Chương 65: Sự Thật Phơi Bày
Tiểu Hỏa Long
03/01/2020
Về đến nhà! Cả tôi và chú Lâm đều đã mệt lã người, chị Bối có hay chúng
tôi về nên cũng vội ra mở cổng, lúc đó nhìn tôi như ăn mày vậy, khắp
người dính toàn là bụi đất vì đã phải vật lộn với cái thứ trong ngôi nhà hoang kia mà.
Sáng hôm sau tôi lại tiếp tục đến văn phòng để còn chuẩn bị sắp xếp thời gian đi dò tung tích của mụ già lần trước nữa, nhưng đến khi vào đến văn phòng thì cả ba người trong đó có tôi, chú Lâm và chị Bối đều ngạc nhiên khi thấy một cô gái ăn mặc rất chỉnh chu ngồi trực sẵn ở bên ngoài văn phòng. Lập tức chú Lâm mới mời cô gái đó vào văn phòng để nói chuyện, khi ngồi vào bàn làm việc rồi thì chú mới nghiêm túc hỏi:
- Không biết cô là ai mà lại đến văn phòng để mong gặp tôi thế?
Cô gái nhẹ giọng đáp lời:
- Vâng! Chuyện là hôm qua em là người đã gọi cho bên anh để giúp tìm lại xác của Nội em đã mất.
Nghe đến đây tôi mới giật mình nhớ lại sự việc của ngày hôm qua, nhưng rồi tôi lại thấy khó hiểu vì như bà chế này nói là bà Nội của bã chết rồi thì làm sao mà còn đi đứng được như vậy. Theo đó tôi cũng quay sang hỏi ông chú Lâm:
- Rốt cuộc thì hôm qua thứ mà chúng ta gặp là gì vậy chú?
Chú Lâm lúc này mới hướng mắt về cô gái kia nói:
- Hừmmm… nếu tôi không lầm thì bà Nội của cô đã thành xác biết đi rồi đấy, nhưng ở dạng đó thì chắc chỉ vừa mới đây thôi, vẫn còn dễ đối phó.
Lúc đó tôi và chị Bối cũng ngạc nhiên khi nghe chú Lâm nói thế, cô gái kia lại cất lời:
- Thực ra thì Nội của em vừa mất cách đây mấy ngày thôi, nhưng do lúc làm tang lễ chẳng may có một con mèo phóng qua xác của Nội, vậy là từ đó bà ấy sống dậy và luôn đi lung tung khắp nơi.
- Vậy sao hôm qua chị biết rằng bà ấy đang ở trong ngôi nhà hoang đó.
Giọng tôi trở nên điềm tĩnh hơn khi hỏi cô gái kia:
- Đó chính là ngôi nhà mà khi Nội tôi lúc còn trẻ hay ở, sau này tôi đi du học trở về và đưa Nội sang ở cùng với tôi trong ngôi nhà mới nên ngôi nhà đó đành phải bỏ không đến giờ.
- Vậy bây giờ nếu có bắt được thì cách tốt nhất là nên tiêu diệt luôn bà ta, chúng ta không thể chôn như cách thông thường được nữa phải không chú Lâm?
- Chuẩn cơm con mợ nó rồi chứ còn gì! Không thiêu hủy cái xác đó thì chả lẽ chôn để cho nó bung lụa nữa à! Cái thằng… có thế cũng hỏi.
Chị Bối chen lời:
- Vậy là lạ lắm à... nghen.
- Sao mà lạ vậy chị?
- Thì… mọi người thử nghĩ xem, bà ta giờ thành như thế rồi mà mấy ngày qua vẫn chưa có vụ án nào liên quan đến chuyện bà ấy giết người thì quả thực là lạ đó, giữa cái khu phố rộng lớn và đầy nguồn dương khí cho bà ta như thế thì chắc chắn ông Can đã tìm ra bả trước nhóm mình rồi cũng nên, đằng này chả có động tĩnh gì.
Chú Lâm cũng gật đầu đồng ý:
- Đúng, đúng… Tiểu Bối nói rất đúng, anh cũng đang nghi ngờ đây, liệu cô có còn gì giấu bọn tôi nữa hay không? Cô phải nói ra hết thì tôi mới giúp cô được chứ.
Cô gái mếu máo:
- Hic hic,... không giấu gì đâu thưa anh, mấy ngày qua gia đình em đã rất khổ sở rồi, lúc Nội sống dậy… bà… bà ấy luôn tìm thịt sống để ăn, rất là kinh dị.
Lúc này tôi mới vội kéo tay lão Lâm nhà tôi lại nói nhỏ:
- Nè chú! Giờ chú tính làm sao? Không lẽ phải quay lại ngôi nhà đó lần nữa sao?
- Chứ còn trăng sao gì nữa! Bà ta vẫn còn quanh quẩn đâu đó gần ngôi nhà chứ không đi xa đâu.
Chú Lâm ngước mặt lên nhìn cô gái kia rồi nói tiếp:
- Nhưng mà nè! Bà già ma đó cũng không dễ đối phó đâu, nếu xong nhiệm vụ thì cô định làm sao đây?
Cô gái như hiểu được ý nên cười mỉm đáp lời:
- Thì tất nhiên là em sẽ trả anh ít thù lao, anh cứ yên tâm.
Nói rồi cô gái đưa cho chú Lâm một tờ séc, chú Lâm nhà tôi chưa kịp chụp lấy thì cô gái đó đã vội rút tay lại.
- Khoan đã! Anh phải đem xác Nội tôi về thì tờ séc này mới yên vị trong tay anh được.
Tôi tiếp tục kéo tay chú:
- Chú… không phải rằng chú nói với con là giúp người sao? Tờ sét đó chắc cũng cả chục củ đó.
- Hừ… chú khôn mà sao mày ngốc thế hả Long? Với loại đại gia như vầy thì ăn nhiều tí cũng không sao đâu, vả lại còn chị Bối và biết đâu sau này còn cần tiền để giúp người khác nữa thì sao, ngu thế không biết 0.0 có tiền rồi thì chú mới mua sữa cho mày uống được đấy con ạ.
Sau cuộc nói chuyện hôm ấy, chú Lâm mới vạch ra một vài kế hoạch nhỏ và bắt đầu xuất phát ngay vào tối của ngày hôm đó. Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, đứng trước ngôi nhà hoang! chú Lâm nói với tôi chậm rãi:
- Con đem những lá kim kỳ này cắm xuống trước cửa nhà rồi lập kết giới cho chú, đề phòng mụ già đó trốn thoát.
- Dạ! Con biết rồi.
Vừa dứt lời, tộ lập tức làm ngay một cái kết giới chắn ngay trước cửa ra vào, sau đó cả hai người tôi và chú Lâm mới tiến thẳng vào bên trong ngôi nhà, khe khẻ tôi tò mò hỏi chú:
- Sao mình không đi vào buổi sáng mà bắt cho tiện há chú? Bắt vào giờ này thấy đường đâu mà bắt ạ?
- Mày có điên không? Bắt ma thì tất nhiên là phải bắt vào ban đêm rồi, bắt vào ban ngày thì để bắt bướm hay gì!
Nghe chú Lâm nói thế nên tôi cũng không dám hỏi gì thêm nữa, tiếp tục đi tiếp vào bên trong. Đang đi lần mò tìm dấu vết thì tự dưng có một bóng đèn vụt qua, theo phản xạ tôi đưa đèn pin theo hướng của nó, lúc này tôi và chú mới phát hiện ra có người khác ở trong ngôi nhà này.
Một cậu thanh niên trạc hai mươi tuổi, trong khá là đẹp trai nhưng nếu so với tôi thì hắn vẫn chưa đẹp lồng lộn bằng, hắn mặc một bộ đồ đen và đang đứng vắt ngược người từ trên trần nhà nhìn xuống phía dưới chỗ tôi cùng với một đôi mắt đỏ ngầu như máu, tôi tò mò bước đến gần chỗ hắn nhưng lại bị chú Lâm nhanh chóng kéo tay lại:
- Đừng lại gần! Hắn không phải là người thường đâu con.
Tôi ngạc nhiên và hỏi:
- Thế hắn cũng giống như bà già kia sao chú?
- Không, hắn… hắn là cương thi thứ thiệt đấy.
Sáng hôm sau tôi lại tiếp tục đến văn phòng để còn chuẩn bị sắp xếp thời gian đi dò tung tích của mụ già lần trước nữa, nhưng đến khi vào đến văn phòng thì cả ba người trong đó có tôi, chú Lâm và chị Bối đều ngạc nhiên khi thấy một cô gái ăn mặc rất chỉnh chu ngồi trực sẵn ở bên ngoài văn phòng. Lập tức chú Lâm mới mời cô gái đó vào văn phòng để nói chuyện, khi ngồi vào bàn làm việc rồi thì chú mới nghiêm túc hỏi:
- Không biết cô là ai mà lại đến văn phòng để mong gặp tôi thế?
Cô gái nhẹ giọng đáp lời:
- Vâng! Chuyện là hôm qua em là người đã gọi cho bên anh để giúp tìm lại xác của Nội em đã mất.
Nghe đến đây tôi mới giật mình nhớ lại sự việc của ngày hôm qua, nhưng rồi tôi lại thấy khó hiểu vì như bà chế này nói là bà Nội của bã chết rồi thì làm sao mà còn đi đứng được như vậy. Theo đó tôi cũng quay sang hỏi ông chú Lâm:
- Rốt cuộc thì hôm qua thứ mà chúng ta gặp là gì vậy chú?
Chú Lâm lúc này mới hướng mắt về cô gái kia nói:
- Hừmmm… nếu tôi không lầm thì bà Nội của cô đã thành xác biết đi rồi đấy, nhưng ở dạng đó thì chắc chỉ vừa mới đây thôi, vẫn còn dễ đối phó.
Lúc đó tôi và chị Bối cũng ngạc nhiên khi nghe chú Lâm nói thế, cô gái kia lại cất lời:
- Thực ra thì Nội của em vừa mất cách đây mấy ngày thôi, nhưng do lúc làm tang lễ chẳng may có một con mèo phóng qua xác của Nội, vậy là từ đó bà ấy sống dậy và luôn đi lung tung khắp nơi.
- Vậy sao hôm qua chị biết rằng bà ấy đang ở trong ngôi nhà hoang đó.
Giọng tôi trở nên điềm tĩnh hơn khi hỏi cô gái kia:
- Đó chính là ngôi nhà mà khi Nội tôi lúc còn trẻ hay ở, sau này tôi đi du học trở về và đưa Nội sang ở cùng với tôi trong ngôi nhà mới nên ngôi nhà đó đành phải bỏ không đến giờ.
- Vậy bây giờ nếu có bắt được thì cách tốt nhất là nên tiêu diệt luôn bà ta, chúng ta không thể chôn như cách thông thường được nữa phải không chú Lâm?
- Chuẩn cơm con mợ nó rồi chứ còn gì! Không thiêu hủy cái xác đó thì chả lẽ chôn để cho nó bung lụa nữa à! Cái thằng… có thế cũng hỏi.
Chị Bối chen lời:
- Vậy là lạ lắm à... nghen.
- Sao mà lạ vậy chị?
- Thì… mọi người thử nghĩ xem, bà ta giờ thành như thế rồi mà mấy ngày qua vẫn chưa có vụ án nào liên quan đến chuyện bà ấy giết người thì quả thực là lạ đó, giữa cái khu phố rộng lớn và đầy nguồn dương khí cho bà ta như thế thì chắc chắn ông Can đã tìm ra bả trước nhóm mình rồi cũng nên, đằng này chả có động tĩnh gì.
Chú Lâm cũng gật đầu đồng ý:
- Đúng, đúng… Tiểu Bối nói rất đúng, anh cũng đang nghi ngờ đây, liệu cô có còn gì giấu bọn tôi nữa hay không? Cô phải nói ra hết thì tôi mới giúp cô được chứ.
Cô gái mếu máo:
- Hic hic,... không giấu gì đâu thưa anh, mấy ngày qua gia đình em đã rất khổ sở rồi, lúc Nội sống dậy… bà… bà ấy luôn tìm thịt sống để ăn, rất là kinh dị.
Lúc này tôi mới vội kéo tay lão Lâm nhà tôi lại nói nhỏ:
- Nè chú! Giờ chú tính làm sao? Không lẽ phải quay lại ngôi nhà đó lần nữa sao?
- Chứ còn trăng sao gì nữa! Bà ta vẫn còn quanh quẩn đâu đó gần ngôi nhà chứ không đi xa đâu.
Chú Lâm ngước mặt lên nhìn cô gái kia rồi nói tiếp:
- Nhưng mà nè! Bà già ma đó cũng không dễ đối phó đâu, nếu xong nhiệm vụ thì cô định làm sao đây?
Cô gái như hiểu được ý nên cười mỉm đáp lời:
- Thì tất nhiên là em sẽ trả anh ít thù lao, anh cứ yên tâm.
Nói rồi cô gái đưa cho chú Lâm một tờ séc, chú Lâm nhà tôi chưa kịp chụp lấy thì cô gái đó đã vội rút tay lại.
- Khoan đã! Anh phải đem xác Nội tôi về thì tờ séc này mới yên vị trong tay anh được.
Tôi tiếp tục kéo tay chú:
- Chú… không phải rằng chú nói với con là giúp người sao? Tờ sét đó chắc cũng cả chục củ đó.
- Hừ… chú khôn mà sao mày ngốc thế hả Long? Với loại đại gia như vầy thì ăn nhiều tí cũng không sao đâu, vả lại còn chị Bối và biết đâu sau này còn cần tiền để giúp người khác nữa thì sao, ngu thế không biết 0.0 có tiền rồi thì chú mới mua sữa cho mày uống được đấy con ạ.
Sau cuộc nói chuyện hôm ấy, chú Lâm mới vạch ra một vài kế hoạch nhỏ và bắt đầu xuất phát ngay vào tối của ngày hôm đó. Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, đứng trước ngôi nhà hoang! chú Lâm nói với tôi chậm rãi:
- Con đem những lá kim kỳ này cắm xuống trước cửa nhà rồi lập kết giới cho chú, đề phòng mụ già đó trốn thoát.
- Dạ! Con biết rồi.
Vừa dứt lời, tộ lập tức làm ngay một cái kết giới chắn ngay trước cửa ra vào, sau đó cả hai người tôi và chú Lâm mới tiến thẳng vào bên trong ngôi nhà, khe khẻ tôi tò mò hỏi chú:
- Sao mình không đi vào buổi sáng mà bắt cho tiện há chú? Bắt vào giờ này thấy đường đâu mà bắt ạ?
- Mày có điên không? Bắt ma thì tất nhiên là phải bắt vào ban đêm rồi, bắt vào ban ngày thì để bắt bướm hay gì!
Nghe chú Lâm nói thế nên tôi cũng không dám hỏi gì thêm nữa, tiếp tục đi tiếp vào bên trong. Đang đi lần mò tìm dấu vết thì tự dưng có một bóng đèn vụt qua, theo phản xạ tôi đưa đèn pin theo hướng của nó, lúc này tôi và chú mới phát hiện ra có người khác ở trong ngôi nhà này.
Một cậu thanh niên trạc hai mươi tuổi, trong khá là đẹp trai nhưng nếu so với tôi thì hắn vẫn chưa đẹp lồng lộn bằng, hắn mặc một bộ đồ đen và đang đứng vắt ngược người từ trên trần nhà nhìn xuống phía dưới chỗ tôi cùng với một đôi mắt đỏ ngầu như máu, tôi tò mò bước đến gần chỗ hắn nhưng lại bị chú Lâm nhanh chóng kéo tay lại:
- Đừng lại gần! Hắn không phải là người thường đâu con.
Tôi ngạc nhiên và hỏi:
- Thế hắn cũng giống như bà già kia sao chú?
- Không, hắn… hắn là cương thi thứ thiệt đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.