm chằm vào tôi, tròng mắt dần trợn ngược ra sau, rồi ngay tức khắc bà ta hét lớn và lao ra kéo tôi vào trong tủ, khoảnh khắc đó tôi chỉ biết kêu cứu và cố bám lấy sàn nhà bằng hết sức lực của hai tay, dù bà ta trong đã già nhưng sức của bà cô già đó lại cực kì mạnh, đến độ hai tay tôi đang cố kìm chặt nền nhà phải bật máu.

Sau đó không lâu, tôi cũng nghe được những tiếng đập cửa từ bên ngoài của chú Lâm.

"Rầm rầm"



- Longgg... Con có sao không, mau trả lời cho chú biết đi Longgg....!

- Con đang bị nó hấp diêm trong tủ nè... Vô lẹ điii... còn ở đó hỏi nữa trời ơiii....

Đến khi tôi không còn sức để bám lấy sàn nhà nữa thì cũng là lúc tôi buông đôi tay nhau ra khỏi sàn nhà, mặc cho bà già ấy kéo tôi về phía chiếc tủ. May mắn là kịp lúc ông chú Lâm cũng phá được cửa phòng và niệm chú lâm râm, điểm chú ấn vào trán một cái rồi phẩy vào thanh kiếm gỗ, sau đó thì chú mới phóng nó lọt thẳng vào khe tủ.

Tiếng kêu đau đớn của bà già ấy bỗng phát ra và vội thả tôi ra khỏi tủ quần áo, nhận thấy tình hình không ổn nên bà ta cố trốn thoát khỏi đó, lúc bấy giờ chú mới chạy đến đỡ tôi đứng dậy.

- Con có sao không Long?

- Dạ... con,... con không sao!

Chú Lâm vội rút thanh kiếm gỗ cắm trong cái tủ hồi nãy ra, chú và tôi lúc đó mới nhanh chóng đuổi theo bà già ấy lên trên sân thượng của ngôi nhà.

Giờ đó mặt trời cũng đã sắp lặn rồi nên nếu càng về đêm thì hai chú cháu e là không ổn khi phải ở lại nơi đó, cho nên chú Lâm mới quyết định đánh nhanh rút gọn. Chú ra hiệu cho tôi lùi lại và lấy một số thứ bên trong túi của chú ra để bài trận.

- Long!... đưa cho chú hai đồng tiền âm dương, một lá bùa để trống và hộp chu sa.

- Dạ rõ!



Tôi liền lụt tìm trong cái túi đồ nghề và đưa nó ngay cho chú Lâm, tiếp theo ổng lại kêu tôi vòng ra sau vẽ một hình ngũ giác, thắp nến lên các gốc, cuối cùng là đặt lư hương vào giữa vòng. Cùng thời điểm đó thì chú Lâm nhà tôi cũng cầm kiếm tiến thẳng về hướng bà cô già đó, những tiếng gào thét xé tan bầu trời phát ra từ trong chính cổ họng của bà ta làm tôi ở đó nhìn cũng phải run sợ, lúc này đứng trên sân thượng tôi mới kịp nhìn rõ khuôn mặt đang chảy xệ ấy.

Những mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, mặc cho nó có khó chịu và nặng mùi tới đâu đi nữa thì ông chú nhà tôi cũng vẫn cố gắng diệt cho được bà già đó bởi vì chú biết rằng bà ta đã không còn là một cái xác bình thường nữa. Cuộc chiến giữa chú Lâm lúc bấy giờ rất kịch liệt khi bà ta dễ dàng né được những nhát chém từ kiếm của chú Lâm, đang đoạn cao trào bà già ấy phóng lên lan can của sân thượng rồi nhảy sổ vào người chú cùng với những bộ móng vuốt và hàm răng nanh gớm ghiếc.

Lúc này chú Lâm mới hét thật to về phía tôi:

- Long bé nhỏ!... quăng cho chú cái boong... à không... quăng cho chú hai đồng tiền bên trong cái lư hương nhanh lênnn...

Tôi sửng sốt khi nghe ông chú nói thế vì không biết chú Lâm đã bỏ hai đồng tiền âm dương lúc nãy vào lư hương từ bao giờ nữa, nhưng khi nhìn lại mới thấy nó được sỏ vào cây nhang ở giữa và được nối lại bằng lá bùa mà tôi đưa chú lúc nãy.

Khoảnh khắc một trên phần mười giây tôi quăng hai đồng tiền ấy qua cho chú thì lúc đó mới kịp thời chú Lâm nhà tôi chụp được bằng hai ngón rồi niệm chú.

"Linh Long Sát Ma - Thất Tiệt Diệt Quỷ Thần - Trừ tà..."

Chú Lâm vội nhắm về hướng bà già đang nhảy tới mà phóng thẳng hai đồng tiền vào giữa trán của bà ta, uy lực phát huy làm bà ấy bị đánh vội lại ngã bật vào lan can. Những tiếng lách tách nổ lép bép trên trán bà cô già đó làm tôi nghe buồn cười lắm.

Rồi chưa kịp đánh tan biến thì bà ấy lại gieo mình xuống bên dưới để trốn thoát, lúc đó là sân thượng của một ngôi nhà cao hơn 8 mét đó chứ không có thấp đâu vậy mà khi bà ta nhảy xuống thì lại không bị gì.

- Tức thật! Nó tẩu con mợ nó rồi, bị trúng chiêu thế mà nó vẫn còn sức để thoát thân là sao thế không biết?

Ông chú Lâm đứng từ trên sân thượng của ngôi nhà hoang ngó xuống dưới đất vừa nhìn vừa cằn nhằn bực tức, sau đó lại quay mặt kêu tôi thu dọn và trở về gặp chị Bối.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook