Chương 63: Kiếp Làm Con Sen
Tiểu Hỏa Long
03/01/2020
Tôi bàng hoàng trước trước mặt chị Bối khi nghe chị ấy nói về việc có căn, lúc đó chị Bối lại bắt đầu kể cho tôi nghe tường tận cái lịch sử
cá nhân của chị ấy. Nói đoạn chị Bối còn nói với tôi rằng hãy ở lại đây
để làm hậu cần cho chú Lâm bởi vì công việc ngày càng bận rộn hơn, có
những chuyện bắt buộc phải có thêm ai đó đi cùng để giải quyết cho tiện, bởi vì khi chị Bối đi theo chú Lâm nhà tôi thì chị ấy chỉ mang tư cách
là một nhà ngoại cảm riêng của chú thôi chứ không phải một trợ lý để chú có thể sai bảo những lúc cần thiết.
Thực sự ra thì ngoài miệng bà chế của tôi nói hộ ông Lâm thế thôi chứ tôi thừa biết rằng ổng đang thiếu con sen để sai vặt. Nhưng mà dù sao thì cũng làm con sen cho ổng lâu rồi nên tôi cũng không có ngần ngại chi nữa mà đồng ý luôn, dẫu sao thì nó cũng tốt cho công việc hành văn của tôi.
Đến rạng sáng ngày hôm sau! Tôi mới được chú Lâm và chị Bối Bối dẫn đến phòng làm việc của hai người họ để tham quan, cũng chả có gì đặc biệt cả vì nó chỉ là một cái trụ sợ nhỏ nằm ở rìa thành phố. Khi đặt chân đứng bên dưới trụ sở thì quả thực là tôi không tin là chú Lâm lại có thể làm việc trong một môi trường tốt đến như vậy, nó khá là ấn tượng với vẻ ngoài sang trọng của nó, kéo theo đó là tôi cũng chưa dám tin rằng đây chính là trụ sở, là nơi làm việc của chú Lâm nhà tôi. Bước vào bên trong là đại sảnh và có cả tiếp tân cũng như bảo vệ nghiêm chỉnh đứng canh bên cửa ra vào, khi chúng tôi vừa bước vào ai cũng phải chào một cái cả, tôi cũng ngại thấy bà luôn ý.
- Chú mày bớt ngỡ ngàng đi! Đây chỉ là một cái văn phòng nhỏ của riêng chú và em Bối thôi, vì từ khi bắt đầu nhận nhiều thư cầu cứu hơn thì chú của mày đã phải suy tính đến chuyện lập một cái trụ sở để dễ dàng làm việc và lưu trữ hồ sơ rồi, mặc dù tiền kiếm được từ mấy phi vụ ấy không cao nhưng chủ yếu là để giúp mọi người nữa nên không sao cả. Nghe chú Lâm nói thế nên tôi cũng không nói gì thêm mà chỉ biết gật đầu lia lịa.
Vào đến văn phòng chính, chú Lâm đưa cho tôi xem một số tư liệu cũng như những hồ sơ mà chú Lâm đã thu thập và lưu giữ lại nơi đây. Mãi đến chiều! Trong khi còn đang lúi húi đọc mấy tư liệu tâm linh ấy thì điện thoại ngay bàn làm việc của chị bất ngờ vang lên làm tôi giật cả mình.
- A lô! Tiểu Bối xin nghe ạ…
Ít phút sau khi nghe điện thoại, sắc mặt của chị Bối thay đổi hẳn đi và vội cúp máy ngay khi nghe xong, chị quay người lại nói nhỏ vào tai chú Lâm chuyện gì đó tôi không nghe nhưng chỉ thấy chú gậy đầu vài cái rồi cất lời.
- Này Long! Con đi với chú một chuyến nhé, lại có chuyện nhờ vả nữa rồi.
- Dạ!
Tôi vừa thưa vừa gật đầu một cái là ổng kéo tay tôi chạy một mạch ra ngoài rồi leo lên chiếc xe máy của ổng phi thẳng đến một con hẻm vắng, từ đây chú để xe ở ngoài và dẫn tôi đi thật chậm thật chậm vào bên trong. Vừa đi tôi vừa tò mò hỏi ổng.
- Chú Lâm này! Dẫn con đi theo ít ra thì phải cho con biết là đi đâu đã chứ?
- Chú mày cứ yên mà đi theo đi, đừng có hỏi, chú mày không có đem mày qua Sin để bán Zin là được rồi.
- A đù!... sao chú biết con còn zin mà đi bán?
Nghe tới đây ổng làm cái bộ mặt đắc chí:
- Thì nghe mày nhắc với tao hoài từ hồi phần 2 đến giờ là phần 4 con mợ nó rồi thì bảo sao chú của mày không biết!
- A đu lần 2!
Tiếp tục sau đó! Tôi và ông chú Lâm đi đến cuối hẻm thì mới dừng lại và ghé vào một ngôi nhà bị bỏ hoang ở đó, trước nhà là một cái sân rất rộng, bên cạnh còn có cả xích đu làm bằng gỗ đã mục nát. Bước vào bên trong là một cái phòng khách trong có vẻ như rất sang trọng mặc dù mọi thứ đã bám đầy bụi, rong rêu mọc khắp nơi trên tường.
Chú Lâm đưa túi đồ nghề cho tôi và chỉ lấy theo thanh pháp khí tự chế mới toanh của ổng, đó là một cái máy tính bảng, phía sau ổng còn in luôn cả hình bát quái nhìn cũng ngầu bỏ mợ luôn ý.
Chú và tôi men theo cầu thang và đi lên trên tầng lầu, chậm rãi mở từng cửa phòng ra và kiểm tra,... Phòng đầu tiên là một căn phòng ngủ, nhìn kĩ trên tủ trang điểm đặt ngay cạnh giường còn có cả một khung ảnh nhỏ của cả một gia đình gồm ba người. Nói thật với các thím chứ giờ đó mới có hơn 3 giờ chiều thôi mà ở bên trong nhà nó cứ mờ mờ tối tối y như đang chơi game ngôi nhà ma vậy, đi sát theo sau lưng ổng nhưng tôi vẫn cảm thấy rờn rợn trong người, không khí trong nhà cực kì khác với bên ngoài, nó vừa ngột ngạt lại vừa bốc lên mùi ẩm mốc khó chịu, tôi vừa đi vừa run run nắm lấy tay chú.
- Mày làm gì nữa vậy Long? cái thằng này ngộ thật chứ, yêu tao hay sao mà cứ lợi dụng thời cơ để va chạm thể xác hoài vậy thằng kia, thả cái tay ra mau.
Trời điệu! Đang run vì sợ thấy bà mà ổng nói một câu em tỉnh luôn đó.
Thực sự ra thì ngoài miệng bà chế của tôi nói hộ ông Lâm thế thôi chứ tôi thừa biết rằng ổng đang thiếu con sen để sai vặt. Nhưng mà dù sao thì cũng làm con sen cho ổng lâu rồi nên tôi cũng không có ngần ngại chi nữa mà đồng ý luôn, dẫu sao thì nó cũng tốt cho công việc hành văn của tôi.
Đến rạng sáng ngày hôm sau! Tôi mới được chú Lâm và chị Bối Bối dẫn đến phòng làm việc của hai người họ để tham quan, cũng chả có gì đặc biệt cả vì nó chỉ là một cái trụ sợ nhỏ nằm ở rìa thành phố. Khi đặt chân đứng bên dưới trụ sở thì quả thực là tôi không tin là chú Lâm lại có thể làm việc trong một môi trường tốt đến như vậy, nó khá là ấn tượng với vẻ ngoài sang trọng của nó, kéo theo đó là tôi cũng chưa dám tin rằng đây chính là trụ sở, là nơi làm việc của chú Lâm nhà tôi. Bước vào bên trong là đại sảnh và có cả tiếp tân cũng như bảo vệ nghiêm chỉnh đứng canh bên cửa ra vào, khi chúng tôi vừa bước vào ai cũng phải chào một cái cả, tôi cũng ngại thấy bà luôn ý.
- Chú mày bớt ngỡ ngàng đi! Đây chỉ là một cái văn phòng nhỏ của riêng chú và em Bối thôi, vì từ khi bắt đầu nhận nhiều thư cầu cứu hơn thì chú của mày đã phải suy tính đến chuyện lập một cái trụ sở để dễ dàng làm việc và lưu trữ hồ sơ rồi, mặc dù tiền kiếm được từ mấy phi vụ ấy không cao nhưng chủ yếu là để giúp mọi người nữa nên không sao cả. Nghe chú Lâm nói thế nên tôi cũng không nói gì thêm mà chỉ biết gật đầu lia lịa.
Vào đến văn phòng chính, chú Lâm đưa cho tôi xem một số tư liệu cũng như những hồ sơ mà chú Lâm đã thu thập và lưu giữ lại nơi đây. Mãi đến chiều! Trong khi còn đang lúi húi đọc mấy tư liệu tâm linh ấy thì điện thoại ngay bàn làm việc của chị bất ngờ vang lên làm tôi giật cả mình.
- A lô! Tiểu Bối xin nghe ạ…
Ít phút sau khi nghe điện thoại, sắc mặt của chị Bối thay đổi hẳn đi và vội cúp máy ngay khi nghe xong, chị quay người lại nói nhỏ vào tai chú Lâm chuyện gì đó tôi không nghe nhưng chỉ thấy chú gậy đầu vài cái rồi cất lời.
- Này Long! Con đi với chú một chuyến nhé, lại có chuyện nhờ vả nữa rồi.
- Dạ!
Tôi vừa thưa vừa gật đầu một cái là ổng kéo tay tôi chạy một mạch ra ngoài rồi leo lên chiếc xe máy của ổng phi thẳng đến một con hẻm vắng, từ đây chú để xe ở ngoài và dẫn tôi đi thật chậm thật chậm vào bên trong. Vừa đi tôi vừa tò mò hỏi ổng.
- Chú Lâm này! Dẫn con đi theo ít ra thì phải cho con biết là đi đâu đã chứ?
- Chú mày cứ yên mà đi theo đi, đừng có hỏi, chú mày không có đem mày qua Sin để bán Zin là được rồi.
- A đù!... sao chú biết con còn zin mà đi bán?
Nghe tới đây ổng làm cái bộ mặt đắc chí:
- Thì nghe mày nhắc với tao hoài từ hồi phần 2 đến giờ là phần 4 con mợ nó rồi thì bảo sao chú của mày không biết!
- A đu lần 2!
Tiếp tục sau đó! Tôi và ông chú Lâm đi đến cuối hẻm thì mới dừng lại và ghé vào một ngôi nhà bị bỏ hoang ở đó, trước nhà là một cái sân rất rộng, bên cạnh còn có cả xích đu làm bằng gỗ đã mục nát. Bước vào bên trong là một cái phòng khách trong có vẻ như rất sang trọng mặc dù mọi thứ đã bám đầy bụi, rong rêu mọc khắp nơi trên tường.
Chú Lâm đưa túi đồ nghề cho tôi và chỉ lấy theo thanh pháp khí tự chế mới toanh của ổng, đó là một cái máy tính bảng, phía sau ổng còn in luôn cả hình bát quái nhìn cũng ngầu bỏ mợ luôn ý.
Chú và tôi men theo cầu thang và đi lên trên tầng lầu, chậm rãi mở từng cửa phòng ra và kiểm tra,... Phòng đầu tiên là một căn phòng ngủ, nhìn kĩ trên tủ trang điểm đặt ngay cạnh giường còn có cả một khung ảnh nhỏ của cả một gia đình gồm ba người. Nói thật với các thím chứ giờ đó mới có hơn 3 giờ chiều thôi mà ở bên trong nhà nó cứ mờ mờ tối tối y như đang chơi game ngôi nhà ma vậy, đi sát theo sau lưng ổng nhưng tôi vẫn cảm thấy rờn rợn trong người, không khí trong nhà cực kì khác với bên ngoài, nó vừa ngột ngạt lại vừa bốc lên mùi ẩm mốc khó chịu, tôi vừa đi vừa run run nắm lấy tay chú.
- Mày làm gì nữa vậy Long? cái thằng này ngộ thật chứ, yêu tao hay sao mà cứ lợi dụng thời cơ để va chạm thể xác hoài vậy thằng kia, thả cái tay ra mau.
Trời điệu! Đang run vì sợ thấy bà mà ổng nói một câu em tỉnh luôn đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.